Rốt cuộc là điều gì khiến mẹ của đứa trẻ ba bốn tuổi có lòng tự tin bành trướng như vậy!

Cố Tử Kỳ bước xuống một bước, anh đứng ở bậc cao nhất cùng tầng cầu thang với Kha Tiểu Hạ, từ trên cao nhìn xuống cô. Kha Tiểu Hạ theo bản năng muốn lui ra phía sau một bước, lại bị anh trực tiếp vòng tay cuốn lấy eo của cô.

Đương nhiên Kha Tiểu Hạ giãy giụa mãnh liệt, cô rống giận: “Cố Tử Kỳ! Anh thật chẳng biết phân biết đúng sai!”

Cố Tử Kỳ nhướng mày, dùng lời của chính Kha Tiểu Hạ đả kích cô, “Ai bảo đầu của tôi đầy một đống phân?”

Kha Tiểu Hạ lăng yên trong chốc lát, đây là khi cô và Đổng Như buông lời mắng anh. Cô cười lạnh, “Anh thừa nhận là được, buông ra!”

“Nếu tôi mà đã thừa nhận thì sao có thể buông ra được, bản thiếu cần chứng minh kết luận của cô là chính xác.” Ôm eo cô, anh cố tình ác ý xoa nắn một chút, nhìn đến biểu tình nghẹn đắng như ăn phải phân của cô, Cố Tử Kỳ rất vui vẻ.

“Kha Tiểu Hạ, làm sao bây giờ này… toàn bị cô thổi lửa.” Nhớ tới vòng eo non mịn khi thay đồ kia, Cố Tử Kỳ nhịn không được ôm cô thật chặt trong lồng ngực anh, hơi hơi cúi người, tỏa từng đợt hơi nóng lên mặt cô, “Ta đương nhiên là muố... "làm" cô.” Anh cố ý cường điệu từ nhạy cảm đó.

Hơi thở của anh trên mặt cô nóng bỏng lại ngứa ngáy, Kha Tiểu Hạ lại cảm thấy bản thân bị vũ nhục. Vừa thẹn vừa bực, đôi tay chống trước ngực anh gắng sức đẩy anh ra xa.

“Cố Tử Kỳ! Phiền anh bình thường một chút! Không phải thứ gì đều có thể dùng tiền mua được! Tuy rằng tôi là mẹ đơn thân, nhưng không phải là gái bán hoa! Trước kia tôi lỡ lầm làm điều dại dột, nhưng hiện tại tôi rất có nguyên tắc!” Kha Tiểu Hạ cường điệu.

Cô có nề nếp, đào tim đào phổi mà tự kiểm điểm mình. Cố Tử Kỳ lại cười nhạo một tiếng, cực kỳ khinh thường, anh cầm một lọn tóc mềm đặt trước mũi. Nó mang theo mùi thơm của dầu gội, một hương vị thanh đạm, nhưng Cố Tử Kỳ vừa nghửi liền biết là loại dầu thấp kém.

Cô có nguyên tắc? Là ai uống say ôm anh không chịu buông! Là ai uống phải rượu tình, không ngừng dẫn dụ anh phạm tội!

Anh lạnh lùng cười nói: “Nếu cô có nguyên tắc như vậy, nhất định cô sẽ không thích tiền của bản thiếu. Hai trăm vạn, cho cô một chút ít thời gian, dùng nguyên tắc của mình chứng minh, giả lại tiền cho tôi.”

Kha Tiểu Hạ bị anh chặn họng, “Này…… Sao có thể! Rõ ràng anh đang làm khó người khác!”

Cố Tử Kỳ hừ hừ: “Kha Tiểu Hạ, không phải chỉ mỗi cô hiểu thứ gì là nguyên tắc. Nợ thì phải trả, đó là chuyện rất bình thường. Tôi muốn lấy tiền của mình về, sao lại đang làm khó người khác? Nếu cô không chịu, để tôi mời cảnh sát xử lý, cô tự biết hậu quả.”

- --------------------------------

Kha Tiểu Hạ thành công bị Cố Tử Kỳ khiêu khích, tức giận đến nỗi nửa đêm dù có trằn trọc thế nào cũng không thể ngủ được!

Nếu không phải quá mức ghét bỏ, cô cũng sẽ không dại gì mà đi chọc thủng lốp xe của anh. Và nếu chưa từng chọc thủng lốp xe, cô cũng không nợ anh ta những hai trăm vạn! Càng không phải tức giận, ngủ không yên ổn như bây giờ!

Nếu thuật búp bê còn hữu dụng, hiện tại cô nhất định mua một đống về đâm nát hết! Đâm chết tên Cố Tử Kỳ kia!

Kha Tiểu Hạ rời giường đến phòng khách uống nước lại bị một cục thịt vướng chân. Kha Tiểu Hạ đang hoảng sợ bỗng nghe thấy được một âm nhanh non nớt.

Kha Tiểu Hạ nhảy qua bật đèn, nhìn Kha Đậu Đỏ cuộn tròn trên mặt đất, cô hãi hùng vỗ vỗ ngực.

“Kha Đậu Đỏ! Nửa đêm rồi còn định hù dọa ai hả!” Kha Tiểu Hạ kêu lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương