Ti Cảnh?

Hơn nữa còn là anh Ti Cảnh mà "Ninh Duệ” thích bám lấy nhất khi còn nhỏ?

Sao, tôi thực sự không biết.

Tôi chỉ mới đọc qua cốt truyện gốc, tôi có được góc nhìn của thượng đế, tôi biết kết thúc của mọi người trong cốt truyện do tác giả tạo ra, nhưng tôi không có trí nhớ của nhân vật Ninh Duệ, vì vậy tôi không thể biết chính xác tất cả những gì mà cô ấy đã trải qua từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.

“Anh Ti, xin chào.” Tôi thật sự không nói được mấy chữ như anh Ti Cảnh.

Ninh Hàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao em và anh Cảnh lại trở nên khách sáo như vậy?”

Ti Cảnh bình tĩnh tiếp nhận một tiếng anh Ti này của tôi: “Không sao đâu, anh và Tiểu Duệ hơn ba năm không gặp nhau, tình cảm của bọn anh đã phai nhạt, khách khí một chút cũng là chuyện bình thường.”

Tôi: “...”

Đã ba năm không gặp?

Anh có chắc không?

Đại ca à, nửa năm trước chúng ta có quan hệ ngủ cùng nhau một đêm, anh quên rồi sao?

Tuy nhiên, nếu anh không nói về những gì đã xảy ra nửa năm trước, tôi cũng có quyền cho rằng nó không tồn tại.

Ti Cảnh và tôi không có nhiều giao tiếp bằng mắt trong phòng bệnh. Khi anh nói chuyện với Ninh Hàng, tôi đang cúi đầu chơi Anipop trên điện thoại. Khi tôi nói chuyện với Ninh Hàng, anh sẽ im lặng lắng nghe.

Mọi thứ dường như bình thường.

Tuy nhiên, không bao lâu, Tiểu Hàng Hàng thích làm ra vẻ kia của chúng ta lại bắt đầu kêu đói, muốn tôi mua cho cái gì đó để ăn. Tôi nói rằng đồ ăn mua từ bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Nếu anh ấy đói, tôi bảo dì giúp việc ở nhà làm xong rồi sẽ mang đến đây.

Nhưng tên thích làm ra vẻ kia lại không đồng ý: “Anh chỉ muốn ăn cơm hộp! Anh muốn ăn những thứ em đích thân mua cho anh!”

Xét ở việc anh ấy là bệnh nhân, tôi nhịn sự xúc động muốn đánh anh ấy một trận xuống: “Anh, vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Mì gói.”

Tôi khoác lên mình phong thái của lão cán bộ Ninh Tuần: “Cái đó không tốt.”

Ninh Hàng than thở: “Em gái, sao em lại bắt đầu giống anh cả rồi, nhìn rất đáng sợ đó.”

Ninh Tuần đang đứng ở cửa phòng bệnh kịp thời nói: “Anh đáng sợ ở chỗ nào?”



Ninh Hàng: “Anh, anh chỗ nào cũng đáng sợ.”

Ninh Tuần: “...”

Ninh Hàng: “Anh, sao anh không phản bác.”

Ninh Tuần bỏ dở việc công ty đến bệnh viện thăm em trai: “Anh đột nhiên cảm thấy hôm nay em có chút xấu, thật sự không muốn nói chuyện với em lắm, cho nên em im đi.”

Ninh Hàng bị mắng là xấu im bặt: “...”

Tôi nhận thấy mùi khói thuốc súng trong phòng bệnh hơi nặng, nên tự biết điều rút lui ra ngoài, đi mua đồ ăn cho người nào đó.

Tôi chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Ti Cảnh ở phía sau cũng ra ngoài theo. Tôi bước vội đến nỗi không để ý rằng anh luôn theo sau tôi.

“Tiểu Duệ.” Anh đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi dừng lại, quay lại nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

“Anh cũng đói.”

Tôi hiểu ra ý nghĩa bề ngoài trong lời nói của anh: “Vậy thì anh đợi một chút, em cũng sẽ đóng gói cho anh một phần.”

Anh nhẹ nhàng nhìn tôi: “Anh có thể ra ngoài mua đồ ăn với em không?”

Tôi từ chối thẳng thừng: “Không thể.”

Tôi không biết có phải vì tôi tự mình đa tình hay không, nhưng ngay từ khi bước chân vào phòng bệnh, tôi có thể nhìn thấy trong mắt Ti Cảnh bốc cháy lên hứng thú dục vọng đối với tôi.

Loại ánh mắt này, trước đây tôi đã từng nhìn anh như vậy, nhưng không chỉ với mỗi một người đàn ông là anh.

Thành thật mà nói, hiện tại tôi không có ý định có thêm một đêm nào với Ti Cảnh, dù sao thì anh hai của tôi cũng gọi anh là anh Cảnh, còn nói anh là anh Ti Cảnh mà tôi thích quấn lấy nhất khi còn nhỏ. Lại là anh Cảnh, lại là anh Ti Cảnh, điều này đủ để chứng minh rằng mối quan hệ giữa Ti Cảnh và nhà họ Ninh là rất thân thiết.

Tôi có thể ngủ với bất kỳ ai, tôi cũng là người sống có nguyên tắc.

Không đẹp trai không cần.

Thấp không cần.

Dáng người không đẹp không cần.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là tôi không ăn người quen.



Tôi sẽ không tiếp cận bất kỳ ai có liên quan với nhà họ Ninh.

Sau cùng, tôi muốn duy trì hình ảnh một cô gái ngoan và tiểu bạch thỏ trước mặt mọi người nhà họ Ninh.

Ti Cảnh là người biết thế nào là một vừa hai phải, anh không tiếp tục hỏi tôi lý do từ chối anh đi cùng mà nói: “Vậy làm phiền em, anh muốn một phần mì.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Không biết gần đây có phải do xui xẻo ghé thăm không nữa. Thang máy đi từ tầng bảy xuống tầng một của bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy Phó Tư Lâm và trợ lý Tiểu Khang của anh ta cách đó vài bước.

Đối mặt với Phó Tư Lâm, thậm chí tôi không thèm nhìn anh ta thêm một cái.

Nhưng khi Tiểu Khang nhìn thấy tôi, không hiểu vì sao đột nhiên một câu thốt ra từ miệng cậu ta: “Chào bà chủ.”

Sau khi cậu ta nói xong câu này, Phó Tư Lâm không phản ứng gì, còn tôi, phản ứng cực lớn, dừng lại và trừng mắt nhìn: “Ai là bà chủ nhà cậu.”

Phó Tư Lâm cười lạnh một tiếng: “Cậu ta chỉ nói sai một câu, cô không cần phải phản ứng mạnh như vậy, muốn làm quá lên sao?”

“Phó Tư Lâm.”

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Anh đi chết đi.”

Lần này, đến lượt Phó Tư Lâm trừng mắt nhìn tôi: “Cô vừa nói cái gì!”

Tôi khó chịu với anh ta đến mức ném cho Phó Tư Lâm một cái nhìn ghét bỏ và trả lại anh ta những lời anh ta vừa nói với tôi: “Tôi chỉ nói sai một câu thôi, anh có cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy không, muốn làm quá lên sao?”

Nhìn vẻ mặt của Phó Tư Lâm bị tôi làm tức giận đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả, tâm trạng của tôi lúc này giống như cử chỉ đại diện của thầy Kim Tinh —— “Hoàn hảo.”

Phó Tư Lâm: “Cô!”

Phó Tư Lâm hẳn là hiếm khi bị người khác chống đối, hay nói cách khác là ít người dám tranh luận với anh ta. Là tổng giám đốc của công ty Phó Thị, anh ta luôn có thói quen ra lệnh và chỉ đạo người khác. Nhưng sau khi ly hôn, mỗi lần gặp tôi, anh ta tám chín phần đều bị tôi làm cho tức giận đến thay đổi sắc mặt: “Ninh Duệ, cô! Cô giỏi lắm cô giỏi thật, dám nói!”

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Khang khẽ cười, câu tiếp theo tôi nói với Tiểu Khang, cho dù không quen với cậu ta: “Tôi có việc phải đi trước rồi, tạm biệt.”

Lần này Tiểu Khang không gọi sai nữa, cậu ta nói: “Cô Ninh, đi thong thả.”

Phó Tư Lâm nhìn Tiểu Khang với ánh mắt chất vấn: “Rốt cuộc là ai trả lương cho cậu?” Một giây tiếp theo: “Đi cái gì mà đi.” Phó Tư Lâm nhanh chóng bước lên chặn tôi lại: “Ninh Duệ, tôi còn có chuyện muốn nói.”

Có thể là đã qua tuổi đọc tiểu thuyết ngược, tôi thực sự rất khó chịu với những nhân vật nam chính như Phó Tư Lâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương