Hoàng Phủ Bạc Ái lại đột nhiên buông lỏng tay, hung hăng ném một cái, “Lăn đi rửa mặt đánh răng, đều là ghèn! Dơ muốn chết!”

Thịnh Vị Ương ngẩn người, sau đó hoa lệ lệ 囧, nhưng rất nhanh chóng kéo chăn tơ tằm qua bọc lên trên người, đỏ mặt đáp lại,

“Anh biết vì sao đều là ghèn không?”

“……”, Hoàng Phủ Bạc Ái còn chưa phản ứng kịp, lại nghe thấy một câu,

“Bởi vì nhìn thấy anh nổi giận!”

Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy co rút một trận, nhẫn đến tâm đều đau.

Thịnh Vị Ương đã mang theo chăn tơ tằm lớn nhảy xuống giường.

Không cẩn thận nhìn thấy váy trắng bị xé nát, còn có nội y hỗn độn trên sàn nhà, mắt đào hoa kéo một chút, nhắm lại,

“Uy! Toilet ở đâu hả!”

Mỗ nam lại “Xoạt xoạt” đỉnh đầu bốc hỏa,

“Tôi nhớ rõ tôi đã nói cô nhớ kỹ tên của tôi, lời giống như vậy tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”



……

Thịnh Vị Ương ngược lại cười, lúm đồng tiền xinh đẹp,

“Hoàng Phủ Bạc Ái, xin hỏi toilet nhà anh ở đâu hả?”

Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn.

Nếu không phải đã biết tính tình giảo hoạt phúc hắc của người phụ nữ này, anh nhất định sẽ bị mặt vô tội tốt đẹp đó lừa gạt!

“Cười đến thật giả tạo!” Hoàng Phủ Bạc Ái nhấc chân đá một phương hướng.

Thịnh Vị Ương gật gật đầu, “Cám ơn đã khích lệ.”

Sau đó theo phương hướng đá chân của Hoàng Phủ Bạc Ái, bọc chăn tơ tằm xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng người phụ nữ, tóc đen tán loạn, phía dưới chỉ lộ ra hai mắt cá chân tinh tế, chân nhỏ xinh tùy ý dẫm trêm sàn nhà, thực trắng, rất non mềm.

Lúc Hoàng Phủ Bạc Ái ý thức được chính mình suy nghĩ gì, bỗng nhiên kinh hãi!

Anh lại có thể muốn hôn…… bàn chân của cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương