Hạnh Phúc Của Xanh Lam
-
32: Vì Bạn Gái Anh Bị Bắt Nạt
Editor: YuuỞ cạnh Lâm Tiểu Nhu trong viện một ngày, lúc chiều tối, Khương Việt cũng mang thức ăn tới.
Lúc này, Khương Hoan Du mới từ bệnh viện trở về.
Cô không muốn đi, nhưng Lâm Tiểu Nhu không chịu đựng được nữa.
Cả ngày bị ép ăn cẩu lương nhiều như vậy, nếu Khương Hoan Du mà không rời đi, Lâm Tiểu Nhu sợ mình sẽ bị nghẹn đến chết mất.
Sau khi Khương Hoan Du rời đi, Khương Việt ở lại với cô ấy.
Khương Việt mở hộp cơm ra, bên trong toàn là đồ ăn còn nóng hổi mà cậu ta vừa mới làm ở nhà xong.
Mấy ngày nay Lâm Tiểu Nhu đã không được ăn một bữa nào trọn vẹn, nên khi nhìn thấy những món ăn này, cô ấy lập tức có cảm giác thèm ăn.
Cô ấy bận bịu cầm đũa lên, vừa ăn vừa khen ngợi Khương Việt: “Chị gái em đúng thật sự không thể học được mấy thứ này một chút nào.
Sau này nếu em không mở được tiệm cà phê Internet nữa, chi bằng mở nhà hàng đi…”
“Nào có khoa trương như vậy chứ? Chị cứ từ từ ăn đi.”
Khương Việt ngượng ngùng gãi đầu, rồi kéo một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh giường.
Lâm Tiểu Nhu vô tình nói: “Về sau bạn gái em thật có diễm phúc, có một người bạn trai có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Khương Việt im lặng, Lâm Tiểu Nhu lại không phát hiện ra.
Lâm Tiểu Nhu chỉ quan tâm đến việc ăn uống chứ không nghĩ tới Khương Việt.
Một lát sau, Khương Việt dường như là tự nhủ với chính mình: “Xem chừng là rất khó có bạn gái”
“Em là chướng mắt với người khác, hay là sợ người khác chướng mắt với mình?” Lâm Tiểu Nhu hỏi.
“Cả hai.”
“Ý em là gì?”
Lâm Tiểu Nhu nghe không hiểu, nhưng Khương Việt chỉ mỉm cười, đổi chủ đề: “Chị Tiểu Nhu, mấy ngày nữa thì chị xuất viện? Chị nằm viện mấy ngày tới em đều mang cơm tới cho chị.”
Lâm Tiểu Nhu cười tủm tỉm, nói với Khương Việt: “Khương Việt, em cứ yên tâm, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*).
Chờ chị đây xuất viện, nhất định sẽ đưa em đi ăn uống no say.”
(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
(Nguồn: kienthuc.net.vn)
Khương Việt mỉm cười không trả lời lại, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Lâm Tiểu Nhu ăn.
Buổi tối đầu đông, mặt trời từ từ ngả về phía Tây, mang theo một chút lạnh lẽo.
Khương Việt không biết một ngày như vậy còn có thể kéo dài bao lâu.
Cậu ta không muốn nói ra, nghĩ sẽ giấu diếm cả đời.
Nhưng cả một đời giấu diếm đó, cậu đã phải cam chịu nhìn cô ấy hướng tới một người khác.
Có lẽ định mệnh chính là như vậy.
Khương Hoan Du rời bệnh viện khá sớm.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này Dư Thâm Lam còn chưa tan làm.
Cô cố ý lái xe đến phòng khám nha khoa, rồi đỗ xe ở một nơi rất dễ thấy ở trước cửa.
Chờ đợi khoảng mấy phút, Khương Hoan Du thấy Dư Thâm Lam đeo một chiếc ba lô trên vai đi ra ngoài.
Dường như cậu muốn đi lấy chiếc xe đạp của mình, nhưng vừa ra khỏi cửa liền dừng lại.
Chiếc xe của Khương Hoan Du nổi bật đến mức Dư Thâm Lam không khó để nhìn thấy nó.
Cậu có chút ngạc nhiên, lại vô cùng vui vẻ.
Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh xe, không chờ cậu gõ cửa sổ, Khương Hoan Du đã hạ cửa sổ xe ô tô xuống trước.
Hai người nhìn nhau qua cửa sổ, mỉm cười.
Dư Thâm Lam hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
“Dư Thâm Lam, tôi phát hiện ra từ lúc không cho cậu gọi là chị nữa, cậu đúng thật là không gọi nữa.” Khương Hoan Du đột nhiên phát hiện ra đã lâu không nghe thấy Dư Thâm Lam gọi mình là chị, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng.
“Nếu em không cho anh gọi, anh sẽ không gọi nữa.
Anh phải nghe lời em mà.”
“…Tôi chỉ hỏi từ lúc nào cậu không gọi nữa thôi mà.
Bỏ đi, máy nước nóng nhà cậu đã có ai tới sửa chưa?”
“Không, anh không muốn sửa nó.”
“Tại sao?”
“Sau khi sửa nó xong, anh sẽ không có lý do để sống trong nhà em nữa.”
Khương Hoan Du thiếu chút nữa muốn ném cho Dư Thâm Lam một cái trừng mắt, cô biết cậu không có ý tốt mà.
“Cậu lên xe trước đi.” Khương Hoan Du nói.
Dư Thâm Lam gật đầu, lại nói: “Anh ra phía trước cất xe đạp vào trong cốp đã.”
Vào thời điểm tan tầm, dòng xe cộ chen chúc nhau.
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên, thật sự khiến Khương Hoan Du đau đầu.
Chiếc xe phía sau đã bấm còi rất nhiều lần, giống như là cả thế giới này chỉ có mình anh ta bị chặn xe lại.
Chiếc xe đang chạy, nhưng nó bị chặn lại mấy giây.
Khương Hoan Du nhìn phía trước, không biết nó sẽ bị chặn bao lâu nữa.
Chiếc xe phía sau lại bắt đầu bấm còi một lần nữa, Khương Hoan Du thật sự muốn tức điên lên rồi.
“Có vấn đề gì với người ở phía sau không vậy? Ấn còi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ người khác phải nhường đường cho anh ta sao?!”
Dư Thâm Lam nhìn thoáng chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó trấn an cảm xúc của Khương Hoan Du: “Đừng nóng giận, em cứ nghĩ anh ta có bệnh chưa được chữa khỏi là được.”
Dư Thâm Lam nói vậy, một bụng đầy nộ khí của Khương Hoan Du biến mất không còn chút dấu vết, dường như cô không thể thở được nữa.
Đó vốn không phải là cô mà…
Dư Thâm Lam sợ Khương Hoan Du đợi một chút nữa sẽ lại tức giận, vì vậy cậu đổi sang chủ đề khác, hỏi về Lâm Tiểu Nhu.
“Đúng rồi, chị Tiểu Nhu vào viện lúc nào vậy? Sao anh không biết.”
“Không chỉ mình cậu, hôm nay tôi cũng mới biết.
Cũng may là nhờ Khương Việt, chứ không Lâm Tiểu Nhu xuất viện rồi chúng tôi cũng không biết cô ấy đã ở trong bệnh viện và phải phẫu thuật.”
Nhắc đến Lâm Tiểu Nhu, Khương Hoan Du lại thở dài.
“Vậy bây giờ chị ấy như thế nào rồi?”
“Hai ngày nữa sẽ xuất hiện, bây giờ Khương Việt đang ở trong bệnh viện.”
“Vậy ngày mai anh sẽ tới gặp chị ấy.”
“Ừ…”
Cô đang định nói gì đó, chiếc xe trước mặt cuối cùng cũng di chuyển.
Mặc dù chỉ chuyển động rất chậm, nhưng nói chung cũng có chút khởi sắc.
Khi lái xe tới đoạn giao lộ, chiếc xe luôn đi phía sau Khương Hoan Du tìm cơ hội vượt lên.
Bởi vì vị trí thực sự quá hẹp, hai xe thiếu chút nữa là va vào nhau.
Khương Hoan Du rốt cuộc cũng phát hoả, điên cuồng bấm còi.
Đối phương dường như cũng phát hỏa, dừng xe lại.
Hai chiếc xe đều khó khăn dừng lại ở giao lộ.
Đối phương xuống xe trước, Khương Hoan Du ngồi ở trong xe nhìn người kia, nhưng cô chỉ có thể giận mà không có chỗ phát tiết.
Hóa ra là Kim Lộ, thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Khương Hoan Du tháo dây an toàn, lẩm bẩm: “Tới thật đúng lúc, nợ mới nợ cũ tính cùng một chỗ luôn.”
Dư Thâm Lam không hiểu chuyển gì đang xảy ra, cậu giữ chặt tay Khương Hoan Du đang muốn xuống xe.
Cậu hỏi: “Em định làm gì?”
“Tính sổ.”
“Em quen biết anh ta sao?”
“Không chỉ là biết, còn là rất quen nữa.”
Khương Hoan Du rút tay Dư Thâm Lam ra, xuống xe rồi quay lại nói với Dư Thâm lam: “Không liên quan đến cậu, cậu đừng xuống làm gì.”
Vị trí dừng xe lúc này của Khương Hoan Du và Kim Lộ khá thuận lợi, không gây ùn tắc cho những chiếc xe phía sau.
Nhưng hai người đều ngừng lại trong bộ dạng này, thật sự khiến rất nhiều chiếc xe đi qua đều muốn dừng lại xem náo nhiệt.
Kim Lộ nhìn thấy Khương Hoan Du xuống xe, xắn tay áo lên, nhìn vô cùng khó chịu: “Thì ra đúng là cô.
Tôi đã nghĩ chiếc xe này thật đúng là chướng mắt mà.”
“Anh có bệnh thì đến bệnh viện mà chữa, đừng đi ra ngoài đường giống một thằng điên như vậy.”
Khương Hoan Du nói chuyện cũng không chút khách khí.
Cái tát trước kia cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Kim Lộ bị Khương Hoan Du nói như vậy, khiêu khích chỉ vào mặt Khương Hoan Du, nói: “Cô hại tôi bị đuổi việc, bây giờ còn nguyền rủa tôi.
Sao, cái tát lần trước vẫn chưa đủ đau đúng không?”
Khương Hoan Du không muốn nói nhiều lời, vung tay tát thẳng vào mặt Kim Lộ.
Lúc này, Dư Thâm Lam bước xuống xe, nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy về phía trước.
“Hoan Du ——”
Khương Hoan Du tạm thời không để ý tới Dư Thâm Lam, mà là nói với Kim Lộ vừa bị cô tát: “Lần trước tôi không sức mà trả lại anh, hôm nay cảm ơn anh vì đã cho tôi cơ hội này.”
“Con chó cái chết tiệt!” Kim Lộ tức giận.
Trên đường lớn bị một người phụ nữ tát làm mặt mũi đàn ông của anh ta đều mất sạch.
Anh ta mắng chửi Khương Hoan Du, giơ tay lên dường như muốn đáp trả lại.
Lúc này, Dư Thâm Lam đã đứng chắn trước mặt Khương Hoan Du, ngăn cản Kim Lộ.
Cậu giữ lấy tay Kim Lộ, hung tợn nói: “Anh dám thử động thủ xem!”
“Tiểu bạch kiểm (*) từ đâu chui ra vậy? Tôi làm sao có thể động thủ được đây?”
(*) Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm (Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com)
Dư Thâm Lam trở tay, cánh tay Kim Lộ bị vặn một cái, sức lực của cậu lớn tới mức Kim Lộ lập tức đỏ mặt, cúi xuống: “Cậu…Cậu…Cậu thả tôi ra trước…”
“Anh lặp lại những lời vừa nói một lần nữa cho tôi nghe xem!” Dư Thâm Lam bị một câu “tiểu bạch kiểm” của Kim Lộ làm cho tức giận.
Cậu vặn cánh tay Kim Lộ không chút lưu tình nào.
Kim Lộ nào biết người đối diện thoạt nhìn có vẻ gầy gò trắng trẻo lại mạnh như vậy chứ.
Anh ta đau tới mức muốn xin tha, nhưng lại sợ mất mặt nên không chịu nói ra.
Nhiều người đi bộ trên dường dừng lại xem, một số người xem náo nhiệt còn dùng điện thoại để chụp lại ảnh.
Khương Hoan Du nhìn thấy càng ngày càng nhiều người, liền nhỏ giọng thì thầm với Dư Thâm Lam: “Chúng ta buông anh ta ra đi, chúng ta rời đi trước.
Tôi không muốn chúng ta trở thành nhân vật chính trên ‘vòng bạn bè’ của người khác đâu.”
Dư Thâm Lam nhìn xung quanh, cảm thấy Khương Hoan Du nói rất đúng, liền buông Kim Lộ ra.
Không đợi bọn họ nói, Kim Lộ đã vội vàng chạy trở lại xe, nhanh như chớp phóng xe đi.
Một người đàn ông mới bị một chút như vậy đã sợ rồi sao?
Dư Thâm Lam thật sự coi thường anh ta.
Quay trở lại xe, Khương Hoan Du vội vàng lái xe đi, hai người cũng rời khỏi chốn thị phi này.
Lái xe được một đoạn xe, Khương Hoan Du càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, liền hỏi Dư Thâm Lam: “Cậu đoán bọn họ sẽ biên đạo chuyện của chúng ta như thế nào khi quay video lại rồi đăng lên ‘vòng bạn bè’? Tôi đoán, xem chừng là bọn họ sẽ viết một người đàn ông nào đó tình cờ gặp một người phụ nữ và tiểu bạch kiểm của cô ấy.
Xuống xe chất vấn lại bị người phụ nữ đó tát một cái, còn bị tiểu bạch kiểm bắt nạt nữa.”
“…Anh không thích cái từ tiểu bạch kiểm này đâu.” Dư Thâm Lam không vui vẻ khi Khương Hoan Du cũng hình dung mình như thế: “Đây không phải những lời tốt đẹp gì.”
Khương Hoan Du cười, vỗ vỗ vào bắp đùi cậu, nói: “Tôi nói đùa thôi mà, làm sao tôi có thể nói những lời như vậy với cậu được chứ.”
“Em còn cười được…”
“Không phải rất buồn cười sao, chúng ta sẽ có màu đỏ.”
“…”
Dư Thâm Lam không nói nên lời.
Lần đầu tiên cậu chịu thua trước Khương Hoan Du.
Cậu thấy Khương Hoan Du cũng đã cười đủ, liền hỏi: “Người kia là ai? Vì cái gì mà em phải đánh anh ta?”
“Một đồng nghiệp cũ, chính là người tôi đã nhét bao cao su vào trong túi áo của anh ta đó.”
“Chính là anh ta?”
“Đúng, trước khi từ chức anh ta còn tát tôi một cái, đương nhiên tôi phải trả lại rồi.”
Dư Thâm Lam kinh ngạc: “Anh ta đánh em?! Tại sao em không đề cập đến nó!!!”
“Cũng không có gì đáng nói, nói ra cũng rất mất mặt.” Khương Hoan Du dường như không lo lắng chuyện gì cả, nhưng Dư Thâm Lam lại rất hối hận.
Vừa nãy, cậu nên đánh người đàn ông kia mới phải.
Dám đánh Khương Hoan Du, cậu thật sự tức muốn chết.
“Nếu em nói sớm một chút, vừa nãy anh đã không để anh ta rời đi đơn giản như vậy.”
“Bỏ đi.
Dù sao tôi cũng đã trả lại cái tát cho anh ta rồi.
Anh ta mất việc, còn tệ hơn tôi rất nhiều.”
“Em cũng không có việc mà…”
“Tôi là chủ động từ chức, không giống.”
Dư Thâm Lam vẫn tức giận, bĩu môi nói: “Có khác gì nhau đâu chứ…”
Khương Hoan Du nhìn cậu, thật sự không nhịn nổi.
Cô bỏ tay phải đang nắm tay lái xuống, nhéo nhéo gương mặt cậu.
Thật đáng yêu.
Dư Thâm Lam né tránh, nói: “Lái xe đi.”
Khương Hoan Du vẫn không buông tay, tiếp tục nhéo má cậu, hỏi: “Sao lại tức giận? Vì sao chứ?”
“Vì bạn gái anh bị bắt nạt.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook