Hàng Của Ông Xã Người Sói Dài Đến Đâu?
-
Chương 5: Phụ trách cả đời
Lục Bạch Sanh bị chọc tức đến nghẹn trân trối, hắn hạ dược cô xong, hiện tại ngược lại còn nói cô chủ động? Chẳng lẽ người sai lại là cô sao?
"Đế Dật Đình!"
Lục Bạch Sanh rống xong, nhịn xuống đau đớn mà cầm lấy quần áo bị ném ở một bên, định mặc vào trực tiếp bỏ của chạy lấy người, nhưng mà——
"Bà xã nhỏ, nàng muốn chạy trốn sao? Nếu bà xã nhỏ muốn trốn liền đem ta theo nga..."
Đế Dật Đình nói chính là lời thật, hắn vừa rồi đã nghe được ý tưởng trong lòng Lục Bạch Sanh, đây là tác dụng của việc đính hạ khế ước.
Lục Bạch Sanh ngây ra một lúc, động tác trên tay dừng giữa không trung.
"Làm sao anh biết!?"
"Bởi vì bà xã nhỏ đã sờ cái đuôi, hiện tại nàng mất khống chế, ta liền có thể nghe được ý tưởng trong lòng bà xã nhỏ..."
Đế Dật Đình nghiêm túc trả lời, khi nói chuyện đều thật cẩn thận mà quan sát biểu tình trên mặt Lục Bạch Sanh, hắn lặng lẽ duỗi tay hướng tới bộ thú y trên tay cô...
Sau đó Đế Dật Đình bất ngờ đoạt lấy quần áo, đứng phắt dậy vòng tay gói Lục Bạch Sanh vào trong ngực.
"Bà xã nhỏ đừng đi...Dật Đình sẽ phụ trách bà xã nhỏ cả đời."
Con ngươi của Lục Bạch Sanh dần dần co lại, hoá ra sờ đuôi sói còn có thể mang tới hậu quả như vậy.
Giờ phút này cô quả thực là hối hận đã xuyên tới nơi này, ngủ một giấc dậy liền thất thân, hơn nữa thậm chí lửa giận còn chưa kịp bùng cháy đã bị hắn năn nỉ ỉ ôi trực tiếp đánh bại.
***
Đế Dật Đình mang theo Lục Bạch Sanh đi lên núi.
Mấy ngày nay, Lục Bạch Sanh suy nghĩ rất nhiều, đối phó với Đế Dật Đình chỉ có thể dùng biện pháp ỷ lại vào hắn, chậm rãi lừa gạt được sự tín nhiệm, sau đó tìm thời cơ bỏ trốn.
Nhưng mà Đế Dật Đình đột nhiên tự thân giác ngộ, ban đầu một mực vây cô trong hang không cho ra cửa, không hiểu sao gần đây đều mang theo Lục Bạch Sanh lên núi.
Cô biết, mục đích của mình sắp được hoàn thành.
Thời đại này không khí rất trong lành, Lục Bạch Sanh chỉ việc trực tiếp ngồi trên lưng Đế Dật Đình, hiện tại hắn đang biến ảo thành lang hình cho nên tốc độ di chuyển cực nhanh, phóng đi vài cái liền lên đến lưng chừng núi.
Ngọn núi này thuộc về Lang tộc, qua phía đối diện chính là Hổ tộc, vị trí này tương đối an toàn.
Vốn dĩ Đế Dật Đình cũng không muốn mang bà xã nhỏ của mình đi hái trái cây, nhưng Lục Bạch Sanh một hai phải đi cùng, hắn lúc này vừa chọc giận cô cho nên cũng hết cách, mỗi ngày đều phải vác bà xã nhỏ theo.
"A, đây còn không phải là Đế Dật Đình sao? Gần đây càng ngày càng ít thấy đi lên núi, đông lại sắp đến rồi, ta thật lo lắng ngươi sẽ bị đói chết."
Thanh âm bỗng dưng truyền đến, Lục Bạch Sanh còn chưa phản ứng kịp thì một con sói đã nhảy đến ngay trước mặt cô, trong nháy mắt biến ảo thành hình người.
Lục Bạch Sanh nhìn nam nhân vừa mới xuất hiện xong, trực tiếp hướng về phía cơ thể của Đế Dật Đình mà rụt rụt.
Nam nhân nọ lúc này cũng đã phát giác ra sự tồn tại của Lục Bạch Sanh, hắn nhìn cô, nhất thời có chút sững sờ.
Đế Dật Đình nhanh chóng nhận ra ánh mắt không thích hợp của Dạ Tịch Thần, liền tuỳ tay đem cô kéo về phía sau. Mấy ngày nay hắn đều rất cẩn thận, sợ bà xã nhỏ sẽ bị giống đực khác nhìn đến, nhưng hiện tại chuyện hắn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
"Dạ Dạ, ngươi còn ở trên núi làm gì? Giờ này không phải ngươi nên đến nhà tộc trưởng sao?"
Khẩu khí của Đế Dật Đình đã hoàn toàn không còn ôn nhu giống như khi đối đãi với Lục Bạch Sanh, cả người ngập tràn cảnh giác.
Xinh đẹp giống như Lục Bạch Sanh vậy, từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn đến liền biết sẽ có rất nhiều giống đực muốn cùng hắn tranh đoạt bà xã nhỏ.
Đó cũng là lý do Đế Dật Đình chọn lựa thời điểm này để lên núi, hiện giờ tất cả giống đực hẳn phải ở hang của tộc trưởng đàm luận sự tình.
"Hoá ra đây là giống cái của ngươi... Trước đó vài ngày ta nghe Lam Lăng nói qua, lúc ấy còn không tin..."
Dạ Tịch Thần vẫn còn đang thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Bạch Sanh, hắn cảm thấy giống cái trước mắt cùng giống cái trong tộc không giống nhau. Nói đúng ra là, phi thường không giống.
Dạ Tịch Thần thật muốn đi lên hảo hảo yêu thương nàng một chút...
Lục Bạch Sanh nghe hai người đối thoại với nhau, sau đó mới biết người này chính là y giả trong lang tộc, cũng là cái tên cầm thú đã cho Đế Dật Đình xuân dược hãm hại cô!
Mà Lam Lăng còn lại trong miệng tên Dạ Tịch Thần, chính là người ngày đó bọn họ đụng phải sau khi từ hang tộc trưởng trở về, cũng là hàng xóm của Đế Dật Đình.
"Dật Đình, chúng ta đi thôi..."
Lục Bạch Sanh là người thông minh, đối phó Đế Dật Đình thì cô dư dả, nhưng muốn cân não với dạng người giống Dạ Tịch Thần, cô cần phải có chút thực lực rồi mới từ từ trả thù, món nợ này cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Dạ Tịch Thần nhìn bộ dáng chim nhỏ nép vào người của Lục Bạch Sanh, hắn có chút mất khống chế.
"Uy, giống cái, nàng thuộc tộc nào vậy?"
Chỉ nghe "phịch" một tiếng, Dạ Tịch Thần trực tiếp văng ra ngoài.
Liền ở thời khắc vừa rồi, Đế Dật Đình lập tức nâng nắm đấm lên đem Dạ Tịch Thần đánh bay, ở trước mặt hắn mà trêu ghẹo bà xã nhỏ? Vui đùa cái gì vậy!
"Được rồi. Nghe lời bà xã nhỏ."
Đế Dật Đình cúi đầu nhìn về phía Lục Bạch Sanh, miệng lưỡi hắn ôn nhu đến cực điểm, sau đó ôm cô lên, trực tiếp xoay người rời đi.
Lục Bạch Sanh nhìn Dạ Tịch Thần bị đánh nằm bẹp một đống, trong lòng thầm mắng một câu, xứng đáng!
Cô làm sao quên được đêm đó chính là kẻ này cấp dược cho Đế Dật Đình?
Bất quá cô quả thực không ngờ gia hoả Đế Dật Đình này ngày thường thoạt nhìn mềm oặt, thế nhưng sức lực còn rất lớn...
"Về sau vẫn là không nên mang bà xã nhỏ ra cửa, nàng cần cái gì cứ nói với ta, ta làm giúp bà xã nhỏ là được."
Đế Dật Đình càng ngày càng cảm thấy để Lục Bạch Sanh ra ngoài quá mức nguy hiểm, lần trước bị Lam Lăng nhìn thấy, lần này lại là Dạ Tịch Thần, cũng may hai người kia hắn đều có thể khống chế, hiện tại sợ nhất chính là bị giống đực của tộc khác để ý đến.
"Nhưng mà ở nhà buồn lắm, anh nhốt tôi lại như vậy, về sau tôi không thèm để ý tới anh nữa."
Lục Bạch Sanh mấy ngày nay quả thực sống không bằng chết, cô từ trước đến giờ luôn là một con mèo hoang, hiện giờ phải giả bộ làm mèo nhà, cảm giác chính mình đều sắp đạt tới giới hạn chịu đựng.
Thanh âm mềm mại dễ nghe truyền tiến vào trong tai Đế Dật Đình, hắn khẩn trương mà nói "Được rồi được rồi, về sau sẽ thường xuyên mang bà xã nhỏ đi chơi..."
Dạ Tịch Thần bị đánh văng ra một góc lúc này mới đứng lên, thính lực của tên này rất tốt, đoạn đối thoại của hai người đã toàn bộ lọt vào trong tai hắn.
Giống cái kia, nhất định phải cướp đến tay!
***
Sau nửa canh giờ, Lục Bạch Sanh hái được không ít trái cây.
Lần này cô đặc biệt đến xem trái cây ở thời đại này có bao nhiêu loại, mỗi loại nhấm nháp một chút, nếm thử hồi lâu, trong lòng Lục Bạch Sanh đã ghi nhớ không ít.
Trở lại hang đá.
Lục Bạch Sanh nhặt vài nhánh củi trong sân, cô ngồi trước bếp lò được dựng qua loa bằng ba cục đá, cẩn thận đánh lửa.
Cái bếp này là mấy ngày trước cô vì sự nghiệp "được ăn thịt chín" mà đã tự tay làm nên.
Lửa bốc cháy, hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, Lục Bạch Sanh đặt cái nồi đất lên, bên trong cho ít thịt tươi rửa sạch, chờ cho nước sôi lại bỏ hai loại trái cây vào...
"Đế Dật Đình!"
Lục Bạch Sanh rống xong, nhịn xuống đau đớn mà cầm lấy quần áo bị ném ở một bên, định mặc vào trực tiếp bỏ của chạy lấy người, nhưng mà——
"Bà xã nhỏ, nàng muốn chạy trốn sao? Nếu bà xã nhỏ muốn trốn liền đem ta theo nga..."
Đế Dật Đình nói chính là lời thật, hắn vừa rồi đã nghe được ý tưởng trong lòng Lục Bạch Sanh, đây là tác dụng của việc đính hạ khế ước.
Lục Bạch Sanh ngây ra một lúc, động tác trên tay dừng giữa không trung.
"Làm sao anh biết!?"
"Bởi vì bà xã nhỏ đã sờ cái đuôi, hiện tại nàng mất khống chế, ta liền có thể nghe được ý tưởng trong lòng bà xã nhỏ..."
Đế Dật Đình nghiêm túc trả lời, khi nói chuyện đều thật cẩn thận mà quan sát biểu tình trên mặt Lục Bạch Sanh, hắn lặng lẽ duỗi tay hướng tới bộ thú y trên tay cô...
Sau đó Đế Dật Đình bất ngờ đoạt lấy quần áo, đứng phắt dậy vòng tay gói Lục Bạch Sanh vào trong ngực.
"Bà xã nhỏ đừng đi...Dật Đình sẽ phụ trách bà xã nhỏ cả đời."
Con ngươi của Lục Bạch Sanh dần dần co lại, hoá ra sờ đuôi sói còn có thể mang tới hậu quả như vậy.
Giờ phút này cô quả thực là hối hận đã xuyên tới nơi này, ngủ một giấc dậy liền thất thân, hơn nữa thậm chí lửa giận còn chưa kịp bùng cháy đã bị hắn năn nỉ ỉ ôi trực tiếp đánh bại.
***
Đế Dật Đình mang theo Lục Bạch Sanh đi lên núi.
Mấy ngày nay, Lục Bạch Sanh suy nghĩ rất nhiều, đối phó với Đế Dật Đình chỉ có thể dùng biện pháp ỷ lại vào hắn, chậm rãi lừa gạt được sự tín nhiệm, sau đó tìm thời cơ bỏ trốn.
Nhưng mà Đế Dật Đình đột nhiên tự thân giác ngộ, ban đầu một mực vây cô trong hang không cho ra cửa, không hiểu sao gần đây đều mang theo Lục Bạch Sanh lên núi.
Cô biết, mục đích của mình sắp được hoàn thành.
Thời đại này không khí rất trong lành, Lục Bạch Sanh chỉ việc trực tiếp ngồi trên lưng Đế Dật Đình, hiện tại hắn đang biến ảo thành lang hình cho nên tốc độ di chuyển cực nhanh, phóng đi vài cái liền lên đến lưng chừng núi.
Ngọn núi này thuộc về Lang tộc, qua phía đối diện chính là Hổ tộc, vị trí này tương đối an toàn.
Vốn dĩ Đế Dật Đình cũng không muốn mang bà xã nhỏ của mình đi hái trái cây, nhưng Lục Bạch Sanh một hai phải đi cùng, hắn lúc này vừa chọc giận cô cho nên cũng hết cách, mỗi ngày đều phải vác bà xã nhỏ theo.
"A, đây còn không phải là Đế Dật Đình sao? Gần đây càng ngày càng ít thấy đi lên núi, đông lại sắp đến rồi, ta thật lo lắng ngươi sẽ bị đói chết."
Thanh âm bỗng dưng truyền đến, Lục Bạch Sanh còn chưa phản ứng kịp thì một con sói đã nhảy đến ngay trước mặt cô, trong nháy mắt biến ảo thành hình người.
Lục Bạch Sanh nhìn nam nhân vừa mới xuất hiện xong, trực tiếp hướng về phía cơ thể của Đế Dật Đình mà rụt rụt.
Nam nhân nọ lúc này cũng đã phát giác ra sự tồn tại của Lục Bạch Sanh, hắn nhìn cô, nhất thời có chút sững sờ.
Đế Dật Đình nhanh chóng nhận ra ánh mắt không thích hợp của Dạ Tịch Thần, liền tuỳ tay đem cô kéo về phía sau. Mấy ngày nay hắn đều rất cẩn thận, sợ bà xã nhỏ sẽ bị giống đực khác nhìn đến, nhưng hiện tại chuyện hắn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
"Dạ Dạ, ngươi còn ở trên núi làm gì? Giờ này không phải ngươi nên đến nhà tộc trưởng sao?"
Khẩu khí của Đế Dật Đình đã hoàn toàn không còn ôn nhu giống như khi đối đãi với Lục Bạch Sanh, cả người ngập tràn cảnh giác.
Xinh đẹp giống như Lục Bạch Sanh vậy, từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn đến liền biết sẽ có rất nhiều giống đực muốn cùng hắn tranh đoạt bà xã nhỏ.
Đó cũng là lý do Đế Dật Đình chọn lựa thời điểm này để lên núi, hiện giờ tất cả giống đực hẳn phải ở hang của tộc trưởng đàm luận sự tình.
"Hoá ra đây là giống cái của ngươi... Trước đó vài ngày ta nghe Lam Lăng nói qua, lúc ấy còn không tin..."
Dạ Tịch Thần vẫn còn đang thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Bạch Sanh, hắn cảm thấy giống cái trước mắt cùng giống cái trong tộc không giống nhau. Nói đúng ra là, phi thường không giống.
Dạ Tịch Thần thật muốn đi lên hảo hảo yêu thương nàng một chút...
Lục Bạch Sanh nghe hai người đối thoại với nhau, sau đó mới biết người này chính là y giả trong lang tộc, cũng là cái tên cầm thú đã cho Đế Dật Đình xuân dược hãm hại cô!
Mà Lam Lăng còn lại trong miệng tên Dạ Tịch Thần, chính là người ngày đó bọn họ đụng phải sau khi từ hang tộc trưởng trở về, cũng là hàng xóm của Đế Dật Đình.
"Dật Đình, chúng ta đi thôi..."
Lục Bạch Sanh là người thông minh, đối phó Đế Dật Đình thì cô dư dả, nhưng muốn cân não với dạng người giống Dạ Tịch Thần, cô cần phải có chút thực lực rồi mới từ từ trả thù, món nợ này cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Dạ Tịch Thần nhìn bộ dáng chim nhỏ nép vào người của Lục Bạch Sanh, hắn có chút mất khống chế.
"Uy, giống cái, nàng thuộc tộc nào vậy?"
Chỉ nghe "phịch" một tiếng, Dạ Tịch Thần trực tiếp văng ra ngoài.
Liền ở thời khắc vừa rồi, Đế Dật Đình lập tức nâng nắm đấm lên đem Dạ Tịch Thần đánh bay, ở trước mặt hắn mà trêu ghẹo bà xã nhỏ? Vui đùa cái gì vậy!
"Được rồi. Nghe lời bà xã nhỏ."
Đế Dật Đình cúi đầu nhìn về phía Lục Bạch Sanh, miệng lưỡi hắn ôn nhu đến cực điểm, sau đó ôm cô lên, trực tiếp xoay người rời đi.
Lục Bạch Sanh nhìn Dạ Tịch Thần bị đánh nằm bẹp một đống, trong lòng thầm mắng một câu, xứng đáng!
Cô làm sao quên được đêm đó chính là kẻ này cấp dược cho Đế Dật Đình?
Bất quá cô quả thực không ngờ gia hoả Đế Dật Đình này ngày thường thoạt nhìn mềm oặt, thế nhưng sức lực còn rất lớn...
"Về sau vẫn là không nên mang bà xã nhỏ ra cửa, nàng cần cái gì cứ nói với ta, ta làm giúp bà xã nhỏ là được."
Đế Dật Đình càng ngày càng cảm thấy để Lục Bạch Sanh ra ngoài quá mức nguy hiểm, lần trước bị Lam Lăng nhìn thấy, lần này lại là Dạ Tịch Thần, cũng may hai người kia hắn đều có thể khống chế, hiện tại sợ nhất chính là bị giống đực của tộc khác để ý đến.
"Nhưng mà ở nhà buồn lắm, anh nhốt tôi lại như vậy, về sau tôi không thèm để ý tới anh nữa."
Lục Bạch Sanh mấy ngày nay quả thực sống không bằng chết, cô từ trước đến giờ luôn là một con mèo hoang, hiện giờ phải giả bộ làm mèo nhà, cảm giác chính mình đều sắp đạt tới giới hạn chịu đựng.
Thanh âm mềm mại dễ nghe truyền tiến vào trong tai Đế Dật Đình, hắn khẩn trương mà nói "Được rồi được rồi, về sau sẽ thường xuyên mang bà xã nhỏ đi chơi..."
Dạ Tịch Thần bị đánh văng ra một góc lúc này mới đứng lên, thính lực của tên này rất tốt, đoạn đối thoại của hai người đã toàn bộ lọt vào trong tai hắn.
Giống cái kia, nhất định phải cướp đến tay!
***
Sau nửa canh giờ, Lục Bạch Sanh hái được không ít trái cây.
Lần này cô đặc biệt đến xem trái cây ở thời đại này có bao nhiêu loại, mỗi loại nhấm nháp một chút, nếm thử hồi lâu, trong lòng Lục Bạch Sanh đã ghi nhớ không ít.
Trở lại hang đá.
Lục Bạch Sanh nhặt vài nhánh củi trong sân, cô ngồi trước bếp lò được dựng qua loa bằng ba cục đá, cẩn thận đánh lửa.
Cái bếp này là mấy ngày trước cô vì sự nghiệp "được ăn thịt chín" mà đã tự tay làm nên.
Lửa bốc cháy, hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, Lục Bạch Sanh đặt cái nồi đất lên, bên trong cho ít thịt tươi rửa sạch, chờ cho nước sôi lại bỏ hai loại trái cây vào...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook