Hàng Long Quyết
Chương 37: Không còn thể thống

Đối mặt hệ thống nhắc nhở, Lạc Thanh Từ mắt điếc tai ngơ. Đứng trước Rồng Con mềm yếu lúc này, nàng đã sớm vứt đi nhân thiết.

Nàng không phải đầu gỗ, cũng không phải nguyên chủ từ nhỏ tu Vô Tình Đạo, nàng đã làm rất nhiều chuyện nhưng vẫn nhìn không thấy một chút thay đổi, nàng cũng sẽ khổ sở thất vọng.

Chính như hiện tại, cho dù Nguyễn Ly là ngụy trang hay thật lòng, nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, thậm chí có một loại vui mừng vượt xa người bình thường.

Ngươi xem, Rồng Con rốt cuộc đã biết động lòng, sương mù trong mắt nàng ấy chính là bởi vì Lạc Thanh Từ ta đây mà xuất hiện.

Nhìn tiểu cô nương doanh doanh muốn khóc, trong lòng Lạc Thanh Từ đột nhiên bừng lên tâm tư xấu. Vì vậy nàng đã làm ra động tác không đứng đắn này, còn nói ra một câu ác liệt như vậy.

Hành động của nàng không chỉ khiến hệ thống không nỡ nhìn thẳng, mà Nguyễn Ly cũng có chút không biết theo ai.

Nhưng Lạc Thanh Từ cũng không làm chuyện quá phận, nàng chỉ là nhìn Nguyễn Ly, ôn nhu nói: "Đồ nhi, ngươi như vậy, vi sư đau lòng. Lại nói ta là sư tôn của ngươi, bảo hộ ngươi là chuyện đương nhiên."

Nguyễn Ly trong lòng như cuộn chỉ rối, ánh mắt Lạc Thanh Từ, từng lời nói cử chỉ kia, khiến cho nàng khó có thể bình tĩnh.

Không đúng, không nên như vậy. Lạc Thanh Từ không nên như vậy, nàng càng không nên như vậy.

Để xua đi những cảm xúc không thể kiểm soát trong tâm trí, Nguyễn Ly cố gắng chịu đựng thân thể không khỏe, chuẩn bị đứng lên.

Nhưng quỳ lâu như vậy lại không dùng linh lực hộ thể, nàng hai chân đã không có tri giác. Nàng cắn răng chống đỡ trên mặt đất, mới động một chút, loại cảm giác tê mỏi đau đớn chợt bừng lên. Tức khắc biểu tình của nàng biến đổi, thân thể mất đà bật ngửa ra sau, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Lạc Thanh Từ vội vàng đỡ nàng, nhíu mày hỏi: "Ngươi quỳ đã bao lâu?"

Mắt thấy nàng cắn môi, sắc mặt trắng bệch, Lạc Thanh Từ vừa mới có chút vui sướng lại bị đánh tan, tiểu hỗn đản này thật cố chấp.

Nguyễn Ly thanh âm khó nén đau đớn, lại vẫn cường ngạnh nói: "Không lâu, chỉ là chân đã tê rần, ưm..... sư tôn?"

Nàng còn chưa nói xong, Lạc Thanh Từ đã đem nàng kéo vào trong ngực, lập tức chặn ngang ôm lên.

Thân thể chợt bay lên không, làm Nguyễn Ly trong lòng cả kinh, ngưỡng đầu trợn to mắt nhìn Lạc Thanh Từ.

Nàng sắc mặt đỏ lên, theo bản năng giãy giụa, "Sư tôn, ta...... Ta không sao, người...."

"Ngoan, đừng nhúc nhích." Lạc Thanh Từ chỉ nói mấy chữ, thành công đem người trong ngực trấn an. Nàng rũ mắt nhìn Nguyễn Ly, xoay người đi về phòng chính mình.

Độ tự do nhân vật 40%, giờ phút này đã phát huy đến cực hạn. Hệ thống thật khó có thể nhìn thẳng, đơn giản mai danh ẩn tích.

Đây là khoảng cách gần gũi nhất mà hai người có được trong ba năm qua, vì thế Nguyễn Ly lại một lần ngửi được hương vị trên người Lạc Thanh Từ. Hương thơm u lãnh tựa hoa mai, như có như không ám hương, làm người khó có thể chống đỡ.

Nguyễn Ly một lần nữa xác nhận, đây là hương vị độc thuộc về Lạc Thanh Từ, sư tôn thích Du Long Mai, quanh năm đắm chìm trong rừng mai này, cũng lây dính linh khí hoa mai.

Những phỏng đoán của nàng thời gian qua đều là sự thật. Năm đó ở thí luyện Thiên Diễn Tông, trong lúc nàng đánh nhau với Quạ ba chân, Lạc Thanh Từ chính là người đã ngưng trọng thời gian, xuất hiện cứu nàng khỏi ám chiêu của Diệp Không.

Mỗi đêm sau khi nàng luyện thể, âm thầm vào phòng chữa thương cho nàng cũng là Lạc Thanh Từ, thậm chí ở đỉnh Huyền Phong lặng lẽ che chở cho nàng, cũng là Lạc Thanh Từ.

Hôm nay đủ loại, cũng không phải Lạc Thanh Từ nhất thời nổi lên tấm lòng sư phụ, mà ba năm qua nàng ấy vẫn luôn yên lặng làm những việc này.

Từ sân đến trong phòng, ngắn ngủn vài chục bước, cảm xúc của Nguyễn Ly cũng đã lên xuống mấy chục lần. Nàng thậm chí không thể giữ được biểu cảm chính mình, liền như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.

"Đinh, độ hảo cảm +2."

Lạc Thanh Từ quan sát vẻ mặt phức tạp của Nguyễn Ly, nàng vẫn luôn bất động thanh sắc, nhưng khi nghe được độ hảo cảm gia tăng, nàng thiếu chút nữa không khống chế được.

Nhưng hiện tại có chuyện quan trọng hơn nhiều, Lạc Thanh Từ đặt Nguyễn Ly lên ghế, ngồi xuống nhìn chằm chằm đầu gối nàng ấy, lại lần nữa hỏi: "Quỳ bao lâu?"

Nguyễn Ly đầu óc hỗn loạn, rối rắm đáp: "Ba.... Hai canh giờ."

"Để vi sư nhìn một chút." Nói đoạn, Lạc Thanh Từ duỗi tay muốn vén lên vạt áo của nàng.

Nguyễn Ly cũng không quản đôi chân như bị kim đâm của mình, vội vàng đè chặt quần áo, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Sư.... Sư tôn, đừng, đừng nhìn, ta đã bớt đau rồi."

Hôm nay Lạc Thanh Từ thực sự quá kỳ quái, làm nàng không biết phải ứng phó thế nào.

Lạc Thanh Từ thấy Nguyễn Ly phản ứng lớn như vậy, lúc này mới nhìn lại hành động của mình, chỉ là muốn vén ống quần xem đầu gối của nàng ấy, nhưng không hiểu sao tay nàng lại đặt lên thắt lưng đối phương, tiếp tục đi xuống nữa, thật sự không còn thể thống gì.

Vì thế nàng vội vàng giải thích: "Ta chỉ là muốn nhìn xem thương thế của ngươi, cũng không phải...." Tự nhiên giấu đầu lòi đuôi, Lạc Thanh Từ đơn giản ngậm miệng, trong tay linh lực trào ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối Nguyễn Ly.

Nàng nhất thời quên mất Giang Nguyệt Bạch đã dặn dò, nàng không được dùng linh lực, cho dù thật nhỏ cũng sẽ động tới vết thương.

Chờ đến dùng linh lực chữa trị không sai biệt lắm, lại thay Nguyễn Ly xoa nắn gân cốt, Lạc Thanh Từ mới dừng lại, nhịn không được ho khan lên.



Nàng vốn dĩ liền gương mặt hư nhược, vừa ho khan càng hiện lên suy yếu, tiếng ho này đã làm bừng tỉnh Nguyễn Ly, người đang bị hành động của nàng làm cho mất trí.

"Sư tôn, có phải bởi vì dùng linh lực nên động tới nội thương?" Nguyễn Ly vội vàng rụt chân khỏi tay nàng, nguyên bản hai chân đau nhức đã gần như khỏi hẳn.

"Đều do ta, ta hồ đồ rồi, sư tôn mới chịu thương, ta sao có thể làm sư tôn hao tổn linh lực." Nguyễn Ly đứng lên, lo lắng xem xét Lạc Thanh Từ.

Nàng ảo não cũng không giả, Lạc Thanh Từ nghe hệ thống nhắc nhở một tiếng, độ hảo cảm +3.

Trời ạ, Lạc Thanh Từ suýt chút nữa nhịn không được lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc, rốt cuộc nàng đã lấy mạng mình làm mềm đi viên đá cứng này.

Tuy rằng đối với -9999 không hề ý nghĩa, nhưng cũng xem như cho nàng chút an ủi. Bất quá tại sao lại đột nhiên tăng lên như vậy, chẳng lẽ trêu đùa cợt nhả sẽ đem lại hiệu quả sao?

Trong lòng nàng mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như không có việc gì, lông mày có chút nhíu lại.

"Không đến mức như vậy." Nàng vừa nói vừa ngồi xuống, nhìn Nguyễn Ly hỏi: "Vì sao ngươi đột nhiên vượt cấp tiến giai?"

Nguyễn Ly sắc mặt khẽ biến, nàng do dự một chút, vẫn là đúng sự thật nói: "Giang sư thúc cho ta bát phẩm Tố linh đan luyện chế thất bại, ta muốn chữa trị kinh mạch héo rút, cho nên làm liều uống vào. Ta là bị ma quỷ ám ảnh, gây ra đại họa, xin sư tôn trách phạt."

Lạc Thanh Từ lại ho khan vài tiếng, nhìn Nguyễn Ly biểu tình nôn nóng, nàng phất phất tay, "Ngươi cũng biết, hôm nay nếu vi sư tới muộn nửa bước, ngươi đã kinh mạch đứt đoạn. Cho dù Cù như chim không xuất hiện, ngươi cũng khó giữ tính mạng."

Nguyễn Ly sắc mặt trắng nhợt, phía sau lưng rét run.

"Đồ nhi biết, mạng của đồ nhi là sư tôn ban cho, ngày sau...."

"Mạng của ngươi, không phải người khác cho, là thuộc về chính ngươi, hiểu không?" Lạc Thanh Từ đột nhiên nghiêm túc lên, đánh gãy lời Nguyễn Ly.

Mắt thấy Nguyễn Ly ngây ngẩn cả người, Lạc Thanh Từ giãn ra nét mặt, "Hôm nay ngươi đã chịu giáo huấn, cho nên vi sư không phạt ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, dục tốc bất đạt, muốn đi nhanh phải đi từ từ. Chuyện hôm nay, không được có lần sau."

"Vâng, đồ nhi đã hiểu."

"Ngươi có ngộ tính, vi sư đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao, ngươi đừng làm ta thất vọng." Đây đều là lời từ đáy lòng nàng.

Nguyễn Ly nhấp khẩn môi, cúi đầu, "Đồ nhi hổ thẹn, ngày sau nhất định chuyên tâm tu hành, tuyệt không cô phụ sư tôn hậu ái."

"Lần này ta cần bế quan chữa thương, tháng sau là Đại Điển Trạc Trần, các ngươi tự hành tham gia. Đợi sư tỷ ngươi xuất quan liền báo cho nàng, mọi chuyện đều nhờ Tử Đàn Quân xử lý. Hai người các ngươi nâng đỡ chiếu cố lẫn nhau, cẩn thận một chút." Nàng không thể trì hoãn, cần nhanh chóng dưỡng tốt thương thế.

Chuyện Cù như chim xuất hiện là một biến số, nhưng Ma tộc mầm tai hoạ chỉ sợ như cũ tránh không khỏi. Lần này Nguyễn Ly xuống núi, cốt truyện liền gia tốc phát triển, nam chủ, nam nhị, còn có thúc thúc cổ quái kia, cùng với tai họa ngầm Ma tộc cũng sẽ xuất hiện.

Nguyễn Ly không biết Lạc Thanh Từ đang ở kia lo lắng trước sau cho mình, nghe xong lời này, nàng có chút giật mình, Lạc Thanh Từ bị thương nặng như vậy sao?

"Sư tôn bị thương rất nghiêm trọng đúng không?"

Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly lại muốn hồng đôi mắt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tiểu hỗn đản này so chính mình còn có thể diễn, nếu có thể, nàng nhất định trao cho nàng ấy giải Oscar dành cho nữ chính xuất sắc nhất.

"Trúc Tiên, ra đây." Nàng không đáp lời Nguyễn Ly, chỉ là nhàn nhạt ra lệnh, cây roi trúc lập tức xuất hiện trong tay nàng.

"Ngươi cùng ngươi sư tỷ đều không có bản mạng linh kiếm, ta liền giao nó cho các ngươi, có nó, cũng có thể hộ các ngươi một vài."

Nguyễn Ly đối Trúc Tiên cũng không xa lạ, thậm chí có chút e ngại, nhưng nàng biết đây là thứ tốt, vì thế do dự nói: "Nó không nghe chúng con."

Lạc Thanh Từ liếc nhìn Trúc Tiên, "Ngươi cần nhớ kỹ, Linh Khí vô chủ vĩnh viễn không thể phát huy thực lực chân chính của mình, nếu lần này ngươi không thể nhận chủ, ta sẽ đưa ngươi đi tìm chủ nhân chân chính của ngươi."

Trúc Tiên lập tức chấn động mấy cái.

"Ngươi ta vô duyên, ngươi cùng các nàng, liền xem kết cục."

Dứt lời, nàng ý bảo Nguyễn Ly, "Cầm lấy."

Nguyễn Ly tuy rằng có chút kinh ngạc, cũng cẩn thận nắm lấy Trúc Tiên.

Khoảng khắc nàng chạm vào, Trúc Tiên toàn thân ánh sáng lưu chuyển, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng lại ảm đạm xuống.

Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, kỳ ngộ chưa tới.

Nguyễn Ly ngược lại rất bình tĩnh, nàng chưa từng gặp qua Linh Khí này, nàng cũng minh bạch nó không thuộc về mình.

"Xem ra, ngươi cũng không phải người mà nó muốn tìm." Lạc Thanh Từ trấn an Nguyễn Ly, "Bản mạng linh kiếm khả ngộ bất khả cầu, kiếm phù hợp mới là tốt nhất. Ngươi vẫn còn thời gian, không cần sốt ruột."

"Sư tôn yên tâm, đồ nhi hiểu rõ. Có được là may mắn, không có được chính là không duyên."

Lạc Thanh Từ rất hài lòng, nhìn Trúc Tiên ủ rũ cụp đuôi, nàng lại nói: "Ngươi đã tu thành khí linh, ý thức nhận chủ mạnh hơn linh kiếm bình thường rất nhiều, hãy kiên nhẫn chờ đợi. Còn có, tuyệt đối không được chơi tiểu tính tình, dù các nàng không phải chủ nhân của ngươi, cũng là ngươi bằng hữu, ở đây ngươi vẫn luôn ỷ mạnh khi dễ các nàng, đi ra ngoài rồi, ngươi liền phải bảo hộ các nàng, minh bạch sao?"



Trúc Tiên ở Trạch Viện nhiều năm như vậy, linh khí mười phần, tuy rằng luôn đánh Tô Ngọc, nhưng cũng bởi vì thích nàng ấy. Lạc Thanh Từ biết rõ điều này, cho nên mới để nó đi theo.

Trúc Tiên đáp ứng rồi, yên lặng nằm trong tay Nguyễn Ly, cũng không tiếng động.

"Được rồi, trở về đi, vi sư mệt mỏi." Lạc Thanh Từ đứng lên, thong dong bước vào trong phòng.

"Vâng, sư tôn hảo hảo nghỉ ngơi." Nguyễn Ly miệng nói như vậy, nhưng nàng không có lập tức rời đi, chỉ là đứng tại chỗ dõi theo Lạc Thanh Từ.

Khi Lạc Thanh Từ xuyên qua bình phong tiến về giường ngủ, nàng đột nhiên ngừng lại. Ánh sáng trong phòng đen tối không rõ, thân ảnh Lạc Thanh Từ phản chiếu lên bình phong, sườn mặt đường cong mỗi một tấc mỗi một nét đều vô cùng rõ ràng.

Nàng dáng người đẹp, tư thái càng không thể bắt bẻ. Cho dù chỉ là một bóng dáng ảnh ngược, cũng đủ để cho lòng người rung động, không dời mắt được.

Chỉ nghe người sau bình phong dịu dàng nói, "Sư tôn của ngươi tuy rằng không phải tông chủ, nhưng cũng không đến mức để cho đồ đệ mình dùng linh đan thứ phẩm, ngày sau chính phẩm vi sư đều cho ngươi, nên cái kia lưu lại đi, chớ có dùng nữa."

Nói xong nàng xoay người, bóng dáng dần dần chìm khuất, biến mất trong tầm mắt Nguyễn Ly.

Lạc Thanh Từ hiểu rõ tính cách Giang Nguyệt Bạch, đối phương cũng có lòng, mà những đan dược kia cũng không tệ. Nhưng ngày sau Nguyễn Ly phải xuống núi lịch luyện, nếu loạn dùng mà không có nàng ở bên cạnh, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nguyễn Ly không nói lời nào, chỉ là đứng tại chỗ thật lâu, sau khi lui ra ngoài nàng đóng cửa lại, cũng không rời đi.

Ngoài phòng gió bắc thổi hiu quạnh, đầy sân một mảnh tĩnh mịch lạnh lẽo.

Ánh mắt Lạc Thanh Từ vẫn luôn nhìn ngoài cửa, chưa một khắc nào rời khỏi bóng dáng nhỏ gầy kia, tuy rằng nhìn không tới nét mặt Nguyễn Ly, nhưng nàng đại khái minh bạch tâm tình nàng ấy lúc này.

Kỳ thật sau khi tiếp xúc nàng liền biết, Tiểu Long Tử này thông minh hơn nữ chủ được đắp nặn trong sách rất nhiều.

Tuy rằng chính mình che giấu hành vi, nhưng luôn cố ý vô tình để lại chút dấu vết, nhìn qua không một kẽ hở, nhưng chỉ cần Tiểu Long Tử đủ thông minh, liền có thể phát hiện được không thích hợp. Hôm nay dáng vẻ Tiểu Long Tử như vậy, cũng không chỉ vì nàng đã cứu nàng ấy mà bị trọng thương.

Hiểu rõ điều này, Lạc Thanh Từ chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt có chút ý cười, nhưng nghĩ đến nữ tử đứng bên ngoài còn chưa rời đi, lại có chút đau xót. Loại cảm giác này thật sự khó lòng chịu đựng, chính mình khó, nàng ấy cũng khó.

Trước khi bế quan, Lạc Thanh Từ cố ý đi gặp Cố Chi Triều. Chuyện Cù như chim đã điều tra xong, và lý do cũng tương tự kiếp trước. Chỉ là ma vật không có bám vào kiếm của nam chủ, mà bám vào đệ tử Thiên Diễn Tông xuống núi làm việc trở về.

Cố Chi Triều thần sắc ngưng trọng, "May mắn ngươi kịp thời giết Cù như chim, bằng không bị ma vật kia khống chế, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Ma tộc đã mấy trăm năm không có bóng dáng, ma vật này chỉ sợ là điềm báo tai họa. Hoài Trúc sư muội, ngươi mau chóng bế quan, sớm ngày khôi phục, Thiên Diễn Tông cần ngươi."

Lạc Thanh Từ không nói gì thêm, chỉ là khẽ gật đầu, "Ta nguyên bản muốn nhập Kiếm Trủng tìm linh khí cho Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc, nhưng không kịp rồi. Mong rằng tông chủ sư huynh có thể ban hai thanh linh kiếm cho các nàng, bằng không ta sợ rằng vô tâm bế quan."

Nghe nàng gọi mình sư huynh, Cố Chi Triều đầy mắt đều là ý cười, "Ngươi thật như Tử Đàn nói đổi tính rồi sao, ngươi đã mở lời ta sao có thể cự tuyệt, ta còn là sư bá của các nàng mà. Ta sẽ tặng các nàng hai thanh thiên giai Thượng phẩm Linh kiếm, nhưng vừa lòng?"

"Tạ tông chủ sư huynh."

Ma vật xuất thế, Tiểu Long Tử cùng đồng bạn chú định sống không yên ổn, hy vọng trước khi chính mình khôi phục, Tiểu Long Tử có thể cùng Tô Ngọc bình yên vượt qua.

Không đợi Tô Ngọc xuất quan, Lạc Thanh Từ liền bế quan.

Nguyễn Ly tu vi nhảy ngàn dặm tiến vào Trúc Cơ đỉnh phong, chấn kinh toàn bộ Thiên Diễn Tông, tên tuổi của nàng lại một lần truyền khắp Tiên Môn.

Như ngày đó vượt qua 923 bậc thiên giai, nàng đã nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu lứa đệ tử mới tại Thiên Diễn Tông

Mấy người Từ Mộ Sơn cùng Diệp Không nhìn Nguyễn Ly yên lặng đứng bên kia, tóc dài được cột cao, trong mắt thần sắc không rõ.

Bọn họ cùng nhau trở thành đệ tử nhập thất, lúc đó Từ Mộ Sơn cùng Diệp Không đều Luyện Khí trung kỳ, người kém nhất cũng Luyện Khí sơ kỳ, chỉ có Nguyễn Ly dẫn khí nhập thể đều không được.

Mới ba năm trôi qua nàng đã Trúc Cơ đỉnh phong, đây là bọn họ mười mấy năm khổ luyện đều không với tới, thậm chí có một số người cả đời không thể vượt qua Trúc Cơ kỳ, sự chênh lệch này thật khiến người đỏ mắt ghen tỵ.

Không chỉ đám người Từ Mộ Sơn, ngay cả lứa đệ tử nhập thất trước đó được xem là thiên chi kiêu tử, ánh mắt nhìn Nguyễn Ly đều thay đổi.

Cực kỳ hâm mộ lại không thể tin tưởng, ghen ghét lại không cam lòng.

Cố Chi Triều đứng trên đại điện, nhìn phía dưới đệ tử trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, trong lòng cảm khái vạn ngàn, đặc biệt là Nguyễn Ly đứng đầu hàng, dáng thẳng như tùng lại nhẹ như cúc, vô luận là ngộ tính hay thực lực, đều nổi bật giữa một đám người đồng trang lứa.

Không thể phủ nhận, phương pháp dạy dỗ của Lạc Thanh Từ rất hiệu quả, nếu Nguyễn Ly có thể thành công Kết Đan, sẽ là người kinh tài tuyệt diễm thứ ba tính từ lúc Thiên Diễn Tông thành lập tới nay.

Ba người lóa mắt như vậy, đại diện cho ba thế hệ, thật sự là Thiên Diễn Tông chuyện may mắn. Nhưng điều này cũng làm Cố Chi Triều có chút ủ rũ, chính mình chung quy kém cỏi.

"Các ngươi nhập tông ba năm, khổ luyện tu hành đều có chút thành tựu. Người Tiên Môn xưa nay lấy nhân nghĩa làm gốc, đuổi ma trừ yêu bảo vệ dân lành là bổn phận. Đại điển Trạc Trần, chính là thanh tẩy chính mình ra khỏi cõi trần, muốn ra khỏi phàm tục phải tiến vào phàm tục, việc đầu tiên cần làm là xuống núi trừ yêu vệ đạo, hiểu rõ chưa?"

"Minh bạch!" Tất cả đệ tử đồng thời cao giọng hô, thanh âm chỉnh tề phá trường không, chấn vang tận trời.

"Tông chủ, Xung Hư Môn trưởng lão cùng thiếu môn chủ đến bái phỏng."

Nguyễn Ly đứng trong đám người vốn gợn sóng bất kinh tức khắc con ngươi ngưng tụ, đáy mắt hồng quang suýt nữa áp không được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương