Chủ nhật Tiêu Thần ở nhà tâm trạng vô cùng chán nản quyết định đi tới Lưu Thạch.

Lưu Thạch không phải quán bar mà chỉ là một thư quán, lúc Thẩm Bằng nghiên cứu rất mê mẩn Côn Khúc (Côn Khúc: hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát), mỗi tuần đều chạy đi đại học sư phạm nghe hí khúc, cứ như thế liền quen thuộc với thể loại văn nghệ tiểu thanh tân (Tiểu thanh tân: là thể loại trong sáng, duy mỹ). Lối văn nghệ này đi theo phong cách thiếu nữ dịu dàng. Cả ngày chính là quần dài vải bông màu đen, vừa phong nhã lại nhàn nhã, còn có thể hay không kiếm tiền mưu sinh, đó là để các cô gái trên góc nhìn của chồng mà suy xét.

Có một cô gái tên Đường Hiểu Thu, Thẩm Bằng thật sự yêu thích cô đến tận xương tủy, chuyện đầu tiên sau khi tìm được việc làm chính là cưới cô về làm vợ, còn lấy hết của cải cho vợ thuê cái căn hộ nhỏ. Hai tầng, một tầng dùng để bán thức uống và những món ăn đơn giản, tầng thứ hai để bán sách, còn tỉ mỉ bố trí một góc đọc sách nho nhỏ, có ghế vải mềm mại và bàn trà tinh xảo. Khu vực này được chọn vô cùng tốt, đại học sư phạm cho đến giờ văn lý đều xem trọng, có cả nơi dành cho sinh viên khoa văn, cái hơi thở nghiêm túc dày đặc mùi sách này chắc chắn sẽ có thị trường, đúng như dự đoán, chuyện làm ăn của nơi này phát triển không ngừng. Vừa bắt đầu Thẩm Bằng vừa kiếm tiền nuôi gia đình còn phải buôn bán mệt gần chết, hiện tại kinh tế dư dả, hắn lưu lạc biến thành “bám váy đàn bà”.

Tiêu Thần đẩy cánh cửa lớn bằng pha lê đi vào Lưu Thạch, Thẩm Bằng đang cùng vợ hắn ngồi sau bàn tính tiền ngán ngẩm.

“Ai ai ai, sắp hỏng mất rồi, mù mắt a.” Tiêu Thần đứng ở cửa hét lớn.

“Mẹ nó, cậu rốt cuộc cũng tới rồi!” Thẩm Bằng từ phía sau bàn tính tiền nhảy ra, lúc hắn ở trong phòng bệnh khoa nội hắn cùng Tiêu Thần rất ít khi có thời gian gặp nhau.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Tiêu Thần tùy ý lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, dưới ánh nắng mặt trời chậm rãi xoay người, “Mỗi ngày đều muốn tôi tới Lưu Thạch, rốt cuộc là cậu muốn gì vậy?”

Đường Hiểu Thu bưng ra một chén trà mơ, Tiêu Thần nói: “Chị dâu, nước ô mai hoặc là trà xanh, có thể nào đổi món mới được không?”

Đường Hiểu Dung dùng đôi mắt to sáng ngời lên án Tiêu Thần “không hiểu phong nhã” sau đó mang tới một chai Cola ướp lạnh.

“Cảm ơn chị dâu!” Tiêu Thần cười vui vẻ.

Thẩm Bằng cầm một cái ghế qua ngồi trước mặt Tiêu Thần, “Tôi là muốn nói với cậu chuyện nghiêm túc đó, vì chuyện này phí của tôi không ít công sức đâu.”

“Có gì thì nói nhanh!” Tiêu Thần hài lòng uống một ngụm Cola.

“Cậu cô đơn cũng hơn nửa năm rồi nhỉ?” Thẩm Bằng cười híp mắt hỏi.

Tiêu Thần liếc hắn một cái, mất hứng bỏ chai Cola xuống: “Thẩm bà bà, tôi biết ngay trong lòng cậu chứa đựng trái tim nhiệt huyết của mấy bà cô mà.”

Thẩm Bằng cũng không bị mấy lời nói của Tiêu Thần làm ảnh hưởng, tràn đầy phấn khởi kể lại: Hóa ra lúc Thẩm Bằng rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ ngồi ở phòng sách chơi với vợ, thời gian lâu dài cũng quen biết kha khá sinh viên, nam nữ đều có. Mấy cô gái xinh đẹp chính mình ngắm, mấy anh chàng đẹp trai thì vợ mình cũng thích ngắm. Có điều từ hơn nửa năm trước khi anh em thất tình, Thẩm Bằng liền có thêm một lòng một dạ, gặp những anh chàng nào không quá lớn mới để vợ bắt chuyện còn lại đều xem xét vì Tiêu Thần.

Thế là khi Đường Hiểu Thu vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, Thẩm Bằng đã bắt đầu công cuộc điều tra, cuối cùng cũng vì Tiêu Thần tìm hiểu được một người! Lúc trước Thẩm Bằng gọi Tiêu Thần tới cửa hàng nhiều lần cũng vì chuyện này, Tiêu Thần cái gì cũng không biết, cũng không biết hắn thần bí làm cái gì, càng không ngờ hắn là vì chuyện này.

“Hôm nay vừa đúng lúc, một lát nữa cậu ta sẽ tới lấy cuốn sách đặt trước.” Thẩm Bằng vỗ vỗ vai Tiêu Thần, “Tên này học khoa tiếng Pháp, đang học năm 2, không ham tiền cũng không ham muốn tình dục, muốn tìm một mối quan hệ lâu dài. Là một tiểu thịt tươi hạng nhất đó, cậu nhớ phải nắm cho chắc vào.”

“Cậu thôi đi!” Tiêu Thần lập tức đánh trống lui quân, anh sợ nhất là những chuyện kiểu này, anh hiện giờ chỉ cần tình dục không cần tình yêu, “Cậu giới thiệu cho tôi một người ngây thơ như vậy, lỡ như người khác tưởng thật thì làm sao?”

“Tưởng thật có gì không tốt?” Thẩm Bằng kinh ngạc hỏi: “Giờ cậu còn muốn tình một đêm?”

“Nghiêm túc thì có gì tốt,” Tiêu Thần lắc lắc cổ, “Tưởng thật sẽ có nhiều chuyện phiền phức, hơn nữa lỡ như cậu ta thích tôi, tôi lại không thích cậu ta, làm sao mà dứt ra được?”

Thẩm Bằng cười gian xảo nói: “Cậu sẽ thích cậu ta thôi, cậu thích loại nào chẳng lẽ tôi còn không rõ?”

Cửa Phong Linh vang lên một tiếng đinh đang, nam sinh đẩy cửa đi vào.

Thẩm Bằng vỗ tay: “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới rồi.”

Tiêu Thần hé mắt, cảm thấy Thẩm Bằng không phải chỉ đáng ghét bình thường, cảm giác lúc nào hắn cũng có thể đâm người.

Chuyện này cũng đã sáng tỏ, đôi bên cũng không cần vòng vo làm gì, Thẩm Bằng giới thiệu dăm ba câu thì tức tốc rời đi.

Tiêu Thần phân vân hai giây, rốt cuộc thở dài nói: “Cậu tên Hạ Tử Hàm đúng không, tôi không muốn lừa cậu, Thẩm Bằng là anh em của tôi, do đó hắn nói chuyện cơ bản không nghĩ tới. Tôi vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm, hiện giờ công việc rất bận rộn, tôi một là không có tâm trạng, hai là không có thời gian, do đó tôi cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện yêu đương.”

Hạ Tử Hàm bình tĩnh nói: “Nhưng tôi rất thích anh.”

Tiêu Thần phun ra một ngụm Cola: “Cậu yêu thích một người chỉ cần… 3 phút?”

“Anh dùng 3 phút nói chúng ta không hợp, tôi đương nhiên cũng có thể dùng 3 phút để nói thích anh.”

“Hạ Tử Hàm, tôi không nói ‘Chúng ta không hợp’, tôi nói là không phải lúc thích hợp.”

“Vậy là anh cũng thừa nhận không phải chúng ta không hợp, chỉ là không đúng lúc thôi, không sao, tôi có thể giúp anh điều chỉnh lại tâm trạng.”

Tiêu Thần trợn mắt ngoác mồm, choáng váng.

Thẩm Bằng trốn sau bàn tính tiền cười chết đi sống lại.

Hạ Tử Hàm thoải mái nói: “Như vầy đi, chúng ta cứ thử xem, nếu như hợp thì tiến tới, không hợp thì dừng lại, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh, quấn lấy cũng vô dụng.”

Tiêu Thần không nói được lời nào.

Bắt đầu từ thứ hai, Tư Kiêu Kỳ vẫn chưa gặp được với Tiêu Thần, anh đang nghĩ tới khả năng Tiêu Thần lại vướng vào lịch làm việc, quyết định gọi điện thoại.

Tiêu Thần nhìn điện thoại vừa thấy hiện tên Tư Kiêu Kỳ liền thấy vui vẻ, trong lòng giãy dụa không ngớt. Trên thực tế anh càng muốn chấp nhận một Tư Kiêu Kỳ ‘quyến rũ’ hơn, nhưng vừa nghĩ tới Tư Kiêu Kỳ giả heo ăn hổ anh liền cảm thấy rầu rĩ, nghĩ tới tương lai lại càng phiền muộn, bản thân mình cũng không có hơi sức suốt ngày đi so dũng khí với người như vậy.

Anh hiện giờ chỉ muốn đơn giản, mà tiểu thịt tươi (Tiểu thịt tươi: chỉ những anh chàng trẻ tuổi đẹp trai)so với cái tên xấu xa kia thì đơn giản hơn nhiều.

Chính xác, Tư Kiêu Kỳ chính là một tên lưu manh. Vừa nhìn đã biết là dạng từng trải, đầy người khói lửa, láu cá.

Tuy rằng cũng có thể rất mỹ vị.

Tiêu Thần cứ như thế nhìn màn hình tối sầm xuống.

Tư Kiêu Kỳ nghe giọng nữ từ bên trong di động phát ra: “Số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được” liền cảm thấy không ổn rồi.

Trùng hợp chính là Tiêu Thần cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì ngày hôm nay tiểu thịt tươi hẹn anh đi ăn cơm tối, điều này có nghĩa là tối nay có khả năng sẽ không về kí túc xá. Tiêu Thần chọc chọc đĩa thức ăn nhìn vẻ mặt chân thành của tiểu thịt tươi mà trong lòng cứ loạn cào cào.

Mấy ngày tiếp xúc Tiêu Thần thật sự cảm thấy tiểu thịt tươi đúng là kiểu người mình yêu thích ngoại trừ việc tuổi tác quá nhỏ. Mà tuổi còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm sẽ rất nghiêm túc, đối với tương lai cũng sẽ có nhiều mơ mộng hão huyền…

“Tiêu đại ca,” Hạ Tử Hàm nói, “Tôi cảm thấy chuyện này thực ra rất đơn giản, anh tình tôi nguyện, tôi cũng không có lừa gạt anh, người ta kết hôn còn ly hôn được thì chúng ta đã là gì.”

Bộp một tiếng, Tiêu Thần chọc cái đĩa tới rớt luôn xuống đất.

Kiều Hâm hôm nay cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, bởi vì lúc gã cùng vợ mình là Phỉ Phỉ đi ăn muốn cua cay nổi tiếng thì phát hiện người ngồi phía trước góc bên trái mình nhìn rất quen.

Người đó không phải người đại ca đang theo đuổi sao? Tại sao lại đi chung với một anh chàng đẹp trai khác? Khổ nỗi hình ảnh đó lại quá hài hòa, quá chướng mắt!

Kiều Hâm nhìn chăm chú, hoàn toàn không phát hiện vợ mình một mình ăn hết bốn con cua không chừa cho gã một con!

Rất nhanh sau đó, hai người kia cũng ăn xong rồi đứng dậy tính tiền, Kiều Hâm lập tức vẫy tay gọi phục vụ.

“Em còn chưa ăn xong mà,” Phỉ Phỉ mất hứng nói.

Vẻ mặt Kiều Hâm gian xảo nói: “Đi, anh dẫn em đi xem chuyện vui.”

Kiều Hâm dẫn theo vợ mình, cứ như trộm mà theo sau hai người kia, Phỉ Phỉ phấn khích đến cả người đều run lên: “Chúng ta là đang giúp đại ca bắt gian sao?”

Kiều Hâm giãy dụa một lúc, không thể không thừa nhận: “Thật ra anh cảm thấy đại ca mới là tiểu tam.”

“Chuẩn rồi!” Phỉ Phỉ thán phục.

“Thật đó!” Kiều Hâm nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy con người đại ca càng ngày càng khó lường.”

Hai người kia một đường đi thẳng vào một tòa cao ốc đèn đuốc huy hoàng, đèn nê ông khổng lồ màu đỏ mang theo sắc thái cao sang quyền quý, ‘Cẩm Hoa Đại Tửu Quán’ năm chữ này liền khiến Kiều Hâm cảm thấy đại ca gã đã đi tới ranh giới của sự sống còn rồi.

“Làm sao bây giờ?” Phỉ Phỉ sốt ruột hỏi, “Anh mau nghĩ cách đi.”

“Anh thì có cách gì?” Kiều Hâm hậm hực nói: “Danh không chính ngôn không thuận.”

Phỉ Phỉ tức giận dậm chân.

Kiều Hâm lấy di động gọi cho Tư Kiêu Kỳ, tiếng chuông reo tới lúc ngừng cũng không có ai bắt máy.

“Em xem, nhân duyên là do trời định, anh cũng hết cách rồi.” Kiều Hâm bó tay cầm di động đưa cho Phỉ Phỉ xem.

Phỉ Phỉ kéo tay Kiều Hâm đi theo, hai người nấp vào cái cây nhìn hai người kia đi vào thang máy.

“Anh gọi điện thêm lần nữa đi,” Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói, “Nhanh lên chút nhanh lên chút.”

“Phá chuyện tốt của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đó,” Kiều Hâm nói.

“Anh làm hỏng chuyện tốt của đại ca, khỏi cần chờ sét đánh, đại ca đã lột da anh trước rồi.”

Kiều Hâm đành phải gọi điện thoại, reo bốn tiếng thì được bắt máy.

Tiêu Thần nhìn di động đang rung liền đau đầu, tiểu thịt tươi còn đang tắm, tên lưu manh đã gọi điện tới, lại ngay lúc bản thân đang phân vân…

“Alo,” Tiêu Thần đứng bên cửa sổ, sắc trời đã tối từ lâu, dòng xe dưới lầu toát ra sắc thái diễm lệ.

“Bác sĩ Tiêu a,” giọng nói cợt nhã của Tư Kiêu Kỳ vang lên, “Đầu ngón tay của tôi bị thương, hôm nay cậu có đi làm không? Tôi đến cho cậu xem.”

“Hôm nay tôi được nghỉ. Có nghiêm trọng không, nếu không tôi nói với bác sĩ đang trực một tiếng, anh cứ tới tìm người đó là được.”

“Ồ,” Tư Kiêu Kỳ thở dài một tiếng, âm thanh lộ ra cảm giác thất vọng rõ ràng, giống như chỉ còn đúng thêm 1 số nữa sẽ trúng số độc đắc vậy, “Cậu thật sự không có ở đó sao?”

“Thật.” Tiêu Thần nghe thấy Tư Kiêu Kỳ dùng giọng nói đáng thương như vậy hỏi lại cảm thấy mình thật sự quá tàn nhẫn, lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác tự trách.

“Thôi vậy!” Tư Kiêu Kỳ dùng giọng điệu như trách móc mà nói, “Dù sao cũng không chết người được.”

Anh đang làm nũng sao? Tiêu Thần tan vỡ nghĩ, cái này là có ý gì đây? Vừa nghĩ tới dáng vẻ đó của Tư Kiêu Kỳ lại dùng âm thanh dịu dàng như vậy nói “Thôi vậy!” Tiêu Thần cảm thấy cả người đều không khỏe.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần xoa bóp mi tâm, “Rốt cuộc là anh có chuyện gì?”

“Có việc,” Tư Kiêu Kỳ dứt khoác nói, “Tay tôi bị thương, có điều nếu không có việc gì thì không gọi cho cậu được sao?”

“Anh gọi điện trong lúc lái xe?”

“Tôi vừa mới chạy xong một chuyến, giờ đang ngồi nghỉ.”

“Vậy… lát nữa lại bận sao?”

“Phải,” Tư Kiêu Kỳ thở dài một tiếng, nặng nề nở nụ cười, âm thanh kia trầm thấp nhưng lại mang cảm giác ấm áp, từ điện thoại chảy vào trong tai, nặng nề rơi vào lòng, khiến người ta cảm thấy chân thật lại ấm áp đến lạ.

Tiêu Thần nắm chặt di động, chặt đến mức cả người mình cũng đang dần nóng lên.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ dùng âm thanh thay đổi 180 độ gọi tên Tiêu Thần, Tiêu Thần nắm lấy rèm cửa sổ bên cạnh, trong lòng dừng lại một chút.

“Sao?”

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng…”

Tiêu Thần ngừng thở, nghe được trong loa điện thoại truyền tới âm thanh: “Tài xế Tư, tới giờ chạy rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”

Anh buông rèm cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tư Kiêu Kỳ im lặng hai giây, nói, “Ngày mai cậu có trực đêm không? Tôi tan ca sẽ đi tìm cậu?”

“Ngày mai tôi làm ban ngày, tuần này phải làm cả ngày lẫn đêm.”

“Tài xế Tư, nhanh lên!” Âm thanh kia lại vang lên.

“Vậy ngày kia cậu trực ca đêm tôi sẽ đi tìm cậu,” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Tiêu Thần tôi thật sự có chuyện phải nói với cậu.”

Từ trong điện thoại Tiêu Thần nghe được tiếng chuông trong bãi xe đồng thời cũng nghe được tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

“Được, anh đi nhanh đi, chúng ta sẽ hẹn giờ sau.” Anh nói.

Tư Kiêu Kỳ gấp gáp cúp điện thoại, mấy giây sau cửa phòng tắm mở ra.

Trên tóc tiểu thịt tươi còn vương lại mấy giọt nước, khuôn mặt bị nóng do hơi nước có đỏ lên một chút, vừa tươi mới vừa non nớt, lại nhìn thấy Tiêu Thần cầm điện thoại đứng cạnh cửa sổ, muốn nói gì đó lại thôi.

“Bệnh viện có chuyện sao?” tiểu thịt tươi quan tâm hỏi.

‘Phải, trong bệnh viện… cậu cũng biết đó tôi làm ở khoa cấp cứu.” Tiêu Thần theo bản năng cứ thế theo cái thang này mà đi xuống, vừa nói xong lời này, anh thở phào một cái, vẫn là cảm xúc là chân thật nhất.

Như vậy là được rồi, cũng là chân thật nhất.

“Được rồi, anh cứ đi đi, tôi đêm nay ngủ ở đây, kí túc xá bên tôi khóa cửa rồi, vậy anh chi một đêm tiền thuê phòng không có vấn đề gì chứ?” Tiểu thịt tươi hào hiệp nói.

“Được được.” Tiêu Thần chạy trối chết, cảm thấy bản thân mình thật sự rất tệ.

Từ cao ốc đi ra, Tiêu Thần cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ khách sạn, anh cảm thấy bản thân mình đã già rồi.

Người già đi, cảm xúc cũng không còn mãnh liệt nữa, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ cái gì. Tình yêu cũng vậy, sinh hoạt cũng vậy, nếu như bạn lựa chọn tin tưởng đối phương bằng mọi giá sẽ có dũng khí bất chấp tất cả không thèm để tâm kết cục sẽ ra sao, đó là đặc quyền của người trẻ tuổi.

Tiêu Thần không muốn bị người khác lừa gạt lại càng không muốn lừa tình cảm của người khác. Do đó, tên lưu manh chắc cũng giống như vậy, gặp gỡ vui vẻ rồi chia tay trong yên bình, không cần đắn đo quá nhiều, không mệt mỏi, không đau đớn.

Tiêu Thần ngồi xe về nhà, gian phòng trống rỗng, trước khi đi quên đóng cửa sổ, vừa mới bước vào liền cảm thấy khí lạnh xông thẳng tới, lạnh lẽo, vang vọng khắp phòng.

Tối nay, Tiêu Thần nằm ôm chăn lăn qua lăn lại buồn bực mất tập trung, giọng nói của Tư Kiêu Kỳ cứ quanh quẩn trong đầu, không cách nào xua đi được, trong người như có ngọn lửa nhỏ âm thầm thiêu đốt. Tiêu Thần cảm thấy mình thật sự là tự làm tự chịu, tự gây nghiệt không thể sống, đáng đời.

Kỳ thực tối nay Kiều Hâm cũng không ngủ được, một giờ rưỡi sáng, gã bị đại ca gọi điện thoại kéo ra khỏi mộng đẹp, Tư Kiêu Kỳ mắng liên tù tì một trận, nói gã quản chuyện không đâu, phá chuyện tốt của người khác, nhất định sẽ gặp báo ứng.

Kiều Hâm kinh ngạc đặt điện thoại xuống, lệ rơi đầy mặt nhào vào lòng vợ cầu an ủi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương