Hạnh Hoa Thôn Phục Hận
Chương 15: Mạc tuyết lan là ai ? (2)

Lệ Hồng, Vũ Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá, Hoa Mai đưa các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn về đến núi Hạc Sơn thì tích cực ngày đêm lo việc phòng thủ. Tiểu Lý Bá xem qua địa thế hiểm trở của Hạc Sơn với những hầm hố, dốc đá, rừng già, liền bảo Anh Kiệt:

- Dùng núi Hạc Sơn làm nơi ẩn trú lâu dài được đó hiền đệ. Chỉ cần trữ lương thực cho nhiều thì quân Hán triều có hàng vạn cũng không làm gì ta được⬦ Vũ Anh Kiệt thở dài nói:

- Địa thế ở đây hiểm trở thật, nhưng việc phòng thủ không phải dễ dàng gì !

Ngày xưa, Hạnh Hoa Thôn kiên cố như vậy mà còn không giữ vững được thay.

Điều quan trọng là phải chiêu mộ thêm anh hùng hào kiệt.

Tiểu Lý Bá mỉm cười:

- Chớ ngu huynh có nói gì khác đâu ? Dù sao có địa thế vững vàng vẫn lợi hơn.

Rồi chàng bảo Anh Kiệt, Lệ Hồng:

- Hai em lo việc chiêu mộ thêm quân binh tướng sĩ Riêng anh, ngày đêm sẽ luyện tập các bạn, để giữ vững núi Hạc Sơn nầy !

Anh Kiệt, Lệ Hồng mừng rỡ bảo Tiểu Lý Bá:

- Được vậy mấy em vững lòng lắm Xin giao doanh trại cho đại huynh, các em sẽ chú tâm vào việc đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn.

Buổi chiều, một mình Tiểu Lý Bá lên ngựa đi bọc quanh triền núi Hạc Sơn, cắt đặt các tráng sĩ phòng vệ cẩn mật. Bỗng đâu có tiếng cười trong trẻo nổi lên cách chàng không xa. Tiểu Lý Bá giật mình nhảy phốc lên một ngọn cây đưa mắt nhìn tứ hướng. Bất đồ chàng thấy dưới chân mình một trận thư hùng giữa một chúa sơn lâm và một nữ lang. Hai bên xem chừng đã thử sức lâu rồi nên mãnh hổ nhể nhại mồ hôi Nữ lang khinh thường ác thú, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.

Mãnh hổ say máu cứ bổ hai chân trước xuống đầu nàng. Trước sức hung hăng đó, nữ lang cứ né tránh, nhảy tới nhảy lui, rồi bất thình lình đá mạnh vào hông mãnh hổ⬦ Ác thú ngã nhào ra phía sau rồi chạy biến đi. Nữ lang đứng thẳng dậy cất tiếng cười, nhưng từ phiến đá to gần đó, một con hổ khác nhảy chụp xuống đầu nàng. Nữ lang không đề phòng kịp kêu rú lên, nhưng nàng nghe một tiếng «phập» bên tai, con hổ lăn tròn xuống đất, chiếc đầu to lớn của nó gần lìa khỏi cổ. Tiểu Lý Bá đã đứng trước mặt nàng tự bao giờ. Nữ lang có vẻ sửng sốt, quì xuống bên xác mãnh hổ, rồi bất thình lình đứng phắt dậy, đôi mày tằm trợn ngược:

- Gã kia Mi là ai ? Sao lại tàn bạo đến thế ?

Tiểu Lý Bá sững sờ nhìn thiếu nữ Chàng tưởng đâu nàng sẽ thọ Ơn mình cứu tử, nào ngờ lại trở giọng xấc xược thế kia. Nữ lang rút kiếm ra khỏi vỏ:

- Mi trả mời mau !

Tiểu Lý Bá định tĩnh lại tâm thần rồi phì cười:

- Thì ra cô nương trả ơn kẻ cứu sống mình như vậy ư ?

- Cứu sống ta ? Ta làm gì mà ngươi cứu sống ? Ta đang đùa giỡn với mãnh hổ của ta, đột nhiên ngươi xông vào giết nó.

Tiểu Lý Bá biết mình lầm, kêu lên:

- Trời Mãnh hổ của cô nương ?

- Ta đã thề bất cứ kẻ nào giết chết muông thú trong rừng Hạc Sơn nầy cũng phải đền mạng. Đừng nói chi là tàn hại mãnh hổ của ta. Ngươi đã biết rõ rồi thì cầm kiếm lên Ta không dài dòng nữa.

Tiểu Lý Bá ân hận vô cùng. Chàng không ngờ mãnh hổ kia lại là «thú vật nhà» của nữ lang. Chàng lùi lại một bước, bảo thiếu nữ:

- Cô nương nên hiểu là tôi không có ý giết mãnh hổ đó vì ý thích riêng đâu. Lúc nãy, tôi hiểu lầm cô nương suýt lâm nguy.

Nữ lang gào to lên:

- Thôi Đừng ngụy biện nữa. Dù gì ta cũng không dung tha những kẻ ngang ngạnh xâm nhập vào vùng Hạc Sơn nầy !

Nàng dứt lời phóng tới chém vút vào đầu Tiểu Lý Bá một nhát. Chàng tráng sĩ thôn Cao Đồng né tránh sang bên lắc đầu:

- Cô nương nóng tính quá Chưa gì đã muốn giết ta. Hãy nghe ta nói đã.

Nữ lang không nói không rằng, chém phạt ngang hông chàng. Tiểu Lý Bá bắn mình nhảy vọt lên không, nhưng chân chàng vừa chấm đất nữ lang lại đâm thốc vào bụng chàng một nhát thật mạnh. Tiểu Lý Bá cả kinh, xoay mình sang bên rồi tiện đà, tay đánh mạnh vào cánh chỏ của nàng. Nữ lang cảm thấy tê buốt khắp toàn thân, nàng buông kiếm xuống đất đứng sững sờ nhìn kẻ nghịch. Tiểu Lý Bá đứng lặng yên, rồi cúi xuống lượm kiếm trao cho nàng. Bây giờ, Nữ lang mới kịp nhận thấy người lạ mặt chưa hề rút kiếm ra khỏi vỏ. Tiểu Lý Bá bỗng nói:

- Cô nương nóng nảy quá Không để cho kịp phân trần. Tôi là người xa lạ mới tới đây, đâu có lý do nào lại làm mất lòng cô nương !

Thiếu nữ lặng thinh nhìn xuống. Nàng biết dư người kia tài nghệ hơn nàng thập bội, có muốn giết hắn để trả thù cho mãnh hổ cũng không phải chuyện dễ. Tiểu Lý Bá tiếp lời:

- Mới rồi, tôi tưởng đâu gặp dịp giải cứu cho cô nương, nào ngờ mình lại vô ý giết chết «thú vật nhà». Tôi ân hận lắm và không biết nói gì để xin lỗi cô nương⬦ Nữ lang đã dịu xuống và bắt đầu nhận rõ sự vô lý của mình Người ta lầm lẫn vì giải cứu cho nàng mà đâm ra oán hận sao ? Thật là vô lý⬦ Nhưng đã lỡ cư xử như vậy, bây giờ biết tính sao ? Nàng ngước nhìn Tiểu Lý Bá với đôi mắt ân hận:

- Xin lỗi tráng sĩ. Vì quá thương mãnh hổ mà thiếp xử sự không phải, xin người tha thứ cho.

- Cô nương đừng nói thế Kẻ có lỗi chính là tôi.

Nữ lang lắc đầu rồi quay lại nhìn xác con mãnh hổ nói:

- Số nó cũng đã cùng tận nên hôm nay mới xui khiến gặp tay tráng sĩ. Sáng nay, thiếp chỉ đùa với con hổ cái thôi, ai dè nó ở đâu trở về làm điên như vậy nên mới phải chết⬦ Tiểu Lý Bá nhìn xác hổ, trong lòng ân hận vô cùng⬦ Nữ lang vụt hỏi chàng:

- Tráng sĩ là ai ? Từ đâu đến đây ?

Tiểu Lý Bá thấy mình không cần giấu diếm tên họ làm gì nên nói:

- Từ lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ đến tên mình nữa. Anh em bạn bè thường gọi là Tiểu Lý Bá.

- Ồ Tiểu Lý Bá dưỡng tử của sư Lý Biểu ở thôn Cao Đồng khi xưa !

- Cô nương Sao hiểu rành như vậy ?

Nữ làng biết mình lỡ lời, liền cúi dầu nói:

- Danh tánh hiệp sĩ vang dậy khắp trong nước, ai mà không biết. Chính người đã giúp Lữ Quốc Công phá tan âm mưu của Cù Thị và An Quốc Thiếu Úy. Chính người đã làm cho Qua Thuyền tướng quân phải bực lòng trong những ngày vây phủ Phiên Ngưng Thành.

- Cô nương nói quá lời. Tôi chỉ là một kẻ bại trận, chịu cho quân giặc giam giữ từ bao năm nay.

- Thật vậy sao ?

- Thật vậy. Tôi đã lầm, và tưởng đâu mình chịu nhục như thế sẽ cứu được Lữ Quốc Công. Ai ngờ⬦ - Người đã chết trong trận đánh ở dưới bến Ngũ Long.

Tiểu Lý Bá thở dài:

- Tôi nào hay biết Vừa thoát được tôi trở về Hạnh Hoa Thôn.

Nữ lang nói:

- Hạnh Hoa Thôn đâu còn nữa !

- Phải Nhưng phái Hạnh Hoa vẫn còn và hiện tại họ đã có mặt trong núi Hạc Sơn nầy.

Nữ lang nhìn sững Tiểu Lý Bá rồi gật đầu:

- Hèn chi. Tôi nghe tin có đoàn quân lạ tới đây, nhưng không dè là quân binh Hạnh Hoa Thôn.

Nữ lang đó là nàng Bạch Nga, con gái của quan Phó Đề Đốc hộ thành Nguyễn Quyện. Về sau khi Phiên Ngưng Thành thất thủ, hai cha con bỏ đi sống ẩn dật trong rừng núi Hạc Sơn. Bây giờ gặp quân Hạnh Hoa Thôn, họ quyết tâm theo giúp. Nguyễn Quyện lão tướng và Bạch Nga đều hết lòng lo việc phòng thủ núi Hạc Sơn chống quân binh nhà Hán.

!

Nguyễn Quyện, Tiểu Lý Bá và Anh Kiệt đang bàn bạc việc phòng thủ núi Hạc Sơn thì quân canh vào báo:

- Bẩm Vũ hiệp sĩ, từ xa, một kỵ sĩ đang phi ngựa tới. Xem ra có vẻ vội vã lắm !

Vũ Anh Kiệt đứng lên lẩm bẩm:

- Ai vậy kìa ? Ta ra xem thử.

Ba người đến chỗ bìa rừng thì quân canh chỉ tay xuống đồi nói:

- Đúng là một nữ lang rồi. Trên mình ngựa còn một xác người khác.

Anh Kiệt vụt nói:

- Không Phi Hồng Yến đây mà⬦ Rồi chàng phóng mình chạy ra đón em. Tiểu Lý Bá theo sau. Phi Hồng Yến thấy hai người, mừng rỡ thúc ngựa lướt tới. Tần Ngọc vẫn nằm thiêm thiếp trên mình ngựa. Sau khi Mạc Tuyết Lan bỏ đi, Phi Hồng Yến liền tìm ngựa chở Tần Ngọc về núi Hạc Sơn địa điểm mới nhất của quân binh Hạnh Hoa Thôn mà nàng vửa được biết Tần Ngọc quá đuối sức vì bị tra khảo nên nằm lịm như chết. Phi Hồng Yến không dám chậm trễ một phút nào, phi ngựa suốt đêm, vượt bao rừng rậm núi đồi để kịp cứu họ Tần. Nàng vừa gò cương ngựa thì Anh Kiệt hỏi ngay:

- Ai vậy ?

- Tần hiền đệ.

- Tần Ngọc Trời ơi, sao ra nông nỗi ?

Phi Hồng Yến xuống ngựa đỡ Tần Ngọc, đặt nằm dưới đất rồi thuật lại những chuyện đã qua. Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá đều ngạc nhiên về hoàn cảnh của Mạc Tuyết Lan. Anh Kiệt lay gọi họ Tần:

- Tần Ngọc Em hãy tỉnh lai. đi⬦ Tiểu Lý Bá nắm lấy tay Tần Ngọc thấy máu khô đặc ở đầu ngón tay thì chua xót nói:

- Lục Ôn Hầu tàn bạo quá. Nó phải đền mạng mới được.

Nguyễn Quyện lão tướng ra đến nơi, xem qua bệnh tình của Tần Ngọc liền lấy trong áo ra một gói thuốc bột màu vàng nghệ. Phi Hồng Yến hơi bất ngờ trước sự hiện diện của họ Nguyễn nên hỏi nhỏ Tiểu Lý Bá:

- Lão trượng đây là ai ?

Tiểu Lý Bá ghé sát vào tai nàng nói:

- Nguyễn Quyện lão tướng, Phó Đề Đốc hộ thành khi xưa, Hồng Yến không nhớ sao ?

- Trời ơi Em nhớ ra rồi !

Anh Kiệt khẽ hỏi Phi Hồng Yến:

- Hiền muội Tình hình quân giặc ra sao ?

Phi Hồng Yến nói:

- Chỉ có bọn Thất gia trang là đáng ngại hơn cả. Chúng tận lực giúp Đỗ Kế để tiêu diệt quân ta.

- Giữa Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu đã thuận thảo lại chưa ?

- Thuận thì không thuận được đâu, nhưng nể tình bọn Thất gia trang, chúng không ra mặt chém giết nhau. Mới rồi chính Tần Ngọc làm chúng xua quân giết nhau tại núi Trung Sơn. Quân binh đôi bên chết có hàng trăm tên.

Ai nấy đều vui mừng trước tin đó. Ngay trong khi ấy, Tần Ngọc trở mình rên ư hư. Mọi người đều quây quần bên chàng. Nguyễn Quyện lão tướng khẽ nói:

- Thế là Tần Ngọc đã được cứu thoát.

Ai nấy đều lộ vẻ vui mừng Tần Ngọc mở mắt nhìn quanh thấy đủ mặt anh chị thì nhổm dậy:

- Trời Vũ huynh⬦ Vũ Anh Kiệt bảo Tần Ngọc:

- Em nằm yên nghỉ, đừng làm động mạnh.

Tần Ngọc ngó Phi Hồng Yến hỏi:

- Chị đã đưa em về đây ?

- Phải Nhưng chính Nguyễn thúc phụ giải cứu em thoát chết.

Tần Ngọc nhìn Nguyễn Quyện chưa biết lão tướng là ai, nhưng cũng cất tiếng:

- Đa tạ Ơn cứu tử của lão tướng.

Nguyễn Quyện vỗ đầu chàng nói:

- Cháu nằm nghỉ khỏi bận lòng, vì ta cũng là người trong môn phái. Các cháu hãy tận lực đốc xuất quân binh lo việc phòng thủ. Xong xuôi đâu đấy ta sẽ bàn đến chuyện tấn công Hạnh Hoa Thôn. Bây giờ ta về nhà một chút !

Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt đều vâng dạ và đưa Nguyễn lão tướng ra khỏi cửa trại.

!

Các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn đã theo đúng kế hoạch của lão tướng Nguyễn Quyện và Bạch Nga để lo việc phòng thủ núi Hạc Sơn. Liên tiếp trong hai mươi hôm trời, họ đào hào đắp lũy và chừa trống những khoảng đất đưa đến vùng «đá nuôi», suối «sa nhân». Anh Kiệt vừa ý vô cùng:

sự phòng thủ ở đây có phần kiên cố hơn lúc ở Hạnh Hoa Thôn. Chỉ phiền là việc tiếp tế lương thực rất khó khăn.

Lão tướng Nguyễn Quyện cũng lo lắng không kém gì chàng. Số quân sĩ ngày càng đông, nước uống thì không thiếu, chỉ phiền là ăn mãi lương khô. Một hôm, Tiểu Lý Bá bàn vói Anh Kiệt:

- Công cuộc phòng thủ núi Hạc Sơn đã vững vàng lắm rồi, sao chưa thấy em nghĩ gì đến chuyện tấn công quân giặc ?

- Em còn chờ tin của Hoa Mai.

- Nàng đi đâu ? Anh đã hỏi qua mấy lần sao không được em và Lệ Hồng trả lời cho rõ ràng ?

- Có gì bí ẩn giữa chúng ta đâu anh ? Em muốn dành cho anh một sự bất ngờ.

Tiểu Lý Bá hỏi nhanh:

- Mà Hoa Mai định làm gì ? Vũ đệ nói nhanh ra đi.

- Nàng theo lề lối cũ, chớ không có gì mới lạ. Dùng mỹ nhân kế giúp ta đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn.

Tiểu Lý Bá nói:

- Mỹ nhân kế là lề lối cũ, nhưng vẫn có thể áp dụng đến muôn đời. Hoa Mai đủ sức để thi hành mỹ nhân kế. Nhưng⬦ Hoa Mai làm cách nào ?

- Nàng liều lĩnh đến Giang Hồ Quán.

Tiểu Lý Bá kêu lên:

- Trời Ở đó bây giờ chủ quán là tay sai của Đỗ Kế mà. Hoa Mai định nạp mình cho chúng sao ?

- Chính Hoa Mai sợ anh ngăn cản và lo âu vô ích nên buộc em giấu cả anh.

Tiểu Lý Bá thở ra. Chàng hay tin thì đã trễ lắm rồi, có muốn giúp Hoa Mai cũng không được nữa Nhưng chàng tin ở tài nghệ, ở sự tháo vát của Hoa Mai. Tiểu Lý Bá bảo Anh Kiệt:

- Hoa Mai tài giỏi thật, nhưng mà trong việc này anh lo ngại quá Hoa Mai liều lĩnh đến thế là cùng.

Có tiếng nói phát ra làm hia người giật mình:

- Có liều lĩnh mới thành công chớ hai anh.

Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá quay vụt lại và kêu lên một lượt:

- Trời Hoa Mai⬦ Nữ lang cúi chào Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt rồi nói:

- Hai anh đang nói gì về em đó ?

Tiểu Lý Bá lặng thinh, Anh Kiệt liền hỏi Hoa Mai:

- Thế nào ? Thành công hay không hiền muội ? Sao em lại trở về ? Các anh đang bàn đến em đây.

Hoa Mai liền nói:

- Hiện tại, em đã lọt vào trong Giang Hồ Quán rồi.

- Ồ Em tài thật. Làm sao chủ quán tin em được ? Hắn không nghi ngờ gì sao ?

- Không nghi ngờ gì cả Trước đây em ở Đào Nguyên Quán không được một ngày hắn làm sao nhớ mặt. Vả lại em còn thay hình đổi dạng nữa.

- Bây giờ chúng tin tưởng ở em chưa ?

- Tin tưởng lắm Có lẽ nhờ quan khách mến mộ em. Hiện tại, vợ chồng chủ quán đang tìm thêm ca nữ, với ý định biến quán mình thành Đào Nguyên Quán như khi xưa. Cả hai nhờ tiểu muội lo giùm chuyện đó.

- Vậy ư ? Nếu thế chúng ta có hy vọng đem quân xâm nhập Hạnh Hoa Thôn rồi.

Tiểu Lý Bá hỏi:

- Lấy ai mà đi bây giờ ?

- Em về đây thưa chuyện với các anh rồi đi tìm các nàng ca nữ trước ở Đào Nguyên Quán.

- Các ca nữ của Chu Ngân Ngọc⬦ Họ Ở đâu bây giờ ? Không biết có còn ở cạnh bên nàng Ái Cơ nữa chăng ?

Phi Hồng Yến vừa vào đến nơi thấy Hoa Mai liền reo lên:

- Kìa chị Hoa Mai !

Hai chị em mừng rỡ nắm chặt tay nhau. Phi Hồng Yến bỗng hỏi:

- Mấy anh chị mới nhắc đến các ca nữ của Chu Ngân Ngọc phải không ?

- Vâng Không rõ họ còn ở cạnh Ái Cơ chăng ?

- Vẫn còn đó chớ có đi đâu ?

Tiểu Lý Bá hỏi:

- Các em định đưa những ca nữ sang Quán Giang Hồ ư ?

- Dạ phải Có điều gì trở ngại không anh ?

- Trở ngại lắm Các ca nữ Đào Nguyên Quán đều quen tên, biết mặt trong vùng Hạnh Hoa Thôn. Đưa họ về Quán Giang Hồ chỉ làm hại họ thôi. Theo lời các em, chính Lục Ôn Hầu tự đem binh đi lùng bắt họ mà.

- Em cũng đã nghĩ đến điều đó, nên lần nầy kế hoạch xâm nhập Hạnh Hoa Thôn của em có phần khác thường hơn. Em nghĩ rằng:

nếu toàn thể các tướng sĩ của Lục Ôn Hầu, ai cũng say mê và mang một nàng ca nữ về giấu giếm trong tư thất thì có lợi cho bọn ta biết mấy. Chuyện đó cũng dễ dàng lắm vì phần đông chúng đều hiếu sắc.

- Anh sợ khó khăn lắm. Khi xưa mình còn trông cậy được vào Chu Ngân Ngọc và Đào Nguyên Quán⬦ Chớ bây giờ lộ liễu hết rồi.

Hoa Mai lắc đầu bảo Anh Kiệt:

- Anh nói thế vì chưa rõ bọn cận tướng của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu⬦ Chúng đâu ngờ Đào Nguyên Quán là chỗ nguy hiểm Nhiều tên còn tiếc rẻ và trách cứ Lục Ôn Hầu đã phá tan một chỗ vui chơi. Em đã ướm thử bọn chúng:

«Nếu bây giờ tìm gặp các nàng ca nữ ở Đào Nguyên Quán, các ông có dám đùm bọc che chở họ không ?» Phần đông đều hứa chắc là sẽ bảo vệ cho các cô ấy !

Anh Kiệt lắc đầu:

- Hoa Mai tin lời bọn khốn khiếp đó ư ? Chúng giết người không gớm tay mà.

- Em cũng biết vậy Nhưng⬦ bọn háo sắc không thể giết các ca nữ dễ dàng được đâu Em còn dò biết tên tướng nào say mê cô nào ở Đào Nguyên Quán nữa mà⬦ Tiểu Lý Bá hỏi:

- Nghĩa là em lãnh phần tìm các ca nữ đã trốn tránh cho bọn cận tướng Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế⬦ - Đúng vậy Chúng tưởng đâu em muốn làm vui lòng chúng, nhưng kỳ thật để giúp quân ta xâm nhập dễ dàng vào Hạnh Hoa Thôn.

Có tiếng nói vọng lên:

- Nếu vậy, thi hành ngay đi, còn chờ gì nữa ?

Mọi người đều quay lại và thấy lão tướng Nguyễn Quyện đang bước vào. Ai nấy đều cúi đầu chào. Nguyễn Quyện nói:

- Kế hoạch đó đúng lắm Bao giờ con định thi hành ?

- Con về đây thưa rõ mọi chuyện cho các anh con nghe, rồi trở lại Hạnh Hoa Thôn ngay, vì vắng mặt lâu bất tiện lắm.

Phi Hồng Yến bỗng hỏi:

- Hoa Mai Chị đã gặp Chu Ngân Ngọc chưa ?

- Từ lúc Đào Nguyên Quán bị bao vây tới giờ, chị không hề gặp họ Chu. Đêm nay chị sẽ lẻn vào vòng dinh thự của Ái Cơ. Thế nào cũng gặp Chu Ngân Ngọc và các bạn của nàng.

Phi Hồng Yến ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Sao chị không cho em theo với ? Em đã từng vào dinh thự của Ái Cơ và gặp mặt các ca nữ Em đến đó sẽ dễ dàng hơn.

Tiểu Lý Bá nói:

- Phải đó Hoa Mai nên để Phi Hồng Yến tiếp tay với Công cuộc đưa người vào Hạnh Hoa Thôn cũng rất quan trọng⬦ Nó quyết định một phần lớn sự thành công của ta.

Phi Hồng Yến liền sửa soạn lên đường với Hoa Mai.

!

Đêm xuống vội vàng, bóng tối đã lan tràn khắp nẻo. Trong dinh thự của Ái Cơ đèn đuốc sáng choang. Đỗ Kế đang mở tiệc thết đãi bọn đạo sĩ Thất gia trang.

Rượu bắt đầu ngà ngà say, bọn Nhất Điền, Nhị Điền, Tam Điền cười đùa, cợt nhã, không còn giữ ý như lúc bình thường nữa. Chúng để lộ những nét ham ăn hốt uống Mắt chúng cứ láo liên, nhìn ngược nhìn xuôi tìm gái đẹp. Tam Điền bỗng nói với Đỗ Kế:

- Quan huyện tê thì thôi⬦ Quan huyện tham lam quá Một mình có người đẹp ở cạnh rồi quên mất anh em tôi.

Hắn nói xong, liếc nhìn Ái Cơ, cười hềnh hệch. Đỗ Kế chợt hiểu ra, nói:

- Ồ Bản chức có ngờ đâu đạo nhơn thích những thứ đó.

- Phải có người đẹp mới thêm vui chớ.

Đỗ Kế quay sang Ái Cơ hỏi nhỏ:

- Làm thế nào bây giờ ? Nàng cho bọn gái đẹp về quê, bây giờ các đạo nhơn trở chứng mới làm sao ?

Ái Cơ lặng thinh Trước đây vì sợ Đỗ Kế mê người khác nên bao nhiêu gái đẹp trong dinh thự, nàng đuổi đi hết Thật ra, không ai ngờ lũ đạo nhơn đã già mà còn sinh chuyện. Ái Cơ chợt nhớ đến các ca nữ ở Đào Nguyên Quán trước đây Bấy lâu, họ vẫn ẩn núp trong dinh thự nầy. Không lẽ nói rõ cho Đỗ Kế biết chuyện đó sao ? Nàng vụt nói:

- Tướng công Thiếp có thể tìm được các nàng gái đẹp ngay bây giờ Nhưng⬦ thiếp chỉ xin một điều kiện. Các đạo sĩ và các tướng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chớ không được đến gần các giai nhân đó !

- Ủa Sao ái nương lại giao kết lạ lùng như vậy ?

- Chỉ có cách đó, thiếp mới có thể làm vừa lòng tướng quân được !

- Nhưng tại sao các đạo sĩ không được đến gần các giai nhân ? Họ là con nhà tử tế ư ?

- Phải Họ là con cháu của các tướng dưới trướng của phu quân.

Đỗ Kế nhìn sững Ái Cơ:

- Sao ta không từng nghe ái nương nói tới bao giờ hết vậy ? Có đẹp lắm không ?

- Đẹp lắm Nhưng chỉ có thể nhìn ở xa thôi. Nếu tướng công không bắt buộc các đạo nhân hứa chắc như thế thì chẳng đời nào thiếp dám mời họ tới đây.

Đỗ Kế khó nghĩ vô cùng Ông biết tánh ý bọn háo sắc mà. Dễ gì khi thấy gái đẹp nhởn nhơ trước mắt mà chúng chịu để yên. Ái Cơ tiếp lời:

- Thiếp sẽ cho họ đến chào ra mắt các đạo nhơn cùng tướng sĩ và múa hát cho xem⬦ Như thế là nhiều lắm rồi !

Đỗ Kế nghĩ thầm:

"Nếu mình không hứa bảo đảm thì dễ gì Ái Cơ cho bọn kia ra múa hát Chi bằng cứ hứa bừa đi rồi sau đó sẽ liệu !" Ông ngước nhìn Ái Cơ, nói:

- Được rồi Nàng cứ cho họ tới múa hát đi.

Ái Cơ hỏi gằn lại:

- Mà tướng công dám hứa chắc là các đạo sĩ không được chạm đến mình họ chăng ?

- Ta xin hứa Ái nương đừng lo !

Ái Cơ đi thẳng ra nhà sau, băng qua khu vườn để vào chỗ các ca nữ Đào Nguyên Quán tạm trú. Chu Ngân Ngọc đang nằm nghỉ vụt nghe tiếng Ái Cơ hỏi bên ngoài, liền lồm cồm ngồi dậy. Nàng lo sợ hỏi:

- Ái Cơ cô nương Chẳng hay có chuyện gì khẩn cấp mà cô nương vào đây ?

- Thiếp đang gặp cảnh rắc rối quá, phải vào cầu cứu với cô.

- Chuyện gì Đỗ Kế biết rõ tung tích bọn tôi ư ?

- Không Thiếp đến nhờ cô cho các nàng múa hát giùm trong buổi dạ tiệc.

- Cô nương nói sao ? Múa hát trong buổi dạ tiệc, trước mắt quân binh tướng sĩ của Đỗ Kế ư ?

- Đó là chuyện bất đắc dĩ, chớ thiếp đâu muốn làm phiền lòng các cô như vậy.

Nhiều tiếng lao xao bàn tán⬦ Ái Cơ vội nói:

- Thiếp biết là khó khăn lắm, nhưng không làm sao khác được. Bọn đạo sĩ Thất gia trang đòi hỏi phải có người đẹp bên bàn rượu.

- Thật tôi không biết nói sao bây giờ Cô nương cũng rõ bọn tôi ẩn trốn nơi đây vì sợ bại lộ tung tích, bây giờ chường mặt ra hầu rượu bọn đạo sĩ và các tướng của Đỗ Kế, thật không khác chi tự nạp mình.

- Không sao đâu Đỗ Kế đã hứa lời. Các cô nên ở xa xa mà múa hát. Cứ mặc xiêm y cho lả lướt, ai cũng phải có khăn choàng che mặt, chỉ chừa đôi mắt. Cố tránh cho bọn cận tướng không nhìn ra.

Chu Ngân Ngọc biết mình khó thể chối từ lời yêu cầu của Ái Cơ nên vỗ tay làm hiệu. Toàn thể các ca nữ đều thay đổi xiêm y thật nhanh. Xong xuôi, Chu Ngân Ngọc bảo Ái Cơ:

- Nể tình cô nương, chúng tôi ra mặt múa hát đây. Cô nương ráng buộc lũ đạo sĩ giữ lời hứa.

- Được rồi Cô chớ lo, còn có thiếp mà.

Nàng dứt lời quay về phòng tiệc, Chu Ngân Ngọc dặn dò các ca nữ điệu bộ xong xuôi liền kéo ra khỏi khu vườn hoa, giữa sự ngạc nhiên của đám gia nhân.

Những kẻ thân cận của Ái Cơ liền đưa đường họ vào phòng tiệc. Trong khi đó, Ái Cơ đã đến bên chồng. Đỗ Kế hỏi ngay:

- Thế nào ?

- Xong xuôi cả rồi Toàn là con cháu của gia đình tử tế ở Huyện Châu Diên nầy, phu quân đã hứa thì nhớ giữ lời, đừng để có điều không phải, mang tiếng cho thiếp⬦ - Không hề gì đâu Ta đã hứa lời rồi mà⬦ Tiếng đàn bỗng cất lên rồi các ca nữ Đào Nguyên Quán lũ lượt chạy ra, uyển chuyển nhịp nhàng theo tiếng nhạc. Bọn cận tướng của Đỗ Kế tri huyện cùng ồ lên một lượt và tên nào cũng trố mắt nhìn. Các đạo sĩ Thất gia trang cũng hồn phi phách lạc trước những sắc đẹp diễm kiều. Chúng không thấy được rõ ràng những khuôn mặt đẹp nhưng thấp thoáng qua những làn lụa mỏng, chúng đủ tưởng tượng thêm⬦ Mùi hương bay thoang thoảng khắp gian phòng, đến Đỗ Kế cũng thấy lòng ngây ngất. Ái Cơ vững lòng tin trước những lời hứa hẹn của Đỗ Kế.

Chu Ngân Ngọc nể lời Ái Cơ, cho các nàng ca nữ nhảy múa nhịp nhàng dưới mắt bọn đạo sĩ, nhưng trong dạ không yên. Với lũ dâm ác kia, nàng kinh nghiệm rất nhiều. Dễ gì chúng thấy gái đẹp mà ngồi yên cho được. Nhất là khi rượu đã ngà ngà say, chúng sẽ làm lộng cho xem. Bởi vậy, trước khi ra múa hát, Chu Ngân Ngọc dặn dò các em:

- Chúng ta không nên quá tin lời Ái Cơ mà luôn phải phòng bị. Bên gian phòng có một cánh cửa ăn thông ra vườn nhà sau, nếu thấy các đạo nhân trở chứng, các em cứ chạy luôn ra đó. Chị sẽ tìm cách tắt hết những ngọn bạch lạp trong phòng để bọn ta dễ bề thoát thân.

Các ca nữ vâng dạ và luôn luôn để ý phòng bọn đạo sĩ Thất gia trang Nhưng họ có ngờ đâu, cơn nguy tới với họ do các tướng của Đỗ Kế tri huyện. Bọn này đã từng la cà đến Đào Nguyên Quán khi xưa, nên dễ nhận ra bộ đi tướng đứng của các ca nữ khi trước. Dù các ca nữ có choàng khăn trắng, chúng cũng nhìn ra. Nhiều tiếng lào xào nổi lên:

- Trời Sao các nàng lại ở đây ? Đúng là các ca nữ Quán Đào Nguyên rồi mà.

Trong khi đó, Tam Điền khều Nhị Điền nói nhỏ:

- Bọn ca nhi này đẹp quá đại huynh Phải ra tay mới được.

Nhị Điền đã quá chén nên không còn dè dặt, bước ra khỏi bàn tiệc. Ái Cơ hoảng hốt nắm áo Đỗ Kế:

- Trời ơi Tướng công⬦ các đạo sĩ làm gì vậy ? Thiếp đã nói mà⬦ Đỗ Kế đứng lên nhưng chưa biết tính sao ? Tam Điền cũng lù lù tiến ra. Ngay khi ấy, Chu Ngân Ngọc bảo các bạn:

- Hãy lẩn tránh ngay đi.

Các ca nữ như bầy chim vỡ tổ, chạy ùa ra cửa ăn thông ra vườn. Nhị Điền, Tam Điền loạng choạng đuổi theo. Chu Ngân Ngọc đưa mắt cho bọn thân cận của Ái Cơ, họ cùng một lượt đưa tay tắt hết các ngọn bạch lạp trong phòng. Bóng tối phủ trùm các nơi, tiếng chân chạy rầm rộ. Ái Cơ mừng rỡ vô cùng vì biết Chu Ngân Ngọc đã phòng bị trước. Đỗ Kế hét vang lên:

- Bây đâu Sao tắt đền hết vậy ?

Có tiếng dạ ran Bọn cận vệ quân đều nhốn nháo lên hết, không biết đâu mà thưa. Nhị Điền và Tam Điền quá say, ngã té loạn xạ. Riêng Nhất Điền vẫn ngồi trầm ngâm như pho tượng. Một lúc, cận vệ quân đốt đèn sáng lên, cảnh tượng hỗn loạn bày ra trước mắt:

bàn ghế ngã đỗ, hai đạo sĩ Thất gia trang nằm ngã lăn chiêng dưới đất, còn bọn ca nữ thì đã mất dạng tự bao giờ. Nhị Điền, Tam Điền lồm cồm bò dậy nhưng đứng không vững, ngã tới ngã lui. Nhất Điền quát bọn chúng:

- Nhị hiền đệ trở về phòng riêng, không được nói gì nữa hết.

Hắn nói xong bỏ ra ngoài. Đỗ Kế chợt nhớ đến các ca nữ liền hỏi:

- Còn các nàng kia ? Họ đã chạy đi đâu cả rồi ?

Đến lượt Ái Cơ lo sợ phập phồng. "Nếu Đỗ Kế bảo dẫn các ca nữ tới ra mắt mới làm sao ? Đâu có lý do gì từ chối ?" Nàng nói:

- Chắc họ sợ quá, bỏ trốn hết rồi.

- Kìa Ở trong vườn nhà ta làm sao trốn được. Truyền quân cận vệ ra vườn tìm kiếm các nàng ấy Cứ đưa họ vào đây, bảo đừng sợ gì nữa hết !

Ái Cơ hoảng hồn chận lời Đỗ Kế:

- Tướng công Cứ để họ tự tiện ra về. Còn gọi họ đến đây làm gì nữa ?

- Sao vậy Ái nương ? Cứ mời họ tới đây cho ta gặp mặt không được sao ?

- Hiện giờ có lẽ họ đang sợ lắm, chắc họ không dám vào đâu Xin tướng công cho khi khác.

Đỗ tri huyện cau mày hỏi:

- Thái độ của Ái nương thật lạ lùng. Dinh thự kín cổng cao tường, các nàng ấy có muốn ra về cũng không được⬦ Họ ra mắt ta một chút có hại gì đâu ?

Rồi ông quay sang bọn cận vệ quân:

- Bây ra sau vườn tìm các nàng ấy, mời tới đây. Phải hết sức lễ phép, đừng để họ hiểu lầm.

Bọn cận vệ quân vội vã đi ngay. Ái Cơ chết điếng trong lòng nhưng biết mình không xoay trở gì được nữa. Bây giờ nàng mới thấy mình dại dột trong việc để Chu Ngân Ngọc và các ca nữ múa hát trước mắt Đỗ Kế và bọn đạo sĩ Thất gia trang. Không khéo các ca nữ Quán Đào Nguyên sẽ bị bắt trở lại hết mà còn liên lụy tới nàng nữa. Ái Cơ không rõ họ đã chạy được sang bên kia vườn và về phòng riêng chưa ? Một lúc, quân cận vệ trở vào, có vẻ ngơ ngác thưa:

- Bẩm tướng công Không thấy một bóng nàng nào hết.

- Sao lạ vậy ? Họ đi đâu ? Trong vườn nhà có cửa nào ra khỏi dinh thư chăng ?

Ái Cơ độ chừng các ca nữ đã trở về phòng riêng và đã bế cánh cửa bí mật ăn thông qua bên đó. Thấy quân cận vệ ấp úng, Đỗ Kế hỏi to lên:

- Thế nào ? Sao không trả lời ta ? Có cửa ăn thông ra ngoài dinh thự chăng ?

Quân cận vệ lấm lét nhìn Ái Cơ, nói:

- Bẩm chủ tướng Chỉ có mỗi cánh cửa thông qua phòng riêng của phu nhân.

Ái Cơ hết hồn Nàng tưởng bọn cận vệ quân không biết cánh cửa ấy, vì nàng cho làm riêng để phòng có chuyện bất trắc. Nào ngờ⬦ Đỗ Kế liền nói:

- Thế là họ vào phòng riêng của phu nhân ra rồi. Các cô ấy quá sợ, chạy tràn qua đó cũng phải.

Rồi quan tri huyện quay sang Ái Cơ:

- Vậy thì Ái nương nên về phòng riêng mà an ủi họ. Thôi ta cũng không cần gặp họ làm gì !

Ái Cơ mừng lắm, nhưng vẫn làm bộ mặt giận hờn:

- Được mà⬦ Thiếp về buộc họ tới đây ra mắt tướng công cho ông thỏa dạ.

Đỗ Kế tưởng đâu Ái Cơ có ý ghen nên cười vả lả:

- Thôi mà Ái nương⬦ Cứ cho họ về hết đi. Ta không gặp mặt ai nữa đâu, đừng giận nữa.

Ái Cơ ngoe nguẩy về phòng riêng. Đỗ Kế nhìn theo mỉm cười, lộ vẻ thích ý lắm. Mỗi lần Ái Cơ có ý ghen tương là ông thấy nàng đẹp ra thêm. Ái Cơ trở về phòng riêng, nhưng Chu Ngân Ngọc và các ca nữ đều mất dạng.

Nàng không hiểu ra làm sao hết ? Dinh thự kín cổng cao tường, chỉ mỗi một cánh cửa nhỏ trong vườn ăn thông qua dãy phòng riêng của nàng, thế thì Chu Ngân Ngọc dẫn các nàng ca nữ chạy về đâu ?

Nàng rất hoang mang !

!

Chu Ngân Ngọc và các ca nữ vừa thoát ra khỏi phòng tiệc, chạy ra vườn đã nghe tiếng gọi nhỏ:

- Các cô hãy theo ta⬦ Họ Chu tưởng đâu Ái Cơ đã bố trí sẵn người phòng khi bất trắc đưa mình trốn đi nới khác nên dẫn các ca nữ theo sau người vừa mới nói. Đó là một nữ lang khá đẹp mà Chu Ngân Ngọc nhớ kỹ mình chưa gặp lần nào. Nàng toan hỏi thì nữ lang đã nói:

- Cô Chu đừng tìm hiểu gì hết Hãy ra khỏi vòng rao dinh thự trước đã. Bọn cận tướng của Đỗ Kế tri huyện đã nhìn ra các cô rồi.

- Thật vậy sao cô nương ?

- Thật vậy Tôi đã nghe những lời bàn bạc của chúng. Sao các cô gan như thế ?

Chu Ngân Ngọc ngạc nhiên nhìn nữ lang:

- Ủa, đó là lệnh truyền của Ái Cơ phu nhơn, cô không biết sao ?

Nữ lang mỉm cười bí mật rồi bảo Chu Ngân Ngọc:

- Tôi đưa từng cô một ra khỏi vòng dinh, rồi mạnh ai nấy chạy về phía khu rừng. Đến bìa rừng thì dừng lại đợi nhau.

Chu Ngân Ngọc nghĩ rất nhanh:

"Nàng chưa biết nữ lang nầy là ai, nhưng xem chừng chỉ muốn giúp đỡ mình thôi Trong giờ phút nầy, nàng không có quyền chọn nữa, bề nào cũng phải rời khỏi dinh thự nầy trước khi bị vây bắt." Nữ lang dẫn mọi người đến bờ tường rồi hỏi họ Chu:

- Cô Chu bảo qua các nữ lang biết đừng chần chờ nữa. Kìa, hình như có tiếng chân người.

Chu Ngân Ngọc bảo nhanh:

- Cô nương khỏi phải lo. Phần đông các em đều biết võ nghệ chỉ một số ít không vượt nổi vòng dinh thự này thôi.

Nữ lang mừng rỡ nói:

- Ồ Nếu vậy thì tiện biết mấy Chúng ta đi ngay, còn chần chờ gì nữa ?

Chu Ngân Ngọc làm hiệu, các ca nữ thoát ra khỏi vòng rào. Những người không biết võ nghệ thì được các bạn khác dìu theo. Phút chốc, cả mấy mươi người trong lốt xiêm y múa hát đều ra khỏi vòng dinh, chạy nhanh về phía cạnh rừng.

Ngân Ngọc vừa chạy vừa lo:

"Không hiểu nữ lang đưa bọn nàng đi đâu ? Mà cô ta là ai mới được chớ ? Có phải là người của Ái Cơ chăng ? Nếu là người của Ái Cơ, sao lại không biết chính Ái Cơ đã bảo bọn nàng múa hát ?" Càng nghĩ nàng càng lo ngại phân vân, nên khi chạy đến bìa rừng Chu Ngân Ngọc hỏi nữ lang ngay:

- Cô nương Vậy chớ cô nương là ai ? Có phải là người của Ái Cơ phu nhân chăng ?

Nữ lang lắc đầu:

- Cô Chu có biết tên ta cũng chẳng ích gì Có điều chắc chắn ta không phải người của Ái Cơ đâu Hiện giờ Ái Cơ cũng đang phát điên lên vì sự mất dạng của các cô.

- Vậy cô nương đưa chúng tôi ra khỏi vòng dinh để làm gì ?

- Không làm gì cả Ta muốn giải cứu cho các cô thôi. Ở lại dinh thự Đỗ Kế, các cô sẽ bị bắt giam tất cả.

- Nhưng chúng tôi đi về đâu bây giờ ? Sớm muộn gì cũng bị quân binh của Đỗ Kế bắt trở lại !

- Điều đó các cô khỏi phải lo. Sẽ có những người quen biết cũ tìm gặp các cô mà⬦ - Nhưng họ là ai ? Xin cô nói rõ ra đi.

- Rồi⬦ cô Chu sẽ biết. Sớm muộn gì họ cũng tới đây mà Kìa⬦ Nữ lang chỉ tay về phía cánh rừng. Các ca nữ và Chu Ngân Ngọc đều nhìn theo hướng đó, nhưng không thấy gì cả. Họ quay lại và không thấy nữ lang đâu nữa. Từ đâu chợt có tiếng gọi vang lên:

- Chu cô nương Ngân Ngọc cô nương !

Chu Ngân Ngọc chăm chú lắng nghe, trong lòng hồi hộp vô cùng. Một ca nữ khẽ bảo vào tai Chu Ngân Ngọc:

- Tiếng gọi nghe quen quá Hình như của Phi Hồng Yến cô nương.

Đằng kia tiếng gọi lại cất lên:

- Ngân Ngọc Phi Hồng Yến đây.

Chu Ngân Ngọc không còn chần chờ nữa, chạy ùa ra:

- Phi Hồng Yến cô nương, chúng tôi đây nầy.

Từ xa, có hai bóng người chạy tới. Chu Ngân Ngọc mừng rỡ khi thấy Phi Hồng Yến đai đầu, còn phía sau là Hoa Mai chớ không ai khác. Phi Hồng Yến ngó thấy các ca nữ liền bảo Hoa Mai:

- Đó Hoa Mai thấy chưa ? Người bí mật đã nói thật mà.

Qua phút mừng rỡ. Hoa Mai nói:

- Trên đường đi giải cứu cho các cô chúng tôi gặp «người bí mật» Người đó bảo tôi và Phi Hồng Yến tới đây gặp các cô.

Chu Ngân Ngọc lẩm bẩm:

- Đúng là nữ lang đó rồi !

- Nữ lang nào ?

- Thiếp không rõ nữa Mới rồi chính nàng đã giải cứu bọn thiếp ra khỏi dinh thự Ái Cơ. Nếu không đã lâm nguy tất cả.

Phi Hồng Yến hỏi ngay:

- Sao vậy ?

Chu Ngân Ngọc thuật lại chuyện Ái Cơ nhờ bọn nàng múa hát trước mắt bọn đạo sĩ Thất gia trang Không ngờ, bọn Nhị Điền, Tam Điền toan làm ẩu Họ thoát ra sân thì gặp nữ lang bí mật Cô ta cho biết bọn cận vệ đã nhìn ra tung tích các ca nữ nên khuyên nàng đưa cả bọn đến bìa rừng này. Chừng tới đây, cô ta lẩn mất !

Hoa Mai và Phi Hồng Yến mừng rỡ nhìn nhau Nữ lang là ai mà hành động lạ lùng như vậy ? Phi Hồng Yến chợt nói:

- Em ngờ là Mạc Tuyết Lan chớ không ai khác !

- Mạc Tuyết Lan ? Có lý nào ?

- Chỉ có nàng mới hiểu rành đường đi lối vào trong dinh thự Đỗ Kế. Hiện nay, nàng đang muốn lập công chuộc tội chị quên sao ? Tâm trạng của nàng nào khác chi tâm trạng của em khi xưa !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương