Hạnh Phúc Là Gì?
-
Chương 4
- What ??? What do you say ? Tiếng thầy Johdigh tức giận khi nghe câu nói của Nguyên. Ông ấy vẫn không khỏi ngạc nhiên bởi ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt "bất cần đời" của một lớp trưởng như Nguyên. Nhưng cô ấy vẫn quả quyết
- I am sorry, I think I should leave this test. ( Em xin lỗi, em nghĩ mình nên rời khỏi kỳ kiểm tra này)
- Why? ( Tại sao )
- Because, I love it ( Bởi vì em thích như thế )
Nguyên bỏ đi mặc tiếng thầy gọi. Cô trở về khách sạn chuẩn bị nhanh chóng rồi rời khỏi đảo Victoria.
- What ??? Thầy vừa bảo gì cơ ?!!- Hoàng đứng bật dậy, hỏi
- Oh ! Em ấy bảo muốn rời khỏi kỳ kiểm tra và về thăm gia đình.
Đâu đó trong nhà ăn Aki nghe thấy. Anh ta mừng vì Nguyên đã sống thật như chính mình mặc dù Aki vẫn chưa biết con người thật của Nguyên như thế nào.
- Thế ... em sẽ về quê thăm bố mẹ cậu ấy luôn. - Hoàng cương quyết nố
- Oh no !!! Hoàng, tốt nhất em không nên đi.
- Tại sao ???
- Bố mẹ ... của Nguyên đều đã mất cả rồi.
Phải, Nguyên mồ côi bố mẹ từ khi lên năm. Không những thế, ông bà, anh chị, chú bác... của Nguyên cũng mất luôn. Họ mất vì cái gì? Tai nạn? Bệnh tật?... Không, cái chết của họ như một bi kịch. Nguyên vẫn còn nhớ rõ cái ngày ấy, cái ngày mà cô mất tất cả: mất hạnh phúc, mất người thân, mất bạn bè ... tất cat những gì còn lại là những ký ức trên ngọn đồi hoang vắng.
Đồi Happiness, nơi mà đại gia đình của Nguyên sống. Đúng như cái tên của nó " hạnh phúc ", Nguyên vẫn còn nhớ như in nơi này : con thác to lớn hùng vĩ, Nguyên và anh cô ấy vẫn thường ra đây đánh cá; vườn hoa vĩ đại của Nguyên và ông, hoa Pansy, hoa Lan Chuông, hoa Chuồng chuồng, Azaleas, hoa hồng, hoa cúc,... và loài mà Nguyên thích nhất : cả ba lá ; suối nước nóng tự nhiên Nguyên cùng mẹ và các chị tắm vào mỗi buổi chiều; đàn cừu Nguyên và ba cùng chăn trên đồng bằng rộng lớn đầy cỏ tươi,... tất cả ... tất cả cái mà Nguyên gọi là hạnh phúc.
- Ông ơi, mỗi sáng ta cùng ra đây ngắm bình minh và chăm sóc vườn hoa ông nhé !!!
- Được thôi, cháu gái yêu của ông.
Nụ cười đon hậu của ông luôn làm cho Nguyên cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Nguyên à, cháu nghĩ ... trên đời này thế nào mới gọi là hạnh phúc?
- Dạ, uhm ... với cháu hạnh phúc nhata là lúc cháu được sống và chết cùng với người mà cháu yêu thương, ông ạ.
Nguyên vẫn cười, vẫn giữ lấy nụ cười trong sáng ấy mà kjoong hề biết rằng ... đấy sẽ là nụ cười hạnh phúc cuối cùng của cô ấy. Người dsanf ông lạ mặt với một mớ tiền trong tay, hắn bảo : " Ông già, nếu ông chấp nhạn lời đề nghị của tôi, tôi sẽ cứu gia đình ông, thế nào ..?" Gã đó muốn mẹ, mẹ của Nguyên ... trở thành người phụ nữ của hắn ta.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- I am sorry, I think I should leave this test. ( Em xin lỗi, em nghĩ mình nên rời khỏi kỳ kiểm tra này)
- Why? ( Tại sao )
- Because, I love it ( Bởi vì em thích như thế )
Nguyên bỏ đi mặc tiếng thầy gọi. Cô trở về khách sạn chuẩn bị nhanh chóng rồi rời khỏi đảo Victoria.
- What ??? Thầy vừa bảo gì cơ ?!!- Hoàng đứng bật dậy, hỏi
- Oh ! Em ấy bảo muốn rời khỏi kỳ kiểm tra và về thăm gia đình.
Đâu đó trong nhà ăn Aki nghe thấy. Anh ta mừng vì Nguyên đã sống thật như chính mình mặc dù Aki vẫn chưa biết con người thật của Nguyên như thế nào.
- Thế ... em sẽ về quê thăm bố mẹ cậu ấy luôn. - Hoàng cương quyết nố
- Oh no !!! Hoàng, tốt nhất em không nên đi.
- Tại sao ???
- Bố mẹ ... của Nguyên đều đã mất cả rồi.
Phải, Nguyên mồ côi bố mẹ từ khi lên năm. Không những thế, ông bà, anh chị, chú bác... của Nguyên cũng mất luôn. Họ mất vì cái gì? Tai nạn? Bệnh tật?... Không, cái chết của họ như một bi kịch. Nguyên vẫn còn nhớ rõ cái ngày ấy, cái ngày mà cô mất tất cả: mất hạnh phúc, mất người thân, mất bạn bè ... tất cat những gì còn lại là những ký ức trên ngọn đồi hoang vắng.
Đồi Happiness, nơi mà đại gia đình của Nguyên sống. Đúng như cái tên của nó " hạnh phúc ", Nguyên vẫn còn nhớ như in nơi này : con thác to lớn hùng vĩ, Nguyên và anh cô ấy vẫn thường ra đây đánh cá; vườn hoa vĩ đại của Nguyên và ông, hoa Pansy, hoa Lan Chuông, hoa Chuồng chuồng, Azaleas, hoa hồng, hoa cúc,... và loài mà Nguyên thích nhất : cả ba lá ; suối nước nóng tự nhiên Nguyên cùng mẹ và các chị tắm vào mỗi buổi chiều; đàn cừu Nguyên và ba cùng chăn trên đồng bằng rộng lớn đầy cỏ tươi,... tất cả ... tất cả cái mà Nguyên gọi là hạnh phúc.
- Ông ơi, mỗi sáng ta cùng ra đây ngắm bình minh và chăm sóc vườn hoa ông nhé !!!
- Được thôi, cháu gái yêu của ông.
Nụ cười đon hậu của ông luôn làm cho Nguyên cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Nguyên à, cháu nghĩ ... trên đời này thế nào mới gọi là hạnh phúc?
- Dạ, uhm ... với cháu hạnh phúc nhata là lúc cháu được sống và chết cùng với người mà cháu yêu thương, ông ạ.
Nguyên vẫn cười, vẫn giữ lấy nụ cười trong sáng ấy mà kjoong hề biết rằng ... đấy sẽ là nụ cười hạnh phúc cuối cùng của cô ấy. Người dsanf ông lạ mặt với một mớ tiền trong tay, hắn bảo : " Ông già, nếu ông chấp nhạn lời đề nghị của tôi, tôi sẽ cứu gia đình ông, thế nào ..?" Gã đó muốn mẹ, mẹ của Nguyên ... trở thành người phụ nữ của hắn ta.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook