Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
-
Chương 1: Chuyển trường
Vừa mới uống một ngụm nước, mẹ nó đã làm nó bị sặc bởi một thông tin nóng hổi, “vừa sặc vừa nghe”:
-Mẹ... mẹ nói lại lần nữa cho con nghe được không ạ?
-Ngày mai con sẽ học ở trường mới.-Mẹ nó bình thản nói, chẳng quan tâm gương mặt đang đỏ lên vì sặc.
-Nhưng tại sao lại phải chuyển trường, con đang học tốt mà.
-Chẳng sao cả, chỉ muốn con học cùng anh thôi.
-Thật vậy sao ạ?- Đương nhiên là nó không tin.
-Ừ, mai anh sẽ đưa con đi
. -Nhưng...
-Không nhưng nhị gì nữa, mọi thủ tục đã làm xong, mai con chỉ cần đi học thôi.
Biết là không thể làm được gì, nó đành lủi thủi về phòng.
Nó tên là Mai, gia đình bình thường như bao người khác, chỉ có điều nó có một người anh trai vô cùng tuyệt vời là Minh. Năm nay nó học 11, còn anh nó học 12. Sắp tới Mai sẽ chuyển đến trường mà anh đang học để học.
Sáng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, nó sẵn sàng theo chân anh đến với ngôi trường mới ấy. Nghe nói trường này là một trường tốt, đào tạo rất nhiều học sinh ưu tú, trường anh nó đang học mà lị.
-Lát nữa em vào phòng hiệu trưởng cùng anh, thầy ấy sẽ đưa em đến lớp, bây giờ em đợi ở đây để anh đi cất xe đã.
-Vâng ạ- Nó ngoan ngoãn.
Ngôi trường này đúng là rất rộng và đẹp, Mai hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của nó, to hơn trường cũ của cô nhiều. Tóm lại là rất rất đẹp.
Đang vô cùng chú tâm vào việc ngưỡng mộ ngôi trường, Mai bị tiếng cười nói làm cho chú ý
-Hoàng à. Dạo này gặp anh khó thật đấy, anh đi đâu vậy?
-Không đi đâu cả, tại anh làm con ngoan ở nhà thôi
-Anh bỏ mặc em sao? -Đâu có chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?
“Trời đất ơi, nghe mà nổi hết da gà”-Mai thầm nghĩ rồi quay đi, ở thêm chút nữa chắc nó ói mất. Lạy trời đừng bao giờ gặp lại cảnh này lần nữa.
-Em đi đâu vậy?-Minh hỏi.
-Không có gì đâu ạ, mình đi thôi anh. Minh đưa Mai đến gặp hiệu trường sau đó thì về lớp, sau đó Mai được một cô giáo đưa đi, chắc là giáo viên chủ nhiệm lớp mà nó sẽ học
-Các em trật tự nào.-Cô lên tiếng.
Cả lớp vẫn còn râm ran tiếng nói chuyện
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới...-Cô đi về phía cửa đưa nó vào- Đây là bạn Nguyễn Quỳnh Mai.
-Chào các bạn mong sẽ được mọi người giúp đỡ.-Nó cúi đầu chào.
-Ở bàn cuối còn chỗ, em hãy xuống đó ngồi đi.
Nó theo hướng chỉ của cô đi thẳng xuống bàn cuối lớp và ngồi xuống, bên cạnh nó là một cậu con trai, cậu ta đang nằm trên bàn chẳng màng thế sự. Bỗng nhiên nó thấy nổi hết cả da gà. Cậu con trai ngẩng đầu lên nhìn nó, chính giây phút đó nó biết vì sao nó lại nổi da gà da vịt như thế này. OMG, chẳng phải là tên nó gặp lúc nãy đó sao, không phải chứ?
-Sao thế, tôi đẹp lắm hay sao mà cậu nhìn tôi như thế.-Cậu ta trêu chọc.
Mai “đau khổ” quay mặt đi, không ngờ cậu ta còn bị bệnh hoang tưởng, ôi, cô đúng là không may mắn mới ngồi cạnh một người như thế.
-Sao thế, ngại nữa à?-Cậu ta tiếp tục.
-Tôi không sao, vì vậy cậu đừng nói gì nữa.
-Chà, có vẻ khá xinh đấy nhỉ, ăn nói rất rành mạch.
-Quá khen.
-Cô đang cố gây ấn tượng với tôi đấy à?
-Hả?- Mai bị cậu ta làm cho tức điên.
-Không phải sao, lúc nào chả thế.
-Này, cậu nghĩ cậu là ai mà nói như thế, làm như cậu là siêu sao không bằng.
-Thì ở đây tôi là siêu sao mà.
-Đầu óc có vấn đề- Nó ngán ngẩm.
-Không sao, cô gái nào gặp tôi cũng nói mình bị tiếng sét ái tình cả, cô không phải ngại, tôi cũng không để tâm mấy lời nói đó đâu.
-Cậu có im đi không thì bảo.
-Còn làm bộ tức giận nữa à, trông cũng đáng yêu thật.
-Nếu cậu còn nói nữa thì đừng có trách tôi.
-Cậu làm gì nào?-Cậu ta cười mỉm, nụ cười khiến bao nhiêu cô gái mê mệt nhưng đối với Mai đó chính là sự khiêu khích.- Sao có muốn làm bạn gái tôi không?
“Bốp”
Một tiếng động vô cùng ”êm tai” vang lên kèm theo sự thỏa mãn của Mai và gương mặt tức giận của ai đó.
-Sao cô đánh tôi?
-Cho cậu tỉnh mộng, nằm mơ giữa ban ngày mà cứ cho là thật.
-Ai nằm mơ giữa ban ngày, điều tôi nói điều là sự thật.
-Vậy hãy giữ cái sự thật đó mà đi nói với người khác đi, nếu không cậu sẽ ăn thêm cái bạt tai nữa đấy. Đừng có mà thử thách sự chịu đựng của tôi.
-Cô..
-Dừng lại.-Tiếng cô giáo vang lên, hai người họ quên mất cô giáo rồi thì phải.
-Hai em đang làm gì thế hả
-Dạ thưa không có gì ạ?-Cả hai đồng thanh, ngay lập tức hai ánh mắt nhìn nhau đầy thù hận.
-Vậy thì ngồi yên đi.
-Vâng ạ- Đồng thanh tập hai.
-Ngồi xuống.
Cả hai ngồi xuống không nói với nhau thêm câu nào nữa, không khí xung quanh hai người họ có thể nói là vô cùng khó thở. Haizz, mới ngày đầu nhập học mà coi bộ không tốt gì với Mai rồi.
-Mẹ... mẹ nói lại lần nữa cho con nghe được không ạ?
-Ngày mai con sẽ học ở trường mới.-Mẹ nó bình thản nói, chẳng quan tâm gương mặt đang đỏ lên vì sặc.
-Nhưng tại sao lại phải chuyển trường, con đang học tốt mà.
-Chẳng sao cả, chỉ muốn con học cùng anh thôi.
-Thật vậy sao ạ?- Đương nhiên là nó không tin.
-Ừ, mai anh sẽ đưa con đi
. -Nhưng...
-Không nhưng nhị gì nữa, mọi thủ tục đã làm xong, mai con chỉ cần đi học thôi.
Biết là không thể làm được gì, nó đành lủi thủi về phòng.
Nó tên là Mai, gia đình bình thường như bao người khác, chỉ có điều nó có một người anh trai vô cùng tuyệt vời là Minh. Năm nay nó học 11, còn anh nó học 12. Sắp tới Mai sẽ chuyển đến trường mà anh đang học để học.
Sáng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, nó sẵn sàng theo chân anh đến với ngôi trường mới ấy. Nghe nói trường này là một trường tốt, đào tạo rất nhiều học sinh ưu tú, trường anh nó đang học mà lị.
-Lát nữa em vào phòng hiệu trưởng cùng anh, thầy ấy sẽ đưa em đến lớp, bây giờ em đợi ở đây để anh đi cất xe đã.
-Vâng ạ- Nó ngoan ngoãn.
Ngôi trường này đúng là rất rộng và đẹp, Mai hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của nó, to hơn trường cũ của cô nhiều. Tóm lại là rất rất đẹp.
Đang vô cùng chú tâm vào việc ngưỡng mộ ngôi trường, Mai bị tiếng cười nói làm cho chú ý
-Hoàng à. Dạo này gặp anh khó thật đấy, anh đi đâu vậy?
-Không đi đâu cả, tại anh làm con ngoan ở nhà thôi
-Anh bỏ mặc em sao? -Đâu có chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?
“Trời đất ơi, nghe mà nổi hết da gà”-Mai thầm nghĩ rồi quay đi, ở thêm chút nữa chắc nó ói mất. Lạy trời đừng bao giờ gặp lại cảnh này lần nữa.
-Em đi đâu vậy?-Minh hỏi.
-Không có gì đâu ạ, mình đi thôi anh. Minh đưa Mai đến gặp hiệu trường sau đó thì về lớp, sau đó Mai được một cô giáo đưa đi, chắc là giáo viên chủ nhiệm lớp mà nó sẽ học
-Các em trật tự nào.-Cô lên tiếng.
Cả lớp vẫn còn râm ran tiếng nói chuyện
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới...-Cô đi về phía cửa đưa nó vào- Đây là bạn Nguyễn Quỳnh Mai.
-Chào các bạn mong sẽ được mọi người giúp đỡ.-Nó cúi đầu chào.
-Ở bàn cuối còn chỗ, em hãy xuống đó ngồi đi.
Nó theo hướng chỉ của cô đi thẳng xuống bàn cuối lớp và ngồi xuống, bên cạnh nó là một cậu con trai, cậu ta đang nằm trên bàn chẳng màng thế sự. Bỗng nhiên nó thấy nổi hết cả da gà. Cậu con trai ngẩng đầu lên nhìn nó, chính giây phút đó nó biết vì sao nó lại nổi da gà da vịt như thế này. OMG, chẳng phải là tên nó gặp lúc nãy đó sao, không phải chứ?
-Sao thế, tôi đẹp lắm hay sao mà cậu nhìn tôi như thế.-Cậu ta trêu chọc.
Mai “đau khổ” quay mặt đi, không ngờ cậu ta còn bị bệnh hoang tưởng, ôi, cô đúng là không may mắn mới ngồi cạnh một người như thế.
-Sao thế, ngại nữa à?-Cậu ta tiếp tục.
-Tôi không sao, vì vậy cậu đừng nói gì nữa.
-Chà, có vẻ khá xinh đấy nhỉ, ăn nói rất rành mạch.
-Quá khen.
-Cô đang cố gây ấn tượng với tôi đấy à?
-Hả?- Mai bị cậu ta làm cho tức điên.
-Không phải sao, lúc nào chả thế.
-Này, cậu nghĩ cậu là ai mà nói như thế, làm như cậu là siêu sao không bằng.
-Thì ở đây tôi là siêu sao mà.
-Đầu óc có vấn đề- Nó ngán ngẩm.
-Không sao, cô gái nào gặp tôi cũng nói mình bị tiếng sét ái tình cả, cô không phải ngại, tôi cũng không để tâm mấy lời nói đó đâu.
-Cậu có im đi không thì bảo.
-Còn làm bộ tức giận nữa à, trông cũng đáng yêu thật.
-Nếu cậu còn nói nữa thì đừng có trách tôi.
-Cậu làm gì nào?-Cậu ta cười mỉm, nụ cười khiến bao nhiêu cô gái mê mệt nhưng đối với Mai đó chính là sự khiêu khích.- Sao có muốn làm bạn gái tôi không?
“Bốp”
Một tiếng động vô cùng ”êm tai” vang lên kèm theo sự thỏa mãn của Mai và gương mặt tức giận của ai đó.
-Sao cô đánh tôi?
-Cho cậu tỉnh mộng, nằm mơ giữa ban ngày mà cứ cho là thật.
-Ai nằm mơ giữa ban ngày, điều tôi nói điều là sự thật.
-Vậy hãy giữ cái sự thật đó mà đi nói với người khác đi, nếu không cậu sẽ ăn thêm cái bạt tai nữa đấy. Đừng có mà thử thách sự chịu đựng của tôi.
-Cô..
-Dừng lại.-Tiếng cô giáo vang lên, hai người họ quên mất cô giáo rồi thì phải.
-Hai em đang làm gì thế hả
-Dạ thưa không có gì ạ?-Cả hai đồng thanh, ngay lập tức hai ánh mắt nhìn nhau đầy thù hận.
-Vậy thì ngồi yên đi.
-Vâng ạ- Đồng thanh tập hai.
-Ngồi xuống.
Cả hai ngồi xuống không nói với nhau thêm câu nào nữa, không khí xung quanh hai người họ có thể nói là vô cùng khó thở. Haizz, mới ngày đầu nhập học mà coi bộ không tốt gì với Mai rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook