Hạnh Phúc Bi Thương
-
Chương 5
Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng gọi cho Hoàng Dũng. Anh muốn biết chắc chắn kết quả phỏng vấn của Uyên Phương. Một lát sau thì Hoàng Dũng bước vào văn phòng, theo sau là Quốc Anh đang cầm ly cà phê mới pha trên tay.
Hoàng Dũng đứng trước bàn làm việc của Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch, hồ sơ của cô Uyên Phương đã bị bên tuyển dụng đánh rớt.”
“Cà phê của chủ tịch ạ.” Quốc Anh đặt ly xuống rồi đứng bên cạnh Hoàng Dũng.
Không nằm ngoài những gì mình phỏng đoán, Tuấn Kiệt thở dài. “Cậu điện cho bên đó xem thử còn thiếu vị trí nào không?”
Hoàng Dũng khẽ cười. “Hiện tại phòng tín dụng đó đã dư người.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Nhưng nếu chủ tịch muốn, em sẽ bảo người ta kê thêm bàn.”
“Như vậy thì liệu có được không?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
Hoàng Dũng khẳng khái nói. “Chỉ cần chủ tịch gật đầu, em sẽ cho người sang nới rộng phòng tín dụng ra. Cần thiết thì em sẽ lấy luôn tầng đó làm phòng tín dụng.”
Tuấn Kiệt hoảng hồn. “Thôi.” Anh e thẹn. “Chỉ cần kê thêm một cái bàn là được rồi.”
Hoàng Dũng khẽ cười. “Dạ em hiểu rồi.” Anh ngập ngừng. “Còn cậu Quốc Bình đó thì sao ạ. Chủ tịch cần đánh dấu x, hay gạch đỏ tên cậu ta không?”
Tuấn Kiệt lắc đầu. “Không, không.” Ánh mắt của Tuấn Kiệt như muốn bảo để anh chàng đó yên.
“Dạ em xin phép chủ tịch.” Hoàng Dũng lễ phép lui ra.
Đợi anh chàng trợ lý đi ra ngoài thì Quốc Anh mới khẽ nói. “Em thấy phòng trợ lý mình đang thiếu người đó chủ tịch.”
“Mười hai người rồi còn thiếu gì nữa.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
Quốc Anh khẽ cười. “Thiếu nữ thư ký ạ.”
Tuấn Kiệt như hiểu ra cận vệ mình muốn nói gì. Anh đỏ mặt. “Thư ký gì chứ. Tôi có hai mươi bốn người thư ký các cậu rồi.”
Quốc Anh nói thật. “Nhưng hai mươi bốn người chúng em không thể làm cho chủ tịch vui. Không thể quan tâm và chăm sóc cho chủ tịch từ bữa ăn đến giấc ngủ.” Quốc Anh e thẹn. “Hay những chuyện khác.” Cậu đưa tay lên miệng ho nhẹ.
Tuấn Kiệt giả vờ chống chế. “Cậu thôi đi. Bộ pha cà phê cho tôi mỗi sáng vất vả lắm hả?”
Quốc Anh biết Tuấn Kiệt đang né tránh câu chuyện. “Cà phê em pha không ngon bằng cô bé.” Quốc Anh ngập ngừng suy nghĩ. “Tên gì nhỉ?” Anh sực nhớ. “À cô Uyên Phương.”
Trong lúc đó thì ở bên ngoài, Hoàng Dũng đang căng thẳng nói chuyện điện thoại. “Kê thêm một cái bàn bộ khó lắm hả?”
Đầu dây bên kia đáp lại. “Không phải là chuyện đó. Ý của tôi là phòng này đang dư người.”
Hoàng Dũng “thị uy” quyền lực ngay lập tức. “Thế bây giờ ngài muốn tôi chuyển cái ghế của ngài ra khỏi phòng để cho bớt một người, sau đó đưa cô ấy vào phòng không?”
“Ấy, cậu không cần phải như vậy. Chuyện này để tôi cố gắng là được ấy mà. Khó quá thì tôi chuyển người khác đi cũng được.”
Hoàng Dũng dịu giọng lại. “Chuyện này chỉ có tôi và ngài biết. Những người còn lại ở trong phòng không ai được nghe đến chuyện này. Cứ cư xử bình thường với cô ấy là được.”
“Tôi hiểu ý cậu rồi.”
Ngọc Dương nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại. Cậu không biết ngọn nguồn ra sao nhưng liền chạy vào phòng Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch.”
Tuấn Kiệt đang nói chuyện với Quốc Anh thì ngước mắt sang. “Chuyện gì vậy Dương?”
“Em nghe nói phòng tín dụng bên công ty V đang lấn cấn chỗ ngồi.” Ngọc Dương hớn hở. “Chủ tịch có muốn em sang đó sửa chữa với thiết kế lại không ạ?”
Tuấn Kiệt ngầm đoán ra việc Ngọc Dương biết được chuyện. “Sao cậu biết bên đó đang chật chội?”
“Em nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại.” Ngọc Dương nói thật.
Tuấn Kiệt dò hỏi. “Thế mọi việc sao rồi?”
Ngọc Dương nhớ lại rồi thưa. “Dạ Hoàng Dũng sắp xếp được rồi chủ tịch. Nhưng em nghĩ nhồi nhét như vậy là không tốt cho lắm.” Cậu gãi đầu. “Với em lại đang rãnh nên muốn kiếm việc gì đó để làm.”
Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ giây lát. “Thế này, chiều nay cậu cùng với Vũ Huy sang bên đó.” Anh khẽ cười. “Không cần phải sửa lại phòng đâu. Chỉ là cậu đánh tiếng cho gã trưởng phòng bên đó biết là cậu qua để giám sát thôi.”
“Dạ.” Ngọc Dương hớn hở.
Tuấn Kiệt nảy ý. “À còn nữa. Cậu cùng với Vũ Huy, xem thử cần thay trang thiết bị gì không. Nếu muốn thì cậu cho sơn sửa gì đó lại cũng được.”
“Em hiểu rồi, thưa chủ tịch.” Ngọc Dương chào rồi lui ra.
Quốc Anh khẽ cười. “Em thấy bên đấy môi trường làm việc không tốt đâu. Phải để cô bé sang bên này mới tốt.”
Tuấn Kiệt ngượng ngùng. “Cậu đừng dụ khỉ tôi nữa.”
Thế là chiều hôm đó, gã trưởng phòng tín dụng thấy Ngọc Dương và Vũ Huy đi sang thì liền tái mặt. Chưa hết, Ngọc Dương còn tỏ vẻ lạnh lùng nói lớn xem thử cần đập phòng để xây rộng hơn hay không. Vũ Huy thì nhanh trí bảo nên thay bàn ghế cho mới hơn. Nghĩ cậu ta nói khía đến việc dời ghế của mình, gã trưởng phòng mặt không còn giọt máu, miệng luôn gắng cười cười bảo chưa cần. Rồi sau đó dẫn hai người họ đi tham quan quanh tầng lầu. Gợi ý thay một số thứ cho hai người quên đi việc đập phòng tín dụng. Gã trưởng phòng cảm thấy không nên đắc tội với cô gái Uyên Phương này.
Trở lại với Tuấn Kiệt, anh được Hoàng Dũng thông báo đã sắp xếp xong mọi việc. Uyên Phương cũng đã được thông báo gọi đi làm. Tuấn Kiệt mừng thầm trong bụng và nghĩ đến việc sắp được khao kem. Nhưng chuyện đời đâu có như vậy, cả buổi chiều ngồi chờ điện thoại tới, rất nhiều cuộc gọi, duy chỉ của cô nhóc Uyên Phương là không thấy đâu.
Tự huyễn hoặc bản thân chắc cô nhóc bận. Tuấn Kiệt chờ đến sáng hôm sau nhưng cũng chả thấy tăm hơi gì, ngay cả một tin nhắn cũng không, anh buồn rầu đến thúi ruột. Quốc Anh thấy vậy nên liền đi tới chỗ của Thành Mỹ.
“Mỹ.” Quốc Anh hơi cúi người xuống.
Thành Mỹ lạnh lùng nói lớn. “Chuyện gì?”
“Mỹ vào xem thử chủ tịch có chuyện gì vậy. Anh thấy chủ tịch hơi buồn.” Quốc Anh nói thật.
Thành Mỹ dừng công việc lại. “Trước giờ đại ca có vui lúc nào đâu. Chắc đại ca suy nghĩ về cuộc họp cổ đông chiều nay thôi.”
Quốc Anh lẩm bẩm. “Có lúc nào họp mà vẻ mặt chủ tịch như vậy đâu.”
Chiều hôm ấy, Tuấn Kiệt cùng một vài người đi xuống tầng mười chín để dự cuộc họp với cổ đông. Mọi thứ đã được Thành Mỹ sắp xếp trước, từ tài liệu, văn bản đến những thứ khác. Đội cận vệ gồm bốn người, Anh Quân, Thanh Sơn, Việt Cường và Hải Minh sẽ lo các thủ tục an ninh cần thiết.
Khi các cổ đông tới, Anh Quân và Thanh Sơn sẽ yêu cầu mọi người bỏ tất cả điện thoại và thiết bị điện tử khác ở bên ngoài. Việt Cường với Hải Minh đứng sau lưng cầm khay để đựng các vật dụng. Ngoài ra, trước khi bước vào phòng họp, Anh Quân và Thanh Sơn tiếp tục dùng máy dò kim loại cầm tay và lục soát từng người một để nhằm đảm bảo an toàn.
Sau khi tiến hành xong các thủ tục, các cổ đông đã tới đầy đủ thì Tuấn Kiệt cùng với Quốc Anh và những cận vệ khác sẽ đi xuống. Tuấn Kiệt cũng bỏ điện thoại ở bên ngoài như các cổ đông, vì trong phòng họp có các loại máy phá sóng, phá tần số hoặc nhiễu âm mà bộ phận an ninh lắp đặt từ trước. Ngay cả máy ghi âm tinh vi cũng không thể hoạt động.
Cuộc họp diễn ra một hồi thì điện thoại của Tuấn Kiệt bỗng vang lên. Anh Quân đang đứng gần khay đựng di động của Tuấn Kiệt thấy được nên liền nói vào đàm.
“Anh Quốc Anh ơi.”
Quốc Anh đặt tay lên tai phải, nơi con “chip” nằm ở đó. “Sao em?”
“Có điện thoại của chủ tịch.”
Quốc Anh nhíu mày. “Ai điện vậy?”
Anh Quân nhìn lại vào màn hình điện thoại Tuấn Kiệt. “Cô nhóc ăn kem.”
Quốc Anh ngẫm nghĩ giây lát. “Anh biết rồi, để anh nói lại chủ tịch.” Lúc này Quốc Anh thấy Tuấn Kiệt đang ngồi chễm chệ nhìn mọi người. Anh liền tiến tới ghé sát vào lỗ tai của ngài. “Chủ tịch có điện thoại.” Anh dùng tay phải che miệng mình lại khi nói.
“Ai vậy?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
“Là cô bé.” Quốc Anh khẽ nói.
Lúc này lòng đang buồn thiu nhưng nghe vậy thì Tuấn Kiệt tươi rói ngay lập tức. “Xin lỗi các vị.” Tuấn Kiệt đứng dậy ra hiệu xin phép ra ngoài.
Việt Ân đang đứng báo cáo tài chính thấy vậy nên liền nói lớn để thu hút sự tập trung của mọi người. Tuấn Kiệt ra khỏi phòng thì điện lại ngay cho Uyên Phương. Chuông reo một hồi nhưng không thấy bắt máy, Tuấn Kiệt càng lo lắng hơn. Anh đi qua, đi lại trước phòng với bộ dạng lo âu hiện rõ. Các cận vệ thấy vậy cũng lo lắng theo.
“Alo, ông chú hả.” Uyên Phương bắt máy.
Tuấn Kiệt mừng rỡ. “Nhóc điện tôi có việc gì vậy?”
“Tôi được họ nhận vào làm rồi. Nên tôi điện rủ chú đi ăn kem.” Uyên Phương nói giọng buồn bã. “Tôi ngồi chờ chú nãy giờ.”
Tuấn Kiệt chạnh lòng. “Chú xin lỗi.”
“Chú tới đi.” Uyên Phương nói.
Tuấn Kiệt đáp nhanh. “Nhóc chờ chút, tôi tới giờ.” Anh cúp máy và quay lại nhìn Anh Quân. “Cậu nói với Thành Mỹ giúp tôi chủ trì cuộc họp. Tôi có việc phải đi đây chút.”
Quốc Anh liền đi tới bấm thang máy rồi chuyển tần số bộ đàm. “Cận vệ gọi an ninh.”
“Phòng an ninh nghe.”
Quốc Anh bước vào trong thang máy trước. “Chủ tịch chuẩn bị di chuyển.”
“Phòng an ninh rõ.”
Tuấn Kiệt ngồi trong xe mà lòng đầy thấp thỏm. “Chỉ muốn hay là không mà thôi”, anh thấy câu nói của cận vệ Thế Hải rất đúng. Rồi anh chợt thấy Quốc Anh cũng nói rất chí phải, cô nhóc là một trường hợp đặc biệt khiến anh phải cắt ngang công việc chỉ để tới ăn kem có vài phút.
Xe phanh lại trước trung tâm thương mại nhưng Tuấn Kiệt không thấy cô nhóc đâu cả. Anh không biết có phải do kẹt đường lúc nãy, hay là do ngồi họp quá lâu nên cô nhóc đi mất hay không. Anh mở cửa xe ra ngoài và rút nhanh điện thoại trong túi quần ra quay số Uyên Phương.
“Nhóc đâu rồi?” Tuấn Kiệt nói nhanh.
Uyên Phương đáp. “Tôi chờ chú lâu quá nên đi rồi.”
“Nhóc về rồi sao?” Tuấn Kiệt cảm thấy như trời sụp.
“Đâu có đâu.” Uyên Phương mỉm cười. “Tôi đang ở trong trung tâm thương mại đi dạo. Chú tới rồi à, để tôi đi ra.”
Tuấn Kiệt nói nhanh. “Khỏi cần, nhóc đang ở đâu để tôi chạy tới.”
Uyên Phương ầm ờ giây lát. “Ở chỗ gần hàng nữ trang. Để xem nào.”
Tuấn Kiệt cảm thấy bồn chồn. “Tôi biết rồi, nhóc ở yên đó đi, tôi tới giờ.” Anh cúp máy rồi lao đi.
Quốc Anh thấy vậy nên liền chạy theo rồi nói vào đàm. “Chủ tịch đang di chuyển.”
Ngay lập tức năm cận vệ đang ở trong hai chiếc xe liền lao ra. Họ bắt đầu chạy nhanh tới phía trước để cảnh giác an toàn cho Tuấn Kiệt. Một đội ngũ chiến thuật được hình thành trong chốc lát. Việt Cường và Anh Quân đi phía trước. Quốc Anh đi sau Tuấn Kiệt vài bước. Hồng Thái và Xuân Đức đi sau cùng. Tất cả cận vệ đều không ngừng quan sát xung quanh. Quốc Anh cảm thấy bất an khi lúc nãy không điều thêm những cận vệ khác đi theo.
Tuấn Kiệt bước vào trung tâm thương mại và nhìn quanh để định hình. Cái khó là hàng nữ trang có ở rất nhiều tầng. Và cái khó hơn là lúc nãy do vội cúp máy nên anh không biết cô nhóc đang đứng gần quầy hàng nào.
Một vài phút sau khi đi tìm thì anh cũng thấy Uyên Phương đang đứng phía trước. Cô nhóc mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chiếc quần ngắn màu xanh dương và đang cầm chiếc túi xách màu đen đung đưa qua lại.
Tuấn Kiệt nói lớn. “Uyên Phương.” Lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Uyên Phương ngẩng mặt lên. “Ông chú.” Cô khẽ cười.
Tuấn Kiệt lúc này cảm thấy như thế giới chỉ tồn tại hai người. Anh vừa nhìn cô nhóc, vừa thở liên tục. Thật tình lúc này nếu như anh không kìm lại được bình tĩnh, thì có lẽ anh đã ôm chằm lấy cô nhóc. Uyên Phương đưa mắt nhìn Tuấn Kiệt, đôi mắt đen long lanh đầy cuốn hút, cùng với đó là đôi môi đỏ hồng đẹp như hoa.
Tại sao khi chúng ta yêu ai đó, người ấy lại đẹp đến lạ lùng. Từng cử chỉ, từng điệu bộ, ngay đến cả thở thôi thì cũng đủ thấy đẹp. Cái nét đẹp mà dù người ấy đang đứng giữa một rừng người xinh như hoa cũng nổi bật hơn cả.
“Ông chú sao vậy?” Uyên Phương chồm mặt sát tới.
Tuấn Kiệt cảm thấy muốn bùng cháy. Chưa bao giờ anh nhìn kỹ gương mặt của Uyên Phương như lúc này. Đôi má như trái mận hồng đào khiến ăn muốn cắn một cái, à không phải cắn nhiều cái mới thôi.
Tuấn Kiệt giả vờ chống chế cho bớt ngượng. “Sao nhóc đi đâu lên tận trên tầng hai này?”
Uyên Phương đứng thẳng người lại. “Thì tôi đi dạo. Ai bảo chú tới lâu quá làm gì.”
“Tại chú mắc chở sếp đi gặp khách.” Tuấn Kiệt giả vờ nói láo.
Lúc này thì các cận vệ đứng xung quanh giả vờ như đang nhìn ngắm hàng trang sức. Việt Cường đang giả vờ đeo thử đồng hồ. Quốc Anh thì thật sự đang nhìn các chiếc nhẫn lung linh. Anh Quân thì đang đứng trước quầy nội y nữ và giả vờ đang chọn lựa.
“Mua tặng người yêu hay vợ vậy anh trai?” Chị nhân viên niềm nở.
Anh Quân vẫn đang chăm chú quan sát động tĩnh nên không để ý. “Mua cho anh, chứ tặng vợ gì.”
Chị nhân viên như muốn chết lặng. “Anh nói, anh mua cho anh?”
“Chứ chẳng lẽ anh mua cho em.” Anh Quân lúc này mới quay mặt lại. “Á.” Anh hét lên một tiếng rồi thả tay ra khỏi đống nội y. “Xin lỗi chị, tôi nhầm.” Anh cúi đầu xuống tạ tội rồi lao đi sang chỗ khác.
“Bày đặt nhầm đồ. Sờ nãy giờ.” Chị nhân viên liếc mắt. “Mà còn bảo nhầm. Thứ gì đâu.”
“Hôm nay ông chú sao vậy?” Uyên Phương nhíu mày.
Tuấn Kiệt nói nhanh. “Có sao đâu.”
“Đói bụng đúng không?” Uyên Phương chỉ tay vào Tuấn Kiệt.
“Ờ, đói bụng.” Tuấn Kiệt cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Uyên Phương nảy ý. “Vậy để tôi dẫn chú đi ăn.”
“Ời mình đi.” Tuấn Kiệt quay lại bước đi.
Uyên Phương lao theo kéo tay Tuấn Kiệt lại. “Ông chú đi đâu vậy?”
“Thì đi ăn.” Tuấn Kiệt ngơ ngác.
Uyên Phương nhăn nhó. “Ăn gì ở phía đó.”
Tuấn Kiệt chỉ tay ra phía ngoài đường. “Thì đi ăn kem.”
“Đang đói bụng mà đi ăn kem cái gì.” Uyên Phương nắm tay Tuấn Kiệt dắt đi. “Đi theo tôi. Có quán này bán lẩu ngon lắm.”
Thế là đội cận vệ phải đi vào nhà hàng G cùng với Tuấn Kiệt. Hai người họ ngồi đằng trước. Năm người ngồi ở phía sau và không ngừng cảnh giác. Uyên Phương kêu lẩu và các món khác cho Tuấn Kiệt ăn. Không đói và bị ép ăn nên bộ mặt Tuấn Kiệt giống như đứa trẻ muốn òa lên khóc. Lẩu có thì rượu kề bên, anh và cô nhóc bắt đầu thi tài. Và tất nhiên thì tửu lượng của cô nhóc thua anh xa.
Uyên Phương lúc này đã ngà say. “Để tôi nói cho ông chú một bí mật.”
“Bí mật gì?” Tuấn Kiệt rót rượu cho mình.
Uyên Phương khẽ cười. “Thật ra tôi biết ông chú từ lâu rồi.”
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Vậy sao?”
Uyên Phương gật đầu. “Tôi gặp ông chú cách đây lâu rồi. Chẳng qua là ông chú không nhớ tôi thôi.”
“Gặp hồi nào?” Tuấn Kiệt tò mò. Anh không ngờ là Uyên Phương nhớ mình.
Uyên Phương giơ ngón trỏ lên. “Lần đầu tiên.” Cô nấc lên một tiếng. “Cách đây lâu rồi, tôi gặp ông chú ở buổi từ thiện ở cô nhi viện. Lúc đó tối quá nên tôi bị lạc đường và tình cờ gặp ông chú đi hướng ngược lại. Khi tôi hỏi đường ra cổng thì không những ông chú hướng dẫn. Mà ông chú còn đi cùng tôi ra đó, sau đó lại đi ngược vào trong.”
“Thật không, sao tôi không nhớ?” Tuấn Kiệt khẽ cười khi cô nhóc vẫn không biết mình là bạn của Bích Hân.
Uyên Phương gật đầu. “Thật.” Cô nấc thêm cái nữa. “Lần thứ hai, tôi gặp ông chú ở trung tâm triển lãm nghệ thuật.”
Trụ sở cũ của mình đây mà, Tuấn Kiệt nghĩ thầm.
“Lúc ấy trời đang mưa. Tôi đang đứng ngoài cửa đợi xe thì ông chú đi tới bên cạnh.” Uyên Phương nhớ lại. “Ông chú tự nhiên đưa cho tôi chiếc ô rồi bước đi.”
Tuấn Kiệt lấy khăn giấy lau miệng cô nhóc. “Lúc đó là khi nào?”
“Là năm ngoái.” Uyên Phương khẽ cười.
Tuấn Kiệt sực nhớ năm ngoái đúng là anh có đưa chiếc ô cho một cô nhóc. “Thì ra cô nhóc đó là nhóc sao?”
Uyên Phương gật đầu lia lịa. “Ông chú nhớ rồi.” Cô chỉ tay về phía Tuấn Kiệt. “Và lần thứ ba là ở quán kem bác Năm.” Cô thu tay lại rồi đan hai tay với nhau. “Ông chú thấy tụi mình có duyên không?”
“Thì ra là do vậy nên nhóc hay rủ tôi đi ăn kem chứ gì.” Tuấn Kiệt như hiểu ra. Nỗi buồn không tên nào đó lại gõ cửa.
Uyên Phương khẽ cười. “Đúng rồi. Chứ không, tôi rủ chú đi ăn kem làm gì.”
Buổi nói chuyện từ đó đối với Tuấn Kiệt trở nên buồn bã. Hai người ngồi một lúc nữa thì ra về. Cảm thấy cô nhóc cũng đã say, Tuấn Kiệt không an tâm nên liền ngỏ ý chở về. Uyên Phương khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.
“Có khi nào ông chú chở tôi đi bán không?” Uyên Phương nói với ánh mắt đa nghi.
Tuấn Kiệt liếc mắt. “Thôi để tôi kêu taxi.”
“Tôi giỡn ấy mà. Chú mau giận vậy.” Uyên Phương quơ túi xách vào lưng ông chú.
Tuấn Kiệt cố tình nói lớn. “Xe của tôi đó kìa. Lên xe tôi chở nhóc về.”
Quốc Anh hiểu ý nên liền nói vào đàm. Anh Quân, tài xế hôm nay của Tuấn Kiệt nghe xong liền đi nhanh tới. Cậu đưa chìa khóa xe vào tay Tuấn Kiệt rồi lao đi như không có chuyện gì.
“Tới nhà rồi.” Uyên Phương vẫy tay. “Thôi tôi vô nhà đây. Ông chú lái xe về an toàn nha.”
Tuấn Kiệt ừm một tiếng.
Vừa lái xe chạy về nhà, Tuấn Kiệt vừa nghĩ vu vơ. Anh không biết ngày mai có nên đi mua quần áo với cô nhóc như đã hẹn hay không. Rồi anh chợt cười khẩy bản thân, chả phải cô nhóc đã lên tiếng thích cậu Quốc Bình rồi sao. Tuấn Kiệt cảm thấy dường như anh hơi bị ảo tưởng. Lắc đầu ngán ngẫm, anh nhấn mạnh ga vút đi.
Hoàng Dũng đứng trước bàn làm việc của Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch, hồ sơ của cô Uyên Phương đã bị bên tuyển dụng đánh rớt.”
“Cà phê của chủ tịch ạ.” Quốc Anh đặt ly xuống rồi đứng bên cạnh Hoàng Dũng.
Không nằm ngoài những gì mình phỏng đoán, Tuấn Kiệt thở dài. “Cậu điện cho bên đó xem thử còn thiếu vị trí nào không?”
Hoàng Dũng khẽ cười. “Hiện tại phòng tín dụng đó đã dư người.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Nhưng nếu chủ tịch muốn, em sẽ bảo người ta kê thêm bàn.”
“Như vậy thì liệu có được không?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
Hoàng Dũng khẳng khái nói. “Chỉ cần chủ tịch gật đầu, em sẽ cho người sang nới rộng phòng tín dụng ra. Cần thiết thì em sẽ lấy luôn tầng đó làm phòng tín dụng.”
Tuấn Kiệt hoảng hồn. “Thôi.” Anh e thẹn. “Chỉ cần kê thêm một cái bàn là được rồi.”
Hoàng Dũng khẽ cười. “Dạ em hiểu rồi.” Anh ngập ngừng. “Còn cậu Quốc Bình đó thì sao ạ. Chủ tịch cần đánh dấu x, hay gạch đỏ tên cậu ta không?”
Tuấn Kiệt lắc đầu. “Không, không.” Ánh mắt của Tuấn Kiệt như muốn bảo để anh chàng đó yên.
“Dạ em xin phép chủ tịch.” Hoàng Dũng lễ phép lui ra.
Đợi anh chàng trợ lý đi ra ngoài thì Quốc Anh mới khẽ nói. “Em thấy phòng trợ lý mình đang thiếu người đó chủ tịch.”
“Mười hai người rồi còn thiếu gì nữa.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
Quốc Anh khẽ cười. “Thiếu nữ thư ký ạ.”
Tuấn Kiệt như hiểu ra cận vệ mình muốn nói gì. Anh đỏ mặt. “Thư ký gì chứ. Tôi có hai mươi bốn người thư ký các cậu rồi.”
Quốc Anh nói thật. “Nhưng hai mươi bốn người chúng em không thể làm cho chủ tịch vui. Không thể quan tâm và chăm sóc cho chủ tịch từ bữa ăn đến giấc ngủ.” Quốc Anh e thẹn. “Hay những chuyện khác.” Cậu đưa tay lên miệng ho nhẹ.
Tuấn Kiệt giả vờ chống chế. “Cậu thôi đi. Bộ pha cà phê cho tôi mỗi sáng vất vả lắm hả?”
Quốc Anh biết Tuấn Kiệt đang né tránh câu chuyện. “Cà phê em pha không ngon bằng cô bé.” Quốc Anh ngập ngừng suy nghĩ. “Tên gì nhỉ?” Anh sực nhớ. “À cô Uyên Phương.”
Trong lúc đó thì ở bên ngoài, Hoàng Dũng đang căng thẳng nói chuyện điện thoại. “Kê thêm một cái bàn bộ khó lắm hả?”
Đầu dây bên kia đáp lại. “Không phải là chuyện đó. Ý của tôi là phòng này đang dư người.”
Hoàng Dũng “thị uy” quyền lực ngay lập tức. “Thế bây giờ ngài muốn tôi chuyển cái ghế của ngài ra khỏi phòng để cho bớt một người, sau đó đưa cô ấy vào phòng không?”
“Ấy, cậu không cần phải như vậy. Chuyện này để tôi cố gắng là được ấy mà. Khó quá thì tôi chuyển người khác đi cũng được.”
Hoàng Dũng dịu giọng lại. “Chuyện này chỉ có tôi và ngài biết. Những người còn lại ở trong phòng không ai được nghe đến chuyện này. Cứ cư xử bình thường với cô ấy là được.”
“Tôi hiểu ý cậu rồi.”
Ngọc Dương nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại. Cậu không biết ngọn nguồn ra sao nhưng liền chạy vào phòng Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch.”
Tuấn Kiệt đang nói chuyện với Quốc Anh thì ngước mắt sang. “Chuyện gì vậy Dương?”
“Em nghe nói phòng tín dụng bên công ty V đang lấn cấn chỗ ngồi.” Ngọc Dương hớn hở. “Chủ tịch có muốn em sang đó sửa chữa với thiết kế lại không ạ?”
Tuấn Kiệt ngầm đoán ra việc Ngọc Dương biết được chuyện. “Sao cậu biết bên đó đang chật chội?”
“Em nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại.” Ngọc Dương nói thật.
Tuấn Kiệt dò hỏi. “Thế mọi việc sao rồi?”
Ngọc Dương nhớ lại rồi thưa. “Dạ Hoàng Dũng sắp xếp được rồi chủ tịch. Nhưng em nghĩ nhồi nhét như vậy là không tốt cho lắm.” Cậu gãi đầu. “Với em lại đang rãnh nên muốn kiếm việc gì đó để làm.”
Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ giây lát. “Thế này, chiều nay cậu cùng với Vũ Huy sang bên đó.” Anh khẽ cười. “Không cần phải sửa lại phòng đâu. Chỉ là cậu đánh tiếng cho gã trưởng phòng bên đó biết là cậu qua để giám sát thôi.”
“Dạ.” Ngọc Dương hớn hở.
Tuấn Kiệt nảy ý. “À còn nữa. Cậu cùng với Vũ Huy, xem thử cần thay trang thiết bị gì không. Nếu muốn thì cậu cho sơn sửa gì đó lại cũng được.”
“Em hiểu rồi, thưa chủ tịch.” Ngọc Dương chào rồi lui ra.
Quốc Anh khẽ cười. “Em thấy bên đấy môi trường làm việc không tốt đâu. Phải để cô bé sang bên này mới tốt.”
Tuấn Kiệt ngượng ngùng. “Cậu đừng dụ khỉ tôi nữa.”
Thế là chiều hôm đó, gã trưởng phòng tín dụng thấy Ngọc Dương và Vũ Huy đi sang thì liền tái mặt. Chưa hết, Ngọc Dương còn tỏ vẻ lạnh lùng nói lớn xem thử cần đập phòng để xây rộng hơn hay không. Vũ Huy thì nhanh trí bảo nên thay bàn ghế cho mới hơn. Nghĩ cậu ta nói khía đến việc dời ghế của mình, gã trưởng phòng mặt không còn giọt máu, miệng luôn gắng cười cười bảo chưa cần. Rồi sau đó dẫn hai người họ đi tham quan quanh tầng lầu. Gợi ý thay một số thứ cho hai người quên đi việc đập phòng tín dụng. Gã trưởng phòng cảm thấy không nên đắc tội với cô gái Uyên Phương này.
Trở lại với Tuấn Kiệt, anh được Hoàng Dũng thông báo đã sắp xếp xong mọi việc. Uyên Phương cũng đã được thông báo gọi đi làm. Tuấn Kiệt mừng thầm trong bụng và nghĩ đến việc sắp được khao kem. Nhưng chuyện đời đâu có như vậy, cả buổi chiều ngồi chờ điện thoại tới, rất nhiều cuộc gọi, duy chỉ của cô nhóc Uyên Phương là không thấy đâu.
Tự huyễn hoặc bản thân chắc cô nhóc bận. Tuấn Kiệt chờ đến sáng hôm sau nhưng cũng chả thấy tăm hơi gì, ngay cả một tin nhắn cũng không, anh buồn rầu đến thúi ruột. Quốc Anh thấy vậy nên liền đi tới chỗ của Thành Mỹ.
“Mỹ.” Quốc Anh hơi cúi người xuống.
Thành Mỹ lạnh lùng nói lớn. “Chuyện gì?”
“Mỹ vào xem thử chủ tịch có chuyện gì vậy. Anh thấy chủ tịch hơi buồn.” Quốc Anh nói thật.
Thành Mỹ dừng công việc lại. “Trước giờ đại ca có vui lúc nào đâu. Chắc đại ca suy nghĩ về cuộc họp cổ đông chiều nay thôi.”
Quốc Anh lẩm bẩm. “Có lúc nào họp mà vẻ mặt chủ tịch như vậy đâu.”
Chiều hôm ấy, Tuấn Kiệt cùng một vài người đi xuống tầng mười chín để dự cuộc họp với cổ đông. Mọi thứ đã được Thành Mỹ sắp xếp trước, từ tài liệu, văn bản đến những thứ khác. Đội cận vệ gồm bốn người, Anh Quân, Thanh Sơn, Việt Cường và Hải Minh sẽ lo các thủ tục an ninh cần thiết.
Khi các cổ đông tới, Anh Quân và Thanh Sơn sẽ yêu cầu mọi người bỏ tất cả điện thoại và thiết bị điện tử khác ở bên ngoài. Việt Cường với Hải Minh đứng sau lưng cầm khay để đựng các vật dụng. Ngoài ra, trước khi bước vào phòng họp, Anh Quân và Thanh Sơn tiếp tục dùng máy dò kim loại cầm tay và lục soát từng người một để nhằm đảm bảo an toàn.
Sau khi tiến hành xong các thủ tục, các cổ đông đã tới đầy đủ thì Tuấn Kiệt cùng với Quốc Anh và những cận vệ khác sẽ đi xuống. Tuấn Kiệt cũng bỏ điện thoại ở bên ngoài như các cổ đông, vì trong phòng họp có các loại máy phá sóng, phá tần số hoặc nhiễu âm mà bộ phận an ninh lắp đặt từ trước. Ngay cả máy ghi âm tinh vi cũng không thể hoạt động.
Cuộc họp diễn ra một hồi thì điện thoại của Tuấn Kiệt bỗng vang lên. Anh Quân đang đứng gần khay đựng di động của Tuấn Kiệt thấy được nên liền nói vào đàm.
“Anh Quốc Anh ơi.”
Quốc Anh đặt tay lên tai phải, nơi con “chip” nằm ở đó. “Sao em?”
“Có điện thoại của chủ tịch.”
Quốc Anh nhíu mày. “Ai điện vậy?”
Anh Quân nhìn lại vào màn hình điện thoại Tuấn Kiệt. “Cô nhóc ăn kem.”
Quốc Anh ngẫm nghĩ giây lát. “Anh biết rồi, để anh nói lại chủ tịch.” Lúc này Quốc Anh thấy Tuấn Kiệt đang ngồi chễm chệ nhìn mọi người. Anh liền tiến tới ghé sát vào lỗ tai của ngài. “Chủ tịch có điện thoại.” Anh dùng tay phải che miệng mình lại khi nói.
“Ai vậy?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
“Là cô bé.” Quốc Anh khẽ nói.
Lúc này lòng đang buồn thiu nhưng nghe vậy thì Tuấn Kiệt tươi rói ngay lập tức. “Xin lỗi các vị.” Tuấn Kiệt đứng dậy ra hiệu xin phép ra ngoài.
Việt Ân đang đứng báo cáo tài chính thấy vậy nên liền nói lớn để thu hút sự tập trung của mọi người. Tuấn Kiệt ra khỏi phòng thì điện lại ngay cho Uyên Phương. Chuông reo một hồi nhưng không thấy bắt máy, Tuấn Kiệt càng lo lắng hơn. Anh đi qua, đi lại trước phòng với bộ dạng lo âu hiện rõ. Các cận vệ thấy vậy cũng lo lắng theo.
“Alo, ông chú hả.” Uyên Phương bắt máy.
Tuấn Kiệt mừng rỡ. “Nhóc điện tôi có việc gì vậy?”
“Tôi được họ nhận vào làm rồi. Nên tôi điện rủ chú đi ăn kem.” Uyên Phương nói giọng buồn bã. “Tôi ngồi chờ chú nãy giờ.”
Tuấn Kiệt chạnh lòng. “Chú xin lỗi.”
“Chú tới đi.” Uyên Phương nói.
Tuấn Kiệt đáp nhanh. “Nhóc chờ chút, tôi tới giờ.” Anh cúp máy và quay lại nhìn Anh Quân. “Cậu nói với Thành Mỹ giúp tôi chủ trì cuộc họp. Tôi có việc phải đi đây chút.”
Quốc Anh liền đi tới bấm thang máy rồi chuyển tần số bộ đàm. “Cận vệ gọi an ninh.”
“Phòng an ninh nghe.”
Quốc Anh bước vào trong thang máy trước. “Chủ tịch chuẩn bị di chuyển.”
“Phòng an ninh rõ.”
Tuấn Kiệt ngồi trong xe mà lòng đầy thấp thỏm. “Chỉ muốn hay là không mà thôi”, anh thấy câu nói của cận vệ Thế Hải rất đúng. Rồi anh chợt thấy Quốc Anh cũng nói rất chí phải, cô nhóc là một trường hợp đặc biệt khiến anh phải cắt ngang công việc chỉ để tới ăn kem có vài phút.
Xe phanh lại trước trung tâm thương mại nhưng Tuấn Kiệt không thấy cô nhóc đâu cả. Anh không biết có phải do kẹt đường lúc nãy, hay là do ngồi họp quá lâu nên cô nhóc đi mất hay không. Anh mở cửa xe ra ngoài và rút nhanh điện thoại trong túi quần ra quay số Uyên Phương.
“Nhóc đâu rồi?” Tuấn Kiệt nói nhanh.
Uyên Phương đáp. “Tôi chờ chú lâu quá nên đi rồi.”
“Nhóc về rồi sao?” Tuấn Kiệt cảm thấy như trời sụp.
“Đâu có đâu.” Uyên Phương mỉm cười. “Tôi đang ở trong trung tâm thương mại đi dạo. Chú tới rồi à, để tôi đi ra.”
Tuấn Kiệt nói nhanh. “Khỏi cần, nhóc đang ở đâu để tôi chạy tới.”
Uyên Phương ầm ờ giây lát. “Ở chỗ gần hàng nữ trang. Để xem nào.”
Tuấn Kiệt cảm thấy bồn chồn. “Tôi biết rồi, nhóc ở yên đó đi, tôi tới giờ.” Anh cúp máy rồi lao đi.
Quốc Anh thấy vậy nên liền chạy theo rồi nói vào đàm. “Chủ tịch đang di chuyển.”
Ngay lập tức năm cận vệ đang ở trong hai chiếc xe liền lao ra. Họ bắt đầu chạy nhanh tới phía trước để cảnh giác an toàn cho Tuấn Kiệt. Một đội ngũ chiến thuật được hình thành trong chốc lát. Việt Cường và Anh Quân đi phía trước. Quốc Anh đi sau Tuấn Kiệt vài bước. Hồng Thái và Xuân Đức đi sau cùng. Tất cả cận vệ đều không ngừng quan sát xung quanh. Quốc Anh cảm thấy bất an khi lúc nãy không điều thêm những cận vệ khác đi theo.
Tuấn Kiệt bước vào trung tâm thương mại và nhìn quanh để định hình. Cái khó là hàng nữ trang có ở rất nhiều tầng. Và cái khó hơn là lúc nãy do vội cúp máy nên anh không biết cô nhóc đang đứng gần quầy hàng nào.
Một vài phút sau khi đi tìm thì anh cũng thấy Uyên Phương đang đứng phía trước. Cô nhóc mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chiếc quần ngắn màu xanh dương và đang cầm chiếc túi xách màu đen đung đưa qua lại.
Tuấn Kiệt nói lớn. “Uyên Phương.” Lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Uyên Phương ngẩng mặt lên. “Ông chú.” Cô khẽ cười.
Tuấn Kiệt lúc này cảm thấy như thế giới chỉ tồn tại hai người. Anh vừa nhìn cô nhóc, vừa thở liên tục. Thật tình lúc này nếu như anh không kìm lại được bình tĩnh, thì có lẽ anh đã ôm chằm lấy cô nhóc. Uyên Phương đưa mắt nhìn Tuấn Kiệt, đôi mắt đen long lanh đầy cuốn hút, cùng với đó là đôi môi đỏ hồng đẹp như hoa.
Tại sao khi chúng ta yêu ai đó, người ấy lại đẹp đến lạ lùng. Từng cử chỉ, từng điệu bộ, ngay đến cả thở thôi thì cũng đủ thấy đẹp. Cái nét đẹp mà dù người ấy đang đứng giữa một rừng người xinh như hoa cũng nổi bật hơn cả.
“Ông chú sao vậy?” Uyên Phương chồm mặt sát tới.
Tuấn Kiệt cảm thấy muốn bùng cháy. Chưa bao giờ anh nhìn kỹ gương mặt của Uyên Phương như lúc này. Đôi má như trái mận hồng đào khiến ăn muốn cắn một cái, à không phải cắn nhiều cái mới thôi.
Tuấn Kiệt giả vờ chống chế cho bớt ngượng. “Sao nhóc đi đâu lên tận trên tầng hai này?”
Uyên Phương đứng thẳng người lại. “Thì tôi đi dạo. Ai bảo chú tới lâu quá làm gì.”
“Tại chú mắc chở sếp đi gặp khách.” Tuấn Kiệt giả vờ nói láo.
Lúc này thì các cận vệ đứng xung quanh giả vờ như đang nhìn ngắm hàng trang sức. Việt Cường đang giả vờ đeo thử đồng hồ. Quốc Anh thì thật sự đang nhìn các chiếc nhẫn lung linh. Anh Quân thì đang đứng trước quầy nội y nữ và giả vờ đang chọn lựa.
“Mua tặng người yêu hay vợ vậy anh trai?” Chị nhân viên niềm nở.
Anh Quân vẫn đang chăm chú quan sát động tĩnh nên không để ý. “Mua cho anh, chứ tặng vợ gì.”
Chị nhân viên như muốn chết lặng. “Anh nói, anh mua cho anh?”
“Chứ chẳng lẽ anh mua cho em.” Anh Quân lúc này mới quay mặt lại. “Á.” Anh hét lên một tiếng rồi thả tay ra khỏi đống nội y. “Xin lỗi chị, tôi nhầm.” Anh cúi đầu xuống tạ tội rồi lao đi sang chỗ khác.
“Bày đặt nhầm đồ. Sờ nãy giờ.” Chị nhân viên liếc mắt. “Mà còn bảo nhầm. Thứ gì đâu.”
“Hôm nay ông chú sao vậy?” Uyên Phương nhíu mày.
Tuấn Kiệt nói nhanh. “Có sao đâu.”
“Đói bụng đúng không?” Uyên Phương chỉ tay vào Tuấn Kiệt.
“Ờ, đói bụng.” Tuấn Kiệt cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Uyên Phương nảy ý. “Vậy để tôi dẫn chú đi ăn.”
“Ời mình đi.” Tuấn Kiệt quay lại bước đi.
Uyên Phương lao theo kéo tay Tuấn Kiệt lại. “Ông chú đi đâu vậy?”
“Thì đi ăn.” Tuấn Kiệt ngơ ngác.
Uyên Phương nhăn nhó. “Ăn gì ở phía đó.”
Tuấn Kiệt chỉ tay ra phía ngoài đường. “Thì đi ăn kem.”
“Đang đói bụng mà đi ăn kem cái gì.” Uyên Phương nắm tay Tuấn Kiệt dắt đi. “Đi theo tôi. Có quán này bán lẩu ngon lắm.”
Thế là đội cận vệ phải đi vào nhà hàng G cùng với Tuấn Kiệt. Hai người họ ngồi đằng trước. Năm người ngồi ở phía sau và không ngừng cảnh giác. Uyên Phương kêu lẩu và các món khác cho Tuấn Kiệt ăn. Không đói và bị ép ăn nên bộ mặt Tuấn Kiệt giống như đứa trẻ muốn òa lên khóc. Lẩu có thì rượu kề bên, anh và cô nhóc bắt đầu thi tài. Và tất nhiên thì tửu lượng của cô nhóc thua anh xa.
Uyên Phương lúc này đã ngà say. “Để tôi nói cho ông chú một bí mật.”
“Bí mật gì?” Tuấn Kiệt rót rượu cho mình.
Uyên Phương khẽ cười. “Thật ra tôi biết ông chú từ lâu rồi.”
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Vậy sao?”
Uyên Phương gật đầu. “Tôi gặp ông chú cách đây lâu rồi. Chẳng qua là ông chú không nhớ tôi thôi.”
“Gặp hồi nào?” Tuấn Kiệt tò mò. Anh không ngờ là Uyên Phương nhớ mình.
Uyên Phương giơ ngón trỏ lên. “Lần đầu tiên.” Cô nấc lên một tiếng. “Cách đây lâu rồi, tôi gặp ông chú ở buổi từ thiện ở cô nhi viện. Lúc đó tối quá nên tôi bị lạc đường và tình cờ gặp ông chú đi hướng ngược lại. Khi tôi hỏi đường ra cổng thì không những ông chú hướng dẫn. Mà ông chú còn đi cùng tôi ra đó, sau đó lại đi ngược vào trong.”
“Thật không, sao tôi không nhớ?” Tuấn Kiệt khẽ cười khi cô nhóc vẫn không biết mình là bạn của Bích Hân.
Uyên Phương gật đầu. “Thật.” Cô nấc thêm cái nữa. “Lần thứ hai, tôi gặp ông chú ở trung tâm triển lãm nghệ thuật.”
Trụ sở cũ của mình đây mà, Tuấn Kiệt nghĩ thầm.
“Lúc ấy trời đang mưa. Tôi đang đứng ngoài cửa đợi xe thì ông chú đi tới bên cạnh.” Uyên Phương nhớ lại. “Ông chú tự nhiên đưa cho tôi chiếc ô rồi bước đi.”
Tuấn Kiệt lấy khăn giấy lau miệng cô nhóc. “Lúc đó là khi nào?”
“Là năm ngoái.” Uyên Phương khẽ cười.
Tuấn Kiệt sực nhớ năm ngoái đúng là anh có đưa chiếc ô cho một cô nhóc. “Thì ra cô nhóc đó là nhóc sao?”
Uyên Phương gật đầu lia lịa. “Ông chú nhớ rồi.” Cô chỉ tay về phía Tuấn Kiệt. “Và lần thứ ba là ở quán kem bác Năm.” Cô thu tay lại rồi đan hai tay với nhau. “Ông chú thấy tụi mình có duyên không?”
“Thì ra là do vậy nên nhóc hay rủ tôi đi ăn kem chứ gì.” Tuấn Kiệt như hiểu ra. Nỗi buồn không tên nào đó lại gõ cửa.
Uyên Phương khẽ cười. “Đúng rồi. Chứ không, tôi rủ chú đi ăn kem làm gì.”
Buổi nói chuyện từ đó đối với Tuấn Kiệt trở nên buồn bã. Hai người ngồi một lúc nữa thì ra về. Cảm thấy cô nhóc cũng đã say, Tuấn Kiệt không an tâm nên liền ngỏ ý chở về. Uyên Phương khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.
“Có khi nào ông chú chở tôi đi bán không?” Uyên Phương nói với ánh mắt đa nghi.
Tuấn Kiệt liếc mắt. “Thôi để tôi kêu taxi.”
“Tôi giỡn ấy mà. Chú mau giận vậy.” Uyên Phương quơ túi xách vào lưng ông chú.
Tuấn Kiệt cố tình nói lớn. “Xe của tôi đó kìa. Lên xe tôi chở nhóc về.”
Quốc Anh hiểu ý nên liền nói vào đàm. Anh Quân, tài xế hôm nay của Tuấn Kiệt nghe xong liền đi nhanh tới. Cậu đưa chìa khóa xe vào tay Tuấn Kiệt rồi lao đi như không có chuyện gì.
“Tới nhà rồi.” Uyên Phương vẫy tay. “Thôi tôi vô nhà đây. Ông chú lái xe về an toàn nha.”
Tuấn Kiệt ừm một tiếng.
Vừa lái xe chạy về nhà, Tuấn Kiệt vừa nghĩ vu vơ. Anh không biết ngày mai có nên đi mua quần áo với cô nhóc như đã hẹn hay không. Rồi anh chợt cười khẩy bản thân, chả phải cô nhóc đã lên tiếng thích cậu Quốc Bình rồi sao. Tuấn Kiệt cảm thấy dường như anh hơi bị ảo tưởng. Lắc đầu ngán ngẫm, anh nhấn mạnh ga vút đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook