Hàng Này Khó Xơi
-
Chương 5: Dê vào miệng cọp
Tôi đã sốt từ trước, lại ở trong rừng một hồi, cuối cùng lại càng sốt cao hơn, cả người đau nhức, cổ học khô rát như sắp bốc khói, tôi trùm chăn thở nặng nề, đầu óc bắt đầu mê man, lúc thì mơ thấy Thúy Hoa chạy tới báo cho tôi nha môn phái người đến bắt, lúc thì mơ thấy bóng dáng vị Đỗ kia đứng thổi một khúc tiêu cô đơn trước mộ tôi, rồi lại mơ về hồi nhỏ, mẫu thân ôm tôi đang ốm nặng vào lòng, nước mắt lã chã, sợ tôi sống không đặng...
Bỗng nhiên có một đôi tay mát lạnh mà mượt mà đặt lên trán tôi, tôi vội bắt lấy, ngón tay thon dài y như tay mẫu thân, giọng mẫu thân ngồi đầu giường gọi tôi nhẹ nhàng, ánh nến ảm đạm không chiếu rõ được khuôn mặt người.
Người kinh ngạc: “Sao lại nóng thế này! Phải đi tìm đại phu...”
Tôi mơ màng đáp: “Không cần đâu, đừng phí tiền.”
Đối phương cứng đờ, một tay còn lại vuốt khuôn mặt nóng bừng của tôi, những đầu ngón tay lành lạnh đó làm tôi thấy thật là thoải mái...
“Đúng là sốt đến chẳng biết gì nữa rồi, tiền quan trọng hay là mạng quan trọng?”
“Tiền quan trọng, rất quan trọng...” Tôi nhớ lại lúc tôi mười tuổi, mẫu thân chịu khổ qua đời rồi mà, nhất định là đang nằm mơ. Tôi bắt đầu khóc hu hu: “Nếu có tiền thì mẫu thân đã không chết... Chúng ta nợ đại phu nhiều tiền thế, đại phu sẽ không tới cứu con đâu...”
Đối phương vẫn cứng đờ người, nhưng không lên tiếng.
Cứ mê man rồi tôi lại ngủ mất, mơ thấy vườn đầy hoa lê, hương thơm thanh thanh bao phủ. Hồi bé tôi ngồi trên đùi mẫu thân học chữ, phụ thân trở về trong vinh quang, ông mặc quần áo gấm hoa đứng dưới gốc hoa lê gọi tên mẫu thân...
Nhưng chỉ là một giấc mơ, vĩnh viễn không thể thành sự thật.
Thế rồi giấc mơ của tôi nhanh chóng thay đổi thành Cố Hoa mặc áo gấm hoa đứng dưới gốc hoa lê, tay phe phẩy cái quạt, cười lả lướt với tôi: “Tiểu nương tử, chạy đi đâu, vào bát của ta đi...”
Tôi: “...”
Ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, uống thuốc xong toàn thân ra đầy mồ hôi, chăn và quần áo đều ướt, cũng không biết ai thay đồ cho tôi, tôi cứ ngủ như vậy đến chiều ngày hôm sau...
Bên cạnh Cố Hoa có thêm một a hoàn, a hoàn hầu hạ tôi tắm rửa thay quần áo, chỉ là không hề nói đến chuyện Thúy Hoa và hòa thượng vẫn chưa về. Tôi càng ngày càng thấy kỳ quái, tranh thủ lúc a hoàn đi đun thuốc cho tôi, tôi liền cấp tốc mặc quần áo chạy khỏi phòng, quả nhiên thấy có một cành hoa đào bị gió mưa làm tả tơi, cắm trên thanh ngang của cửa sau tự...
Hoa đào nghĩa là “chạy”*, Thúy Hoa đã để lại ám hiệu cho tôi! Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy trốn xuống núi...
* Hai từ cùng âm khác nghĩa
Đêm đen kịt, khu rừng yên tĩnh, ánh trăng mờ mờ, tôi mới chạy tới chân núi thì thấy có một bóng đen đứng trên cây to, tà áo phần phật, tóc đen bay tán loạn.
Cố Hoa? Thằng cha này là khỉ à? Còn biết trèo cả cây?
Cố Hoa phe phẩy cái quạt ngọc: “Bệnh tiểu thư khỏi nhanh thế? Tiểu thư định đi đâu đây?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh: “Đào hôn! Gia mẫu không nghe tiểu nữ khóc lóc, cứ ép tiểu nữ lấy chồng.”
Hắn “ồ” một tiếng: “Tiểu thư cần gì phải khổ thế này, trời tối đường trơn, trong rừng còn có thú hoang, bệnh còn chưa khỏi hẳn không nên để mất sức. Cứ đi mà không từ biệt thế này sợ là lão phu nhân sẽ vô cùng lo lắng...” Hắn nói luôn một tràng, xong chuyển đề tài: “Hay là tại hạ đi nói chuyện với lão phu nhân?”
“Hả? Công tử nói gì cơ?”
Đôi mắt phượng của hắn lấp lánh như sao sáng trên trời: “Tại hạ muốn nói mình và tiểu thư đôi bên đều có tình, có ý bên nhau suốt đời, hy vọng phu nhân tác thành.”
Tôi ngạc nhiên đến ngớ người: “Công tử nói đùa rồi, hôn nhân đại sự chứ đâu phải trò đùa...”
“Không đùa.”
Hắn vừa đưa tôi về vừa giải thích: “Phụ thân tại hạ là Lễ bộ thượng thư, môn đăng hộ đối với nhà tiểu thư. Có điều mẫu thân mất sớm, tại hạ chưa có công danh nên nếu tiểu thư không chê thì tại hạ xin quyết định chuyện hôn nhân này trước, cũng tránh được chuyện kia, được không?”
Tôi không thể không cảm thán, hắn đúng là chuyên gia của đám tán gái! Tiện tay cũng vơ được một mớ thiếu nữ! Phụ thân hắn là quan to, để lại một đống tiền, mẫu thân mất sớm thì sẽ không có mẹ chồng quản thúc, một quý công tử như vậy thì chị em thiếu nữ có điên đâu mà không nhảy vào!
Hàiii, kỳ quái! Lễ bộ thượng thư? Cố Hoa? Đầu tôi ầm một tiếng, Cố Hoa chẳng phải là Cố đại nhân tri phủ mới của nơi này sao?
Xong đời rồi! Chân tôi như được bôi thêm dầu vậy, vội vàng chạy thẳng vào trong rừng...
Thể nào ngay lần đầu tiên hắn gặp tôi đã hỏi “Cô nương có phải là Lý Viện Viện?” Chắc chắn hắn được nha môn phái tới tìm chứng cứ bắt tôi! Ôi ôi!
Tôi chạy bạt mạng vào sâu trong rừng, bất chợt có một bóng đen ngay đằng trước, xuất hiện trước mặt tôi: “Thu Cúc?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, năm đó lúc tôi giả danh tôi đã lấy cái tên này - Thu Cúc, bóng người kia không ngờ là tên họ Đỗ trọng tình trọng nghĩa!
Đúng là nhà dột gặp mưa đêm! Trước mặt là họ Đỗ, sau lưng là Cố đại nhân, lần này tôi chết chắc rồi!
Tên họ Đỗ gân cổ: “Thu Cúc, ta biết là nàng, ta đỗ Võ trạng nguyên rồi, bị triều đình phái ra biên cương đánh giặc. Hai năm nay ta viết thư cho nàng sao nàng không trả lời? Lần này ta cố ý tới tìm nàng, vì sao nàng không gặp ta?”
Ngày đó thấy hắn chính trực thì tôi cũng xem hắn là bạn, rồi cứ như gần như xa với hắn, sợ là làm hắn nuôi hy vọng với tôi rồi.
Hắn tiếp tục nói: “Dù nàng là người hay là yêu quái thì ta vẫn muốn ở bên nàng! Nàng cho ta một cơ hội được không?” Trong giọng nói của hắn có sự chân thành, có sự tha thiết, lại còn kích động kể lại những chuyện nhập nhằng ngày xưa mà tôi đã quên từ lâu: “Còn nhớ chúng ta từng đàn một khúc không? Còn nhớ đêm trăng đó chúng ta từng uống rượu hát vang không? Còn nhớ...”
Hắn bị lây Cố Hoa à? Trong lúc nguy hiểm này tôi thông minh đột xuất, kéo tóc che đi nửa mặt, vạt áo bay bay trong gió, tự biên tự diễn thành một con ma si tình...
“Chàng Đỗ à, thiếp đã chết thật rồi, chàng đừng nhớ đến thiếp nữa, người và quỷ không thể bên nhau...” Sau đó tôi ngâm một câu thơ: “Xa từ ấy, nhớ khôn cùng. Bao phen hồn mộng được tương phùng.” Sau đó lại nói như khóc như than: “Cố gắng ăn cơm, đừng nhớ đến thiếp, đất trời bao la, chia lìa với chàng, xin hẹn kiếp sau...”
Đúng lúc tôi định giả ma biến mất thì đối phương đốt một quyển sách...
Dưới ánh lửa lập lòe, mặt mày trắng trẻo đến ma mị, tên này làm gì phải tên họ Đỗ, rõ ràng là Cố Hoa!
“Cứu mạng!”
Cố Hoa đập mạnh một cái... Tôi ngã người xuống đất.
Bỗng nhiên có một đôi tay mát lạnh mà mượt mà đặt lên trán tôi, tôi vội bắt lấy, ngón tay thon dài y như tay mẫu thân, giọng mẫu thân ngồi đầu giường gọi tôi nhẹ nhàng, ánh nến ảm đạm không chiếu rõ được khuôn mặt người.
Người kinh ngạc: “Sao lại nóng thế này! Phải đi tìm đại phu...”
Tôi mơ màng đáp: “Không cần đâu, đừng phí tiền.”
Đối phương cứng đờ, một tay còn lại vuốt khuôn mặt nóng bừng của tôi, những đầu ngón tay lành lạnh đó làm tôi thấy thật là thoải mái...
“Đúng là sốt đến chẳng biết gì nữa rồi, tiền quan trọng hay là mạng quan trọng?”
“Tiền quan trọng, rất quan trọng...” Tôi nhớ lại lúc tôi mười tuổi, mẫu thân chịu khổ qua đời rồi mà, nhất định là đang nằm mơ. Tôi bắt đầu khóc hu hu: “Nếu có tiền thì mẫu thân đã không chết... Chúng ta nợ đại phu nhiều tiền thế, đại phu sẽ không tới cứu con đâu...”
Đối phương vẫn cứng đờ người, nhưng không lên tiếng.
Cứ mê man rồi tôi lại ngủ mất, mơ thấy vườn đầy hoa lê, hương thơm thanh thanh bao phủ. Hồi bé tôi ngồi trên đùi mẫu thân học chữ, phụ thân trở về trong vinh quang, ông mặc quần áo gấm hoa đứng dưới gốc hoa lê gọi tên mẫu thân...
Nhưng chỉ là một giấc mơ, vĩnh viễn không thể thành sự thật.
Thế rồi giấc mơ của tôi nhanh chóng thay đổi thành Cố Hoa mặc áo gấm hoa đứng dưới gốc hoa lê, tay phe phẩy cái quạt, cười lả lướt với tôi: “Tiểu nương tử, chạy đi đâu, vào bát của ta đi...”
Tôi: “...”
Ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, uống thuốc xong toàn thân ra đầy mồ hôi, chăn và quần áo đều ướt, cũng không biết ai thay đồ cho tôi, tôi cứ ngủ như vậy đến chiều ngày hôm sau...
Bên cạnh Cố Hoa có thêm một a hoàn, a hoàn hầu hạ tôi tắm rửa thay quần áo, chỉ là không hề nói đến chuyện Thúy Hoa và hòa thượng vẫn chưa về. Tôi càng ngày càng thấy kỳ quái, tranh thủ lúc a hoàn đi đun thuốc cho tôi, tôi liền cấp tốc mặc quần áo chạy khỏi phòng, quả nhiên thấy có một cành hoa đào bị gió mưa làm tả tơi, cắm trên thanh ngang của cửa sau tự...
Hoa đào nghĩa là “chạy”*, Thúy Hoa đã để lại ám hiệu cho tôi! Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy trốn xuống núi...
* Hai từ cùng âm khác nghĩa
Đêm đen kịt, khu rừng yên tĩnh, ánh trăng mờ mờ, tôi mới chạy tới chân núi thì thấy có một bóng đen đứng trên cây to, tà áo phần phật, tóc đen bay tán loạn.
Cố Hoa? Thằng cha này là khỉ à? Còn biết trèo cả cây?
Cố Hoa phe phẩy cái quạt ngọc: “Bệnh tiểu thư khỏi nhanh thế? Tiểu thư định đi đâu đây?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh: “Đào hôn! Gia mẫu không nghe tiểu nữ khóc lóc, cứ ép tiểu nữ lấy chồng.”
Hắn “ồ” một tiếng: “Tiểu thư cần gì phải khổ thế này, trời tối đường trơn, trong rừng còn có thú hoang, bệnh còn chưa khỏi hẳn không nên để mất sức. Cứ đi mà không từ biệt thế này sợ là lão phu nhân sẽ vô cùng lo lắng...” Hắn nói luôn một tràng, xong chuyển đề tài: “Hay là tại hạ đi nói chuyện với lão phu nhân?”
“Hả? Công tử nói gì cơ?”
Đôi mắt phượng của hắn lấp lánh như sao sáng trên trời: “Tại hạ muốn nói mình và tiểu thư đôi bên đều có tình, có ý bên nhau suốt đời, hy vọng phu nhân tác thành.”
Tôi ngạc nhiên đến ngớ người: “Công tử nói đùa rồi, hôn nhân đại sự chứ đâu phải trò đùa...”
“Không đùa.”
Hắn vừa đưa tôi về vừa giải thích: “Phụ thân tại hạ là Lễ bộ thượng thư, môn đăng hộ đối với nhà tiểu thư. Có điều mẫu thân mất sớm, tại hạ chưa có công danh nên nếu tiểu thư không chê thì tại hạ xin quyết định chuyện hôn nhân này trước, cũng tránh được chuyện kia, được không?”
Tôi không thể không cảm thán, hắn đúng là chuyên gia của đám tán gái! Tiện tay cũng vơ được một mớ thiếu nữ! Phụ thân hắn là quan to, để lại một đống tiền, mẫu thân mất sớm thì sẽ không có mẹ chồng quản thúc, một quý công tử như vậy thì chị em thiếu nữ có điên đâu mà không nhảy vào!
Hàiii, kỳ quái! Lễ bộ thượng thư? Cố Hoa? Đầu tôi ầm một tiếng, Cố Hoa chẳng phải là Cố đại nhân tri phủ mới của nơi này sao?
Xong đời rồi! Chân tôi như được bôi thêm dầu vậy, vội vàng chạy thẳng vào trong rừng...
Thể nào ngay lần đầu tiên hắn gặp tôi đã hỏi “Cô nương có phải là Lý Viện Viện?” Chắc chắn hắn được nha môn phái tới tìm chứng cứ bắt tôi! Ôi ôi!
Tôi chạy bạt mạng vào sâu trong rừng, bất chợt có một bóng đen ngay đằng trước, xuất hiện trước mặt tôi: “Thu Cúc?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, năm đó lúc tôi giả danh tôi đã lấy cái tên này - Thu Cúc, bóng người kia không ngờ là tên họ Đỗ trọng tình trọng nghĩa!
Đúng là nhà dột gặp mưa đêm! Trước mặt là họ Đỗ, sau lưng là Cố đại nhân, lần này tôi chết chắc rồi!
Tên họ Đỗ gân cổ: “Thu Cúc, ta biết là nàng, ta đỗ Võ trạng nguyên rồi, bị triều đình phái ra biên cương đánh giặc. Hai năm nay ta viết thư cho nàng sao nàng không trả lời? Lần này ta cố ý tới tìm nàng, vì sao nàng không gặp ta?”
Ngày đó thấy hắn chính trực thì tôi cũng xem hắn là bạn, rồi cứ như gần như xa với hắn, sợ là làm hắn nuôi hy vọng với tôi rồi.
Hắn tiếp tục nói: “Dù nàng là người hay là yêu quái thì ta vẫn muốn ở bên nàng! Nàng cho ta một cơ hội được không?” Trong giọng nói của hắn có sự chân thành, có sự tha thiết, lại còn kích động kể lại những chuyện nhập nhằng ngày xưa mà tôi đã quên từ lâu: “Còn nhớ chúng ta từng đàn một khúc không? Còn nhớ đêm trăng đó chúng ta từng uống rượu hát vang không? Còn nhớ...”
Hắn bị lây Cố Hoa à? Trong lúc nguy hiểm này tôi thông minh đột xuất, kéo tóc che đi nửa mặt, vạt áo bay bay trong gió, tự biên tự diễn thành một con ma si tình...
“Chàng Đỗ à, thiếp đã chết thật rồi, chàng đừng nhớ đến thiếp nữa, người và quỷ không thể bên nhau...” Sau đó tôi ngâm một câu thơ: “Xa từ ấy, nhớ khôn cùng. Bao phen hồn mộng được tương phùng.” Sau đó lại nói như khóc như than: “Cố gắng ăn cơm, đừng nhớ đến thiếp, đất trời bao la, chia lìa với chàng, xin hẹn kiếp sau...”
Đúng lúc tôi định giả ma biến mất thì đối phương đốt một quyển sách...
Dưới ánh lửa lập lòe, mặt mày trắng trẻo đến ma mị, tên này làm gì phải tên họ Đỗ, rõ ràng là Cố Hoa!
“Cứu mạng!”
Cố Hoa đập mạnh một cái... Tôi ngã người xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook