Hàn Thiên Ký
332: Cố Hết Sức


Công Tôn Bá Nhiên trước lời lẽ khích bác của Ám Dạ cũng vẫn rất bình thản, không lập tức xông vào đám hắc vân ở trên trời tấn công đối thủ.

U minh giới là hợp kỹ đặc thù do đấu khí lực cùng yêu lực của u long kết hợp lại, từ đó dẫn động linh khí tự nhiên cùng với bản nguyên ám chi khí, kết hợp lại mà thành, đám hắc vân kia không phải là một đám hắc vân bình thường, chỉ cần mưa qua một chập, liền sẽ biến mất.

Đám hắc vân ấy chính là hiện thân của u minh giới, hợp kỹ của Ám Dạ và u long, nếu quên đi điều này, Công Tôn Bá Nhiên hắn có thể sẽ phải trả giá đắc, trong u minh giới, dù là trước sau trái phải, trên trời dưới đất, đều không có tia sáng nào xuyên qua được.

Hẵn là có một sự bất thường cực lớn tại vùng không gian này, nếu cố chấp xông vào bên trong đấy, chẳng biết hậu quả bất lợi gì sẽ xảy ra cho bản thân, vì thế nên dù thực lực mạnh hơn Ám Dạ đáng kể, Công Tôn Bá Nhiên vẫn không dám mạo hiễm xông vào u minh giới, lý do chính là như thế.

Thân là tiền bối, e ngại một hậu bối có vẻ là việc khá mất mặt, thế nhưng Công Tôn Bá Nhiên cầm quân nhiều năm, tất nhiên biết đạo lý tiến lùi, hoàn cảnh hiện tại không phải chỉ là đơn cữ một mình hắn đánh với Ám Dạ, mà hắn chính là đang đại diện cho vương tử mà mình tin tưởng theo hầu, giúp kẻ đó tranh về hoàng vị.

Thế nên hiện tại dù có mất mặt, Công Tôn Bá Nhiên cũng quyết không thể để xảy ra sơ xót, sự tình quả nhiên như Công Tôn Bá Nhiên dự đoán, hắn không xông vào u minh giới, thì Ám Dạ sẽ là kẻ phải rời khỏi u minh giới để tấn công.

Bởi lẽ việc tạo ra và duy trì u minh giới, chắc chắn đang tiêu hao đi lực lượng của Ám Dạ và u long, vậy nên hắn mới xem đây như chiêu áp đáy hòm, một khi đã sữ dụng đến hợp kỹ này, càng đánh lâu, Ám Dạ càng bất lợi.

một khi Công Tôn Bá Nhiên hắn không chủ động tiến vào u minh giới, Ám Dạ sẽ chính là kẻ bị ép phải tấn công, rất bất ngờ, Ám Dạ không một tiếng cảnh báo, đã lập tức cùng u long xông ra từ vị trí khuất tầm mắt của Công Tôn Bá Nhiên, mà lao đến tấn công đối thủ.

Vừa ra tay đã dùng đến hợp kỹ mạnh nhất của hắn cùng u long, chính là long phá thiên quân, tuy nhiên do u long chưa phải nhận bất kỳ lượng sát thương nào, nên lần này hợp kỹ dường như thiếu đi tử sắc khí lưu cường hóa.

Dù vậy với sự chuẩn bị đủ lâu, một đòn công đến của Ám Dạ, vẫn đạt đến uy lực cấp võ vương, trước thế công uy mãnh như thế, Công Tôn Bá Nhiên cũng không dám xem thường, lập tức quán nhập đấu khí lực vào thiên hòa kiếm, xử chiêu đón đỡ.

Một tiếng vang thanh thúy cất lên, Ám Dạ cùng Công Tôn Bá Nhiên đã giao thủ một đòn, tình huống dường như cầm đồng, không bên nào chiếm được lợi thế, hợp kỹ long phá thiên quân của Ám Dạ dường như vẫn còn tác dụng, lớp khí lưu bao quanh người hắn vẫn đang được duy trì.

Hơn nữa sau đòn va chạm vừa rồi, u long đã tích được một phần sát thương, biến thành tử sắc khí lưu giúp cường hóa sức tấn công và phòng thủ của nó và Ám Dạ.

Kết quả Ám Dạ một đòn đầu thất thủ, đòn sau lại đến, hơn nữa còn mạnh hơn đòn ban nãy một đoạn, lại một lần giao thủ chóng vánh, Ám Dạ lần này tuy đã mạnh hơn, thế nhưng Công Tôn Bá Nhiên cũng đã sữ dụng thêm một phần yêu lực của thiên hành mã gia trì vào công kích.

Vậy nên kết quả vẫn là cầm đồng, bất quá Ám Dạ dường như đã có suy tính của mình, hắn không hề bỏ cuộc, liên tục tấn công vào đối thủ, mặc kệ Công Tôn Bá Nhiên có đỡ được đòn thế của bản thân hay không.

Sau khi giao thủ hơn mười chiêu, bất giác trên trời xuất hiện hai đóa hoa máu, dường như đã có ai đó bị thương, đợi lúc mọi người được ma pháp kính xoi rõ tình hình chi tiết dưới sàn đấu, tất cả mới thấy rõ, cả Ám Dạ cùng Công Tôn Bá Nhiên đều đã thụ thương.


Ám Dạ thì bị trúng một kiếm ở hông, còn Công Tôn Bá Nhiên cũng bị đâm sượt qua vai một nhát, sau khi đã khiến đối thủ thụ thương, Ám Dạ cũng không ham chiến, lập tức lui về u minh giới không biết định làm gì.

Mười nhịp thở sau, Ám Dạ lại dùng đến hợp kỹ long phá thiên quân xông ra khỏi u minh giới, dường như thương thế của hắn lúc nãy đã đỡ đi nhiều, tuy chưa lành hẵn, nhưng vết thương đã khép miệng, không còn rỉ máu nữa.

Trong khi đó vết thương trên tay Công Tôn Bá Nhiên chỉ mới hơi liền lại, có thể thấy sau khi từ u minh giới trở ra, tốc độ hồi phục vết thương của Ám Dạ đã tăng đáng kể xo với Công Tôn Bá Nhiên, dù cá nhân Công Tôn Bá Nhiên có tu vi cao hơn Ám Dạ tận một đại cảnh giới.

Võ giả là một sự kết hợp giữa cả luyện khí và luyện thể, tuy mỗi đạo đều chỉ phát huy được gần nửa phần ưu điểm, thế nhưng luyện đến trình độ võ vương, tốc độ hồi phục thương thế của võ giả, cũng đã ngang với luyện thể giả ở cố mạch cảnh giới thông thường.

Mấy vết thương do vật sắc nhọn cắt qua cơ thể, cũng chỉ cần mấy mươi nhịp thở liền sẽ từ từ hồi phục, thế nhưng Ám Dạ rõ ràng thua Công Tôn Bá Nhiên về mọi mặt, từ tu vi cá nhân đến tu vi tổng hòa giữa người và tọa kỵ.

Vậy mà Ám Dạ vẫn có thể đạt được sức hồi phục thương thế nhanh hơn Công Tôn Bá Nhiên, điểm này chỉ có thể giải thích là do u minh giới, dường như ở trong u minh giới, vết thương của Ám Dạ có thể khôi phục nhanh hơn, nếu điều này là thực, vậy thì Công Tôn Bá Nhiên có thể gặp nguy rồi.

Bởi lẽ Ám Dạ cứ dùng đấu pháp đánh du kích, sau khi giao thủ với Công Tôn Bá Nhiên ít lâu, bản thân sẽ cố ý đánh một đòn liều mạng, lưỡng bại câu thương, dù bản thân trúng đòn, thì cũng quyết đánh lại đối thủ một đòn.

Thế nhưng hắn nhờ vào u minh giới, liền sẽ có sức hồi phục nhanh hơn, Công Tôn Bá Nhiên thương thế tích tụ từ từ, cũng sẽ có lúc ảnh hưởng đến chiến lực, làm cho Ám Dạ có cơ hội giành chiến thắng.

ở trên khán đài của mình, Lưu Mộ đầu óc sáng suốt, rất nhanh đã nhìn ra được ý đồ của Ám Dạ, hắn chợt tấm tắc khen.

-Ám Dạ không hổ danh là kỳ tài trăm năm có một của đại ninh ta, mới đó mà đã nghĩ ra được cách đối phó với Công Tôn Bá Nhiên.

-ai cũng biết Công Tôn Bá Nhiên có bắc minh khải giáp, sức hồi phục cực kỳ kinh khủng nếu giao chiến lâu dài.

-thế nên Ám Dạ đã chọn lối giao tranh nhanh chóng, vừa hạn chế được số lực lượng bị Công Tôn Bá Nhiên đánh cắp, vừa tận dụng tốt ưu thế khôi phục nhanh của mình.

Cứ cách đánh này, hắn vẫn có cơ hội thắng được Công Tôn Bá Nhiên.

Hàn Thiên trước nhận định của Lưu Mộ, bản thân chỉ trầm mặc không đáp, hắn cảm thấy cách đánh của Ám Dạ rất hay, bất quá vẫn còn một vấn đề mà Ám Dạ hắn phải giải quyết, trước khi nghĩ đến chiến thắng.

ở dưới sàn đấu, Ám Dạ đi đi về về mười bận, số lần giao thủ giữa hắn và Công Tôn Bá Nhiên cũng là từng ấy lần, trên người cả hai đồng dạng có hơn mười vết thương lớn nhỏ.

Thế nhưng để đạt được hiệu quả này, Ám Dạ dường như đã tiêu hao đi toàn bộ lực lượng hiện có, trong khi Công Tôn Bá Nhiên vẫn còn gần tám thành đấu khí lực trong người, cực kỳ sung mãn.


Cơ mà chuyện bất ngờ vẫn xảy ra, Ám Dạ sau khi trở lại từ u minh giới một lần nữa, khí tức dường như đã hồi phục đáng kể, gần như toàn thịnh giống ban đầu, toàn trường bắt đầu náo nhiệt một chập, rất nhiều suy đoán đã được đưa ra, tuy nhiên tất cả dường như đều khá đồng tình với một luồn ý kiến, đó là Ám Dạ đã vừa sữ dụng một miếng tái sinh phù, khi ở trong u minh giới.

Đúng vậy nếu, Ám Dạ có thể sở hữu một hậu phương vững chắc như u minh giới, thứ khiến Công Tôn Bá Nhiên dè chừng không dám công kích mình, dựa vào cái hậu phương này, bản thân không ngừng liên tục bổ xung lực lượng, cùng chữa trị thương thế khi giao đấu với Công Tôn Bá Nhiên ở bên ngoài.

Liên tục chiến đấu như vậy, Ám Dạ nói không chừng sẽ thắng được Công Tôn Bá Nhiên, toàn bộ những người ủng hộ Ám Dạ trên các khán đài, đều bắt đầu bàn luận xôi nổi về chuyện này.

Phần lớn luồn suy nghĩ đều rất lạc quan, duy chỉ có một người, dù cũng được tính là có quan hệ không tệ với Ám Dạ, thế nhưng hắn vẫn giữ quan điểm dè chừng ban đầu, kẻ đó không ai khác ngoài Hàn Thiên, hắn đã lờ mờ đoán ra được sự tình có thể không đơn giản như thế, sau khi chứng kiến tình huống vừa rồi, suy nghĩ trong đầu Hàn Thiên càng được chứng thực.

dù thực tâm mong muốn Ám Dạ chiến thắng, thế nhưng trong suy nghĩ của Hàn Thiên, hắn kỳ thực vẫn không tin chuyện này có thể xảy ra được.

Trận chiến ở dưới sàn đấu vẫn đang cực kỳ ác liệt, đôi bên đã giao phong thêm mười lần nữa, Ám Dạ cạn kiệt lực lượng, lại vừa sữ dụng một thêm miếng tái sinh phù, tiếp tục bổ xung đấu khí lực để chiến đấu, bất quá tiêu hao bên phía Công Tôn Bá Nhiên vẫn chỉ mới có bốn thành.

tuy các vết thương trên người Công Tôn Bá Nhiên lâu lành hơn Ám Dạ, bất quá nhờ có bắc minh khải giáp, Công Tôn Bá Nhiên không hề bị trọng thương trên thân thể, các vết thương ở chân tay dù nhiều hơn một chút, cũng không đáng ngại bằng việc để lục phủ ngũ tạng bị thương.

thiên hành mã của Công Tôn Bá Nhiên tuy sức phòng thủ lẫn tấn công đều không cao, nhưng nó lại có sức bền bĩ, cùng tốc độ, đây là hai điểm khiến yêu thú này tự hào nhất.

Thiên hành mã bản thân đã là một đầu yêu thú sở hữu yêu lực dồi dào, từ đầu trận chiến vẫn chưa hề dùng đến bất kỳ kỹ năng đặc thù nào, dẫn đến tiêu hao quá nhiều yêu lực.

Kết quả lượng yêu lực còn lại của thiên hành mã là gần tám thành, tiêu hao còn ít hơn cả Công Tôn Bá Nhiên, còn Ám Dạ hắn đã phải bổ xung lực lượng hai lần.

vẫn cách cũ, ám dạ dùng ngọc giản phong ấn tái sinh phù, cưỡng chế giao tranh với Công Tôn Bá Nhiên thêm ba đợt nữa, dù đấu khí lực không phải là vấn đề, nhưng bản thân hắn lối đánh đã có phần yếu đi trông thấy, động tác đã bắt đầu có dẫu hiệu hỗn loạn rối ren.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Thiên liền thoáng lo lắng cất tiếng.

-quả nhiên là vẫn không cầm cự được.

Lưu Mộ ở bên cạnh nghe Hàn Thiên cất tiếng, liền kỳ quái hỏi lại.


-Hàn lão đệ nói không cầm cự được, nhưng ta thấy cả hai người kia đều có thể đánh thêm ít lâu nữa, vậy thì rốt cuộc là ai không cầm cự được chứ???.

Nét quan ngại trên mặt Hàn Thiên càng thêm nồng đậm, thở ra một hơi, hắn hướng Lưu Mộ giảng giải.

-con người sinh ra có tinh khí thần, ba đại yếu tố cấu thành, còn tu sĩ thì đem những yếu tố này trui rèn đến những trình độ cao hơn, đạt được năng lực vô biên, bất tử bất lão.

-trên đời này có người luyện khí, có người luyện thể, cũng có người luyện thần, trừ những đại năng đã đạt đến đỉnh cao, khi còn là tu sĩ rất khó có chuyện xuất hiện cá nhân đem cả ba yếu tố kia luyện đến lô hỏa thuần thanh, đồng đều vô khuyết.

-Ám Dạ tuy là kỵ sĩ, có tạo nghệ cả luyện thể và luyện khí, vậy nên khí lực và thân thể của hắn xo với ma pháp sư mạnh hơn không ít, có thể dùng ngoại vật cưỡng chế hồi phục đấu khí để chiến đấu.

-thế nhưng trên người hắn đâu chỉ có mỗi một loại lực lượng là đấu khí, dù Ám Dạ có thể không ngừng bổ xung đấu khí, thế nhưng thần niệm, hay dễ hình dung hơn là tinh thần lực của hắn có đơn giản mà bổ sung như thế hay không???.

-ngoài tinh thần lực thì còn cả chân nguyên lực, dù không phải là luyện thể giả, Ám Dạ không cảm nhận được chân nguyên lực, không điều động được nó, thế nhưng trên người hắn vẫn có loại lực lượng này, chính loại lực lượng này duy trì thân thể của hắn ngưng tụ thành hình.

-Ám Dạ có thể bổ xung đấu khí lực, nhưng tinh thần lực hao tổn do chiến đấu, chân nguyên lực hao tổn khi chữa lành thân thể cho hắn, làm sao có thể bổ sung kịp???.

-nếu Ám Dạ có tu vi Ma đạo tông sư như Nhược Mộng, và tu vi luyện thể như ta, hắn có thể dùng cách tương tự đánh với Công Tôn Bá Nhiên thêm mười mấy hai mươi vòng nữa cũng không việc gì.

-nhưng vấn đề là Ám Dạ hiện không có tinh thần lực mạnh, cũng như lĩnh ngộ cao siêu về các pháp môn tu luyện thần niệm như Nhược Mộng, cũng không có tu vi luyện thể như ta.

-vậy nên trừ đấu khí có thể nhanh chóng bổ xung, tinh thần lực và chân nguyên lực của hắn đều đã thấp lắm rồi, gắng gượng chiến đấu nữa có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thế nên ta mới nói hắn sắp không trụ được.

Hàn Thiên vừa dứt lời, ở dưới sàn đấu, Công Tôn Bá Nhiên khí tức cũng đã cực kỳ yếu, bất quá nét đắc thắng trên mặt hắn càng lúc càng đậm, khẽ cười lạnh một tiếng, Công Tôn Bá Nhiên nhanh chóng lấy ra một miếng ngọc giản phong ấn tái sinh phù, bản thân liền hướng Ám Dạ lúc này vẫn đang lẫn trốn trong u minh giới nói.

-cách thức chiến đấu cũng thông minh đấy, bất quá thực lực của ngươi vẫn kém ta quá xa, ngươi tốn nhiều ngọc giản hồi phục như vậy, cũng chỉ có thể ép được ta dùng đến một miếng ngọc giản tương tự.

-trận chiến này, Ám Dạ ngươi không thắng nổi đâu.

Công Tôn Bá Nhiên vừa dứt lời, bản thân liền nhanh chóng bóp vỡ ngọc giản phong ấn tái sinh phù trên tay, rất nhanh một luồn linh khí màu lục đậm, ngưng tụ như thực chất, nhanh chóng bao phủ lấy Công Tôn Bá Nhiên cùng tọa kỵ thiên hành mã của hắn.

Thoáng cái Công Tôn Bá Nhiên cùng tọa kỵ như vừa được tắm trong linh trì trên cửu thiên ngọc điện, toàn bộ thương thế trên người, gần như hồi phục lại cả, thậm chí lượng đấu khí đang phập phù trong người Công Tôn Bá Nhiên, cũng đã nhanh chóng hồi phục lại gần tám thành.

Tất cả những người ủng hộ Ám Dạ nhìn thấy cảnh này, bản thân liền không khỏi cảm thấy vô vọng như đang rơi xuống vực thẳm, mọi cố gắng của Ám Dạ từ nãy đến giờ, đều coi như đã đổ sông đổ biển.

Từ trong u minh giới, Ám Dạ cũng đã biết bản thân khó mà thắng nổi Công Tôn Bá Nhiên ở thời điểm hiện tại, Công Tôn Bá Nhiên quá cơ trí, hơn nữa tu vi của hắn còn cực kỳ thâm hậu.


Công Tôn Bá Nhiên một là không dại dột dùng võ kỹ công kích từ xa, khiến ám dã hắn không tài nào sữ dụng kỹ năng thôn phệ của u long, thu lấy các công kích kia rồi đáp trả.

Công Tôn Bá Nhiên cũng không dại dột xông vào trong u minh giới, nếu hắn dám vào đây, với những năng lực hạn chế hiện tại mà u minh giới có, Công Tôn Bá Nhiên ắc gặp bất lợi lớn.

Bất quá đại tướng quân đại ninh thà tự mình mất chút mặt mũi, cũng quyết không mạo hiễm, điều này lại khiến ưu thế thứ hai của Ám Dạ cũng mất nốt, cuối cùng sau một trận ác chiến, Ám Dạ hắn vẫn là kẻ cửa dưới, giá như u minh giới của hắn có thể phát triển thêm được một chút, có thể không bị giới hạn ở một nơi từ khi hình thành thì…
Nhưng trên chiến trường, làm gì có chuyện nếu như, sự việc đã đến nước này, Ám Dạ chỉ có thể đặc cược vào một đợt công kích cuối cùng sắp tới, hắn dù sao cũng đã thể hiện hết sức, giờ có thua cũng phải thua cho oanh liệt.

Dồn hết năm thành đấu khí lực còn lại trong người vào trường mâu trên tay, Ám Dạ cùng u long tuy hai mà như một, Ám Dạ trường mâu điểm thẳng xuống sàn đấu, từ trong u minh giới, năm đạo ám long liệt tức mang theo uy thế hùng hồn đánh xuống chổ Công Tôn Bá Nhiên và thiên hành mã.

Đợt công kích đầu tiên vừa phát động, Ám Dạ cùng u long liền dồn hết phần sức lực còn lại, dùng đến hợp kỹ long phá thiên quân, nhanh chóng lao khỏi u minh giới, nối gót năm đạo long tức tấn công đối thủ.

Công Tôn Bá Nhiên nhìn thấy năm đạo ám long liệt tức đang đến, biết đối thủ đã định tất tay một lần, khóe môi cười nhạt một tiếng, thiên hòa kiếm trong tay liền nhanh chóng tụ lực.

Bang bang bang, thiên hòa kiếm trong tay Công Tôn Bá Nhiên liên tục huy động, thiên quân trảm hợp kỹ giữa hắn và thiên hành mã liên tục được phóng xuất, nháy mắt đã đánh tan hơn ba đạo long tức.

Bất quá năm đạo long tức lùa đến một lượt, trong lúc nhất thời, Công Tôn Bá Nhiên vẫn là có chút không xoay sở kịp, may mắn thay thiên hành mã linh tính cực cao, giây phút nguy hiễm đã nhanh chóng lao đi, giúp cả nó và Công Tôn Bá Nhiên tránh thoát được đạo long tức thứ tư.

Ngay lúc này Công Tôn Bá Nhiên cũng đã vận xong đạo thiên quân trảm tiếp theo, nhanh chóng nhắm thẳng vào luồn ám long liệt tức cuối cùng của Ám Dạ mà đánh đến.

Rầm một tiếng lớn, đạo long tức cuối cùng đã bị đánh tan, khói bụi mịt trời, từ trong hỗn loạn, Ám Dạ cùng u long đã dùng đến hợp kỹ long phá thiên quân, một đường xông thẳng đến chổ Công Tôn Bá Nhiên.

Trước tình huống bất ngờ, Công Tôn Bá Nhiên chỉ có thể vung vội thiên hòa kiếm lên đón đỡ, keng một tiếng dài, thiên hòa kiếm vận lực vội vàng, không đủ sức để ngăn một mâu đã tích đủ lực của Ám Dạ.

Bang một tiếng, ngực Công Tôn Bá Nhiên bị đâm trúng một đòn, cả hắn và thiên hành mã đều bị đại lực chấn bay như tên bắn, nhưng trong tình thế quan trọng, Công Tôn Bá Nhiên vẫn kịp tự thân vung ra một luồn kiếm mang cực mạnh.

Ám Dạ lúc này bản thân đã không còn chút lực lượng nào, u long cũng sức cùng lực kiệt, trúng một kiếm phản đòn của Công Tôn Bá Nhiên, u long liền trực tiếp rơi xuống sàn đấu, còn Ám Dạ thì lao thẳng về khán đài phía bắc.

Tình huống này, ai là kẻ rơi xuống đài đầu tiêng, liền sẽ là người thua cuộc, bất quá Công Tôn Bá Nhiên một thân lực lượng vẫn còn tràn trề, chỉ mới bay đi được ba mươi trượng, hắn đã cùng thiên hành mã lấy lại bộ pháp.

Còn Ám Dạ hiện tại, cả tinh thần, thể lực, hay khí lực đều đã hao hết, hoàn toàn bất lực nhìn cảnh bản thân rơi khỏi sàn đấu, bất quá hắn cũng không hề thất vọng, trận đấu này, hắn đã làm hết sức rồi, thoáng nhìn về khán đài của Lưu Mộ, chứng kiến ánh mắt phức tạp của Hàn Thiên, Ám Dạ cánh môi thoáng nói vài câu mà chỉ mình Hàn Thiên nhìn thấy, sau đấy liền ngất đi mất.

Trận bán kết số hai này, kẻ thắng cuối cùng, chính là Công Tôn Bá Nhiên.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương