Thiên Nguyên năm thứ 8, Yêu Giới Vương Yêu Tu dẫn 50 vạn đại quân tấn công Thiên Giới.

Thiên đế nhận được hung tin liền lập tức phái người đến chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn để mời thất đồ đệ của Người-Nguyệt Hàn thánh quân thống lĩnh binh mã của thiên giới xuất chiến. Phàm là người trong thiên giới không ai là không biết đến lai lịch của vị thánh quân này.

Y là kết tinh tình yêu của hậu nhân Nữ Oa - Xích Cơ quận chúa và Hạo Thiên thần quân-chủ nhân của thượng cổ Long tộc. Nghe đồn ngày y giáng sinh bách điểu triều phượng bảy bảy bốn chín ngày đêm, bách hoa trong vườn của Vuơng Mẫu cũng đều đua nở. Trước đó hai vợ chồng thần quân cũng đã có 6 đứa con trai nên y nghiễm nhiên trở thành người được cưng chiều nhất. Y vừa ra đời đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận làm thất đồ đệ - đây quả là một sự trùng hợp lạ kỳ.

Vị thánh quân này chẳng những thân phận tôn quý, nhan sắc thượng đẳng mà còn là thừa hưởng tài cầm binh của phụ thân y. Chưa đến 500 tuổi đã trở thành chiến thần của Thiên giới. Và trở thành đối tượng được chú ý bậc nhất của thần tộc.

Côn Lôn sơn, quanh năm mây trắng bao phủ, tiên khí nồng đậm, lúc này Nguyệt Hàn thánh quân đang dùng trà cùng sư phụ mình tại động phủ của Nam Cực Tiên Ông. Ngồi quanh chiếc bàn trà bằng tre, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ dựa vào vách đá sau lưng, thiên tôn thoáng nhìn qua chẳng khác gì một ông lão hiền từ nếu bỏ qua đôi mắt sáng lấp lánh và ánh hào quang của tiên khí chung quanh Ngài. Ngài khẽ nhấp một ngụm trà rồi hướng về thất đồ đệ của mình nói:

“Tiểu Thất à, Thiên đế vừa hạ chỉ để con thống lĩnh 50 vạn thiên binh của Thiên giới đối kháng với Yêu Tộc, con thấy trận chiến này thế nào?“.

Ngồi đối diện Người là một bạch y thiếu nữ nhan sắc diễm lệ. Guơng mặt nàng như có một tầng sa mỏng khiến người khác chẳng thể nhận ra nàng đang nghĩ gì. Nàng hướng ánh nhìn về phía thiên tôn, khẽ đáp: “Bẩm sư phụ, Yêu Tu là một chiến tướng, tài năng của y cũng chẳng kém con. Cuộc đời này của tiểu Thất nếu có thể cùng y đánh một trận là một chuyện rất vinh dự. Nhưng xin sư phụ yên tâm, tiểu thất gánh trên vai là danh dự của thiên giới và tính mạng hàng vạn tướng sĩ nên nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để giành được thắng lợi“.

Thiên Tôn nghe vậy khẽ mỉm cười, người nói:“Tiểu Thất, đừng quá áp lực. Dù kết quả trận chiến này thế nào thì con cũng là một đồ đệ đáng để vi sư tự hào“.

-”Sư muội, muội chỉ cần cố gắng hết sức là được, cứ đánh một trận chiến oanh oanh liệt liệt. Nhưng có điều này muội phải nhớ là sau lưng muội còn có sư phụ và các sư huynh, muội không phải chỉ có một mình“. Người vừa nói là Nam Cực Tiên Ông, một trung niên nhân có một nửa chiếc đầu bị hói.

Ráng đỏ nhuộm đầy bầu trời, tiếng hò hét, trống trận vang lên bốn phía. Bạch y thiếu nữ nhìn về phía xa, đặt ly trà lên bàn, nàng nở một nụ cười như có như không nơi khóe miệng, khom lưng về phía hai người thi lễ:

“ Sư phụ, sư huynh, tiểu thất phải đi rồi“.

Nàng nhìn về phía bàn cờ còn đang dang dở, lại nói: “Sư huynh mong huynh thay muội đánh tiếp ván cờ này cùng sư phụ“.

Bạch y thiếu nữ xoay người đi về phía cửa hang, ánh sáng như phủ một tầng ngân quang lên theo mỗi bước chân của nàng. Thiếu nữ khoác áo giáp lên thân, guơng mặt vốn dĩ lạnh lùng nay lại càng nhìn không thấu. Nàng khẽ đưa tay vuốt miếng ngọc bội bên hông, khẽ nói thầm trong lòng. “Yêu Tu, chung quy chúng ta cũng phải đi đến bước này, trận chiến này cuối cùng cũng phải đánh rồi“.

Lúc này hình ảnh lần tuơng ngộ đầu tiên giữa nàng và hắc y nam nhân tuấn mỹ bỗng nhiên lại trở về trong ký ức của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương