Ngày hôm sau lúc Lâm Lam tỉnh lại thì Bạch Nham đã đi làm rồi, Lâm Lam nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, chìm vào suy nghĩ.

Trần nhà nhẵn bóng giống như Bạch Nham sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào. Không giống như căn nhà nhỏ mà bọn họ từng ở, trên tường đều vẽ đầy hoa cỏ. Cô thích tự nhiên, như anh và Tô Ngọ Dương tự nhiên cùng nhau đi tới, tự nhiên đến với nhau cũng chưa từng nghĩ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Lâm Lam không ngờ mình lại chìm vào sâu như vậy.

Chương này chỉ ngắn vậy thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương