Sau khi đi qua khu thiên lôi, đám người Tang Tử lại đi tham quan khu sa mạc.

Ở khu sa mạc, nữ tu cao gầy phụ trách giảng giải cường điệu giới thiệu đặc sản động thực vật ở sa mạc.

Đứng ở bên trong trận pháp bảo hộ, Tang Tử có thể rõ ràng mà nhìn đến động thực vật đang sinh tồn ở khu sa mạc.

Cây xương rồng thấp bé, lá như cây châm.

Trống trải ở trên biển cát, có một con rắn lớn lên có hình thù kỳ quái, giống con cua mà đong đưa thân hình.

Xem qua đủ loại màu sắc, hình dạng phong cảnh tự nhiên, nữ tu lại đem đám người Tang Tử đưa tới khu phi kiếm lên trời để thể nghiệm.

"Phi kiếm lên trời là trò chơi pháp khí nổi tiếng nhất ở đảo Phù Không, tới đảo Phù Không mà không có chơi qua trò chơi này thì được xem như là chưa tới đây rồi"
Nữ tu phụ trách giảng giải cười hai mắt cong cong, ôn thanh tế ngữ mà đứng ở trước mặt mọi người giới thiệu.

"Đại gia có thể nhìn thấy, phi kiếm lên trời từ bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm tạo thành, trên phi kiếm có.

.

"
"Phanh!" – Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên.

Sân chơi được trận pháp bảo hộ theo đó mà chấn động, phi kiếm lên trời đang được vận hành ở trên sân cũng đột ngột ngừng lại.

Đứng ở bên sân Tang Tử ngẩng đầu, xa xa trông thấy bốn mươi chín hài tử bị cố định ở phi kiếm lên trời, sợ tới mức lớn tiếng mà khóc lên.

"Sao lại thế này?" - Vu Hoảng Hoảng vẻ mặt kinh sợ mà duỗi tay túm chặt tay của Tang Tử.

Tang Tử giương mắt về hướng có tiếng nổ mạnh vang lên mà nhìn lại.

Trận pháp bảo hộ phi kiếm lên trời đã bị hoàn toàn nổ nát, đầy đất đều là tàn lưu mảnh nhỏ của trận pháp.

Mà ở bên ngoài sân, một đám tu sĩ đeo mặt nạ, đứng theo đội hình chiến đấu một cách chỉnh tề, ngay ngắn, trật tự mà vọt tiến vào.

"Ưu tiên bắt lấy nữ hài tử từ sáu tuổi đến mười bốn tuổi" - Một vị mang theo mặt nạ màu vàng, nhìn qua đại khái là người dẫn đầu, thanh âm đạm mạc mà dặn dò nhóm người này.


"Bọn họ là du tu!" - Cao gầy nữ tu kinh sợ mà mở to hai mắt, trên mặt đều là thần sắc sợ hãi.

Du tu là cái gì?
Thật lớn nghi vấn quanh quẩn ở trong lòng Tang Tử.

Nhưng nàng không kịp cởi bỏ cái nghi vấn này, sau khi nhìn thấy một tổ ba người tu sĩ đeo mặt nạ đang hướng về mọi người bay tới thì Tang Tử xoay người, la lớn: "Đại gia không cần hoảng, mau đứng thành một vòng tròn, nữ hài tử đứng ở trung gian, nam hài tử đứng bên ngoài vây quanh để hộ vệ".

Bọn nhãi ranh nhà họ Vu đang kinh hoảng, thất thố, không tự chủ được mà dựa theo sự phân phó của Tang Tử, vội vội vàng vàng mà vận động lên.

Vài người quen biết đứng yên một chỗ, cho nhau nhìn thoáng qua, cầm tay lẫn nhau, phảng phất như vậy là có thể giảm bớt một ít hoảng loạn trong nội tâm của mình.

Tang Tử dỡ xuống cái bao nàng cõng ở sau lưng, từ bên trong móc ra la bàn, cầm ở trong tay tính lên.

Nàng muốn tận khả năng mà bày ra trận pháp phòng hộ, đem bọn nhãi ranh này bảo vệ, trước khi bọn du tu kia chạy đến.

"Tài liệu tính kim loại, khảm chấn ở vị trí hai mươi tám" - Tang Tử tay trái nắm la bàn, tay phải vói vào bao muốn tìm đủ số lượng tài liệu tính kim loại.

"Để ta lấy" - Vu Hàm Yên đem tay vói vào bao, tìm được tài liệu mà Tang Tử yêu cầu.

Vu Hàm Yên xoay người, đem kim loại tài liệu đưa cho tiểu cô nương đang dựa gần nàng: "Phiền toái truyền một chút, khảm chấn ở vị trí hai mươi tám".

Tiểu cô nương bị Vu Hàm Yên dặn dò, trong mắt hàm chứa nước mắt còn đang kinh sợ, nhưng nước mắt cũng chưa kịp lau liền tiếp nhận tài liệu, đưa cho một vị cô nương khác cũng đang dựa gần nàng.

Theo sau, một người lại một người, tiếp sức nhau mà đem khối tài liệu kim loại này truyền tới khảm chấn ở vị trí hai mươi tám, đem tài liệu vùi vào trong đất.

"Tài liệu thuộc tính mộc, Khôn Càn vị trí thứ bốn" - Tang Tử cũng không ngẩng đầu lên mà nói ra khối tài liệu thứ hai nên đặt ở phương vị nào.

Tang Tử từ trong miệng nói ra một cái lại một cái phương vị, tất cả tài liệu nhanh chóng mà ở trong tay mọi người truyền qua, sau đó đưa đến chính xác phương vị.

Trận pháp bố trí xong, Tang Tử mắt cũng không chớp mà từ trong bọc lấy ra cái khen thưởng đầu tiên của mình từ kỳ thi giữa kỳ, phiên thiên giáp.

Đây là một khối pháp khí dùng để phòng ngự, tính phòng ngự của nó phi thường xuất sắc.

Khối pháp khí này nếu như mà bán ra bên ngoài, giá cả của nó cũng phải là hai mươi khối thượng phẩm linh thạch.


Tang Tử nhìn thoáng qua phiên thiên giáp, sau đó nhấp khẩn miệng, đem phiên thiên giáp chôn vào bên trong mắt trận.

Cứ việc nàng biết, sau lần này, khối phiên thiên giáp có giá cả sang quý này liền sẽ bị hỏng.

Nhưng giờ này khắc này, cũng không phải là lúc so đo nhiều như vậy.

Tang Tử lại từ túi Càn Khôn, đảo ra hơn trăm khối hạ phẩm linh thạch, chôn ở chung quanh mắt trận.

Trận pháp rốt cuộc khởi động.

Một tầng bạch quang không tính mỏng nhẹ nhàng mà bay lên, đem đám nhóc Vu gia bảo vệ bên trong.

Lúc này, bọn du tu rốt cuộc chạy tới.

Chiếc mặt nạ màu đen che lại nửa khuôn mặt của bọn họ, lộ ở bên ngoài chỉ có khóe môi, còn có lạnh nhạt cùng khinh thường rồi lại trào phúng ý.

"Liệt trận, xuất kích"
Dẫn đầu là một du tu mang mặt nạ màu vàng, không chút để ý mà phất phất tay.

Một đợt đủ mọi màu sắc linh khí công kích từ pháp khí của đám du tu bắn ra, đánh vào trận pháp.

Tầng bạch quang bao vậy mặt ngoài trận pháp cơ hồ là ở nháy mắt liền ảm đạm xuống.

Tang Tử cắn răng, đem toàn bộ linh thạch ở trong bao đổ ra tới.

Kéo dài hơi tàn trận pháp, dựa vào đống linh thạch này, lại căng qua đợt công kích lần thứ hai.

Nhìn linh thạch ở mắt trận có thể bằng mắt thường mà thấy được tốc độ hóa thành bột phấn của nó, Tang Tử cắn chặt khớp hàm.

"Ta nơi này còn có!" - Vu Hoảng Hoảng lập tức từ tùy thân bọc nhỏ của mình đem sở hữu linh thạch đều đổ ra tới.

"Còn có ta, ta cũng có!"
"Ta nơi này cũng có!"

"! "
Bọn nhãi ranh Vu gia tự động đem linh thạch mà chúng tùy thân mang theo đều đổ ra tới, tiếp sức cho mắt trận.

Vu Hàm Yên đem linh thạch trong bọc chôn ở chung quanh mắt trận, lại cúi đầu nhìn linh thạch lấy một loại tốc độ kinh người mà tiêu hao hết.

Vu Hàm Yên nhấp khẩn miệng, do dự mãi, rốt cuộc đem ra ba cái túi Càn Khôn đựng linh thạch của mình.

"Ba cái túi Càn Khôn này còn có rất nhiều linh thạch"
Vu Hàm Yên đem túi Càn Khôn đưa cho Tang Tử, dừng một chút sau mới tiếp tục nói: "Tuy rằng không thể dùng linh lực mở ra, nhưng khi túi Càn Khôn chịu công kích qua sức chịu đựng của nó thì túi Càn Khôn liền sẽ tự động tổn hại, đồ vật bên trong sẽ bị nhổ ra lập tức".

Tang Tử biểu tình trịnh trọng mà tiếp nhận túi Càn Khôn từ Vu Hàm Yên, nàng ngẩng đầu, biểu tình phi thường nghiêm túc mà cùng Vu Hàm Yên nói: "Cảm ơn".

Vu Hàm Yên nhìn Tang Tử liếc mắt một cái, không nói gì nữa.

Tang Tử ngồi xổm xuống, đem túi Càn Khôn đặt ở trên mặt đất, vung lên nắm tay, một quyền lại một quyền mà đánh về phía túi Càn Khôn.

"Con làm như vậy thì không được, tốc độ chậm quá" - Ở bên trong thức hải Tang Tử, Duệ đột nhiên mở miệng.

Tang Tử duy trì tốc độ đánh, ở trong lòng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có biện pháp khác không?"
"Dùng Thái Dương Chân Hỏa" – Tanh âm của Duệ phi thường bình tĩnh.

Tang Tử dừng lại động tác.

"Làm sao vậy? Có phải là đau tay đúng không?" - Vu Hoảng Hoảng lập tức thấu đi lên.

Tang Tử lắc đầu, đem một cái túi Càn Khôn đặt ở trên tay, sau đó triệu hồi ra Thái Dương Chân Hỏa.

Đồng tử của Vu Hàm Yên hơi hơi co rút lại một chút.

Tang Tử nhanh như vậy mà có thể tùy ý triệu hoán Thái Dương Chân Hỏa ư?
Nhờ Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt, mặt ngoài của túi Càn Khôn có hơi một chút cuốn lên một cái độ cung rất nhỏ.

Tang Tử có chút sốt ruột.

Dựa vào cường độ thân thể của nàng hiện tại, nhiều nhất nàng chỉ có thể triệu hồi ra Thái Dương Chân Hỏa có cường độ hai sao.

Loại cường độ của Thái Dương Chân Hỏa này, khả năng cần liên tục nướng trong thời gian một nén nhang thì mới có thể thiêu ra một cái động ở túi Càn Khôn.

Tang Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng hộ tráo đang lung lay sắp đổ.

Ngoài trận đám du tu kia vẫn đang công kích, mỗi một lần chúng đánh vào phòng hộ tráo thì ánh sáng của phòng hộ tráo lại yếu bớt một phần.


Lúc sau, linh thạch bị đặt ở mắt trận nhanh chóng mà hóa thành bột phấn, phóng xuất ra linh lực tinh thuần phụng dưỡng ngược lại vào bên trong mắt trận, nguyên bản phòng hộ tráo của trận pháp đang lung lay sắp đổ, nhờ có sự chống đỡ của cổ linh lực mà một lần nữa trở nên chắc chắn hơn.

Mắt thấy phòng hộ tráo nhờ cuồn cuộn linh thạch không ngừng bổ sung, trở thành vỏ vương bát như thế nào đánh cũng không phá, du tu cầm đầu mang mặt nạ vàng nâng lên cánh tay, hướng về tu sĩ phía sau dựng lên bàn tay.

"Đình chỉ công kích"
Tang Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua du tu ở bên ngoài, lại một lần nữa cúi đầu, hết sức chuyên chú mà dùng Thái Dương Chân Hỏa nướng túi Càn Khôn.

Du tu mang mặt nạ vàng đứng ở tại chỗ, nghiêng đầu phân phó thủ hạ, "Nhìn xem mười ba người bên kia đã kết thúc chưa? Nói cho bọn họ một khi đã kết thúc thì qua tới bên này hỗ trợ".

"Rõ" – Tên du tu mang mặt nạ vàng sau khi nói xong, tên thủ hạ nghe vậy liền thoát ly chiến đội, hướng một phương hướng khác bay đi ra ngoài.

Trong lúc mặt ngoài của túi Càn Khôn ở trong lòng bàn tay Tang Tử càng ngày càng mềm mại thì các du tu đi bắt cóc hài tử ở địa phương khác cũng đã lục tục bay về đây.

Mỗi một đội tu sĩ che mặt trong tay đều túm một cái liên khóa màu bạc.

Liên khóa có rất nhiều phân nhánh, mỗi một nhánh đều cột lấy một cái hài tử tuổi nhỏ mặt đầy sợ hãi.

Các tu sĩ từ phi kiếm nhảy xuống, không chút nào thương tiếc mà kéo đám hài tử này đi về phía trước.

Chờ tất cả các tu sĩ vào chiến đội, du tu đeo mặt nạ vàng lại lần nữa nâng lên cánh tay phải, thẳng tắp mà chỉ hướng về phía trận pháp mà Tang Tử bố trí.

"Chính khảm vị trí linh, công kích gấp ba lần"
Thanh âm của du tu đeo mặt nạ vàng vừa rơi xuống, bàng bạc linh lực lập tức công kích, mạnh gấp ba lần, chuẩn xác mà đập vào chính khảm vị trí linh của trận pháp phòng hộ.

Một công kích đánh vào, phòng hộ tráo lắc lư một chút, kéo dài hơi tàn mà chống được, toàn bộ linh thạch ở mắt trận nháy mắt liền biến thành tro bụi.

Khi công kích lần thứ hai đánh tới, chính khảm vị trí linh của phòng hộ bị đánh nát, toàn bộ phòng hộ nứt ra vết rách.

Khi lần công kích thứ ba xuất ra, thực mau liền phải đánh vào phòng hộ tráo đã bất kham chịu đựng thêm nữa.

Liền ở giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tang Tử rốt cuộc đem túi Càn Khôn của Vu Hàm Yên thiêu ra một cái lỗ.

Cơ hồ là khi cái động xuất hiện, trong nháy mắt một đống linh thạch cao như một cái núi nhỏ xuất hiện ở trước mặt Tang Tử.

Tang Tử duỗi tay đẩy đống linh thạch này vào mắt trận.

Linh thạch hôi phi yên diệt, phóng xuất ra bàng bạc linh lực, miễn cưỡng gắn bó với nhau mà che kín vết rách của phòng hộ tráo.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương