Hành Giả Ký
-
Chương 52: Mẫu thân?
Không hiểu vì lý do gì, sau khi cái bóng thấy Tĩnh cũng chìa tay đòi hỏi thì liền biến mất dạng. Bởi vì Tĩnh dừng chân quá lâu, những âm thanh của nữ nhân kia cũng vang lên thúc giục hắn.
"Rồi! Rồi! Ta sẽ đi theo các ngươi! Ta cũng muốn xem là người nào tốn công phí sức như vậy để kéo ta đến đây."
Hắn vừa bước tới một bước thì khung cảnh trước mặt thay đổi. Bóng tối vô tận rút đi. Bầu trời đêm đầy sao soi sáng cảnh vật trước mặt hắn.
Đông Phương Vô Khuyết quay người, mở mắt nhìn hắn, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn. Trên người lão mặc cung trang và trang sức của nữ nhân, trông vô cùng quái gỡ.
Những nữ nhân bên cạnh lão không hề quan tâm đến lão, vẫn cứ bận rộn nói chuyện rầm rì.
Ở phía trước mọi người có rất nhiều sào phơi lụa đan sen nhau, như một mê cung to lớn. Nơi này không có gió thế nhưng những dải lụa đủ màu mượt mà vẫn đung đưa nhè nhẹ.
Đông Phương Vô Khuyết và đám nữ nhân lại tiếp tục đi tới, tiến vào trong mê cung ôn nhu kia. Lần này thì Tĩnh mới nhận ra tiếng lạch cạch kia đến từ bước chân của lão. Bước chân rất nhỏ, rất uyển chuyển
Tĩnh sững sờ đến cứng cả người. Ngay cả với định lực cường đại của hắn cũng không thể khiến hắn bình tĩnh lại. Trong cuộc chiến giữa Vô Song lĩnh và Huyền Ma cung, hắn rõ ràng đã thấy hồn phách của Đông Phương Vô Khuyết bị U Linh chi thụ cắn nuốt.
"Không thể nào! Đây chính là hồn phách. Hồn phách trần trụi không thể nào giả được."
Tĩnh còn có thể cảm nhận được lực lượng nhân quả từ người lão, thế nhưng đã bị cải biên trở nên vô cùng yếu ớt.
Bước chân của hắn có chút run rẩy. Thế giới quan của Tĩnh đã tan vỡ. Hắn vừa đi về phía trước vừa thì thào.
"Không thể nào! Không thể nào!"
------
Huyền đứng ở trong khoảng không vô tận, hai bàn tay đang nâng Yêu giới ở trước ngực. Gương mặt nghiêm nghị như một vị thần linh. Đôi mắt rực sáng, cuối đầu nhìn chằm chằm thế giới nhỏ bé trong tay.
"Ha ha! Tìm được ngươi rồi. Tiểu Tĩnh chờ ta!"
Nói rồi hắn ngẩn đầu nhìn vào hư không xa xôi. Nhếch miệng cười tà, cả người của hắn tan thành mây khói.
------
Ở Yêu giới, Dạ Kiều Dung thẩn thờ đứng nhìn pho tượng nghiêm trang thần thánh ở trước mặt. Mọi người trong tộc đến đây đều để bái lạy thế nhưng nàng chỉ đến để ngắm nhìn chân dung của hắn. Nàng không thích cái khí thế quân lâm thiên hạ phát ra từ bức tượng; nó khiến nàng cảm thấy xa lạ. Dạ Kiều Dung muốn lại được thấy đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy bi mẫn của kẻ ngoài cuộc kia.
Sau sự tình ở Thiên Mạc thành, nàng đã đi khắp nơi thăm hỏi, thế như hắn như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Thậm chí có người còn đồn đại rằng hắn đã từng xuất hiện ngay bên trong địa phận của hổ tộc.
Nàng đã cố quên hắn nhưng lại không thể. Chỉ cảm giác muốn quên đi hắn cũng đã làm tim nàng nhói đau. Nàng chỉ còn biết hận bản thân mình lúc trước e thẹn, mãi không nói ra.
Cho dù có bị hắn từ chối thì ít ra nàng cũng có thể vứt đi được tảng đá đè nặng trong lòng mình. Bây giời thì tốt rồi, tảng đá càng ngày càng đè nặng, dìm nàng xuống vũng bùn ái tình.
Bóng hình kiều diễm vẫn mãi đứng đó, ai oán nhìn bức tượng.
------
Tĩnh được Đông Phương Vô Khuyết và đám người dẫn đến trước một trang viên nhỏ, cổ kính. Cách cổng đen nhánh mở ra, những nữ nhân luôn đi theo Đông Phương Vô Khuyết trở nên im lặng, xếp thành hai hàng cúi người hoan nghênh hắn.
Đông Phương Vô Khuyết tiến vào trong sân, vừa đi vừa lớn giọng:
"Thái tử giá lâm."
Tiếng nói của lão nam không ra nam, nữ không ra nữ, là giọng của một tên hoạn quan.
Thái tử?! Ta là thái tử khi nào?!
Tĩnh chần chờ trong chốc lát rồi cũng bước vào trong trang viên.
Vừa bước qua cửa thì khung cảnh trước mặt lại thay đổi. Bầu trời vốn đen kịt đầy sao lúc này lại trong xanh không một gợn mây. Bố trí bên trong trang viên rất đơn giản, không chút gì cầu kì. Lối vào được lát đá trắng, cỏ xanh mướt mọc đều đặn ở hai bên, đều đặn đến bất thường.
Bên phải có một nước, hoa sen nở rộ. Nước hồ trong đến thấy được đáy, không giống như các đầm sen đầy bùn. Cạnh hồ nước có một tòa đình sáu góc nhỏ được sơn màu đỏ tươi. Trong đình có chiếc bàn tròn; trên bàn đặt một bàn cờ đang đánh dở dang. Hương trầm từ một chiếc đỉnh nhỏ ở trên bàn bốc lên nghi ngút.
Điểm kì quái là nơi đó không đặt ghế ngồi.
Phía tay trái có một bãi hoa bỉ ngạn nở rộ, đỏ rực như lửa. Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra mỗi đóa hoa đung đưa theo một nhịp điệu hoàn toàn khác biệt.
Tổng thể của trang viên rất bình thường nhưng mỗi chi tiết nhỏ đều bất thường, quỷ dị như mộng ảo.
Bên trong trang viên có một nữ nhân đang ngồi se tơ ở trước lối vào lầu các. Tuy là lao động tay chân, nhưng động thái ung dung của người đó lại đầy quý khí. Cũng có lẽ bởi vì phục sức trên người. Nữ nhân mặc cung trang đỏ, viền áo có thêu họa tiết vàng tinh xảo. Tóc vấn cao, có cài đủ loại trâm hình long phượng sống động, chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải phàm vật.
Người này ngồi xoay lưng về phía Tĩnh. Tuy hắn không nhìn thấy được mặt mũi của đối phương nhưng người này tạo cho hắn một cảm giác rất thân thiết. Nước mắt không tự chủ được mà lăn chảy trên má hắn. Hắn không hiểu được vì sao mình lại khóc, vì quá thương tâm hay là vì quá mừng rỡ, có lẽ là cả hai đi.
Tĩnh cứ mãi đứng đó run rẩy, nhìn bóng dáng đang se tơ kia. Một hồi lâu sau, nữ nhân kia mới dừng se tơ lên tiếng:
"Hoàng nhi lâu lắm rồi không đến viếng thăm làm bản cung lo lắng. Bản cung tự ý sai người mời ngươi đến đây mong ngươi đừng giận."
Giọng điệu trách cứ của nữ tử kia làm lòng Tĩnh đau đớn. Hắn không tự chủ được mà quỳ xuống tạ lỗi:
"Là lỗi của nhi thần, không thể túc trực bên cạnh mẫu thân!"
Vì sao hắn lại tự xưng là "nhi thần", còn xưng người kia là "mẫu thân". Hắn không hiểu được, tâm trí của hắn có chút mờ mịt. Nhưng rồi hắn giật mình phát giác ra, tuy hắn đã trải qua vô số kiếp thế nhưng những kiếp có được linh trí đều không hề có ký ức của người mẹ. Ngay cả khi nhắc đến mẹ của mình ở trong kiếp này, hắn cũng có cảm giác mờ mịt, không mấy quan tâm.
Tiếng nói của nữ nhân kia đánh thức Tĩnh trở lại hiện thực:
"Hoàng nhi không cần tạ lỗi. Đầu gối nam nhân bằng hoàng kim, hoàng nhi hãy đứng lên đi. Ngươi ra ngoài cũng tốt. Ra ngoài sẽ không bị cuốn vào tranh đấu của đám vô lại kia."
Một lực lượng vô hình đẩy Tĩnh đứng dậy. Hắn muốn đi tới, nhìn mặt của "mẫu thân", nhưng chân hắn như bị lún xuống bùn sâu, không thể nhấc lên được.
Nữ nhân kia vẫn đưa lưng về phía Tĩnh, cười nói:
"Hoàng huynh của người đến rồi, tên nhóc quỷ đó còn dám la ó ngoài kia, muốn đập cửa xông vào, tàn sát tứ phương."
Tuy là nói vậy nhưng trong lời quở trách của nữ nhân lại không hề có ý trách phạt, mà lại thập phần vui vẻ. Sau đó, nữ tử nhanh chóng thở dài nói:
"Lúc này là "mùa sáng", nó còn chưa thể gặp bản cung."
"Lại nói, ta không thể hiểu được hai đứa các ngươi muốn làm gì. Hai ngươi từ nhỏ đến lớn luôn như nước với lửa, vậy mà lại cùng nhau rời đi."
Tĩnh cứ đứng sựng ở đó như kẻ mất hồn. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ thế nhưng lại không thể nói nên lời.
"Thấy ngươi bình an, bổn cung cũng đã vui vẻ."
Nói xong nàng lên tiếng nói với Đông Phương Vô Khuyết:
"Tiễn thái tử ra về!"
Hình ảnh trước mắt tĩnh dần trở nên mờ nhạt. Lầu các đình đài cổ kính, hồ sen trong vắt, vườn hoa bỉ ngạn, tất cả đều dần tan biến.
Ngay lúc này, thanh âm của nữ tử quý phái đó lại vang lên:
"A còn nữa! Bản cung mượn tạm ý chí của Yêu giới để trò chuyện đôi câu lại phát hiện nó có ý đồ với các ngươi. Vốn Bản cung muốn tiêu hủy nó nhưng lại sợ phá hỏng trò vui của hai ngươi. Thôi thì để hai ngươi tự giải quyết vậy."
Huyền ở ngoài cổng, lao người tông vào cửa muốn xông vào. Cánh cổng tan thành mây khói khiến hắn ngã nhào, lộn vài vòng trên đất.
Huyền chống tay trên đất, nghiến răng ken két:
"Ngươi khá lắm! Lại còn còn dám chơi khăm bản tôn."
Hắn còn chưa kịp chửi rủa thì đã bị Tĩnh dùng thần thông kéo hắn về phía sau. Sợi dây chuyền trên cổ của hắn mở ra, hóa lớn trở lại thành Hỗn Thiết lưu tinh trùy thô to.
------
Trang viên không còn, bầu trời xanh trong cũng không còn. Huyền Tĩnh đang đứng ở trong một đại điện to lớn, xung quanh bọn hắn là tượng đá của muôn thú. Sâu bên trong đại điện, Đông Phương Vô Khuyết đứng lên từ vương tọa, trên người vẫn mặc cung trang của nữ, nhưng đôi mắt không còn vô thần như lúc trước, dáng người cũng không còn nét yểu điệu.
Lão cố lột bỏ phục sức trên người nhưng lại phát hiện pháp lực của mình không đủ. Tiếng gầm rú của lão tràn đầy bất lực lẫn không phục.
Tĩnh nhìn thấy thần tình của Đông Phương Vô Khuyết thì cười khổ:
"Mẫu thân đã triệt để chọc giận hắn. Chuẩn bị chiến đấu!"
Huyền cũng vừa nhìn thấy Đông Phương Vô Khuyết, hắn chưa kịp chửi lão biến thái thì liền ngẩn người:
"Vì sao Đông Phương Vô Khuyết lại ở đây? Lại còn mạnh mẽ như vậy?... Mẫu thân còn sống sao? Mẫu thân ở đâu? Sao mẫu thân lại đến được đây, lại còn đi gây hấn với tên này?"
Lời Hành Giả:
Tình thương của mẹ vô bờ bến như vậy đó! Dù bực mình nhưng vẫn không nỡ phá đồ chơi của con cái.
"Rồi! Rồi! Ta sẽ đi theo các ngươi! Ta cũng muốn xem là người nào tốn công phí sức như vậy để kéo ta đến đây."
Hắn vừa bước tới một bước thì khung cảnh trước mặt thay đổi. Bóng tối vô tận rút đi. Bầu trời đêm đầy sao soi sáng cảnh vật trước mặt hắn.
Đông Phương Vô Khuyết quay người, mở mắt nhìn hắn, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn. Trên người lão mặc cung trang và trang sức của nữ nhân, trông vô cùng quái gỡ.
Những nữ nhân bên cạnh lão không hề quan tâm đến lão, vẫn cứ bận rộn nói chuyện rầm rì.
Ở phía trước mọi người có rất nhiều sào phơi lụa đan sen nhau, như một mê cung to lớn. Nơi này không có gió thế nhưng những dải lụa đủ màu mượt mà vẫn đung đưa nhè nhẹ.
Đông Phương Vô Khuyết và đám nữ nhân lại tiếp tục đi tới, tiến vào trong mê cung ôn nhu kia. Lần này thì Tĩnh mới nhận ra tiếng lạch cạch kia đến từ bước chân của lão. Bước chân rất nhỏ, rất uyển chuyển
Tĩnh sững sờ đến cứng cả người. Ngay cả với định lực cường đại của hắn cũng không thể khiến hắn bình tĩnh lại. Trong cuộc chiến giữa Vô Song lĩnh và Huyền Ma cung, hắn rõ ràng đã thấy hồn phách của Đông Phương Vô Khuyết bị U Linh chi thụ cắn nuốt.
"Không thể nào! Đây chính là hồn phách. Hồn phách trần trụi không thể nào giả được."
Tĩnh còn có thể cảm nhận được lực lượng nhân quả từ người lão, thế nhưng đã bị cải biên trở nên vô cùng yếu ớt.
Bước chân của hắn có chút run rẩy. Thế giới quan của Tĩnh đã tan vỡ. Hắn vừa đi về phía trước vừa thì thào.
"Không thể nào! Không thể nào!"
------
Huyền đứng ở trong khoảng không vô tận, hai bàn tay đang nâng Yêu giới ở trước ngực. Gương mặt nghiêm nghị như một vị thần linh. Đôi mắt rực sáng, cuối đầu nhìn chằm chằm thế giới nhỏ bé trong tay.
"Ha ha! Tìm được ngươi rồi. Tiểu Tĩnh chờ ta!"
Nói rồi hắn ngẩn đầu nhìn vào hư không xa xôi. Nhếch miệng cười tà, cả người của hắn tan thành mây khói.
------
Ở Yêu giới, Dạ Kiều Dung thẩn thờ đứng nhìn pho tượng nghiêm trang thần thánh ở trước mặt. Mọi người trong tộc đến đây đều để bái lạy thế nhưng nàng chỉ đến để ngắm nhìn chân dung của hắn. Nàng không thích cái khí thế quân lâm thiên hạ phát ra từ bức tượng; nó khiến nàng cảm thấy xa lạ. Dạ Kiều Dung muốn lại được thấy đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy bi mẫn của kẻ ngoài cuộc kia.
Sau sự tình ở Thiên Mạc thành, nàng đã đi khắp nơi thăm hỏi, thế như hắn như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Thậm chí có người còn đồn đại rằng hắn đã từng xuất hiện ngay bên trong địa phận của hổ tộc.
Nàng đã cố quên hắn nhưng lại không thể. Chỉ cảm giác muốn quên đi hắn cũng đã làm tim nàng nhói đau. Nàng chỉ còn biết hận bản thân mình lúc trước e thẹn, mãi không nói ra.
Cho dù có bị hắn từ chối thì ít ra nàng cũng có thể vứt đi được tảng đá đè nặng trong lòng mình. Bây giời thì tốt rồi, tảng đá càng ngày càng đè nặng, dìm nàng xuống vũng bùn ái tình.
Bóng hình kiều diễm vẫn mãi đứng đó, ai oán nhìn bức tượng.
------
Tĩnh được Đông Phương Vô Khuyết và đám người dẫn đến trước một trang viên nhỏ, cổ kính. Cách cổng đen nhánh mở ra, những nữ nhân luôn đi theo Đông Phương Vô Khuyết trở nên im lặng, xếp thành hai hàng cúi người hoan nghênh hắn.
Đông Phương Vô Khuyết tiến vào trong sân, vừa đi vừa lớn giọng:
"Thái tử giá lâm."
Tiếng nói của lão nam không ra nam, nữ không ra nữ, là giọng của một tên hoạn quan.
Thái tử?! Ta là thái tử khi nào?!
Tĩnh chần chờ trong chốc lát rồi cũng bước vào trong trang viên.
Vừa bước qua cửa thì khung cảnh trước mặt lại thay đổi. Bầu trời vốn đen kịt đầy sao lúc này lại trong xanh không một gợn mây. Bố trí bên trong trang viên rất đơn giản, không chút gì cầu kì. Lối vào được lát đá trắng, cỏ xanh mướt mọc đều đặn ở hai bên, đều đặn đến bất thường.
Bên phải có một nước, hoa sen nở rộ. Nước hồ trong đến thấy được đáy, không giống như các đầm sen đầy bùn. Cạnh hồ nước có một tòa đình sáu góc nhỏ được sơn màu đỏ tươi. Trong đình có chiếc bàn tròn; trên bàn đặt một bàn cờ đang đánh dở dang. Hương trầm từ một chiếc đỉnh nhỏ ở trên bàn bốc lên nghi ngút.
Điểm kì quái là nơi đó không đặt ghế ngồi.
Phía tay trái có một bãi hoa bỉ ngạn nở rộ, đỏ rực như lửa. Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra mỗi đóa hoa đung đưa theo một nhịp điệu hoàn toàn khác biệt.
Tổng thể của trang viên rất bình thường nhưng mỗi chi tiết nhỏ đều bất thường, quỷ dị như mộng ảo.
Bên trong trang viên có một nữ nhân đang ngồi se tơ ở trước lối vào lầu các. Tuy là lao động tay chân, nhưng động thái ung dung của người đó lại đầy quý khí. Cũng có lẽ bởi vì phục sức trên người. Nữ nhân mặc cung trang đỏ, viền áo có thêu họa tiết vàng tinh xảo. Tóc vấn cao, có cài đủ loại trâm hình long phượng sống động, chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải phàm vật.
Người này ngồi xoay lưng về phía Tĩnh. Tuy hắn không nhìn thấy được mặt mũi của đối phương nhưng người này tạo cho hắn một cảm giác rất thân thiết. Nước mắt không tự chủ được mà lăn chảy trên má hắn. Hắn không hiểu được vì sao mình lại khóc, vì quá thương tâm hay là vì quá mừng rỡ, có lẽ là cả hai đi.
Tĩnh cứ mãi đứng đó run rẩy, nhìn bóng dáng đang se tơ kia. Một hồi lâu sau, nữ nhân kia mới dừng se tơ lên tiếng:
"Hoàng nhi lâu lắm rồi không đến viếng thăm làm bản cung lo lắng. Bản cung tự ý sai người mời ngươi đến đây mong ngươi đừng giận."
Giọng điệu trách cứ của nữ tử kia làm lòng Tĩnh đau đớn. Hắn không tự chủ được mà quỳ xuống tạ lỗi:
"Là lỗi của nhi thần, không thể túc trực bên cạnh mẫu thân!"
Vì sao hắn lại tự xưng là "nhi thần", còn xưng người kia là "mẫu thân". Hắn không hiểu được, tâm trí của hắn có chút mờ mịt. Nhưng rồi hắn giật mình phát giác ra, tuy hắn đã trải qua vô số kiếp thế nhưng những kiếp có được linh trí đều không hề có ký ức của người mẹ. Ngay cả khi nhắc đến mẹ của mình ở trong kiếp này, hắn cũng có cảm giác mờ mịt, không mấy quan tâm.
Tiếng nói của nữ nhân kia đánh thức Tĩnh trở lại hiện thực:
"Hoàng nhi không cần tạ lỗi. Đầu gối nam nhân bằng hoàng kim, hoàng nhi hãy đứng lên đi. Ngươi ra ngoài cũng tốt. Ra ngoài sẽ không bị cuốn vào tranh đấu của đám vô lại kia."
Một lực lượng vô hình đẩy Tĩnh đứng dậy. Hắn muốn đi tới, nhìn mặt của "mẫu thân", nhưng chân hắn như bị lún xuống bùn sâu, không thể nhấc lên được.
Nữ nhân kia vẫn đưa lưng về phía Tĩnh, cười nói:
"Hoàng huynh của người đến rồi, tên nhóc quỷ đó còn dám la ó ngoài kia, muốn đập cửa xông vào, tàn sát tứ phương."
Tuy là nói vậy nhưng trong lời quở trách của nữ nhân lại không hề có ý trách phạt, mà lại thập phần vui vẻ. Sau đó, nữ tử nhanh chóng thở dài nói:
"Lúc này là "mùa sáng", nó còn chưa thể gặp bản cung."
"Lại nói, ta không thể hiểu được hai đứa các ngươi muốn làm gì. Hai ngươi từ nhỏ đến lớn luôn như nước với lửa, vậy mà lại cùng nhau rời đi."
Tĩnh cứ đứng sựng ở đó như kẻ mất hồn. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ thế nhưng lại không thể nói nên lời.
"Thấy ngươi bình an, bổn cung cũng đã vui vẻ."
Nói xong nàng lên tiếng nói với Đông Phương Vô Khuyết:
"Tiễn thái tử ra về!"
Hình ảnh trước mắt tĩnh dần trở nên mờ nhạt. Lầu các đình đài cổ kính, hồ sen trong vắt, vườn hoa bỉ ngạn, tất cả đều dần tan biến.
Ngay lúc này, thanh âm của nữ tử quý phái đó lại vang lên:
"A còn nữa! Bản cung mượn tạm ý chí của Yêu giới để trò chuyện đôi câu lại phát hiện nó có ý đồ với các ngươi. Vốn Bản cung muốn tiêu hủy nó nhưng lại sợ phá hỏng trò vui của hai ngươi. Thôi thì để hai ngươi tự giải quyết vậy."
Huyền ở ngoài cổng, lao người tông vào cửa muốn xông vào. Cánh cổng tan thành mây khói khiến hắn ngã nhào, lộn vài vòng trên đất.
Huyền chống tay trên đất, nghiến răng ken két:
"Ngươi khá lắm! Lại còn còn dám chơi khăm bản tôn."
Hắn còn chưa kịp chửi rủa thì đã bị Tĩnh dùng thần thông kéo hắn về phía sau. Sợi dây chuyền trên cổ của hắn mở ra, hóa lớn trở lại thành Hỗn Thiết lưu tinh trùy thô to.
------
Trang viên không còn, bầu trời xanh trong cũng không còn. Huyền Tĩnh đang đứng ở trong một đại điện to lớn, xung quanh bọn hắn là tượng đá của muôn thú. Sâu bên trong đại điện, Đông Phương Vô Khuyết đứng lên từ vương tọa, trên người vẫn mặc cung trang của nữ, nhưng đôi mắt không còn vô thần như lúc trước, dáng người cũng không còn nét yểu điệu.
Lão cố lột bỏ phục sức trên người nhưng lại phát hiện pháp lực của mình không đủ. Tiếng gầm rú của lão tràn đầy bất lực lẫn không phục.
Tĩnh nhìn thấy thần tình của Đông Phương Vô Khuyết thì cười khổ:
"Mẫu thân đã triệt để chọc giận hắn. Chuẩn bị chiến đấu!"
Huyền cũng vừa nhìn thấy Đông Phương Vô Khuyết, hắn chưa kịp chửi lão biến thái thì liền ngẩn người:
"Vì sao Đông Phương Vô Khuyết lại ở đây? Lại còn mạnh mẽ như vậy?... Mẫu thân còn sống sao? Mẫu thân ở đâu? Sao mẫu thân lại đến được đây, lại còn đi gây hấn với tên này?"
Lời Hành Giả:
Tình thương của mẹ vô bờ bến như vậy đó! Dù bực mình nhưng vẫn không nỡ phá đồ chơi của con cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook