Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?
-
Chương 8
5h35. Dream Catcher
Cao Quỳnh Phương ngẩn người nhìn Lâm Khải Phong từng bước tiến về phía họ, suy đi tính lại, hình như sự xuất hiện của Lâm Khải Phong cũng nằm trong kế hoạch trừng phạt cô của Dương Băng Vũ. Từng đường nét trên gương mặt Lâm Khải Phong làm cô nhớ lại phi vụ mất hình tượng mấy ngày trước, đột nhiên trong não bộ của Cao Quỳnh Phương có một luồng sát xẹt qua. Nghĩ tới đây, dĩ nhiên là cô phải rạng rỡ đón tiếp vị khách không mời mà đến này rồi!
Cái khuôn mặt ngu ngơ vừa rồi, lập tức bị cô đổi thành một nụ cười niềm nở “Chào cậu, ngồi đi.”
Lâm Khải Phong tự nhiên ngồi xuống, thân thiết cười nói với Trình Tử Khiêm. Nhìn vào, hẳn ai cũng nhận ra họ quen nhau, hơn nữa hình như còn lại bạn thân.
“Vũ, có lẽ nào…” – Cao Quỳnh Phương ghé sát tai Dương Băng Vũ thì thầm. Dương Băng Vũ kiên định gật đầu khẳng định suy đoán của Cao Quỳnh Phương là chính xác, thì ra Lâm Khải Phong là bạn thân của Trình Tử Khiêm, người kiến nghị Lâm Khải Phong tới đây cũng chính là cậu ấy. Thật không ngờ, một đại nam thần như Lâm Khải Phong lại đi chơi thân với một tên ngang ngược hết chỗ nói như Trình Tử Khiêm, có lẽ nào Lâm Khải Phong thật ra cũng y chang như Trình Tử Khiêm nhưng chẳng qua là ngụy trang tốt hơn Trình Tử Khiêm một chút.
“Cậu nhận ra mình không?” – Cũng như Khả Hân đã nói, hình tượng của cô đã tiêu tan rồi còn tiếc chi nữa, quan trọng nhất là phải cứu túi tiền mình trước.
“Chúng ta có quen nhau sao?” – Lâm Khải Phong ngờ ngệch hỏi lại, nhưng thật ra làm sao anh không nhận ra cô, ấn tượng nặng nề quá mà, người con gái đầu tiên dám chửi thẳng vào mặt anh, đường đường là một đại thiếu gia lại mất thể diện trước một đứa con gái, lại còn bị cô giám thị mắng một trận, thù này đương nhiên là phải ghi rồi, chẳng qua là đợi thời cơ thôi, như ông bà ta có câu ‘Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.’
Nhưng Cao Quỳnh Phương đã đi vào đường cùng, làm sao có thể buông tha miếng mồi ngon như vậy, mất mặt một chút cũng không thành vấn đề. Vậy là, cô thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó, chỉ là lược bỏ đoạn cuối một chút. Cô vô cùng hi vọng, Lâm Khải Phong lịch sự một chút nói ra ‘Xin lỗi, bữa ăn này tôi mời.’ Nhưng đời không như là mơ, sự thật quả thực rất phũ phàng.
“À,thì ra người kêu tôi đi hiến mắt mũi tích đức là cậu. Nếu cậu không nói, xíu nữa là tôi quên rồi.” – Lâm Khải Phong rất thành thật thêm vào phần còn lại. Mục đích thành công một nửa, anh nói tiếp “Vậy, tôi nên chuộc lỗi rồi.”
Đẹp trai, ăn nói khôn khéo, lời nào cũng có dao nhắm vào Cao Quỳnh Phương nhưng không sao, quan trọng là chịu trách nhiệm, Cao Quỳnh Phương từ đầu bữa ăn đến kết thúc đều phải dặn lòng bình tĩnh, không được manh động, cúi mặt ăn và chỉ ăn thôi. Nhưng Lâm Khải Phong không những không cảm động mà còn được nước lấn tới, trước khi ra về anh thêm vào một câu “Trái banh của tôi, bị cô giám thị tịch thu rồi. Cậu nhớ xin lại giúp tôi.”
Hóa đơn vừa rồi rất mắc, Cao Quỳnh Phương không thể trả nổi nên phải cố gắng dằn xuống, tới đây rồi không thể để nó bộc phát ra được. Dương Băng Vũ thấy tình thế không ổn, nhanh lẹ tạm biệt với Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm rồi kéo Cao Quỳnh Phương đi làm, thù đã trả xong rồi, Dương Băng Vũ không muốn xảy ra thêm một vụ hành hung nữa.
Tạm gác chuyện ân oán qua một bên, vấn đề tiếp theo mà tất cả bọn họ cần đối mặt đó là…thi học kì. Trình Tử Khiêm và Lâm Khải Phong rất ung dung thong thả đợi tới ngày bước vào phòng thi, còn Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ lại phải đau đầu với đống bài vở, cái gì mà tự nhiên, rồi xã hội, lý thuyết rồi bài tập, trắc nghiệm rồi tự luận, nhìn dô giống như con đường không có lối ra.
Rồi ngày thi học kì cũng tới, ngày nào làm bài xong Cao Quỳnh Phương cũng mặt mày rầu rĩ ra tìm Dương Băng Vũ và Phan Khả Hân, không phải vì làm bài không được mà vì đêm nào cũng một, hai giờ khuya, sáng lại phải dậy sớm đi thi, cô sắp chống đỡ hết nổi rồi. Nhưng chỉ còn một ngày nữa thôi, qua ngày mai những ngày tháng đọa đày sẽ kết thúc: Ngày thi môn Vật lý và Sinh học. Một bên là môn chuyên, một bên là môn cô đạt kỷ lục học dở bốn năm liền, Cao Quỳnh Phương làm sao chống đỡ được.
Trong hai chỉ được chọn một, quyết định cuối cùng của Cao Quỳnh Phương là phải an toàn qua được môn chuyên, đồng nghĩa hi sinh luôn môn Vật lý.
8h45. Phòng thi 18.
“Đã tới giờ làm bài thi môn Vật lý, mời thầy cô giám thị phát đề cho các em làm bài.” – Tiếng cô giám thị hôm nay nghe ngọt ngào làm sao!
Cao Quỳnh Phương cầm đề thi Vật lý trong tay, nhìn lên nhìn xuống, rồi lật qua lật lại, vẫn không tìm được chỗ nào thân quen, xem ra không thể nhận bà con rồi. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui một hồi, chỉ còn 15 phút nữa là hết giờ. Cao Quỳnh Phương đã tưởng tưởng ra được cảnh mình phải ngồi chép bài phạt cùng những lời giảng đạo của thầy lý. Nhưng ai ngờ cô lại may mắn được thiên sứ đến giúp đỡ. Bằng một giọng nói hết sức ấm áp, thiên sứ nhẹ nhàng lên tiếng “Chép vô đi.”
Đúng là ở hiền tất sẽ gặp lành. Cao Quỳnh Phương cảm động đến rơi nước mắt, từng chữ từng chữ hoàn thành bài thi của mình.
10h.Hành lang phòng thi 18.
Cao Quỳnh Phương hớn hở nộp bài, cười tươi lao ra chỗ của Dương Băng Vũ, còn có Trình Tử Khiêm.
“Sao cậu vui dữ vậy?” – Rõ ràng là tối qua có người còn than ngắn thở dài với Dương Băng Vũ, tự nhiên hôm nay lại vui vẻ đến lạ thường, nhất định không thể là làm bài tốt, đề thi rất khó mà, có nghi điểm.
“Dĩ nhiên là làm bài tốt rồi.” – Cao Quỳnh Phương vui vẻ trả lời Dương Băng Vũ.
“Đương nhiên là cậu làm bài tốt rồi.” – Lâm Khải Phong từ sao đi tới, bổ sung thêm một câu.
Dương Băng Vũ hiểu ra chút vấn đề, nhưng lại lặp tức xuất hiện vấn đề khác “Không phải cậu làm đề chuyên sao?”
“Vấn đề là tôi có muốn cứu cậu ấy không thôi.”
Trình Tử Khiêm thật sự khâm phục khả năng của Lâm Khải Phong, trong thời gian ngắn đã tìm cách khắc chế được cái miệng của Cao Quỳnh Phương, điều mà cậu cố gắng bao nhiêu năm vẫn không làm được. Nhìn Cao Quỳnh Phương uất ức, tức giận muốn mắng không được muốn chửi cũng không xong làm Trình Tử Khiêm rất vui, nên cậu quyết định sẽ khao mọi người một chầu, lấy danh nghĩa là ăn mừng hoàn thành kì thi học kỳ.
10h. Kí túc xá trường.
Dương Băng Vũ nằm trên giường suy nghĩ hoài cũng không ra, nên quyết định hỏi Cao Quỳnh Phương “Cậu nghĩ sao hôm nay Khải Phong lại cứu cậu?”
“Thì có thêm cớ để hành hạ mình thôi.” – Cao Quỳnh Phương đã lim dim ngủ, nên theo phản ứng tự nhiên không suy nghĩ mà kết luận.
“Không phải, cậu mới chỉ tiếp xúc với cậu ấy hai lần, còn toàn là công kích nhau mà.” – Dương Băng Vũ nói ra suy nghĩ của mình.
Cao Quỳnh Phương đã mở mắt hết lên rồi, làm gì còn tâm trí quan tâm động cơ của Lâm Khải Phong nữa “Ngủ đi.”
Dương Băng Vũ vẫn nằm suy nghĩ, cô đã đưa ra rất nhiều khả năng nhưng điều có chứng cớ loại bỏ, rồi ngủ lúc nào không hay. Cuộc sống là như vậy, vốn dĩ có những chuyện không thể nào giải thích được, nếu số mệnh đã mang họ tới thì dĩ nhiên cũng đã sắp đặt cho họ một con đường đi rồi.
Cao Quỳnh Phương ngẩn người nhìn Lâm Khải Phong từng bước tiến về phía họ, suy đi tính lại, hình như sự xuất hiện của Lâm Khải Phong cũng nằm trong kế hoạch trừng phạt cô của Dương Băng Vũ. Từng đường nét trên gương mặt Lâm Khải Phong làm cô nhớ lại phi vụ mất hình tượng mấy ngày trước, đột nhiên trong não bộ của Cao Quỳnh Phương có một luồng sát xẹt qua. Nghĩ tới đây, dĩ nhiên là cô phải rạng rỡ đón tiếp vị khách không mời mà đến này rồi!
Cái khuôn mặt ngu ngơ vừa rồi, lập tức bị cô đổi thành một nụ cười niềm nở “Chào cậu, ngồi đi.”
Lâm Khải Phong tự nhiên ngồi xuống, thân thiết cười nói với Trình Tử Khiêm. Nhìn vào, hẳn ai cũng nhận ra họ quen nhau, hơn nữa hình như còn lại bạn thân.
“Vũ, có lẽ nào…” – Cao Quỳnh Phương ghé sát tai Dương Băng Vũ thì thầm. Dương Băng Vũ kiên định gật đầu khẳng định suy đoán của Cao Quỳnh Phương là chính xác, thì ra Lâm Khải Phong là bạn thân của Trình Tử Khiêm, người kiến nghị Lâm Khải Phong tới đây cũng chính là cậu ấy. Thật không ngờ, một đại nam thần như Lâm Khải Phong lại đi chơi thân với một tên ngang ngược hết chỗ nói như Trình Tử Khiêm, có lẽ nào Lâm Khải Phong thật ra cũng y chang như Trình Tử Khiêm nhưng chẳng qua là ngụy trang tốt hơn Trình Tử Khiêm một chút.
“Cậu nhận ra mình không?” – Cũng như Khả Hân đã nói, hình tượng của cô đã tiêu tan rồi còn tiếc chi nữa, quan trọng nhất là phải cứu túi tiền mình trước.
“Chúng ta có quen nhau sao?” – Lâm Khải Phong ngờ ngệch hỏi lại, nhưng thật ra làm sao anh không nhận ra cô, ấn tượng nặng nề quá mà, người con gái đầu tiên dám chửi thẳng vào mặt anh, đường đường là một đại thiếu gia lại mất thể diện trước một đứa con gái, lại còn bị cô giám thị mắng một trận, thù này đương nhiên là phải ghi rồi, chẳng qua là đợi thời cơ thôi, như ông bà ta có câu ‘Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.’
Nhưng Cao Quỳnh Phương đã đi vào đường cùng, làm sao có thể buông tha miếng mồi ngon như vậy, mất mặt một chút cũng không thành vấn đề. Vậy là, cô thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó, chỉ là lược bỏ đoạn cuối một chút. Cô vô cùng hi vọng, Lâm Khải Phong lịch sự một chút nói ra ‘Xin lỗi, bữa ăn này tôi mời.’ Nhưng đời không như là mơ, sự thật quả thực rất phũ phàng.
“À,thì ra người kêu tôi đi hiến mắt mũi tích đức là cậu. Nếu cậu không nói, xíu nữa là tôi quên rồi.” – Lâm Khải Phong rất thành thật thêm vào phần còn lại. Mục đích thành công một nửa, anh nói tiếp “Vậy, tôi nên chuộc lỗi rồi.”
Đẹp trai, ăn nói khôn khéo, lời nào cũng có dao nhắm vào Cao Quỳnh Phương nhưng không sao, quan trọng là chịu trách nhiệm, Cao Quỳnh Phương từ đầu bữa ăn đến kết thúc đều phải dặn lòng bình tĩnh, không được manh động, cúi mặt ăn và chỉ ăn thôi. Nhưng Lâm Khải Phong không những không cảm động mà còn được nước lấn tới, trước khi ra về anh thêm vào một câu “Trái banh của tôi, bị cô giám thị tịch thu rồi. Cậu nhớ xin lại giúp tôi.”
Hóa đơn vừa rồi rất mắc, Cao Quỳnh Phương không thể trả nổi nên phải cố gắng dằn xuống, tới đây rồi không thể để nó bộc phát ra được. Dương Băng Vũ thấy tình thế không ổn, nhanh lẹ tạm biệt với Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm rồi kéo Cao Quỳnh Phương đi làm, thù đã trả xong rồi, Dương Băng Vũ không muốn xảy ra thêm một vụ hành hung nữa.
Tạm gác chuyện ân oán qua một bên, vấn đề tiếp theo mà tất cả bọn họ cần đối mặt đó là…thi học kì. Trình Tử Khiêm và Lâm Khải Phong rất ung dung thong thả đợi tới ngày bước vào phòng thi, còn Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ lại phải đau đầu với đống bài vở, cái gì mà tự nhiên, rồi xã hội, lý thuyết rồi bài tập, trắc nghiệm rồi tự luận, nhìn dô giống như con đường không có lối ra.
Rồi ngày thi học kì cũng tới, ngày nào làm bài xong Cao Quỳnh Phương cũng mặt mày rầu rĩ ra tìm Dương Băng Vũ và Phan Khả Hân, không phải vì làm bài không được mà vì đêm nào cũng một, hai giờ khuya, sáng lại phải dậy sớm đi thi, cô sắp chống đỡ hết nổi rồi. Nhưng chỉ còn một ngày nữa thôi, qua ngày mai những ngày tháng đọa đày sẽ kết thúc: Ngày thi môn Vật lý và Sinh học. Một bên là môn chuyên, một bên là môn cô đạt kỷ lục học dở bốn năm liền, Cao Quỳnh Phương làm sao chống đỡ được.
Trong hai chỉ được chọn một, quyết định cuối cùng của Cao Quỳnh Phương là phải an toàn qua được môn chuyên, đồng nghĩa hi sinh luôn môn Vật lý.
8h45. Phòng thi 18.
“Đã tới giờ làm bài thi môn Vật lý, mời thầy cô giám thị phát đề cho các em làm bài.” – Tiếng cô giám thị hôm nay nghe ngọt ngào làm sao!
Cao Quỳnh Phương cầm đề thi Vật lý trong tay, nhìn lên nhìn xuống, rồi lật qua lật lại, vẫn không tìm được chỗ nào thân quen, xem ra không thể nhận bà con rồi. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui một hồi, chỉ còn 15 phút nữa là hết giờ. Cao Quỳnh Phương đã tưởng tưởng ra được cảnh mình phải ngồi chép bài phạt cùng những lời giảng đạo của thầy lý. Nhưng ai ngờ cô lại may mắn được thiên sứ đến giúp đỡ. Bằng một giọng nói hết sức ấm áp, thiên sứ nhẹ nhàng lên tiếng “Chép vô đi.”
Đúng là ở hiền tất sẽ gặp lành. Cao Quỳnh Phương cảm động đến rơi nước mắt, từng chữ từng chữ hoàn thành bài thi của mình.
10h.Hành lang phòng thi 18.
Cao Quỳnh Phương hớn hở nộp bài, cười tươi lao ra chỗ của Dương Băng Vũ, còn có Trình Tử Khiêm.
“Sao cậu vui dữ vậy?” – Rõ ràng là tối qua có người còn than ngắn thở dài với Dương Băng Vũ, tự nhiên hôm nay lại vui vẻ đến lạ thường, nhất định không thể là làm bài tốt, đề thi rất khó mà, có nghi điểm.
“Dĩ nhiên là làm bài tốt rồi.” – Cao Quỳnh Phương vui vẻ trả lời Dương Băng Vũ.
“Đương nhiên là cậu làm bài tốt rồi.” – Lâm Khải Phong từ sao đi tới, bổ sung thêm một câu.
Dương Băng Vũ hiểu ra chút vấn đề, nhưng lại lặp tức xuất hiện vấn đề khác “Không phải cậu làm đề chuyên sao?”
“Vấn đề là tôi có muốn cứu cậu ấy không thôi.”
Trình Tử Khiêm thật sự khâm phục khả năng của Lâm Khải Phong, trong thời gian ngắn đã tìm cách khắc chế được cái miệng của Cao Quỳnh Phương, điều mà cậu cố gắng bao nhiêu năm vẫn không làm được. Nhìn Cao Quỳnh Phương uất ức, tức giận muốn mắng không được muốn chửi cũng không xong làm Trình Tử Khiêm rất vui, nên cậu quyết định sẽ khao mọi người một chầu, lấy danh nghĩa là ăn mừng hoàn thành kì thi học kỳ.
10h. Kí túc xá trường.
Dương Băng Vũ nằm trên giường suy nghĩ hoài cũng không ra, nên quyết định hỏi Cao Quỳnh Phương “Cậu nghĩ sao hôm nay Khải Phong lại cứu cậu?”
“Thì có thêm cớ để hành hạ mình thôi.” – Cao Quỳnh Phương đã lim dim ngủ, nên theo phản ứng tự nhiên không suy nghĩ mà kết luận.
“Không phải, cậu mới chỉ tiếp xúc với cậu ấy hai lần, còn toàn là công kích nhau mà.” – Dương Băng Vũ nói ra suy nghĩ của mình.
Cao Quỳnh Phương đã mở mắt hết lên rồi, làm gì còn tâm trí quan tâm động cơ của Lâm Khải Phong nữa “Ngủ đi.”
Dương Băng Vũ vẫn nằm suy nghĩ, cô đã đưa ra rất nhiều khả năng nhưng điều có chứng cớ loại bỏ, rồi ngủ lúc nào không hay. Cuộc sống là như vậy, vốn dĩ có những chuyện không thể nào giải thích được, nếu số mệnh đã mang họ tới thì dĩ nhiên cũng đã sắp đặt cho họ một con đường đi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook