Hận Yêu - Hiểu Hiểu
-
Chương 8: Bù đắp vị yêu
Cô không nói gì chỉ khẽ ngước đôi mắt muộn phiền nhìn anh, một hồi rồi quay nhẹ đi.
Cái quá khứ đó, anh nắm trong tay hơn một nửa, đó là điều khiến trái tim cô luôn có cảm giác như bị một con dao nhọn hoắt đâm nát. Ký ức giống như một thiên đường, nhưng khi mở mắt ra tìm về hiện tại, lại trở thành địa ngục nghiệt ngã không thể thoát ra.
“Ngày mai, em phải đi!” – Anh thấy bộ dạng cô, không một chút biểu cảm, nói thêm “Vương Hoàng Khải cũng sẽ có mặt ở đó”.
“Hoàng Khải?” – Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
“Quả nhiên, em không biết hắn đã trở về”. – Anh cười dị hoặc, đôi lông mày nhíu lại, như bị kim đâm nhói vào tim “Có cần gọi hắn thân mật vậy không?”
Cô nghe vậy, không nói gì. Lại khẽ thõng đôi mi dài lượt thượt chực diện xuống dưới sàn.
“Vương Tố Linh học cùng em hồi trung học, còn nhớ chứ? ” – anh liếc nhìn cô một hồi, bình tĩnh nói thêm “Sao có thể quên, em gái Vương Hoàng Khải, cô ta và chồng của cô ta Trương Minh Trung là đồng chủ tịch công ty Trung Linh, họ đang mở rộng địa bàn và đương nhiên phải có sự giúp sức của anh trai cô ta”. “Cô ta tổ chức buổi họp lớp long trọng, cùng với lễ khai trương khách sạn LA của hắn để trả ơn ông anh trai yêu quý của mình”.
Cô nghe anh nói một hồi mới ngộ ra. Đúng vậy, lớp của cô, không những có minh tinh Lâm Đan Tiên, mà còn có những quan chức và những doanh nhân rất tầm cỡ thuộc hạng cấp cao. Quả là cơ hội quá tốt để giới thiệu Khách Sạn LA của anh trai cô ta.
Đối với cô, những chuyện ngoài lề không có một chút gọi là quan tâm. Nên sự kiện này có phần lơ mơ là phải. Cô chỉ muốn làm tốt phận sự của bản thân, không hơn cũng không dám kém. Nhưng giờ cô đã lơ mơ hiểu được vì sao anh lại muốn thâm nhập vào thị trường khách sạn. Liệu có gì liên quan đến cô. Mà giờ nghĩ ngợi cũng đâu thể làm được gì. Phải giải quyết mối nguy hại trước mắt đã. Thật là không hiểu tên đáng ghét đứng trước mặt cô đang toan tính điều gì.
Mà giờ đâm lao phải theo lao, anh đã muốn cô đến, cô đâu thể chối từ. Cô khẽ thở dài, vẫn chực ôm chiếc hộp cúi đầu thoái lui. Anh nhìn cô lặng lẽ bước ra cửa. Gương mặt không hé lộ một chút tâm trạng. Đứng lặng quay ra cửa sổ suy nghĩ.
Cô đi ra đóng chiếc cửa văn phòng thở phào một cái. Hôm nay coi như được anh miễn xá cho một án từ nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi án từ nữa do chính anh sắp xếp. Ngày mai phải làm gì, phải thế nào giờ không thể suy nghĩ được nữa.
Cô đi ra bàn làm việc thu xếp mọi thứ, trên vai đeo chiếc túi xách, còn 2 tay thì ôm lấy chiếc hộp to. tính trở về nhà, nhưng đang bước ra cửa lại chần chừ gì đó nhìn sang văn phòng anh vẫn sáng.
Cô khẽ cúi xuống tâm trạng không thể muộn phiền hơn. Đi sâu vào cánh cửa văn phòng anh. Người đàn ông này, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thực ra, quá khứ, đã vất bỏ những thứ tốt đẹp nhất của cô. Nhưng của anh cũng không ngoại lệ. Chính nó đã biến anh trở thành như vậy. Và người có lỗi hơn hết trong chuyện này chính là cô.
Cô chỉ dám đứng ngoài, xoay lưng dựa vào cánh cửa văn phòng anh. Một hồi suy nghĩ. Bỗng cánh cửa mở vội. Cô theo phản xạ, không giữ được thăng bằng bị ngã về phía sau. Anh vội và đỡ lấy thân hình cô “Muộn rồi, còn không trở về?” – anh bế bổng cô lên như đoán trước được gì đó khẽ nói.
Cô ngước lên như anh, không nói gi chỉ chực diện khuôn mặt muộn phiền cúi xuống. Anh thấy vậy, vội cã bế cô đặt lên chiếc bàn làm việc của cô. Mỉm cười chế giễu nói “Là em không thể rời đi, khi chưa được tôi ân ái đúng không?”. Tiếng nói vừa dứt, anh một tay giật chiếc hộp cô đang ôm, ném thẳng vào chiếc ghế trong bàn làm việc của cô. Sau đó đến cái túi xách cũng được quăng đi nhanh chóng.
Anh vội vã luồng bàn tay vào bầu ngực đầy sức sống của cô, nhẹ nhàng uyển chuyển từng chút từng chút một, cô khẽ nhíu lông mày, thở gấp. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Một hồi, hàng khuy trên chếc áo sơ mi trắng được tung ra sạch sẽ, anh nhanh chóng tháo nhanh chiếc áo ngực của cô, hai trái đào đầy vết cắn xé chưa lành của anh hôm qua, hiện rõ rệt trắng ngần những chấm màu hồng đỏ trước đôi đồng tử của anh.
Anh nhìn đôi mắt thõng dài xuống của cô, nhíu nhẹ đôi lông mày, mỉm cười vội vã vòng cánh tay đỡ lấy chiếc lưng nhỏ nhắn hao gầy của cô, đặt làn môi vào trái đào ngon lành, ra sức cọ sát, dù mạnh mẽ như muốn nhuốt chửng chúng nhưng vẫn có phần dịu dàng hơn những lần anh giận hờn cô.
Cô không thể làm gì hơn, chỉ khẽ thở gấp, bờ môi cắn chặt ngả người xuống, 2 tay bám chắc vào đôi vai anh. Cảm giác dịu dàng này của anh, thật khiến người ta khó xa rời.
Một hồi, anh lấy một tay, từ từ đẩy một chân cô lên, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay qua chiếc quần nhỏ bên trong chiếc váy ôm sát hôm nay cô chưng diện. Ngón tay từ từ thâm nhập vùng nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi co rút cả thân thể. Anh thấy vậy, từ từ đưa làn môi rời khỏi bầu ngực ướt sũng vì nước bọt của anh, đặt vội vã vào làn môi xinh đẹp của cô.
Một hồi, không thoát khỏi được khoái lạc, anh đẩy nhanh cơ thể cô xuống bàn, lấy hai tay xé tung nhưng thước vải còn đọng trên thân hình cô. Anh đỡ lấy eo cô, vật cứng một lần nữa được nhanh chóng thâm nhập vào thân hình nhỏ bé của cô. Khiến chiếc bụng nhỏ bé phồng lên trông thấy. Anh mỉm cười mãn nguyện, Lấy hai tay nhấc bổng cô lên, xoay người sang chiếc tường chắn thủy tinh mờ. Ra vào mạnh mẽ.
Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, cả hai chân và cả hai tay đều bám chặt vào cơ thể anh. Mặc cho anh hoành hành thân thể cô. Vì cô biết dù có giậy giũa hay phản kháng thì cũng chỉ càng ra tăng sự phấn khích trong anh.
Cô đưa đôi mắt đắm say vương chút muộn phiền lên nhìn anh, không kiềm được trái tim. Ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào khoanh ngực to lớn của anh, trái tim anh đập mạnh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nhưng dù có thổn thức đến đâu, gương mặt anh vẫn vậy, vẫn chiỉ một biểu cảm, lạnh lùng khó đoán. cô nhắm đôi mắt cảm nhận anh trong yêu thương, người đàn ông này, chính cô đã khiến anh trở nên sâu xa đến vậy.
Một hồi, yêu thương say đắm, mật ngọt lại nhanh chóng rớt vội vã vào cơ thể cả hai. Đôi chân mệt nhoài rũ cơ thể xuống vòng tay anh. Bàn tay chỉ còn chút sức mạnh yêu thương tàn dư mà nắm chắt lấy đằng lưng áo của anh.
Anh nhẹ nhàng xoay người, bế cô từ từ ngồi xuống dựa lưng vào tấm kính chắn. Hai người ôm xiết lấy nhau, mà không biết hoàng hôn đã khuất bóng từ lúc nào.
Anh bỗng bật cười lả lướt, xoa nhẹ đầu cô. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi, cô chưa cảm nhận được. “Em giỏi lắm, Lệ Băng! Muốn thầy thưởng điều gì nào?” – Câu nói thoáng hiện từ quá khứ xa xưa. Cô khẽ đưa mắt lên nhìn anh. Đôi mắt mà cô bé ngày xưa vẫn chưng diện, khiến anh không kiểm soát được lại xiết chặt cô hơn.
Anh cởi chiếc áo sơmi trên người, Cả chiếc quần lót của cô tứa tung trên sàn. Nhẹ nhàng mặc chúng vào thân thể cô. Anh tiếp tục bế cô đi ra gian rộng lớn của căn phòng. Đặt cô vào một chiếc ghế. Đi ra phía tủ lấy hộp mì đã dự trữ sẵn, hòa với nước nóng. Mang ra nhẹ nhàng đút cho cô ăn. Những điều mà cô tưởng chừng chúng đã biến mất từ rất lâu rồi. Anh giống như anh của ngày xưa, chỉ có nhất nhất chăm sóc cho cô. Dù mọi thứ giờ đã khác nhưng chỉ một chút thôi, cô cũng chỉ muốn giây phút này là mãi mãi.
Sau khi ăn xong mọi thứ, anh vẫn không một lời không một cảm xúc, chỉ còn bộ áo vest và áo balỗ bên trong trên người, bước ra khỏi tầng 77 về nhà. Cô thu gom mọi thứ, và đi xuống gara của Công Ty lấy chiếc xe nhỏ nhắn của mình lái về nhà.
Bước vào nhà khi trên mình chỉ còn chiếc áo sơmi của anh, ôm trên tay chiếc hộp to đùng. Hai cô em ngước nhìn cô, cô khẽ mỉm cười chào chúng, chúng vội vã mỉm cười rồi biết ý không nói gì cúi đầu xuống làm tiếp những công việc của bản thân. Đâu phải một vài lần, nhìn thấy cô trở về nhà trong bộ dạng hồn bay tứ phương, thậm chí trong phòng của cô còn sưu tập hẳn cả tủ áo sơmi của tên đàn ông đó. Hay chiếc hộp to hơn cả cơ thể để bán đồng nát dần cũng được chất thành đồ đống.
Cô đặt chiếc hộp trên tay xuống bàn, rồi bước vội vào phòng tắm, tháo cởi những thứ trên cơ thể rồi ngồi sụp xuống, ôm lấy chúng, nước mắt từ đâu rớt ra không ngớt, hơi ấm và mùi hương của anh, dù có muốn cũng không thể bay hết đi. Vì chúng đã ăn nhập với thể xác của cô làm một. Điều anh muốn là gì, hình như anh không hhiểu được cảm giác những thứ đã mất đi, không dám lấy lại mặc dù rất muốn, là đau đớn đến như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi một hồi, cô vừa bước ra thì thấy hai cô em đã mở chiếc hộp với tâm trạng vui vẻ một cách bất thường.
“Wow! đẹp quá!” – Lệ Nhung cất tiếng, trong tay đang cần lên chiếc váy xinh xắn.
“Là đồ ngày mai chị đi họp lớp” – Cô khẽ mỉm cười nói.
“Thật ư? Gặp lại các bạn chắc chị vui lắm” – Lệ Nhung bộ dạng vẫn vui vẻ.
“Chị, thật sự muốn đi?” – Lệ Trân thở dài nói.
“Người đó muốn chị đi” – Cô khẽ cúi đầu nói.
Lệ Trân nghe vậy không nói gì, chỉ thở dài. Lệ Nhung vui vẻ nói “Ngày Mai. em sẽ trang điểm cho chị nhé!”
“Ừ!” – Cô cũng vui vẻ mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Cô hơn Lệ Trân 3 tuổi, Lệ Trân hơn Lệ Nhung 2 tuổi, Cô em thứ 3 này đang học năm thứ hai đại học. Đối với mọi chuyện riêng của cô không có chút hứng thú, chỉ một lòng hướng tới học tập để đền bù công sức của cô. Cô bé cũng là niềm tự hào duy nhất của cô trên Thế Gian này.
Cả ngày hôm sau, 3 cô ở nhà quậy tưng bừng vui vẻ, cũng đã lâu rồi cả 3 chị em chưa được vui vẻ như thế này. Lệ Trân thì đã ra trường và làm việc trong nhà hàng của Lệ Hân. Cô em này từ nhỏ đã luôn khiến cô lo lắng. Nhưng giờ thì cả hai cũng đã ổn định. Khiến cô được thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ chúng có bạn trai hay người yêu cũng không phải lo nghĩ gì.
Buổi sáng, bên tòa cung điện của Hạ Gia, anh nằm ngủ li bì rong phòng, ánh sáng xiên qua tấm rèm cửa kính khiến anh tỉnh giấc, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tấm ảnh đối diện, anh khẽ suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười. Nhấc thân hình cường hào vào phòng tắm.
Một hồi, các cô giúp việc bước vào dọn dẹp, sau khi anh đi ra, đập vào mắt anh là cô vợ xinh đẹp bê đồ ăn sáng lên, đặt xuống chiếc bàn trong phòng anh.
“Anh cố tình tránh để em vào căn phòng này, thì ra là vì nó” – Cô tavừa nhìn bức hình treo tường lớn đối diện giướng ngủ của anh, khẽ nói.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười, bước ra ngồi xuống bàn, ăn sáng. Nhẹ nhàng ăn sáng.
“Em tự hỏi, căn phòng đó. Anh đang chứa điều gì” – Cô ta ngồi đối diện anh, chỉ tay vào căn phòng nhỏ anh luôn khóa. Nói thêm “ anh không chứa đồ bắt hợp pháp đó chứ?”
Anh không nói gì chỉ mỉm cười. Một cô giúp việc dọn dẹp không cẩn thận làm rơi một ly nước trên bàn làm việc ccủa anh xuống sàn vỡ tan. Cô giúp việc vội vã cúi đầu van xin. Anh nhẹ nhàng nói “Được rồi, lau dọn cho kỹ”.
Hai cô giúp việc thở phào, nhìn nhau một hồi. Sau đó đứng lên dọn dẹp sạch sẽ.
“hình như hôm nay, ông chủ Hạ Gia tâm trạng vui vẻ thất thường” – Cô ta lắc đầu nhìn anh, thấy anh vẫn chỉ mỉm cười, nói thêm “Không biết có phải vì cô gái kia không?” – Cô ta liếc đôi mắt nhìn sang tấm ảnh lớn vừa nãy.
Gương mặt anh duy nnghĩ gì đó rồi vẫn chỉ chưng diện một nụ cười. Một nụ cười ấm áp mà lâu rồi cô ta mới được nhìn thấy. Cô ta thấy vậy, trong lòng dâng lên khí nóng, nhưng vẫn bình thản nói “Vương Hoàng Khải đã về, anh biết chứ?”
Anh nghe thấy vậy, bỗng nhiên đồ ăn đang đưa lên miệng được bỏ nhanh xuống. Khẽ đưa đôi mắt sắc lẹm gật đầu nhìn cô ta. Cô ta biết đánh trúng vào trái tim anh. Mãn nguyện trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài. Bỗng giọng nói quen thuộc của anh, cất lên “Tối nay, anh sẽ đưa em đến đó!”.
“Vâng!” – Cô cảm thấy vui vẻ, khẽ trả lời.
“Em hãy dùng những tthứ tối hôm qua anh đưa cho! Chúng ta sẽ dùng đồ đôi” – Anh khẽ cười ủy dị, nói.
Một lần nữa xúc cảm vui vẻ lại nở rõ trên gương mặt. Cô ta gật nhẹ. bước về phòng.
Cái quá khứ đó, anh nắm trong tay hơn một nửa, đó là điều khiến trái tim cô luôn có cảm giác như bị một con dao nhọn hoắt đâm nát. Ký ức giống như một thiên đường, nhưng khi mở mắt ra tìm về hiện tại, lại trở thành địa ngục nghiệt ngã không thể thoát ra.
“Ngày mai, em phải đi!” – Anh thấy bộ dạng cô, không một chút biểu cảm, nói thêm “Vương Hoàng Khải cũng sẽ có mặt ở đó”.
“Hoàng Khải?” – Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
“Quả nhiên, em không biết hắn đã trở về”. – Anh cười dị hoặc, đôi lông mày nhíu lại, như bị kim đâm nhói vào tim “Có cần gọi hắn thân mật vậy không?”
Cô nghe vậy, không nói gì. Lại khẽ thõng đôi mi dài lượt thượt chực diện xuống dưới sàn.
“Vương Tố Linh học cùng em hồi trung học, còn nhớ chứ? ” – anh liếc nhìn cô một hồi, bình tĩnh nói thêm “Sao có thể quên, em gái Vương Hoàng Khải, cô ta và chồng của cô ta Trương Minh Trung là đồng chủ tịch công ty Trung Linh, họ đang mở rộng địa bàn và đương nhiên phải có sự giúp sức của anh trai cô ta”. “Cô ta tổ chức buổi họp lớp long trọng, cùng với lễ khai trương khách sạn LA của hắn để trả ơn ông anh trai yêu quý của mình”.
Cô nghe anh nói một hồi mới ngộ ra. Đúng vậy, lớp của cô, không những có minh tinh Lâm Đan Tiên, mà còn có những quan chức và những doanh nhân rất tầm cỡ thuộc hạng cấp cao. Quả là cơ hội quá tốt để giới thiệu Khách Sạn LA của anh trai cô ta.
Đối với cô, những chuyện ngoài lề không có một chút gọi là quan tâm. Nên sự kiện này có phần lơ mơ là phải. Cô chỉ muốn làm tốt phận sự của bản thân, không hơn cũng không dám kém. Nhưng giờ cô đã lơ mơ hiểu được vì sao anh lại muốn thâm nhập vào thị trường khách sạn. Liệu có gì liên quan đến cô. Mà giờ nghĩ ngợi cũng đâu thể làm được gì. Phải giải quyết mối nguy hại trước mắt đã. Thật là không hiểu tên đáng ghét đứng trước mặt cô đang toan tính điều gì.
Mà giờ đâm lao phải theo lao, anh đã muốn cô đến, cô đâu thể chối từ. Cô khẽ thở dài, vẫn chực ôm chiếc hộp cúi đầu thoái lui. Anh nhìn cô lặng lẽ bước ra cửa. Gương mặt không hé lộ một chút tâm trạng. Đứng lặng quay ra cửa sổ suy nghĩ.
Cô đi ra đóng chiếc cửa văn phòng thở phào một cái. Hôm nay coi như được anh miễn xá cho một án từ nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi án từ nữa do chính anh sắp xếp. Ngày mai phải làm gì, phải thế nào giờ không thể suy nghĩ được nữa.
Cô đi ra bàn làm việc thu xếp mọi thứ, trên vai đeo chiếc túi xách, còn 2 tay thì ôm lấy chiếc hộp to. tính trở về nhà, nhưng đang bước ra cửa lại chần chừ gì đó nhìn sang văn phòng anh vẫn sáng.
Cô khẽ cúi xuống tâm trạng không thể muộn phiền hơn. Đi sâu vào cánh cửa văn phòng anh. Người đàn ông này, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thực ra, quá khứ, đã vất bỏ những thứ tốt đẹp nhất của cô. Nhưng của anh cũng không ngoại lệ. Chính nó đã biến anh trở thành như vậy. Và người có lỗi hơn hết trong chuyện này chính là cô.
Cô chỉ dám đứng ngoài, xoay lưng dựa vào cánh cửa văn phòng anh. Một hồi suy nghĩ. Bỗng cánh cửa mở vội. Cô theo phản xạ, không giữ được thăng bằng bị ngã về phía sau. Anh vội và đỡ lấy thân hình cô “Muộn rồi, còn không trở về?” – anh bế bổng cô lên như đoán trước được gì đó khẽ nói.
Cô ngước lên như anh, không nói gi chỉ chực diện khuôn mặt muộn phiền cúi xuống. Anh thấy vậy, vội cã bế cô đặt lên chiếc bàn làm việc của cô. Mỉm cười chế giễu nói “Là em không thể rời đi, khi chưa được tôi ân ái đúng không?”. Tiếng nói vừa dứt, anh một tay giật chiếc hộp cô đang ôm, ném thẳng vào chiếc ghế trong bàn làm việc của cô. Sau đó đến cái túi xách cũng được quăng đi nhanh chóng.
Anh vội vã luồng bàn tay vào bầu ngực đầy sức sống của cô, nhẹ nhàng uyển chuyển từng chút từng chút một, cô khẽ nhíu lông mày, thở gấp. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Một hồi, hàng khuy trên chếc áo sơ mi trắng được tung ra sạch sẽ, anh nhanh chóng tháo nhanh chiếc áo ngực của cô, hai trái đào đầy vết cắn xé chưa lành của anh hôm qua, hiện rõ rệt trắng ngần những chấm màu hồng đỏ trước đôi đồng tử của anh.
Anh nhìn đôi mắt thõng dài xuống của cô, nhíu nhẹ đôi lông mày, mỉm cười vội vã vòng cánh tay đỡ lấy chiếc lưng nhỏ nhắn hao gầy của cô, đặt làn môi vào trái đào ngon lành, ra sức cọ sát, dù mạnh mẽ như muốn nhuốt chửng chúng nhưng vẫn có phần dịu dàng hơn những lần anh giận hờn cô.
Cô không thể làm gì hơn, chỉ khẽ thở gấp, bờ môi cắn chặt ngả người xuống, 2 tay bám chắc vào đôi vai anh. Cảm giác dịu dàng này của anh, thật khiến người ta khó xa rời.
Một hồi, anh lấy một tay, từ từ đẩy một chân cô lên, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay qua chiếc quần nhỏ bên trong chiếc váy ôm sát hôm nay cô chưng diện. Ngón tay từ từ thâm nhập vùng nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi co rút cả thân thể. Anh thấy vậy, từ từ đưa làn môi rời khỏi bầu ngực ướt sũng vì nước bọt của anh, đặt vội vã vào làn môi xinh đẹp của cô.
Một hồi, không thoát khỏi được khoái lạc, anh đẩy nhanh cơ thể cô xuống bàn, lấy hai tay xé tung nhưng thước vải còn đọng trên thân hình cô. Anh đỡ lấy eo cô, vật cứng một lần nữa được nhanh chóng thâm nhập vào thân hình nhỏ bé của cô. Khiến chiếc bụng nhỏ bé phồng lên trông thấy. Anh mỉm cười mãn nguyện, Lấy hai tay nhấc bổng cô lên, xoay người sang chiếc tường chắn thủy tinh mờ. Ra vào mạnh mẽ.
Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, cả hai chân và cả hai tay đều bám chặt vào cơ thể anh. Mặc cho anh hoành hành thân thể cô. Vì cô biết dù có giậy giũa hay phản kháng thì cũng chỉ càng ra tăng sự phấn khích trong anh.
Cô đưa đôi mắt đắm say vương chút muộn phiền lên nhìn anh, không kiềm được trái tim. Ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào khoanh ngực to lớn của anh, trái tim anh đập mạnh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nhưng dù có thổn thức đến đâu, gương mặt anh vẫn vậy, vẫn chiỉ một biểu cảm, lạnh lùng khó đoán. cô nhắm đôi mắt cảm nhận anh trong yêu thương, người đàn ông này, chính cô đã khiến anh trở nên sâu xa đến vậy.
Một hồi, yêu thương say đắm, mật ngọt lại nhanh chóng rớt vội vã vào cơ thể cả hai. Đôi chân mệt nhoài rũ cơ thể xuống vòng tay anh. Bàn tay chỉ còn chút sức mạnh yêu thương tàn dư mà nắm chắt lấy đằng lưng áo của anh.
Anh nhẹ nhàng xoay người, bế cô từ từ ngồi xuống dựa lưng vào tấm kính chắn. Hai người ôm xiết lấy nhau, mà không biết hoàng hôn đã khuất bóng từ lúc nào.
Anh bỗng bật cười lả lướt, xoa nhẹ đầu cô. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi, cô chưa cảm nhận được. “Em giỏi lắm, Lệ Băng! Muốn thầy thưởng điều gì nào?” – Câu nói thoáng hiện từ quá khứ xa xưa. Cô khẽ đưa mắt lên nhìn anh. Đôi mắt mà cô bé ngày xưa vẫn chưng diện, khiến anh không kiểm soát được lại xiết chặt cô hơn.
Anh cởi chiếc áo sơmi trên người, Cả chiếc quần lót của cô tứa tung trên sàn. Nhẹ nhàng mặc chúng vào thân thể cô. Anh tiếp tục bế cô đi ra gian rộng lớn của căn phòng. Đặt cô vào một chiếc ghế. Đi ra phía tủ lấy hộp mì đã dự trữ sẵn, hòa với nước nóng. Mang ra nhẹ nhàng đút cho cô ăn. Những điều mà cô tưởng chừng chúng đã biến mất từ rất lâu rồi. Anh giống như anh của ngày xưa, chỉ có nhất nhất chăm sóc cho cô. Dù mọi thứ giờ đã khác nhưng chỉ một chút thôi, cô cũng chỉ muốn giây phút này là mãi mãi.
Sau khi ăn xong mọi thứ, anh vẫn không một lời không một cảm xúc, chỉ còn bộ áo vest và áo balỗ bên trong trên người, bước ra khỏi tầng 77 về nhà. Cô thu gom mọi thứ, và đi xuống gara của Công Ty lấy chiếc xe nhỏ nhắn của mình lái về nhà.
Bước vào nhà khi trên mình chỉ còn chiếc áo sơmi của anh, ôm trên tay chiếc hộp to đùng. Hai cô em ngước nhìn cô, cô khẽ mỉm cười chào chúng, chúng vội vã mỉm cười rồi biết ý không nói gì cúi đầu xuống làm tiếp những công việc của bản thân. Đâu phải một vài lần, nhìn thấy cô trở về nhà trong bộ dạng hồn bay tứ phương, thậm chí trong phòng của cô còn sưu tập hẳn cả tủ áo sơmi của tên đàn ông đó. Hay chiếc hộp to hơn cả cơ thể để bán đồng nát dần cũng được chất thành đồ đống.
Cô đặt chiếc hộp trên tay xuống bàn, rồi bước vội vào phòng tắm, tháo cởi những thứ trên cơ thể rồi ngồi sụp xuống, ôm lấy chúng, nước mắt từ đâu rớt ra không ngớt, hơi ấm và mùi hương của anh, dù có muốn cũng không thể bay hết đi. Vì chúng đã ăn nhập với thể xác của cô làm một. Điều anh muốn là gì, hình như anh không hhiểu được cảm giác những thứ đã mất đi, không dám lấy lại mặc dù rất muốn, là đau đớn đến như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi một hồi, cô vừa bước ra thì thấy hai cô em đã mở chiếc hộp với tâm trạng vui vẻ một cách bất thường.
“Wow! đẹp quá!” – Lệ Nhung cất tiếng, trong tay đang cần lên chiếc váy xinh xắn.
“Là đồ ngày mai chị đi họp lớp” – Cô khẽ mỉm cười nói.
“Thật ư? Gặp lại các bạn chắc chị vui lắm” – Lệ Nhung bộ dạng vẫn vui vẻ.
“Chị, thật sự muốn đi?” – Lệ Trân thở dài nói.
“Người đó muốn chị đi” – Cô khẽ cúi đầu nói.
Lệ Trân nghe vậy không nói gì, chỉ thở dài. Lệ Nhung vui vẻ nói “Ngày Mai. em sẽ trang điểm cho chị nhé!”
“Ừ!” – Cô cũng vui vẻ mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Cô hơn Lệ Trân 3 tuổi, Lệ Trân hơn Lệ Nhung 2 tuổi, Cô em thứ 3 này đang học năm thứ hai đại học. Đối với mọi chuyện riêng của cô không có chút hứng thú, chỉ một lòng hướng tới học tập để đền bù công sức của cô. Cô bé cũng là niềm tự hào duy nhất của cô trên Thế Gian này.
Cả ngày hôm sau, 3 cô ở nhà quậy tưng bừng vui vẻ, cũng đã lâu rồi cả 3 chị em chưa được vui vẻ như thế này. Lệ Trân thì đã ra trường và làm việc trong nhà hàng của Lệ Hân. Cô em này từ nhỏ đã luôn khiến cô lo lắng. Nhưng giờ thì cả hai cũng đã ổn định. Khiến cô được thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ chúng có bạn trai hay người yêu cũng không phải lo nghĩ gì.
Buổi sáng, bên tòa cung điện của Hạ Gia, anh nằm ngủ li bì rong phòng, ánh sáng xiên qua tấm rèm cửa kính khiến anh tỉnh giấc, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tấm ảnh đối diện, anh khẽ suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười. Nhấc thân hình cường hào vào phòng tắm.
Một hồi, các cô giúp việc bước vào dọn dẹp, sau khi anh đi ra, đập vào mắt anh là cô vợ xinh đẹp bê đồ ăn sáng lên, đặt xuống chiếc bàn trong phòng anh.
“Anh cố tình tránh để em vào căn phòng này, thì ra là vì nó” – Cô tavừa nhìn bức hình treo tường lớn đối diện giướng ngủ của anh, khẽ nói.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười, bước ra ngồi xuống bàn, ăn sáng. Nhẹ nhàng ăn sáng.
“Em tự hỏi, căn phòng đó. Anh đang chứa điều gì” – Cô ta ngồi đối diện anh, chỉ tay vào căn phòng nhỏ anh luôn khóa. Nói thêm “ anh không chứa đồ bắt hợp pháp đó chứ?”
Anh không nói gì chỉ mỉm cười. Một cô giúp việc dọn dẹp không cẩn thận làm rơi một ly nước trên bàn làm việc ccủa anh xuống sàn vỡ tan. Cô giúp việc vội vã cúi đầu van xin. Anh nhẹ nhàng nói “Được rồi, lau dọn cho kỹ”.
Hai cô giúp việc thở phào, nhìn nhau một hồi. Sau đó đứng lên dọn dẹp sạch sẽ.
“hình như hôm nay, ông chủ Hạ Gia tâm trạng vui vẻ thất thường” – Cô ta lắc đầu nhìn anh, thấy anh vẫn chỉ mỉm cười, nói thêm “Không biết có phải vì cô gái kia không?” – Cô ta liếc đôi mắt nhìn sang tấm ảnh lớn vừa nãy.
Gương mặt anh duy nnghĩ gì đó rồi vẫn chỉ chưng diện một nụ cười. Một nụ cười ấm áp mà lâu rồi cô ta mới được nhìn thấy. Cô ta thấy vậy, trong lòng dâng lên khí nóng, nhưng vẫn bình thản nói “Vương Hoàng Khải đã về, anh biết chứ?”
Anh nghe thấy vậy, bỗng nhiên đồ ăn đang đưa lên miệng được bỏ nhanh xuống. Khẽ đưa đôi mắt sắc lẹm gật đầu nhìn cô ta. Cô ta biết đánh trúng vào trái tim anh. Mãn nguyện trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài. Bỗng giọng nói quen thuộc của anh, cất lên “Tối nay, anh sẽ đưa em đến đó!”.
“Vâng!” – Cô cảm thấy vui vẻ, khẽ trả lời.
“Em hãy dùng những tthứ tối hôm qua anh đưa cho! Chúng ta sẽ dùng đồ đôi” – Anh khẽ cười ủy dị, nói.
Một lần nữa xúc cảm vui vẻ lại nở rõ trên gương mặt. Cô ta gật nhẹ. bước về phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook