Hãn Thích
-
Quyển 1 - Chương 18: Hổ con cất tiếng gầm đầu tiên (hạ)
Quả nhiên, không đợi Mi Thiệp mở miệng, sắc mặt Bùi Thiệu lập tức trầm xuống.
- Khốn khiếp, Bùi lão tử nhà ngươi vốn sống ung dung tự tại ở bãi Diêm Thủy, nếu không phải có người nhờ vả, sao có thể chịu khó đến vùng nước đục này?
- Bãi Diêm Thủy?
Mi Nguyên cười lạnh nói:
- Ta nói là tưởng nhân vật phương nào, có điều lại là hạng trộm cắp ở bãi Diêm Thủy, mà cũng dám tùy tiện trước mặt Mi nhị thiếu gia nhà ngươi sao?
Bùi Thiệu liền quét mắt qua,
- Trộm cắp?
Y cười lạnh,
- Nô Tâm, hãy mau cho tên này biết sự lợi hại của hạng trộm cắp chúng ta.
Chưa dứt lời, liền thấy một người từ phía sau Bùi Thiệu xông ra, thúc ngựa cầm thương lao về phía Mi Nguyên. Đây chính là một trong hai tùy tùng hộ tống Bùi Thiệu, tuổi tác tầm ngoài hai mươi. Dáng người không cao lắm, xuống ngựa thì chắc khoảng một mét bảy hai, song lại vô cùng tráng kiện, vẻ mặt tháo vát. Ngựa của y nhanh vô cùng, chớp mắt đã lao đến trước Mi Nguyên, không nói không rằng cầm thương đâm thẳng.
Mi Nguyên là con của người hầu, nhưng từ trước đến nay luôn cao ngạo. Từ nhỏ đã tập cưỡi ngựa cầm thương, võ nghệ cũng không tồi… Từ lúc nghe nói đối phương đến từ bãi Diêm Thủy, đã không hề cảnh giác đối phương. Tuyệt nhiên không ngờ, đám người Bùi Thiệu nói đánh là đánh, đến lúc gã kịp phản ứng, cái người đàn ông tên là ‘Nô Tâm’ kia đã ở ngay trước mặt rồi.
Cây trường thương giương cao, phân tâm đâm xuống.
Mi Nguyên rút đao đỡ, liền nghe một tiếng giòn vang, lúc này mới kịp phản ứng lại, cái tên Nô Tâm này, cây trường thương trong tay hắn quả nhiên được làm hoàn toàn bằng sắt. Đao thương giao kích, Mi Nguyên liền cảm thấy một lực rất mạnh truyền đến, đao trong tay lập tức bay ra.
Mi Nguyên không khỏi kinh hãi, vội vã thúc ngựa chạy trốn. Nhưng gã Nô Tâm kia quả nhiên kinh nghiệm đầy mình, giương thương ra chiêu bạt thảo tầm xà nhằm ngực Mi Nguyên lao tới.
Mi Thiệp hoảng hồn, vội vàng xông lên cản lại.
Đột nhiên nghe tiếng Lưu Sấm kêu lên:
- Huynh đệ, xin thương hạ lưu tình.
Nô Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, thương thế lập tức biến đổi, quay mũi thương lại đẩy, đùng một tiếng, lập tức Mi Nguyên từ trên lung ngựa ngã xuống.
Tuy nói là hạ thủ lưu tình, nhưng đòn này quả nhiên không hề nhẹ. Mi Nguyên kêu thảm một tiếng, lập tức ngã ngựa, choáng váng đầu óc.
- Lần này chỉ là cảnh cáo nhà ngươi nói năng vô lễ, đừng tưởng rằng đỡ được một đao là có thể vô địch thiên hạ. Cần biết rằng ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn… Nếu là mấy năm trước, chỉ dựa vào mấy câu vừa rồi cũng đủ để ta lấy cái đầu chó trên cổ ngươi rồi.
Sau này nói năng, cẩn thận một chút.
Dứt lời, Nô Tâm thúc ngựa chậm rãi lui về phía sau Bùi Thiệu. Vài tên người hầu Mi gia đỡ Mi Nguyên dậy, khuôn mặt Mi Nguyên đỏ bừng, trong mắt lóe lên ánh nhìn thù hận.
Bùi Thiệu nhìn bộ dạng y, trừng mắt chỉ tay vào Mi Nguyên nói:
- Tiểu tử, còn dám trợn mắt nhìn ta, ta lập tức lấy cái mạng chó của ngươi.
- Nhị đệ, còn không mau tạ lỗi với Bùi lão đại.
- Bảo ta phải tạ lỗi với hắn?
Mi Nguyên trợn to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Mi Thiệp thở dài một hơi, vị huynh đệ này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều quá cao ngạo, không biết chừng mực tiến thoái. Cho Lưu Sấm đi cùng lần này, thực ra cũng không có mục đích lớn lao gì. Chẳng qua là để hắn ở lại huyện Cù, Tam Nương Tử hở ra là đến vui đùa với hắn. Nhị lão gia chính vì không muốn để hai người tiếp xúc quá nhiều nên mới cho Lưu Sấm đi cùng đến Hoài Âm. Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, kỳ thực bọn người Bùi Thiệu có đi theo hay không hoàn toàn không quan trọng. Vừa rồi chứng kiến Nô Tâm ra tay, Mi Thiệp liền nhận ra, ba người đám Bùi Thiệu này không hề dễ đối phó.
Song nghĩ lại, nếu như có ba tên cao thủ này đi cùng, chẳng phải càng an toàn hơn sao? Hơn nữa, Bùi Thiệu là do Chu Hợi giới thiệu tới đây… Có Lưu Sấm trong hàng ngũ, bọn chúng cũng không thể có mưu đồ gì được. Nghĩ thông được việc này, Mi Thiệp thực sự bằng lòng cho ba người đám Bùi Thiệu đi theo. Nhưng ai ngờ Mi Nguyên lại có thái độ như vậy, khiến cho Mi Thiệp hết sức bất mãn.
- Bùi lão đại hễ nhận lời giúp ai thì sẽ giúp đến cùng, đó là điều hợp tình hợp lí.
Lưu Sấm kể ra cũng là người một nhà, có hắn ở đây, làm sao xảy ra chuyện gì được? Nhà ngươi lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử, đã thua rành rành rồi, lại còn nói những lời lẽ cay độc, thật không đáng mặt trượng phu. Đi Hoài Âm lần này, ngươi không cần phải theo nữa… Ngươi về bẩm báo với Nhị lão gia, nếu như ta không xử lí xong việc này, trở về tự khắc sẽ nhận tội với lão gia. Cứ như vậy đã, giờ ngươi hãy mau quay về đi.
Mi Thiệp nói qua một lượt, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Khuôn mặt Mi Nguyên đỏ lên, ánh mắt hung dữ nhìn Mi Thiệp, đột nhiên quay người nhảy lên ngựa, quất roi rời đi.
Nhìn Mi Nguyên đi rồi, Mi Thiệp lập tức nở nụ cười,
- Bùi lão đại, người huynh đệ của ta vừa rồi đã đắc tội, mong Bùi lão đại rộng lượng bỏ qua.
Bùi Thiệu nheo mắt nhìn Mi Thiệp một hồi rồi cười, nói:
- Vậy ta có thể đi cùng chứ?
- Nếu như Bùi lão đại bằng lòng đi cùng, ta cầu còn không được.
- Tốt, nếu đã như vây thì chuyện khi nãy coi như bỏ qua.
Bùi Thiệu vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho hai người phía sau đi theo.
Y đi song song với Lưu Sấm,
- Bớt đi một tên không vừa mắt, kể cũng yên tĩnh hơn hẳn… Thế nào, ngươi không phản đối chứ.
Lưu Sấm khẽ khom người.
- Ta cầu còn không được.
- Đã như vậy, chúng ta đi thôi.
Cứ thế, đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, chậm rãi tiến về Hoài Âm.
Mi Thiệp ngồi ở trung tâm đoàn xe, Lưu Sấm cùng ba người đám Bùi Thiệu áp sát phía sau.
Trên đường đi, Bùi Thiệu giới thiệu với hắn hai tên đồng hành, gã thanh niên Nô Tâm ra tay dạy dỗ Mi Nguyên tên là Bùi Vĩ, người Kinh Châu. Nô Tâm là tên chữ của Bùi Vĩ; gã còn lại là Thường Thắng, người Dự Châu, đã theo Bùi Thiệu nhiều năm… Theo lời Bùi Thiệu, hai tên này đều là tâm phúc của gã. Chu Hợi mời gã đến lần này, tất cũng không nên đem theo quá nhiều người.
Lưu Sấm bày tỏ sự cảm kích với Bùi Thiệu, trên đường đi nửa cố ý nửa vô tình, âm thầm quan sát hai tên Thường Thắng và Bùi Vĩ.
Nhìn ra được hai người này đều không phải hạng lương thiện, bàn tay hoàn toàn nắm chặt, nhất định từng là những kẻ sát nhân liều mạng. Tuy nhiên, nhìn những hành động cử chỉ toát lên khí chất của hai gã này, cũng khá có phong thái nhà binh. Bùi Thiệu là một tên liều mạng, lại mang theo bên cạnh hai kẻ cũng liều mạng như y. Có điều không hiểu sao Lưu Sấm lại thấy rằng đám người Bùi Thiệu này không phải vô cớ mà liều mạng như thế.
Cố lần lại trong trí nhớ, nhưng Lưu Sấm quả thực không thể nghĩ ra được thông tin của ba người này trong thời Tam Quốc. Thật ra không chỉ có ba người đám Bùi Thiệu, kể cả Chu Hợi, Lưu Sấm cũng cảm thấy hết sức xa lạ. Nhưng nếu nói bọn họ chỉ là những người bình thường? Lưu Sấm không dám chắc chắn. Đặc biệt là Chu Hợi… Lúc trước Chu Hợi đã từng nói ông bị kẻ gian hãm hại, khiến cho nhà tan cửa nát, lâm vào cảnh khó khăn.
Có thật là như vậy không?
Lưu Sấm không tin!
Nhìn phong thái của Chu Hợi, thế nào cũng là một binh sĩ anh dũng, một chút cũng không có vẻ gì là ‘chức sắc’ như y tự nói.
Lưu Sấm cho rằng, Chu Hợi cũng vậy, Bùi Thiệu cũng vậy, đều là những hãn tướng đầy kinh nghiệm sa trường. Bàn về dũng khí, Chu Hợi cũng chẳng hơn Lưu Dũng là bao, thậm chí còn thua kém Lưu Dũng. Nhưng Lưu Sấm chưa bao giờ cảm nhận được thứ sát khí như của Chu Hợi từ Lưu Dũng.
Thật kỳ lạ!
Lưu Sấm tin rằng bản thân không hề sai lầm.
Nhưng hắn cũng tin tưởng, Chu Hợi tuyệt đối không hại hắn...
Tuy Chu Hợi không nói rõ, nhưng Lưu Sấm biết thời gian gần đây, thức ăn của hắn luôn kèm một loại dược liệu quý, nếu không sao có thể mỗi ngày tập luyện đến gần chết như vậy, ngủ một giấc dậy lại hồi phục như lúc đầu. Nhớ lại lúc trước Chu Hợi có yêu cầu loại thuốc đó, Lưu Sấm liền hiểu ra điều kỳ diệu bên trong. Chỉ sợ Chu Hợi sau khi lấy được phương thuốc này, sẽ âm thầm bào chế ra một loại thuốc như thế, đồng thời kẹp vào trong các món ăn hàng ngày.
Chỉ dựa vào điều này thôi, Lưu Sấm tin rằng Chu Hợi tuyệt đối không hại hắn.
Có điều, hắn lại có chút tò mò.
Hắn từng đem một vị thuốc chính trong đơn thuốc đến cửa hiệu hỏi, một củ sâm Liêu Đông hai mươi năm tuổi ít nhất cũng trị giá một kim. Một kim này tương đương với một vạn năm nghìn tiền, với thu nhập của Chu Hợi, căn bản không thể có được nhiều tiền đến thế. Hơn nữa Lưu Dũng nhất định không chịu nhận sự giúp đỡ của Chu Hợi, thà để bản thân khổ sở, dấn thân vào con đường nguy hiểm kiếm tiền… Chẳng lẽ Chu Hợi đang bí mật buôn bán không vốn?
Lại nhớ đến lúc trước Chu Hợi sai Lưu Sấm đưa đồ đến bãi Diêm Thủy, Lưu Sấm càng thêm hoài nghi. Nói thẳng ra, bãi Diêm Thủy chính là một khu chợ đen.
Chu Hợi rốt cục muốn đưa thứ gì đến bãi Diêm Thủy đây?
Có điều, Lưu Sấm cũng chỉ nghi ngờ một chút mà thôi, chứ không hề muốn suy nghĩ quá nhiều… Trong lòng thề rằng nhất định sẽ có ngày báo đáp tấm chân tình này của Chu Hợi.
Từ huyện Cù đến Hoài Âm không hề phức tạp. Ra khỏi quận Đông Hải, qua Khúc Dương là đến ngay Hoài Âm. Từ sau loạn Hoàng Cân, Từ Châu trải qua chiến tranh, lại bị Tào Tháo cướp sạch, nhân dân tứ phương lưu lạc, cướp bóc hoành hành. Từ Khúc Dương đến Hoài Âm, dọc đường không mấy yên ổn… May mà cờ hiệu của Mi gia ở Từ Châu cũng có chút tiếng tăm, nhờ đó mà đoàn xe không gặp phải phiền phức gì, thậm chí có thể nói là trời yên biển lặng, thuận lợi cho đến thị trấn Hoài Âm. Nhắc tới Hoài Âm, Lưu Sấm liền nghĩ ngay đến Hàn Tín, một trong tam kiệt thời nhà Hán.
Chỉ có điều Tịnh Kiên vương xưa kia sớm đã hóa thành bộ xương khô trong đất, còn thành Hoài Âm trải qua thử thách của thời gian trở thành một tòa thành hoài thủy hạ du nổi tiếng.
Ghìm cương lại bên sông Hoài Thủy, Lưu Sấm nhìn dòng nước trôi về phía đông, trong đầu bỗng hiện ra một bài thơ cổ, không kìm được mà cất cao tiếng hát.
“Sắc trời hòa trộn vào những ngọn sóng lớn, bóng râm bao phủ khắp thôn trang.
Thấp thoáng Hán tổ miếu, ẩn hiện bãi Giang Lăng.
Rừng mây đã nặng...”
Bài thơ có tên “Độ Hoài hà ký bình nhất”, do nhà thơ Tổ Vịnh đời Đường sáng tác.
Lưu Sấm kiếp trước khi sưu tầm các tài liệu về huyện, đã từng đọc qua bài thơ này, hoàn toàn trùng khớp với cảnh vật trước mắt.
Ba người đám Bùi Thiệu ở bên cạnh, kể cả Mi Thiệp đều không nén nổi vẻ kinh ngạc, bất ngờ nhìn Lưu Sấm, trong lòng nhiều phần nghi ngờ.
Đám người Bùi Thiệu thông qua Chu Hợi mới biết được tình cảnh của Lưu Sấm, nói ra thì cũng không quá thân thiết với Lưu Sấm.
Nhưng Mi Thiệp thì khác, y và Lưu Sấm cùng lớn lên bên nhau, tuy rằng đôi bên không có nhiều điểm tương đồng, nhưng cũng hiểu khá rõ về nhau.
Từ bao giờ mà tên mập này lại trở nên văn chương bay bổng đến vậy?
Đúng lúc Mi Thiệp nảy sinh hoài nghi, đột nhiên trên sông vọng tới tiếng hát cùng phụ họa.
Mi Thiệp ngẩng đầu ngước nhìn, một chiếc thuyền lá đang từ từ đi tới…
- Khốn khiếp, Bùi lão tử nhà ngươi vốn sống ung dung tự tại ở bãi Diêm Thủy, nếu không phải có người nhờ vả, sao có thể chịu khó đến vùng nước đục này?
- Bãi Diêm Thủy?
Mi Nguyên cười lạnh nói:
- Ta nói là tưởng nhân vật phương nào, có điều lại là hạng trộm cắp ở bãi Diêm Thủy, mà cũng dám tùy tiện trước mặt Mi nhị thiếu gia nhà ngươi sao?
Bùi Thiệu liền quét mắt qua,
- Trộm cắp?
Y cười lạnh,
- Nô Tâm, hãy mau cho tên này biết sự lợi hại của hạng trộm cắp chúng ta.
Chưa dứt lời, liền thấy một người từ phía sau Bùi Thiệu xông ra, thúc ngựa cầm thương lao về phía Mi Nguyên. Đây chính là một trong hai tùy tùng hộ tống Bùi Thiệu, tuổi tác tầm ngoài hai mươi. Dáng người không cao lắm, xuống ngựa thì chắc khoảng một mét bảy hai, song lại vô cùng tráng kiện, vẻ mặt tháo vát. Ngựa của y nhanh vô cùng, chớp mắt đã lao đến trước Mi Nguyên, không nói không rằng cầm thương đâm thẳng.
Mi Nguyên là con của người hầu, nhưng từ trước đến nay luôn cao ngạo. Từ nhỏ đã tập cưỡi ngựa cầm thương, võ nghệ cũng không tồi… Từ lúc nghe nói đối phương đến từ bãi Diêm Thủy, đã không hề cảnh giác đối phương. Tuyệt nhiên không ngờ, đám người Bùi Thiệu nói đánh là đánh, đến lúc gã kịp phản ứng, cái người đàn ông tên là ‘Nô Tâm’ kia đã ở ngay trước mặt rồi.
Cây trường thương giương cao, phân tâm đâm xuống.
Mi Nguyên rút đao đỡ, liền nghe một tiếng giòn vang, lúc này mới kịp phản ứng lại, cái tên Nô Tâm này, cây trường thương trong tay hắn quả nhiên được làm hoàn toàn bằng sắt. Đao thương giao kích, Mi Nguyên liền cảm thấy một lực rất mạnh truyền đến, đao trong tay lập tức bay ra.
Mi Nguyên không khỏi kinh hãi, vội vã thúc ngựa chạy trốn. Nhưng gã Nô Tâm kia quả nhiên kinh nghiệm đầy mình, giương thương ra chiêu bạt thảo tầm xà nhằm ngực Mi Nguyên lao tới.
Mi Thiệp hoảng hồn, vội vàng xông lên cản lại.
Đột nhiên nghe tiếng Lưu Sấm kêu lên:
- Huynh đệ, xin thương hạ lưu tình.
Nô Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, thương thế lập tức biến đổi, quay mũi thương lại đẩy, đùng một tiếng, lập tức Mi Nguyên từ trên lung ngựa ngã xuống.
Tuy nói là hạ thủ lưu tình, nhưng đòn này quả nhiên không hề nhẹ. Mi Nguyên kêu thảm một tiếng, lập tức ngã ngựa, choáng váng đầu óc.
- Lần này chỉ là cảnh cáo nhà ngươi nói năng vô lễ, đừng tưởng rằng đỡ được một đao là có thể vô địch thiên hạ. Cần biết rằng ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn… Nếu là mấy năm trước, chỉ dựa vào mấy câu vừa rồi cũng đủ để ta lấy cái đầu chó trên cổ ngươi rồi.
Sau này nói năng, cẩn thận một chút.
Dứt lời, Nô Tâm thúc ngựa chậm rãi lui về phía sau Bùi Thiệu. Vài tên người hầu Mi gia đỡ Mi Nguyên dậy, khuôn mặt Mi Nguyên đỏ bừng, trong mắt lóe lên ánh nhìn thù hận.
Bùi Thiệu nhìn bộ dạng y, trừng mắt chỉ tay vào Mi Nguyên nói:
- Tiểu tử, còn dám trợn mắt nhìn ta, ta lập tức lấy cái mạng chó của ngươi.
- Nhị đệ, còn không mau tạ lỗi với Bùi lão đại.
- Bảo ta phải tạ lỗi với hắn?
Mi Nguyên trợn to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Mi Thiệp thở dài một hơi, vị huynh đệ này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều quá cao ngạo, không biết chừng mực tiến thoái. Cho Lưu Sấm đi cùng lần này, thực ra cũng không có mục đích lớn lao gì. Chẳng qua là để hắn ở lại huyện Cù, Tam Nương Tử hở ra là đến vui đùa với hắn. Nhị lão gia chính vì không muốn để hai người tiếp xúc quá nhiều nên mới cho Lưu Sấm đi cùng đến Hoài Âm. Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, kỳ thực bọn người Bùi Thiệu có đi theo hay không hoàn toàn không quan trọng. Vừa rồi chứng kiến Nô Tâm ra tay, Mi Thiệp liền nhận ra, ba người đám Bùi Thiệu này không hề dễ đối phó.
Song nghĩ lại, nếu như có ba tên cao thủ này đi cùng, chẳng phải càng an toàn hơn sao? Hơn nữa, Bùi Thiệu là do Chu Hợi giới thiệu tới đây… Có Lưu Sấm trong hàng ngũ, bọn chúng cũng không thể có mưu đồ gì được. Nghĩ thông được việc này, Mi Thiệp thực sự bằng lòng cho ba người đám Bùi Thiệu đi theo. Nhưng ai ngờ Mi Nguyên lại có thái độ như vậy, khiến cho Mi Thiệp hết sức bất mãn.
- Bùi lão đại hễ nhận lời giúp ai thì sẽ giúp đến cùng, đó là điều hợp tình hợp lí.
Lưu Sấm kể ra cũng là người một nhà, có hắn ở đây, làm sao xảy ra chuyện gì được? Nhà ngươi lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử, đã thua rành rành rồi, lại còn nói những lời lẽ cay độc, thật không đáng mặt trượng phu. Đi Hoài Âm lần này, ngươi không cần phải theo nữa… Ngươi về bẩm báo với Nhị lão gia, nếu như ta không xử lí xong việc này, trở về tự khắc sẽ nhận tội với lão gia. Cứ như vậy đã, giờ ngươi hãy mau quay về đi.
Mi Thiệp nói qua một lượt, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Khuôn mặt Mi Nguyên đỏ lên, ánh mắt hung dữ nhìn Mi Thiệp, đột nhiên quay người nhảy lên ngựa, quất roi rời đi.
Nhìn Mi Nguyên đi rồi, Mi Thiệp lập tức nở nụ cười,
- Bùi lão đại, người huynh đệ của ta vừa rồi đã đắc tội, mong Bùi lão đại rộng lượng bỏ qua.
Bùi Thiệu nheo mắt nhìn Mi Thiệp một hồi rồi cười, nói:
- Vậy ta có thể đi cùng chứ?
- Nếu như Bùi lão đại bằng lòng đi cùng, ta cầu còn không được.
- Tốt, nếu đã như vây thì chuyện khi nãy coi như bỏ qua.
Bùi Thiệu vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho hai người phía sau đi theo.
Y đi song song với Lưu Sấm,
- Bớt đi một tên không vừa mắt, kể cũng yên tĩnh hơn hẳn… Thế nào, ngươi không phản đối chứ.
Lưu Sấm khẽ khom người.
- Ta cầu còn không được.
- Đã như vậy, chúng ta đi thôi.
Cứ thế, đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, chậm rãi tiến về Hoài Âm.
Mi Thiệp ngồi ở trung tâm đoàn xe, Lưu Sấm cùng ba người đám Bùi Thiệu áp sát phía sau.
Trên đường đi, Bùi Thiệu giới thiệu với hắn hai tên đồng hành, gã thanh niên Nô Tâm ra tay dạy dỗ Mi Nguyên tên là Bùi Vĩ, người Kinh Châu. Nô Tâm là tên chữ của Bùi Vĩ; gã còn lại là Thường Thắng, người Dự Châu, đã theo Bùi Thiệu nhiều năm… Theo lời Bùi Thiệu, hai tên này đều là tâm phúc của gã. Chu Hợi mời gã đến lần này, tất cũng không nên đem theo quá nhiều người.
Lưu Sấm bày tỏ sự cảm kích với Bùi Thiệu, trên đường đi nửa cố ý nửa vô tình, âm thầm quan sát hai tên Thường Thắng và Bùi Vĩ.
Nhìn ra được hai người này đều không phải hạng lương thiện, bàn tay hoàn toàn nắm chặt, nhất định từng là những kẻ sát nhân liều mạng. Tuy nhiên, nhìn những hành động cử chỉ toát lên khí chất của hai gã này, cũng khá có phong thái nhà binh. Bùi Thiệu là một tên liều mạng, lại mang theo bên cạnh hai kẻ cũng liều mạng như y. Có điều không hiểu sao Lưu Sấm lại thấy rằng đám người Bùi Thiệu này không phải vô cớ mà liều mạng như thế.
Cố lần lại trong trí nhớ, nhưng Lưu Sấm quả thực không thể nghĩ ra được thông tin của ba người này trong thời Tam Quốc. Thật ra không chỉ có ba người đám Bùi Thiệu, kể cả Chu Hợi, Lưu Sấm cũng cảm thấy hết sức xa lạ. Nhưng nếu nói bọn họ chỉ là những người bình thường? Lưu Sấm không dám chắc chắn. Đặc biệt là Chu Hợi… Lúc trước Chu Hợi đã từng nói ông bị kẻ gian hãm hại, khiến cho nhà tan cửa nát, lâm vào cảnh khó khăn.
Có thật là như vậy không?
Lưu Sấm không tin!
Nhìn phong thái của Chu Hợi, thế nào cũng là một binh sĩ anh dũng, một chút cũng không có vẻ gì là ‘chức sắc’ như y tự nói.
Lưu Sấm cho rằng, Chu Hợi cũng vậy, Bùi Thiệu cũng vậy, đều là những hãn tướng đầy kinh nghiệm sa trường. Bàn về dũng khí, Chu Hợi cũng chẳng hơn Lưu Dũng là bao, thậm chí còn thua kém Lưu Dũng. Nhưng Lưu Sấm chưa bao giờ cảm nhận được thứ sát khí như của Chu Hợi từ Lưu Dũng.
Thật kỳ lạ!
Lưu Sấm tin rằng bản thân không hề sai lầm.
Nhưng hắn cũng tin tưởng, Chu Hợi tuyệt đối không hại hắn...
Tuy Chu Hợi không nói rõ, nhưng Lưu Sấm biết thời gian gần đây, thức ăn của hắn luôn kèm một loại dược liệu quý, nếu không sao có thể mỗi ngày tập luyện đến gần chết như vậy, ngủ một giấc dậy lại hồi phục như lúc đầu. Nhớ lại lúc trước Chu Hợi có yêu cầu loại thuốc đó, Lưu Sấm liền hiểu ra điều kỳ diệu bên trong. Chỉ sợ Chu Hợi sau khi lấy được phương thuốc này, sẽ âm thầm bào chế ra một loại thuốc như thế, đồng thời kẹp vào trong các món ăn hàng ngày.
Chỉ dựa vào điều này thôi, Lưu Sấm tin rằng Chu Hợi tuyệt đối không hại hắn.
Có điều, hắn lại có chút tò mò.
Hắn từng đem một vị thuốc chính trong đơn thuốc đến cửa hiệu hỏi, một củ sâm Liêu Đông hai mươi năm tuổi ít nhất cũng trị giá một kim. Một kim này tương đương với một vạn năm nghìn tiền, với thu nhập của Chu Hợi, căn bản không thể có được nhiều tiền đến thế. Hơn nữa Lưu Dũng nhất định không chịu nhận sự giúp đỡ của Chu Hợi, thà để bản thân khổ sở, dấn thân vào con đường nguy hiểm kiếm tiền… Chẳng lẽ Chu Hợi đang bí mật buôn bán không vốn?
Lại nhớ đến lúc trước Chu Hợi sai Lưu Sấm đưa đồ đến bãi Diêm Thủy, Lưu Sấm càng thêm hoài nghi. Nói thẳng ra, bãi Diêm Thủy chính là một khu chợ đen.
Chu Hợi rốt cục muốn đưa thứ gì đến bãi Diêm Thủy đây?
Có điều, Lưu Sấm cũng chỉ nghi ngờ một chút mà thôi, chứ không hề muốn suy nghĩ quá nhiều… Trong lòng thề rằng nhất định sẽ có ngày báo đáp tấm chân tình này của Chu Hợi.
Từ huyện Cù đến Hoài Âm không hề phức tạp. Ra khỏi quận Đông Hải, qua Khúc Dương là đến ngay Hoài Âm. Từ sau loạn Hoàng Cân, Từ Châu trải qua chiến tranh, lại bị Tào Tháo cướp sạch, nhân dân tứ phương lưu lạc, cướp bóc hoành hành. Từ Khúc Dương đến Hoài Âm, dọc đường không mấy yên ổn… May mà cờ hiệu của Mi gia ở Từ Châu cũng có chút tiếng tăm, nhờ đó mà đoàn xe không gặp phải phiền phức gì, thậm chí có thể nói là trời yên biển lặng, thuận lợi cho đến thị trấn Hoài Âm. Nhắc tới Hoài Âm, Lưu Sấm liền nghĩ ngay đến Hàn Tín, một trong tam kiệt thời nhà Hán.
Chỉ có điều Tịnh Kiên vương xưa kia sớm đã hóa thành bộ xương khô trong đất, còn thành Hoài Âm trải qua thử thách của thời gian trở thành một tòa thành hoài thủy hạ du nổi tiếng.
Ghìm cương lại bên sông Hoài Thủy, Lưu Sấm nhìn dòng nước trôi về phía đông, trong đầu bỗng hiện ra một bài thơ cổ, không kìm được mà cất cao tiếng hát.
“Sắc trời hòa trộn vào những ngọn sóng lớn, bóng râm bao phủ khắp thôn trang.
Thấp thoáng Hán tổ miếu, ẩn hiện bãi Giang Lăng.
Rừng mây đã nặng...”
Bài thơ có tên “Độ Hoài hà ký bình nhất”, do nhà thơ Tổ Vịnh đời Đường sáng tác.
Lưu Sấm kiếp trước khi sưu tầm các tài liệu về huyện, đã từng đọc qua bài thơ này, hoàn toàn trùng khớp với cảnh vật trước mắt.
Ba người đám Bùi Thiệu ở bên cạnh, kể cả Mi Thiệp đều không nén nổi vẻ kinh ngạc, bất ngờ nhìn Lưu Sấm, trong lòng nhiều phần nghi ngờ.
Đám người Bùi Thiệu thông qua Chu Hợi mới biết được tình cảnh của Lưu Sấm, nói ra thì cũng không quá thân thiết với Lưu Sấm.
Nhưng Mi Thiệp thì khác, y và Lưu Sấm cùng lớn lên bên nhau, tuy rằng đôi bên không có nhiều điểm tương đồng, nhưng cũng hiểu khá rõ về nhau.
Từ bao giờ mà tên mập này lại trở nên văn chương bay bổng đến vậy?
Đúng lúc Mi Thiệp nảy sinh hoài nghi, đột nhiên trên sông vọng tới tiếng hát cùng phụ họa.
Mi Thiệp ngẩng đầu ngước nhìn, một chiếc thuyền lá đang từ từ đi tới…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook