Tôi không ngờ Lạc Hoài Sinh lại sống trong một căn hộ cao cấp như vậy.

Khi anh điều khiển xe vào bãi đậu xe ngầm, tôi không nhịn được hỏi: “Tiền lương của bác sĩ không thể chống đỡ được căn nhà cao cấp của anh chứ? Anh... Anh nhận phong bì à?”

“... Không có.”

Tôi mong chờ xoa xoa tay: “Nếu anh không có y đức, vậy chúng ta đừng nói đến chuyện vô đạo đức giữa bác sĩ và bệnh nhân. Chúng ta hãy ở bên nhau đi, sau đó anh hôn em.”

Anh mặt lạnh không nói, chỉ lập tức mở cửa bước xuống xe, vòng qua cốp xe lấy hành lý.

Tôi vội đi theo thò mặt qua: “Thật không dám giấu diếm, mỗi lần nhìn thấy anh em đều muốn hẹn hò với anh, muốn có tình yêu xế chiều với anh.”

Anh phớt lờ tôi và đi thẳng vào thang máy.

Anh đi nhanh đến nỗi tôi phải lon ton chạy theo để theo kịp.

Tôi muốn nói gì đó để giải thích, nhưng đột nhiên một sợi dây thừng thít chặt lấy cổ tôi và kéo tôi lại.

Tôi vô cùng sợ hãi và muốn kêu cứu nhưng sợi dây thừng thít lại quá chặt khiến tôi chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, giống như mắc đờm.

Theo bản năng sinh tồn, tôi nắm chặt sợi dây đang siết cổ, cố gắng để bản thân có thể hít thở một chút.

Tôi bị kéo trên mặt đất, vùng vẫy nhưng tuyệt vọng nhìn Lạc Hoài Sinh đang ngày càng xa dần.

Có lẽ là tiếng động đột nhiên dừng lại, Lạc Hoài Sinh nghi ngờ quay đầu lại khi chuẩn bị vào thang máy, rốt cuộc nhìn thấy trạng thái khổ sở của tôi.

Anh vội vàng bỏ hành lý và chạy về phía tôi, nắm lấy cổ chân tôi và cảnh cáo: “Ai? Nếu không dừng lại, tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Kẻ xấu không nói gì, tôi chỉ cảm thấy sợi dây thừng đang siết cổ họng lại tăng thêm một chút sức mạnh.

Tôi cảm thấy như mình không thể thở được nữa, thiếu oxy thiếu đến trời đất quay cuồng mắt đầy sao.

Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của tôi, trong mắt Lạc Hoài Sinh đầy vẻ hoảng sợ, nhưng anh cố gắng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Thang máy đã lên đến tầng ba, anh nghĩ nó dừng ở tầng một hay là tầng âm một? Nếu ở tầng một, ngay khi cửa mở, những người bên trong sẽ nhìn thấy cảnh tượng và gọi cảnh sát.”



Kẻ xấu do dự một lúc, cuối cùng cũng buông lỏng sức lực, nhanh chóng rút lại sợi dây thừng rồi tẩu thoát.

Tôi nằm trên mặt đất hít thở bầu không khí trong lành, như một con cá mắc cạn.

Lạc Hoài Sinh ôm tôi vào lòng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Anh lại cất điện thoại vào túi: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, cô có đi được không?”

Tôi mở miệng thở dốc, nhưng không có âm thanh nào phát ra, sau khi thử lại, dây thanh của tôi run lên, phát ra âm thanh khàn khàn vô cùng khó chịu: “Hẳn là được.”

Nhưng sau khi đi thử, tôi phát hiện bản thân đã sợ đến mức chân mềm nhũn, đừng nói đến đi, ngay cả đứng cũng không thể.

Ngay khi tôi ngã xuống, Lạc Hoài Sinh nhanh tay lẹ mắt giữ tôi ổn định, sau đó không chút do dự bế tôi lên và đi về phía thang máy.

Lúc này tôi mới thấy số tầng hiển thị ở lối vào thang máy là một...

Tôi vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, đôi mắt hơi ươn ướt.

“Cô không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi tôi.

“Không sao đâu, em khóc trong ngực anh là được rồi.”

Thang máy dừng ở tầng tám và chúng tôi đi vào phòng 0802.

“Này, cô nên xuống rồi, tôi cần nhập mật khẩu.” Giọng nói dễ nghe của anh vang lên từ trên đầu tôi.

Tôi không nói, bàn tay ôm cổ anh hơi xiết chặt, đầu tôi lại vùi vào trong lòng anh một chút.

Anh cũng không giận, giữ tôi bằng một tay rồi nhập mật khẩu.

Ồ, ngay cả khi tôi không đi xuống, anh cũng không thể làm sao.



Đồ đạc trong nhà của anh rất đơn giản, màu sắc chủ yếu là xám đen, phong cách trầm ổn.

Anh đặt tôi lên ghế sofa và rót cho tôi một cốc nước.

Tôi hỏi anh liệu anh có thể nhìn thấy mặt kẻ xấu không.

Anh lắc đầu, tiếc rằng bãi đậu xe quá tối, hơn nữa kẻ xấu còn mặc áo hoodie đen trùm đầu và đeo khẩu trang, che kín người, không thể nhìn rõ mặt.

Sau khi nói xong, anh hỏi tôi có chọc vào ai không, tôi cẩn thận suy nghĩ kỹ, tôi thường đối xử tốt với mọi người, không có thù với ai.

Ngoại trừ Diêu Đồng.

Không phải là cô ta chứ?

Không, rõ ràng người làm hại tôi là một người đàn ông.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc, khi tôi nhìn thấy thì đã là hai giờ sáng!

Tôi cứ nghĩ đêm nay sợ quá không ngủ được, nhưng không hiểu sao khi ở bên cạnh Lạc Hoài Sinh, tôi cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, tôi chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không biết.

Cũng được, một đêm không mộng mị.

Khi tôi tỉnh dậy, ngoài trời lại là một ngày nắng đẹp.

Tôi đứng dậy xuống giường và kéo rèm cửa ra, hít một hơi thật sâu, sau một lúc xây dựng tâm lý, tôi lấy hết can đảm nhìn lên bầu trời.

Không có gì đáng ngạc nhiên, mây trắng lại tạo thành một hàng chữ khác: “Chương 30: : Yêu Giang Tĩnh Vũ.”

Yêu? Ai yêu? Hãy loại trừ tôi trước.

Chẳng lẽ là Diêu Đồng?

Tôi càng ngày càng tin tưởng vững chắc đây là một thế giới kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương