-Cậu không chơi bắn súng nữa sao?- Hoàng đứng phía sau Mai.

-Tớ mà chơi thì thể nào cậu cũng cười tớ nữa cho mà xem.- Mai nói.

-Sao cậu cứ nhắc lại chuyện cũ vậy chứ, mà tại hồi đó cậu cầm súng sai cách đấy chứ.Chẳng lẽ chỉ vì thế mà cậu không chơi à?

-Mà tại sao cậu lại cứ đi sau tớ thế?

-Cậu cứ chơi đi.- Hoàng không trả lời câu hỏi của Mai, trực tiếp cầm cây súng đưa cho Mai.

-Tớ không muốn bị cười.

-Không sao đâu.

-Tớ không biết cách bắn.

-Tớ sẽ chỉ cho, cầm đi.- Hoàng đưa cây súng cho Mai.

Mai lưỡng lự một lúc.

-Sao vậy chẳng phải cậu đã nói là không quan tâm đến người khác nghĩ gì hay nói gì sao?

-Đó là người khác. Còn đây là...

Từ khi nào nó lại quan tâm đến suy nghĩ của Hoàng về nó như thế, thật không giống nó trước đây chút nào.

-Sao?- Nó bỏ lửng câu nói khiến Hoàng khó hiểu.

-Được rồi.- Nó đón lấy cây súng từ tay Hoàng.

-Cậu chơi đi.- Hoàng khích lệ.

-Cậu... không được cười đó.

-Được rồi, yên tâm đi.- Hoàng trấn an nó.

Nó bắt đầu giương súng lên nhắm bắn, phát đầu tiên của nó đã hỏng.

-Hỏng rồi.- Nó than vãn.

-Cậu phải làm như thế này mới đúng.

Hoàng đứng phía sau nó, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của nó, thì thầm chỉ bảo từng chút một.

-Đừng nắm chặt quá, ngắm mục tiêu phải như thế này, hít thở sâu vào.

Hơi nóng từ hơi thở của Hoàng cứ liên tiếp phả vào mặt nó khiến nó cảm thấy cả người nóng ran, không thể tập trung được vào những gì cậu ta đang nói.

-Này, bắn súng phải nhìn mục tiêu, cậu nhìn tớ làm gì?- Hoàng bỗng chốc cắt đứt mạch suy nghĩ của nó.

-Ơ… Ơ… Tớ không chơi nữa đâu.- Nó lúng túng đặt cây súng xuống.

-Sao vậy, đang tập mà?- Hoàng nhìn nó.

-Không có gì, hay là cậu bắn đi.- Nó đẩy cây súng về phía cậu.

-Thôi được rồi, để tớ làm mẫu cho cũng được.

Hoàng chấp nhận lời đề nghị của nó rồi cầm lấy cây súng, giương lên, nhìn thẳng về phía mục tiêu.

Từng động tác một vô cùng chuẩn mực, cộng thêm vóc dáng anh tuấn cùng gương mặt nghiêm túc mê người thật sự là một liều thuốc mê cực mạnh cho bất cứ ai nhìn thấy. Nó dường như cũng đang bị say trong khoảnh khắc đó. Trông cậu lúc này chững chạc, chín chắn hẳn lên, giống như một vị quân dân thực thụ. Nó nhớ đến hình ảnh chàng hoàng tử bạch mã trong lòng mà nó hằng mơ ước trước đây. Tim nó bỗng chốc lại bị hẫng một nhịp, sau đó lại càng lúc đập càng dồn dập hơn.

Hoàng bắn trúng mục tiêu không mấy khó khăn, kết quả, cậu đã giành được phần thưởng của trò chơi, một con gấu bông nho nhỏ khá đáng yêu. Định tặng nó cho Mai, nhưng khi quay người lại thì…

-Ôi, cậu đẹp trai, cậu tên là gì vậy?

-Cho xin số điện thoại đi cậu đẹp trai.

-Cậu có bạn gái chưa vậy, cho tôi làm bạn gái cậu nha?



Mai đã hoàn toàn chìm lỉm trong đám người đó. Đúng là hotboy, luôn có sức hút dù ở bất kì nơi nào, chỉ khổ cho nó bây giờ không biết đang ở nơi nao.

Khó khăn lắm, Hoàng mới có thể tìm thấy Mai và lôi cô ra khỏi đám đông háo sắc ấy.

-Lần sau nhớ lúc nào cũng phải đứng bên cạnh tớ đấy.- Hoàng nhắc nhở.

-Ai mà biết cậu được ái mộ như vậy, chưa kịp nhìn xem thế nào thì đã bị bọn người đó đẩy ra rồi.

-Sao cậu không giữ chặt cái gì đó lại, để người ta đẩy ra như vậy nhỡ ngã thì làm sao.

-Có cái gì để mà bám vào đâu chứ.

-Thì cậu cứ ôm chặt vào người mình là được.

-Cậu… vừa nói cái gì?- Mai trố mắt nhìn Hoàng.

-Tớ đây sẽ làm cây cột cho cậu bám vào, vì thế đừng có ngần ngại, cứ ôm tớ thật chặt mỗi khi cảm thấy mình cần một chỗ dựa.- Hoàng nhìn thẳng vào mắt nó, nói rành mạch từng chữ.

-Cậu đang nói gì vậy? Đừng làm tớ hiểu nhầm.

-Điều cậu nghĩ chính là điều tớ đang muốn nói.- Hoàng khẳng định.

-Xin lỗi, tớ nghĩ tớ nên về rồi, tạm biệt cậu.- Nó vội vàng bỏ đi.

Hoàng cũng không đuổi theo nó, có lẽ giờ này, điều nó cần chính là thời gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương