Hàng Long Quyết
-
Chương 148: Ta không phải nhan khống, ta là sư tôn khống
Lạc Thanh Từ không có ý định để các đệ tử Thiên Diễn Tông biết nàng là Trì Thanh, dù sao điều này quá mức tinh thần phân liệt, làm tổn hại nghiêm trọng hình tượng Hoài Trúc Quân của nàng.
Cho nên sau khi gỡ mặt nạ xuống nàng vẫn chưa mang lên, hơn nữa trừ bỏ điều trị thương thế cho Ngư Trầm, nàng vẫn luôn đợi ở hậu viện, chưa từng tùy ý ra ngoài.
Ngư Trầm bị Long tộc gây thương tích, thương thế không nhẹ, lại kéo dài quá lâu nên mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Có Lạc Thanh Từ cao thủ ở đây, cộng với Trình Tố tận hết sức lực cung cấp đan dược, Ngư Trầm khôi phục rất khá, trước khi Lạc Thanh Từ đi Lục Kỳ Các, Ngư Trầm đã tỉnh.
Lạc Thanh Từ biết được Ngư Trầm tỉnh, liền đi nhìn một chút.
Ngư Trầm đang kể cho Tô Ngọc nghe những gì mình gặp phải sau khi Thiên Diễn Tông bị hủy, dư quang lại thấy được mạt bóng trắng quen thuộc, giọng nói đột nhiên im bặt.
Nàng đầy mặt khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ, sau một hồi mới lẩm bẩm nói: "Hoài Trúc tiên tôn?"
Lạc Thanh Từ chưa nói cái gì, nhấc chân liền đi đến, "Tỉnh rồi? Cảm giác như thế nào?"
Ngư Trầm nhìn Lạc Thanh Từ, vẫn là Hoài Trúc Quân thanh nhuận lạnh lùng trong trí nhớ, dường như những thương tổn cùng nguy hiểm trong quá khứ chưa từng lưu dấu vết trên người nàng.
Nghĩ đến ngày đó Hoài Trúc Quân công nhiên ở trước mặt Tiên môn, quay mũi kiếm về phía sư tổ, Ngư Trầm trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nhưng vô luận Hoài Trúc Quân đã làm gì, hiện giờ Ngư Trầm nhìn đến nàng, trừ bỏ khiếp sợ chính là kinh hỉ.
Ngư Trầm mấp máy môi, trong lòng trào ra một cổ cay đắng, "Đệ tử không sao, chỉ là những sư huynh đệ khác, còn có sư phụ cùng tông chủ đã mất tích, sống chết khó định."
Nói đến đây, Ngư Trầm hốc mắt đỏ lên, "Tiên tôn, tông môn đã không còn."
Ngư Trầm đối vị tiên tôn trong lời đồn lạnh nhạt vô tình thiên chi kiêu tử cũng không có quá nhiều hiểu biết, cũng không dám tiếp xúc nhiều, ba chữ Hoài Trúc Quân chú định là lạnh băng không thể tới gần.
Nhưng kể từ khi Hoài Trúc Quân thu nhận đồ đệ, ở Diễn Võ Trường lấy lại công đạo cho Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc, lại thay Nguyễn Ly chịu hai trăm roi tẩy tội, cho đến lúc đứng trước Tiên môn vạch trần tội ác của Thiên Cơ Tử, hết thảy việc này đã đánh nát sự lạnh nhạt băng giá trên người nàng.
Ngư Trầm không dám nhận định Hoài Trúc Quân làm đúng hay sai, nhưng mỗi một đệ tử Tiên môn đều tha thiết ước mơ có được sư tôn là ngài ấy.
Sự bảo hộ cùng che chở mà Lạc Thanh Từ dành cho Nguyễn Ly, trong tiên môn không một vị sư tôn nào có thể làm được.
Mà ngày ấy ở Thiên Diễn Tông, sự dũng cảm cùng quyết tuyệt của Lạc Thanh Từ khiến Ngư Trầm trong lòng kính nể không thôi. Đổi làm bất kỳ ai khác, cũng sẽ không có người Tiên môn nào dám làm chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, thẳng tay xé xuống bộ mặt của sư phụ mình, vạch trần sự thật tàn khốc trong trận phân tranh kéo dài mấy chục năm giữa người cùng rồng, bằng sức lực chính mình mà điên đảo nhận thức Tiên môn, anh dũng phi thường.
Hoài Trúc Quân vẫn còn, đối Thiên Diễn Tông chính là chuyện may mắn nhất, nhưng tông môn đã bị hủy, sư phụ cùng Hoa sư muội mất tích làm Ngư Trầm đau lòng khó nhịn.
Ngư Trầm lời này làm Tô Ngọc nhớ lại tình cảnh chính mình trước khi gặp sư tôn, nàng nhấp môi, trong lòng cũng không dễ chịu.
Ấn tượng mà Lạc Thanh Từ dành cho mấy người Ngư Trầm không tệ, hơn nữa vô luận Thiên Cơ Tử xấu xa thế nào, bọn họ đều không có sai. Đối với những đệ tử Tiên môn trẻ tuổi, tông phái chính là chỗ dung thân duy nhất, gặp phải đại nạn này, Lạc Thanh Từ có thể lý giải tâm tình bọn họ.
"Ta biết, Tô Ngọc đều nói cho ta. Tông môn tuy rằng huỷ hoại, nhưng các ngươi vẫn còn, mười mấy người các ngươi đều có thể làm nên nghiệp lớn. Sư phụ ngươi tu vi không thấp, sẽ không có việc gì, chỉ cần người còn, sẽ có lúc dốc sức làm lại."
Lạc Thanh Từ không có cách nào trực tiếp nói cho Ngư Trầm rằng Giang Nguyệt Bạch cùng Hoa Nhứ Vãn vẫn còn sống, chỉ có thể mở miệng an ủi.
"Nhưng lâu như vậy, đệ tử vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của sư phụ, Tô sư muội cũng nói sư phụ không ở Phù Phong. Mà hiện giờ Sài Tang bị Long tộc chiếm giữ, sư phụ có thể đi nơi nào?" Ngư Trầm nhất thời hoang mang lo sợ, nàng tu hành đến nay, hết thảy nguy hiểm gặp phải đều liên quan tới con đường tu hành, loại thảm họa này nàng chưa bao giờ trải qua.
"Ngươi trước nghỉ ngơi, ta sẽ cho người đi điều tra tung tích sư phụ ngươi. Trước mắt không có tin tức gì, nghĩa là vẫn còn hy vọng. Thời gian qua ta ở Sài Tang dưỡng thương, cũng không gặp qua Long tộc, sư phụ ngươi khả năng cũng rơi vào cảnh ngộ giống như ta. Rốt cuộc Sài Tang là đất của Thiên Diễn Tông, Tử Đàn Quân tất nhiên quen thuộc, không đến mức dễ dàng rơi vào trong tay Long tộc."
Lạc Thanh Từ nói có sách mách có chứng, làm trái tim kinh sợ của Ngư Trầm cuối cùng được đến tia an ủi. Nghe nàng nhắc đến việc dưỡng thương, Ngư Trầm nhịn không được nghĩ tới việc phát sinh ngày đó, "Tiên tôn, Nguyễn sư muội sao rồi?"
Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn Ngư Trầm, cũng không đáp lời.
Ánh mắt của Lạc Thanh Từ khi đối mặt những người khác luôn đè nặng tia lạnh lẽo, nàng như vậy trầm mặc không nói lại mang theo tia nhìn kỹ, khiến Ngư Trầm cảm thấy rất áp lực.
Ngư Trầm ý thức được lời này đường đột, vừa muốn tạ lỗi đã nghe Lạc Thanh Từ nhàn nhạt nói: "A Ly không có việc gì."
Ngư Trầm có chút kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Lạc Thanh Từ, mà bên kia Lạc Thanh Từ nói xong, nhìn về phía Tô Ngọc, "Vi sư có việc phải đi Vân Trung, con hãy ở lại chiếu cố mọi người, ta sẽ sớm trở về."
Tô Ngọc có chút nóng nảy, "Sư tôn, người không mang con theo sao?"
Nàng thực sợ hãi loại cảm giác này, mỗi khi có chuyện đều là sư tôn cùng sư muội xông về phía trước, chỉ để lại nàng một mình phía sau, nàng luôn không có biện pháp kề vai sát cánh bên sư tôn.
Nàng nói, trong mắt có chút cầu xin, lại tràn đầy ủy khuất, "Sư tôn không muốn dẫn con theo, đúng không?"
Lạc Thanh Từ sửng sốt, nàng biết ý tứ Tô Ngọc, trầm mặc một lát nàng mở miệng nói: "Con ra đây với ta chút."
Tô Ngọc nhìn Ngư Trầm, xoay người cùng Lạc Thanh Từ đi ra ngoài.
"A Ngọc, lần này không phải vi sư muốn bỏ lại con, mà chuyến này chúng ta phải đi Lục Kỳ Các...." Lạc Thanh Từ cũng không giấu Tô Ngọc, nàng đem dự tính của mình nói rõ một lần.
Tô Ngọc biết được chuyện Mạnh Thuyền với Vân Huyên, lập tức sắc mặt đều thay đổi, "Sư tôn, người nói Mạnh Thuyền...... Mạnh Thuyền đã chết? Vậy còn Vân Huyên? Nàng ấy thế nào rồi?"
Tô Ngọc phản ứng quá mãnh liệt khiến Lạc Thanh Từ hơi bất ngờ, nhưng nàng nhớ lại lúc trước Tô Ngọc từng nhắc qua Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên, trong lòng liền sáng tỏ.
"Hồn phách của Mạnh Thuyền vẫn chưa tán, nhưng muốn sống lại, hiện tại còn chưa tìm ra biện pháp. Vân Huyên không có việc gì, nhưng cái chết của Mạnh Thuyền giáng một đòn nặng nề vào nàng ấy, trước mắt cũng không chịu nổi."
Nghe Lạc Thanh Từ nói, Tô Ngọc nghĩ đến lúc ở Thập Phương Bí Cảnh gặp được hai người Mạnh Thuyền, từ đó về sau ý hợp tâm đầu kết thành bạn tốt, sở dĩ Tô Ngọc nhận ra Long tộc khác với lời đồn, là bởi vì Vân Huyên.
Khó trách Mạnh Kiều sẽ tìm đến sư tôn, còn dáng dấp như vậy.
Tưởng tượng đến Mạnh Thuyền đã không còn, Tô Ngọc đau lòng khó nhịn, nàng càng thêm thống hận cục diện như nước với lửa hiện giờ giữa Nhân tộc cùng Long tộc. Nếu không phải đám người cố chấp kia gây nghiệt, làm sao sẽ ép Mạnh Thuyền đến bước đường cùng.
"Mạnh cô nương rất để ý Vân Huyên, sao có thể nhẫn tâm làm như vậy." Nếu Mạnh Thuyền thật sự chết đi, Vân Huyên ôm theo thi thể Mạnh Thuyền, vậy cả đời dài dằng dặc nên trôi qua thế nào?
"Thế cục hiện giờ, một mình Mạnh Thuyền chung quy vô lực xoay chuyển trời đất." Đồng cảnh ngộ, Lạc Thanh Từ làm sao không thổn thức.
"Cho nên sư tôn không muốn bại lộ thân phận?" Tô Ngọc áp xuống trong lòng đau đớn, nghĩ đến sư tôn tính toán, lập tức hiểu được.
"Ừm. Tuy rằng ta từng lấy thân phận Trì Thanh xuất hiện, nhưng người biết ta cũng không nhiều, cho dù ta ở bên A Ly, bọn họ cũng sẽ không nghĩ ta là Lạc Thanh Từ. Nhưng nếu ba người chúng ta đồng hành, liền cực kỳ gây chú ý. Đại hội Tiên Minh còn chưa bắt đầu, cũng không phải thời cơ tốt tiết lộ thân phận." Bằng không Lục Kỳ Các chính là tông môn đầu tiên cự tuyệt tham dự.
Tô Ngọc có chút mất mát, nàng cúi đầu thấp giọng nói: "Con chỉ sợ sư tôn lại ném xuống con. Mấy lần trước con đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị thương tổn, mỗi khi người cùng sư muội gặp nạn, con liền cảm thấy chính mình vô năng, luôn là không giúp được người."
Lạc Thanh Từ trong lòng lên men, nàng nhìn tiểu cô nương trong nguyên tác vốn không nên trở thành đồ đệ mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tô Ngọc, "Con như thế nào cảm thấy chính mình vô năng? A Ngọc, vi sư đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ sợ ba đời may mắn mới có cơ duyên cùng con và A Ly trở thành sư đồ. Bởi vì có con, ta mới cảm thấy người Tiên môn còn có thể cứu chữa, cũng làm A Ly thấy được hy vọng giảng hòa giữa hai tộc. Ta đã từng không nguyện nhận con làm đồ đệ, nhưng hiện tại hồi tưởng, thu nhận con là quyết định đúng đắn nhất của ta."
Những lời này Lạc Thanh Từ nói đến trịnh trọng chân thành, làm Tô Ngọc không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt.
Nàng ngơ ngác nhìn sư tôn, hồi lâu mới tìm về chính mình thần trí. Nàng cổ họng trên dưới hoạt động, hốc mắt một chút đỏ lên, nàng giương miệng động vài lần, chịu đựng xúc động muốn bật khóc, nghẹn ngào nói: "Sư tôn thật sự.... thật sự nghĩ như vậy sao?"
Lạc Thanh Từ nhìn Tô Ngọc, trong lòng chua xót lại buồn cười, "Vi sư gạt con làm gì? Con không chỉ là đồ đệ tốt, còn là sư tỷ tốt, với người bên cạnh mà nói, con cũng là người rất tốt. Tựa như Nhứ Vãn, Mạnh Thuyền, Vân Huyên, còn có Trình tỷ tỷ của con, không phải đều như thế sao?"
Nguyên bản Tô Ngọc được Lạc Thanh Từ khen đến trong lòng vui vẻ cực kỳ, nhưng một câu cuối cùng kia, Trình tỷ tỷ của con, làm Tô Ngọc tức khắc đầy mặt đỏ bừng. Nàng thậm chí lại một lần không ngăn được nhớ tới ngày ấy chính mình uống rượu say, thập phần không biết xấu hổ mà lôi kéo Trình Tố, đối Trình Tố vừa ôm vừa cọ, càng là không chỗ dung thân.
"Nào...... Nào có, Trình tỷ tỷ...... Con, con đã biết, cảm ơn sư tôn." Tô Ngọc thật sự chịu không nổi, nói năng lộn xộn một hồi, quay đầu liền chạy.
Nàng chạy nửa đường lại vòng về tới, nghẹn đỏ mặt nói: "Sư tôn nhất định phải cẩn thận, con đợi người cùng sư muội trở về."
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, thấy Tô Ngọc bối rối chạy xa liền nhịn không được nở nụ cười, đứa ngốc này. Thật đúng là chọc người trìu mến, chẳng trách Trình Tố lại đối Tô Ngọc như vậy.
"Hệ thống, sợ rằng một nhà của ta đều chỉnh chỉnh tề tề cong vòng." Đồ đệ, ái nhân, bằng hữu của nàng, hiện giờ bốn người rơi vào mối quan hệ hỗn loạn này, nghĩ đến xưng hô ngày sau cũng đủ khiến nàng đau đầu.
Thời gian khẩn cấp, Lạc Thanh Từ không có trì hoãn, sau khi lấy được thuốc do Trình Tố chuẩn bị, nàng lập tức xuất phát.
Lần này nàng không định mang mặt nạ Trình Tố làm cho nàng, mà lấy ra chiếc mặt nạ vô diện nhân vốn phủ đầy tro bụi, nhanh chóng mang lên.
Nguyễn Ly ở bên trơ mắt nhìn sư tôn gương mặt xinh đẹp tinh xảo như đúc từ băng tuyết, bị một cái mặt nạ hai má đà hồng che khuất, nàng nhịn không được giật giật lông mày mấy cái.
Lạc Thanh Từ vừa vặn bắt được phản ứng của nàng, liền chậm rãi dạo bước đến trước mặt Nguyễn Ly, nhéo nhéo gò má của nàng, "Nàng làm gì là biểu tình này, ghét bỏ ta?"
Nguyễn Ly chớp chớp mắt, nghiêm túc lắc đầu, "Không có, vô luận sư tôn thế nào đều tốt. Chỉ là, sư tôn không thể phân biệt đẹp xấu sao?"
Lạc Thanh Từ khóe miệng run rẩy, "Ý nàng là gì?"
"Sư tôn đối linh lực khống chế tinh chuẩn, vì sao làm bàn ghế, mặt nạ, còn có cái còi Lôi thần, đều thẩm mỹ kỳ lạ như vậy?"
Lạc Thanh Từ hừ lạnh một tiếng, "Đồ nhi thật là tự phụ, dám phê bình vi sư đấy. Rồng nhan khống như nàng, nói thẳng xấu là được."
Nguyễn Ly nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại có chút khó hiểu: "Sư tôn, cái gì gọi là nhan khống?" Những từ ngữ mới lạ kiểu này, nàng từng hỏi qua sư tỷ, nhưng sư tỷ cũng không biết.
Loại cảm giác này có đôi khi làm nàng cảm thấy, sư tôn và nàng dường như không phải người cùng một thế giới.
"Nhan khống chính là thập phần để ý diện mạo, cho rằng lớn lên xinh đẹp mới là thiên lý, nói ngắn gọn là si mê sắc đẹp." Nói đến đây, Lạc Thanh Từ liền có chút oán giận, chính mình nghĩ ra bao nhiêu cách để công lược A Ly, đều không bằng gương mặt đẹp này dụ hoặc nàng ấy.
Nguyễn Ly nghe xong cẩn thận cân nhắc, nhịn không được đỏ bừng mặt, nàng thích xinh đẹp, nhưng cũng không phải chỉ thích xinh đẹp.
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng rộng mở thông suốt, sau đó thập phần nghiêm túc nói: "Nhưng mà, dựa theo sư tôn nói, ta không nên gọi là nhan khống."
"Vậy gọi là gì?" Lạc Thanh Từ đang nghĩ xem nên mặc y phục thế nào, Nguyễn Ly nghiêm trang nói: "Ta hẳn là sư tôn khống."
Dứt lời nàng còn trịnh trọng nói, "Ta cực kỳ để ý sư tôn, cho rằng sư tôn chính là thiên lý."
Lạc Thanh Từ yên lặng nhìn nàng, nhất thời vừa buồn cười lại cảm động, còn có chút ngượng ngùng, "Miệng lưỡi trơn tru."
Khi Lạc Thanh Từ mang mặt nạ vô diện nhân xuất hiện trước mắt mọi người, cảm giác không hòa hợp càng thêm nùng liệt, Trình Tố vẻ mặt ghét bỏ không nỡ nhìn thẳng, Tô Ngọc cùng Mạnh Kiều thì trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Chỉ có Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt tràn đầy ý cười, còn mang theo sủng nịch vô pháp che giấu.
Tuy rằng xấu chút, nhưng nghĩ đến đối phương chính là sư tôn, liền đáng yêu cực kỳ, hơn nữa, mặt nạ kia tránh cho người khác nhìn chằm chằm thê tử của nàng, rất tốt đấy.
Sau khi các nàng rời đi, Trình Tố lắc đầu thở dài, "Gương mặt đẹp như vậy, thực là phí phạm của trời."
Tô Ngọc ngẩn người, ngay sau đó nói: "Sư tôn chỉ là sợ bị lộ thân phận."
Trình Tố một lời khó nói hết nhìn Tô Ngọc, "Ta lần đầu tiên thấy tỷ ấy, tỷ ấy chính là mang mặt nạ xấu kia rêu rao khắp nơi, ta nhìn thật chướng mắt, nên mới lấy pháp bảo chế thành mặt nạ bạc cho tỷ ấy. Thật không ngờ, tỷ ấy vẫn còn giữ cái kia vô diện nhân chính mình làm."
"Sư tôn chính mình làm?" Tô Ngọc tưởng tượng không tới, sư tôn giống như trích tiên hạ phàm, nhất cử nhất động lịch sự tao nhã thiên thành, sao có thể làm ra đồ vật kỳ quái như vậy.
Lạc Thanh Từ ra khỏi thành liền cùng Vân Huyên hội hợp, Vân Huyên vốn là bị đả kích đến như cái xác không hồn, nhìn thấy mặt nạ của Lạc Thanh Từ, nàng cũng chịu không nổi nữa, khô cằn nói: "Mặt nạ của Hoài Trúc Quân, độc đáo thật."
Lạc Thanh Từ có chút không thể lý giải, thẩm mỹ của người Tu Chân giới làm sao vậy, mặt nạ búp bê Tây Dương không tốt ư?
"Việc này không nên chậm trễ, Mạnh Kiều lại không quay về, bên kia chỉ sợ muốn nóng nảy." Lạc Thanh Từ không nghĩ trì hoãn, mở miệng nói.
Dứt lời nàng đưa đan dược che giấu khí tức rồng cho Vân Huyên, muốn đến Vân Trung, băng qua Phù Phong là con đường nhanh nhất.
Một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, hai ngày sau, các nàng liền thành công tới Lục Kỳ Các. Mạnh Kiều là đệ tử nhập thất, lại là người thừa kế do Lục Kỳ Các tận tâm bồi dưỡng, cho nên hắn dễ như trở bàn tay mà mở ra kết giới, mang theo Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đi vào.
Đứng trước sơn môn, Mạnh Kiều nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Nguyễn cô nương, nếu có một ngày hai tộc được đến cơ hội giảng hòa, cô nương muốn thay Long tộc báo thù, có thể buông tha cho những người vô tội hay không?"
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, lúc này mới đáp: "Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ không lạm sát người vô tội, những đệ tử Tiên môn chưa từng tàn hại Long tộc, cho dù là đồng phạm, ta cũng sẽ bỏ qua. Nếu không, hai tộc vĩnh viễn không thể sống hòa bình. Nhưng có một số người, nợ máu phải trả bằng máu, ta không thể buông tha họ."
Mạnh Kiều khẽ gật đầu, trước mắt nếu Tiên môn cứ gàn bướng hồ đồ, Lục Kỳ Các đệ tử trẻ tuổi đều sẽ ngã xuống trong trận chiến này. Long tộc muốn đối phó bọn họ, quá đơn giản. Cho dù là vì Mạnh Thuyền hay vì tương lai, hắn đều phải đảm đương một lần tội khi sư diệt tổ.
Bên trong Lục Kỳ Các, Mạnh Kỳ Sơn đang cau mày, thần sắc âm trầm. Nghĩ đến quyết định của các chủ, hắn liền cảm thấy bực bội. Mạnh Thuyền trốn đi, Mạnh Kiều đuổi theo đã hơn mười ngày, một chút tin tức đều không có.
Nhị trưởng lão đã đề nghị cho đồ đệ hắn thay Mạnh Kiều nhận lấy linh lực từ khế ước Long tộc, các chủ đã dao động. Tiếp tục như vậy, cơ hội tốt nhất liền bị cướp trắng, nếu có thể được đến linh lực khế ước Long tộc hóa thành mình dùng, Mạnh Kiều nhất định sẽ tiến vào cảnh giới Phân Thần, trở thành nhân tài kiệt xuất trong Tiên môn. Hơn nữa sức mạnh khế ước, so với Tuyệt Tình Quyết của Lạc Thanh Từ, cũng không nhường một tấc! Nói không chừng, Mạnh Kiều có thể trở thành Lạc Thanh Từ thứ hai, thiên phú tột bực, uy danh vang dội trong Tu Chân giới!
Nguy hiểm cùng thống khổ kia, Mạnh Kiều tuyệt đối phải vượt qua!
Lúc Mạnh Kỳ Sơn chuẩn bị đi tìm các chủ, hắn liền phát hiện tia linh lực quen thuộc, một khắc nhìn đến Mạnh Kiều, hắn vui mừng khôn xiết, ngay sau đó lạnh mặt quát lớn: "Nghịch đồ, ngươi còn biết trở về!"
"Sư tôn, ta nguyện ý nghe theo các chủ an bài, nhận lấy sức mạnh khế ước." Mạnh Kiều cúi đầu quỳ một gối, trầm giọng nói.
Mạnh Kỳ Sơn rất là hài lòng, "Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, ngươi chớ có sợ, cho dù dốc hết toàn lực, ta cũng sẽ đảm bảo cho ngươi an toàn, tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện, ngươi chỉ lo an tâm tiếp nhận."
Mạnh Kiều nhìn Mạnh Kỳ Sơn vui vẻ không thôi, lại không nghe được sư tôn hỏi thăm Mạnh Thuyền một câu, trong lòng tràn đầy bi thương. Sư tôn đối hắn không tệ, nhưng lại không hề quan tâm đến Mạnh Thuyền, bởi vì trong mắt sư tôn, muội muội hắn không có giá trị.
Nhưng trong lòng hắn, Mạnh Thuyền chính là báu vật vô giá của hắn, ai cũng không thể làm tổn thương nàng, bất kể là sư tôn hay các chủ.
Cho nên sau khi gỡ mặt nạ xuống nàng vẫn chưa mang lên, hơn nữa trừ bỏ điều trị thương thế cho Ngư Trầm, nàng vẫn luôn đợi ở hậu viện, chưa từng tùy ý ra ngoài.
Ngư Trầm bị Long tộc gây thương tích, thương thế không nhẹ, lại kéo dài quá lâu nên mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Có Lạc Thanh Từ cao thủ ở đây, cộng với Trình Tố tận hết sức lực cung cấp đan dược, Ngư Trầm khôi phục rất khá, trước khi Lạc Thanh Từ đi Lục Kỳ Các, Ngư Trầm đã tỉnh.
Lạc Thanh Từ biết được Ngư Trầm tỉnh, liền đi nhìn một chút.
Ngư Trầm đang kể cho Tô Ngọc nghe những gì mình gặp phải sau khi Thiên Diễn Tông bị hủy, dư quang lại thấy được mạt bóng trắng quen thuộc, giọng nói đột nhiên im bặt.
Nàng đầy mặt khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ, sau một hồi mới lẩm bẩm nói: "Hoài Trúc tiên tôn?"
Lạc Thanh Từ chưa nói cái gì, nhấc chân liền đi đến, "Tỉnh rồi? Cảm giác như thế nào?"
Ngư Trầm nhìn Lạc Thanh Từ, vẫn là Hoài Trúc Quân thanh nhuận lạnh lùng trong trí nhớ, dường như những thương tổn cùng nguy hiểm trong quá khứ chưa từng lưu dấu vết trên người nàng.
Nghĩ đến ngày đó Hoài Trúc Quân công nhiên ở trước mặt Tiên môn, quay mũi kiếm về phía sư tổ, Ngư Trầm trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nhưng vô luận Hoài Trúc Quân đã làm gì, hiện giờ Ngư Trầm nhìn đến nàng, trừ bỏ khiếp sợ chính là kinh hỉ.
Ngư Trầm mấp máy môi, trong lòng trào ra một cổ cay đắng, "Đệ tử không sao, chỉ là những sư huynh đệ khác, còn có sư phụ cùng tông chủ đã mất tích, sống chết khó định."
Nói đến đây, Ngư Trầm hốc mắt đỏ lên, "Tiên tôn, tông môn đã không còn."
Ngư Trầm đối vị tiên tôn trong lời đồn lạnh nhạt vô tình thiên chi kiêu tử cũng không có quá nhiều hiểu biết, cũng không dám tiếp xúc nhiều, ba chữ Hoài Trúc Quân chú định là lạnh băng không thể tới gần.
Nhưng kể từ khi Hoài Trúc Quân thu nhận đồ đệ, ở Diễn Võ Trường lấy lại công đạo cho Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc, lại thay Nguyễn Ly chịu hai trăm roi tẩy tội, cho đến lúc đứng trước Tiên môn vạch trần tội ác của Thiên Cơ Tử, hết thảy việc này đã đánh nát sự lạnh nhạt băng giá trên người nàng.
Ngư Trầm không dám nhận định Hoài Trúc Quân làm đúng hay sai, nhưng mỗi một đệ tử Tiên môn đều tha thiết ước mơ có được sư tôn là ngài ấy.
Sự bảo hộ cùng che chở mà Lạc Thanh Từ dành cho Nguyễn Ly, trong tiên môn không một vị sư tôn nào có thể làm được.
Mà ngày ấy ở Thiên Diễn Tông, sự dũng cảm cùng quyết tuyệt của Lạc Thanh Từ khiến Ngư Trầm trong lòng kính nể không thôi. Đổi làm bất kỳ ai khác, cũng sẽ không có người Tiên môn nào dám làm chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, thẳng tay xé xuống bộ mặt của sư phụ mình, vạch trần sự thật tàn khốc trong trận phân tranh kéo dài mấy chục năm giữa người cùng rồng, bằng sức lực chính mình mà điên đảo nhận thức Tiên môn, anh dũng phi thường.
Hoài Trúc Quân vẫn còn, đối Thiên Diễn Tông chính là chuyện may mắn nhất, nhưng tông môn đã bị hủy, sư phụ cùng Hoa sư muội mất tích làm Ngư Trầm đau lòng khó nhịn.
Ngư Trầm lời này làm Tô Ngọc nhớ lại tình cảnh chính mình trước khi gặp sư tôn, nàng nhấp môi, trong lòng cũng không dễ chịu.
Ấn tượng mà Lạc Thanh Từ dành cho mấy người Ngư Trầm không tệ, hơn nữa vô luận Thiên Cơ Tử xấu xa thế nào, bọn họ đều không có sai. Đối với những đệ tử Tiên môn trẻ tuổi, tông phái chính là chỗ dung thân duy nhất, gặp phải đại nạn này, Lạc Thanh Từ có thể lý giải tâm tình bọn họ.
"Ta biết, Tô Ngọc đều nói cho ta. Tông môn tuy rằng huỷ hoại, nhưng các ngươi vẫn còn, mười mấy người các ngươi đều có thể làm nên nghiệp lớn. Sư phụ ngươi tu vi không thấp, sẽ không có việc gì, chỉ cần người còn, sẽ có lúc dốc sức làm lại."
Lạc Thanh Từ không có cách nào trực tiếp nói cho Ngư Trầm rằng Giang Nguyệt Bạch cùng Hoa Nhứ Vãn vẫn còn sống, chỉ có thể mở miệng an ủi.
"Nhưng lâu như vậy, đệ tử vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của sư phụ, Tô sư muội cũng nói sư phụ không ở Phù Phong. Mà hiện giờ Sài Tang bị Long tộc chiếm giữ, sư phụ có thể đi nơi nào?" Ngư Trầm nhất thời hoang mang lo sợ, nàng tu hành đến nay, hết thảy nguy hiểm gặp phải đều liên quan tới con đường tu hành, loại thảm họa này nàng chưa bao giờ trải qua.
"Ngươi trước nghỉ ngơi, ta sẽ cho người đi điều tra tung tích sư phụ ngươi. Trước mắt không có tin tức gì, nghĩa là vẫn còn hy vọng. Thời gian qua ta ở Sài Tang dưỡng thương, cũng không gặp qua Long tộc, sư phụ ngươi khả năng cũng rơi vào cảnh ngộ giống như ta. Rốt cuộc Sài Tang là đất của Thiên Diễn Tông, Tử Đàn Quân tất nhiên quen thuộc, không đến mức dễ dàng rơi vào trong tay Long tộc."
Lạc Thanh Từ nói có sách mách có chứng, làm trái tim kinh sợ của Ngư Trầm cuối cùng được đến tia an ủi. Nghe nàng nhắc đến việc dưỡng thương, Ngư Trầm nhịn không được nghĩ tới việc phát sinh ngày đó, "Tiên tôn, Nguyễn sư muội sao rồi?"
Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn Ngư Trầm, cũng không đáp lời.
Ánh mắt của Lạc Thanh Từ khi đối mặt những người khác luôn đè nặng tia lạnh lẽo, nàng như vậy trầm mặc không nói lại mang theo tia nhìn kỹ, khiến Ngư Trầm cảm thấy rất áp lực.
Ngư Trầm ý thức được lời này đường đột, vừa muốn tạ lỗi đã nghe Lạc Thanh Từ nhàn nhạt nói: "A Ly không có việc gì."
Ngư Trầm có chút kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Lạc Thanh Từ, mà bên kia Lạc Thanh Từ nói xong, nhìn về phía Tô Ngọc, "Vi sư có việc phải đi Vân Trung, con hãy ở lại chiếu cố mọi người, ta sẽ sớm trở về."
Tô Ngọc có chút nóng nảy, "Sư tôn, người không mang con theo sao?"
Nàng thực sợ hãi loại cảm giác này, mỗi khi có chuyện đều là sư tôn cùng sư muội xông về phía trước, chỉ để lại nàng một mình phía sau, nàng luôn không có biện pháp kề vai sát cánh bên sư tôn.
Nàng nói, trong mắt có chút cầu xin, lại tràn đầy ủy khuất, "Sư tôn không muốn dẫn con theo, đúng không?"
Lạc Thanh Từ sửng sốt, nàng biết ý tứ Tô Ngọc, trầm mặc một lát nàng mở miệng nói: "Con ra đây với ta chút."
Tô Ngọc nhìn Ngư Trầm, xoay người cùng Lạc Thanh Từ đi ra ngoài.
"A Ngọc, lần này không phải vi sư muốn bỏ lại con, mà chuyến này chúng ta phải đi Lục Kỳ Các...." Lạc Thanh Từ cũng không giấu Tô Ngọc, nàng đem dự tính của mình nói rõ một lần.
Tô Ngọc biết được chuyện Mạnh Thuyền với Vân Huyên, lập tức sắc mặt đều thay đổi, "Sư tôn, người nói Mạnh Thuyền...... Mạnh Thuyền đã chết? Vậy còn Vân Huyên? Nàng ấy thế nào rồi?"
Tô Ngọc phản ứng quá mãnh liệt khiến Lạc Thanh Từ hơi bất ngờ, nhưng nàng nhớ lại lúc trước Tô Ngọc từng nhắc qua Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên, trong lòng liền sáng tỏ.
"Hồn phách của Mạnh Thuyền vẫn chưa tán, nhưng muốn sống lại, hiện tại còn chưa tìm ra biện pháp. Vân Huyên không có việc gì, nhưng cái chết của Mạnh Thuyền giáng một đòn nặng nề vào nàng ấy, trước mắt cũng không chịu nổi."
Nghe Lạc Thanh Từ nói, Tô Ngọc nghĩ đến lúc ở Thập Phương Bí Cảnh gặp được hai người Mạnh Thuyền, từ đó về sau ý hợp tâm đầu kết thành bạn tốt, sở dĩ Tô Ngọc nhận ra Long tộc khác với lời đồn, là bởi vì Vân Huyên.
Khó trách Mạnh Kiều sẽ tìm đến sư tôn, còn dáng dấp như vậy.
Tưởng tượng đến Mạnh Thuyền đã không còn, Tô Ngọc đau lòng khó nhịn, nàng càng thêm thống hận cục diện như nước với lửa hiện giờ giữa Nhân tộc cùng Long tộc. Nếu không phải đám người cố chấp kia gây nghiệt, làm sao sẽ ép Mạnh Thuyền đến bước đường cùng.
"Mạnh cô nương rất để ý Vân Huyên, sao có thể nhẫn tâm làm như vậy." Nếu Mạnh Thuyền thật sự chết đi, Vân Huyên ôm theo thi thể Mạnh Thuyền, vậy cả đời dài dằng dặc nên trôi qua thế nào?
"Thế cục hiện giờ, một mình Mạnh Thuyền chung quy vô lực xoay chuyển trời đất." Đồng cảnh ngộ, Lạc Thanh Từ làm sao không thổn thức.
"Cho nên sư tôn không muốn bại lộ thân phận?" Tô Ngọc áp xuống trong lòng đau đớn, nghĩ đến sư tôn tính toán, lập tức hiểu được.
"Ừm. Tuy rằng ta từng lấy thân phận Trì Thanh xuất hiện, nhưng người biết ta cũng không nhiều, cho dù ta ở bên A Ly, bọn họ cũng sẽ không nghĩ ta là Lạc Thanh Từ. Nhưng nếu ba người chúng ta đồng hành, liền cực kỳ gây chú ý. Đại hội Tiên Minh còn chưa bắt đầu, cũng không phải thời cơ tốt tiết lộ thân phận." Bằng không Lục Kỳ Các chính là tông môn đầu tiên cự tuyệt tham dự.
Tô Ngọc có chút mất mát, nàng cúi đầu thấp giọng nói: "Con chỉ sợ sư tôn lại ném xuống con. Mấy lần trước con đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị thương tổn, mỗi khi người cùng sư muội gặp nạn, con liền cảm thấy chính mình vô năng, luôn là không giúp được người."
Lạc Thanh Từ trong lòng lên men, nàng nhìn tiểu cô nương trong nguyên tác vốn không nên trở thành đồ đệ mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tô Ngọc, "Con như thế nào cảm thấy chính mình vô năng? A Ngọc, vi sư đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ sợ ba đời may mắn mới có cơ duyên cùng con và A Ly trở thành sư đồ. Bởi vì có con, ta mới cảm thấy người Tiên môn còn có thể cứu chữa, cũng làm A Ly thấy được hy vọng giảng hòa giữa hai tộc. Ta đã từng không nguyện nhận con làm đồ đệ, nhưng hiện tại hồi tưởng, thu nhận con là quyết định đúng đắn nhất của ta."
Những lời này Lạc Thanh Từ nói đến trịnh trọng chân thành, làm Tô Ngọc không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt.
Nàng ngơ ngác nhìn sư tôn, hồi lâu mới tìm về chính mình thần trí. Nàng cổ họng trên dưới hoạt động, hốc mắt một chút đỏ lên, nàng giương miệng động vài lần, chịu đựng xúc động muốn bật khóc, nghẹn ngào nói: "Sư tôn thật sự.... thật sự nghĩ như vậy sao?"
Lạc Thanh Từ nhìn Tô Ngọc, trong lòng chua xót lại buồn cười, "Vi sư gạt con làm gì? Con không chỉ là đồ đệ tốt, còn là sư tỷ tốt, với người bên cạnh mà nói, con cũng là người rất tốt. Tựa như Nhứ Vãn, Mạnh Thuyền, Vân Huyên, còn có Trình tỷ tỷ của con, không phải đều như thế sao?"
Nguyên bản Tô Ngọc được Lạc Thanh Từ khen đến trong lòng vui vẻ cực kỳ, nhưng một câu cuối cùng kia, Trình tỷ tỷ của con, làm Tô Ngọc tức khắc đầy mặt đỏ bừng. Nàng thậm chí lại một lần không ngăn được nhớ tới ngày ấy chính mình uống rượu say, thập phần không biết xấu hổ mà lôi kéo Trình Tố, đối Trình Tố vừa ôm vừa cọ, càng là không chỗ dung thân.
"Nào...... Nào có, Trình tỷ tỷ...... Con, con đã biết, cảm ơn sư tôn." Tô Ngọc thật sự chịu không nổi, nói năng lộn xộn một hồi, quay đầu liền chạy.
Nàng chạy nửa đường lại vòng về tới, nghẹn đỏ mặt nói: "Sư tôn nhất định phải cẩn thận, con đợi người cùng sư muội trở về."
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, thấy Tô Ngọc bối rối chạy xa liền nhịn không được nở nụ cười, đứa ngốc này. Thật đúng là chọc người trìu mến, chẳng trách Trình Tố lại đối Tô Ngọc như vậy.
"Hệ thống, sợ rằng một nhà của ta đều chỉnh chỉnh tề tề cong vòng." Đồ đệ, ái nhân, bằng hữu của nàng, hiện giờ bốn người rơi vào mối quan hệ hỗn loạn này, nghĩ đến xưng hô ngày sau cũng đủ khiến nàng đau đầu.
Thời gian khẩn cấp, Lạc Thanh Từ không có trì hoãn, sau khi lấy được thuốc do Trình Tố chuẩn bị, nàng lập tức xuất phát.
Lần này nàng không định mang mặt nạ Trình Tố làm cho nàng, mà lấy ra chiếc mặt nạ vô diện nhân vốn phủ đầy tro bụi, nhanh chóng mang lên.
Nguyễn Ly ở bên trơ mắt nhìn sư tôn gương mặt xinh đẹp tinh xảo như đúc từ băng tuyết, bị một cái mặt nạ hai má đà hồng che khuất, nàng nhịn không được giật giật lông mày mấy cái.
Lạc Thanh Từ vừa vặn bắt được phản ứng của nàng, liền chậm rãi dạo bước đến trước mặt Nguyễn Ly, nhéo nhéo gò má của nàng, "Nàng làm gì là biểu tình này, ghét bỏ ta?"
Nguyễn Ly chớp chớp mắt, nghiêm túc lắc đầu, "Không có, vô luận sư tôn thế nào đều tốt. Chỉ là, sư tôn không thể phân biệt đẹp xấu sao?"
Lạc Thanh Từ khóe miệng run rẩy, "Ý nàng là gì?"
"Sư tôn đối linh lực khống chế tinh chuẩn, vì sao làm bàn ghế, mặt nạ, còn có cái còi Lôi thần, đều thẩm mỹ kỳ lạ như vậy?"
Lạc Thanh Từ hừ lạnh một tiếng, "Đồ nhi thật là tự phụ, dám phê bình vi sư đấy. Rồng nhan khống như nàng, nói thẳng xấu là được."
Nguyễn Ly nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại có chút khó hiểu: "Sư tôn, cái gì gọi là nhan khống?" Những từ ngữ mới lạ kiểu này, nàng từng hỏi qua sư tỷ, nhưng sư tỷ cũng không biết.
Loại cảm giác này có đôi khi làm nàng cảm thấy, sư tôn và nàng dường như không phải người cùng một thế giới.
"Nhan khống chính là thập phần để ý diện mạo, cho rằng lớn lên xinh đẹp mới là thiên lý, nói ngắn gọn là si mê sắc đẹp." Nói đến đây, Lạc Thanh Từ liền có chút oán giận, chính mình nghĩ ra bao nhiêu cách để công lược A Ly, đều không bằng gương mặt đẹp này dụ hoặc nàng ấy.
Nguyễn Ly nghe xong cẩn thận cân nhắc, nhịn không được đỏ bừng mặt, nàng thích xinh đẹp, nhưng cũng không phải chỉ thích xinh đẹp.
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng rộng mở thông suốt, sau đó thập phần nghiêm túc nói: "Nhưng mà, dựa theo sư tôn nói, ta không nên gọi là nhan khống."
"Vậy gọi là gì?" Lạc Thanh Từ đang nghĩ xem nên mặc y phục thế nào, Nguyễn Ly nghiêm trang nói: "Ta hẳn là sư tôn khống."
Dứt lời nàng còn trịnh trọng nói, "Ta cực kỳ để ý sư tôn, cho rằng sư tôn chính là thiên lý."
Lạc Thanh Từ yên lặng nhìn nàng, nhất thời vừa buồn cười lại cảm động, còn có chút ngượng ngùng, "Miệng lưỡi trơn tru."
Khi Lạc Thanh Từ mang mặt nạ vô diện nhân xuất hiện trước mắt mọi người, cảm giác không hòa hợp càng thêm nùng liệt, Trình Tố vẻ mặt ghét bỏ không nỡ nhìn thẳng, Tô Ngọc cùng Mạnh Kiều thì trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Chỉ có Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt tràn đầy ý cười, còn mang theo sủng nịch vô pháp che giấu.
Tuy rằng xấu chút, nhưng nghĩ đến đối phương chính là sư tôn, liền đáng yêu cực kỳ, hơn nữa, mặt nạ kia tránh cho người khác nhìn chằm chằm thê tử của nàng, rất tốt đấy.
Sau khi các nàng rời đi, Trình Tố lắc đầu thở dài, "Gương mặt đẹp như vậy, thực là phí phạm của trời."
Tô Ngọc ngẩn người, ngay sau đó nói: "Sư tôn chỉ là sợ bị lộ thân phận."
Trình Tố một lời khó nói hết nhìn Tô Ngọc, "Ta lần đầu tiên thấy tỷ ấy, tỷ ấy chính là mang mặt nạ xấu kia rêu rao khắp nơi, ta nhìn thật chướng mắt, nên mới lấy pháp bảo chế thành mặt nạ bạc cho tỷ ấy. Thật không ngờ, tỷ ấy vẫn còn giữ cái kia vô diện nhân chính mình làm."
"Sư tôn chính mình làm?" Tô Ngọc tưởng tượng không tới, sư tôn giống như trích tiên hạ phàm, nhất cử nhất động lịch sự tao nhã thiên thành, sao có thể làm ra đồ vật kỳ quái như vậy.
Lạc Thanh Từ ra khỏi thành liền cùng Vân Huyên hội hợp, Vân Huyên vốn là bị đả kích đến như cái xác không hồn, nhìn thấy mặt nạ của Lạc Thanh Từ, nàng cũng chịu không nổi nữa, khô cằn nói: "Mặt nạ của Hoài Trúc Quân, độc đáo thật."
Lạc Thanh Từ có chút không thể lý giải, thẩm mỹ của người Tu Chân giới làm sao vậy, mặt nạ búp bê Tây Dương không tốt ư?
"Việc này không nên chậm trễ, Mạnh Kiều lại không quay về, bên kia chỉ sợ muốn nóng nảy." Lạc Thanh Từ không nghĩ trì hoãn, mở miệng nói.
Dứt lời nàng đưa đan dược che giấu khí tức rồng cho Vân Huyên, muốn đến Vân Trung, băng qua Phù Phong là con đường nhanh nhất.
Một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, hai ngày sau, các nàng liền thành công tới Lục Kỳ Các. Mạnh Kiều là đệ tử nhập thất, lại là người thừa kế do Lục Kỳ Các tận tâm bồi dưỡng, cho nên hắn dễ như trở bàn tay mà mở ra kết giới, mang theo Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đi vào.
Đứng trước sơn môn, Mạnh Kiều nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Nguyễn cô nương, nếu có một ngày hai tộc được đến cơ hội giảng hòa, cô nương muốn thay Long tộc báo thù, có thể buông tha cho những người vô tội hay không?"
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, lúc này mới đáp: "Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ không lạm sát người vô tội, những đệ tử Tiên môn chưa từng tàn hại Long tộc, cho dù là đồng phạm, ta cũng sẽ bỏ qua. Nếu không, hai tộc vĩnh viễn không thể sống hòa bình. Nhưng có một số người, nợ máu phải trả bằng máu, ta không thể buông tha họ."
Mạnh Kiều khẽ gật đầu, trước mắt nếu Tiên môn cứ gàn bướng hồ đồ, Lục Kỳ Các đệ tử trẻ tuổi đều sẽ ngã xuống trong trận chiến này. Long tộc muốn đối phó bọn họ, quá đơn giản. Cho dù là vì Mạnh Thuyền hay vì tương lai, hắn đều phải đảm đương một lần tội khi sư diệt tổ.
Bên trong Lục Kỳ Các, Mạnh Kỳ Sơn đang cau mày, thần sắc âm trầm. Nghĩ đến quyết định của các chủ, hắn liền cảm thấy bực bội. Mạnh Thuyền trốn đi, Mạnh Kiều đuổi theo đã hơn mười ngày, một chút tin tức đều không có.
Nhị trưởng lão đã đề nghị cho đồ đệ hắn thay Mạnh Kiều nhận lấy linh lực từ khế ước Long tộc, các chủ đã dao động. Tiếp tục như vậy, cơ hội tốt nhất liền bị cướp trắng, nếu có thể được đến linh lực khế ước Long tộc hóa thành mình dùng, Mạnh Kiều nhất định sẽ tiến vào cảnh giới Phân Thần, trở thành nhân tài kiệt xuất trong Tiên môn. Hơn nữa sức mạnh khế ước, so với Tuyệt Tình Quyết của Lạc Thanh Từ, cũng không nhường một tấc! Nói không chừng, Mạnh Kiều có thể trở thành Lạc Thanh Từ thứ hai, thiên phú tột bực, uy danh vang dội trong Tu Chân giới!
Nguy hiểm cùng thống khổ kia, Mạnh Kiều tuyệt đối phải vượt qua!
Lúc Mạnh Kỳ Sơn chuẩn bị đi tìm các chủ, hắn liền phát hiện tia linh lực quen thuộc, một khắc nhìn đến Mạnh Kiều, hắn vui mừng khôn xiết, ngay sau đó lạnh mặt quát lớn: "Nghịch đồ, ngươi còn biết trở về!"
"Sư tôn, ta nguyện ý nghe theo các chủ an bài, nhận lấy sức mạnh khế ước." Mạnh Kiều cúi đầu quỳ một gối, trầm giọng nói.
Mạnh Kỳ Sơn rất là hài lòng, "Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, ngươi chớ có sợ, cho dù dốc hết toàn lực, ta cũng sẽ đảm bảo cho ngươi an toàn, tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện, ngươi chỉ lo an tâm tiếp nhận."
Mạnh Kiều nhìn Mạnh Kỳ Sơn vui vẻ không thôi, lại không nghe được sư tôn hỏi thăm Mạnh Thuyền một câu, trong lòng tràn đầy bi thương. Sư tôn đối hắn không tệ, nhưng lại không hề quan tâm đến Mạnh Thuyền, bởi vì trong mắt sư tôn, muội muội hắn không có giá trị.
Nhưng trong lòng hắn, Mạnh Thuyền chính là báu vật vô giá của hắn, ai cũng không thể làm tổn thương nàng, bất kể là sư tôn hay các chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook