Hận Tình
-
Chương 12: Cùng đi chơi
Buổi chiều ngày mùng 2 Tết.
- Băng Băng ơi.- Con nhỏ này cái miệng như cái loa ý.
- Tao đây.- Nó tắt máy tính, thở dài lên tiếng.
Yến hí hửng chạy lại kéo tay nó
- Thay đồ đi, tao với mày đi chơi.
- Đi đâu?- Nó nhíu mày hỏi
- Đi ăn, rồi đi chơi. Aiss đi thay đồ lẹ đi.- Yến không có kiên nhẫn, đẩy nó về phía tủ quần áo.
Giới thiệu sơ về phòng của nó, căn phòng cũng khá đơn giản, tong màu chủ đạo là trắng, có một cái nệm nhỏ, một cái quạt máy, một cái bàn học, kế bên là bàn máy tính và cuối cùng là một phòng vệ sinh.
Thay đồ xong nó xin phép bà rồi đi ra ngoài. Bình thường lúc hai đứa đi chơi thì sẽ là Yến chở nó bằng xe đạp bởi vì nó không biết đi xe đạp, nhưng hôm nay lại chẳng thấy xe đâu nên nó hơi thắc mắc.
- Xe mày đâu.
Yến chỉ tay về phía trước, Thiên và Tú mỗi người đang ngồi trên một chiếc xe đợi nó và Yến. Cô hí hửng chạy lại chỗ Thiên.
- Anh đi với Tú nha, Băng Băng không biết đi xe đạp, nên em chở nó.- Yến nói
Thiên cười đẩy chiếc xe về phía Yến. Thế là Yến chở nó còn Thiên chở Tú.( Tú 12 tuối cậu mang một nét đẹp cực cute luôn)
- A anh Thiên em nhớ anh cùng ba mẹ chuyển lên thành phố mà phải không. Anh định khi nào thì trở lại thành phố.- Đột nhiên Tú hỏi anh.
- Anh định sẽ ở đây luôn.- Thiên thản nhiên nói
Sở dĩ anh được ở lại bởi vì Đỗ Thị ( công ty của ba Thiên) đã dời về đây.
Yến nghe anh nói vậy thì khuôn mặt thoáng vui mừng, nhưng không ai nhìn thấy. Nó thì không quan tấm tới tuy nhiên nó vẫn nghe thấy.
Khoảng 10 phút sau, hai chiếc xe dừng trước White Coffee, đây là một quán thức ăn nhanh mới mở, do Yến tìm thấy nên cô muốn dẫn mọi người đi ăn thử..
Bốn đứa nó lên lầu, cách trang trí của quán cũng khá đẹp, tụi nó ngồi bàn kế ban công, và đương nhiên nó là người ngồi gần ban công nhất.
Chị phục vụ đưa thực đơn cho Yến
- Một hồng trà, năm cá viên, 1 phần gà rán.- Yến nhìn sơ thực đơn rồi gọi một tràn.
- Mày mập lắm rồi đó.- Nó nhàn nhạt mở miệng ghẹo Yến
- Xí, kệ tao.- Yến chu mỏ nói
Rồi lần lượt mọi người gọi món cho mình, nó chỉ gọi một li trà sữa matcha, bởi vì nó không thích ăn cùng người lạ.
Thức ăn được dọn lên ai cũng bắt đầu với phần ăn của mình, chỉ có nó là vừa uống trad sữa vừa lạnh lùng nhìn dòng xe đông đúc phía dưới. Thiên nhìn nó, anh cảm thấy trong lòng thất vọng vô cùng, bởi vì suy nghĩ và cảm xúc của nó luôn được giấu kĩ, anh căn bản là không thể nhìn ra được điều gì.
- Gần đây có chỗ trượt patin đó, hay ăn xong bọn mình tới đó chơi đi.- Tú lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- Đồng ý.- Nó đồng ý ngay, trò chơi này nó cũng rất thích.
Sauk hi ăn xong cả bọn lại kéo nhau đến chỗ trượt patin. Ông chủ ở đây vừa nhìn nó thì liền nhận ra nó ngay, vì cuối tuần nào nó cũng đến đây, nhưng mấy tuần nay lại không thấy nó đến nên hơi thắc mắc. Thật ra là do nó quá bận rộn với lịch học của mình nên không có thời gian đến đây.
Nó tự đi chọn giày rồi mang vào, còn ba người kia thì phải cần sự trợ giúp của nhân viên ở đây. Nó mang xong tự đi ra trượt trước,nó trượt cũng khá giỏi nên không cần mang bảo hộ, Thiên và Tú cũng biết đi sơ sơ nên cũng không cần mang. Chỉ có Yến là không biết đi nên phải mang bảo hộ
* Hết chương 12
- Băng Băng ơi.- Con nhỏ này cái miệng như cái loa ý.
- Tao đây.- Nó tắt máy tính, thở dài lên tiếng.
Yến hí hửng chạy lại kéo tay nó
- Thay đồ đi, tao với mày đi chơi.
- Đi đâu?- Nó nhíu mày hỏi
- Đi ăn, rồi đi chơi. Aiss đi thay đồ lẹ đi.- Yến không có kiên nhẫn, đẩy nó về phía tủ quần áo.
Giới thiệu sơ về phòng của nó, căn phòng cũng khá đơn giản, tong màu chủ đạo là trắng, có một cái nệm nhỏ, một cái quạt máy, một cái bàn học, kế bên là bàn máy tính và cuối cùng là một phòng vệ sinh.
Thay đồ xong nó xin phép bà rồi đi ra ngoài. Bình thường lúc hai đứa đi chơi thì sẽ là Yến chở nó bằng xe đạp bởi vì nó không biết đi xe đạp, nhưng hôm nay lại chẳng thấy xe đâu nên nó hơi thắc mắc.
- Xe mày đâu.
Yến chỉ tay về phía trước, Thiên và Tú mỗi người đang ngồi trên một chiếc xe đợi nó và Yến. Cô hí hửng chạy lại chỗ Thiên.
- Anh đi với Tú nha, Băng Băng không biết đi xe đạp, nên em chở nó.- Yến nói
Thiên cười đẩy chiếc xe về phía Yến. Thế là Yến chở nó còn Thiên chở Tú.( Tú 12 tuối cậu mang một nét đẹp cực cute luôn)
- A anh Thiên em nhớ anh cùng ba mẹ chuyển lên thành phố mà phải không. Anh định khi nào thì trở lại thành phố.- Đột nhiên Tú hỏi anh.
- Anh định sẽ ở đây luôn.- Thiên thản nhiên nói
Sở dĩ anh được ở lại bởi vì Đỗ Thị ( công ty của ba Thiên) đã dời về đây.
Yến nghe anh nói vậy thì khuôn mặt thoáng vui mừng, nhưng không ai nhìn thấy. Nó thì không quan tấm tới tuy nhiên nó vẫn nghe thấy.
Khoảng 10 phút sau, hai chiếc xe dừng trước White Coffee, đây là một quán thức ăn nhanh mới mở, do Yến tìm thấy nên cô muốn dẫn mọi người đi ăn thử..
Bốn đứa nó lên lầu, cách trang trí của quán cũng khá đẹp, tụi nó ngồi bàn kế ban công, và đương nhiên nó là người ngồi gần ban công nhất.
Chị phục vụ đưa thực đơn cho Yến
- Một hồng trà, năm cá viên, 1 phần gà rán.- Yến nhìn sơ thực đơn rồi gọi một tràn.
- Mày mập lắm rồi đó.- Nó nhàn nhạt mở miệng ghẹo Yến
- Xí, kệ tao.- Yến chu mỏ nói
Rồi lần lượt mọi người gọi món cho mình, nó chỉ gọi một li trà sữa matcha, bởi vì nó không thích ăn cùng người lạ.
Thức ăn được dọn lên ai cũng bắt đầu với phần ăn của mình, chỉ có nó là vừa uống trad sữa vừa lạnh lùng nhìn dòng xe đông đúc phía dưới. Thiên nhìn nó, anh cảm thấy trong lòng thất vọng vô cùng, bởi vì suy nghĩ và cảm xúc của nó luôn được giấu kĩ, anh căn bản là không thể nhìn ra được điều gì.
- Gần đây có chỗ trượt patin đó, hay ăn xong bọn mình tới đó chơi đi.- Tú lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- Đồng ý.- Nó đồng ý ngay, trò chơi này nó cũng rất thích.
Sauk hi ăn xong cả bọn lại kéo nhau đến chỗ trượt patin. Ông chủ ở đây vừa nhìn nó thì liền nhận ra nó ngay, vì cuối tuần nào nó cũng đến đây, nhưng mấy tuần nay lại không thấy nó đến nên hơi thắc mắc. Thật ra là do nó quá bận rộn với lịch học của mình nên không có thời gian đến đây.
Nó tự đi chọn giày rồi mang vào, còn ba người kia thì phải cần sự trợ giúp của nhân viên ở đây. Nó mang xong tự đi ra trượt trước,nó trượt cũng khá giỏi nên không cần mang bảo hộ, Thiên và Tú cũng biết đi sơ sơ nên cũng không cần mang. Chỉ có Yến là không biết đi nên phải mang bảo hộ
* Hết chương 12
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook