Hận Tình
-
Chương 4: Tuổi thơ bất hạnh (2)
-Anh Nam nhớ nói mẹ hai cho anh qua nhà Băng nha.-Nó ôm chầm lấy anh Nam của nó nước mắt giàn giụa nói. Nam cũng vậy khóc òa lên vậy là từ hôm nay nó phải đi rồi cậu sẽ không thể chơi với nó nhiều nữa.
Mẹ hai nó cười hiền hậu khéo nó ra khỏi người Nam rồi bế nó lên
-Được rồi, mẹ hứa sẽ chở anh Nam vô chơi với con được chưa, ở nhà mới phải ngoan nghe lời bà ngoại nghe chưa.- Nó gật đầu nhẹ, mẹ hai nó hôn lên má nó.
Rồi lần lượt các ba mẹ nuôi lại ôm, hôn nó chỉ duy nhất Tuyết là không điếm xỉa tới. Trong lòng cô thật sự rất vui khi biết chuyện nó sẽ chuyển đi, Tuyết không muốn nhìn mặt nó bởi vì như vậy cô sẽ nhớ tới ba nó.
Ngôi nhà mới của nó tuy không to nhưng nó lại rất thích, Ngôi nhà nhỏ xinh, còn có sân trước rất rộng có cả mái che nắng, điều nó thích nhất là trước nhà còn có một cái xích đu nhỏ cho hai người ngồi.
Bà ngoại nó cứ tưởng về đây ở nó sẽ trở nên vui vẻ hơn khi tránh xa mẹ nó. Nhưng bà không biết rằng nó rất khó kết bạn, nó sợ gặp người lạ. Sau khi chuyển nhà, bà có bảo nó ra ngoài làm quen với bạn mới, nhưng nó không chịu đi cứ ở nhà chơi đồ chơi trong suốt hai tháng về đây.
Một hôm nọ, nó ngồi chơi ở trước sân, trong khi đó có ba đữa nhóc bên ngoài xì xầm lên kế hoạch gì đó
- Bé, em sẽ vào nói chuyện với bạn đó trước.- một cậu bé khoảng 8 tuổi lên tiếng.
- Ơ! Tại sao lại là em?- Cô bé đáng yêu này thì 5 tuổi bằng tuổi nó.
- Tại vì em là con gái, con gái nói chuyện với con gái thì dễ hơn.- Cậu bé mũm mĩm 7 tuổi giải thích cho bé hiểu.
Thế là hai cậu nhóc này vì muốn làm quen với nó mà đẩy cô bé ấy vào nói chuyện với nó. Cô bé lon ton chạy vào sân không ngần ngại ngồi xuống ngay cạnh nó
- Chào cậu, cậu mới chuyển về đây à?
- Chơi với mình.- Nó không ngần ngại đề nghị, hai tháng nay chơi một mình nó thật sự rất chán rồi.
Cô bé ấy khá ngạc nhiên rõ ràng muốn có người chơi cùng vậy tại sao lại không đi ra ngoài kết bạn với mọi người.
- Có thể cho bạn tớ chơi cùng không? - cô bé cười tươi nhìn nó nói, nó khẽ gật đầu, ánh mắt tò mò.
- Đô, Bi mau vô đây.- Bé đứng dậy nhìn về phía cổng hét to, nó thoáng giật mình.
Phía góc tường có hai cậu nhóc thò đầu ra nhìn vào trong sân, Bé vẫy tay gọi hai người đó lại, tay nó đang cầm con búp bê nhìn thấy hành động của bé thì cứng đơ. Hai cậu bé đó đứng truocs mặt nó.
- Để tớ giới thiệu nha tớ tên là Lê Vy Yến, 5 tuổi biệt hiệu của tớ là Bé.- Bé dõng dạt nói trước.
- Tớ tên Đỗ Hoàng Thiên, mọi người đều gọi tớ là Đô, tớ 7 tuổi.- Đô có thân hình hơi mũm mĩm cực đáng yêu
- Còn tớ là Đoàn Hải Phong, 8 tuổi lớn nhất ở đây, gọi tớ là Bi.- Cậu bé còn lại dáng người cao tóc đen dày, đẹp trai từ nhỏ.
-A, còn cậu tên gì?- Bé hỏi nó
-Tớ 5 tuổi gọi tớ là Băng Băng.- nó trả lời, vậy là nó phải gọi Đô và Bi là anh.
Sở dĩ bộ ba này biết tới nó là nhờ tên Bi kia. Hai ngày trước, khi đi học về cậu đi ngang nhà nó vô tình nhìn thấy nó ngồi trên chiếc xích đu, cậu lập tưc muốn chơi với nó, vì lúc chơi xích đu nó đã nở một nụ cười thật tươi và nụ cười ấy đã khắc sâu vào trong lòng Bi.
Vậy là Bi triệu tập Đô và Bé lên kế hoạch tiếp cận nó. Nhưng ba đứa nhóc này không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
- Băng Băng này Ngoài búp bê ra cậu còn gì khác để chơi không, họ không chơi búp bê được.- Bé chỉ tay về phía Bi và Đô nói.
Nó không nói gì nhẹ nhàng đặt con búp bê trên tay xuống chạy vào nhà, ôm một giỏ đò chơi nhỏ, bà ngoại nó nhìn thấy hành động đó của nó thì tò mò đi theo nó. Bà nhìn thấy nó đổ giỏ đồ chơi ra trước mặt ba đứa trẻ xa lạ kia thì bà thoáng vui mừng cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với người khác rồi, bã khẽ cười rồi quay vào nhà.
-Ở đây có đồ chơi bác sĩ và đồ chơi nấu ăn.
- Hay chúng ta chia cặp ra để chơi đi?- Bé góp ý kiến
- Được đó, anh muốn cùng chơi với Băng Băng.- Đô cười tươi nhìn nó.
- Bi lớn nhất, Bi có quyền lựa chọn, Băng Băng anh chơi với em.- Bi bá đạo lên tiếng, nó chỉ im lặng
-Ơ thế còn em?- Bé đáng thương lên tiếng hai mắt rưng rưng.
Đô vốn rất sợ thấy con gái khóc nhất là bé.
- Được, Được anh chơi với em, ha.- Đô quýnh quáng dỗ dành Bé
Mẹ hai nó cười hiền hậu khéo nó ra khỏi người Nam rồi bế nó lên
-Được rồi, mẹ hứa sẽ chở anh Nam vô chơi với con được chưa, ở nhà mới phải ngoan nghe lời bà ngoại nghe chưa.- Nó gật đầu nhẹ, mẹ hai nó hôn lên má nó.
Rồi lần lượt các ba mẹ nuôi lại ôm, hôn nó chỉ duy nhất Tuyết là không điếm xỉa tới. Trong lòng cô thật sự rất vui khi biết chuyện nó sẽ chuyển đi, Tuyết không muốn nhìn mặt nó bởi vì như vậy cô sẽ nhớ tới ba nó.
Ngôi nhà mới của nó tuy không to nhưng nó lại rất thích, Ngôi nhà nhỏ xinh, còn có sân trước rất rộng có cả mái che nắng, điều nó thích nhất là trước nhà còn có một cái xích đu nhỏ cho hai người ngồi.
Bà ngoại nó cứ tưởng về đây ở nó sẽ trở nên vui vẻ hơn khi tránh xa mẹ nó. Nhưng bà không biết rằng nó rất khó kết bạn, nó sợ gặp người lạ. Sau khi chuyển nhà, bà có bảo nó ra ngoài làm quen với bạn mới, nhưng nó không chịu đi cứ ở nhà chơi đồ chơi trong suốt hai tháng về đây.
Một hôm nọ, nó ngồi chơi ở trước sân, trong khi đó có ba đữa nhóc bên ngoài xì xầm lên kế hoạch gì đó
- Bé, em sẽ vào nói chuyện với bạn đó trước.- một cậu bé khoảng 8 tuổi lên tiếng.
- Ơ! Tại sao lại là em?- Cô bé đáng yêu này thì 5 tuổi bằng tuổi nó.
- Tại vì em là con gái, con gái nói chuyện với con gái thì dễ hơn.- Cậu bé mũm mĩm 7 tuổi giải thích cho bé hiểu.
Thế là hai cậu nhóc này vì muốn làm quen với nó mà đẩy cô bé ấy vào nói chuyện với nó. Cô bé lon ton chạy vào sân không ngần ngại ngồi xuống ngay cạnh nó
- Chào cậu, cậu mới chuyển về đây à?
- Chơi với mình.- Nó không ngần ngại đề nghị, hai tháng nay chơi một mình nó thật sự rất chán rồi.
Cô bé ấy khá ngạc nhiên rõ ràng muốn có người chơi cùng vậy tại sao lại không đi ra ngoài kết bạn với mọi người.
- Có thể cho bạn tớ chơi cùng không? - cô bé cười tươi nhìn nó nói, nó khẽ gật đầu, ánh mắt tò mò.
- Đô, Bi mau vô đây.- Bé đứng dậy nhìn về phía cổng hét to, nó thoáng giật mình.
Phía góc tường có hai cậu nhóc thò đầu ra nhìn vào trong sân, Bé vẫy tay gọi hai người đó lại, tay nó đang cầm con búp bê nhìn thấy hành động của bé thì cứng đơ. Hai cậu bé đó đứng truocs mặt nó.
- Để tớ giới thiệu nha tớ tên là Lê Vy Yến, 5 tuổi biệt hiệu của tớ là Bé.- Bé dõng dạt nói trước.
- Tớ tên Đỗ Hoàng Thiên, mọi người đều gọi tớ là Đô, tớ 7 tuổi.- Đô có thân hình hơi mũm mĩm cực đáng yêu
- Còn tớ là Đoàn Hải Phong, 8 tuổi lớn nhất ở đây, gọi tớ là Bi.- Cậu bé còn lại dáng người cao tóc đen dày, đẹp trai từ nhỏ.
-A, còn cậu tên gì?- Bé hỏi nó
-Tớ 5 tuổi gọi tớ là Băng Băng.- nó trả lời, vậy là nó phải gọi Đô và Bi là anh.
Sở dĩ bộ ba này biết tới nó là nhờ tên Bi kia. Hai ngày trước, khi đi học về cậu đi ngang nhà nó vô tình nhìn thấy nó ngồi trên chiếc xích đu, cậu lập tưc muốn chơi với nó, vì lúc chơi xích đu nó đã nở một nụ cười thật tươi và nụ cười ấy đã khắc sâu vào trong lòng Bi.
Vậy là Bi triệu tập Đô và Bé lên kế hoạch tiếp cận nó. Nhưng ba đứa nhóc này không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
- Băng Băng này Ngoài búp bê ra cậu còn gì khác để chơi không, họ không chơi búp bê được.- Bé chỉ tay về phía Bi và Đô nói.
Nó không nói gì nhẹ nhàng đặt con búp bê trên tay xuống chạy vào nhà, ôm một giỏ đò chơi nhỏ, bà ngoại nó nhìn thấy hành động đó của nó thì tò mò đi theo nó. Bà nhìn thấy nó đổ giỏ đồ chơi ra trước mặt ba đứa trẻ xa lạ kia thì bà thoáng vui mừng cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với người khác rồi, bã khẽ cười rồi quay vào nhà.
-Ở đây có đồ chơi bác sĩ và đồ chơi nấu ăn.
- Hay chúng ta chia cặp ra để chơi đi?- Bé góp ý kiến
- Được đó, anh muốn cùng chơi với Băng Băng.- Đô cười tươi nhìn nó.
- Bi lớn nhất, Bi có quyền lựa chọn, Băng Băng anh chơi với em.- Bi bá đạo lên tiếng, nó chỉ im lặng
-Ơ thế còn em?- Bé đáng thương lên tiếng hai mắt rưng rưng.
Đô vốn rất sợ thấy con gái khóc nhất là bé.
- Được, Được anh chơi với em, ha.- Đô quýnh quáng dỗ dành Bé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook