Hạnh Lâm Thê
-
Chương 22: Tỷ phu bị bắt
Vốn Tô Tương Lê chỉ tính toán ở Kì Phong sơn trang quấy rầy một, hai ngày, không nghĩ tới Kì Kiều Phượng quá nhiệt tình, đem nàng như là trở thành nữ nhi thất lạc nhiều năm, mỗi ngày hỏi han ân cần, làm cho nàng – một người thật lâu không cảm nhận được tình thương của mẫu thân cảm động thật sâu, cũng liền mơ hồ ở lâu mấy ngày, chờ nàng lấy lại tinh thần khi, đã qua mười ngày.
Lúc này không trở về Phạm phủ là thật không được.
Nhưng mà lúc nàng hướng người Kì gia nhân cáo biệt, lại lần nữa bị cường lực giữ lại, lúc này nàng không thể không bỏ xuống vài câu:
“Ta vẫn nên trở về chờ Triệu Hòa tới cửa cầu thân đi”
“Dù sao mấy tháng nữa, ta sẽ luôn luôn ở tại nơi này.”
Lúc này Kì Kiều Phượng mới tâm tình vui vẻ nguyện ý thả nàng đi.
Trên đường hồi Phạm phủ, Tô Tương Lê luôn cảm thấy nàng giống như bị lừa.
May mà nàng còn nói ra điều kiện, yêu cầu Triệu Hòa chờ vết thương của Hồng Ninh chuyển tốt, mới chuẩn tới cửa cầu thân.
Hồng Ninh thương tuy không phải Triệu Hòa tạo thành, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng là cùng hắn có liên quan, nàng vừa vặn biết y, nếu có thể đem Hồng Ninh chưa khỏi, trong lòng nàng cũng sẽ tốt hơn một chút.
Suy nghĩ vừa chuyển, nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến tỷ tỷ.
Aizz, nói vậy nàng hẳn là làm cho tỷ ấy thực lo lắng đi?
Hơn nữa tỷ tỷ còn không biết chuyện Triệu Hòa đâu, nàng hảo hảo nghĩ xem nên nói cho tỷ tỷ chuyện nàng cùng hắn thế nào, miễn cho đến lúc đó hắn vừa đến cửa cầu thân, đã bị tỷ tỷ đuổi đi ra.
Nhưng là lúc nàng xuống xe ngựa, Tô Quyên Bình kích động đi lên ôm lấy nàng, tâm tình Tô Tương Lê cũng tràn ngập cảm động vì được người nhà quan tâm, liền đem ý định muốn nói ném đến sau đầu.
Nàng ôm lấy tỷ tỷ, đối với chính mình gặp nạn mà làm cho tỷ tỷ lo lắng chịu sợ một chuyện thành tâm thiên hối.
Mà làm của nàng tầm mắt lướt qua tỷ tỷ, dừng ở trên người Phạm Tuấn Hi mỉm cười nhìn chăm chú các nàng phía sau, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí giữa đôi phu thê này…… tựa hồ cùng trước đây không quá giống nhau.
Trước lúc nàng bị bắt cóc, tuy rằng tỷ tỷ cái gì cũng chưa nói, nhưng nàng nhận ra tỷ tỷ cùng tỷ phu kỳ thực đang chiến tranh lạnh, chính là chuyện giữa nam nữ nàng không hiểu lắm, cũng không biết nên khuyên như thế nào, bởi vậy chỉ có thể câm miệng không nói.
Hoàn hảo hôm nay gặp lại, cảm tình giữa bọn họ tựa hồ so với lúc trước rất tốt.
Nàng vụng trộm hướng tỷ phu trừng mắt nhìn, dùng ánh mắt hỏi là “
“Huynh thu phục được tỷ?”
Phạm Tuấn Hi rõ ràng xem hiểu, lại chỉ là mỉm cười, không trả lời câu hỏi không tiếng động của nàng, nhưng tầm mắt ôn nhu dừng ở trên bóng lưng thê tử.
Vì thế nàng hiểu được, tỷ tỷ rốt cục chân chính nhận tỷ phu nha!
Nàng đối Phạm Tuấn Hi hồi lại tươi cười xán lạn.
Bữa tối là Tô Quyên Bình tự mình xuống bếp làm, nàng từ mua thức ăn đến cắt gọt, xào rau, trang trí bàn, hết thảy không cho ai nhúng tay vào.
Thật lâu chưa ăn đến thức ăn tỷ tỷ tự tay làm, bữa tối này Tô Tương Lê ăn đặc biệt ngon miệng.
Phạm Tuấn Hi hiển nhiên cũng thế, đây là lần đầu tiên hắn ăn được đồ ăn Tô Quyên Bình nấu, tuy rằng không phải là mỹ thực gì do đầu bếp tỉ mỉ làm thành, lại tràn ngập ấm áp gia đình.
Bất quá hắn hiểu được bữa này cơm là Tô Quyên Bình riêng vì muội muội làm, bởi vậy vẫn chưa dám đảo khách thành chủ mà ăn nhiều món, chỉ ngẫu nhiên ở khi thê tử vội vàng nói chuyện phiếm quên ăn cơm, yên lặng thay nàng gắp vài đũa.
Tô Tương Lê nhìn bọn họ phu thê ăn ý hành động tự nhiên, trong lòng thực sự thực vui vẻ.
Nàng luôn luôn sợ tỷ tỷ vì nàng mà ủy khuất chính mình, dù sao tỷ tỷ lúc trước vì nàng mới bị buộc gả cho Phạm Tuấn Hi. Nhưng hiện tại xem ra, tỷ phu đối nàng vô cùng tốt, phu thê cảm tình cũng không tệ.
Tô Tương Lê đột nhiên nghĩ đến Kì Triệu Hòa.
‘Nếu là gả cho hắn, cảm tình giữa bọn họ có thể cũng giống tỷ tỷ cùng tỷ phu tốt như vậy hay không đây?’
Phạm Tuấn Hi còn chuẩn bị rượu đào của Phường Hồng trang nổi danh Mục quốc, rất dễ uống, hương vị cũng thuật miệng, hai tỷ muội thật là vui, cơ hồ mỗi người uống hết một bình, cuối cùng vẫn là Phạm Tuấn Hi ngăn cản, mới không mở bình thứ ba.
Buổi tối Tô Quyên Bình còn chạy tới cùng Tô Tương Lê giành giường, tỷ muội các nàng thật lâu không ngủ chung một giường rồi.
Các nàng thừa dịp cảm giác say, rủ rỉ rù rì hàn huyên một đống, từ chuyện kiếp trước đến chuyện kiếp này.
Tô Tương Lê cảm giác được, tỷ tỷ hiện tại sống thật sự không tệ.
Như vậy tốt lắm, thực sự.
Mặc kệ là kiếp trước hoặc kiếp này vĩnh viễn đều là tỷ tỷ bảo hộ nàng, nàng cái gì cũng chưa thể làm vì tỷ tỷ, hoàn hảo, hiện thời đã có một người khác bảo vệ hạnh phúc cho tỷ tỷ.
“Tiểu Lê, nếu một đời muội đều không muốn gả cũng không sao, dù sao tỷ phu của muội có thể nuôi muội cả đời……”
Tô Quyên Bình hiển nhiên là mệt mỏi, vừa ngáp vừa nói.
Lời này nhắc nhở nàng, hiện tại nên cùng tỷ tỷ nói chuyện Triệu Hòa sao?
Tô Tương Lê do dự một lát.
‘Hay là nói trước một chút đi?’
Tuy rằng vết thương của Hồng Ninh chỉ sợ còn muốn trị khoảng một, hai tháng, Triệu Hòa tới cầu hôn, nhanh nhất cũng là chuyện nửa tháng sau đó, nhưng chung quy cũng cần phải nói.
Bởi vậy nàng cố lấy dũng khí nói:
“Muội không muốn cho tỷ phu nuôi muội cả đời, muội, muội có người trong lòng……”
Thật vất vả đem lời nói ra miệng, nhưng mà người bên cạnh lại không phản ứng.
Nàng đợi một hồi lâu vẫn là không đợi đến đáp lại, không nhịn được xoay người hướng tỷ tỷ nhìn lại, lại phát hiện Tô Quyên Bình hóa ra đang ngủ, ngực theo hô hấp hơi hơi phập phồng.
Nàng đầu tiên là ngẩn ngơ, theo sau cười khẽ ra tiếng.
‘Quên đi, ngủ liền ngủ đi, dù sao thời gian còn dài, việc này lần khác nói sau không muộn.’
Tô Tương Lê không nghĩ Phạm phủ thời gian tiếp theo lại sẽ bận rộn như vậy.
Nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng đã “trốn việc” hơn mười ngày, khi trở lại y quán cùng hiệu thuốc, sinh ý không biết vì sao lại tốt lên rất nhiều, một đống người tìm nàng xem bệnh, bốc thuốc, còn muốn đối phó ngẫu nhiên đến “thăm” của Kì Triệu Hòa, làm cho nàng bận tối mày tối mặt, mỗi ngày về nhà đều mệt đến chỉ muốn tắm rửa đi ngủ, hoàn toàn không còn muốn cùng tỷ tỷ nói cái gì.
Mà Kì Triệu Hòa hiển nhiên cũng có việc khác muốn bận, cứ khoảng bảy tám ngày thậm chí càng lâu mới đến một chuyến, nhưng hắn lại thường cho người dưới đưa chút dược liệu quý hiếm cho nàng.
Tô Tương Lê cũng chưa từng quên chuyện bản thân đáp ứng Hồng Ninh, khi nàng lần đầu tiên thấy Hồng Ninh toàn thân bị thương sau, hốc mắt đều đỏ.
Thật không hiểu là tên nào lang tâm cẩu phế nhưng lại đối với cô nương hai mươi tuổi hạ độc thủ như vậy!
Hồng Ninh thương thế thực nghiêm trọng, lại vì thời gian kéo dài có chút lâu, trị liệu cũng không phải thực dễ dàng.
Bất quá vì nàng toàn lực thay Hồng Ninh trị liệu, hơn nữa Kì Triệu Hòa cung cấp dược liệu rất hữu hiệu, miệng vết thương khôi phục vô cùng tốt.
Hồng Ninh vốn cũng là nữ tử cá tính, sang sảng, chính là gặp đại biến, tâm tính có chút vặn vẹo, nàng thấy Tô Tương Lê đối với nàng cực kì dụng tâm, săn sóc chu toàn, mười ngày nửa tháng ở chung, thái độ đối với nàng ấy cùng Kì Triệu Hòa cũng liền mềm hoá rất nhiều.
Mà lúc nàng nghe nói Kì Triệu Hòa bị yêu cầu chờ vết thương trên người nàng phục hồi như cũ tới một cái trình độ nào đó mới có thể ôm mỹ nhân về, lại càng cười đến thiếu chút té ra đất.
“Buồn cười đến như vậy sao?”
Tô Tương Lê vừa sửa sang lại dược liệu, vừa buồn cười nói:
“Lúc trước cùng cậu nói, vết thương da thịt của cậu ít nhất có thể khôi phục bảy tám phần, cũng không thấy cậu vui vẻ như vậy.”
“Ai nha, muội không hiểu trên giang hồ có bao nhiêu người muốn yêu nghiệt kia cam chịu nha! Về phần thương thế của ta…… Dù sao khó có thể nhất thời trị khỏi, muội cứ đòi thay ta trị liệu, ta cũng đã thật cao hứng a, có thể khôi phục bao nhiêu thì cứ kệ thôi.”
Hồng Ninh cười nói, thanh âm của nàng nghe qua đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Không nghĩ tới yêu nghiệt kia cũng có ngày hôm nay…… A, muội nói như vậy, ngược lại làm cho ta không muốn trị liệu.”
Tô Tương Lê nghe xong thật sự là dở khóc dở cười.
Tuy rằng Hồng Ninh đối với Kì Triệu Hòa vẫn là miệng hết yêu nghiệt lại là yêu nghiệt, thái độ quả thật hòa hoãn rất nhiều.
Ngoài ý muốn là Kì Triệu Hòa cũng không để ý bị gọi như vậy, Tô Tương Lê thế này mới từ trong miệng Hồng Ninh biết được, cuộc đời Kì Triệu Hòa ghét nhất bị người ta khen ngợi bề ngoài của hắn, còn những chuyện khác thì không sao.
Thế này mới nhận ra nàng lần đầu cùng Kì Triệu Hòa gặp nhau, liền phạm vào tối kỵ của người ta, xem ra Tô Tương Lê nàng có thể hảo hảo sống đến bây giờ thật đúng là kỳ tích.
Hồng Ninh tuy rằng nói không thèm để ý thương thế có thể phục hồi như cũ bao nhiêu, nhưng cô nương người ta đáy lòng đều là rất để ý bề ngoài, cho dù giống nàng ấy cô nương xuất thân võ học thế gia cũng không ngoại lệ.
Cho nên làm hơn một tháng đi qua, nàng ấy nhận ra vết sẹo rõ ràng phai nhạt rất nhiều, cả người vui sướng không thôi, càng thêm cố gắng phối hợp trị liệu, chỉ có nghĩ đến nghĩa huynh lúc trước giật giây nàng tìm Kì Triệu Hòa báo thù mất tích, sắc mặt mới có vài phần tối tăm.
Mắt thấy thân thể Hồng Ninh ngày một tốt hơn, Tô Tương Lê quyết là nên bớt chút thời gian cùng tỷ tỷ nói chút chuyện.
Hôm nay nàng đặc biệt về sớm, chuẩn bị đem mọi chuyện nói cho tỷ tỷ, không ngờ vừa đến Phạm phủ cửa, chỉ thấy trong Phạm phủ rối loạn thành đoàn.
Nàng phát hoảng, vội vàng ngăn một hạ nhân hỏi, không nghĩ tới lại được đến tin tỷ phu bị quan phủ mang đi, mà tỷ tỷ lại ngất xỉu đi.
Nàng kinh hãi, lập tức đi vào phòng thăm tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh, chạy nhanh giúp nàng bắt mạch xong Tô Tương Lê triệt để ngây dại.
“Tương Lê Tiểu thư phu nhân làm sao vậy?”
Thấy nàng sững sờ tại kia, Thanh Nhi nha hoàn của Tô Quyên Bình khẩn trương hỏi.
“Phu nhân không có việc gì chứ?”
Tô Tương Lê đầu tiên là lắc đầu, nhưng do dự một hồi, lại bắt mạch cho tỷ tỷ.
“Tương Lê Tiểu thư……”
Thấy nàng thần sắc ngưng trọng, Thanh Nhi gấp đến độ đều nhanh khóc.
“Đừng lo lắng, tỷ tỷ của ta không có việc gì.”
Tô Tương Lê thở ra, chau mày lại, buông tay tỷ tỷ.
“Nàng chính là có thai.”
Bọn hạ nhân trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Tô Tương Lê cũng là ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng hay là lo lắng.
‘Aizzz, tỷ phu đột nhiên bị bắt, tỷ tỷ mang thai vừa lo tâm quá độ mà ngất đi, tất cả những chuyện này chỉ có thể dùng chữ ‘loạn’ để hình dung a?’
Vì thế kế tiếp vài ngày, Tô Tương Lê lại trốn việc.
Không có biện pháp, tỷ phu không ở, tỷ tỷ lại mang thai gần hai tháng cả ngày mặt co mày cáu, Phạm phủ loạn thành một đoàn, một đống chuyện đều bị đổ lên đầu người miễn cưỡng tính nửa chủ tử là nàng đây.
Nàng không có kinh nghiệm quản sự, mỗi ngày xử lý chuyện Phạm phủ liền sứt đầu mẻ trán, làm sao có thời giờ đi y quán hiệu thuốc?
Cuối cùng nàng rõ ràng phân phó cho quản gia việc nhỏ tự ông quyết định, đại sự trời sập xuống lại hỏi nàng hoặc tỷ tỷ, mới cuối cùng được điểm nhàn.
Nhưng trừ này đó ra, nàng cũng còn có chuyện khác phải lo lắng.
Tỷ tỷ hao tổn tinh thần quá độ, động thai khí, ba tháng đầu mang thai lại là thời điểm nguy hiểm nhất, chỉ có thể dùng kim châm cùng phương thuốc, còn thêm thuốc an thần trợ giúp giấc ngủ, làm cho tỷ tỷ ngủ nhiều một chút, tổng tốt hơn thanh tỉnh rồi lo lắng phí công.
Cứ như vậy qua mấy ngày, một buổi trưa nọ, Tô Tương Lê ngồi ở trong phòng, cắn bút khổ nghĩ làm sao viết phương thuốc, bởi vì nữ tử mang thai dùng dược có rất nhiều cấm kỵ, làm nàng phiền não đau đầu.
Ai, loại ngày này lại sống thêm vài ngày nữa, nàng cảm thấy chính mình nhất định sẽ sớm sinh ra đầu bạc.
Đột nhiên cảm giác được phía sau phất qua một trận gió, nàng đang muốn ngẩng đầu, lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Cái ôm kia mang theo hơi thở quen thuộc, làm trong lòng Tô Tương Lê một trận vui sướng, may mắn kịp thời áp chế để không vui sướng đến mức mở miệng thét chói tai.
“Triệu Hòa?”
Nàng thực kinh hỉ, cao hứng quay đầu la hét.
“Vài ngày không thấy, ta rất nhớ chàng a.”
Nàng không biết hoa ngôn xảo ngữ, cho tới bây giờ là trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Nhưng chính là như vậy, mới càng làm Kì Triệu Hòa cao hứng.
Hắn chính là thích Tiểu Lê Nhi thật thà.
Nhưng là đáy lòng vui vẻ thì vui vẻ, ngoài miệng vẫn là muốn oán giận hai câu.
“Không đến Kì Phong sơn trang, y quán, hiệu thuốc lại cũng không đi, thật đúng là không nhìn ra nàng ở nơi nào nhớ ta.”
“Ai, không phải đưa thư nói cho chàng, mấy ngày nay trong nhà có chuyện sao?”
Nhìn thấy hắn, nàng thực sự thật cao hứng, nhưng nghĩ đến tình cảnh Phạm phủ trước mắt, khóe miệng mới giương lên lại hạ xuống.
“Mấy ngày nay ăn không được, không ngủ ngon? Mặt đều nhỏ đi một vòng.”
Hắn nheo mắt nương vào ánh sáng nhàn nhạt nhìn nàng trước mắt, có vài phần đau lòng.
“Làm sao có thể ngủ ngon a.”
Nàng than nhẹ.
“Yên tâm, tỷ phu nàng sẽ không có chuyện gì.”
Kì Triệu Hòa an ủi nói.
Phạm Tuấn Hi bị bỏ tù náo rất lớn, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy.
Hơn nữa. Bởi vì ngoại công ngày ấy nhắc nhở nên thời gian này hắn đặc biệt chú ý hướng đi trong triều, cho nên biết được trên thực tế là Thái Tử cùng Hoài Vương đấu tranh, liên lụy đến Phạm Tuấn Hi.
Bởi vì Hoài Vương cùng Phạm Tuấn Hi lén có lui tới sinh ý chặt chẽ, Thái Tử nếu trừ bỏ Phạm Tuấn Hi, ảnh hưởng đối với Hoài Vương có thể nói là không nhỏ.
Nhưng hắn bởi vì rất rõ ràng thế cục, cho nên biết Hoài Vương nhất định thượng vị, mà Phạm Tuấn Hi chắc chắn hữu kinh vô hiểm20.
“Mọi người đều nói như vậy.”
Tô Tương Lê cười khổ.
“Mỗi người đều nói tỷ phu làm người hướng đến dè dặt cẩn thận, không có khả năng lưu lại nhược điểm nào để bị người ta nắm lấy, lúc này hơn phân nửa là tiếng sấm trước mưa mà thôi, quá mấy ngày cũng sẽ trở lại. Nhưng ta lo lắng không phải chuyện này.”
“Nàng lo lắng tỷ tỷ nàng?”
Kì Triệu Hòa rất nhanh hiểu ý.
“Đúng vậy. Tỷ tỷ có thai, đã nhiều ngày tình huống không tốt lắm, tỷ phu nếu ở trong lao quá lâu, ta thật lo lắng tỷ ấy có thể lo lắng quá độ xảy ra chuyện gì hay không……”
Mặt nàng mang vẻ lo lắng nói.
Kì Triệu Hòa trầm mặc một lát, mở miệng nói:
“Nếu không ta đi hỏi thăm một chút đi?”
“Làm sao hỏi thăm?”
Nàng sửng sốt.
“Ta biết chàng võ công tốt lắm, nhưng chàng ngàn vạn đừng vì việc này mạo hiểm, bằng không ta sẽ lo lắng!”
“Yên tâm, ta không gặp nguy hiểm gì.”
Hắn cười nhẹ.
“Ta nếu muốn đi, sẽ không dùng thân phận võ lâm nhân mà đi. Còn nhớ rõ ta từng nói qua với nàng, phụ thân ta là ở trong triều đình rất có quyền thế sao?”
Kỳ thực hắn nếu mở miệng, đừng nói muốn Hoàng Đế thả Phạm Tuấn Hi, cho dù hắn muốn gọi Hoàng Đế truyền ngôi cho hắn, cũng không là việc gì khó, chính là hắn không có cái hứng thú kia thôi.
Tô Tương Lê nghe xong lời của hắn, không khỏi dao động.
Nếu đổi lại bình thường, nàng quyết định không muốn phiền toái hắn, nàng biết quan hệ của Kì Triệu Hòa cùng phụ thân hắn cũng không giống như phụ tử bình thường, mà lúc này tình huống tỷ tỷ không được tốt, nàng thực hy vọng có thể làm cho tỷ tỷ an tâm, làm cho nàng hảo hảo an thai.
Nàng suy nghĩ kỹ lại nói.
“Vậy…… Chàng đi hỏi thăm một chút tin tức là được rồi, như là tỷ phu ta khi nào có thể đi ra linh tinh, nếu có thể, xem có thể làm cho tỷ phu truyền cái tin ra hay không, để cho tỷ tỷ của ta yên tâm, về phần khác rất phiền toái nên không cần.”
“Liền điểm việc nhỏ như vậy?”
Kì Triệu Hòa cười khẽ.
“Điểm ấy sự ta tự làm là được rồi, còn không cần kinh động đến phụ thân ta.”
“Vậy như vậy là tốt nhất ”
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Ta hiện tại phải đi, nàng hảo hảo mà chăm sóc bản thân, đừng vì chuyện này mà khiến bản thân mệt mỏi. Có chuyện gì liền phái người đi Kì Phong sơn trang, cho dù ta không ở, mẫu thân ta hoặc ngoại công cũng đều có thể giúp đỡ nàng mà.”
Thấy nàng nhếch môi tựa hồ muốn nói cái gì, hắn đưa tay đặt lên môi nàng.
“Đừng nói cái gì khách khí không muốn phiền toái ta linh tinh, ta làm này đó là có điều kiện.”
“…… Điều kiện gì?”
Nàng ngây ngốc hỏi.
Hắn giương lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Việc này sau khi kết thúc, ta liền tới cửa cầu hôn, đến lúc đó ta cũng không nhận lời từ chối, nàng tốt nhất nghĩ cho kỹ nói như thế nào để thuyết phục tỷ tỷ nàng.”
‘A, còn chưa có cùng tỷ tỷ nhắc tới chuyện này!’
Tô Tương Lê ở trong lòng khóc thét một tiếng, nhưng vẫn là liên tục gật đầu.
“Nhất định nhất định!”
Nàng cũng không muốn hắn bị tỷ tỷ cự tuyệt a.
“Ta đi đây.”
Hắn ở trán nàng hạ xuống một nụ hôn khẽ.
“Chuyện kế tiếp chuyện, nàng liền không cần lo lắng.”
Làm cho Tô Tương Lê trợn mắt há hốc miệng là, buổi tối hôm đó Phạm Tuấn Hi liền đưa tin về nhà.
Kì Triệu Hòa buổi chiều sau khi rời đi, buổi tối lại riêng đến đây một chuyến, nói là đã gặp Phạm Tuấn Hi, mà Phạm Tuấn Hi nhờ hắn chuyển cáo, hắn ta nhiều nhất hơn mười ngày nửa tháng có thể về nhà.
Tô Tương Lê lập tức đem tin tức nói cho tỷ tỷ, cũng mong tỷ tỷ thả lỏng tâm tình chờ, hảo hảo an thai.
Lúc này không trở về Phạm phủ là thật không được.
Nhưng mà lúc nàng hướng người Kì gia nhân cáo biệt, lại lần nữa bị cường lực giữ lại, lúc này nàng không thể không bỏ xuống vài câu:
“Ta vẫn nên trở về chờ Triệu Hòa tới cửa cầu thân đi”
“Dù sao mấy tháng nữa, ta sẽ luôn luôn ở tại nơi này.”
Lúc này Kì Kiều Phượng mới tâm tình vui vẻ nguyện ý thả nàng đi.
Trên đường hồi Phạm phủ, Tô Tương Lê luôn cảm thấy nàng giống như bị lừa.
May mà nàng còn nói ra điều kiện, yêu cầu Triệu Hòa chờ vết thương của Hồng Ninh chuyển tốt, mới chuẩn tới cửa cầu thân.
Hồng Ninh thương tuy không phải Triệu Hòa tạo thành, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng là cùng hắn có liên quan, nàng vừa vặn biết y, nếu có thể đem Hồng Ninh chưa khỏi, trong lòng nàng cũng sẽ tốt hơn một chút.
Suy nghĩ vừa chuyển, nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến tỷ tỷ.
Aizz, nói vậy nàng hẳn là làm cho tỷ ấy thực lo lắng đi?
Hơn nữa tỷ tỷ còn không biết chuyện Triệu Hòa đâu, nàng hảo hảo nghĩ xem nên nói cho tỷ tỷ chuyện nàng cùng hắn thế nào, miễn cho đến lúc đó hắn vừa đến cửa cầu thân, đã bị tỷ tỷ đuổi đi ra.
Nhưng là lúc nàng xuống xe ngựa, Tô Quyên Bình kích động đi lên ôm lấy nàng, tâm tình Tô Tương Lê cũng tràn ngập cảm động vì được người nhà quan tâm, liền đem ý định muốn nói ném đến sau đầu.
Nàng ôm lấy tỷ tỷ, đối với chính mình gặp nạn mà làm cho tỷ tỷ lo lắng chịu sợ một chuyện thành tâm thiên hối.
Mà làm của nàng tầm mắt lướt qua tỷ tỷ, dừng ở trên người Phạm Tuấn Hi mỉm cười nhìn chăm chú các nàng phía sau, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí giữa đôi phu thê này…… tựa hồ cùng trước đây không quá giống nhau.
Trước lúc nàng bị bắt cóc, tuy rằng tỷ tỷ cái gì cũng chưa nói, nhưng nàng nhận ra tỷ tỷ cùng tỷ phu kỳ thực đang chiến tranh lạnh, chính là chuyện giữa nam nữ nàng không hiểu lắm, cũng không biết nên khuyên như thế nào, bởi vậy chỉ có thể câm miệng không nói.
Hoàn hảo hôm nay gặp lại, cảm tình giữa bọn họ tựa hồ so với lúc trước rất tốt.
Nàng vụng trộm hướng tỷ phu trừng mắt nhìn, dùng ánh mắt hỏi là “
“Huynh thu phục được tỷ?”
Phạm Tuấn Hi rõ ràng xem hiểu, lại chỉ là mỉm cười, không trả lời câu hỏi không tiếng động của nàng, nhưng tầm mắt ôn nhu dừng ở trên bóng lưng thê tử.
Vì thế nàng hiểu được, tỷ tỷ rốt cục chân chính nhận tỷ phu nha!
Nàng đối Phạm Tuấn Hi hồi lại tươi cười xán lạn.
Bữa tối là Tô Quyên Bình tự mình xuống bếp làm, nàng từ mua thức ăn đến cắt gọt, xào rau, trang trí bàn, hết thảy không cho ai nhúng tay vào.
Thật lâu chưa ăn đến thức ăn tỷ tỷ tự tay làm, bữa tối này Tô Tương Lê ăn đặc biệt ngon miệng.
Phạm Tuấn Hi hiển nhiên cũng thế, đây là lần đầu tiên hắn ăn được đồ ăn Tô Quyên Bình nấu, tuy rằng không phải là mỹ thực gì do đầu bếp tỉ mỉ làm thành, lại tràn ngập ấm áp gia đình.
Bất quá hắn hiểu được bữa này cơm là Tô Quyên Bình riêng vì muội muội làm, bởi vậy vẫn chưa dám đảo khách thành chủ mà ăn nhiều món, chỉ ngẫu nhiên ở khi thê tử vội vàng nói chuyện phiếm quên ăn cơm, yên lặng thay nàng gắp vài đũa.
Tô Tương Lê nhìn bọn họ phu thê ăn ý hành động tự nhiên, trong lòng thực sự thực vui vẻ.
Nàng luôn luôn sợ tỷ tỷ vì nàng mà ủy khuất chính mình, dù sao tỷ tỷ lúc trước vì nàng mới bị buộc gả cho Phạm Tuấn Hi. Nhưng hiện tại xem ra, tỷ phu đối nàng vô cùng tốt, phu thê cảm tình cũng không tệ.
Tô Tương Lê đột nhiên nghĩ đến Kì Triệu Hòa.
‘Nếu là gả cho hắn, cảm tình giữa bọn họ có thể cũng giống tỷ tỷ cùng tỷ phu tốt như vậy hay không đây?’
Phạm Tuấn Hi còn chuẩn bị rượu đào của Phường Hồng trang nổi danh Mục quốc, rất dễ uống, hương vị cũng thuật miệng, hai tỷ muội thật là vui, cơ hồ mỗi người uống hết một bình, cuối cùng vẫn là Phạm Tuấn Hi ngăn cản, mới không mở bình thứ ba.
Buổi tối Tô Quyên Bình còn chạy tới cùng Tô Tương Lê giành giường, tỷ muội các nàng thật lâu không ngủ chung một giường rồi.
Các nàng thừa dịp cảm giác say, rủ rỉ rù rì hàn huyên một đống, từ chuyện kiếp trước đến chuyện kiếp này.
Tô Tương Lê cảm giác được, tỷ tỷ hiện tại sống thật sự không tệ.
Như vậy tốt lắm, thực sự.
Mặc kệ là kiếp trước hoặc kiếp này vĩnh viễn đều là tỷ tỷ bảo hộ nàng, nàng cái gì cũng chưa thể làm vì tỷ tỷ, hoàn hảo, hiện thời đã có một người khác bảo vệ hạnh phúc cho tỷ tỷ.
“Tiểu Lê, nếu một đời muội đều không muốn gả cũng không sao, dù sao tỷ phu của muội có thể nuôi muội cả đời……”
Tô Quyên Bình hiển nhiên là mệt mỏi, vừa ngáp vừa nói.
Lời này nhắc nhở nàng, hiện tại nên cùng tỷ tỷ nói chuyện Triệu Hòa sao?
Tô Tương Lê do dự một lát.
‘Hay là nói trước một chút đi?’
Tuy rằng vết thương của Hồng Ninh chỉ sợ còn muốn trị khoảng một, hai tháng, Triệu Hòa tới cầu hôn, nhanh nhất cũng là chuyện nửa tháng sau đó, nhưng chung quy cũng cần phải nói.
Bởi vậy nàng cố lấy dũng khí nói:
“Muội không muốn cho tỷ phu nuôi muội cả đời, muội, muội có người trong lòng……”
Thật vất vả đem lời nói ra miệng, nhưng mà người bên cạnh lại không phản ứng.
Nàng đợi một hồi lâu vẫn là không đợi đến đáp lại, không nhịn được xoay người hướng tỷ tỷ nhìn lại, lại phát hiện Tô Quyên Bình hóa ra đang ngủ, ngực theo hô hấp hơi hơi phập phồng.
Nàng đầu tiên là ngẩn ngơ, theo sau cười khẽ ra tiếng.
‘Quên đi, ngủ liền ngủ đi, dù sao thời gian còn dài, việc này lần khác nói sau không muộn.’
Tô Tương Lê không nghĩ Phạm phủ thời gian tiếp theo lại sẽ bận rộn như vậy.
Nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng đã “trốn việc” hơn mười ngày, khi trở lại y quán cùng hiệu thuốc, sinh ý không biết vì sao lại tốt lên rất nhiều, một đống người tìm nàng xem bệnh, bốc thuốc, còn muốn đối phó ngẫu nhiên đến “thăm” của Kì Triệu Hòa, làm cho nàng bận tối mày tối mặt, mỗi ngày về nhà đều mệt đến chỉ muốn tắm rửa đi ngủ, hoàn toàn không còn muốn cùng tỷ tỷ nói cái gì.
Mà Kì Triệu Hòa hiển nhiên cũng có việc khác muốn bận, cứ khoảng bảy tám ngày thậm chí càng lâu mới đến một chuyến, nhưng hắn lại thường cho người dưới đưa chút dược liệu quý hiếm cho nàng.
Tô Tương Lê cũng chưa từng quên chuyện bản thân đáp ứng Hồng Ninh, khi nàng lần đầu tiên thấy Hồng Ninh toàn thân bị thương sau, hốc mắt đều đỏ.
Thật không hiểu là tên nào lang tâm cẩu phế nhưng lại đối với cô nương hai mươi tuổi hạ độc thủ như vậy!
Hồng Ninh thương thế thực nghiêm trọng, lại vì thời gian kéo dài có chút lâu, trị liệu cũng không phải thực dễ dàng.
Bất quá vì nàng toàn lực thay Hồng Ninh trị liệu, hơn nữa Kì Triệu Hòa cung cấp dược liệu rất hữu hiệu, miệng vết thương khôi phục vô cùng tốt.
Hồng Ninh vốn cũng là nữ tử cá tính, sang sảng, chính là gặp đại biến, tâm tính có chút vặn vẹo, nàng thấy Tô Tương Lê đối với nàng cực kì dụng tâm, săn sóc chu toàn, mười ngày nửa tháng ở chung, thái độ đối với nàng ấy cùng Kì Triệu Hòa cũng liền mềm hoá rất nhiều.
Mà lúc nàng nghe nói Kì Triệu Hòa bị yêu cầu chờ vết thương trên người nàng phục hồi như cũ tới một cái trình độ nào đó mới có thể ôm mỹ nhân về, lại càng cười đến thiếu chút té ra đất.
“Buồn cười đến như vậy sao?”
Tô Tương Lê vừa sửa sang lại dược liệu, vừa buồn cười nói:
“Lúc trước cùng cậu nói, vết thương da thịt của cậu ít nhất có thể khôi phục bảy tám phần, cũng không thấy cậu vui vẻ như vậy.”
“Ai nha, muội không hiểu trên giang hồ có bao nhiêu người muốn yêu nghiệt kia cam chịu nha! Về phần thương thế của ta…… Dù sao khó có thể nhất thời trị khỏi, muội cứ đòi thay ta trị liệu, ta cũng đã thật cao hứng a, có thể khôi phục bao nhiêu thì cứ kệ thôi.”
Hồng Ninh cười nói, thanh âm của nàng nghe qua đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Không nghĩ tới yêu nghiệt kia cũng có ngày hôm nay…… A, muội nói như vậy, ngược lại làm cho ta không muốn trị liệu.”
Tô Tương Lê nghe xong thật sự là dở khóc dở cười.
Tuy rằng Hồng Ninh đối với Kì Triệu Hòa vẫn là miệng hết yêu nghiệt lại là yêu nghiệt, thái độ quả thật hòa hoãn rất nhiều.
Ngoài ý muốn là Kì Triệu Hòa cũng không để ý bị gọi như vậy, Tô Tương Lê thế này mới từ trong miệng Hồng Ninh biết được, cuộc đời Kì Triệu Hòa ghét nhất bị người ta khen ngợi bề ngoài của hắn, còn những chuyện khác thì không sao.
Thế này mới nhận ra nàng lần đầu cùng Kì Triệu Hòa gặp nhau, liền phạm vào tối kỵ của người ta, xem ra Tô Tương Lê nàng có thể hảo hảo sống đến bây giờ thật đúng là kỳ tích.
Hồng Ninh tuy rằng nói không thèm để ý thương thế có thể phục hồi như cũ bao nhiêu, nhưng cô nương người ta đáy lòng đều là rất để ý bề ngoài, cho dù giống nàng ấy cô nương xuất thân võ học thế gia cũng không ngoại lệ.
Cho nên làm hơn một tháng đi qua, nàng ấy nhận ra vết sẹo rõ ràng phai nhạt rất nhiều, cả người vui sướng không thôi, càng thêm cố gắng phối hợp trị liệu, chỉ có nghĩ đến nghĩa huynh lúc trước giật giây nàng tìm Kì Triệu Hòa báo thù mất tích, sắc mặt mới có vài phần tối tăm.
Mắt thấy thân thể Hồng Ninh ngày một tốt hơn, Tô Tương Lê quyết là nên bớt chút thời gian cùng tỷ tỷ nói chút chuyện.
Hôm nay nàng đặc biệt về sớm, chuẩn bị đem mọi chuyện nói cho tỷ tỷ, không ngờ vừa đến Phạm phủ cửa, chỉ thấy trong Phạm phủ rối loạn thành đoàn.
Nàng phát hoảng, vội vàng ngăn một hạ nhân hỏi, không nghĩ tới lại được đến tin tỷ phu bị quan phủ mang đi, mà tỷ tỷ lại ngất xỉu đi.
Nàng kinh hãi, lập tức đi vào phòng thăm tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh, chạy nhanh giúp nàng bắt mạch xong Tô Tương Lê triệt để ngây dại.
“Tương Lê Tiểu thư phu nhân làm sao vậy?”
Thấy nàng sững sờ tại kia, Thanh Nhi nha hoàn của Tô Quyên Bình khẩn trương hỏi.
“Phu nhân không có việc gì chứ?”
Tô Tương Lê đầu tiên là lắc đầu, nhưng do dự một hồi, lại bắt mạch cho tỷ tỷ.
“Tương Lê Tiểu thư……”
Thấy nàng thần sắc ngưng trọng, Thanh Nhi gấp đến độ đều nhanh khóc.
“Đừng lo lắng, tỷ tỷ của ta không có việc gì.”
Tô Tương Lê thở ra, chau mày lại, buông tay tỷ tỷ.
“Nàng chính là có thai.”
Bọn hạ nhân trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Tô Tương Lê cũng là ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng hay là lo lắng.
‘Aizzz, tỷ phu đột nhiên bị bắt, tỷ tỷ mang thai vừa lo tâm quá độ mà ngất đi, tất cả những chuyện này chỉ có thể dùng chữ ‘loạn’ để hình dung a?’
Vì thế kế tiếp vài ngày, Tô Tương Lê lại trốn việc.
Không có biện pháp, tỷ phu không ở, tỷ tỷ lại mang thai gần hai tháng cả ngày mặt co mày cáu, Phạm phủ loạn thành một đoàn, một đống chuyện đều bị đổ lên đầu người miễn cưỡng tính nửa chủ tử là nàng đây.
Nàng không có kinh nghiệm quản sự, mỗi ngày xử lý chuyện Phạm phủ liền sứt đầu mẻ trán, làm sao có thời giờ đi y quán hiệu thuốc?
Cuối cùng nàng rõ ràng phân phó cho quản gia việc nhỏ tự ông quyết định, đại sự trời sập xuống lại hỏi nàng hoặc tỷ tỷ, mới cuối cùng được điểm nhàn.
Nhưng trừ này đó ra, nàng cũng còn có chuyện khác phải lo lắng.
Tỷ tỷ hao tổn tinh thần quá độ, động thai khí, ba tháng đầu mang thai lại là thời điểm nguy hiểm nhất, chỉ có thể dùng kim châm cùng phương thuốc, còn thêm thuốc an thần trợ giúp giấc ngủ, làm cho tỷ tỷ ngủ nhiều một chút, tổng tốt hơn thanh tỉnh rồi lo lắng phí công.
Cứ như vậy qua mấy ngày, một buổi trưa nọ, Tô Tương Lê ngồi ở trong phòng, cắn bút khổ nghĩ làm sao viết phương thuốc, bởi vì nữ tử mang thai dùng dược có rất nhiều cấm kỵ, làm nàng phiền não đau đầu.
Ai, loại ngày này lại sống thêm vài ngày nữa, nàng cảm thấy chính mình nhất định sẽ sớm sinh ra đầu bạc.
Đột nhiên cảm giác được phía sau phất qua một trận gió, nàng đang muốn ngẩng đầu, lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Cái ôm kia mang theo hơi thở quen thuộc, làm trong lòng Tô Tương Lê một trận vui sướng, may mắn kịp thời áp chế để không vui sướng đến mức mở miệng thét chói tai.
“Triệu Hòa?”
Nàng thực kinh hỉ, cao hứng quay đầu la hét.
“Vài ngày không thấy, ta rất nhớ chàng a.”
Nàng không biết hoa ngôn xảo ngữ, cho tới bây giờ là trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Nhưng chính là như vậy, mới càng làm Kì Triệu Hòa cao hứng.
Hắn chính là thích Tiểu Lê Nhi thật thà.
Nhưng là đáy lòng vui vẻ thì vui vẻ, ngoài miệng vẫn là muốn oán giận hai câu.
“Không đến Kì Phong sơn trang, y quán, hiệu thuốc lại cũng không đi, thật đúng là không nhìn ra nàng ở nơi nào nhớ ta.”
“Ai, không phải đưa thư nói cho chàng, mấy ngày nay trong nhà có chuyện sao?”
Nhìn thấy hắn, nàng thực sự thật cao hứng, nhưng nghĩ đến tình cảnh Phạm phủ trước mắt, khóe miệng mới giương lên lại hạ xuống.
“Mấy ngày nay ăn không được, không ngủ ngon? Mặt đều nhỏ đi một vòng.”
Hắn nheo mắt nương vào ánh sáng nhàn nhạt nhìn nàng trước mắt, có vài phần đau lòng.
“Làm sao có thể ngủ ngon a.”
Nàng than nhẹ.
“Yên tâm, tỷ phu nàng sẽ không có chuyện gì.”
Kì Triệu Hòa an ủi nói.
Phạm Tuấn Hi bị bỏ tù náo rất lớn, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy.
Hơn nữa. Bởi vì ngoại công ngày ấy nhắc nhở nên thời gian này hắn đặc biệt chú ý hướng đi trong triều, cho nên biết được trên thực tế là Thái Tử cùng Hoài Vương đấu tranh, liên lụy đến Phạm Tuấn Hi.
Bởi vì Hoài Vương cùng Phạm Tuấn Hi lén có lui tới sinh ý chặt chẽ, Thái Tử nếu trừ bỏ Phạm Tuấn Hi, ảnh hưởng đối với Hoài Vương có thể nói là không nhỏ.
Nhưng hắn bởi vì rất rõ ràng thế cục, cho nên biết Hoài Vương nhất định thượng vị, mà Phạm Tuấn Hi chắc chắn hữu kinh vô hiểm20.
“Mọi người đều nói như vậy.”
Tô Tương Lê cười khổ.
“Mỗi người đều nói tỷ phu làm người hướng đến dè dặt cẩn thận, không có khả năng lưu lại nhược điểm nào để bị người ta nắm lấy, lúc này hơn phân nửa là tiếng sấm trước mưa mà thôi, quá mấy ngày cũng sẽ trở lại. Nhưng ta lo lắng không phải chuyện này.”
“Nàng lo lắng tỷ tỷ nàng?”
Kì Triệu Hòa rất nhanh hiểu ý.
“Đúng vậy. Tỷ tỷ có thai, đã nhiều ngày tình huống không tốt lắm, tỷ phu nếu ở trong lao quá lâu, ta thật lo lắng tỷ ấy có thể lo lắng quá độ xảy ra chuyện gì hay không……”
Mặt nàng mang vẻ lo lắng nói.
Kì Triệu Hòa trầm mặc một lát, mở miệng nói:
“Nếu không ta đi hỏi thăm một chút đi?”
“Làm sao hỏi thăm?”
Nàng sửng sốt.
“Ta biết chàng võ công tốt lắm, nhưng chàng ngàn vạn đừng vì việc này mạo hiểm, bằng không ta sẽ lo lắng!”
“Yên tâm, ta không gặp nguy hiểm gì.”
Hắn cười nhẹ.
“Ta nếu muốn đi, sẽ không dùng thân phận võ lâm nhân mà đi. Còn nhớ rõ ta từng nói qua với nàng, phụ thân ta là ở trong triều đình rất có quyền thế sao?”
Kỳ thực hắn nếu mở miệng, đừng nói muốn Hoàng Đế thả Phạm Tuấn Hi, cho dù hắn muốn gọi Hoàng Đế truyền ngôi cho hắn, cũng không là việc gì khó, chính là hắn không có cái hứng thú kia thôi.
Tô Tương Lê nghe xong lời của hắn, không khỏi dao động.
Nếu đổi lại bình thường, nàng quyết định không muốn phiền toái hắn, nàng biết quan hệ của Kì Triệu Hòa cùng phụ thân hắn cũng không giống như phụ tử bình thường, mà lúc này tình huống tỷ tỷ không được tốt, nàng thực hy vọng có thể làm cho tỷ tỷ an tâm, làm cho nàng hảo hảo an thai.
Nàng suy nghĩ kỹ lại nói.
“Vậy…… Chàng đi hỏi thăm một chút tin tức là được rồi, như là tỷ phu ta khi nào có thể đi ra linh tinh, nếu có thể, xem có thể làm cho tỷ phu truyền cái tin ra hay không, để cho tỷ tỷ của ta yên tâm, về phần khác rất phiền toái nên không cần.”
“Liền điểm việc nhỏ như vậy?”
Kì Triệu Hòa cười khẽ.
“Điểm ấy sự ta tự làm là được rồi, còn không cần kinh động đến phụ thân ta.”
“Vậy như vậy là tốt nhất ”
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Ta hiện tại phải đi, nàng hảo hảo mà chăm sóc bản thân, đừng vì chuyện này mà khiến bản thân mệt mỏi. Có chuyện gì liền phái người đi Kì Phong sơn trang, cho dù ta không ở, mẫu thân ta hoặc ngoại công cũng đều có thể giúp đỡ nàng mà.”
Thấy nàng nhếch môi tựa hồ muốn nói cái gì, hắn đưa tay đặt lên môi nàng.
“Đừng nói cái gì khách khí không muốn phiền toái ta linh tinh, ta làm này đó là có điều kiện.”
“…… Điều kiện gì?”
Nàng ngây ngốc hỏi.
Hắn giương lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Việc này sau khi kết thúc, ta liền tới cửa cầu hôn, đến lúc đó ta cũng không nhận lời từ chối, nàng tốt nhất nghĩ cho kỹ nói như thế nào để thuyết phục tỷ tỷ nàng.”
‘A, còn chưa có cùng tỷ tỷ nhắc tới chuyện này!’
Tô Tương Lê ở trong lòng khóc thét một tiếng, nhưng vẫn là liên tục gật đầu.
“Nhất định nhất định!”
Nàng cũng không muốn hắn bị tỷ tỷ cự tuyệt a.
“Ta đi đây.”
Hắn ở trán nàng hạ xuống một nụ hôn khẽ.
“Chuyện kế tiếp chuyện, nàng liền không cần lo lắng.”
Làm cho Tô Tương Lê trợn mắt há hốc miệng là, buổi tối hôm đó Phạm Tuấn Hi liền đưa tin về nhà.
Kì Triệu Hòa buổi chiều sau khi rời đi, buổi tối lại riêng đến đây một chuyến, nói là đã gặp Phạm Tuấn Hi, mà Phạm Tuấn Hi nhờ hắn chuyển cáo, hắn ta nhiều nhất hơn mười ngày nửa tháng có thể về nhà.
Tô Tương Lê lập tức đem tin tức nói cho tỷ tỷ, cũng mong tỷ tỷ thả lỏng tâm tình chờ, hảo hảo an thai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook