Hàng Ngày Tu Tiên
-
4:
Sau khi nghe Vu Thanh Điện giải thích, Tang Tự đột nhiên có một cái ý tưởng.
Nàng cảm thấy, cha nàng Thân Đồ Huyền sở dĩ muốn khoác Vu Tri Sùng thân xác trà trộn vào Vu gia, có khả năng lớn là vì Thái Dương Chân Hỏa.
Tang Tử vì tự hỏi chuyện này mà dọc theo đường đi đều có vẻ có chút thất thần.
Chờ nàng lại lần nữa phục hồi tinh thần, nàng mới phát hiện nàng đã bị Vu Thanh Điện mang vào rừng Lạc Nhật.
Rừng Lạc Nhật nằm ở phương đông của Vu Gia Bảo, cả khu rừng rậm đều là cây Phù Tang.
Trên cây Phù Tang, từng nhóm Tam Túc Kim Ô xây tổ làm ổ trên nhánh cây.
Đi vào chính giữa rừng Lạc Nhật, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, Tang Tử dễ dàng mà nhìn đến ba căn lông đuôi kim sắc của Tam Túc Kim Ô ở lá rừng hiện ra thân hình.
Vu Thanh Điện quen cửa quen nẻo mà dẫn dắt Bùi Bội Như cùng Tang Tử đi vào chỗ sâu trong rừng Lạc Nhật.
Đi qua không biết nhiều ít chỗ rẽ, một gốc cây Phù Tang phá lệ cao lớn đập vào mắt của Tang Tử.
Thân cây thô tráng yêu cầu bốn người ôm mới đủ, cành nhánh kéo dài mà đếm không xuể.
Trên mỗi một nhánh cây đều có một tổ chim màu vàng.
Bên trong mỗi cái tổ chim đều có một con Tam Túc Kim Ô đang ngồi xổm ấp trứng.
Con Tam Túc Kim Ô cùng Vu Thanh Điện ký kết khế ước đúng là đang ngồi trong tổ giấu trứng.
Vu Thanh Điện buông Tang Tử, đứng thẳng thân mình, từ túi Càn Khôn móc ra thiết tinh đã luyện chế qua, hướng về phía con Tam Túc Kim Ô mà hắn đã khế ước giơ lên cánh tay.
Con Tam Túc Kim Ô cùng Vu Thanh Điện ký kết khế ước lập tức vỗ cánh, từ trên cây Phù Tang bay xuống dưới, động tác uyển chuyển mà nhẹ nhàng mà đậu ở trên vai Vu Thanh Điện.
Nó rụt rè mà nhìn Vu Thanh Điện liếc mắt một cái, sau đó mới cúi đầu, mổ vào khối thiết tinh.
Vu Thanh Điện giơ thiết tinh, không chớp mắt mà nhìn Tam Túc Kim Ô, tay trái nâng lên, tựa hồ muốn duỗi tay sờ sờ này con Tam Túc Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vu Thanh Điện, cảnh cáo mà vỗ một chút cánh.
Nhìn ra trong mắt Tam Túc Kim Ô ý cự tuyệt, Vu Thanh Điện lúc này mới tiếc nuối đầy cõi lòng mà buông xuống tay trái.
Hôm nay lại không có thể sờ điểu thành công, thật là không vui!
Tang Tử ngưỡng mặt, cảm thấy hứng thú mà nhìn Tam Túc Kim Ô đang đứng trên vai của Vu Thanh Điện.
Mỏ nhọn, cổ dài, lông chim lộng lẫy, nhìn qua thần bí, lạnh nhạt như vậy, lại cố tình nắm giữ thế gian mãnh liệt nhất Thái Dương Chân Hỏa.
Nếu có thể sờ sờ nó lông chim thì tốt rồi, lông chim của nó nhìn qua lại bồng bềnh lại mềm mại, vừa thấy bộ dáng liền rất tốt để sờ.
Tam Túc Kim Ô đang mổ thiết tinh bỗng nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía Tang Tử.
Nó từ Tang Tử trên người cảm giác được một cổ quen thuộc dao động, đó là huyết mạch cổ xưa dao động được truyền lưu ở mỗi một con Tam Túc Kim Ô.
Nó thuộc về chủ nhân của Tam Túc Kim Ô nhất tộc - đã từng quát tháo Hồng Hoang, Nhật Thần tộc, tới nay lưu lại mỏng manh huyết mạch hơi thở.
Tam Túc Kim Ô híp hai tròng mắt, gắt gao mà nhìn thẳng Tang Tử.
Tiếp theo trong nháy mắt, con Tam Túc Kim Ô này vỗ cánh bay lên, bay xoay quanh trên đỉnh đầu của mọi người, phát ra vang dội tiếng kêu.
"Lệ!" giấu ở trong rừng những con Tam Túc Kim Ô khác, phát ra âm thanh, đáp lại con Tam Túc Kim Ô này.
Dần dần, một con rồi lại một con Tam Túc Kim Ô từ trong rừng bay ra tới, thu lại cánh, dừng ở Tang Tử bên cạnh.
Đất trống trong rừng cây bị rậm rạp Tam Túc Kim Ô chen chúc mà chật như nêm cối.
Những con Tam Túc Kim Ô tới trễ, chỉ có thể đậu ở phụ cận trên cây Phù Tang.
Tang Tử có chút bất an động động chân.
Nàng ngụy trang thân phận làm người của Vu gia, chắc sẽ không bị mấy con Tam Túc Kim Ô này phát hiện đi?
Một con Tam Túc Kim Ô có hình thể lớn nhất bỗng nhiên xuất hiện, che trời lấp đất mà từ phương xa bay lại đây.
Nguyên bản mấy con Tam Túc Kim Ô nho nhỏ dựa gần Tang Tử, lập tức vỗ cánh, rời đi mặt đất, để lại thật lớn chỗ trống cho con Tam Túc Kim Ô này.
Tam Túc Kim Ô khổng lồ dừng ở Tang Tử bên cạnh.
Tang Tử ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chân của con Tam Túc Kim Ô này.
Sau đó, Tang Tử vẻ mặt hắc tuyến phát hiện, nàng còn không cao bằng cẳng chân của nó.
Con Tam Túc Kim Ô cúi đầu nhìn nhìn Tang Tử, đột nhiên rũ cổ xuống, dùng mỏ nhọn ngậm cổ áo của Tang Tử, lại vỗ cánh bay lên.
Vu Thanh Điện thần sắc đột biến, hắn vứt ra một bộ trận bàn, ý đồ vây khốn con Tam Túc Kim Ô muốn ngậm đi Tang Tử.
Tam Túc Kim Ô ngửa đầu kêu hai tiếng, trên người đột nhiên bốc lên một tầng kim sắc ngọn lửa.
Ngọn lửa đụng phải trận bàn, nháy mắt liền đem trận bàn thiêu đốt thành tro tàn.
Ngay sau đó, Tam Túc Kim Ô vỗ cánh vung lên, ngậm Tang Tử bay sâu vào trong rừng cây.
Sau khi chui vào rừng cây, Tam Túc Kim Ô thu lại cánh, dừng ở phía trên một cây Phù Tang toàn thân có màu vàng đỏ.
Trên cây Phù Tang, Tam Túc Kim Ô khổng lồ này nhìn chằm chằm Tang Tử trong chốc lát, lúc sau đột nhiên cúi đầu, dùng thon dài mỏ nhọn mà mổ ở Tang Tử ngón áp út.
Đỏ thắm giọt máu lập tức trào ra.
Tam Túc Kim Ô liền há mồm tiếp được giọt máu.
Ngay sau đó, Kim Ô Thần Hỏa quanh quẩn trên người Tam Túc Kim Ô bỗng nhiên biến đổi hơi thở, từ ấm áp xuân phong biến thành mãnh liệt hạ hỏa, nhan sắc cũng thay đổi theo, từ màu vàng biến thành màu đỏ.
Ngọn lửa này, đúng là Thái Dương Chân Hỏa - có thể gột rửa hết thảy ô trọc của thế gian.
Thái Dương Chân Hỏa hồng quang dần dần chiếu sáng nửa không trung của rừng Lạc Nhật.
Bên trong Vu Gia Bảo, nguyên bản đang ngồi ở trên giường điều tức Thân Đồ Huyền lập tức mở mắt, từ cửa sổ nhảy ra, đứng ở trên nóc nhà, nhìn ánh lửa trong rừng Lạc Nhật, nhăn chặt lông mày.
Tang Du Đồng theo sát sau đó, có chút bất an mà vãn trụ Thân Đồ Huyền cánh tay: "Làm sao vậy?".
Thân Đồ Huyền nhìn Tang Du Đồng lắc lắc đầu, trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc biểu tình: "Thái Dương Chân Hỏa mồi lửa thức tỉnh".
Tang Du Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, có chút chân tay luống cuống hỏi: "Như thế nào sẽ như vậy? Không phải chàng nói mồi lửa đã lâm vào ngủ đông sao?".
Thân Đồ Huyền lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập không xác định, "Ta muốn đi xem, nàng đi tìm Vu Thanh Điện đem Tang Tử tiếp trở về đi".
Tang Du Đồng gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động mà phi xuống nóc nhà.
Thân Đồ Huyền một lần nữa hóa thành "Vu Tri Sùng" bộ dáng, triệu ra pháp khí bay thẳng đến rừng Lạc Nhật.
Mà bên trong rừng Lạc Nhật, chỗ ảnh lửa đỏ bao vây một nửa khu rừng, Tang Tử vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn thật lớn Tam Túc Kim Ô đứng trước mặt nàng.
Tam Túc Kim Ô bị Thái Dương Chân Hỏa bao vây, hình thể lại to gấp đôi.
Mà Thái Dương Chân Hỏa quanh quẩn ở quanh thân Tam Túc Kim Ô, tựa hồ mang đến cực đại thống khổ cho nó, làm nó không tự chủ được mà duỗi cổ ra, lạnh giọng mà kêu lên.
Tang Tử nhìn Thái Dương Chân Hỏa, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, thâm nhập bên trong ngọn lửa.
Ngọn lửa mang theo khí tức màu đỏ mãnh liệt mà bạo nhiệt, nhưng lại không hề làm Tang Tử cảm nhận được thống khổ.
Tương phản, từ Thái Dương Chân Hỏa, nàng cảm giác được sự ấm áp quen thuộc, giống như ngọn lửa này vốn dĩ nên thuộc về sở hữu của nàng.
To lớn Tam Túc Kim Ô cúi đầu nhìn Tang Tử đang tò mò mà vuốt ve Thái Dương Chân Hỏa, một lúc lâu mới không cam lòng mà hé miệng, "Lệ --" - Trường minh một tiếng.
Theo sau, Tam Túc Kim Ô bỗng hóa thành một đạo quang mang màu vàng, chui vào Tang Tử giữa mày.
Cùng lúc đó, trong thức hải của Tang Tử lặng yên xuất hiện một con Tam Túc Kim Ô nhưng hình thể bị rút nhỏ vô số lần.
Con Tam Túc Kim Ô bé xíu này cùng con Tam Túc Kim Ô to lớn đã bắt cóc Tang Tử nhìn giống nhau như đúc: Mỏ nhọn, cổ dài, giữa mày có một chút hồng, đuôi sau lại có chín căn thật dài lông đuôi màu vàng, quanh quẩn trên người nó là màu đỏ của Thái Dương Chân Hỏa.
Sau khi tiến vào thức hải của Tang Tử, Thái Dương Chân Hỏa quấn quanh Tam Túc Kim Ô trên người một lần nữa biến thành một mồi lửa, rời đi thân thể của Tam Túc Kim Ô.
Chịu đủ Thái Dương Chân Hỏa tra tấn, Tam Túc Kim Ô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm ở thức hải của Tang Tử, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Màu đỏ của Thái Dương Chân Hỏa dần dần bắt đầu thay đổi ngoại hình, hóa thành một vòng thái dương, cao cao mà treo trong thức hải, dần dần mà tản mát ra nhu hòa quang mang màu vàng đỏ, chiếu sáng thức hải của Tang Tử.
Dưới màu vàng đỏ quang mang, bỗng nhiên xuất hiện một vị nửa người trên trần trụi, cường tráng nam tử, lặng im mà đứng thẳng ở ngay trung tâm của thức hải Tang Tử.
"Ta tên là Duệ, là Đại Tư Tế cuối cùng của Nhật Thần tộc, lưu lại chấp niệm" - Vị này tự xưng là Duệ - Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn thần thức của Tang Tử.
Theo sau, một vài hình ảnh xuất hiện ở Tang Tử trước mắt.
Trong bóng tối, một mảnh hỗn độn.
Tiếp theo, có người khổng lồ lấy rìu bổ ra thiên địa.
Thiên địa dần dần tách ra, hình thành Hồng Hoang.
Trong Hồng Hoang, lại dần dần mà sinh ra sinh linh.
Có chút sinh linh lấy thái dương vì đồ đằng, bọn họ gọi chính mình là Nhật Thần tộc.
Nhật Thần tộc trời sinh có thể thao túng Thái Dương Chân Hỏa, gột rửa thế gian hết thảy ô trọc.
Trong Hồng Hoang, còn ra đời một loại khác sinh linh -- Tam Túc Kim Ô.
Những con Kim Ô mọc ra ba chân lại có thể triệu hồi Kim Ô Thần Hỏa, câu thông luân hồi, làm người dục hỏa trùng sinh.
Nhật Thần tộc yêu cầu Kim Ô Thần Hỏa của Tam Túc Kim Ô để dục hỏa trùng sinh, tiến hành tu luyện.
Tam Túc Kim Ô lại yêu cầu Thái Dương Chân Hỏa của Nhật Thần tộc để gột rửa sạch sẽ tạp chất trong kim loại.
Dần dần, Nhật Thần tộc bắt đầu nuôi dưỡng Tam Túc Kim Ô.
Không biết sau bao nhiêu năm, Hồng Hoang đại lục vỡ vụn, thiên địa linh khí biến đổi.
Nhật Thần tộc đã từng quát tháo Hồng Hoang, bắt đầu khó có thể thích ứng sự biến đổi lớn của thiên địa linh khí.
Tộc nhân trong tộc bắt đầu trở nên sinh sản khó khăn, ngay cả Thái Dương Chân Hỏa đã từng dễ sai khiến, đều không hề nghe theo Nhật Thần tộc triệu hoán.
Theo sau, Tam Túc Kim Ô cũng trở nên không cam nguyện bị nuôi dưỡng, nhân lúc Nhật Thần tộc đại loạn, đánh cắp Thái Dương Chân Hỏa mồi lửa do Nhật Thần tộc bảo quản, thoát ly Nhật Thần tộc khống chế.
Lại sau, đã từng quát tháo Hồng Hoang - Nhật Thần tộc dần dần mai danh ẩn tích, ở lịch sử dài đằng đẵng mất đi tung tích.
Hình ảnh đột nhiên im bặt, tự xưng là Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc - Duệ, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Tang Tử.
"Này con cháu của Nhật Thần tộc, từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy dỗ con học tập thiên phú thần thông của bổn tộc - khống chế hỏa, vẽ bùa".
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook