Hàng Long Quyết
-
Chương 101: Sư tôn, là nàng trêu chọc ta trước (H mờ mịt bí ẩn)
Sau khi biết được thân phận Lạc Thanh Từ, nàng đã nghĩ đến rất nhiều cách thức cùng nàng ấy ở chung, cũng như làm thế nào để ứng phó nàng ấy, nhưng chưa bao giờ là cảnh tượng Lạc Thanh Từ sẽ chết.
Cho dù là thời khắc kia nàng hận đến mức động sát niệm muốn giết Lạc Thanh Từ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới Lạc Thanh Từ sẽ chết trong tay người khác, hay chết một cách không rõ ràng thế này.
Sự kề cận tử vong vượt qua nàng đoán trước, đem tất cả rối răm cùng kiên trì của nàng hoàn toàn đập nát.
Nàng giờ phút này cũng không màng tới những nghi vấn trên người Lạc Thanh Từ, càng không quan tâm đến mối thù sinh tử giữa các nàng, nàng chỉ biết đây là sư tôn của nàng, đây là Trì Thanh mà nàng yêu điên cuồng, là người mà nàng đã từng lặp đi lặp lại nhiều lần mưu hoa phải bảo hộ thật tốt, càng là ánh mặt trời khó có thể ma diệt trong sinh mệnh của nàng.
Nàng suy sụp đến mức vô pháp tự kiềm chế, cúi đầu liều mạng lắc Lạc Thanh Từ, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, "Không được, Thanh Từ, Thanh Từ, nàng không được chết, giữa chúng ta còn nhiều gút mắc chưa nói rõ ràng, nàng còn chưa giải thích cho ta biết nàng muốn làm gì, nàng không được chết, có nghe hay không!"
Nguyễn Ly trong nháy mắt hoàn toàn mất đi lý trí, loại sợ hãi ngập đầu cùng đau lòng trào dâng mà đến, như sơn hô hải khiếu, đem nàng triệt để nuốt chửng.
Nàng không biết phải làm sao bây giờ, tay trái đè chặt đan điền của Lạc Thanh Từ, liều mạng đem linh lực truyền vào, một cái tay khác không ngừng xoa thân thể lạnh băng kia, thường thường cọ sát gương mặt Lạc Thanh Từ, không ngừng gọi nàng ấy.
"Sư tôn, sư tôn."
Lạc Thanh Từ vẫn không có phản ứng, Nguyễn Ly ấn mạnh vào trên ngực Lạc Thanh Từ, ấn mấy lần, Lạc Thanh Từ cuối cùng thấp thấp hừ một tiếng.
Nguyễn Ly vội vàng cúi xuống, nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc nghe được nhịp tim đập cực nhẹ của người dưới thân.
Trên mặt nàng tràn đầy mồ hôi lạnh, tóc thấm ướt dính vào trên má, hai mắt đỏ bừng mà nhìn Lạc Thanh Từ.
Nhìn hồi lâu, Nguyễn Ly giơ tay che lại mặt, nước mắt chảy đầy tay, thân thể cũng khắc chế không được run rẩy lên, không tiếng động nức nở.
Chính là nàng kinh hoảng cùng sợ hãi còn chưa kịp bình phục, Lạc Thanh Từ đã thống khổ mà rên một tiếng, thân thể vô ý thức cuộn lại, hàm răng không ngừng đánh run, hiển nhiên lạnh đến không được.
Nguyễn Ly đột nhiên nhớ tới hàn độc trên người Lạc Thanh Từ, hơn nữa hôm qua Lạc Thanh Từ đã phát tác một lần, cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng nàng lại một cái lộp bộp, tại sao hàn độc lại phát tác thường xuyên như vậy, nghịch lân của nàng mất đi diệu dụng rồi sao?
Bất chấp nghĩ nhiều Nguyễn Ly chạy nhanh ôm Lạc Thanh Từ thượng giường, một tay đem chăn xả lại đây, giống như ngày ấy ở Tố Linh tửu lầu, đem chính mình cùng Lạc Thanh Từ bọc đi vào.
Nhưng nàng mới chuẩn bị vận công mới phát hiện Long nguyên lực đã bị phong ấn, căn bản không có biện pháp giúp Lạc Thanh Từ giảm bớt hàn độc trong cơ thể, mà trạng thái Lạc Thanh Từ nghiêm trọng như vậy, hỏa linh lực của nàng dĩ nhiên vô dụng.
Mắt thấy Lạc Thanh Từ đầy mặt thống khổ, băng sương trên lông mày lại bắt đầu lan tràn, Nguyễn Ly tim như bị đao cắt.
Phía trước Trì Thanh phát bệnh, nàng chỉ biết nàng ấy rất thống khổ, nhưng phần lớn gương mặt nàng ấy bị mặt nạ che đậy, căn bản nhìn không tới.
Mà hiện giờ Lạc Thanh Từ không hề che lấp, lông mày nhíu chặt, gương mặt không hề huyết sắc bởi vì đau đớn mà mỗi một tấc da thịt đều trắng nhợt, rõ ràng thuyết minh sự tra tấn mà nàng ấy đang phải chịu đựng.
Ngũ quan tinh xảo như được khắc tạc từ băng tuyết, dưới hàn khí ăn mòn gần như trong suốt, giống như lớp băng mỏng sắp vỡ dưới ánh mặt trời, làm trái tim Nguyễn Ly không ngừng run lên, ngũ tạng đều đốt.
Nàng hồng mắt nghĩ tới cái gì, cúi đầu bỗng nhiên xả ra vạt áo trước ngực Lạc Thanh Từ.
"A Ly.... nàng đang làm gì, dừng tay!" Hệ thống gấp đến độ nói năng lộn xộn, nhưng Nguyễn Ly dĩ nhiên không nghe được lời của hệ thống.
Mắt thấy y phục trên người Lạc Thanh Từ đều phải bị cởi xuống, hệ thống đã hoàn toàn mất trí, cũng không màng Lạc Thanh Từ đang hôn mê bất tỉnh, thất thanh kêu lên, "A, Lạc Thanh Từ, ngươi xong đời rồi!" Sau đó phụt một tiếng, che chắn toàn bộ ngũ cảm mà ngừng hoạt động.
Người khởi xướng hoàn toàn không tự biết hành vi càn rỡ của mình đã làm hệ thống chết lâm sàng, chỉ là nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Ngoại bào màu tím cùng trung y màu trắng của Lạc Thanh Từ đều bị cởi xuống, quần áo chồng chất ở bên giường, lộ ra bên trong da thịt mềm mại oánh nhuận như tuyết.
Nguyễn Ly hô hấp đột nhiên ngừng lại, ánh mắt như bị bỏng mà vội vàng dịch khai, ngay sau đó lại chặt chẽ nhìn chằm chằm mạt kim sắc trên ngực Lạc Thanh Từ.
"Chuyện gì xảy ra, nghịch lân của ta có thể bảo hộ nàng khỏi hàn độc quấy nhiễu, tại sao lại vô dụng?" Nguyễn Ly có chút khó có thể tin, khó hiểu mà nhíu chặt mi, lại đầy mặt lo lắng nhìn Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ vừa nhúc nhích, Nguyễn Ly lập tức giật nảy mình, kinh hoàng thất thố mà thu hồi ánh mắt, giơ tay lấy y phục lung tung đắp lên người Lạc Thanh Từ, một rặng mây hồng từ cổ nàng lan tràn khắp toàn thân, vành tai càng là nóng bỏng không thôi.
Vẻ đẹp của Lạc Thanh Từ là một loại lạnh lùng tao nhã khiến người không dám tới gần, giống như vầng minh nguyệt nơi cung điện lạnh giá, cấm dục mà đoan chính, làm người không dám khinh nhờn nửa phần.
Trước đó nàng một lòng đều nhào vào trên người Lạc Thanh Từ, cũng không tâm tư suy nghĩ chuyện khác, hiện giờ vừa thấy, kia gương mặt mỹ đến khiến người không dời mắt được, trong thanh lãnh nghiêm nghị lại toát ra mấy phần yếu đuối tái nhợt. Y phục bất chỉnh nửa che nửa đậy, xương quai xanh lả lướt kiều diễm, quyến rũ động lòng người.
Hai cảm giác trái ngược như vậy xuất hiện trên cùng một người, loại tương phản này đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, khiến cho Nguyễn Ly vốn đối Lạc Thanh Từ yêu say đắm không cách nào cưỡng lại được.
Nàng hô hấp dồn dập, quay đầu nhịn không được vỗ chính mình một cái, "Hỗn trướng!" Lúc này còn nghĩ tới những chuyện lung tung rối loạn kia, chính mình thật sự đáng chết!
Sau khi tự đánh bản thân một cái, Nguyễn Ly có chút tỉnh táo lại, thần sắc nghiêm túc rất nhiều. Nàng tin tưởng nghịch lân sẽ bảo hộ Lạc Thanh Từ, lại không biết nguyên nhân gì làm cho nó mất đi tác dụng.
Có lẽ cần phải lần nữa kích phát nghịch lân.
Nghĩ đến đây, nàng duỗi tay phải, một phen chủy thủ được ngưng kết từ băng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Hình dạng của con dao găm này khá kỳ lạ, hẹp dài tinh tế, ở giữa có một khe rãnh nhỏ.
Nguyễn Ly siết chặt chủy thủ, hít sâu mấy hơi thở, ngay sau đó tự cởi ra y phục chính mình, dưới làn da trắng nõn trơn bóng, trái tim nàng đập phập phồng, ngày càng trở nên dồn dập.
Nguyễn Ly cúi đầu nhìn Lạc Thanh Từ sắp bị băng tuyết bao trùm, nghẹn ngào nói: "Thanh Từ, nàng bởi vì ta mà thành như vậy, ta không muốn thiếu nợ nàng, đây xem như là ta đền bù cho nàng."
Dứt lời nàng đem vạt áo cắn ở trong miệng, con dao găm trên tay chui thẳng vào quả tim chính mình, muốn lấy ra tâm đầu huyết phải hạ đao thật chuẩn xác, nếu sơ suất có thể trực tiếp lấy mạng nàng. Hơn nữa còn phải phối hợp với hơi thở cùng nhịp tim, cho nên tốc độ đâm vào không thể quá nhanh, mà như vậy không khác gì lăng trì, đau đớn có thể nghĩ.
Theo chủy thủ từng tấc từng tấc hoàn toàn đi vào, Nguyễn Ly cả khuôn mặt đều trắng nhợt, biểu tình vô pháp khống chế, nàng đau đớn nghiêng đầu, mạch máu trên cổ đều bạo khởi.
Nàng gắt gao cắn chặt hàm răng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vô cùng áp lực, mồ hôi lạnh giống như giọt mưa cuồn cuộn rơi xuống.
Lạc Thanh Từ đang trong hôn mê tựa hồ cảm nhận được khác thường, trái tim co giật thật mạnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích, gian nan nói: "A Ly.... Đừng.... không cần....."
Tiếng nói yếu ớt của nàng cũng không làm lay chuyển được Nguyễn Ly, kia một sợi đỏ thắm nóng rực từ chủy thủ lạnh băng tràn ra tới, lấp đầy toàn bộ khe lõm. Nguyễn Ly thở hổn hển cắn chặt răng, thẳng đến khi lấy đủ, nàng mới rút ra chủy thủ.
Nàng miễn cưỡng ổn định dao găm, tay trái gắt gao đè nặng vết thương nơi ngực, cúi người không ngừng thở dốc, sống lưng cong xuống không ngừng run rẩy, tận lực giảm bớt cơn đau đớn xuyên tim.
Nàng phát hiện Lạc Thanh Từ đang nắm chặt tay áo của nàng, thân thể nàng ấy đều cuộn tròn lại, trong miệng còn nỉ non câu gì đó. Nàng nghe không rõ, nhưng thần sắc trong mắt tàng không được đau lòng cùng lưu luyến, "Chung quy không phải một mình nàng chịu đau, chúng ta cùng nhau, ta như vậy cũng xem như trọn tình trọn nghĩa với nàng rồi."
Nàng run rẩy đem chủy thủ tích đầy máu nhỏ lên nghịch lân, giọt huyết đỏ đậm hạ xuống dấu ấn hình trăng non trên ngực Lạc Thanh Từ, giống như một viên chu sa, xứng với da thịt tuyết trắng, vô cùng tươi đẹp.
Ngay sau đó, huyết bị nghịch lân hấp thu. Lại một giọt theo sát rơi xuống, Nguyễn Ly đem ngón tay thuần tịnh trắng nõn tiếp được, cúi đầu nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Môi Nguyễn Ly không hề huyết sắc, đầy mặt mồ hôi lạnh, trong con ngươi suy yếu lộ ra tia hư nhược cùng nóng rực, như tơ tình lưu luyến mà quấn quýt si mê Lạc Thanh Từ, dáng vẻ bệnh kiều mà ốm yếu.
Nàng dùng ngón trỏ điểm nhẹ vết máu lên đôi môi băng sương của Lạc Thanh Từ, hàn ý lập tức tan biến, trên môi tái nhợt lộ ra một mạt hồng, quyến rũ dị thường.
Ngón tay Nguyễn Ly vẫn chưa rời đi, ngay sau đó nhẹ nhàng vỗ về Lạc Thanh Từ bờ môi lạnh băng, máu ở mặt trên lướt qua làm cho môi nhiễm hồng, giống như tô son.
Nguyễn Ly không tự chủ được mà dùng thêm lực, đầu ngón tay rõ ràng cảm giác được mềm mại, làm ánh mắt nàng càng thêm ám trầm, liễm một tia xúc động cùng nóng rực không thể áp chế.
Nàng cúi xuống nhìn người dưới thân, ánh mắt dừng trên bờ môi nhiễm huyết kia, hồi lâu nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng dán đi lên. Hô hấp mỏng manh mát lạnh, còn mang theo hương hoa mai nhàn nhạt.
Nguyễn Ly cổ họng nhẹ nhàng giật giật, ngay sau đó thấp giọng nói: "Sư tôn, là nàng trêu chọc ta trước. Tâm đầu huyết, không thể lãng phí."
Dứt lời, nàng lại lần nữa cúi xuống, mềm mại khẽ chạm, đầu lưỡi liếm láp đem sở hữu vết máu toàn bộ đưa vào trong miệng Lạc Thanh Từ.
Giữa ngọt lành mơ hồ mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi, làm Lạc Thanh Từ trong hôn mê tựa hồ có chút tri giác, vô thức liếm liếm.
Nguyễn Ly thân thể bỗng nhiên cứng đờ, nàng hốt hoảng muốn lui lại, nhưng đã không kịp, Lạc Thanh Từ lưỡi mềm câu quấn lấy nàng, lôi kéo nàng cùng nhau dây dưa nhảy múa, một luồng tê dại xông thẳng đại não khiến đầu óc nàng trong nháy mắt trở nên trống rỗng, thậm chí là quên đi hô hấp.
Lạc Thanh Từ cảm nhận được nhiệt ý lan tràn, nàng theo bản năng muốn dán càng gần nguồn nhiệt ấm áp kia, đôi tay cũng theo đó mà ôm chặt Nguyễn Ly, như muốn đem đối phương khảm vào thân thể chính mình.
Chút y phục còn sót lại không biết từ lúc nào đã chảy xuống bên giường, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly lúc này da thịt trực tiếp tương liên, không hề cách trở. Giữa mềm mại dán hợp còn mang theo một tia nhiệt ý ướt át, làm hai người đều dễ chịu đến cực điểm, nhịn không được thở dài.
Bàn tay của Lạc Thanh Từ lần theo nóng bỏng mà một đường xoa đi xuống, xoa đến cái eo nhỏ không thể nắm bắt, da thịt trơn bóng dính vào lòng bàn tay nàng, rồi lại xoa đến cái đùi thon dài đang căng chặt, lưu luyến không rời.
Nguyễn Ly chỉ cảm thấy cơn ngứa ngáy lan tràn khắp toàn thân, nàng bị kẹt giữa một tầng băng sương cùng một tầng nóng rực thiêu đốt, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, người trong ngực nàng đều mềm nhũn ra, mỗi một tấc da thịt đều phải dính lấy nàng, mỗi một tấc đều không muốn buông tha.
"Ưm... A Ly...." Lạc Thanh Từ thỏa mãn mà nỉ non một tiếng, Nguyễn Ly nghe được mới có thể miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, lập tức cuống quýt rời ra.
Nàng hô hấp dồn dập, che lại ngực ho khan lên, mặt đỏ như đào lý, tâm như tàng thỏ, hoàn toàn không dám nhìn Lạc Thanh Từ, nào còn có nửa phần phía trước làm càn.
Đầy ngập xấu hổ cùng thẹn thùng che trời lấp đất mà tới, làm nàng hận không thể chạy trốn ngay lập tức, nhưng đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không hay biết gì, lúc này đã thỏa mãn chìm vào mộng đẹp, khóe môi còn mang theo nụ cười, cũng không còn thống khổ nữa.
Nghịch lân tương liên với Long tộc tâm đầu huyết, cũng là che chở nơi mệnh môn. Hiện giờ Nguyễn Ly đem nghịch lân cho Lạc Thanh Từ, phàm là Lạc Thanh Từ chịu công kích trí mạng, nó sẽ tự động hiện ra phòng hộ. Hơn nữa có nghịch lân, Lạc Thanh Từ sẽ thủy hỏa bất xâm, chỉ cần kích phát nghịch lân, nghịch lân liền có thể vững chắc bảo hộ Lạc Thanh Từ. Mà máu rồng chính là đại bổ chi vật, tâm đầu huyết càng là trân quý đến cực điểm.
Theo Nguyễn Ly tâm đầu huyết bị nghịch lân hấp thu, nghịch lân quang mang càng ngày càng thịnh, ngay sau đó từng tấc từng tấc lan tràn khắp người Lạc Thanh Từ, băng sương cũng rất nhanh tan biến không còn một mảnh.
Nguyễn Ly tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, lúc này thấy được Lạc Thanh Từ đã tốt đẹp lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười, duỗi tay đem Lạc Thanh Từ lần nữa ôm ở trong ngực. Nghịch lân hấp thu tâm đầu huyết của chủ nhân, lần nữa được kích phát, lại cảm giác được hơi thở chủ nhân, càng thêm ra sức làm việc. Nguyễn Ly đè nặng vết thương nơi ngực, dùng sức mạnh nghịch lân để sưởi ấm cơ thể Lạc Thanh Từ từng chút một.
Thiên phạt là không thể ngăn cản, nhưng sức mạnh nghịch lân đủ để xua tan hàn độc làm Lạc Thanh Từ đau đớn, thay vào đó là một loại cảm giác khó có thể miêu tả khác, tuy rằng gian nan, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều.
Khi Lạc Thanh Từ tỉnh lại, ý thức vẫn còn mê man, giữa hoảng hốt nàng lại như trở về nơi động phủ kia, Tiểu Long Tử thay nàng đốt lửa, vùi ở trong lòng sưởi ấm cho nàng, còn giống như mèo con giẫm giẫm sữa trên ngực nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra ngày tháng kia đã rất xa xăm, ngay sau đó lại nhớ tới lần phát tác hàn độc ở Tố Linh tửu lầu, nàng cũng là trong hôn mê cảm thụ qua ấm áp thoải mái như vậy, làm nàng tỉnh cũng không muốn nhúc nhích.
Đương nhiên khi nàng thật sự tỉnh táo, nàng càng không thể nhúc nhích, chỉ là từ không muốn biến thành không dám.
Muốn mệnh, nàng lúc này dựa vào cái kia ôm ấp, không cần xác nhận cũng biết đây chính là A Ly nhà nàng. Nàng không phải trở về Hàn Lộ Viện rồi sao? Như thế nào sẽ bị A Ly ôm ở trong ngực?
Chỉ là khiếp sợ còn chưa qua đi, hệ thống hít vào một hơi, nói: "Ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Cái gì?"
Lạc Thanh Từ (Trì Thanh) độ hảo cảm +900, -99, +99, -1, +100, +999, +1, +0.5, +0.5......
Liên tiếp độ hảo cảm che trời lấp đất mà đến, làm Lạc Thanh Từ hoàn toàn chấn động, hơn nữa vô luận trị số hay tần suất đều khiến người xem thế là đủ rồi.
Lạc Thanh Từ trái tim run rẩy, phát sinh chuyện gì?
Nàng bằng vào cường đại tự chủ mới có thể an ổn nằm, mặc cho Nguyễn Ly vây ôm lấy mình, trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh.
Nàng nhanh chóng tỏa định sự khác biệt về độ hảo cảm, "+900 là như thế nào?"
"Bởi vì chữa trị cho ngươi, ta đã làm ngươi lâm vào trạng thái quy tức, A Ly tưởng rằng ngươi đã chết."
Lạc Thanh Từ trong lòng một ninh, ngốc tử này, sợ là......
"-1, +100, còn có +999 rốt cuộc là cái gì, làm A Ly kích động như thế?" Nàng tương đối để ý chuyện này.
Hệ thống thanh âm đều trôi nổi, "-1 là thẹn thùng, +100 là kích động, +999 là kích động tột đỉnh."
Lạc Thanh Từ mơ hồ cảm thấy không ổn, mà hệ thống cũng chưa cho nàng thời gian giảm xóc, "A Ly cởi y phục ngươi nhìn xem nghịch lân, còn lấy tâm đầu huyết đút cho ngươi, chính là loại kia môi kề môi...."
"Xin lỗi, nụ hôn đầu tiên của ngươi đã không còn, ta lúc đó trực tiếp tắt máy, cũng không biết về sau chuyện gì xảy ra."
Ký ức mờ mịt từng chút từng chút tràn về, Lạc Thanh Từ đều cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, xong đời rồi, nàng xong đời thật rồi, nàng thế nhưng đối A Ly làm ra chuyện như vậy! Biểu tình của nàng đều phải sụp đổ, nếu bây giờ có một phen kiếm, nàng nhất định đưa tận tay cho A Ly, để nàng ấy nhất kiếm giết nàng!
Mà Nguyễn Ly lại cảm giác được người dưới thân hô hấp thay đổi, sau đó đỏ ửng lan tràn từ cổ lên tai, tuy rằng rất nhanh bị che lấp, nhưng Nguyễn Ly nhìn đến rõ ràng.
Sư tôn tỉnh rồi.
Lạc Thanh Từ vừa khiếp sợ vừa nghẹn đến hoảng, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng bị ba chữ khác dẫn đi, "Tâm đầu huyết?"
Hệ thống nhớ tới một màn kia, thần sắc phức tạp, ngữ khí cũng là ngũ vị tạp trần, "Ngươi bị hàn độc tra tấn, A Ly kích phát không được long nguyên lực, nghịch lân cũng mất tác dụng, cho nên nàng đã lấy máu từ tim đút cho ngươi cùng nghịch lân, nhờ sức mạnh nghịch lân che chở, ngươi mơi có thể giảm bớt thống khổ."
Lạc Thanh Từ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi dậy.
Nguyễn Ly tuy rằng ôm chặt nàng, nhưng cũng không dùng sức, tùy ý nàng ngồi dậy, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
Lạc Thanh Từ nhanh chóng quay đầu nhìn Nguyễn Ly, ánh mắt lập tức dừng nơi ngực nàng ấy. Y phục trên người Nguyễn Ly hoàn hảo mà sạch sẽ, dấu hiệu gì đều không có.
Chỉ là gương mặt nàng ấy tái nhợt hơn trước mấy phần, làm bại lộ chân tướng nàng ấy đang bị thương.
"Sư tôn nhìn thấy ta liền kinh ngạc như vậy sao?" Nguyễn Ly bất động thanh sắc ngồi dậy, nhìn về phía Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ mày trầm xuống, duỗi tay như gió mạnh, Nguyễn Ly căn bản trốn không thoát, bị Lạc Thanh Từ ôm vào trong ngực, kéo ra vạt áo, vết thương do lấy tâm đầu huyết cứ thế mà hiển lộ, sâu đến tận tâm mạch, cho dù dùng tử ngọc cao cũng vô pháp che giấu.
Nguyễn Ly thần sắc cứng đờ, nàng giãy giụa thoát ra, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Thanh Từ thế nhưng sẽ mất bình tĩnh làm ra loại chuyện này, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn.
Mà Lạc Thanh Từ ngực đau nhức dữ dội, nàng thở không nổi nữa, thân thể không ổn định mà ngã nhào về phía Nguyễn Ly.
"Sư tôn?" Nguyễn Ly sắc mặt biến đổi, chạy nhanh đỡ nàng.
Lạc Thanh Từ chỉ vào ngực Nguyễn Ly, run rẩy nói: "A Ly.... nàng đã làm gì?"
Nguyễn Ly hợp lại y phục, thấp giọng nói: "Sư tôn hàn độc phát tác, đồ nhi lo lắng, nghe nói tâm đầu huyết nóng bỏng đến cực điểm, cho nên đã đút cho sư tôn một chút."
"Nàng...... Nàng hồ nháo!" Lạc Thanh Từ trái tim co thắt, lấy ra tâm đầu huyết, này thật là to gan lớn mật! Vạn nhất thất thủ, Rồng Con đáng yêu của nàng liền không còn nữa!
Lời nói đến tận đây, Lạc Thanh Từ cơ hồ đã đem thân phận hoàn toàn xả xuống, tuy rằng không trực diện, nhưng các nàng đều lẫn nhau trong lòng biết rõ.
Nguyễn Ly cũng càng thêm cậy mạnh, ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ đang nổi giận, mở miệng nói: "Sư tôn lừa gạt ta, lại thích khẩu thị tâm phi, hao hết tâm tư giúp ta lại không chịu nói, kéo thân thể thương tích một mình tại đây chịu đựng, tỉnh dậy liền cởi y phục đồ nhi, sư tôn không hồ nháo sao?"
Lạc Thanh Từ cứng họng, trong lúc nhất thời chính là nói không nên lời.
Nguyễn Ly cũng bất quá là ỷ vào Lạc Thanh Từ chột dạ mới dám vượt rào, hiện giờ nhìn đến sư tôn nàng lạnh mặt, ninh mi không nói một lời, trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Vì thế nàng bước xuống giường, dáng vẻ dịu ngoan nói: "Nếu sư tôn đã khôi phục, đồ nhi xin cáo lui trước, ngày mai theo sư tôn đi gặp sư tổ."
Tốt lắm, hiện giờ mở miệng khép miệng đều là sư tôn, nào có đệ tử như nàng đem sư tôn áp ở trên giường, làm chuyện mà Tấn Giang không cho phép miêu tả chứ.
Nghĩ đến cái gì, Lạc Thanh Từ theo bản năng liếm liếm môi, rồi lại phát hiện A Ly đang nhìn chằm chằm chính mình, làm nàng nhất thời nhịn không được trong lòng nhảy dựng, ánh mắt Tiểu Long Tử thật là nguy hiểm!
Hiện nay đãi ở bên nhau thật sự quá xấu hổ, Lạc Thanh Từ chỉ có thể tùy ý Nguyễn Ly lui ra, chỉ là dặn dò một câu, "Nàng đấy, ban đêm vận công nghỉ ngơi, dưỡng thương thật tốt." Sau đó muộn tao mà ném một lọ đan dược đi qua.
Nguyễn Ly tiếp được, ngoan ngoãn mà lui ra, rất nhanh không còn bóng dáng, hệ thống nhắc nhở, "Độ hảo cảm +15."
Lạc Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc độ hảo cảm của nàng không còn -9999 nữa, mà là -8006.
- -----------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tình cảm một bước nhảy vọt.
Người khác độ hảo cảm -8006, thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro.
Sư tôn độ hảo cảm -8006, ôm ấp hôn hít, trái tim cho nàng, mạng cũng cho nàng.
Đồng nhân bất đồng mệnh!
Cho dù là thời khắc kia nàng hận đến mức động sát niệm muốn giết Lạc Thanh Từ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới Lạc Thanh Từ sẽ chết trong tay người khác, hay chết một cách không rõ ràng thế này.
Sự kề cận tử vong vượt qua nàng đoán trước, đem tất cả rối răm cùng kiên trì của nàng hoàn toàn đập nát.
Nàng giờ phút này cũng không màng tới những nghi vấn trên người Lạc Thanh Từ, càng không quan tâm đến mối thù sinh tử giữa các nàng, nàng chỉ biết đây là sư tôn của nàng, đây là Trì Thanh mà nàng yêu điên cuồng, là người mà nàng đã từng lặp đi lặp lại nhiều lần mưu hoa phải bảo hộ thật tốt, càng là ánh mặt trời khó có thể ma diệt trong sinh mệnh của nàng.
Nàng suy sụp đến mức vô pháp tự kiềm chế, cúi đầu liều mạng lắc Lạc Thanh Từ, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, "Không được, Thanh Từ, Thanh Từ, nàng không được chết, giữa chúng ta còn nhiều gút mắc chưa nói rõ ràng, nàng còn chưa giải thích cho ta biết nàng muốn làm gì, nàng không được chết, có nghe hay không!"
Nguyễn Ly trong nháy mắt hoàn toàn mất đi lý trí, loại sợ hãi ngập đầu cùng đau lòng trào dâng mà đến, như sơn hô hải khiếu, đem nàng triệt để nuốt chửng.
Nàng không biết phải làm sao bây giờ, tay trái đè chặt đan điền của Lạc Thanh Từ, liều mạng đem linh lực truyền vào, một cái tay khác không ngừng xoa thân thể lạnh băng kia, thường thường cọ sát gương mặt Lạc Thanh Từ, không ngừng gọi nàng ấy.
"Sư tôn, sư tôn."
Lạc Thanh Từ vẫn không có phản ứng, Nguyễn Ly ấn mạnh vào trên ngực Lạc Thanh Từ, ấn mấy lần, Lạc Thanh Từ cuối cùng thấp thấp hừ một tiếng.
Nguyễn Ly vội vàng cúi xuống, nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc nghe được nhịp tim đập cực nhẹ của người dưới thân.
Trên mặt nàng tràn đầy mồ hôi lạnh, tóc thấm ướt dính vào trên má, hai mắt đỏ bừng mà nhìn Lạc Thanh Từ.
Nhìn hồi lâu, Nguyễn Ly giơ tay che lại mặt, nước mắt chảy đầy tay, thân thể cũng khắc chế không được run rẩy lên, không tiếng động nức nở.
Chính là nàng kinh hoảng cùng sợ hãi còn chưa kịp bình phục, Lạc Thanh Từ đã thống khổ mà rên một tiếng, thân thể vô ý thức cuộn lại, hàm răng không ngừng đánh run, hiển nhiên lạnh đến không được.
Nguyễn Ly đột nhiên nhớ tới hàn độc trên người Lạc Thanh Từ, hơn nữa hôm qua Lạc Thanh Từ đã phát tác một lần, cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng nàng lại một cái lộp bộp, tại sao hàn độc lại phát tác thường xuyên như vậy, nghịch lân của nàng mất đi diệu dụng rồi sao?
Bất chấp nghĩ nhiều Nguyễn Ly chạy nhanh ôm Lạc Thanh Từ thượng giường, một tay đem chăn xả lại đây, giống như ngày ấy ở Tố Linh tửu lầu, đem chính mình cùng Lạc Thanh Từ bọc đi vào.
Nhưng nàng mới chuẩn bị vận công mới phát hiện Long nguyên lực đã bị phong ấn, căn bản không có biện pháp giúp Lạc Thanh Từ giảm bớt hàn độc trong cơ thể, mà trạng thái Lạc Thanh Từ nghiêm trọng như vậy, hỏa linh lực của nàng dĩ nhiên vô dụng.
Mắt thấy Lạc Thanh Từ đầy mặt thống khổ, băng sương trên lông mày lại bắt đầu lan tràn, Nguyễn Ly tim như bị đao cắt.
Phía trước Trì Thanh phát bệnh, nàng chỉ biết nàng ấy rất thống khổ, nhưng phần lớn gương mặt nàng ấy bị mặt nạ che đậy, căn bản nhìn không tới.
Mà hiện giờ Lạc Thanh Từ không hề che lấp, lông mày nhíu chặt, gương mặt không hề huyết sắc bởi vì đau đớn mà mỗi một tấc da thịt đều trắng nhợt, rõ ràng thuyết minh sự tra tấn mà nàng ấy đang phải chịu đựng.
Ngũ quan tinh xảo như được khắc tạc từ băng tuyết, dưới hàn khí ăn mòn gần như trong suốt, giống như lớp băng mỏng sắp vỡ dưới ánh mặt trời, làm trái tim Nguyễn Ly không ngừng run lên, ngũ tạng đều đốt.
Nàng hồng mắt nghĩ tới cái gì, cúi đầu bỗng nhiên xả ra vạt áo trước ngực Lạc Thanh Từ.
"A Ly.... nàng đang làm gì, dừng tay!" Hệ thống gấp đến độ nói năng lộn xộn, nhưng Nguyễn Ly dĩ nhiên không nghe được lời của hệ thống.
Mắt thấy y phục trên người Lạc Thanh Từ đều phải bị cởi xuống, hệ thống đã hoàn toàn mất trí, cũng không màng Lạc Thanh Từ đang hôn mê bất tỉnh, thất thanh kêu lên, "A, Lạc Thanh Từ, ngươi xong đời rồi!" Sau đó phụt một tiếng, che chắn toàn bộ ngũ cảm mà ngừng hoạt động.
Người khởi xướng hoàn toàn không tự biết hành vi càn rỡ của mình đã làm hệ thống chết lâm sàng, chỉ là nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Ngoại bào màu tím cùng trung y màu trắng của Lạc Thanh Từ đều bị cởi xuống, quần áo chồng chất ở bên giường, lộ ra bên trong da thịt mềm mại oánh nhuận như tuyết.
Nguyễn Ly hô hấp đột nhiên ngừng lại, ánh mắt như bị bỏng mà vội vàng dịch khai, ngay sau đó lại chặt chẽ nhìn chằm chằm mạt kim sắc trên ngực Lạc Thanh Từ.
"Chuyện gì xảy ra, nghịch lân của ta có thể bảo hộ nàng khỏi hàn độc quấy nhiễu, tại sao lại vô dụng?" Nguyễn Ly có chút khó có thể tin, khó hiểu mà nhíu chặt mi, lại đầy mặt lo lắng nhìn Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ vừa nhúc nhích, Nguyễn Ly lập tức giật nảy mình, kinh hoàng thất thố mà thu hồi ánh mắt, giơ tay lấy y phục lung tung đắp lên người Lạc Thanh Từ, một rặng mây hồng từ cổ nàng lan tràn khắp toàn thân, vành tai càng là nóng bỏng không thôi.
Vẻ đẹp của Lạc Thanh Từ là một loại lạnh lùng tao nhã khiến người không dám tới gần, giống như vầng minh nguyệt nơi cung điện lạnh giá, cấm dục mà đoan chính, làm người không dám khinh nhờn nửa phần.
Trước đó nàng một lòng đều nhào vào trên người Lạc Thanh Từ, cũng không tâm tư suy nghĩ chuyện khác, hiện giờ vừa thấy, kia gương mặt mỹ đến khiến người không dời mắt được, trong thanh lãnh nghiêm nghị lại toát ra mấy phần yếu đuối tái nhợt. Y phục bất chỉnh nửa che nửa đậy, xương quai xanh lả lướt kiều diễm, quyến rũ động lòng người.
Hai cảm giác trái ngược như vậy xuất hiện trên cùng một người, loại tương phản này đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, khiến cho Nguyễn Ly vốn đối Lạc Thanh Từ yêu say đắm không cách nào cưỡng lại được.
Nàng hô hấp dồn dập, quay đầu nhịn không được vỗ chính mình một cái, "Hỗn trướng!" Lúc này còn nghĩ tới những chuyện lung tung rối loạn kia, chính mình thật sự đáng chết!
Sau khi tự đánh bản thân một cái, Nguyễn Ly có chút tỉnh táo lại, thần sắc nghiêm túc rất nhiều. Nàng tin tưởng nghịch lân sẽ bảo hộ Lạc Thanh Từ, lại không biết nguyên nhân gì làm cho nó mất đi tác dụng.
Có lẽ cần phải lần nữa kích phát nghịch lân.
Nghĩ đến đây, nàng duỗi tay phải, một phen chủy thủ được ngưng kết từ băng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Hình dạng của con dao găm này khá kỳ lạ, hẹp dài tinh tế, ở giữa có một khe rãnh nhỏ.
Nguyễn Ly siết chặt chủy thủ, hít sâu mấy hơi thở, ngay sau đó tự cởi ra y phục chính mình, dưới làn da trắng nõn trơn bóng, trái tim nàng đập phập phồng, ngày càng trở nên dồn dập.
Nguyễn Ly cúi đầu nhìn Lạc Thanh Từ sắp bị băng tuyết bao trùm, nghẹn ngào nói: "Thanh Từ, nàng bởi vì ta mà thành như vậy, ta không muốn thiếu nợ nàng, đây xem như là ta đền bù cho nàng."
Dứt lời nàng đem vạt áo cắn ở trong miệng, con dao găm trên tay chui thẳng vào quả tim chính mình, muốn lấy ra tâm đầu huyết phải hạ đao thật chuẩn xác, nếu sơ suất có thể trực tiếp lấy mạng nàng. Hơn nữa còn phải phối hợp với hơi thở cùng nhịp tim, cho nên tốc độ đâm vào không thể quá nhanh, mà như vậy không khác gì lăng trì, đau đớn có thể nghĩ.
Theo chủy thủ từng tấc từng tấc hoàn toàn đi vào, Nguyễn Ly cả khuôn mặt đều trắng nhợt, biểu tình vô pháp khống chế, nàng đau đớn nghiêng đầu, mạch máu trên cổ đều bạo khởi.
Nàng gắt gao cắn chặt hàm răng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vô cùng áp lực, mồ hôi lạnh giống như giọt mưa cuồn cuộn rơi xuống.
Lạc Thanh Từ đang trong hôn mê tựa hồ cảm nhận được khác thường, trái tim co giật thật mạnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích, gian nan nói: "A Ly.... Đừng.... không cần....."
Tiếng nói yếu ớt của nàng cũng không làm lay chuyển được Nguyễn Ly, kia một sợi đỏ thắm nóng rực từ chủy thủ lạnh băng tràn ra tới, lấp đầy toàn bộ khe lõm. Nguyễn Ly thở hổn hển cắn chặt răng, thẳng đến khi lấy đủ, nàng mới rút ra chủy thủ.
Nàng miễn cưỡng ổn định dao găm, tay trái gắt gao đè nặng vết thương nơi ngực, cúi người không ngừng thở dốc, sống lưng cong xuống không ngừng run rẩy, tận lực giảm bớt cơn đau đớn xuyên tim.
Nàng phát hiện Lạc Thanh Từ đang nắm chặt tay áo của nàng, thân thể nàng ấy đều cuộn tròn lại, trong miệng còn nỉ non câu gì đó. Nàng nghe không rõ, nhưng thần sắc trong mắt tàng không được đau lòng cùng lưu luyến, "Chung quy không phải một mình nàng chịu đau, chúng ta cùng nhau, ta như vậy cũng xem như trọn tình trọn nghĩa với nàng rồi."
Nàng run rẩy đem chủy thủ tích đầy máu nhỏ lên nghịch lân, giọt huyết đỏ đậm hạ xuống dấu ấn hình trăng non trên ngực Lạc Thanh Từ, giống như một viên chu sa, xứng với da thịt tuyết trắng, vô cùng tươi đẹp.
Ngay sau đó, huyết bị nghịch lân hấp thu. Lại một giọt theo sát rơi xuống, Nguyễn Ly đem ngón tay thuần tịnh trắng nõn tiếp được, cúi đầu nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Môi Nguyễn Ly không hề huyết sắc, đầy mặt mồ hôi lạnh, trong con ngươi suy yếu lộ ra tia hư nhược cùng nóng rực, như tơ tình lưu luyến mà quấn quýt si mê Lạc Thanh Từ, dáng vẻ bệnh kiều mà ốm yếu.
Nàng dùng ngón trỏ điểm nhẹ vết máu lên đôi môi băng sương của Lạc Thanh Từ, hàn ý lập tức tan biến, trên môi tái nhợt lộ ra một mạt hồng, quyến rũ dị thường.
Ngón tay Nguyễn Ly vẫn chưa rời đi, ngay sau đó nhẹ nhàng vỗ về Lạc Thanh Từ bờ môi lạnh băng, máu ở mặt trên lướt qua làm cho môi nhiễm hồng, giống như tô son.
Nguyễn Ly không tự chủ được mà dùng thêm lực, đầu ngón tay rõ ràng cảm giác được mềm mại, làm ánh mắt nàng càng thêm ám trầm, liễm một tia xúc động cùng nóng rực không thể áp chế.
Nàng cúi xuống nhìn người dưới thân, ánh mắt dừng trên bờ môi nhiễm huyết kia, hồi lâu nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng dán đi lên. Hô hấp mỏng manh mát lạnh, còn mang theo hương hoa mai nhàn nhạt.
Nguyễn Ly cổ họng nhẹ nhàng giật giật, ngay sau đó thấp giọng nói: "Sư tôn, là nàng trêu chọc ta trước. Tâm đầu huyết, không thể lãng phí."
Dứt lời, nàng lại lần nữa cúi xuống, mềm mại khẽ chạm, đầu lưỡi liếm láp đem sở hữu vết máu toàn bộ đưa vào trong miệng Lạc Thanh Từ.
Giữa ngọt lành mơ hồ mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi, làm Lạc Thanh Từ trong hôn mê tựa hồ có chút tri giác, vô thức liếm liếm.
Nguyễn Ly thân thể bỗng nhiên cứng đờ, nàng hốt hoảng muốn lui lại, nhưng đã không kịp, Lạc Thanh Từ lưỡi mềm câu quấn lấy nàng, lôi kéo nàng cùng nhau dây dưa nhảy múa, một luồng tê dại xông thẳng đại não khiến đầu óc nàng trong nháy mắt trở nên trống rỗng, thậm chí là quên đi hô hấp.
Lạc Thanh Từ cảm nhận được nhiệt ý lan tràn, nàng theo bản năng muốn dán càng gần nguồn nhiệt ấm áp kia, đôi tay cũng theo đó mà ôm chặt Nguyễn Ly, như muốn đem đối phương khảm vào thân thể chính mình.
Chút y phục còn sót lại không biết từ lúc nào đã chảy xuống bên giường, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly lúc này da thịt trực tiếp tương liên, không hề cách trở. Giữa mềm mại dán hợp còn mang theo một tia nhiệt ý ướt át, làm hai người đều dễ chịu đến cực điểm, nhịn không được thở dài.
Bàn tay của Lạc Thanh Từ lần theo nóng bỏng mà một đường xoa đi xuống, xoa đến cái eo nhỏ không thể nắm bắt, da thịt trơn bóng dính vào lòng bàn tay nàng, rồi lại xoa đến cái đùi thon dài đang căng chặt, lưu luyến không rời.
Nguyễn Ly chỉ cảm thấy cơn ngứa ngáy lan tràn khắp toàn thân, nàng bị kẹt giữa một tầng băng sương cùng một tầng nóng rực thiêu đốt, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, người trong ngực nàng đều mềm nhũn ra, mỗi một tấc da thịt đều phải dính lấy nàng, mỗi một tấc đều không muốn buông tha.
"Ưm... A Ly...." Lạc Thanh Từ thỏa mãn mà nỉ non một tiếng, Nguyễn Ly nghe được mới có thể miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, lập tức cuống quýt rời ra.
Nàng hô hấp dồn dập, che lại ngực ho khan lên, mặt đỏ như đào lý, tâm như tàng thỏ, hoàn toàn không dám nhìn Lạc Thanh Từ, nào còn có nửa phần phía trước làm càn.
Đầy ngập xấu hổ cùng thẹn thùng che trời lấp đất mà tới, làm nàng hận không thể chạy trốn ngay lập tức, nhưng đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không hay biết gì, lúc này đã thỏa mãn chìm vào mộng đẹp, khóe môi còn mang theo nụ cười, cũng không còn thống khổ nữa.
Nghịch lân tương liên với Long tộc tâm đầu huyết, cũng là che chở nơi mệnh môn. Hiện giờ Nguyễn Ly đem nghịch lân cho Lạc Thanh Từ, phàm là Lạc Thanh Từ chịu công kích trí mạng, nó sẽ tự động hiện ra phòng hộ. Hơn nữa có nghịch lân, Lạc Thanh Từ sẽ thủy hỏa bất xâm, chỉ cần kích phát nghịch lân, nghịch lân liền có thể vững chắc bảo hộ Lạc Thanh Từ. Mà máu rồng chính là đại bổ chi vật, tâm đầu huyết càng là trân quý đến cực điểm.
Theo Nguyễn Ly tâm đầu huyết bị nghịch lân hấp thu, nghịch lân quang mang càng ngày càng thịnh, ngay sau đó từng tấc từng tấc lan tràn khắp người Lạc Thanh Từ, băng sương cũng rất nhanh tan biến không còn một mảnh.
Nguyễn Ly tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, lúc này thấy được Lạc Thanh Từ đã tốt đẹp lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười, duỗi tay đem Lạc Thanh Từ lần nữa ôm ở trong ngực. Nghịch lân hấp thu tâm đầu huyết của chủ nhân, lần nữa được kích phát, lại cảm giác được hơi thở chủ nhân, càng thêm ra sức làm việc. Nguyễn Ly đè nặng vết thương nơi ngực, dùng sức mạnh nghịch lân để sưởi ấm cơ thể Lạc Thanh Từ từng chút một.
Thiên phạt là không thể ngăn cản, nhưng sức mạnh nghịch lân đủ để xua tan hàn độc làm Lạc Thanh Từ đau đớn, thay vào đó là một loại cảm giác khó có thể miêu tả khác, tuy rằng gian nan, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều.
Khi Lạc Thanh Từ tỉnh lại, ý thức vẫn còn mê man, giữa hoảng hốt nàng lại như trở về nơi động phủ kia, Tiểu Long Tử thay nàng đốt lửa, vùi ở trong lòng sưởi ấm cho nàng, còn giống như mèo con giẫm giẫm sữa trên ngực nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra ngày tháng kia đã rất xa xăm, ngay sau đó lại nhớ tới lần phát tác hàn độc ở Tố Linh tửu lầu, nàng cũng là trong hôn mê cảm thụ qua ấm áp thoải mái như vậy, làm nàng tỉnh cũng không muốn nhúc nhích.
Đương nhiên khi nàng thật sự tỉnh táo, nàng càng không thể nhúc nhích, chỉ là từ không muốn biến thành không dám.
Muốn mệnh, nàng lúc này dựa vào cái kia ôm ấp, không cần xác nhận cũng biết đây chính là A Ly nhà nàng. Nàng không phải trở về Hàn Lộ Viện rồi sao? Như thế nào sẽ bị A Ly ôm ở trong ngực?
Chỉ là khiếp sợ còn chưa qua đi, hệ thống hít vào một hơi, nói: "Ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Cái gì?"
Lạc Thanh Từ (Trì Thanh) độ hảo cảm +900, -99, +99, -1, +100, +999, +1, +0.5, +0.5......
Liên tiếp độ hảo cảm che trời lấp đất mà đến, làm Lạc Thanh Từ hoàn toàn chấn động, hơn nữa vô luận trị số hay tần suất đều khiến người xem thế là đủ rồi.
Lạc Thanh Từ trái tim run rẩy, phát sinh chuyện gì?
Nàng bằng vào cường đại tự chủ mới có thể an ổn nằm, mặc cho Nguyễn Ly vây ôm lấy mình, trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh.
Nàng nhanh chóng tỏa định sự khác biệt về độ hảo cảm, "+900 là như thế nào?"
"Bởi vì chữa trị cho ngươi, ta đã làm ngươi lâm vào trạng thái quy tức, A Ly tưởng rằng ngươi đã chết."
Lạc Thanh Từ trong lòng một ninh, ngốc tử này, sợ là......
"-1, +100, còn có +999 rốt cuộc là cái gì, làm A Ly kích động như thế?" Nàng tương đối để ý chuyện này.
Hệ thống thanh âm đều trôi nổi, "-1 là thẹn thùng, +100 là kích động, +999 là kích động tột đỉnh."
Lạc Thanh Từ mơ hồ cảm thấy không ổn, mà hệ thống cũng chưa cho nàng thời gian giảm xóc, "A Ly cởi y phục ngươi nhìn xem nghịch lân, còn lấy tâm đầu huyết đút cho ngươi, chính là loại kia môi kề môi...."
"Xin lỗi, nụ hôn đầu tiên của ngươi đã không còn, ta lúc đó trực tiếp tắt máy, cũng không biết về sau chuyện gì xảy ra."
Ký ức mờ mịt từng chút từng chút tràn về, Lạc Thanh Từ đều cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, xong đời rồi, nàng xong đời thật rồi, nàng thế nhưng đối A Ly làm ra chuyện như vậy! Biểu tình của nàng đều phải sụp đổ, nếu bây giờ có một phen kiếm, nàng nhất định đưa tận tay cho A Ly, để nàng ấy nhất kiếm giết nàng!
Mà Nguyễn Ly lại cảm giác được người dưới thân hô hấp thay đổi, sau đó đỏ ửng lan tràn từ cổ lên tai, tuy rằng rất nhanh bị che lấp, nhưng Nguyễn Ly nhìn đến rõ ràng.
Sư tôn tỉnh rồi.
Lạc Thanh Từ vừa khiếp sợ vừa nghẹn đến hoảng, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng bị ba chữ khác dẫn đi, "Tâm đầu huyết?"
Hệ thống nhớ tới một màn kia, thần sắc phức tạp, ngữ khí cũng là ngũ vị tạp trần, "Ngươi bị hàn độc tra tấn, A Ly kích phát không được long nguyên lực, nghịch lân cũng mất tác dụng, cho nên nàng đã lấy máu từ tim đút cho ngươi cùng nghịch lân, nhờ sức mạnh nghịch lân che chở, ngươi mơi có thể giảm bớt thống khổ."
Lạc Thanh Từ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi dậy.
Nguyễn Ly tuy rằng ôm chặt nàng, nhưng cũng không dùng sức, tùy ý nàng ngồi dậy, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
Lạc Thanh Từ nhanh chóng quay đầu nhìn Nguyễn Ly, ánh mắt lập tức dừng nơi ngực nàng ấy. Y phục trên người Nguyễn Ly hoàn hảo mà sạch sẽ, dấu hiệu gì đều không có.
Chỉ là gương mặt nàng ấy tái nhợt hơn trước mấy phần, làm bại lộ chân tướng nàng ấy đang bị thương.
"Sư tôn nhìn thấy ta liền kinh ngạc như vậy sao?" Nguyễn Ly bất động thanh sắc ngồi dậy, nhìn về phía Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ mày trầm xuống, duỗi tay như gió mạnh, Nguyễn Ly căn bản trốn không thoát, bị Lạc Thanh Từ ôm vào trong ngực, kéo ra vạt áo, vết thương do lấy tâm đầu huyết cứ thế mà hiển lộ, sâu đến tận tâm mạch, cho dù dùng tử ngọc cao cũng vô pháp che giấu.
Nguyễn Ly thần sắc cứng đờ, nàng giãy giụa thoát ra, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Thanh Từ thế nhưng sẽ mất bình tĩnh làm ra loại chuyện này, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn.
Mà Lạc Thanh Từ ngực đau nhức dữ dội, nàng thở không nổi nữa, thân thể không ổn định mà ngã nhào về phía Nguyễn Ly.
"Sư tôn?" Nguyễn Ly sắc mặt biến đổi, chạy nhanh đỡ nàng.
Lạc Thanh Từ chỉ vào ngực Nguyễn Ly, run rẩy nói: "A Ly.... nàng đã làm gì?"
Nguyễn Ly hợp lại y phục, thấp giọng nói: "Sư tôn hàn độc phát tác, đồ nhi lo lắng, nghe nói tâm đầu huyết nóng bỏng đến cực điểm, cho nên đã đút cho sư tôn một chút."
"Nàng...... Nàng hồ nháo!" Lạc Thanh Từ trái tim co thắt, lấy ra tâm đầu huyết, này thật là to gan lớn mật! Vạn nhất thất thủ, Rồng Con đáng yêu của nàng liền không còn nữa!
Lời nói đến tận đây, Lạc Thanh Từ cơ hồ đã đem thân phận hoàn toàn xả xuống, tuy rằng không trực diện, nhưng các nàng đều lẫn nhau trong lòng biết rõ.
Nguyễn Ly cũng càng thêm cậy mạnh, ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ đang nổi giận, mở miệng nói: "Sư tôn lừa gạt ta, lại thích khẩu thị tâm phi, hao hết tâm tư giúp ta lại không chịu nói, kéo thân thể thương tích một mình tại đây chịu đựng, tỉnh dậy liền cởi y phục đồ nhi, sư tôn không hồ nháo sao?"
Lạc Thanh Từ cứng họng, trong lúc nhất thời chính là nói không nên lời.
Nguyễn Ly cũng bất quá là ỷ vào Lạc Thanh Từ chột dạ mới dám vượt rào, hiện giờ nhìn đến sư tôn nàng lạnh mặt, ninh mi không nói một lời, trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Vì thế nàng bước xuống giường, dáng vẻ dịu ngoan nói: "Nếu sư tôn đã khôi phục, đồ nhi xin cáo lui trước, ngày mai theo sư tôn đi gặp sư tổ."
Tốt lắm, hiện giờ mở miệng khép miệng đều là sư tôn, nào có đệ tử như nàng đem sư tôn áp ở trên giường, làm chuyện mà Tấn Giang không cho phép miêu tả chứ.
Nghĩ đến cái gì, Lạc Thanh Từ theo bản năng liếm liếm môi, rồi lại phát hiện A Ly đang nhìn chằm chằm chính mình, làm nàng nhất thời nhịn không được trong lòng nhảy dựng, ánh mắt Tiểu Long Tử thật là nguy hiểm!
Hiện nay đãi ở bên nhau thật sự quá xấu hổ, Lạc Thanh Từ chỉ có thể tùy ý Nguyễn Ly lui ra, chỉ là dặn dò một câu, "Nàng đấy, ban đêm vận công nghỉ ngơi, dưỡng thương thật tốt." Sau đó muộn tao mà ném một lọ đan dược đi qua.
Nguyễn Ly tiếp được, ngoan ngoãn mà lui ra, rất nhanh không còn bóng dáng, hệ thống nhắc nhở, "Độ hảo cảm +15."
Lạc Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc độ hảo cảm của nàng không còn -9999 nữa, mà là -8006.
- -----------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tình cảm một bước nhảy vọt.
Người khác độ hảo cảm -8006, thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro.
Sư tôn độ hảo cảm -8006, ôm ấp hôn hít, trái tim cho nàng, mạng cũng cho nàng.
Đồng nhân bất đồng mệnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook