Hàng Ngàn Lần Động Lòng Thích Em Đầy Ngọt Ngào
-
Chương 41: Quyển 1 - Chương 26:
Ánh mắt của Tần Lộc Minh nhu hòa: “Thật.”
Ông nhìn xuyên qua tôi như nhìn bà năm đó: “Nhan sắc của mẹ cháu cũng giống như bà ngoại của cháu, mà bà ngoại của cháu trưởng thành lại xinh đẹp hơn, năm đó lần đầu ông với bà ấy gặp nhau, bà ngoại của cháu như một nữ minh tinh trên phim điện ảnh thời đại 80 ở Hồng Kông, biết điều yêu kiều, xinh đẹp mà lại không tầm thương, đúng là phong hoa tuyệt đại.”
Tôi vừa bắt đầu nghĩ rằng ông ấy muốn khen tôi lớn lên xinh đẹp giống như mẹ Ninh, nhưng cuối cùng mới biết ông đang quanh co lòng vòng chỉ là để khen vợ mình xinh đẹp.
Đột nhiên tôi có chút ước ao tình yêu của họ: “Ông ngoại, ông chắc rất yêu bà ngoại.”
“Ừm, ông yêu bà ấy.”
Người ở thế hệ trước đều không thể nào thích treo chữ yêu và thích treo ở bên mép miệng, nhưng Tần Lộc Minh không giống như thế, ông ấy thản nhiên bộc lộ cảm xúc yêu thương của mình với vợ cho hậu bối nghe, đồng thời còn nói: “Tình yêu ấy, không phải là thứ duy nhất của một người mà cần hai người phải trả giá cho nhau mới có được.”
Tôi rất thích trò chuyện với Tần Lộc Minh, tôi luôn cảm thấy trên người ông ấy có một lại trải nghiệm qua năm tháng nhưng lại không mất đi khí chất tao nhã phong trần.
Tần Lộc Minh cũng không giống với những ông chủ tai to mặt lớn của hắc đạo hung dữ tàn ác như trong những thước phim điện ảnh, ông ấy rất từ ái, mười phần lực tương tác mang đến việc kính lão, khá giống như thầy giáo già hay cầm sách gióa khoa trên tay ở trong sân trường, hào hoa và phong nhã.
Đột nhiên, ông ấy tự dưng hỏi tôi: “Tiểu Duệ, bây giờ cháu cắt đứt với tên họ Phó kia thật rồi sao?”
Tôi thành thật cho ông ấy biết: “Ông ngoại, bọn cháu đã cắt đứt rồi, không còn dính dáng đến một mống nào nữa, hoàn toàn.”
Tần Lộc Minh cười đùa, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Ông ngoại, ông không thích Phó Tư Lâm sao?”
“Không phải không thích, ông cảm thấy thằng bé đó không xứng với cháu. Cháu kết hôn với nó, mà nó lại đồng ý cưới cháu vì ông nội nó thích cháu, mà bản thân của thằng bé lại không có chút yêu thương nào với cháu.
Không phải tình yêu đến từ hai bên, giống như thức ăn bán ở chợ, người khác không muốn thì thức ăn đó càng bán giá rẻ hơn.”
“Lúc trước, tại sao ông không phản đối cháu gả cho anh ta?”
Tần Lộc Minh nhún vai một cái, khá bất đắc dĩ nói: “Ông có phản đối đấy nhưng cháu không nghe mà. Coi như các cháu có hôn ước nhưng hôn ước có thể đặt ra, cũng có thể hủy đi, ông với bà ngoại và bố mẹ cháu cả anh trai của cháu, mỗi người đều phản đối đấy. Nhưng khi đó, cháu không nghe lọt lời khuyên nào.”
“Ông ngoại, lúc ông biết cháu với anh ta ly hôn, có phải rất kích động như hổ nhảy không?”
Tần Lộc Minh giả vờ bình tĩnh: “Cũng không phô trương như thế.”
Quản gia đứng sau lưng Tần Lộc Minh bán đứng ông ấy, nói: “Cô chủ, lúc đó ông chủ biết cô với ngài Phó ly hôn, xúc động nhảy một khúc mua ở quảng trường đấy, sau đó còn nhảy xuống hồ này nói muốn bắt con cá để nướng chúc mừng cuối cùng cô chủ đã thoát được biển khổ!”
Tần Lộc Minh ho một tiếng: “Quản gia Lưu, ở trước mặt Tiểu Duệ của chúng ta để tôi một chút mặt mũi đi mà, sao lại nói ra mấy lời như thế.”
Quản gia Lưu: “Ôi trời, ông chủ, cái này không thể nói dối được.”
Tần Lộc Minh xoa đầu của tôi, hiền hòa nói: “Tiểu Duệ, cháu phải nhớ kỹ, yêu không thể chỉ một bên trả giá, phải có đối phương cùng yêu cùng đánh đổi cùng nhau, đó mới gọi là tình yêu. Ông ngoại cũng hy vọng cháu có thể tìm được một người chồng trong lòng đến đáy mắt đều là của cháu.”
“Vậy nếu như cháu vẫn không tìm được thì sao?”
Ông chủ thế giiớ ngầm thô bạo - Tần Lộc Minh lập tức kích hoạt trong nháy mắt: “Thế thì ông ngoại có trói cũng trói đem về cho cháu!”
Một lát sau, Tần Lộc Minh lại nói: “Nếu thật sự không tìm được cũng không sao, dù sao người ưu tú, ánh mắt sẽ rất cao, cháu xem thường những tên phàm phu tục tử kia cũng rất bình thường.”
Ở trong mắt người yêu bạn, dù bạn là thế nào, bình thường hoặc bình thường hơn nữa, nhưng trong mắt họ, bạn mãi mãi cũng là một người xuất sắc nhất.
Tôi có tài cán gì, sau khi ở lúc xuyên sách có thể gặp được người nhà họ Ninh, có thể gặp được Tần Lộc Minh với Tiêu Ân Nhu.
“Ông ngoại, cháu biết rồi.” Nghe được lời của cháu ngoại nói xong, Tần Lộc Minh lại kiêu ngạo hất cằm lên: “Đáng tiếc, cháu là cây cỏ đã có chủ…”
Năm đó, Ninh Tuần ba mươi bốn tuổi được toại nguyện làm bố.
Mà tôi con chó độc nhất của nhà họ Ninh, sau khi có cháu nhỏ Đường Đường lại nghênh đón thêm một cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu.
Bố Ninh với mẹ Ninh đặc biệt hiếm khi làm tròn bổn phận yêu thương cháu nội, dù là cháu trai hay cháu gái, họ đều yêu thích. Hai vợ chồng này đã sớm trải qua cuộc sống về hưu, sau khi có cháu nội cục cưng Đường Đường này, thì lạc thú to lớn nhất của họ chính là đang ngóng trông nhà họ Ninh có thể có sinh thêm một đứa cháu nữa.
Chuyện này trông mong đã lâu, cuối cùng cũng trông được cháu gái nội.
Sau đó mấy năm trôi qua, đời sau của nhà họ Ninh lại có một đứa tiếp thêm một đứa nữa.
Sau khi chị dâu hai thuận lợi hoàn thành tốt nghiệp, anh hai lập tức sắp xếp xong lễ cưới. Họ tổ chức lễ cưới xong, đêm trước chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật bù đêm trước, chị dâu hai lại té xỉu, đưa đến bệnh viện kiểm tra lại nhận được tin tức mang thai, thuận lợi sinh ra một đôi công chúa.
Anh cả với chị dâu cả cũng sau khi sinh con gái nhỏ đầu lòng, đến năm thứ ba lại chào đón thêm một đứa nhóc mập mạp.
Mà tôi lại vô cùng rõ ràng với suy nghĩ của mình.
Kết hôn sinh con cái gì đều là mây trôi nước chảy, tôi cũng không để ý những thứ đồ này.
Mỗi người đều có cách sống của mỗi người.
Tôi cảm thấy người sống, làm chuyện mình thích, sau đó để mình sống những ngày tháng hài lòng, cũng đã rất thành công rồi.
Mẹ Ninh đã hỏi tôi một chuyện, ở sinh nhật năm tôi ba mươi sáu tuổi. Bà ấy hỏi: “Tiêu Duệ, con vẫn không kết hôn, không thấy cô đơn sao.”
Khi đó, tôi cười trả lời mẹ: “Mẹ, thật ra nhìn người nhà bên cạnh mình hạnh phúc, thì lòng con cảm thấy không cô đơn, cũng không còn sót lại chút nào nữa.”
Cảm thấy cô đơn?
Tôi thật sự không biết chuyện này.
Dù sao, tôi rảnh rỗi tẻ nhạt quá cũng sẽ yêu một anh trai nhỏ hát một chút đường kẻ vạch đánh quyền* cái gì đó, bàn lại một cuộc tình yêu không đến nơi đến chốn, đã không có hôn nhân quản thúc cũng không có quan niệm ràng buộc đạo đức nữa, cuộc sống như thế đúng là cực kì tự do tự tại.
(*) Chiếm hữu, yêu đương, làm chuyện ấy….
(Hết.)
Ông nhìn xuyên qua tôi như nhìn bà năm đó: “Nhan sắc của mẹ cháu cũng giống như bà ngoại của cháu, mà bà ngoại của cháu trưởng thành lại xinh đẹp hơn, năm đó lần đầu ông với bà ấy gặp nhau, bà ngoại của cháu như một nữ minh tinh trên phim điện ảnh thời đại 80 ở Hồng Kông, biết điều yêu kiều, xinh đẹp mà lại không tầm thương, đúng là phong hoa tuyệt đại.”
Tôi vừa bắt đầu nghĩ rằng ông ấy muốn khen tôi lớn lên xinh đẹp giống như mẹ Ninh, nhưng cuối cùng mới biết ông đang quanh co lòng vòng chỉ là để khen vợ mình xinh đẹp.
Đột nhiên tôi có chút ước ao tình yêu của họ: “Ông ngoại, ông chắc rất yêu bà ngoại.”
“Ừm, ông yêu bà ấy.”
Người ở thế hệ trước đều không thể nào thích treo chữ yêu và thích treo ở bên mép miệng, nhưng Tần Lộc Minh không giống như thế, ông ấy thản nhiên bộc lộ cảm xúc yêu thương của mình với vợ cho hậu bối nghe, đồng thời còn nói: “Tình yêu ấy, không phải là thứ duy nhất của một người mà cần hai người phải trả giá cho nhau mới có được.”
Tôi rất thích trò chuyện với Tần Lộc Minh, tôi luôn cảm thấy trên người ông ấy có một lại trải nghiệm qua năm tháng nhưng lại không mất đi khí chất tao nhã phong trần.
Tần Lộc Minh cũng không giống với những ông chủ tai to mặt lớn của hắc đạo hung dữ tàn ác như trong những thước phim điện ảnh, ông ấy rất từ ái, mười phần lực tương tác mang đến việc kính lão, khá giống như thầy giáo già hay cầm sách gióa khoa trên tay ở trong sân trường, hào hoa và phong nhã.
Đột nhiên, ông ấy tự dưng hỏi tôi: “Tiểu Duệ, bây giờ cháu cắt đứt với tên họ Phó kia thật rồi sao?”
Tôi thành thật cho ông ấy biết: “Ông ngoại, bọn cháu đã cắt đứt rồi, không còn dính dáng đến một mống nào nữa, hoàn toàn.”
Tần Lộc Minh cười đùa, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Ông ngoại, ông không thích Phó Tư Lâm sao?”
“Không phải không thích, ông cảm thấy thằng bé đó không xứng với cháu. Cháu kết hôn với nó, mà nó lại đồng ý cưới cháu vì ông nội nó thích cháu, mà bản thân của thằng bé lại không có chút yêu thương nào với cháu.
Không phải tình yêu đến từ hai bên, giống như thức ăn bán ở chợ, người khác không muốn thì thức ăn đó càng bán giá rẻ hơn.”
“Lúc trước, tại sao ông không phản đối cháu gả cho anh ta?”
Tần Lộc Minh nhún vai một cái, khá bất đắc dĩ nói: “Ông có phản đối đấy nhưng cháu không nghe mà. Coi như các cháu có hôn ước nhưng hôn ước có thể đặt ra, cũng có thể hủy đi, ông với bà ngoại và bố mẹ cháu cả anh trai của cháu, mỗi người đều phản đối đấy. Nhưng khi đó, cháu không nghe lọt lời khuyên nào.”
“Ông ngoại, lúc ông biết cháu với anh ta ly hôn, có phải rất kích động như hổ nhảy không?”
Tần Lộc Minh giả vờ bình tĩnh: “Cũng không phô trương như thế.”
Quản gia đứng sau lưng Tần Lộc Minh bán đứng ông ấy, nói: “Cô chủ, lúc đó ông chủ biết cô với ngài Phó ly hôn, xúc động nhảy một khúc mua ở quảng trường đấy, sau đó còn nhảy xuống hồ này nói muốn bắt con cá để nướng chúc mừng cuối cùng cô chủ đã thoát được biển khổ!”
Tần Lộc Minh ho một tiếng: “Quản gia Lưu, ở trước mặt Tiểu Duệ của chúng ta để tôi một chút mặt mũi đi mà, sao lại nói ra mấy lời như thế.”
Quản gia Lưu: “Ôi trời, ông chủ, cái này không thể nói dối được.”
Tần Lộc Minh xoa đầu của tôi, hiền hòa nói: “Tiểu Duệ, cháu phải nhớ kỹ, yêu không thể chỉ một bên trả giá, phải có đối phương cùng yêu cùng đánh đổi cùng nhau, đó mới gọi là tình yêu. Ông ngoại cũng hy vọng cháu có thể tìm được một người chồng trong lòng đến đáy mắt đều là của cháu.”
“Vậy nếu như cháu vẫn không tìm được thì sao?”
Ông chủ thế giiớ ngầm thô bạo - Tần Lộc Minh lập tức kích hoạt trong nháy mắt: “Thế thì ông ngoại có trói cũng trói đem về cho cháu!”
Một lát sau, Tần Lộc Minh lại nói: “Nếu thật sự không tìm được cũng không sao, dù sao người ưu tú, ánh mắt sẽ rất cao, cháu xem thường những tên phàm phu tục tử kia cũng rất bình thường.”
Ở trong mắt người yêu bạn, dù bạn là thế nào, bình thường hoặc bình thường hơn nữa, nhưng trong mắt họ, bạn mãi mãi cũng là một người xuất sắc nhất.
Tôi có tài cán gì, sau khi ở lúc xuyên sách có thể gặp được người nhà họ Ninh, có thể gặp được Tần Lộc Minh với Tiêu Ân Nhu.
“Ông ngoại, cháu biết rồi.” Nghe được lời của cháu ngoại nói xong, Tần Lộc Minh lại kiêu ngạo hất cằm lên: “Đáng tiếc, cháu là cây cỏ đã có chủ…”
Năm đó, Ninh Tuần ba mươi bốn tuổi được toại nguyện làm bố.
Mà tôi con chó độc nhất của nhà họ Ninh, sau khi có cháu nhỏ Đường Đường lại nghênh đón thêm một cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu.
Bố Ninh với mẹ Ninh đặc biệt hiếm khi làm tròn bổn phận yêu thương cháu nội, dù là cháu trai hay cháu gái, họ đều yêu thích. Hai vợ chồng này đã sớm trải qua cuộc sống về hưu, sau khi có cháu nội cục cưng Đường Đường này, thì lạc thú to lớn nhất của họ chính là đang ngóng trông nhà họ Ninh có thể có sinh thêm một đứa cháu nữa.
Chuyện này trông mong đã lâu, cuối cùng cũng trông được cháu gái nội.
Sau đó mấy năm trôi qua, đời sau của nhà họ Ninh lại có một đứa tiếp thêm một đứa nữa.
Sau khi chị dâu hai thuận lợi hoàn thành tốt nghiệp, anh hai lập tức sắp xếp xong lễ cưới. Họ tổ chức lễ cưới xong, đêm trước chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật bù đêm trước, chị dâu hai lại té xỉu, đưa đến bệnh viện kiểm tra lại nhận được tin tức mang thai, thuận lợi sinh ra một đôi công chúa.
Anh cả với chị dâu cả cũng sau khi sinh con gái nhỏ đầu lòng, đến năm thứ ba lại chào đón thêm một đứa nhóc mập mạp.
Mà tôi lại vô cùng rõ ràng với suy nghĩ của mình.
Kết hôn sinh con cái gì đều là mây trôi nước chảy, tôi cũng không để ý những thứ đồ này.
Mỗi người đều có cách sống của mỗi người.
Tôi cảm thấy người sống, làm chuyện mình thích, sau đó để mình sống những ngày tháng hài lòng, cũng đã rất thành công rồi.
Mẹ Ninh đã hỏi tôi một chuyện, ở sinh nhật năm tôi ba mươi sáu tuổi. Bà ấy hỏi: “Tiêu Duệ, con vẫn không kết hôn, không thấy cô đơn sao.”
Khi đó, tôi cười trả lời mẹ: “Mẹ, thật ra nhìn người nhà bên cạnh mình hạnh phúc, thì lòng con cảm thấy không cô đơn, cũng không còn sót lại chút nào nữa.”
Cảm thấy cô đơn?
Tôi thật sự không biết chuyện này.
Dù sao, tôi rảnh rỗi tẻ nhạt quá cũng sẽ yêu một anh trai nhỏ hát một chút đường kẻ vạch đánh quyền* cái gì đó, bàn lại một cuộc tình yêu không đến nơi đến chốn, đã không có hôn nhân quản thúc cũng không có quan niệm ràng buộc đạo đức nữa, cuộc sống như thế đúng là cực kì tự do tự tại.
(*) Chiếm hữu, yêu đương, làm chuyện ấy….
(Hết.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook