Hành Giả Ký
-
Chương 43: Mộng Mị
Trong một khu dân nghèo,
Sau trận mưa dầm dề hôm qua, đường phố vốn luôn dơ dáy trở nên nhầy nhụa. Những ổ gà chi chít trên đường bị nước bùn che kín.
Có một cỗ xe ngựa xa hoa chạy ngang qua làm nước bẩn văng tung tóe vào người đi đường. Đám dân nghèo cũng không dám tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng vắt áo quần, thầm than mình xui xẻo. Bởi trên xe ngựa có treo lá cờ, viết một chữ "Cao"; chính là họ của thành chủ.
Trong một căn nhà nhỏ, một lão giả ốm yếu đang ngồi trong sân, vá giày cho một chàng dân phu. Bởi vì tuổi đã cao, tay run mắt kém, nên động tác vô cùng chậm chạp. Thế nhưng, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi chờ lão. Hai người một già một trẻ còn vui vẻ trò chuyện với nhau.
Mắt của chàng dân phu thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn vào trong nhà. Ông lão thấy người thanh niên cứ thập thò thập thụt thì cười ha hả nói:
"Lạc Lạc, nó đi chợ từ sớm. Chắc cùng sắp về rồi! Mà Cát Uy, bao giờ thì ngươi mới chịu thổ lộ với nó đây?"
Mặt của thanh niên đỏ bừng như gấc:
"Diệp gia gia! Con chỉ là thấy cửa nhà đã cũ, cần được sơn lại mà thôi. Còn về Lạc Lạc thì hôm qua con đã..."
Hắn chưa kịp nói xong thì một nam tử hổn hển chạy vào, nhìn hai người, ngập ngừng một chút rồi xót xa nói:
"Diệp lão, có người dân tìm được thi thể của Lạc Lạc ở trong khu rừng ngoại thành..."
Lão già sững sờ, giày và kim khâu trên tay rơi bịch xuống đất. Gương mặt già nua ốm yếu lại càng thêm trắng bệch, đôi mắt vô thần nhìn như xác chết.
Cát Uy đứng phất dậy, dốc hết sức chạy về phía ngoại thành. Hắn không hề hay biết rằng Diệp lão ở phía sau vì quá đau buồn mà đã tắt thở.
Lúc chạy trên đường, hắn nghe nhiều người dân bàn tán:
"Tội nghiệp, con bé thiện lương vậy mà lại bị hãm hiếp rồi bị vứt ở trong rừng."
"Ngay cả xác cũng bị sói ăn, không còn nguyên dạng. Đúng là ông trời không có mắt mà."
...
"Nghe nói lúc nãy, xe ngựa của Cao Sĩ có đi qua khu dân nghèo. Tên đó đã để ý đến con bé từ lâu. Hay là..."
"Liệt tổ liệt tông bao đời của Cao gia anh minh thần võ vậy mà lại sinh ra hậu nhân như vậy."
"Suỵt! Mấy người ăn nói lung tung coi chừng bị mất đầu."
Hắn vừa chạy vào khu rừng thì thấy vài người dân đang lấy chiếu rơm bọc một thi thể nhỏ nhắn. Hắn vội vàng chạy đến, lật ra xem thi thể.
Một tiếng tru thảm vang vọng khu rừng. Cát Uy ôm thi thể của Lạc Lạc, không ngừng gào rú.
Gượng mặt của tử thi đã không còn nguyên vẹn, máu thịt be bét. Quần áo cũ kĩ đã rách bươm. Thứ duy nhất giúp Cát Uy nhận ra Lạc Lạc chính là chiếc vòng tay bằng bạc.
Hôm qua hắn gom tiền dành dụm được, mua chiếc vòng tay để tặng nàng, thổ lộ tình cảm của mình. Lạc Lạc vui mừng đeo vòng lên tay, bẽn lẽn gật đầu, rồi xoay người chạy nhanh vào phòng. Hắn cười hì hì đứng trước cửa phòng gãi đầu, quyết định sáng hôm nay sẽ lại sang nhà, nói chuyện với Diệp lão, cầu hôn nàng. Nữ tử duyên dáng hôm qua giờ đã là cái xác không hồn.
Đôi mắt đầy tơ máu. Cát Uy nghiến răng ken két:
"Cao Sỹ..."
Đặt xác của Lạc Lạc xuống, hắn chạy vội về nhà mình. Lôi một chiếc hộp gỗ từ trên bàn thờ tổ tiên xuống. Chiếc hộp mở ra, bên trong là một lá bùa đen ngòm, phía trên có vẽ một khuôn mặt dữ tợn vàng óng ánh.
Gia tộc hắn từng có người tu tiên, lúc người kia trở lại thăm nhà đã để lại một tấm phù.
- Quỷ Diện phù
Chỉ cần viết tên người muốn giết lên trên phù thì kẻ đó sẽ bị lệ quỷ ám ảnh bảy ngày bảy đêm mà chết.
Hắn nhìn lá bùa rồi cười lớn, nước mắt tuôn chảy. Hắn thật quá vô dụng. Chỉ cần viết một cái tên là có thể trả thù, thế nhưng hắn lại không biết viết chữ.
Nếu tổ tiên hắn nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ rơi từ phi kiếm xuống đất, ngã sập mặt.
Hắn cất lá bùa trước ngực, định chạy đi nhờ thầy đồ trong xóm dạy viết hai chữ "Cao Sỹ".
Bỗng dưng hắn cảm thấy lưng và ngực đau nhói. Bị một mũi tên bắn xuyên tim, thân thể Cát Uy ngã xuống đất, tắt thở.
Hổ dữ không ăn thịt con. Thành chủ tuy nổi tiếng chí công vô tư, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con trai bị sát hại, nên đã ra lệnh giết Cát Uy. Có trách thì trách Cát Uy có quan hệ với tiên nhân.
Nếu để Cát Uy ôm hận ý với Cao gia mà sống, lỡ hắn có dịp than phiền với vị tổ tiên kia thì Cao gia sẽ khốn đốn. Đối với tu sĩ thì phàm nhân chẳng khác gì kiến hôi, nếu không vừa mắt thì cứ thuận chân chà đạp.
------
Cát Uy tỉnh dậy trong một không gian xám tro, thanh âm của Phật Ma vang vọng bên tai hắn khiến đầu hắn như muốn nổ tung. Đúng lúc này một thanh niên ngồi trên đài sen trắng xuất hiện trước mặt hắn, những âm thanh hỗn tạp kia liền im bặt. Thanh niên kia cứ ngồi đó nhìn hắn, trên gương mặt trang nghiêm treo một nụ cười ôn hòa.
Cát Uy nhìn xung quanh một vòng rồi bi ai nói:
"Ta đã chết ư? Ta còn chưa kịp trả thù cho Lạc Lạc."
Nghĩ đến Lạc Lạc đáng thương, hắn liền quỳ xuống, van nài với thanh niên ngồi trên đài sen:
"Diêm vương, cách đây không lâu có một nữ tử tên Lạc Lạc chết đi. Không biết ngài có nhìn thấy nàng không?! Khi còn sống, nàng rất thiện lương, nhưng số phận của nàng lại rất khổ. Mong ngài cho nàng ấy kiếp sau được đầu thai vào gia môn khá giả, có cuộc sống no đủ hạnh phúc."
Lúc này thanh niên ngồi trên đài sen mở miệng:
"Này Địch Lôi, ta không phải là Diêm vương, ngươi lại càng không phải là Cát Uy."
Cát Uy ngẩn người. Hắn muốn hỏi ai là Địch Lôi nhưng lại không thể mở miệng. Vẻ ngoài của hắn chậm rãi biến hóa, trở thành dáng vẻ của Địch Lôi. Sau đó ý thức của hắn nhanh chóng trở lại.
Hắn là Địch Lôi, thái tử của Viên tộc, làm ác vô số, coi mạng người như dẻ rách, cho dù có trăm tên Cao Sỹ cộng lại cũng không thể sánh kịp. Còn thanh niên trước mặt hắn, không phải Diêm vương mà chính là Long vương Long Nhất, người mà hắn muốn luôn muốn mưu hại để đoạt bảo.
"A! A!... "
Hắn quỳ đó ú ớ, hết a thì lại ơ. Hai bàn tay không ngừng cào xé thịt trên mặt mình, như muốn lột đi cái danh xưng Địch Lôi, lột đi tội ác của hắn.
Thấy được biện pháp giáo huấn của mình có tác dụng, Tĩnh hoan hỉ cười nói:
"Chúng ta không có nhiều thời gian. Đệ nhị kiếp đang chờ ngươi, đi đi thôi!"
Vừa dứt lời thì hồn phách của Địch Lôi liền bị cường thực huyễn cảnh của Chiến vực kéo vào.
Đệ nhị kiếp của Địch Lôi bắt đầu.
Trong một căn nhà đơn sơ ở khu dân nghèo, một đứa bé gái bụ bẫm vừa cất tiếng khóc chào đời, cha mẹ đứa bé đặt tên cho nó là Lạc Lạc...
Huyền từ trong hư vô hiện ra bên cạnh Tĩnh, hắn nhìn bốn mảnh huyễn cảnh đang diễn ra trước mặt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi:
"Tiểu Tĩnh, ngươi thật là độc ác. Nhất là đối với tên Địch Lôi kia, sau một kiếp hóa thân thành Lạc Lạc, hắn chắc chắn sẽ hỏng mất."
Tĩnh bình thản đáp:
"Phá rồi lại lập!"
Tuy là nói vậy, nhưng sau khi thấy biểu hiện quá khích của Địch Lôi chỉ sau kiếp thứ nhất thì Tĩnh cũng có hơi lo lắng.
Vốn Tĩnh dự định sau khi dùng huyễn cảnh để chỉ rõ tác hại của tham, sân, si cho bốn người xong thì sẽ đăng đàn thuyết pháp, rồi cho họ quy y cửa Phật.
- Nếu bọn họ "hỏng" thật thì làm sao nghe pháp được?... Không sao! Nếu giữa chừng có sai sót thì ta lại cho họ "dạo" những kiếp mà ta có cơ duyên tu hành.
Chợt tiếng nói của Huyền vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tĩnh:
"Còn hơn một ngày nữa là đến phiên của ta. Tiểu Tĩnh, ngươi có gì muốn bàn giao hay không?"
Huyền lúc này đang rất đắc ý. Hắn tin chắc rằng ngày mà hắn hiện thế cũng là ngày mà bốn phương tụ hội về Thiên Mạc thành. Đến lúc đó, hắn sẽ tạo một thế cục vô cùng vững chắc cho mình, cho dù là Tĩnh cũng không thể dễ dàng phá hư.
Tĩnh trầm ngâm một hồi rồi nhắc nhở:
"Ngươi phải thật thận trọng! Yêu giới không đơn giản như Nhân giới. Khi ta quán lại những kiếp mà mình sinh ra ở đây thì nhận ra có rất nhiều thứ bất thường. Cho dù là trong những kiếp trở thành Yêu vương, bá chủ một vùng, ta cũng không thể triệt để thấu hiểu hết quy luật vận hành của Yêu giới."
"Không nói đến tiền kiếp! Chỉ việc chuyển sinh của chúng ta lần này cũng không bình thường."
"Tiểu Tĩnh, chẳng lẽ Tuệ nhãn của ngươi không nhìn ra được gì sao?"
Thấy Tĩnh lắc đầu, Huyền cảm giác xương sống phát lạnh. Lúc trước hắn chuyên tâm rèn luyện Ma tâm nên đã bỏ việc này qua một bên. Sau đó hắn lại đinh ninh rằng nếu Tĩnh dùng Tuệ nhãn thì có thể nhìn thấu nhân quả liên quan, tìm ra nguyên do. Vậy mà giờ Tĩnh lại bảo không biết.
Lần chuyển sinh này của bọn hắn dường như bị một bàn tay vô hình thao túng. Nhưng ai lại có thể đủ khả năng thao túng U Linh chi thụ? Lại còn có thể thoát khỏi Tuệ nhãn của Tĩnh?
Chiến vực yên lặng, một người lặng lẽ theo dõi biến hóa trong bốn mảnh cường thực huyễn cảnh, một người thì chống cằm suy tính, lên kế hoạch cho tương lai.
------
Chợt tỉnh giấc
Sau một kiếp lầm than
Mộng đã tan
Hồn ai còn thổn thức?
Lửa ký ức
Điên cuồng đốt tâm can...
Sau trận mưa dầm dề hôm qua, đường phố vốn luôn dơ dáy trở nên nhầy nhụa. Những ổ gà chi chít trên đường bị nước bùn che kín.
Có một cỗ xe ngựa xa hoa chạy ngang qua làm nước bẩn văng tung tóe vào người đi đường. Đám dân nghèo cũng không dám tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng vắt áo quần, thầm than mình xui xẻo. Bởi trên xe ngựa có treo lá cờ, viết một chữ "Cao"; chính là họ của thành chủ.
Trong một căn nhà nhỏ, một lão giả ốm yếu đang ngồi trong sân, vá giày cho một chàng dân phu. Bởi vì tuổi đã cao, tay run mắt kém, nên động tác vô cùng chậm chạp. Thế nhưng, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi chờ lão. Hai người một già một trẻ còn vui vẻ trò chuyện với nhau.
Mắt của chàng dân phu thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn vào trong nhà. Ông lão thấy người thanh niên cứ thập thò thập thụt thì cười ha hả nói:
"Lạc Lạc, nó đi chợ từ sớm. Chắc cùng sắp về rồi! Mà Cát Uy, bao giờ thì ngươi mới chịu thổ lộ với nó đây?"
Mặt của thanh niên đỏ bừng như gấc:
"Diệp gia gia! Con chỉ là thấy cửa nhà đã cũ, cần được sơn lại mà thôi. Còn về Lạc Lạc thì hôm qua con đã..."
Hắn chưa kịp nói xong thì một nam tử hổn hển chạy vào, nhìn hai người, ngập ngừng một chút rồi xót xa nói:
"Diệp lão, có người dân tìm được thi thể của Lạc Lạc ở trong khu rừng ngoại thành..."
Lão già sững sờ, giày và kim khâu trên tay rơi bịch xuống đất. Gương mặt già nua ốm yếu lại càng thêm trắng bệch, đôi mắt vô thần nhìn như xác chết.
Cát Uy đứng phất dậy, dốc hết sức chạy về phía ngoại thành. Hắn không hề hay biết rằng Diệp lão ở phía sau vì quá đau buồn mà đã tắt thở.
Lúc chạy trên đường, hắn nghe nhiều người dân bàn tán:
"Tội nghiệp, con bé thiện lương vậy mà lại bị hãm hiếp rồi bị vứt ở trong rừng."
"Ngay cả xác cũng bị sói ăn, không còn nguyên dạng. Đúng là ông trời không có mắt mà."
...
"Nghe nói lúc nãy, xe ngựa của Cao Sĩ có đi qua khu dân nghèo. Tên đó đã để ý đến con bé từ lâu. Hay là..."
"Liệt tổ liệt tông bao đời của Cao gia anh minh thần võ vậy mà lại sinh ra hậu nhân như vậy."
"Suỵt! Mấy người ăn nói lung tung coi chừng bị mất đầu."
Hắn vừa chạy vào khu rừng thì thấy vài người dân đang lấy chiếu rơm bọc một thi thể nhỏ nhắn. Hắn vội vàng chạy đến, lật ra xem thi thể.
Một tiếng tru thảm vang vọng khu rừng. Cát Uy ôm thi thể của Lạc Lạc, không ngừng gào rú.
Gượng mặt của tử thi đã không còn nguyên vẹn, máu thịt be bét. Quần áo cũ kĩ đã rách bươm. Thứ duy nhất giúp Cát Uy nhận ra Lạc Lạc chính là chiếc vòng tay bằng bạc.
Hôm qua hắn gom tiền dành dụm được, mua chiếc vòng tay để tặng nàng, thổ lộ tình cảm của mình. Lạc Lạc vui mừng đeo vòng lên tay, bẽn lẽn gật đầu, rồi xoay người chạy nhanh vào phòng. Hắn cười hì hì đứng trước cửa phòng gãi đầu, quyết định sáng hôm nay sẽ lại sang nhà, nói chuyện với Diệp lão, cầu hôn nàng. Nữ tử duyên dáng hôm qua giờ đã là cái xác không hồn.
Đôi mắt đầy tơ máu. Cát Uy nghiến răng ken két:
"Cao Sỹ..."
Đặt xác của Lạc Lạc xuống, hắn chạy vội về nhà mình. Lôi một chiếc hộp gỗ từ trên bàn thờ tổ tiên xuống. Chiếc hộp mở ra, bên trong là một lá bùa đen ngòm, phía trên có vẽ một khuôn mặt dữ tợn vàng óng ánh.
Gia tộc hắn từng có người tu tiên, lúc người kia trở lại thăm nhà đã để lại một tấm phù.
- Quỷ Diện phù
Chỉ cần viết tên người muốn giết lên trên phù thì kẻ đó sẽ bị lệ quỷ ám ảnh bảy ngày bảy đêm mà chết.
Hắn nhìn lá bùa rồi cười lớn, nước mắt tuôn chảy. Hắn thật quá vô dụng. Chỉ cần viết một cái tên là có thể trả thù, thế nhưng hắn lại không biết viết chữ.
Nếu tổ tiên hắn nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ rơi từ phi kiếm xuống đất, ngã sập mặt.
Hắn cất lá bùa trước ngực, định chạy đi nhờ thầy đồ trong xóm dạy viết hai chữ "Cao Sỹ".
Bỗng dưng hắn cảm thấy lưng và ngực đau nhói. Bị một mũi tên bắn xuyên tim, thân thể Cát Uy ngã xuống đất, tắt thở.
Hổ dữ không ăn thịt con. Thành chủ tuy nổi tiếng chí công vô tư, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con trai bị sát hại, nên đã ra lệnh giết Cát Uy. Có trách thì trách Cát Uy có quan hệ với tiên nhân.
Nếu để Cát Uy ôm hận ý với Cao gia mà sống, lỡ hắn có dịp than phiền với vị tổ tiên kia thì Cao gia sẽ khốn đốn. Đối với tu sĩ thì phàm nhân chẳng khác gì kiến hôi, nếu không vừa mắt thì cứ thuận chân chà đạp.
------
Cát Uy tỉnh dậy trong một không gian xám tro, thanh âm của Phật Ma vang vọng bên tai hắn khiến đầu hắn như muốn nổ tung. Đúng lúc này một thanh niên ngồi trên đài sen trắng xuất hiện trước mặt hắn, những âm thanh hỗn tạp kia liền im bặt. Thanh niên kia cứ ngồi đó nhìn hắn, trên gương mặt trang nghiêm treo một nụ cười ôn hòa.
Cát Uy nhìn xung quanh một vòng rồi bi ai nói:
"Ta đã chết ư? Ta còn chưa kịp trả thù cho Lạc Lạc."
Nghĩ đến Lạc Lạc đáng thương, hắn liền quỳ xuống, van nài với thanh niên ngồi trên đài sen:
"Diêm vương, cách đây không lâu có một nữ tử tên Lạc Lạc chết đi. Không biết ngài có nhìn thấy nàng không?! Khi còn sống, nàng rất thiện lương, nhưng số phận của nàng lại rất khổ. Mong ngài cho nàng ấy kiếp sau được đầu thai vào gia môn khá giả, có cuộc sống no đủ hạnh phúc."
Lúc này thanh niên ngồi trên đài sen mở miệng:
"Này Địch Lôi, ta không phải là Diêm vương, ngươi lại càng không phải là Cát Uy."
Cát Uy ngẩn người. Hắn muốn hỏi ai là Địch Lôi nhưng lại không thể mở miệng. Vẻ ngoài của hắn chậm rãi biến hóa, trở thành dáng vẻ của Địch Lôi. Sau đó ý thức của hắn nhanh chóng trở lại.
Hắn là Địch Lôi, thái tử của Viên tộc, làm ác vô số, coi mạng người như dẻ rách, cho dù có trăm tên Cao Sỹ cộng lại cũng không thể sánh kịp. Còn thanh niên trước mặt hắn, không phải Diêm vương mà chính là Long vương Long Nhất, người mà hắn muốn luôn muốn mưu hại để đoạt bảo.
"A! A!... "
Hắn quỳ đó ú ớ, hết a thì lại ơ. Hai bàn tay không ngừng cào xé thịt trên mặt mình, như muốn lột đi cái danh xưng Địch Lôi, lột đi tội ác của hắn.
Thấy được biện pháp giáo huấn của mình có tác dụng, Tĩnh hoan hỉ cười nói:
"Chúng ta không có nhiều thời gian. Đệ nhị kiếp đang chờ ngươi, đi đi thôi!"
Vừa dứt lời thì hồn phách của Địch Lôi liền bị cường thực huyễn cảnh của Chiến vực kéo vào.
Đệ nhị kiếp của Địch Lôi bắt đầu.
Trong một căn nhà đơn sơ ở khu dân nghèo, một đứa bé gái bụ bẫm vừa cất tiếng khóc chào đời, cha mẹ đứa bé đặt tên cho nó là Lạc Lạc...
Huyền từ trong hư vô hiện ra bên cạnh Tĩnh, hắn nhìn bốn mảnh huyễn cảnh đang diễn ra trước mặt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi:
"Tiểu Tĩnh, ngươi thật là độc ác. Nhất là đối với tên Địch Lôi kia, sau một kiếp hóa thân thành Lạc Lạc, hắn chắc chắn sẽ hỏng mất."
Tĩnh bình thản đáp:
"Phá rồi lại lập!"
Tuy là nói vậy, nhưng sau khi thấy biểu hiện quá khích của Địch Lôi chỉ sau kiếp thứ nhất thì Tĩnh cũng có hơi lo lắng.
Vốn Tĩnh dự định sau khi dùng huyễn cảnh để chỉ rõ tác hại của tham, sân, si cho bốn người xong thì sẽ đăng đàn thuyết pháp, rồi cho họ quy y cửa Phật.
- Nếu bọn họ "hỏng" thật thì làm sao nghe pháp được?... Không sao! Nếu giữa chừng có sai sót thì ta lại cho họ "dạo" những kiếp mà ta có cơ duyên tu hành.
Chợt tiếng nói của Huyền vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tĩnh:
"Còn hơn một ngày nữa là đến phiên của ta. Tiểu Tĩnh, ngươi có gì muốn bàn giao hay không?"
Huyền lúc này đang rất đắc ý. Hắn tin chắc rằng ngày mà hắn hiện thế cũng là ngày mà bốn phương tụ hội về Thiên Mạc thành. Đến lúc đó, hắn sẽ tạo một thế cục vô cùng vững chắc cho mình, cho dù là Tĩnh cũng không thể dễ dàng phá hư.
Tĩnh trầm ngâm một hồi rồi nhắc nhở:
"Ngươi phải thật thận trọng! Yêu giới không đơn giản như Nhân giới. Khi ta quán lại những kiếp mà mình sinh ra ở đây thì nhận ra có rất nhiều thứ bất thường. Cho dù là trong những kiếp trở thành Yêu vương, bá chủ một vùng, ta cũng không thể triệt để thấu hiểu hết quy luật vận hành của Yêu giới."
"Không nói đến tiền kiếp! Chỉ việc chuyển sinh của chúng ta lần này cũng không bình thường."
"Tiểu Tĩnh, chẳng lẽ Tuệ nhãn của ngươi không nhìn ra được gì sao?"
Thấy Tĩnh lắc đầu, Huyền cảm giác xương sống phát lạnh. Lúc trước hắn chuyên tâm rèn luyện Ma tâm nên đã bỏ việc này qua một bên. Sau đó hắn lại đinh ninh rằng nếu Tĩnh dùng Tuệ nhãn thì có thể nhìn thấu nhân quả liên quan, tìm ra nguyên do. Vậy mà giờ Tĩnh lại bảo không biết.
Lần chuyển sinh này của bọn hắn dường như bị một bàn tay vô hình thao túng. Nhưng ai lại có thể đủ khả năng thao túng U Linh chi thụ? Lại còn có thể thoát khỏi Tuệ nhãn của Tĩnh?
Chiến vực yên lặng, một người lặng lẽ theo dõi biến hóa trong bốn mảnh cường thực huyễn cảnh, một người thì chống cằm suy tính, lên kế hoạch cho tương lai.
------
Chợt tỉnh giấc
Sau một kiếp lầm than
Mộng đã tan
Hồn ai còn thổn thức?
Lửa ký ức
Điên cuồng đốt tâm can...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook