Hàng Ngàn Lần Động Lòng Thích Em Đầy Ngọt Ngào
-
Chương 19: Quyển 1 - Chương 13:
Ninh Hàng giao đứa bé cho vệ sĩ ở bên ngoài căn phòng.
Sau đó, anh ấy quay vào trong phòng và ném cho tôi một câu: "Em gái, em về nhà họ Ninh giải thích với bố mẹ về chuyện của đứa bé trước đí. Hiện tại, anh còn muốn làm một việc quan trọng hơn.”
Sau đó, anh ấy ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Lương Âm bằng một tư thế không để cho chị ấy kháng cự và lập tức đưa chị ấy đi ngay trước mặt tôi.
Anh ấy để lại tôi, hai vệ sĩ và Đường Đường đang ở trong lòng của vệ sĩ. Khuôn mặt của bốn người đều lộ ra vẻ bối rối.
Bốn người chúng tôi đứng ở hành lang trên tầng hai, xếp thành một hàng đứng cạnh nhau, mấy đôi mắt đều nhìn chăm chú vào chiếc xe Cayenne màu đen ở tầng dưới đang từ từ được lái đi xa.
Đường Đường: "Mẹ của con đi đâu vậy?”
Tôi đoán: "Chắc là bố con đưa mẹ con đi lấy giấy chứng nhận...”
Vệ sĩ A và vệ sĩ B lộ ra vẻ mặt tán thành: "Rất có thể là như vậy.”
“Được rồi, Tiểu Đường Đường, cô sẽ đưa con về nhà nhé.”
Tôi vươn tay ra và ôm lấy Đường Đường từ trong lòng của một vệ sĩ.
Đường Đường khó hiểu mà hỏi: "Cô là gì ạ? Tại sao cô lại muốn đưa con về nhà thế ạ?”
"Đường Đường, từ cô là một cách xưng hô. Cô là em gái của bố con cho nên chúng ta là một người một nhà và con phải gọi cô là cô.”
Đường Đường cái hiểu cái không, cậu nói: "Việc con phải gọi cô là cô giống như việc con gọi mẹ là mẹ và bố là bố đúng không ạ?”
Tôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường: "Đúng vậy.”
Tôi đưa Đường Đường trở lại nhà Ninh. Sau khi nghe tôi giải thích ngắn gọn nhưng không mất đi trọng điểm thì bố Ninh và mẹ Ninh nhìn Đường Đường ở trong lòng tôi với vẻ mặt ân cần, sự yêu thương tràn đầy trong đôi mắt của họ như sắp trào ra ngoài.
Sau khi Ninh Tuần biết được bỗng dưng bản thân có một cháu trai nhỏ, anh ấy vội vàng chạy từ công ty về nhà. Ở trên đường, anh ấy còn tranh thủ xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm mà tôi gửi cho anh ấy.
Trước bữa tối, khi Ninh Hàng đưa Lương Âm trở về nhà họ Ninh, trong tay anh ấy thật sự có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ. Hơn nữa, trên tay họ còn đeo một đôi nhẫn giống nhau.
Mười giờ tối, sau khi tắm rửa một cách vội vàng xong, Ninh Hàng trở về phòng. Vì sợ sẽ đánh thức hai người một lớn một nhỏ đang ngủ ở trên giường nên anh ấy bước đi cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh ấy cẩn thận đóng cửa phòng lại và đi vào phòng làm việc trên tầng hai.
Trong phòng làm việc, những người đang ngồi ở trên hai chiếc ghế sô pha dài gồm có tôi, Ninh Tuần, bố Ninh và mẹ Ninh. Ninh Hàng đi về phía chiếc ghế sô pha đơn còn lại và ngồi xuống.
Bốn đôi mắt dò xét đều đồng thời nhìn anh ấy.
Bố Ninh: "Nguyên nhân.”
Mẹ Ninh: "Quá trình.”
Ninh Tuần: "Kết quả.”
Tôi: "Anh bắt đầu đi.”
Đối mặt với cuộc thẩm vấn, Ninh Hàng không phản kháng, anh ấy bắt đầu sắp xếp ngôn từ và giải thích: "Cô ấy tên là Lương Âm, là một cô gái mà con quen được khi thu thập tài liệu ở thị trấn Vân Đàn trước khi con quay bộ phim. Cô ấy nhỏ hơn con sáu tuổi. Lúc bọn con quen nhau là vào giữa mùa hè, sau khi kỳ thi tuyển sinh vào đại học kết thúc, cô ấy làm việc bán thời gian ở một nhà nghỉ bình dân và đúng lúc con đang ở nhà nghỉ bình dân đó.”
Tôi và Ninh Duệ, những người đã xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm, nhìn nhau và thầm nghĩ: Cầm thú!
Năm nay Lương Âm hai mươi ba tuổi.
Năm năm trước, khi Lương Âm tham gia kỳ thi tuyển sinh vào đại học rồi mang thai thì cô cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Bố Ninh và mẹ Ninh còn hành động nhanh hơn cả tôi và Ninh Tuần. Hai người họ mỗi người cầm lấy một cái gối, ném vào mặt Ninh Hàng và đồng thời mắng: "Con còn không bằng con heo con chó!”
Mẹ Ninh còn lớn tiếng mắng mỏ: "Năm đó mẹ của Đường Đường vẫn còn là học sinh trung học, vậy mà con cũng có thể ra tay được!”
Ninh Hàng nhìn thẳng vào bố mẹ mình với vẻ cực kỳ bình tĩnh và thẳng thắn: "Bố, mẹ, khi tình yêu trở nên sâu đậm thì khó có thể kiềm chế được. Khi đó con thật sự rất muốn kết hôn với cô ấy.”
Mẹ Ninh thở dài: "Bố mẹ không ngắt lời của con nữa, con nói tiếp đi.”
"Sau đó, sau khi thu thập tài liệu xong, con đã thông báo cho đoàn quay phim ở thành phố Nam đi đến thị trấn Vân Đàn một chuyến. Nhưng bởi vì trong cả bộ phim, không có nhiều cảnh quay cần phải quay ở thị trấn Vân Đàn lắm cho nên con cũng biết trước rằng bản thân sẽ không ở thị trấn Vân Đàn lâu nữa. Con muốn đưa cô ấy về thành phố Nam với con. Mặc dù cô ấy đăng ký vào trường đại học ở thành phố Vân Đàn, nhưng nếu sử dụng mối quan hệ của nhà họ Ninh thì việc cô ấy đi về thành phố Nam cùng với con và vào học đại học ở thành phố Nam chắc chắn là không thành vấn đề.”
Sau đó, anh ấy quay vào trong phòng và ném cho tôi một câu: "Em gái, em về nhà họ Ninh giải thích với bố mẹ về chuyện của đứa bé trước đí. Hiện tại, anh còn muốn làm một việc quan trọng hơn.”
Sau đó, anh ấy ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Lương Âm bằng một tư thế không để cho chị ấy kháng cự và lập tức đưa chị ấy đi ngay trước mặt tôi.
Anh ấy để lại tôi, hai vệ sĩ và Đường Đường đang ở trong lòng của vệ sĩ. Khuôn mặt của bốn người đều lộ ra vẻ bối rối.
Bốn người chúng tôi đứng ở hành lang trên tầng hai, xếp thành một hàng đứng cạnh nhau, mấy đôi mắt đều nhìn chăm chú vào chiếc xe Cayenne màu đen ở tầng dưới đang từ từ được lái đi xa.
Đường Đường: "Mẹ của con đi đâu vậy?”
Tôi đoán: "Chắc là bố con đưa mẹ con đi lấy giấy chứng nhận...”
Vệ sĩ A và vệ sĩ B lộ ra vẻ mặt tán thành: "Rất có thể là như vậy.”
“Được rồi, Tiểu Đường Đường, cô sẽ đưa con về nhà nhé.”
Tôi vươn tay ra và ôm lấy Đường Đường từ trong lòng của một vệ sĩ.
Đường Đường khó hiểu mà hỏi: "Cô là gì ạ? Tại sao cô lại muốn đưa con về nhà thế ạ?”
"Đường Đường, từ cô là một cách xưng hô. Cô là em gái của bố con cho nên chúng ta là một người một nhà và con phải gọi cô là cô.”
Đường Đường cái hiểu cái không, cậu nói: "Việc con phải gọi cô là cô giống như việc con gọi mẹ là mẹ và bố là bố đúng không ạ?”
Tôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường: "Đúng vậy.”
Tôi đưa Đường Đường trở lại nhà Ninh. Sau khi nghe tôi giải thích ngắn gọn nhưng không mất đi trọng điểm thì bố Ninh và mẹ Ninh nhìn Đường Đường ở trong lòng tôi với vẻ mặt ân cần, sự yêu thương tràn đầy trong đôi mắt của họ như sắp trào ra ngoài.
Sau khi Ninh Tuần biết được bỗng dưng bản thân có một cháu trai nhỏ, anh ấy vội vàng chạy từ công ty về nhà. Ở trên đường, anh ấy còn tranh thủ xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm mà tôi gửi cho anh ấy.
Trước bữa tối, khi Ninh Hàng đưa Lương Âm trở về nhà họ Ninh, trong tay anh ấy thật sự có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ. Hơn nữa, trên tay họ còn đeo một đôi nhẫn giống nhau.
Mười giờ tối, sau khi tắm rửa một cách vội vàng xong, Ninh Hàng trở về phòng. Vì sợ sẽ đánh thức hai người một lớn một nhỏ đang ngủ ở trên giường nên anh ấy bước đi cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh ấy cẩn thận đóng cửa phòng lại và đi vào phòng làm việc trên tầng hai.
Trong phòng làm việc, những người đang ngồi ở trên hai chiếc ghế sô pha dài gồm có tôi, Ninh Tuần, bố Ninh và mẹ Ninh. Ninh Hàng đi về phía chiếc ghế sô pha đơn còn lại và ngồi xuống.
Bốn đôi mắt dò xét đều đồng thời nhìn anh ấy.
Bố Ninh: "Nguyên nhân.”
Mẹ Ninh: "Quá trình.”
Ninh Tuần: "Kết quả.”
Tôi: "Anh bắt đầu đi.”
Đối mặt với cuộc thẩm vấn, Ninh Hàng không phản kháng, anh ấy bắt đầu sắp xếp ngôn từ và giải thích: "Cô ấy tên là Lương Âm, là một cô gái mà con quen được khi thu thập tài liệu ở thị trấn Vân Đàn trước khi con quay bộ phim. Cô ấy nhỏ hơn con sáu tuổi. Lúc bọn con quen nhau là vào giữa mùa hè, sau khi kỳ thi tuyển sinh vào đại học kết thúc, cô ấy làm việc bán thời gian ở một nhà nghỉ bình dân và đúng lúc con đang ở nhà nghỉ bình dân đó.”
Tôi và Ninh Duệ, những người đã xem qua thông tin lý lịch của Lương Âm, nhìn nhau và thầm nghĩ: Cầm thú!
Năm nay Lương Âm hai mươi ba tuổi.
Năm năm trước, khi Lương Âm tham gia kỳ thi tuyển sinh vào đại học rồi mang thai thì cô cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Bố Ninh và mẹ Ninh còn hành động nhanh hơn cả tôi và Ninh Tuần. Hai người họ mỗi người cầm lấy một cái gối, ném vào mặt Ninh Hàng và đồng thời mắng: "Con còn không bằng con heo con chó!”
Mẹ Ninh còn lớn tiếng mắng mỏ: "Năm đó mẹ của Đường Đường vẫn còn là học sinh trung học, vậy mà con cũng có thể ra tay được!”
Ninh Hàng nhìn thẳng vào bố mẹ mình với vẻ cực kỳ bình tĩnh và thẳng thắn: "Bố, mẹ, khi tình yêu trở nên sâu đậm thì khó có thể kiềm chế được. Khi đó con thật sự rất muốn kết hôn với cô ấy.”
Mẹ Ninh thở dài: "Bố mẹ không ngắt lời của con nữa, con nói tiếp đi.”
"Sau đó, sau khi thu thập tài liệu xong, con đã thông báo cho đoàn quay phim ở thành phố Nam đi đến thị trấn Vân Đàn một chuyến. Nhưng bởi vì trong cả bộ phim, không có nhiều cảnh quay cần phải quay ở thị trấn Vân Đàn lắm cho nên con cũng biết trước rằng bản thân sẽ không ở thị trấn Vân Đàn lâu nữa. Con muốn đưa cô ấy về thành phố Nam với con. Mặc dù cô ấy đăng ký vào trường đại học ở thành phố Vân Đàn, nhưng nếu sử dụng mối quan hệ của nhà họ Ninh thì việc cô ấy đi về thành phố Nam cùng với con và vào học đại học ở thành phố Nam chắc chắn là không thành vấn đề.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook