Hạnh Phúc Không Ngừng
-
Chương 78
Giọng nói chế giễu của Thẩm Quân Phi vẫn khiến Ẩn Trúc nhói đau, cô không ngờ, anh lại có thể nói những lời cay độc như thế. "Để anh chê cười rồi", khó khăn lắm Ẩn Trúc mới nói được câu đó, thứ mà cô muốn cứu vãn không phải là thể diện, cô biết, giờ đâu phải lúc nghĩ đến điều ấy.
Khóe miệng Thẩm Quân Phi kéo xuống, có thể cười được mới thoải mái làm sao. Người phi xe như bay để quay về, lấy số hết lần này tới lần khác, nhất định phải tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với một người biến mất đã lâu chính là anh.
"Khi ấy, em thật sự không thể kích động Ngô Dạ Lai thêm nữa. Ở Công Gô, người duy nhất tử vong tại chỗ chính là bạn chiến đấu của anh ấy, Lục Dã. Khi ấy chính Ngô Dạ Lai là người lái xe nên anh ấy vẫn tự trách mình, không có mong muốn được cứu sống. Bác sĩ nói chuyện với em mấy lần, anh ấy từ chối điều trị tâm lý, từ chối nói với bất cứ ai về chuyện này, thậm chí từ chối gặp cả những người có liên quan, trong tình hình đó, chỉ có thể dựa vào người nhà từ từ làm công tác tư tưởng cho anh ấy."
"Vì vậy mới cần một người tự coi mình là người nhà như em đến chăm sóc cậu ta phải không?", Thẩm Quân Phi không nhịn được lại châm chọc thêm câu nữa.
Ẩn Trúc thở dài, biết ngay nói ra cũng chẳng nhận được sự cảm thông của anh, cũng chẳng được anh chấp nhận, "Em không phải tự nhận mà em thật sự cảm thấy mình là người nhà của anh ấy".
Thẩm Quân Phi "xì" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Tâm trạng đã phấn chấn hơn một chút, đột nhiên Ẩn Trúc nói: "Anh thấy đấy, làm người nhà của em tốt biết bao, phúc lợi nhiều, phục vụ hậu mãi cũng tốt. Cái đó, anh có cần suy nghĩ thêm một chút không?".
"Phùng Ẩn Trúc, em đang cầu hôn với anh sao?", Thẩm Quân Phi ném hộp thuốc vừa cầm lên sang một bên, bước ngoặt này khiến anh có chút kinh ngạc.
"Đồng ý không? Đồng ý đi mà", Ẩn Trúc dùng tờ giấy cầm trên tay xoắn xoắn quanh mũi, giọng nói nghe đáng thương vô cùng.
"Người nhà của em quá nhiều, rồi cũng sẽ có lúc em không thể chăm sóc hết được, em cũng quen với việc chăm người này bỏ người kia, có gì tốt đâu?"
Ẩn Trúc bị anh nói cho không biết nên nói tiếp thế nào, đành phải nói: "Không muốn thì thôi cho qua". Đúng là cho dù có kết hôn rồi cô cũng sẽ có lúc chăm người này bỏ mặc người kia, Thẩm Quân Phi đã quá hiểu cô. Sống chung với cô, trở thành người thân cận với cô nhất đôi khi phải chịu thiệt thòi một chút.
Thẩm Quân Phi cũng phải bật cười trước giọng điệu ép buộc của cô, "Thật sự tốt như thế sao?".
"Thật, thật đấy!" sợ Thẩm Quân Phi không tin, Ẩn Trúc liên tục gật đầu.
"Vậy thì cho em thêm một cơ hội nữa cũng đưọc, xem xem chất lượng có ưu việt như người nào đó đã đảm bảo hay không?", Thẩm Quân Phi cười nói, hoàn toàn không cảm thấy thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của mình có gì lạ.
Phải mất một lúc Ẩn Trúc mới hiểu anh vừa hứa hẹn điều gì, "Phi Nhân đáng chết, anh ăn gian!".
Ôm chặt Ẩn Trúc cùng nắm đấm của cô, Thẩm Quân Phi nhớ lại cuộc điện thoại của Thạch Chỉ gọi cho anh trước đó. Trong điện thoại Thạch Chỉ yêu cầu Thẩm Quân Phi nhất định phải nể mặt Ẩn Trúc một lần. Anh biết, Thạch Chỉ có ý tốt, cô ấy sợ anh không chịu đi gặp Ẩn Trúc, vì vậy mới liên tục nói rằng đây là một cơ hội tốt, lại có thể nghiêm khắc trừng phạt Ẩn Trúc một lần cho thỏa.
Anh lại nghĩ, dù sao thì mấy tháng nay đối với anh mà nói đủ khó khăn lắm rồi. Anh cũng có những lúc cô quạnh, những lúc đau lòng. Nhất là mỗi khi quay về thành phố J, một mình nằm trong căn hộ trống trải, nghĩ đến việc cô đang ở bên cạnh chăm lo cho người đàn ông khác, còn mình chỉ có thể sống cô đơn lẻ bóng là anh buồn phiền tới phát điên. Vì thế, anh bắt đầu đi công tác, khảo sát liên tục, dồn toàn bộ thời gian cho công việc, như thế anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng mỗi lần xuất phát thì rồi sẽ lại phải quay về, chốn ấy đã thiếu một người ở nhà chờ đợi, thiếu một người ở nhà trông ngóng, chỉ càng khiến anh thêm chùn bước.
Mấy tháng một mình chịu đựng, đối với anh, đều đã trôi qua, bởi vì anh đã mềm lòng từ lâu. Anh nhẫn nhịn lâu như vậy không phải là định giáo huấn gì Ẩn Trúc, mà chỉ muốn xác định tình cảm của cô. Xuất hiện vào đúng thời điểm, cũng là một chuyện rất dễ dàng nhưng điều anh hy vọng hơn cả là: Anh là người duy nhất cô trông ngóng trong suốt cuộc đời này. Cũng may, anh nhận ra rằng trong trái tim cô, anh đúng là người như thế.
Một năm sau.
Sau khi hôn lễ long trọng kết thúc, Phùng Ẩn Trúc vừa tẩy trang xong đã nằm gục trên giường như người chết rồi.
"Nhìn người khác kết hôn sao mà lãng mạn và thơ mộng, sao đến lượt em lại thấy chẳng giống chút nào?"
"Sao thế? Chẳng phải rất tốt sao? Rất vui mà", Thẩm Quân Phi kéo chân cô nhẹ nhàng massage, đúng là anh cảm thấy rất tốt.
"Tốt gì mà tốt, vì anh không đi giầy cao gót nhảy nhót ăn táo mà", tiết mục ấy là do đội bóng rổ của anh nghĩ ra. Kết quả là không khí lãng mạn mà người chủ hôn tạo ra đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn thấy cô dâu và chú rể cùng chạy lên sân khấu nhảy. Bên dưới lại còn nghe tiếng hô khẩu lệnh: Một, hai, ba nhảy! Cuối cùng sau khi thành công, lúc ấy có bảo Ẩn Trúc giết người chắc cô cũng dám làm.
"Khi em nghênh mặt lên nhảy cao, chỗ này, rất đẹp", tay Thẩm Quân Phi men theo cổ Ẩn Trúc lần xuống.
Ẩn Trúc cúi đầu, dùng cằm kẹp chặt tay anh, "Chỗ này đẹp thì có ích gì, anh có thể để cho tất cả mọi người đều nhìn vào chỗ này sao? Anh có thể bảo người chụp ảnh chỉ chụp chỗ này sao? Ai cũng chỉ nhớ đến bộ dạng một tân nương mồ hôi mồ kê nhảy nhót tưng bừng như một con khỉ".
Sau khi giận dỗi xong, Ẩn Trúc lại lên tinh thần, "Là ai treo táo, ai treo cao như thế, anh có biết không?".
Thẩm Quân Phi lập tức lắc lắc đầu.
"Nếu em biết là ai, khi họ kết hôn, em sẽ treo một quả dưa hấu cho bọn họ cắn."
Thẩm Quân Phi kéo kéo tóc cô, ý bảo cô hãy tỉnh táo một chút, "Những người dám đùa như thế đều đã kết hôn cả rồi".
"Em không tin, thù này không trả không được", Ẩn Trúc vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Chiếc khăn voan dài chạm đến tận đất, khi nhảy lên có thể tưởng tượng ra được nó sẽ biến thành cái đuôi dài, có thể không buồn phiền không?
"Có thể trả thù, có thể! Đợi con cái họ kết hôn, chúng ta đến treo quả", Thẩm Quân Phi dỗ dành cô.
"Khi ấy mà chúng ta còn đi thì thật chả ra làm sao cả! Để 'thằng nhỏ' nhà chúng ta đi", Ẩn Trúc hào khí phừng phừng, dường như chưa cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thẩm Quân Phi nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng được, vậy để anh phái 'thằng nhỏ' đi là được rồi".
"Thẩm Quân Phi, anh thật là háo sắc, cái đó mà anh cũng có thể nói ra miệng được sao?", Ẩn Trúc đẩy Thẩm Quân Phi đang định động tay động chân ra.
"Anh có gì mà phải ngại, ý anh là đến khi ấy sai con chúng ta đi, anh đâu có nói là sai phái cái gì đi đâu, người có tư tưởng lệch lạc mới là người không đứng đắn."
Ẩn Trúc bị câu nói của anh chọc cho tức điên lên, cô đổi tư thế, giơ tay lên kẹp chặt cổ anh, "Em thừa nhận em không đứng đắn, em là bà thím quái gở...".
Thẩm Quân Phi nhịn cười, "Xin hỏi, thế nào gọi là bà thím quái gở?". Cuối cùng Ẩn Trúc cũng phẫn nộ vùng lên, "Vợ của ông chú quái gở thì là bà thím quái gở chứ sao, sao anh lắm lời thế".
Vì vậy cái kết của câu chuyện này không phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, mà là cuối cùng thì ông chú quái gở và bà thím quái gở cũng sống bên nhau. Hạnh phúc không? Hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.
HẾT
Khóe miệng Thẩm Quân Phi kéo xuống, có thể cười được mới thoải mái làm sao. Người phi xe như bay để quay về, lấy số hết lần này tới lần khác, nhất định phải tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với một người biến mất đã lâu chính là anh.
"Khi ấy, em thật sự không thể kích động Ngô Dạ Lai thêm nữa. Ở Công Gô, người duy nhất tử vong tại chỗ chính là bạn chiến đấu của anh ấy, Lục Dã. Khi ấy chính Ngô Dạ Lai là người lái xe nên anh ấy vẫn tự trách mình, không có mong muốn được cứu sống. Bác sĩ nói chuyện với em mấy lần, anh ấy từ chối điều trị tâm lý, từ chối nói với bất cứ ai về chuyện này, thậm chí từ chối gặp cả những người có liên quan, trong tình hình đó, chỉ có thể dựa vào người nhà từ từ làm công tác tư tưởng cho anh ấy."
"Vì vậy mới cần một người tự coi mình là người nhà như em đến chăm sóc cậu ta phải không?", Thẩm Quân Phi không nhịn được lại châm chọc thêm câu nữa.
Ẩn Trúc thở dài, biết ngay nói ra cũng chẳng nhận được sự cảm thông của anh, cũng chẳng được anh chấp nhận, "Em không phải tự nhận mà em thật sự cảm thấy mình là người nhà của anh ấy".
Thẩm Quân Phi "xì" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Tâm trạng đã phấn chấn hơn một chút, đột nhiên Ẩn Trúc nói: "Anh thấy đấy, làm người nhà của em tốt biết bao, phúc lợi nhiều, phục vụ hậu mãi cũng tốt. Cái đó, anh có cần suy nghĩ thêm một chút không?".
"Phùng Ẩn Trúc, em đang cầu hôn với anh sao?", Thẩm Quân Phi ném hộp thuốc vừa cầm lên sang một bên, bước ngoặt này khiến anh có chút kinh ngạc.
"Đồng ý không? Đồng ý đi mà", Ẩn Trúc dùng tờ giấy cầm trên tay xoắn xoắn quanh mũi, giọng nói nghe đáng thương vô cùng.
"Người nhà của em quá nhiều, rồi cũng sẽ có lúc em không thể chăm sóc hết được, em cũng quen với việc chăm người này bỏ người kia, có gì tốt đâu?"
Ẩn Trúc bị anh nói cho không biết nên nói tiếp thế nào, đành phải nói: "Không muốn thì thôi cho qua". Đúng là cho dù có kết hôn rồi cô cũng sẽ có lúc chăm người này bỏ mặc người kia, Thẩm Quân Phi đã quá hiểu cô. Sống chung với cô, trở thành người thân cận với cô nhất đôi khi phải chịu thiệt thòi một chút.
Thẩm Quân Phi cũng phải bật cười trước giọng điệu ép buộc của cô, "Thật sự tốt như thế sao?".
"Thật, thật đấy!" sợ Thẩm Quân Phi không tin, Ẩn Trúc liên tục gật đầu.
"Vậy thì cho em thêm một cơ hội nữa cũng đưọc, xem xem chất lượng có ưu việt như người nào đó đã đảm bảo hay không?", Thẩm Quân Phi cười nói, hoàn toàn không cảm thấy thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của mình có gì lạ.
Phải mất một lúc Ẩn Trúc mới hiểu anh vừa hứa hẹn điều gì, "Phi Nhân đáng chết, anh ăn gian!".
Ôm chặt Ẩn Trúc cùng nắm đấm của cô, Thẩm Quân Phi nhớ lại cuộc điện thoại của Thạch Chỉ gọi cho anh trước đó. Trong điện thoại Thạch Chỉ yêu cầu Thẩm Quân Phi nhất định phải nể mặt Ẩn Trúc một lần. Anh biết, Thạch Chỉ có ý tốt, cô ấy sợ anh không chịu đi gặp Ẩn Trúc, vì vậy mới liên tục nói rằng đây là một cơ hội tốt, lại có thể nghiêm khắc trừng phạt Ẩn Trúc một lần cho thỏa.
Anh lại nghĩ, dù sao thì mấy tháng nay đối với anh mà nói đủ khó khăn lắm rồi. Anh cũng có những lúc cô quạnh, những lúc đau lòng. Nhất là mỗi khi quay về thành phố J, một mình nằm trong căn hộ trống trải, nghĩ đến việc cô đang ở bên cạnh chăm lo cho người đàn ông khác, còn mình chỉ có thể sống cô đơn lẻ bóng là anh buồn phiền tới phát điên. Vì thế, anh bắt đầu đi công tác, khảo sát liên tục, dồn toàn bộ thời gian cho công việc, như thế anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng mỗi lần xuất phát thì rồi sẽ lại phải quay về, chốn ấy đã thiếu một người ở nhà chờ đợi, thiếu một người ở nhà trông ngóng, chỉ càng khiến anh thêm chùn bước.
Mấy tháng một mình chịu đựng, đối với anh, đều đã trôi qua, bởi vì anh đã mềm lòng từ lâu. Anh nhẫn nhịn lâu như vậy không phải là định giáo huấn gì Ẩn Trúc, mà chỉ muốn xác định tình cảm của cô. Xuất hiện vào đúng thời điểm, cũng là một chuyện rất dễ dàng nhưng điều anh hy vọng hơn cả là: Anh là người duy nhất cô trông ngóng trong suốt cuộc đời này. Cũng may, anh nhận ra rằng trong trái tim cô, anh đúng là người như thế.
Một năm sau.
Sau khi hôn lễ long trọng kết thúc, Phùng Ẩn Trúc vừa tẩy trang xong đã nằm gục trên giường như người chết rồi.
"Nhìn người khác kết hôn sao mà lãng mạn và thơ mộng, sao đến lượt em lại thấy chẳng giống chút nào?"
"Sao thế? Chẳng phải rất tốt sao? Rất vui mà", Thẩm Quân Phi kéo chân cô nhẹ nhàng massage, đúng là anh cảm thấy rất tốt.
"Tốt gì mà tốt, vì anh không đi giầy cao gót nhảy nhót ăn táo mà", tiết mục ấy là do đội bóng rổ của anh nghĩ ra. Kết quả là không khí lãng mạn mà người chủ hôn tạo ra đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn thấy cô dâu và chú rể cùng chạy lên sân khấu nhảy. Bên dưới lại còn nghe tiếng hô khẩu lệnh: Một, hai, ba nhảy! Cuối cùng sau khi thành công, lúc ấy có bảo Ẩn Trúc giết người chắc cô cũng dám làm.
"Khi em nghênh mặt lên nhảy cao, chỗ này, rất đẹp", tay Thẩm Quân Phi men theo cổ Ẩn Trúc lần xuống.
Ẩn Trúc cúi đầu, dùng cằm kẹp chặt tay anh, "Chỗ này đẹp thì có ích gì, anh có thể để cho tất cả mọi người đều nhìn vào chỗ này sao? Anh có thể bảo người chụp ảnh chỉ chụp chỗ này sao? Ai cũng chỉ nhớ đến bộ dạng một tân nương mồ hôi mồ kê nhảy nhót tưng bừng như một con khỉ".
Sau khi giận dỗi xong, Ẩn Trúc lại lên tinh thần, "Là ai treo táo, ai treo cao như thế, anh có biết không?".
Thẩm Quân Phi lập tức lắc lắc đầu.
"Nếu em biết là ai, khi họ kết hôn, em sẽ treo một quả dưa hấu cho bọn họ cắn."
Thẩm Quân Phi kéo kéo tóc cô, ý bảo cô hãy tỉnh táo một chút, "Những người dám đùa như thế đều đã kết hôn cả rồi".
"Em không tin, thù này không trả không được", Ẩn Trúc vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Chiếc khăn voan dài chạm đến tận đất, khi nhảy lên có thể tưởng tượng ra được nó sẽ biến thành cái đuôi dài, có thể không buồn phiền không?
"Có thể trả thù, có thể! Đợi con cái họ kết hôn, chúng ta đến treo quả", Thẩm Quân Phi dỗ dành cô.
"Khi ấy mà chúng ta còn đi thì thật chả ra làm sao cả! Để 'thằng nhỏ' nhà chúng ta đi", Ẩn Trúc hào khí phừng phừng, dường như chưa cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thẩm Quân Phi nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng được, vậy để anh phái 'thằng nhỏ' đi là được rồi".
"Thẩm Quân Phi, anh thật là háo sắc, cái đó mà anh cũng có thể nói ra miệng được sao?", Ẩn Trúc đẩy Thẩm Quân Phi đang định động tay động chân ra.
"Anh có gì mà phải ngại, ý anh là đến khi ấy sai con chúng ta đi, anh đâu có nói là sai phái cái gì đi đâu, người có tư tưởng lệch lạc mới là người không đứng đắn."
Ẩn Trúc bị câu nói của anh chọc cho tức điên lên, cô đổi tư thế, giơ tay lên kẹp chặt cổ anh, "Em thừa nhận em không đứng đắn, em là bà thím quái gở...".
Thẩm Quân Phi nhịn cười, "Xin hỏi, thế nào gọi là bà thím quái gở?". Cuối cùng Ẩn Trúc cũng phẫn nộ vùng lên, "Vợ của ông chú quái gở thì là bà thím quái gở chứ sao, sao anh lắm lời thế".
Vì vậy cái kết của câu chuyện này không phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, mà là cuối cùng thì ông chú quái gở và bà thím quái gở cũng sống bên nhau. Hạnh phúc không? Hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook