Hàng Ngàn Lần Động Lòng Thích Em Đầy Ngọt Ngào
-
Chương 43: Quyển 2 - Chương 1:
Câu nói của anh làm tôi tỉnh lại, tôi mới cảm thấy vết thương như lửa nóng vừa bị đua, đau đến tê dại đến mức tôi hút một ngụm khí.
“Tôi dẫn cô đến bệnh viện, dùng dung dịch oxy già xử lý vết thương.”
“Không cần, anh để tôi nhào vào trong lồng ngực của anh khóc là tốt rồi.”
“…”
Đây là lần hiếm hoi tôi gặp Diễm Ngộ, nhưng tôi bị người đàn ông anh tuấn này làm cho bối rối, mãi đến tận lúc anh rời đi rồi, tôi cũng quên luôn xin cách liên lạc.
Tôi sầu não không thôi, mất ngủ đến ba giờ rưỡi sáng, thất vất vả mới ngủ được, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ, tôi với Diễm Ngộ cùng ngồi ở một quán trà sữa uống trà sữa, lúc anh đi phòng vệ, điện thoại di động anh đặt trên bàn sáng lên.
Tin nhắn đến ghi tên là “anh Lượng” gửi tới: Cứu mạng!
Nữ bệnh nhân Song Nhược Nhược hâm mộ của cậu lại đến phòng khoa chúng ta rồi.
Sau đó có một tin nhắn cũ là tôi gửi: Anh, đi uống trà sữa không? Em muốn trà sữa khoai môn, thêm đường thêm đá và thêm cả anh.
Nhưng tên ghi lại là: Nữ lưu manh… Con mẹ nó… Sau khi tỉnh lại, tôi ngồi ở trên giường rơi vào trầm tư: Từ khi nào tôi với anh đã trao đổi Wechat?
Tôi lại nở nụ cười, đàn ông chó chết, chắc là thích tôi mới hỏi xin Wechat của tôi.
Tôi tỉ mỉ trang điểm thật đẹp, ngồi đợi anh đến xin Wechat của mình.
Nhưng mà không đợi được anh chàng đẹp trai kia đến, vết thương của tôi đã nhiễm trùng. Toàn bộ chân nhỏ của tôi sưng lên như móng heo, còn trắng nõn nà và sáng lấp lánh.
Tôi cắn răng nhịn đau mở Porsche của mình ra lái tới bệnh viện, tùy tiện bấm số ngẫu nhiên. Khi kéo chân bước ra ngoài phòng chẩn đoán, màn hình trên tường là một bức ảnh với gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Tôi há to mồm ngạc nhiên, người này không phải là người lái xe nhỏ đụng tôi lần trước tên là Diễm Ngộ mà!
Lại nhìn tên bác sĩ: Lạc Hoài Sinh.
Người đẹp, tên cũng êm tai.
Tôi có thể.
Có y tá mở cửa gọi tên tôi. Tôi vội vàng khập khiễng vui cười hớn hở xông vào.
Anh trai nhỏ đẹp trai ơi, hoa đào nát* của anh tới rồi!
(*) Nhân duyên không mong muốn.
Lạc Hoài Sinh mặc một bộ áo khoác trắng ngồi ở trước máy vi tính, anh vốn có vóc người tốt, nay mặc thêm chiếc áo màu trắng bên trong càng hiện lên khí chất lạnh nhạt của anh.
Anh mang khẩu trang và dụng cụ thường xuyên của ngành y, chỉ lộ ra hai đôi mắt sâu thẳm.
Trong đầu của tôi, đột nhiên tung ra một câu: Lang diễm độc tuyệt*.
(*) Vẻ đẹp riêng của một cõi.
Trái tim của tôi không khỏi nhảy lên vài nhịp.
Thấy tôi tới, ánh mắt của anh không chút rung động nào nhìn đơn đăng ký trong tay, giọng điệu nhạt nhẽo: “Cô Trịnh này, xin hỏi cô khó chịu ở đâu?”
“Tim, tim khó chịu, nhờ anh nghĩ cách ha ha.”
Tùy tiện bấm một số lại có thể được anh khám, đây không phải là duyên phận thì là gì.
“… Kiến nghị cô đến khoa ngoại kiểm tra tim.”
“À từ từ, là chân của tôi khó chịu, bị sưng lên.” Tôi vừa nói vừa vén quần lên, nhưng đột nhiên nhận ra một chuyện nghiêm trọng nên vội vàng thả quần xuống, che thật kín.
Gay rồi, quên cạo lông chân!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng cảm nói: “Tôi nói sơ qua về vết thương cho anh hình dung được không?”
Anh nhìn tôi như nhìn đứa bị thiểu năng, nói: “… Không.”
Thấy dáng vẻ như chặt đinh đóng cột của anh, tôi không thể làm gì khác hơn mà nhắm mắt kéo ống quần lên.
Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vết thương, hơi nhướng mày.
À, anh đang ghét bỏ lông chân của tôi… Tôi bĩu môi, lầu bầu: “Trên người mỗi người đều có ít lông…”
Y tá nhỏ đứng bên cạnh cười phì thành tiếng.
Mặt của tôi lập tức như bị bỏng.
Ngón tay thon dài của Lạc Hoài Sinh gõ lên bàn phím: “Vết thương đã thành mủ rồi. Lấy cho cô ấy chút thuốc thoa ngoài da dùng, cách ba ngày thay thuốc một lần.”
Tôi mong đợi không ngớt: “Là anh thay sao?”
Anh trả lời: “Không chắc.”
“Có thể đổi thành chắc không?”
“Vậy thì chắc chắn là không.”
Tôi bất đắc dĩ, sao cái tên này cứ như không hiểu phong tình vậy!
Khám bệnh xong, anh giục tôi đi lấy thuốc, nhưng tôi vẫn ngồi ở trên ghế, thật lâu cũng không cựa quậy.
Lạc Hoài Sinh: “…”
Cuối cùng, tôi kích động nói: “Anh mau xin Wechat của tôi đi.”
“Không hỏi.”
Tôi làm như không sao nói: “Không thành vấn đề, ngược lại sớm muộn gì chúng ta cũng thêm nhau.”
Y tá nhỏ hiếu kỳ đến gần, hỏi tôi sao biết chắc chắn sẽ kết bạn với Wechat của Lạc Hoài Sinh. Tôi ăn ngay nói thật, nói là tôi nằm mơ thấy.
Cô ấy lúng túng cười: “Ha ha, tốt quá, trong mơ cái gì cũng có.”
“Tôi dẫn cô đến bệnh viện, dùng dung dịch oxy già xử lý vết thương.”
“Không cần, anh để tôi nhào vào trong lồng ngực của anh khóc là tốt rồi.”
“…”
Đây là lần hiếm hoi tôi gặp Diễm Ngộ, nhưng tôi bị người đàn ông anh tuấn này làm cho bối rối, mãi đến tận lúc anh rời đi rồi, tôi cũng quên luôn xin cách liên lạc.
Tôi sầu não không thôi, mất ngủ đến ba giờ rưỡi sáng, thất vất vả mới ngủ được, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ, tôi với Diễm Ngộ cùng ngồi ở một quán trà sữa uống trà sữa, lúc anh đi phòng vệ, điện thoại di động anh đặt trên bàn sáng lên.
Tin nhắn đến ghi tên là “anh Lượng” gửi tới: Cứu mạng!
Nữ bệnh nhân Song Nhược Nhược hâm mộ của cậu lại đến phòng khoa chúng ta rồi.
Sau đó có một tin nhắn cũ là tôi gửi: Anh, đi uống trà sữa không? Em muốn trà sữa khoai môn, thêm đường thêm đá và thêm cả anh.
Nhưng tên ghi lại là: Nữ lưu manh… Con mẹ nó… Sau khi tỉnh lại, tôi ngồi ở trên giường rơi vào trầm tư: Từ khi nào tôi với anh đã trao đổi Wechat?
Tôi lại nở nụ cười, đàn ông chó chết, chắc là thích tôi mới hỏi xin Wechat của tôi.
Tôi tỉ mỉ trang điểm thật đẹp, ngồi đợi anh đến xin Wechat của mình.
Nhưng mà không đợi được anh chàng đẹp trai kia đến, vết thương của tôi đã nhiễm trùng. Toàn bộ chân nhỏ của tôi sưng lên như móng heo, còn trắng nõn nà và sáng lấp lánh.
Tôi cắn răng nhịn đau mở Porsche của mình ra lái tới bệnh viện, tùy tiện bấm số ngẫu nhiên. Khi kéo chân bước ra ngoài phòng chẩn đoán, màn hình trên tường là một bức ảnh với gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Tôi há to mồm ngạc nhiên, người này không phải là người lái xe nhỏ đụng tôi lần trước tên là Diễm Ngộ mà!
Lại nhìn tên bác sĩ: Lạc Hoài Sinh.
Người đẹp, tên cũng êm tai.
Tôi có thể.
Có y tá mở cửa gọi tên tôi. Tôi vội vàng khập khiễng vui cười hớn hở xông vào.
Anh trai nhỏ đẹp trai ơi, hoa đào nát* của anh tới rồi!
(*) Nhân duyên không mong muốn.
Lạc Hoài Sinh mặc một bộ áo khoác trắng ngồi ở trước máy vi tính, anh vốn có vóc người tốt, nay mặc thêm chiếc áo màu trắng bên trong càng hiện lên khí chất lạnh nhạt của anh.
Anh mang khẩu trang và dụng cụ thường xuyên của ngành y, chỉ lộ ra hai đôi mắt sâu thẳm.
Trong đầu của tôi, đột nhiên tung ra một câu: Lang diễm độc tuyệt*.
(*) Vẻ đẹp riêng của một cõi.
Trái tim của tôi không khỏi nhảy lên vài nhịp.
Thấy tôi tới, ánh mắt của anh không chút rung động nào nhìn đơn đăng ký trong tay, giọng điệu nhạt nhẽo: “Cô Trịnh này, xin hỏi cô khó chịu ở đâu?”
“Tim, tim khó chịu, nhờ anh nghĩ cách ha ha.”
Tùy tiện bấm một số lại có thể được anh khám, đây không phải là duyên phận thì là gì.
“… Kiến nghị cô đến khoa ngoại kiểm tra tim.”
“À từ từ, là chân của tôi khó chịu, bị sưng lên.” Tôi vừa nói vừa vén quần lên, nhưng đột nhiên nhận ra một chuyện nghiêm trọng nên vội vàng thả quần xuống, che thật kín.
Gay rồi, quên cạo lông chân!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng cảm nói: “Tôi nói sơ qua về vết thương cho anh hình dung được không?”
Anh nhìn tôi như nhìn đứa bị thiểu năng, nói: “… Không.”
Thấy dáng vẻ như chặt đinh đóng cột của anh, tôi không thể làm gì khác hơn mà nhắm mắt kéo ống quần lên.
Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vết thương, hơi nhướng mày.
À, anh đang ghét bỏ lông chân của tôi… Tôi bĩu môi, lầu bầu: “Trên người mỗi người đều có ít lông…”
Y tá nhỏ đứng bên cạnh cười phì thành tiếng.
Mặt của tôi lập tức như bị bỏng.
Ngón tay thon dài của Lạc Hoài Sinh gõ lên bàn phím: “Vết thương đã thành mủ rồi. Lấy cho cô ấy chút thuốc thoa ngoài da dùng, cách ba ngày thay thuốc một lần.”
Tôi mong đợi không ngớt: “Là anh thay sao?”
Anh trả lời: “Không chắc.”
“Có thể đổi thành chắc không?”
“Vậy thì chắc chắn là không.”
Tôi bất đắc dĩ, sao cái tên này cứ như không hiểu phong tình vậy!
Khám bệnh xong, anh giục tôi đi lấy thuốc, nhưng tôi vẫn ngồi ở trên ghế, thật lâu cũng không cựa quậy.
Lạc Hoài Sinh: “…”
Cuối cùng, tôi kích động nói: “Anh mau xin Wechat của tôi đi.”
“Không hỏi.”
Tôi làm như không sao nói: “Không thành vấn đề, ngược lại sớm muộn gì chúng ta cũng thêm nhau.”
Y tá nhỏ hiếu kỳ đến gần, hỏi tôi sao biết chắc chắn sẽ kết bạn với Wechat của Lạc Hoài Sinh. Tôi ăn ngay nói thật, nói là tôi nằm mơ thấy.
Cô ấy lúng túng cười: “Ha ha, tốt quá, trong mơ cái gì cũng có.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook