Hàng Không Bán
-
Chương 4
Có đột phá lớn như vậy trong quan hệ với Trình Hạo, với Lâm Hàn mà nói, không khác kết hôn là mấy, những ngày tiếp theo tâm trạng tự nhiên lại giống như đang trong tuần trăng mật.
Nhưng Trình Hạo công tác không ngừng, hắn chưa kịp thể hiện gì, ngày hôm sau Trình Hạo đã mang theo hành lý, tiếp tục xuất ngoại chụp ảnh.
Nghe nói qua ba ngày là có thể trở về, Lâm Hàn vừa vẽ bản thảo vừa đếm ngón tay, đếm tới ngón thứ ba, lại vẫn chưa thấy bóng dáng Trình Hạo.
Trình Hạo không nhận điện thoại của hắn, bọn họ làm việc xong có phương thức xả hơi riêng, không muốn bị người ngoài quấy rầy, không khỏi làm hắn mất hứng.
Chờ Trình Hạo không được, Lâm Hàn nghĩ hắn nhất định đã cùng đồng sự ở bên ngoài làm tiệc chúc mừng, chắc phải qua đêm, mãi hôm sau hoặc rất khuya mới có thể về nhà.
Nhưng từ lúc hai người kết giao đến nay, còn chưa có ở chung, Lâm Hàn cứ chờ, giống y chang cô vợ mới cưới, trong lòng rất sốt ruột, thầm mong có thể sớm gặp hắn một chút.
Gọi điện cho Trình Hạo, không biết hắn đang trò chuyện với ai, máy bận suốt, đành phải hỏi một nhiếp ảnh gia mà hắn quen, biết địa chỉ quán bar, liền thay đồ, vội vội vàng vàng gọi xe tới.
****
Bọn họ ai cũng rất đẹp, mỗi người mỗi vẻ, vóc dáng cũng cao. Lâm Hàn vào quán bar, tuy rằng nhất thời bị sự xa hoa trụy lạc làm cho hoa cả mắt, vẫn rất nhanh thích ứng.
Nhưng là, vẫn không thấy Trình Hạo đâu.
Lâm Hàn thấy vài gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ, không biết phải tán gẫu cái gì cho hợp, đánh kêu một ly rượu rồi ngồi một chỗ, lo lắng hỏi Jimmy- tên nhiếp ảnh gia mà hắn quen: "Trình Hạo đâu?"
"Ở bên kia với Cathy. Ngươi gặp được thì gọi bọn hắn nhanh nhanh lại đây a, rượu phạt không uống, còn trốn đi thân thiết, thật không giống ai."
Lâm Hàn "Nga" một tiếng.
Nghề người mẫu, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số, đa phần đều là người phương Tây, thật sự phóng khoáng, cãi nhau ầm ĩ, ôm hôn chỉ là xã giao, ở riêng với nhau cũng không phải chuyện gì to tát.
Hắn sẽ không lòng dạ hẹp hòi, yêu là phải tin tưởng, phải không?
Lâm hàn được Jimmy hướng dẫn, chậm rãi đi về hướng được chỉ. Đi đến cuối hành lang, lại vòng lại một vòng, nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy Trình Hạo đâu.
Hắn đang nhìn đông nhìn tây, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một mỹ nhân mặc váy ngắn đi bốt cao đi tới, một tay sửa lại váy.
Lâm Hàn cũng hiểu nàng làm cái gì ở bên trong ── quán bar loại này, khó tránh khỏi có tâm trạng, lúc có tâm trạng liền tìm một chỗ nhanh chóng thân thiết một hồi ── nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng dịch sang một bên, để nàng đi qua.
Nam nhân đi ra phía sau thân hình cao lớn, ngẩng mặt nhìn, là Trình Hạo.
Lâm Hàn mở to mắt, sợ mình nhận sai người.
Chỉ cảm thấy không thể tin được, nhưng Trình Hạo chỉ cách hắn vài bước chân, thanh thản chỉnh lại áo khoác, biểu hiện trên mặt Lâm Hàn cũng chẳng xa lạ gì, đó là vẻ mặt thỏa mãn khi vừa làm xong.
Lâm Hàn một mảnh lạnh run cả người, lưng băng lãnh, cứng ngắc không thể động.
Trình Hạo ánh mắt chuyển đến hắn, cũng ngẩn người.
"Lâm Hàn?"
Gặp Lâm Hàn ngây ra như phỗng, hắn cũng lộ vẻ xấu hổ, bắt lấy bả vai nam nhân, khụ một tiếng: "Ngươi sao lại ở đây?"
Lâm Hàn đầu loạn một đoàn, ngay cả nói cũng quên mất phải nói thế nào, nhìn Trình Hạo chằm chằm, trong cổ họng hàm hồ càu nhàu vài tiếng, chưa kịp khắc chế, nước mắt đã rớt ra.
Trình Hạo sợ ở trong này náo loạn sẽ không hay ho gì, vội ôm bả vai hắn, nửa lôi nửa kéo, đem hắn ra ngoài, tìm một góc tối tăm không ai để ý đứng.
Lâm Hàn bị hắn lôi kéo, giống như con chuột trốn trốn tránh tránh đứng trong bóng tối.
Ngực đau, khó thở, ánh mắt đã muốn mơ hồ. Hắn nghĩ chính mình hẳn là phải táng Trình Hạo hai cú, hoặc là cho vài cái tát cũng tốt, chính là cảm giác hiện tại của hắn không phải là phẫn nộ, hắn là hoang mang hoảng sợ mới đúng.
"Ai, đừng khóc", Trình Hạo lau mặt cho hắn, cầm lấy cánh tay hắn, "Ngươi hãy nghe ta nói."
Lâm Hàn bả vai run lên, cũng không nháo, yên lặng nghe hắn nói.
"Ta biết ngươi ở sinh khí, nhưng là. . . . . ." Trình Hạo có điểm khó có thể mở miệng, liền im bặt.
Lâm Hàn trước kia thực thích nhìn động tác này của hắn, cảm thấy rất thần bí, hiện tại nhìn mặt hắn mờ ảo sương khói, xa xôi lại tối tăm mù mịt.
"Nhưng là, ngươi là không nên hiểu lầm? Ngươi muốn và ta muốn không có giống nhau." Trình Hạo nhìn hắn, "Chúng ta tuy đã lên giường, nhưng này, cũng không có nghĩa gì đi."
Lâm Hàn nước mắt nước mũi tèm lem, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi, ngươi không phải bởi vì thích ta mới làm chuyện đó sao?"
"Ta là thích ngươi." Trình Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn, "Nhưng ta cũng thích rất nhiều người khác, người thích ta cũng rất nhiều. Ta không có khả năng chỉ quan hệ với một người duy nhất."
". . . . . ."
"Làm tình cũng không nói lên điều gì, lúc đó ngươi chẳng phải cũng thích sao? Ngươi gọi tên nam kĩ kia, cũng không khác gì người làm với ta không phải sao?"
Lâm Hàn lắc đầu.
"Nói đi nói lại, lên giường, vốn là để vui vẻ. Vì vui vẻ nên mới làm, nếu biến thành ràng buộc, không phải thật không còn ý nghĩa sao?"
Lâm Hàn như thế nào cũng không rõ, đứng sững, nửa ngày mới có thể run rẩy phát ra âm thanh: "Kia, ta với ngươi là loại quan hệ gì?"
Trình Hạo trầm mặc một chút: "Chúng ta vẫn là bằng hữu a."
Lâm Hàn nước mắt đầy mặt, đứng một chỗ, không động đậy, cũng nói không một lời.
Hắn giờ mới nhận ra mình thật quá lạc quan, trên thế giới không có chuyện đơn giản như vậy, không phải cứ làm tình, hai người liền thành tình nhân.
Trình Hạo rõ ràng cái gì cũng chưa hứa hẹn, hắn đã tự mình làm như đúng rồi.
Trái tim rất đau, nhưng hắn ngay cả tư cách mắng Trình Hạo cũng không có, bởi vì hắn không là cái gì, mặt dần dần bị nước mắt làm cho xấu xí, xấu hổ đến đầu cũng không ngóc lên được, không bao giờ ... nữa lại không biết tình cảnh bản thân thật đáng xấu hổ, đành phải xoay người cúi đầu rời đi.
****
Không muốn về nhà, cũng không biết nên đi đâu. Vừa đi vừa khóc thầm. Chính mình cũng cảm thấy thẹn, không dám nói với ai.
Ở tạm phòng làm việc của bằng hữu hai ngày, ngượng ngùng rời đi vì quấy rầy quá nhiều, lại ở khách sạn vài ngày, tiền hết, nhưng thật sự vẫn không muốn về nhà.
Tùy hứng lại không có tính toán, lang thang vật vã khắp nơi, biên tập cũng thật bận rộn đi, hắn quản không được nhiều việc như vậy. Túi tiền cuối cùng chỉ còn lại ít tiền lẻ, sắp sửa vô sản đến nơi, hắn nhưng vẫn đi tới đi lui bên ngoài không muốn về, bởi vì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Diệp Tu Thác hắn cũng không dám tìm, đối phương sẽ không hoan nghênh một khách hàng nghèo rớt như hắn.
Hắn chính là một mình một người, không có người nào có thể dựa vào. Không có tiền ở khách sạn, liền ra công viên ngủ, dùng số tiền lẻ cuối cùng mua vài bắp ngô.
Nghĩ đến ngày đầu tiên chuyển đến sống chung với Trình Hạo, cùng làm việc vặt trong nhà, mải đấu võ mồm, không cẩn thận làm đứt tay. . . . . .
Lần đầu tiên ngồi ở sau xe của Trình Hạo, ôm chặt thắt lưng hắn, hạnh phúc đến độ muốn ngất đi.
Trình Hạo chính là giấc mộng của hắn, nhớ lại những ngày đã qua, tất cả đều thật tốt đẹp.
Hai người có quan hệ, hắn còn tưởng giấc mộng đã thực hiện được bước đầu tiên, kỳ thật là tan biến.
Lâm Hàn vừa nghĩ vừa cúi đầu lau nước mắt, rệu rạo gặm ngô.
****
"Ngươi vẫn còn qua lại với vị ' khách hàng ' kia a?"
Bị lão hữu hỏi như vậy, Diệp Tu Thác cười cười: "Đã sớm làm xong ‘công việc’ ."
Hắn cùng Lâm Hàn có quan hệ như vậy, kỳ thật rất ngẫu nhiên.
Ngay từ đầu đã cảm thấy nam nhân ngốc ngốc kia rất thú vị. Lâm Hàn bộ dạng không tồi, mặc dù nơi bọn họ đứng tràn ngập mỹ nhân đủ thể loại, diện mạo như thế rất là bình thường, nhưng tốt xấu cũng đạt tiêu chuẩn vui một đêm của hắn, người mới, lại là kiểu hắn thích, nếm thử chút hương vị cũng không có gì không tốt.
Lâm Hàn không có kinh nghiệm ML, rất ngơ ngác, bị hắn đùa nghịch, bị hắn gây sức ép cả một đêm, dù mệt, vẫn rất ngoan ngoãn phối hợp, thật sự ngốc không đỡ được.
Tuy rằng đối phương không có kĩ xảo gì đặc biệt, nhưng là thực cố gắng phối hợp, khiến Diệp Tu Thác cũng thật tận hứng, có chút vừa lòng.
Sau lại thấy hắn vì nam nhân khác mà khóc, cuồng dại một mảnh, lại cảm thấy đáng thương, mềm lòng đi an ủi hắn, không thể tưởng được chính mình nhập vai quá đạt, biểu hiện thật đúng là nhu tình vô hạn, cuối cùng lại nhịn không được đem nam nhân đang khóc rối tinh rối mù kia áp xuống lại làm một lần.
Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện hắn đã đi rồi, đầu giường còn có tiền *bồi dưỡng*, cầm trong tay, thực sự có chút rung động. Nguyên bản cứ nghĩ tình một đêm thôi, nào biết qua hai ngày, nam nhân kia lại một lần nữa đến tìm hắn.
Điên là ở chỗ, Diệp Tu Thác không thấy hắn phiền phức, dù sao cũng có thể lợi dụng sự ngốc của hắn, chiếm tiện nghi.
Xung quanh Diệp Tu Thác đầy rẫy những người khôn khéo, suốt ngày mưu mô với nhau rất mệt mỏi, có một kẻ ngốc như vậy để chơi đùa, cảm thấy thực đáng yêu. Giống con chó nhỏ, cầm khúc xương kêu một tiếng, nó liền phe phẩy cái đuôi, hồng hộc đuổi theo chủ nhân.
Một bên chơi đùa Lâm Hàn, một bên cũng thuận tay an an ủi ủi hắn một chút.
Lâm Hàn yêu đương rất khờ khạo, nghĩ bản thân nhiều ít cũng nên dạy hắn một ít, làm cho hắn tiến bộ. Nhưng mà dạy dỗ đi dạy dỗ lại, dần dần cảm thấy không thoải mái.
Người này không khác gì một con chó trung thành, đối xử tệ thế nào, chỉ cần ôm một cái rồi cấp cho đồ ăn, nó liền ngoan ngoãn mặc chủ nhân chơi đùa, có người khác tốt với nó nó liền theo, nhưng vẫn luôn nhớ chủ nhân đầu tiên của mình.
Diệp Tu Thác không khỏi suy nghĩ, nếu người hắn khăng khăng một mực yêu đổi thành chính mình, sẽ thế nào?
Tư tưởng chiếm hữu của hắn rất cao, một mình hắn khi dễ tên kia thì tốt rồi, người khác tốt nhất đừng động vào.
Nhưng mấy ý nghĩ này lại không thể để Lâm Hàn biết. Hắn rõ ràng chỉ thích ôn nhu cùng chuyên nghiệp "Phục vụ", cho hắn biết tâm tư chính mình, chỉ sợ hắn lại chấn kinh hô to "Hả!?" một tiếng rồi né cho xa.
Diệp Tu Thác cho đến nay chưa từng lo lắng tới tên Trình Hạo kia.
Hắn biết Trình Hạo không phải là người có thể dựa vào, nam nhân kia với Lâm Hàn có thể có tình cảm vượt qua tình bằng hữu, có lẽ cũng như hắn, nghĩ muốn giữ con cẩu ngốc dưỡng bên người, không muốn cùng người khác chia sẻ. Nhưng người này hiển nhiên sẽ không thể vì Lâm Hàn mà hi sinh những thú vui khác.
Nào ngờ Lâm Hàn cư nhiên chó ngáp táp phải ruồi, cùng tên kia có tiến triển đột phá, tự tôn của hắn bị đả kích không nhỏ, đang vui vẻ đột nhiên nửa đường đứt gánh.
Vốn không hề có liên quan gì với Lâm Hàn, sự tình liền dừng ở đấy. Hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian để chơi đùa rồi.
Buổi tối lái xe ra ngoài, tới ngã tư gặp đèn đỏ, liền dừng xe chờ đèn chuyển xanh, nhìn vài người lững thững qua đường.
Ngẫu nhiên chuyển tầm mắt, vừa lúc thấy qua cửa kính, cách xe hắn không xa lắm nam nhân kia chầm chậm đi qua.
Diệp Tu Thác trong lòng nhảy dựng, không biết như thế nào liền nhịn không được quay lại nhìn hắn, nương theo đèn đường thấy hắn thất thiểu bước đi, mắt đỏ theo cái kiểu đã khóc lóc vài ngày, trên người cũng lôi thôi, vô luận nhìn thế nào cũng không giống người đang đắc ý với cuộc sống.
Đèn xanh sáng, Diệp Tu Thác tiếp tục lái xe đi tiếp, đi được một đoạn, tuy rằng cũng thầm mắng chính mình nhàm chán, vẫn là tìm nơi để quay đầu trở lại.
****
Lâm Hàn ăn xong bắp ngô cuối cùng, sụt sịt cái mũi, nghĩ đêm nay nếu không về nhà, không biết còn có chỗ nào để đi nữa đây, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Lâm Hàn quay đầu, thấy người sau lưng hắn, có chút giật mình, vội quay lại lấy tay lau sạch mặt mũi, rồi mới dám một lần nữa quay đầu đối diện Diệp Tu Thác.
"Ngươi, khỏe không", thấy Diệp Tu Thác đang lại gần, hắn nhất thời không biết nói cái gì che dấu mới tốt, chun chun cái mũi, "Ngươi cũng đến tản bộ a?"
Diệp Tu Thác có chút bất đắc dĩ cười cười: "Ta đi qua thấy có người trông giống ngươi, nên tới đây. Đã khuya như vậy còn chưa về nhà sao?"
"Ân", Lâm Hàn gải đầu một chút, "Nơi này. . . . . . Không khí trong lành."
Diệp Tu Thác chân dài tiến hai bước, đã ngồi ở bên người hắn.
Hai người song song ngồi trên ghế đá, cũng không hé răng, đều yên lặng theo đuổi suy nghĩ của chính mình.
Lâm Hàn cố gắng nhẫn nại, tránh thất thố, nhưng ánh mắt đã muốn mông lung, chỉ có thể hắt xì một cái.
"Như thế nào, có lạnh không?"
Lâm Hàn đành phải gật gật đầu. Diệp Tu Thác cởi áo khoác, tư thế xem chừng là muốn khoác chung với nhau, dừng dừng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cởi ra, phủ thêm cho hắn.
Lâm Hàn nói tạ ơn, cúi đầu che dấu, miễn cho bị hắn thấy chính mình một đại nam nhân, còn nước mắt nước mũi ôm một cục uất ức to đùng.
Nhưng Diệp Tu Thác vốn sâu sắc hiểu ý người khác, lại quay đầu nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Lâm Hàn nín nhịn không nổi, một hạt nước mắt lớn rơi xuống đùi, sau đó liền rớt tiếp vài hạt nữa.
Diệp Tu Thác nhìn hắn: "Không cần miễn cưỡng như vậy a, muốn khóc liền khóc đi. Ta sẽ không cười ngươi."
Lâm Hàn ban đầu chỉ thút thít, dần dần càng ngày càng nhịn không được, nước mắt ràn rụa, thật là ngượng ngùng.
Diệp Tu Thác cười khổ: "Có khó quá như vậy không?"
Chờ hắn nguôi ngoai, mới dùng tay áo lau mắt cho hắn, ôm lấy bả vai run run của hắn: "Đã trễ thế này, một người ở bên ngoài không an toàn, nên trở về sớm một chút đi, ta đưa ngươi về."
"Ta, ta không về."
Diệp Tu Thác nhướng mày nhìn hắn: "Như thế nào?"
Lâm Hàn nghĩ muốn giải thích, lại không còn mặt mũi nào đem sự tình kia nói ra.
Có thể gặp lại Diệp Tu Thác hắn thực vui mừng, lại có thể cùng Diệp Tu Thác trò chuyện, nghe một chút ôn nhu an ủi cũng tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không dám hé răng, sợ bị Diệp Tu Thác giễu cợt, hơn nữa sau lần đó, hắn sẽ không dám mặt dày tùy tiện kể khổ với Diệp Tu Thác, không có tiền, hai người kể như xa lạ, liền ngay cả người quen cũng không phải, với Diệp Tu Thác hắn chỉ có thể khách khách khí khí, nói vài lời khách sáo.
Kể khổ và vân vân, không phải khách thì không thể làm.
Thấy hắn nhìn mình chăm chú, Lâm Hàn đỏ mặt nói dối: "Ta, ta quên mang chìa khóa."
"Trình Hạo không ở nhà không?"
"Ân. . . . . ."
"Kia, làm sao bây giờ, muốn đi khách sạn không?"
Lâm Hàn lắc đầu: "Ta không đủ tiền."
Diệp Tu Thác trầm mặc một chút: "Không sao ta có thể trả tiền giúp ngươi."
Lâm Hàn vội xua tay: "Không cần."
Diệp Tu Thác nhìn hắn trong chốc lát: "Nếu không ngại, đến nhà của ta đi. Sẽ không thu tiền của người, ta có phòng dành cho khách, ngươi ngủ tạm một tối cũng không có vấn đề gì."
Lâm Hàn đang lo không có chỗ ngủ, thấy hắn khẳng khái như vậy, lại nghe nói có phòng khách, hơn nữa là miễn phí, vội ngoan ngoãn đi theo hắn.
Về đến nhà Diệp Tu Thác, Lâm Hàn tuy rằng mắt đã sưng đỏ, chờ đèn sáng, bước vào một bước, không thể không tán thưởng một câu: "Thật đẹp a."
Bài trí trong nhà cho thấy chủ nhân là người rất có thẩm mỹ, lại sạch sẽ tao nhã, cho người ta cảm giác thực thoải mái, quả thật rất giống tính cách của Diệp Tu Thác.
"Mệt mỏi đi, ngươi trước tắm rửa một cái." Diệp Tu Thác rót hai ly rượu, "Tắm xong uống một chút, sẽ ngủ ngon hơn."
Lúc Lâm Hàn mặc cái áo tắm cỡ lớn nhất, cột chắc dây lưng bên hông, loẹt xoẹt dép lê đi ra, Diệp Tu Thác không giống chủ nhà bình thường nhanh nhảu giới thiệu nhà cửa này nọ, ngược lại còn giảm độ sáng đèn trong phòng khách, kéo rèm cửa ra.
Ánh trăng dịu dàng lập tức theo cái cửa sổ bằng kính rộng nguyên cả một mảng tường lan tràn khắp phòng, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái, ngực cũng vơi buồn đi không ít.
"Đến đây ngồi đi, có thể nhìn phong cảnh phía dưới, bên kia là biển, không khí cũng không tệ lắm, tâm tình sẽ tốt lên một chút."
Lâm Hàn uống non nửa ly rượu vang đỏ, chăm chú ngắm cảnh biển, quả nhiên cảm giác thương tâm tích tụ trong ngực dịu đi rất nhiều.
"Cái kia, tiền thuê chỗ này chắc không ít phải không?"
"Ách? Không cần tiền thuê, đây là nhà của ta."
Lâm Hàn giật mình nhìn lại hắn, không dám tưởng tượng lượng công việc mà hắn phải làm: "Ngươi nhất định thực vất vả đi."
Diệp Tu Thác cười: "Hoàn hảo. dạo này ta đã làm rất mệt, vài ngày vẫn chưa có ngủ a."
". . . . . ." Lâm Hàn có chút thông cảm cho hắn.
"Thêm một ly?" Diệp Tu Thác giơ cái chai trong tay, "Hay là muốn uống cái khác?"
Lâm Hàn không muốn kén cá chọn canh gì: "Có thể cho ta uống rượu sao? Có bia là tốt rồi."
Diệp Tu Thác rất hào phóng, trong tủ lạnh có gì đều mặc hắn uống, Lâm Hàn cũng không khách khí, một chai tiếp một chai, tự nhiên uống thả cửa.
Uống được vài chai, bụng đã no ự, Lâm Hàn ngồi xổm ghế trên, trên mặt một tầng đỏ, mắt cũng hồng hồng, bụng rỗng lại uống nhiều như vậy, đã muốn say vài phần.
May mắn hắn say rồi cư xử cũng không tệ lắm, không ồn không nháo, không đến mức thất lễ, bất quá lại vẫn không khống chế được tuyến lệ, ngồi chồm hổm mà khóc um lên.
"Như thế nào lại khóc, nam nhân là phải kiên cường a." Diệp Tu Thác bất đắc dĩ khuyên.
Lâm Hàn quả thật tuyến lệ rất phát triển, nhưng đây là thiên tính, sửa không dễ nên cũng không thể quá hà khắc với hắn.
"Thực xin lỗi." Nam nhân khóc nức nở đáp lại, vội cúi đầu dùng ống tay áo dụi mắt.
Diệp Tu Thác có điểm buồn cười, lôi khăn ra cho hắn lau mặt. Nói thật, người này có khóc thê thảm cỡ nào, cũng không làm cho người khác thấy đồng cảm, ngược lại còn khiến người ta thấy thích thú, sinh ra ý muốn xâm phạm mà thôi.
Đem cái mặt ướt sũng của hắn lau khô, đối diện với gương mặt yếu đuối nhưng cũng không chọc người chán ghét, Diệp Tu Thác giằng co chốc lát, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu, hôn một cái lên bờ môi của hắn.
Đôi môi ướt át mềm mại, mang vị ngòn ngọt, man mát, Diệp Tu Thác lại nhịn không được, một phen ôm chặt người kia, đầu lưỡi kiên quyết tham tiến khoang miệng đối phương.
Đối phương không ngừng chống cự, hôn sâu lại càng làm cho người ta hưng phấn, Diệp Tu Thác hơi hơi dùng sức, cắn đầu lưỡi hắn, lại mút vào, ngăn chặn không cho hắn phát ra thanh âm.
Hôn nồng nhiệt khiến thân thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng, rất khó nhịn. Diệp Tu Thác đè cánh tay của người đang phản kháng, đưa hắn hoàn toàn ôm vào trong ngực, đen hắn lại sô pha.
Lâm Hàn giãy dụa, thở hổn hển: "Ta không mang tiền. . . . . ."
Diệp Tu Thác ngừng một chút, sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn cười cười: "Lần này miễn phí cho ngươi." Lâm Hàn há mỏ còn định nói gì liền đã bị hắn hôn môi.
Lâm Hàn đâu có tâm tình làm loại sự tình này, bị ôm đến sô pha vẫn cố gắng chống cự, nhưng vừa uống rượu xong, tay chân đều không có chút khí lực nào.
Diệp Tu Thác ôm chặt hắn, kỹ xảo thập phần khiêu khích. Dục vọng thực dễ dàng bị gọi dậy, cặp đùi thon dài, tắm xong còn có chút ướt át, quần lót đi mượn, rất nhanh cũng bị giật mất.
Diệp Tu Thác cũng cỡi quần áo của mình ra, tính khí để trước huyệt khẩu của hắn, hô hấp bắt đầu dồn dập, bắt đầu xoa xoa mông hắn, ý đồ muốn đi vào, một bên an ủi nam nhân vẫn đang bất an chống cự: "Thử đi, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái mà. . . . . ."
Lâm Hàn vẫn chưa quên những thứ hắn nói trước đây, dùng hết sức cố mà giãy dụa.
Hắn biết đây chỉ là ham muốn nhất thời mà thôi, cái gì mà "bởi vì mông tốt", lại còn làm tình chỉ vì vui vẻ! Trừ bỏ tiền cùng nửa thân phía dưới, nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó không có ý nghĩa.
"Các ngươi hỗn đản, liền đều chỉ biết làm làm làm!"
Diệp Tu Thác không ngờ hắn sẽ gây khó dễ, bị một cước đá văng, trên mặt còn dính một cái tát, giật mình, mặt mũi xanh mét.
Lâm Hàn rời đi, tiểu não mất đi khả năng cân bằng, loạng choạng lảo đảo, hướng cửa đi được vài bước, đã bị Diệp Tu Thác trầm thấp kêu "Đứng lại" sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng liền ngoan ngoãn đứng yên.
Thấy Diệp Tu Thác tức giận, sát khí dọa người, Lâm Hàn lập tức tỉnh táo, nhất thời không dám động.
Rụt cổ nhìn hắn mặc quần dài vào, không khí căng thẳng, cũng hiểu được chính mình động thủ đánh người là không đúng, thật là giận chó đánh mèo, đành phải nơm nớp lo sợ nói: "Đúng, thực xin lỗi, ngươi vốn chính là làm nghề này, không thể trách ngươi, là chính ta tâm tình không tốt."
Diệp Tu Thác bị đánh gảy, căm tức nhưng lại không đành lòng: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trình Hạo của ngươi?"
"Không phải của ta. . . . . ."
"Ân?"
"Hắn chưa từng cùng ta kết giao."
Diệp Tu Thác nhìn hắn: "Nhưng lần trước không phải ngươi nói. . . . . ."
"Làm là làm", Lâm Hàn nhỏ giọng, "Nhưng hắn nói không nghĩ tới chuyện kết giao. Hắn còn cùng nữ nhân làm."
Diệp Tu Thác không nói gì, nhìn hắn trong chốc lát, sờ sờ trán hắn.
"Ngươi quá ngu ngốc. Làm không có nghĩa là yêu a."
Lâm Hàn chịu đựng nước mắt: "Thế phải thế nào mới là yêu đây?"
Diệp Tu Thác cũng không nổi nóng với hắn, kéo hắn lại gần, hôn an ủi: "Chờ ngươi gặp được người thích hợp, sẽ biết."
"Phải chờ tới khi nào?" Lâm Hàn khóc thút thít, "Ta ba mươi tuổi, vài chục năm như vậy còn chưa gặp được sao. . . . . ."
Diệp Tu Thác buồn cười cắn tai hắn: "Sẽ gặp, cứ sống là sẽ gặp, quen nhau lâu cũng không là gì, nhất định phải có tình cảm mới yêu được."
Thấy Lâm Hàn chỉ lo hít nước mũi, Diệp Tu Thác xoa bóp bả vai hắn cười: "Tốt lắm, đã khuya, ngủ đi, ta cho ngươi xem phòng."
Lâm Hàn vốn đang hoài nghi, có phải hay không toàn bộ thế giới của Gay đều chỉ cần qua đường, muốn theo đuổi tình yêu căn bản là ko thể, nghe Diệp Tu Thác an ủi như vậy, lại bắt đầu hy vọng, trong lòng dịu lại. Tới phòng ngủ, rượu chưa tan, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Dễ ngủ như vậy, nửa đêm rượu tan, mới thấy nôn nao trong bụng, còn hơi hơi phát sốt. Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá thấp hay ko, hắn bò dậy tìm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ, nằm xuống một lát lại thấy nóng, lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được.
Bụng cũng bắt đầu quặn đau, hắn vào WC. Trở ra lại muốn uống nước, sợ đánh thức Diệp Tu Thác, liền rón ra rón rén, dù sao cũng là nhà người khác, sờ soạng tìm nửa ngày mới tìm được tủ lạnh, nhưng ko có nước quả, chỉ có đá cục, đành phải uống nước đá vậy.
Lại thấy bụng rất đói, tuy không biết ý tứ Diệp Tu Thác thế nào, hắn vẫn tự tiện lấy vài quả táo, lau vài cái, ăn luôn.
Trở lại phòng, cảm giác càng lúc càng tệ, bụng nhói lên từng cơn, hắn lại bật đèn, không vào phòng tắm kịp, tìm được thùng rác liền nôn lấy nôn để, nôn được rồi, đã thoải mái hơn chút, nhưng dạ dày vẫn quặn lên ko ngừng.
Vừa mới hơi hơi đứng dậy, lại một trận buồn nôn, dạ dày giống như bị lộn ngược, lần này không kịp phản ứng đã giữ ko nổi, khụ nửa ngày, đầu óc loạn cào cào.
"Làm sao vậy?"
Diệp Tu Thác bị thức dậy, thấy tình trạng của hắn, lắp bắp kinh hãi, vội giúp hắn vỗ lưng: "Bụng không thoải mái?"
Lâm Hàn gật gật đầu, nhất thời nói không nên lời.
"Là đau sao?"
"Ân. . . . . ."
"Tiêu chảy sao?"
"Ân. . . . . ."
Diệp Tu Thác dìu hắn đứng lên, để hắn ngồi ở mép giường, chậm rãi đặt hắn nằm xuống, đi lấy hộp thuốc lại, nhu huyệt Thái Dương cho hắn, lấy nước ấm cho hắn uống thuốc.
"Đỡ không?"
Lâm Hàn nửa đêm kéo hắn dậy, rất là ngượng ngùng, uống nước ấm liền thấy dễ chịu rất nhiều, gật gật đầu.
Diệp Tu Thác sờ sờ đầu của hắn phán: "Đại khái là viêm dạ dày, ngươi a, có phải là ăn cái gì đó không tốt?"
Lâm Hàn làm việc giờ giấc đảo lộn, dạ dày vốn đã kém, mấy hôm nay lại ăn uống bừa bãi, buổi tối bụng rỗng lại uống nhiều bia như vậy, vừa rồi không có ý thức bảo vệ sức khoẻ còn uống một cốc nước đá lớn, chưa hết còn chiến thêm mấy quả táo lạnh lẽo, không khỏe chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình tự tiện lấy đồ ăn, Lâm Hàn vội thẳng thắn: "Ta, ta vừa rồi đói bụng, ăn mấy quả táo của ngươi."
Diệp Tu Thác buồn cười nhéo hắn một cái: "Muốn ăn cái gì ngươi tùy tiện lấy, không cần báo cáo cho ta đâu."
Lâm Hàn muốn nói thêm, lại một trận khó chịu, Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng tắm, hắn lập tức ôm bồn cầu phun.
Diệp Tu Thác vừa khẩn trương lại vừa buồn cười, ôm hắn, xoa xoa lưng cho hắn: "Như thế nào lại giống như đang mang thai vậy. . . . . ."
Lâm Hàn dạ dày lại trống rỗng, thuốc vừa uống cũng phun ra hết, cũng đã tỉnh táo hơn.
Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng ngủ của chính mình, lấy nước cho hắn súc miệng, kiên nhẫn chờ hắn uống thuốc, lại lấy nước ấm cho hắn.
"Hiện tại có đói bụng không?"
"Ân. . . . . ."
"Ta nấu cháo cho ngươi."
Lâm Hàn trong lòng tràn đầy cảm kích, nhìn theo bóng lưng hắn rời phòng, đèn phòng khách lâp tức sáng, tiếp theo là những tiếng động mơ hồ từ bếp vọng sang.
Hắn ngoài cha mẹ ra, chưa từng được ai chăm sóc như vậy, Trình Hạo cũng không phải loại người nửa đêm nấu cháo cho người khác. Hiện tại thấy Diệp Tu Thác như vậy, cảm thấy mình đã gặp được người tốt, cho dù là MB, cũng là MB có tố chất nhất.
Chờ đem bát cháo nóng thơm phức nuốt cả vào trong bụng, cả người thư thái rất nhiều.
Diệp Tu Thác lại bưng nước cho hắn súc miệng, lau miệng cho hắn, đỡ hắn nằm xuống, tiếp tục bôi dầu, rồi sau đó mới đi rửa chén. Đinh đinh đang đang làm xong, đã rạng sáng.
Lâm Hàn nằm một chỗ mà còn thấy mệt, Diệp Tu Thác ngược lại lại không có chút mệt mỏi nào, còn cười nói: "Ta ngày mai không cần đi làm."
Lo lắng hắn có thể lại lên cơn sốt hay nôn mửa, Diệp Tu Thác ngủ luôn với hắn. Lâm Hàn được ôm, đầu áp trong ngực hắn, toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp, phi thường hạnh phúc.
Có một người như vậy bên người cảm giác thật tốt.
****
Diệp Tu Thác không đuổi Lâm Hàn đi, hắn liền mặt dày ở lại vài ngày. Hòm thuốc nhà Diệp Tu Thác thuốc gì cũng có, hắn lại biết cách sử dụng, cho hắn uống thuốc đúng hạn, còn nấu vài loại cháo tốt cho dạ dày, Lâm Hàn ăn ăn ngủ ngủ, không chỉ có đi ngoài, nôn mửa đều ngừng, ngay cả tinh thần khí sắc đều khá hơn hai ngày trước rất nhiều.
"Ta phải ra ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ăn cơm có thể gọi cơm theo số điện thoại này. Buổi tối ta trở lại."
Diệp Tu Thác còn đưa cho hắn chìa khóa cửa, tuy chỉ tá túc vài ngày, cũng đủ làm Lâm Hàn cảm động.
"Ngươi là đi làm sao?"
"Ân", Diệp Tu Thác cười liếc hắn một cái, "Bằng không làm sao có tiền đây?"
Lâm Hàn nghĩ đến việc cơm mình ăn thuốc mình uống là mua bằng tiền hắn bán mình, lập tức thấy chua xót: "Kia, kia trên đường cẩn thận, không cần vất vả quá đi."
Diệp Tu Thác lập tức nở nụ cười, hôn nhẹ hắn, mới mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Hàn nghĩ tới nghĩ lui, trên người mình ko có tiền, nhưng trong ngân hàng vẫn còn, lấy ra đưa cho Diệp Tu Thác, cũng không oan uổng.
Cũng không biết có phải hay không ăn no sinh lắm chuyện, ban ngày không thấy Diệp Tu Thác cảm thấy rất nhớ hắn, xem tạp chí với TV cũng không yên lòng, không ngừng xem xét di động, nhìn xem Diệp Tu Thác có nhắn tin, hoặc là gọi điện cho hắn hay không. Một khi phát hiện có tin nhắn của Diệp Tu Thác, liền cao hứng vô cùng.
Diệp Tu Thác về nhà, tiếng cửa mở cũng làm cho hắn thực hưng phấn, nhìn thấy nam nhân kia, nghĩ muốn đi đến ôm một cái, ngay cả hôn môi cũng thực chờ mong đi.
Nguyên bản hắn còn nhớ "mê muội mất cả ý chí" là gì, cũng biết kêu MB là hành vi không tốt, cảm thấy nên sớm từ bỏ mới được, nhưng đối với Diệp Tu Thác, "từ bỏ" thật sự quá khó khăn.
Diệp Tu Thác là loại người khiến người khác cảm thấy không thể không cần, Lâm Hàn tin tưởng rất nhiều khách nhân sẽ vì tranh thủ nụ cười của hắn mà vung tiền như rác, bởi vì một khi hắn không tươi cười ôn nhu, mà lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, cái loại thái độ này khiến lòng vô cùng khó chịu.
Diệp Tu Thác trở về còn mang điểm tâm cho hắn, Lâm Hàn vừa ăn bánh ngọt, vừa xem xét giấy tờ.
"Tu Thác, đêm nay cho ta ở đây đc ko?"
Diệp Tu Thác quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, có chút kinh ngạc: "Như thế nào, ngươi muốn sao?"
Lâm Hàn khó có thể mở miệng: "Ân, bất quá, tiền phải chờ thêm hai ba ngày mới có"
Diệp Tu Thác mỉm cười: "Người ăn chịu hả?"
Lâm Hàn kiên trì "Ân" một tiếng, Diệp Tu Thác lại nở nụ cười, lấy bóp tiền hắn để đầu giường lại, rút chứng minh thư nhân dân ra: "Nhạ, đặt cọc thứ này, là có thể."
"A. . . . . ." Lâm Hàn ngây ngốc nhìn CMTND của mình rơi vào tay hắn, người cũng bị Diệp Tu Thác ôm.
Môi vừa chạm vào nhau, còn chưa bắt đầu âu yếm gì, trên lưng liền một trận run rẩy. Môi bị hàm chứa mút vào trong chốc lát, chờ đầu lưỡi tham tiến vào, Lâm Hàn cũng tự giác buông khớp hàm ra, khẩn trương cho hắn hôn sâu.
Diệp Tu Thác ôm hắn, bất quá cũng chỉ là ôm hắn chặt thêm mà thôi, tay vòng ra sau lưng, nhưng không có tiến thêm, chỉ biến hóa góc độ hôn môi, dây dưa đầu lưỡi hắn, ở khoang miệng hắn ôn nhu lại nhiệt tình trở mình đảo.
Lâm Hàn lông tơ trên lưng đều dựng cả lên, cũng không biết chỉ cần nói vài lời đã có thể có cảm giác mãnh liệt như vậy, cảm thấy ngay cả hồn phách đều đã bị hút hết.
Hôn đến lúc hai người đều thở dồn dập, Lâm Hàn đầu óc trống rỗng, hồ đồ mặc hắn an bài. Diệp Tu Thác ôm hắn ngồi vào sô pha, tách chân hắn ra để hắn ngồi trên đùi mình, vừa hôn vừa vuốt ve lưng và mông hắn, khiến toàn thân hắn phát run.
Cởi quần áo xong, có chút khẩn trương pha chút kích động, tim đập dữ dội.
Diệp Tu Thác nâng người hắn lên một chút, hôn quanh ngực hắn, ngón tay trườn ra phía sau, thăm dò một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng xâm nhập, thấy hắn bởi vì đau đớn mà co rúm lại, lại càng nhẹ nhàng hơn, tay kia âu yếm vật đang run rẩy phía trước.
Lâm Hàn bị mấy ngón tay thon dài đùa bỡn đến nhũn cả ra, tính khí của hắn cũng đã ngẩng đầu, chỉ có thể không ngừng cọ xát trên bụng Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác hôn môi hắn, rồi sau đó rút ngón tay ra, đặt cái đó vào giữa mông hắn, dùng sức lập tức tiến vào.
Diệp Tu Thác càng dùng sức ôm hắn, đè chặt thắt lưng hắn, hướng về phía trước ko ngừng lặp lại chuyển động, cảm giác ma xát nóng rát làm đầu óc rối loạn, Lâm Hàn muốn hắn, ôm cổ hắn, loạn thất bát tao theo sát môi hắn hôn.
Kịch liệt lên cao, Diệp Tu Thác đứng dậy, ôm hắn lại sô pha, đem chân hắn vắt lên thành sô pha, buộc hắn mở rộng chân để mình dễ dàng sáp nhập.
Tùy ý cuồng dã luật động khiến Lâm Hàn không thở nổi, thầm nghĩ vặn vẹo né tránh, nhưng người bị ép chặt, sô pha tuy mềm mại nhưng lại không lớn, hắn không thể động đậy, chỉ có thể để cái nóng cháy kia lần lượt hung mãnh tiến vào.
Diệp Tu Thác hung hăng làm một hồi, nam nhân dưới thân không ngừng cúi đầu nức nở, lại không hề chống cự, mặc hắn lặp lại xâm phạm.
Lúc cao trào, Lâm Hàn kêu gào, loại thanh âm này nghe vào tai, chính là xuân dược tốt nhất, Diệp Tu Thác bị kích thích đến độ đắn đo không giữ được đúng mực, tận tình thúc vào thân dưới đang run rẩy của người kia, thiếu chút nữa gây sức ép làm hắn ngất lịm.
Nằm trên sô pha nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Tu Thác ôm hắn về phòng, âu yếm điều chỉnh hô hấp một lúc, lại ở trên giường mặt đối mặt tiến vào, Lâm Hàn hai chân bị kéo, tư thế của cơ thể lúc này giống hình chữ M, rên rỉ thê thảm. Diệp tu thác dục vọng tăng vọt, quả thực chỉ muốn ăn sạch hắn
Mặc dù có điểm ăn không tiêu, nhưng vẫn là khoái cảm mãnh liệt, lâm hàn bị đặt thành cái loại tư thế này, có chút thẹn, nhưng cũng không thấy chán ghét.
Thở hổn hển rên rỉ, lưng trần ma xát với tấm trải giường, cảm giác run rẩy nhịn không được mở to mắt xem người phía trên.
Đối phương trên trán mồ hôi nhỏ từng giọt, loại biểu tình này rất là mê người.
Diệp Tu Thác thấy hắn đang theo dõi mình, liền điều chỉnh tư thế, cúi người hôn hắn, rồi sau đó càng kịch liệt ở trong cơ thể hắn trừu tiễn.
Thân thể va chạm cùng hôn môi nồng nhiệt làm cho người ta có chút phiêu phiêu, làm Lâm Hàn nảy sinh cảm giác hạnh phúc
Lúc dứt ra hai người đều mồ hôi đầm đìa, cùng nhau tắm.
Trong phòng tắm thế nhưng lại làm thêm một lần. Lâm Hàn bị đặt trên tường, một phen gây sức ép, biến thành sức cùng lực kiệt, than thở sợ hãi , thầm nghĩ hắn làm công việc này, đáng ra "Tinh lực" không đủ mới đúng, như thế nào ngược lại lại giống như tích nhiều ngày ko có phát tiết?
Mặc kệ Diệp Tu Thác thể lực như thế nào, dù sao hắn đã mệt đến mí mắt cũng mở không ra, để cho Diệp Tu Thác ôm lên giường, rúc vào ngực Diệp Tu Thác an an ổn ổn ngủ.
****
Lúc tỉnh lại, Lâm Hàn cảm thấy thắt lưng vô cùng đau, bất quá tâm tình rất tốt, nghĩ lại đêm qua mơ giấc mơ rất khá, nội dung cụ thể không nhớ rõ, nhưng cảm giác khoái trá thì vẫn còn.
Nâng đầu, lại trở mình, Diệp Tu Thác cũng bị hắn làm tỉnh giấc, mở mắt thấy hắn, liền mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lổ tai hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, rồi sau đó lại hôn hắn một chút.
Môi cùng cảm giác đụng chạm làm tim hắn đập rõ nhanh, có điểm nhảy nhót.
"Dậy sớm thế" thanh âm khàn khàn thật dễ nghe, "Ta hôm nay không cần đi làm, ngủ thêm một lát đi."
Lâm Hàn đau khổ nghĩ tối hôm qua hao nhiều thể lực như vậy, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi mới nhân đạo.
"Nhưng ta muốn đi ra ngoài."
Diệp Tu Thác mở mắt: "Ân? Đi nơi nào?"
"Về nhà."
Diệp Tu Thác tựa hồ lập tức tỉnh táo lại, nhìn hắn một hồi lâu, rồi đăm chiêu: "Nhanh như vậy?"
"Ta phải về lấy tiền."
Diệp Tu Thác nhất thời cười phá lên: "Cái kia không cần vội."
Không có tiền trong người sao có thể ko vội? Để Diệp Tu Thác phục vụ, ngay cả phí qua đêm cũng khất, lại còn khiến hắn hôm nay ko thể đi làm, hoàn toàn ko ổn đi.
"Ngươi chừng nào phải về với Trình Hạo?"
Lâm Hàn chán nản lắc đầu: "Không biết. Hiện tại thì hơi khó." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghĩ bây giờ mà về nhà, nhìn Trình Hạo mang bạn gái xuất nhập, không biết mình sẽ có loại tâm tình âm u gì.
Diệp Tu Thác một tay nâng cằm: "Thế từ giờ phải ngủ ở đâu? Muốn thuê phòng không?"
"Cần, chỉ thuê ngắn hạn, lại không quá đắt. . . . . ."
"Vậy, nhà của ta thế nào?"
"Ách. . . . . ." Lâm Hàn cũng không phải không nghĩ đến, nhưng phỏng chừng giá cả sẽ không rẻ, liền có chút do dự: "Tốt lắm, nhưng. . . . . ."
"Dù sao cũng bỏ không, ko có người thì ta phải chịu hết chi phí, nên có thể cho ngươi giá thấp."
"vậy có được không?"
"Như thế là được, ngươi có thể giúp ta làm việc nhà để trừ tiền thuê. Dù sao ngươi cũng có nhiều thời gian rảnh không phải sao? Dọn phòng, nấu cơm linh tinh, đều giao cho ngươi, sau đó ta tính rẻ cho ngươi, thế nào?"
Lâm Hàn chiếm đại tiện nghi, hoan hỉ vui mừng, tinh thần lên cao, nhịn cơn đau nơi thắt lưng, sửa soạn một chút liền về nhà.
Nhưng Trình Hạo công tác không ngừng, hắn chưa kịp thể hiện gì, ngày hôm sau Trình Hạo đã mang theo hành lý, tiếp tục xuất ngoại chụp ảnh.
Nghe nói qua ba ngày là có thể trở về, Lâm Hàn vừa vẽ bản thảo vừa đếm ngón tay, đếm tới ngón thứ ba, lại vẫn chưa thấy bóng dáng Trình Hạo.
Trình Hạo không nhận điện thoại của hắn, bọn họ làm việc xong có phương thức xả hơi riêng, không muốn bị người ngoài quấy rầy, không khỏi làm hắn mất hứng.
Chờ Trình Hạo không được, Lâm Hàn nghĩ hắn nhất định đã cùng đồng sự ở bên ngoài làm tiệc chúc mừng, chắc phải qua đêm, mãi hôm sau hoặc rất khuya mới có thể về nhà.
Nhưng từ lúc hai người kết giao đến nay, còn chưa có ở chung, Lâm Hàn cứ chờ, giống y chang cô vợ mới cưới, trong lòng rất sốt ruột, thầm mong có thể sớm gặp hắn một chút.
Gọi điện cho Trình Hạo, không biết hắn đang trò chuyện với ai, máy bận suốt, đành phải hỏi một nhiếp ảnh gia mà hắn quen, biết địa chỉ quán bar, liền thay đồ, vội vội vàng vàng gọi xe tới.
****
Bọn họ ai cũng rất đẹp, mỗi người mỗi vẻ, vóc dáng cũng cao. Lâm Hàn vào quán bar, tuy rằng nhất thời bị sự xa hoa trụy lạc làm cho hoa cả mắt, vẫn rất nhanh thích ứng.
Nhưng là, vẫn không thấy Trình Hạo đâu.
Lâm Hàn thấy vài gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ, không biết phải tán gẫu cái gì cho hợp, đánh kêu một ly rượu rồi ngồi một chỗ, lo lắng hỏi Jimmy- tên nhiếp ảnh gia mà hắn quen: "Trình Hạo đâu?"
"Ở bên kia với Cathy. Ngươi gặp được thì gọi bọn hắn nhanh nhanh lại đây a, rượu phạt không uống, còn trốn đi thân thiết, thật không giống ai."
Lâm Hàn "Nga" một tiếng.
Nghề người mẫu, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số, đa phần đều là người phương Tây, thật sự phóng khoáng, cãi nhau ầm ĩ, ôm hôn chỉ là xã giao, ở riêng với nhau cũng không phải chuyện gì to tát.
Hắn sẽ không lòng dạ hẹp hòi, yêu là phải tin tưởng, phải không?
Lâm hàn được Jimmy hướng dẫn, chậm rãi đi về hướng được chỉ. Đi đến cuối hành lang, lại vòng lại một vòng, nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy Trình Hạo đâu.
Hắn đang nhìn đông nhìn tây, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một mỹ nhân mặc váy ngắn đi bốt cao đi tới, một tay sửa lại váy.
Lâm Hàn cũng hiểu nàng làm cái gì ở bên trong ── quán bar loại này, khó tránh khỏi có tâm trạng, lúc có tâm trạng liền tìm một chỗ nhanh chóng thân thiết một hồi ── nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng dịch sang một bên, để nàng đi qua.
Nam nhân đi ra phía sau thân hình cao lớn, ngẩng mặt nhìn, là Trình Hạo.
Lâm Hàn mở to mắt, sợ mình nhận sai người.
Chỉ cảm thấy không thể tin được, nhưng Trình Hạo chỉ cách hắn vài bước chân, thanh thản chỉnh lại áo khoác, biểu hiện trên mặt Lâm Hàn cũng chẳng xa lạ gì, đó là vẻ mặt thỏa mãn khi vừa làm xong.
Lâm Hàn một mảnh lạnh run cả người, lưng băng lãnh, cứng ngắc không thể động.
Trình Hạo ánh mắt chuyển đến hắn, cũng ngẩn người.
"Lâm Hàn?"
Gặp Lâm Hàn ngây ra như phỗng, hắn cũng lộ vẻ xấu hổ, bắt lấy bả vai nam nhân, khụ một tiếng: "Ngươi sao lại ở đây?"
Lâm Hàn đầu loạn một đoàn, ngay cả nói cũng quên mất phải nói thế nào, nhìn Trình Hạo chằm chằm, trong cổ họng hàm hồ càu nhàu vài tiếng, chưa kịp khắc chế, nước mắt đã rớt ra.
Trình Hạo sợ ở trong này náo loạn sẽ không hay ho gì, vội ôm bả vai hắn, nửa lôi nửa kéo, đem hắn ra ngoài, tìm một góc tối tăm không ai để ý đứng.
Lâm Hàn bị hắn lôi kéo, giống như con chuột trốn trốn tránh tránh đứng trong bóng tối.
Ngực đau, khó thở, ánh mắt đã muốn mơ hồ. Hắn nghĩ chính mình hẳn là phải táng Trình Hạo hai cú, hoặc là cho vài cái tát cũng tốt, chính là cảm giác hiện tại của hắn không phải là phẫn nộ, hắn là hoang mang hoảng sợ mới đúng.
"Ai, đừng khóc", Trình Hạo lau mặt cho hắn, cầm lấy cánh tay hắn, "Ngươi hãy nghe ta nói."
Lâm Hàn bả vai run lên, cũng không nháo, yên lặng nghe hắn nói.
"Ta biết ngươi ở sinh khí, nhưng là. . . . . ." Trình Hạo có điểm khó có thể mở miệng, liền im bặt.
Lâm Hàn trước kia thực thích nhìn động tác này của hắn, cảm thấy rất thần bí, hiện tại nhìn mặt hắn mờ ảo sương khói, xa xôi lại tối tăm mù mịt.
"Nhưng là, ngươi là không nên hiểu lầm? Ngươi muốn và ta muốn không có giống nhau." Trình Hạo nhìn hắn, "Chúng ta tuy đã lên giường, nhưng này, cũng không có nghĩa gì đi."
Lâm Hàn nước mắt nước mũi tèm lem, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi, ngươi không phải bởi vì thích ta mới làm chuyện đó sao?"
"Ta là thích ngươi." Trình Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn, "Nhưng ta cũng thích rất nhiều người khác, người thích ta cũng rất nhiều. Ta không có khả năng chỉ quan hệ với một người duy nhất."
". . . . . ."
"Làm tình cũng không nói lên điều gì, lúc đó ngươi chẳng phải cũng thích sao? Ngươi gọi tên nam kĩ kia, cũng không khác gì người làm với ta không phải sao?"
Lâm Hàn lắc đầu.
"Nói đi nói lại, lên giường, vốn là để vui vẻ. Vì vui vẻ nên mới làm, nếu biến thành ràng buộc, không phải thật không còn ý nghĩa sao?"
Lâm Hàn như thế nào cũng không rõ, đứng sững, nửa ngày mới có thể run rẩy phát ra âm thanh: "Kia, ta với ngươi là loại quan hệ gì?"
Trình Hạo trầm mặc một chút: "Chúng ta vẫn là bằng hữu a."
Lâm Hàn nước mắt đầy mặt, đứng một chỗ, không động đậy, cũng nói không một lời.
Hắn giờ mới nhận ra mình thật quá lạc quan, trên thế giới không có chuyện đơn giản như vậy, không phải cứ làm tình, hai người liền thành tình nhân.
Trình Hạo rõ ràng cái gì cũng chưa hứa hẹn, hắn đã tự mình làm như đúng rồi.
Trái tim rất đau, nhưng hắn ngay cả tư cách mắng Trình Hạo cũng không có, bởi vì hắn không là cái gì, mặt dần dần bị nước mắt làm cho xấu xí, xấu hổ đến đầu cũng không ngóc lên được, không bao giờ ... nữa lại không biết tình cảnh bản thân thật đáng xấu hổ, đành phải xoay người cúi đầu rời đi.
****
Không muốn về nhà, cũng không biết nên đi đâu. Vừa đi vừa khóc thầm. Chính mình cũng cảm thấy thẹn, không dám nói với ai.
Ở tạm phòng làm việc của bằng hữu hai ngày, ngượng ngùng rời đi vì quấy rầy quá nhiều, lại ở khách sạn vài ngày, tiền hết, nhưng thật sự vẫn không muốn về nhà.
Tùy hứng lại không có tính toán, lang thang vật vã khắp nơi, biên tập cũng thật bận rộn đi, hắn quản không được nhiều việc như vậy. Túi tiền cuối cùng chỉ còn lại ít tiền lẻ, sắp sửa vô sản đến nơi, hắn nhưng vẫn đi tới đi lui bên ngoài không muốn về, bởi vì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Diệp Tu Thác hắn cũng không dám tìm, đối phương sẽ không hoan nghênh một khách hàng nghèo rớt như hắn.
Hắn chính là một mình một người, không có người nào có thể dựa vào. Không có tiền ở khách sạn, liền ra công viên ngủ, dùng số tiền lẻ cuối cùng mua vài bắp ngô.
Nghĩ đến ngày đầu tiên chuyển đến sống chung với Trình Hạo, cùng làm việc vặt trong nhà, mải đấu võ mồm, không cẩn thận làm đứt tay. . . . . .
Lần đầu tiên ngồi ở sau xe của Trình Hạo, ôm chặt thắt lưng hắn, hạnh phúc đến độ muốn ngất đi.
Trình Hạo chính là giấc mộng của hắn, nhớ lại những ngày đã qua, tất cả đều thật tốt đẹp.
Hai người có quan hệ, hắn còn tưởng giấc mộng đã thực hiện được bước đầu tiên, kỳ thật là tan biến.
Lâm Hàn vừa nghĩ vừa cúi đầu lau nước mắt, rệu rạo gặm ngô.
****
"Ngươi vẫn còn qua lại với vị ' khách hàng ' kia a?"
Bị lão hữu hỏi như vậy, Diệp Tu Thác cười cười: "Đã sớm làm xong ‘công việc’ ."
Hắn cùng Lâm Hàn có quan hệ như vậy, kỳ thật rất ngẫu nhiên.
Ngay từ đầu đã cảm thấy nam nhân ngốc ngốc kia rất thú vị. Lâm Hàn bộ dạng không tồi, mặc dù nơi bọn họ đứng tràn ngập mỹ nhân đủ thể loại, diện mạo như thế rất là bình thường, nhưng tốt xấu cũng đạt tiêu chuẩn vui một đêm của hắn, người mới, lại là kiểu hắn thích, nếm thử chút hương vị cũng không có gì không tốt.
Lâm Hàn không có kinh nghiệm ML, rất ngơ ngác, bị hắn đùa nghịch, bị hắn gây sức ép cả một đêm, dù mệt, vẫn rất ngoan ngoãn phối hợp, thật sự ngốc không đỡ được.
Tuy rằng đối phương không có kĩ xảo gì đặc biệt, nhưng là thực cố gắng phối hợp, khiến Diệp Tu Thác cũng thật tận hứng, có chút vừa lòng.
Sau lại thấy hắn vì nam nhân khác mà khóc, cuồng dại một mảnh, lại cảm thấy đáng thương, mềm lòng đi an ủi hắn, không thể tưởng được chính mình nhập vai quá đạt, biểu hiện thật đúng là nhu tình vô hạn, cuối cùng lại nhịn không được đem nam nhân đang khóc rối tinh rối mù kia áp xuống lại làm một lần.
Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện hắn đã đi rồi, đầu giường còn có tiền *bồi dưỡng*, cầm trong tay, thực sự có chút rung động. Nguyên bản cứ nghĩ tình một đêm thôi, nào biết qua hai ngày, nam nhân kia lại một lần nữa đến tìm hắn.
Điên là ở chỗ, Diệp Tu Thác không thấy hắn phiền phức, dù sao cũng có thể lợi dụng sự ngốc của hắn, chiếm tiện nghi.
Xung quanh Diệp Tu Thác đầy rẫy những người khôn khéo, suốt ngày mưu mô với nhau rất mệt mỏi, có một kẻ ngốc như vậy để chơi đùa, cảm thấy thực đáng yêu. Giống con chó nhỏ, cầm khúc xương kêu một tiếng, nó liền phe phẩy cái đuôi, hồng hộc đuổi theo chủ nhân.
Một bên chơi đùa Lâm Hàn, một bên cũng thuận tay an an ủi ủi hắn một chút.
Lâm Hàn yêu đương rất khờ khạo, nghĩ bản thân nhiều ít cũng nên dạy hắn một ít, làm cho hắn tiến bộ. Nhưng mà dạy dỗ đi dạy dỗ lại, dần dần cảm thấy không thoải mái.
Người này không khác gì một con chó trung thành, đối xử tệ thế nào, chỉ cần ôm một cái rồi cấp cho đồ ăn, nó liền ngoan ngoãn mặc chủ nhân chơi đùa, có người khác tốt với nó nó liền theo, nhưng vẫn luôn nhớ chủ nhân đầu tiên của mình.
Diệp Tu Thác không khỏi suy nghĩ, nếu người hắn khăng khăng một mực yêu đổi thành chính mình, sẽ thế nào?
Tư tưởng chiếm hữu của hắn rất cao, một mình hắn khi dễ tên kia thì tốt rồi, người khác tốt nhất đừng động vào.
Nhưng mấy ý nghĩ này lại không thể để Lâm Hàn biết. Hắn rõ ràng chỉ thích ôn nhu cùng chuyên nghiệp "Phục vụ", cho hắn biết tâm tư chính mình, chỉ sợ hắn lại chấn kinh hô to "Hả!?" một tiếng rồi né cho xa.
Diệp Tu Thác cho đến nay chưa từng lo lắng tới tên Trình Hạo kia.
Hắn biết Trình Hạo không phải là người có thể dựa vào, nam nhân kia với Lâm Hàn có thể có tình cảm vượt qua tình bằng hữu, có lẽ cũng như hắn, nghĩ muốn giữ con cẩu ngốc dưỡng bên người, không muốn cùng người khác chia sẻ. Nhưng người này hiển nhiên sẽ không thể vì Lâm Hàn mà hi sinh những thú vui khác.
Nào ngờ Lâm Hàn cư nhiên chó ngáp táp phải ruồi, cùng tên kia có tiến triển đột phá, tự tôn của hắn bị đả kích không nhỏ, đang vui vẻ đột nhiên nửa đường đứt gánh.
Vốn không hề có liên quan gì với Lâm Hàn, sự tình liền dừng ở đấy. Hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian để chơi đùa rồi.
Buổi tối lái xe ra ngoài, tới ngã tư gặp đèn đỏ, liền dừng xe chờ đèn chuyển xanh, nhìn vài người lững thững qua đường.
Ngẫu nhiên chuyển tầm mắt, vừa lúc thấy qua cửa kính, cách xe hắn không xa lắm nam nhân kia chầm chậm đi qua.
Diệp Tu Thác trong lòng nhảy dựng, không biết như thế nào liền nhịn không được quay lại nhìn hắn, nương theo đèn đường thấy hắn thất thiểu bước đi, mắt đỏ theo cái kiểu đã khóc lóc vài ngày, trên người cũng lôi thôi, vô luận nhìn thế nào cũng không giống người đang đắc ý với cuộc sống.
Đèn xanh sáng, Diệp Tu Thác tiếp tục lái xe đi tiếp, đi được một đoạn, tuy rằng cũng thầm mắng chính mình nhàm chán, vẫn là tìm nơi để quay đầu trở lại.
****
Lâm Hàn ăn xong bắp ngô cuối cùng, sụt sịt cái mũi, nghĩ đêm nay nếu không về nhà, không biết còn có chỗ nào để đi nữa đây, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Lâm Hàn quay đầu, thấy người sau lưng hắn, có chút giật mình, vội quay lại lấy tay lau sạch mặt mũi, rồi mới dám một lần nữa quay đầu đối diện Diệp Tu Thác.
"Ngươi, khỏe không", thấy Diệp Tu Thác đang lại gần, hắn nhất thời không biết nói cái gì che dấu mới tốt, chun chun cái mũi, "Ngươi cũng đến tản bộ a?"
Diệp Tu Thác có chút bất đắc dĩ cười cười: "Ta đi qua thấy có người trông giống ngươi, nên tới đây. Đã khuya như vậy còn chưa về nhà sao?"
"Ân", Lâm Hàn gải đầu một chút, "Nơi này. . . . . . Không khí trong lành."
Diệp Tu Thác chân dài tiến hai bước, đã ngồi ở bên người hắn.
Hai người song song ngồi trên ghế đá, cũng không hé răng, đều yên lặng theo đuổi suy nghĩ của chính mình.
Lâm Hàn cố gắng nhẫn nại, tránh thất thố, nhưng ánh mắt đã muốn mông lung, chỉ có thể hắt xì một cái.
"Như thế nào, có lạnh không?"
Lâm Hàn đành phải gật gật đầu. Diệp Tu Thác cởi áo khoác, tư thế xem chừng là muốn khoác chung với nhau, dừng dừng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cởi ra, phủ thêm cho hắn.
Lâm Hàn nói tạ ơn, cúi đầu che dấu, miễn cho bị hắn thấy chính mình một đại nam nhân, còn nước mắt nước mũi ôm một cục uất ức to đùng.
Nhưng Diệp Tu Thác vốn sâu sắc hiểu ý người khác, lại quay đầu nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Lâm Hàn nín nhịn không nổi, một hạt nước mắt lớn rơi xuống đùi, sau đó liền rớt tiếp vài hạt nữa.
Diệp Tu Thác nhìn hắn: "Không cần miễn cưỡng như vậy a, muốn khóc liền khóc đi. Ta sẽ không cười ngươi."
Lâm Hàn ban đầu chỉ thút thít, dần dần càng ngày càng nhịn không được, nước mắt ràn rụa, thật là ngượng ngùng.
Diệp Tu Thác cười khổ: "Có khó quá như vậy không?"
Chờ hắn nguôi ngoai, mới dùng tay áo lau mắt cho hắn, ôm lấy bả vai run run của hắn: "Đã trễ thế này, một người ở bên ngoài không an toàn, nên trở về sớm một chút đi, ta đưa ngươi về."
"Ta, ta không về."
Diệp Tu Thác nhướng mày nhìn hắn: "Như thế nào?"
Lâm Hàn nghĩ muốn giải thích, lại không còn mặt mũi nào đem sự tình kia nói ra.
Có thể gặp lại Diệp Tu Thác hắn thực vui mừng, lại có thể cùng Diệp Tu Thác trò chuyện, nghe một chút ôn nhu an ủi cũng tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không dám hé răng, sợ bị Diệp Tu Thác giễu cợt, hơn nữa sau lần đó, hắn sẽ không dám mặt dày tùy tiện kể khổ với Diệp Tu Thác, không có tiền, hai người kể như xa lạ, liền ngay cả người quen cũng không phải, với Diệp Tu Thác hắn chỉ có thể khách khách khí khí, nói vài lời khách sáo.
Kể khổ và vân vân, không phải khách thì không thể làm.
Thấy hắn nhìn mình chăm chú, Lâm Hàn đỏ mặt nói dối: "Ta, ta quên mang chìa khóa."
"Trình Hạo không ở nhà không?"
"Ân. . . . . ."
"Kia, làm sao bây giờ, muốn đi khách sạn không?"
Lâm Hàn lắc đầu: "Ta không đủ tiền."
Diệp Tu Thác trầm mặc một chút: "Không sao ta có thể trả tiền giúp ngươi."
Lâm Hàn vội xua tay: "Không cần."
Diệp Tu Thác nhìn hắn trong chốc lát: "Nếu không ngại, đến nhà của ta đi. Sẽ không thu tiền của người, ta có phòng dành cho khách, ngươi ngủ tạm một tối cũng không có vấn đề gì."
Lâm Hàn đang lo không có chỗ ngủ, thấy hắn khẳng khái như vậy, lại nghe nói có phòng khách, hơn nữa là miễn phí, vội ngoan ngoãn đi theo hắn.
Về đến nhà Diệp Tu Thác, Lâm Hàn tuy rằng mắt đã sưng đỏ, chờ đèn sáng, bước vào một bước, không thể không tán thưởng một câu: "Thật đẹp a."
Bài trí trong nhà cho thấy chủ nhân là người rất có thẩm mỹ, lại sạch sẽ tao nhã, cho người ta cảm giác thực thoải mái, quả thật rất giống tính cách của Diệp Tu Thác.
"Mệt mỏi đi, ngươi trước tắm rửa một cái." Diệp Tu Thác rót hai ly rượu, "Tắm xong uống một chút, sẽ ngủ ngon hơn."
Lúc Lâm Hàn mặc cái áo tắm cỡ lớn nhất, cột chắc dây lưng bên hông, loẹt xoẹt dép lê đi ra, Diệp Tu Thác không giống chủ nhà bình thường nhanh nhảu giới thiệu nhà cửa này nọ, ngược lại còn giảm độ sáng đèn trong phòng khách, kéo rèm cửa ra.
Ánh trăng dịu dàng lập tức theo cái cửa sổ bằng kính rộng nguyên cả một mảng tường lan tràn khắp phòng, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái, ngực cũng vơi buồn đi không ít.
"Đến đây ngồi đi, có thể nhìn phong cảnh phía dưới, bên kia là biển, không khí cũng không tệ lắm, tâm tình sẽ tốt lên một chút."
Lâm Hàn uống non nửa ly rượu vang đỏ, chăm chú ngắm cảnh biển, quả nhiên cảm giác thương tâm tích tụ trong ngực dịu đi rất nhiều.
"Cái kia, tiền thuê chỗ này chắc không ít phải không?"
"Ách? Không cần tiền thuê, đây là nhà của ta."
Lâm Hàn giật mình nhìn lại hắn, không dám tưởng tượng lượng công việc mà hắn phải làm: "Ngươi nhất định thực vất vả đi."
Diệp Tu Thác cười: "Hoàn hảo. dạo này ta đã làm rất mệt, vài ngày vẫn chưa có ngủ a."
". . . . . ." Lâm Hàn có chút thông cảm cho hắn.
"Thêm một ly?" Diệp Tu Thác giơ cái chai trong tay, "Hay là muốn uống cái khác?"
Lâm Hàn không muốn kén cá chọn canh gì: "Có thể cho ta uống rượu sao? Có bia là tốt rồi."
Diệp Tu Thác rất hào phóng, trong tủ lạnh có gì đều mặc hắn uống, Lâm Hàn cũng không khách khí, một chai tiếp một chai, tự nhiên uống thả cửa.
Uống được vài chai, bụng đã no ự, Lâm Hàn ngồi xổm ghế trên, trên mặt một tầng đỏ, mắt cũng hồng hồng, bụng rỗng lại uống nhiều như vậy, đã muốn say vài phần.
May mắn hắn say rồi cư xử cũng không tệ lắm, không ồn không nháo, không đến mức thất lễ, bất quá lại vẫn không khống chế được tuyến lệ, ngồi chồm hổm mà khóc um lên.
"Như thế nào lại khóc, nam nhân là phải kiên cường a." Diệp Tu Thác bất đắc dĩ khuyên.
Lâm Hàn quả thật tuyến lệ rất phát triển, nhưng đây là thiên tính, sửa không dễ nên cũng không thể quá hà khắc với hắn.
"Thực xin lỗi." Nam nhân khóc nức nở đáp lại, vội cúi đầu dùng ống tay áo dụi mắt.
Diệp Tu Thác có điểm buồn cười, lôi khăn ra cho hắn lau mặt. Nói thật, người này có khóc thê thảm cỡ nào, cũng không làm cho người khác thấy đồng cảm, ngược lại còn khiến người ta thấy thích thú, sinh ra ý muốn xâm phạm mà thôi.
Đem cái mặt ướt sũng của hắn lau khô, đối diện với gương mặt yếu đuối nhưng cũng không chọc người chán ghét, Diệp Tu Thác giằng co chốc lát, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu, hôn một cái lên bờ môi của hắn.
Đôi môi ướt át mềm mại, mang vị ngòn ngọt, man mát, Diệp Tu Thác lại nhịn không được, một phen ôm chặt người kia, đầu lưỡi kiên quyết tham tiến khoang miệng đối phương.
Đối phương không ngừng chống cự, hôn sâu lại càng làm cho người ta hưng phấn, Diệp Tu Thác hơi hơi dùng sức, cắn đầu lưỡi hắn, lại mút vào, ngăn chặn không cho hắn phát ra thanh âm.
Hôn nồng nhiệt khiến thân thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng, rất khó nhịn. Diệp Tu Thác đè cánh tay của người đang phản kháng, đưa hắn hoàn toàn ôm vào trong ngực, đen hắn lại sô pha.
Lâm Hàn giãy dụa, thở hổn hển: "Ta không mang tiền. . . . . ."
Diệp Tu Thác ngừng một chút, sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn cười cười: "Lần này miễn phí cho ngươi." Lâm Hàn há mỏ còn định nói gì liền đã bị hắn hôn môi.
Lâm Hàn đâu có tâm tình làm loại sự tình này, bị ôm đến sô pha vẫn cố gắng chống cự, nhưng vừa uống rượu xong, tay chân đều không có chút khí lực nào.
Diệp Tu Thác ôm chặt hắn, kỹ xảo thập phần khiêu khích. Dục vọng thực dễ dàng bị gọi dậy, cặp đùi thon dài, tắm xong còn có chút ướt át, quần lót đi mượn, rất nhanh cũng bị giật mất.
Diệp Tu Thác cũng cỡi quần áo của mình ra, tính khí để trước huyệt khẩu của hắn, hô hấp bắt đầu dồn dập, bắt đầu xoa xoa mông hắn, ý đồ muốn đi vào, một bên an ủi nam nhân vẫn đang bất an chống cự: "Thử đi, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái mà. . . . . ."
Lâm Hàn vẫn chưa quên những thứ hắn nói trước đây, dùng hết sức cố mà giãy dụa.
Hắn biết đây chỉ là ham muốn nhất thời mà thôi, cái gì mà "bởi vì mông tốt", lại còn làm tình chỉ vì vui vẻ! Trừ bỏ tiền cùng nửa thân phía dưới, nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó không có ý nghĩa.
"Các ngươi hỗn đản, liền đều chỉ biết làm làm làm!"
Diệp Tu Thác không ngờ hắn sẽ gây khó dễ, bị một cước đá văng, trên mặt còn dính một cái tát, giật mình, mặt mũi xanh mét.
Lâm Hàn rời đi, tiểu não mất đi khả năng cân bằng, loạng choạng lảo đảo, hướng cửa đi được vài bước, đã bị Diệp Tu Thác trầm thấp kêu "Đứng lại" sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng liền ngoan ngoãn đứng yên.
Thấy Diệp Tu Thác tức giận, sát khí dọa người, Lâm Hàn lập tức tỉnh táo, nhất thời không dám động.
Rụt cổ nhìn hắn mặc quần dài vào, không khí căng thẳng, cũng hiểu được chính mình động thủ đánh người là không đúng, thật là giận chó đánh mèo, đành phải nơm nớp lo sợ nói: "Đúng, thực xin lỗi, ngươi vốn chính là làm nghề này, không thể trách ngươi, là chính ta tâm tình không tốt."
Diệp Tu Thác bị đánh gảy, căm tức nhưng lại không đành lòng: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trình Hạo của ngươi?"
"Không phải của ta. . . . . ."
"Ân?"
"Hắn chưa từng cùng ta kết giao."
Diệp Tu Thác nhìn hắn: "Nhưng lần trước không phải ngươi nói. . . . . ."
"Làm là làm", Lâm Hàn nhỏ giọng, "Nhưng hắn nói không nghĩ tới chuyện kết giao. Hắn còn cùng nữ nhân làm."
Diệp Tu Thác không nói gì, nhìn hắn trong chốc lát, sờ sờ trán hắn.
"Ngươi quá ngu ngốc. Làm không có nghĩa là yêu a."
Lâm Hàn chịu đựng nước mắt: "Thế phải thế nào mới là yêu đây?"
Diệp Tu Thác cũng không nổi nóng với hắn, kéo hắn lại gần, hôn an ủi: "Chờ ngươi gặp được người thích hợp, sẽ biết."
"Phải chờ tới khi nào?" Lâm Hàn khóc thút thít, "Ta ba mươi tuổi, vài chục năm như vậy còn chưa gặp được sao. . . . . ."
Diệp Tu Thác buồn cười cắn tai hắn: "Sẽ gặp, cứ sống là sẽ gặp, quen nhau lâu cũng không là gì, nhất định phải có tình cảm mới yêu được."
Thấy Lâm Hàn chỉ lo hít nước mũi, Diệp Tu Thác xoa bóp bả vai hắn cười: "Tốt lắm, đã khuya, ngủ đi, ta cho ngươi xem phòng."
Lâm Hàn vốn đang hoài nghi, có phải hay không toàn bộ thế giới của Gay đều chỉ cần qua đường, muốn theo đuổi tình yêu căn bản là ko thể, nghe Diệp Tu Thác an ủi như vậy, lại bắt đầu hy vọng, trong lòng dịu lại. Tới phòng ngủ, rượu chưa tan, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Dễ ngủ như vậy, nửa đêm rượu tan, mới thấy nôn nao trong bụng, còn hơi hơi phát sốt. Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá thấp hay ko, hắn bò dậy tìm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ, nằm xuống một lát lại thấy nóng, lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được.
Bụng cũng bắt đầu quặn đau, hắn vào WC. Trở ra lại muốn uống nước, sợ đánh thức Diệp Tu Thác, liền rón ra rón rén, dù sao cũng là nhà người khác, sờ soạng tìm nửa ngày mới tìm được tủ lạnh, nhưng ko có nước quả, chỉ có đá cục, đành phải uống nước đá vậy.
Lại thấy bụng rất đói, tuy không biết ý tứ Diệp Tu Thác thế nào, hắn vẫn tự tiện lấy vài quả táo, lau vài cái, ăn luôn.
Trở lại phòng, cảm giác càng lúc càng tệ, bụng nhói lên từng cơn, hắn lại bật đèn, không vào phòng tắm kịp, tìm được thùng rác liền nôn lấy nôn để, nôn được rồi, đã thoải mái hơn chút, nhưng dạ dày vẫn quặn lên ko ngừng.
Vừa mới hơi hơi đứng dậy, lại một trận buồn nôn, dạ dày giống như bị lộn ngược, lần này không kịp phản ứng đã giữ ko nổi, khụ nửa ngày, đầu óc loạn cào cào.
"Làm sao vậy?"
Diệp Tu Thác bị thức dậy, thấy tình trạng của hắn, lắp bắp kinh hãi, vội giúp hắn vỗ lưng: "Bụng không thoải mái?"
Lâm Hàn gật gật đầu, nhất thời nói không nên lời.
"Là đau sao?"
"Ân. . . . . ."
"Tiêu chảy sao?"
"Ân. . . . . ."
Diệp Tu Thác dìu hắn đứng lên, để hắn ngồi ở mép giường, chậm rãi đặt hắn nằm xuống, đi lấy hộp thuốc lại, nhu huyệt Thái Dương cho hắn, lấy nước ấm cho hắn uống thuốc.
"Đỡ không?"
Lâm Hàn nửa đêm kéo hắn dậy, rất là ngượng ngùng, uống nước ấm liền thấy dễ chịu rất nhiều, gật gật đầu.
Diệp Tu Thác sờ sờ đầu của hắn phán: "Đại khái là viêm dạ dày, ngươi a, có phải là ăn cái gì đó không tốt?"
Lâm Hàn làm việc giờ giấc đảo lộn, dạ dày vốn đã kém, mấy hôm nay lại ăn uống bừa bãi, buổi tối bụng rỗng lại uống nhiều bia như vậy, vừa rồi không có ý thức bảo vệ sức khoẻ còn uống một cốc nước đá lớn, chưa hết còn chiến thêm mấy quả táo lạnh lẽo, không khỏe chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình tự tiện lấy đồ ăn, Lâm Hàn vội thẳng thắn: "Ta, ta vừa rồi đói bụng, ăn mấy quả táo của ngươi."
Diệp Tu Thác buồn cười nhéo hắn một cái: "Muốn ăn cái gì ngươi tùy tiện lấy, không cần báo cáo cho ta đâu."
Lâm Hàn muốn nói thêm, lại một trận khó chịu, Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng tắm, hắn lập tức ôm bồn cầu phun.
Diệp Tu Thác vừa khẩn trương lại vừa buồn cười, ôm hắn, xoa xoa lưng cho hắn: "Như thế nào lại giống như đang mang thai vậy. . . . . ."
Lâm Hàn dạ dày lại trống rỗng, thuốc vừa uống cũng phun ra hết, cũng đã tỉnh táo hơn.
Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng ngủ của chính mình, lấy nước cho hắn súc miệng, kiên nhẫn chờ hắn uống thuốc, lại lấy nước ấm cho hắn.
"Hiện tại có đói bụng không?"
"Ân. . . . . ."
"Ta nấu cháo cho ngươi."
Lâm Hàn trong lòng tràn đầy cảm kích, nhìn theo bóng lưng hắn rời phòng, đèn phòng khách lâp tức sáng, tiếp theo là những tiếng động mơ hồ từ bếp vọng sang.
Hắn ngoài cha mẹ ra, chưa từng được ai chăm sóc như vậy, Trình Hạo cũng không phải loại người nửa đêm nấu cháo cho người khác. Hiện tại thấy Diệp Tu Thác như vậy, cảm thấy mình đã gặp được người tốt, cho dù là MB, cũng là MB có tố chất nhất.
Chờ đem bát cháo nóng thơm phức nuốt cả vào trong bụng, cả người thư thái rất nhiều.
Diệp Tu Thác lại bưng nước cho hắn súc miệng, lau miệng cho hắn, đỡ hắn nằm xuống, tiếp tục bôi dầu, rồi sau đó mới đi rửa chén. Đinh đinh đang đang làm xong, đã rạng sáng.
Lâm Hàn nằm một chỗ mà còn thấy mệt, Diệp Tu Thác ngược lại lại không có chút mệt mỏi nào, còn cười nói: "Ta ngày mai không cần đi làm."
Lo lắng hắn có thể lại lên cơn sốt hay nôn mửa, Diệp Tu Thác ngủ luôn với hắn. Lâm Hàn được ôm, đầu áp trong ngực hắn, toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp, phi thường hạnh phúc.
Có một người như vậy bên người cảm giác thật tốt.
****
Diệp Tu Thác không đuổi Lâm Hàn đi, hắn liền mặt dày ở lại vài ngày. Hòm thuốc nhà Diệp Tu Thác thuốc gì cũng có, hắn lại biết cách sử dụng, cho hắn uống thuốc đúng hạn, còn nấu vài loại cháo tốt cho dạ dày, Lâm Hàn ăn ăn ngủ ngủ, không chỉ có đi ngoài, nôn mửa đều ngừng, ngay cả tinh thần khí sắc đều khá hơn hai ngày trước rất nhiều.
"Ta phải ra ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ăn cơm có thể gọi cơm theo số điện thoại này. Buổi tối ta trở lại."
Diệp Tu Thác còn đưa cho hắn chìa khóa cửa, tuy chỉ tá túc vài ngày, cũng đủ làm Lâm Hàn cảm động.
"Ngươi là đi làm sao?"
"Ân", Diệp Tu Thác cười liếc hắn một cái, "Bằng không làm sao có tiền đây?"
Lâm Hàn nghĩ đến việc cơm mình ăn thuốc mình uống là mua bằng tiền hắn bán mình, lập tức thấy chua xót: "Kia, kia trên đường cẩn thận, không cần vất vả quá đi."
Diệp Tu Thác lập tức nở nụ cười, hôn nhẹ hắn, mới mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Hàn nghĩ tới nghĩ lui, trên người mình ko có tiền, nhưng trong ngân hàng vẫn còn, lấy ra đưa cho Diệp Tu Thác, cũng không oan uổng.
Cũng không biết có phải hay không ăn no sinh lắm chuyện, ban ngày không thấy Diệp Tu Thác cảm thấy rất nhớ hắn, xem tạp chí với TV cũng không yên lòng, không ngừng xem xét di động, nhìn xem Diệp Tu Thác có nhắn tin, hoặc là gọi điện cho hắn hay không. Một khi phát hiện có tin nhắn của Diệp Tu Thác, liền cao hứng vô cùng.
Diệp Tu Thác về nhà, tiếng cửa mở cũng làm cho hắn thực hưng phấn, nhìn thấy nam nhân kia, nghĩ muốn đi đến ôm một cái, ngay cả hôn môi cũng thực chờ mong đi.
Nguyên bản hắn còn nhớ "mê muội mất cả ý chí" là gì, cũng biết kêu MB là hành vi không tốt, cảm thấy nên sớm từ bỏ mới được, nhưng đối với Diệp Tu Thác, "từ bỏ" thật sự quá khó khăn.
Diệp Tu Thác là loại người khiến người khác cảm thấy không thể không cần, Lâm Hàn tin tưởng rất nhiều khách nhân sẽ vì tranh thủ nụ cười của hắn mà vung tiền như rác, bởi vì một khi hắn không tươi cười ôn nhu, mà lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, cái loại thái độ này khiến lòng vô cùng khó chịu.
Diệp Tu Thác trở về còn mang điểm tâm cho hắn, Lâm Hàn vừa ăn bánh ngọt, vừa xem xét giấy tờ.
"Tu Thác, đêm nay cho ta ở đây đc ko?"
Diệp Tu Thác quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, có chút kinh ngạc: "Như thế nào, ngươi muốn sao?"
Lâm Hàn khó có thể mở miệng: "Ân, bất quá, tiền phải chờ thêm hai ba ngày mới có"
Diệp Tu Thác mỉm cười: "Người ăn chịu hả?"
Lâm Hàn kiên trì "Ân" một tiếng, Diệp Tu Thác lại nở nụ cười, lấy bóp tiền hắn để đầu giường lại, rút chứng minh thư nhân dân ra: "Nhạ, đặt cọc thứ này, là có thể."
"A. . . . . ." Lâm Hàn ngây ngốc nhìn CMTND của mình rơi vào tay hắn, người cũng bị Diệp Tu Thác ôm.
Môi vừa chạm vào nhau, còn chưa bắt đầu âu yếm gì, trên lưng liền một trận run rẩy. Môi bị hàm chứa mút vào trong chốc lát, chờ đầu lưỡi tham tiến vào, Lâm Hàn cũng tự giác buông khớp hàm ra, khẩn trương cho hắn hôn sâu.
Diệp Tu Thác ôm hắn, bất quá cũng chỉ là ôm hắn chặt thêm mà thôi, tay vòng ra sau lưng, nhưng không có tiến thêm, chỉ biến hóa góc độ hôn môi, dây dưa đầu lưỡi hắn, ở khoang miệng hắn ôn nhu lại nhiệt tình trở mình đảo.
Lâm Hàn lông tơ trên lưng đều dựng cả lên, cũng không biết chỉ cần nói vài lời đã có thể có cảm giác mãnh liệt như vậy, cảm thấy ngay cả hồn phách đều đã bị hút hết.
Hôn đến lúc hai người đều thở dồn dập, Lâm Hàn đầu óc trống rỗng, hồ đồ mặc hắn an bài. Diệp Tu Thác ôm hắn ngồi vào sô pha, tách chân hắn ra để hắn ngồi trên đùi mình, vừa hôn vừa vuốt ve lưng và mông hắn, khiến toàn thân hắn phát run.
Cởi quần áo xong, có chút khẩn trương pha chút kích động, tim đập dữ dội.
Diệp Tu Thác nâng người hắn lên một chút, hôn quanh ngực hắn, ngón tay trườn ra phía sau, thăm dò một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng xâm nhập, thấy hắn bởi vì đau đớn mà co rúm lại, lại càng nhẹ nhàng hơn, tay kia âu yếm vật đang run rẩy phía trước.
Lâm Hàn bị mấy ngón tay thon dài đùa bỡn đến nhũn cả ra, tính khí của hắn cũng đã ngẩng đầu, chỉ có thể không ngừng cọ xát trên bụng Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác hôn môi hắn, rồi sau đó rút ngón tay ra, đặt cái đó vào giữa mông hắn, dùng sức lập tức tiến vào.
Diệp Tu Thác càng dùng sức ôm hắn, đè chặt thắt lưng hắn, hướng về phía trước ko ngừng lặp lại chuyển động, cảm giác ma xát nóng rát làm đầu óc rối loạn, Lâm Hàn muốn hắn, ôm cổ hắn, loạn thất bát tao theo sát môi hắn hôn.
Kịch liệt lên cao, Diệp Tu Thác đứng dậy, ôm hắn lại sô pha, đem chân hắn vắt lên thành sô pha, buộc hắn mở rộng chân để mình dễ dàng sáp nhập.
Tùy ý cuồng dã luật động khiến Lâm Hàn không thở nổi, thầm nghĩ vặn vẹo né tránh, nhưng người bị ép chặt, sô pha tuy mềm mại nhưng lại không lớn, hắn không thể động đậy, chỉ có thể để cái nóng cháy kia lần lượt hung mãnh tiến vào.
Diệp Tu Thác hung hăng làm một hồi, nam nhân dưới thân không ngừng cúi đầu nức nở, lại không hề chống cự, mặc hắn lặp lại xâm phạm.
Lúc cao trào, Lâm Hàn kêu gào, loại thanh âm này nghe vào tai, chính là xuân dược tốt nhất, Diệp Tu Thác bị kích thích đến độ đắn đo không giữ được đúng mực, tận tình thúc vào thân dưới đang run rẩy của người kia, thiếu chút nữa gây sức ép làm hắn ngất lịm.
Nằm trên sô pha nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Tu Thác ôm hắn về phòng, âu yếm điều chỉnh hô hấp một lúc, lại ở trên giường mặt đối mặt tiến vào, Lâm Hàn hai chân bị kéo, tư thế của cơ thể lúc này giống hình chữ M, rên rỉ thê thảm. Diệp tu thác dục vọng tăng vọt, quả thực chỉ muốn ăn sạch hắn
Mặc dù có điểm ăn không tiêu, nhưng vẫn là khoái cảm mãnh liệt, lâm hàn bị đặt thành cái loại tư thế này, có chút thẹn, nhưng cũng không thấy chán ghét.
Thở hổn hển rên rỉ, lưng trần ma xát với tấm trải giường, cảm giác run rẩy nhịn không được mở to mắt xem người phía trên.
Đối phương trên trán mồ hôi nhỏ từng giọt, loại biểu tình này rất là mê người.
Diệp Tu Thác thấy hắn đang theo dõi mình, liền điều chỉnh tư thế, cúi người hôn hắn, rồi sau đó càng kịch liệt ở trong cơ thể hắn trừu tiễn.
Thân thể va chạm cùng hôn môi nồng nhiệt làm cho người ta có chút phiêu phiêu, làm Lâm Hàn nảy sinh cảm giác hạnh phúc
Lúc dứt ra hai người đều mồ hôi đầm đìa, cùng nhau tắm.
Trong phòng tắm thế nhưng lại làm thêm một lần. Lâm Hàn bị đặt trên tường, một phen gây sức ép, biến thành sức cùng lực kiệt, than thở sợ hãi , thầm nghĩ hắn làm công việc này, đáng ra "Tinh lực" không đủ mới đúng, như thế nào ngược lại lại giống như tích nhiều ngày ko có phát tiết?
Mặc kệ Diệp Tu Thác thể lực như thế nào, dù sao hắn đã mệt đến mí mắt cũng mở không ra, để cho Diệp Tu Thác ôm lên giường, rúc vào ngực Diệp Tu Thác an an ổn ổn ngủ.
****
Lúc tỉnh lại, Lâm Hàn cảm thấy thắt lưng vô cùng đau, bất quá tâm tình rất tốt, nghĩ lại đêm qua mơ giấc mơ rất khá, nội dung cụ thể không nhớ rõ, nhưng cảm giác khoái trá thì vẫn còn.
Nâng đầu, lại trở mình, Diệp Tu Thác cũng bị hắn làm tỉnh giấc, mở mắt thấy hắn, liền mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lổ tai hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, rồi sau đó lại hôn hắn một chút.
Môi cùng cảm giác đụng chạm làm tim hắn đập rõ nhanh, có điểm nhảy nhót.
"Dậy sớm thế" thanh âm khàn khàn thật dễ nghe, "Ta hôm nay không cần đi làm, ngủ thêm một lát đi."
Lâm Hàn đau khổ nghĩ tối hôm qua hao nhiều thể lực như vậy, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi mới nhân đạo.
"Nhưng ta muốn đi ra ngoài."
Diệp Tu Thác mở mắt: "Ân? Đi nơi nào?"
"Về nhà."
Diệp Tu Thác tựa hồ lập tức tỉnh táo lại, nhìn hắn một hồi lâu, rồi đăm chiêu: "Nhanh như vậy?"
"Ta phải về lấy tiền."
Diệp Tu Thác nhất thời cười phá lên: "Cái kia không cần vội."
Không có tiền trong người sao có thể ko vội? Để Diệp Tu Thác phục vụ, ngay cả phí qua đêm cũng khất, lại còn khiến hắn hôm nay ko thể đi làm, hoàn toàn ko ổn đi.
"Ngươi chừng nào phải về với Trình Hạo?"
Lâm Hàn chán nản lắc đầu: "Không biết. Hiện tại thì hơi khó." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghĩ bây giờ mà về nhà, nhìn Trình Hạo mang bạn gái xuất nhập, không biết mình sẽ có loại tâm tình âm u gì.
Diệp Tu Thác một tay nâng cằm: "Thế từ giờ phải ngủ ở đâu? Muốn thuê phòng không?"
"Cần, chỉ thuê ngắn hạn, lại không quá đắt. . . . . ."
"Vậy, nhà của ta thế nào?"
"Ách. . . . . ." Lâm Hàn cũng không phải không nghĩ đến, nhưng phỏng chừng giá cả sẽ không rẻ, liền có chút do dự: "Tốt lắm, nhưng. . . . . ."
"Dù sao cũng bỏ không, ko có người thì ta phải chịu hết chi phí, nên có thể cho ngươi giá thấp."
"vậy có được không?"
"Như thế là được, ngươi có thể giúp ta làm việc nhà để trừ tiền thuê. Dù sao ngươi cũng có nhiều thời gian rảnh không phải sao? Dọn phòng, nấu cơm linh tinh, đều giao cho ngươi, sau đó ta tính rẻ cho ngươi, thế nào?"
Lâm Hàn chiếm đại tiện nghi, hoan hỉ vui mừng, tinh thần lên cao, nhịn cơn đau nơi thắt lưng, sửa soạn một chút liền về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook