Hãn Thê Trùng Sinh
-
Chương 11: Hoàng gia vô tình vô nghĩa
Cố Tinh Lãng vừa phun máu, đã làm kinh động tất cả người trong nhà.
Cố Tinh Ngôn hoảng sợ khẩn trương đi tìm đại phu.
Cố Tinh Nặc sợ máu chạy vào khí quản của Cố Tinh Lãng, không dám để Cố Tinh Lãng nằm ngang, nên đem hắn ôm vào ngực.
Nữ quyến Cố gia vừa khóc vừa chạy vào phòng.
Lúc này mấy người Anh Đại học sĩ cũng không dám đi, ngồi canh giữ trong sân chờ tin tức.
Trong lúc Cố gia loạn từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất Cố lão Nguyên soái mặt lạnh lùng đứng bên cạnh giường nhỏ của tiểu tôn nhi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Cố Tinh Lãng: "Nam nhân Cố gia ta chỉ có thể chết trận sa trường, cũng không thể vì bị nhục mạ nhất thời mà mất hết ý chí, nếu hiện tại ngươi chết đi, tất nhiên không phải nam nhân Cố gia ta!"
"Tổ phụ." Cố Tinh Nặc đau lòng đệ đệ mình, cầu xin lão gia tử: "Những lời này sau này hãy nói đi."
Đầu Cố Tinh Lãng choáng váng, miễn cưỡng giương mắt lên nhìn người đang đứng đầu giường, âm thanh có chút khàn khàn: "Không có chuyện gì đâu, cháu chỉ mệt một chút thôi."
Mấy người lão phu nhân ngồi bên cạnh khóc khe khẽ.
Nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của tiểu tôn nhi, vẻ thiết huyết của lão Nguyên soái cũng không giữ được, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tinh Lãng, Cố Thần nhỏ giọng nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, mọi việc sẽ tốt thôi."
Cố Tinh Lãng miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó bất tỉnh trong ngực đại ca mình, ngã đầu mà ngủ, hắn thật sự rất mệt mỏi nha.
"Mới vừa bị nhục mạ." Anh Niên Duẫn nhìn lão bằng hữu vừa bước ra phòng, thở dài nói nhỏ: "Không có ý sống tiếp, huynh nói đứa nhỏ này phải sống như thế nào đây?"
Cố Thần lắc đầu, không đáp lại câu hỏi của lão bằng hữu.
Dù bầu trời Cố gia đầy mây đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chủ nhân trong Đế cung, lúc con rể mình hộc máu mê man, Hiền Tông đang khoe công với khuê nữ mình, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Phụ hoàng đã cho Cố gia một tòa nhà, còn nâng chức quan cho Cố Tinh Lãng, sau này Linh Lung và hắn có thể sống tốt qua ngày, sớm sinh con dưỡng cái, phụ hoàng chờ tin tốt của con."
Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhoi của mình, thân thể này còn chưa vị thành niên đó, còn muốn cùng người khác sinh con dưỡng cái sao? Vị hoàng đế này có đầu óc không hả?
Hiền Tông nói: "Linh Lung, chuyện con xuất giá phụ hoàng đã giao cho Triệu phi giúp, mặc dù nàng ấy bệnh, nhưng nàng và mẫu hậu con có giao hảo, hôn sự của con giao cho nàng, phụ hoàng cũng yên tâm. Nếu con thiếu cái gì, cứ nói với Triệu phi."
Ngọc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhớ lời Hiền Tông nói, hỏi Hiền Tông: "Nàng ta cái gì cũng có thể đưa ta sao?"
Hiền Tông sửng sốt một chút, nhớ lại trước đây không lâu khuê nữ nhém chút nữa đùa chết Triệu phi, Hiền Tông cẩn thận hỏi một câu: "Con nghĩ muốn cái gì?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tiền."
Hiền Tông gật đầu: "Cái này có thể cho."
"Ồ!" Ngọc Tiểu Tiểu lại nói: "Vậy mấy thứ khác ta cũng không cần."
Lúc này Hiền Tông còn không biết, vàng bạc châu báu, san hô phỉ thúy, tranh chữ của danh nhân, trong mắt khuê nữ hắn thống nhất chỉ có tiền, tiền và tiền.
"Linh Lung ngốc!" Hiền Tông bị Ngọc Tiểu Tiểu làm cho hơi cảm động, nói: "Con không nên không dám mở miệng với phụ hoàng, con là con gái duy nhất của phụ hoàng, cái gì phụ hoàng cũng có thể cho con được hết."
Ngọc Tiểu Tiểu không hiểu, ngoại trừ tiền, lão tử này còn có thể cho nàng cái gì? Chẳng lẽ muốn đem cả giang sơn cho nàng sao? "Vậy..Cha..À, phụ hoàng ngài có thể cho ta cái gì?"
Hiền Tông suy nghĩ cả nửa ngày trời, mặc dù Vương ma ma đã có giải thích qua cho hắn, võ công của khuê nữ là do Hoàng hậu mời cao nhân thế ngoại đến dạy, ngày đó lúc khuê nữ hắn đánh bại thị vệ Đại Nội, cũng đã xác thật võ công cao cường, bất quá suy nghĩ một chút, Cố gia là nhà tướng môn, khuê nữ mình chỉ mang theo cung nhân thái giám cũ, có thể không chấn chỉnh được người Cố gia, vì vậy Hiền Tông liền nói: "Phụ hoàng cho con thêm mấy thị vệ giỏi, phụ hoàng ta không thể để con bị người Cố gia khi dễ."
Ám vệ theo bảo vệ Hiền Tông âm thầm một lần nữa hết hy vọng với chủ nhân mình, Trưởng công chúa đã ngược hết một đám thị vị Đại Nội, vị này còn sợ bị người khác khi dễ hả? Hơn nữa, Cố gia còn chê sống lâu sao? Sao lại dám khi dễ một Công chúa Hoàng gia?
Hiền Tông cũng không đợi khuê nữ lên tiếng, liền xông ra ngoài Ngự thư phòng: "Để đám thị vệ đi vào."
Một đại đội thị vệ nối đuôi tiến vào Ngự thư phòng, quỳ xuống hành lễ với Hiền Tông và Ngọc Tiểu Tiểu.
"Bình thân." Hiền Tông ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Đám thị vệ Đại Nội lập tức ngẩng đầu lên, cùng đối mặt với đôi mắt xem thường của Ngọc Tiểu Tiểu, nhất thời tất cả mọi người đều muốn cười ha ha, trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp nha, đây chính là đội thị vệ Đại Nội mà ngày đó bị Ngọc Tiểu Tiểu chơi ác bên ngoài Lãm Thư Các.
"Con cứ tùy tiện chọn đi." Hiền Tông vô cùng khí phách nói.
Mặt Ngọc Tiểu Tiểu không thay đổi nhìn lão tử nhà mình, nói ra một sự thật phũ phàng: "Bọn họ không đánh lại ta."
Hiền Tông há miệng, không biết nên nói gì.
"Hay là thôi đi." Ngọc Tiểu Tiểu đề nghị, bây giờ nàng không muốn nuôi người nhàn rỗi đâu.
Hiền Tông không thể không lo lắng cho khuê nữ, lập tức xông tới một góc tối trong Ngự thư phòng, nói: "Các ngươi ra đây."
Mấy ám vệ vô thanh vô thức quỳ gối dưới bậc thang.
"Đây là ám vệ của phụ hoàng." Hiền Tông nói: "Con chọn hai người mang đi đi."
Quỷ tha ma bắt!
Ám vệ khóc không ra nước mắt, đi theo Trưởng công chúa đến Cố gia, chẳng lẽ từ nay về sau, bọn họ sẽ từ ám vệ biến thành hộ vệ thiếp thân sao? Hoàng gia cũng không thể vô tình vô nghĩa như vậy á?!
Cố Tinh Ngôn hoảng sợ khẩn trương đi tìm đại phu.
Cố Tinh Nặc sợ máu chạy vào khí quản của Cố Tinh Lãng, không dám để Cố Tinh Lãng nằm ngang, nên đem hắn ôm vào ngực.
Nữ quyến Cố gia vừa khóc vừa chạy vào phòng.
Lúc này mấy người Anh Đại học sĩ cũng không dám đi, ngồi canh giữ trong sân chờ tin tức.
Trong lúc Cố gia loạn từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất Cố lão Nguyên soái mặt lạnh lùng đứng bên cạnh giường nhỏ của tiểu tôn nhi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Cố Tinh Lãng: "Nam nhân Cố gia ta chỉ có thể chết trận sa trường, cũng không thể vì bị nhục mạ nhất thời mà mất hết ý chí, nếu hiện tại ngươi chết đi, tất nhiên không phải nam nhân Cố gia ta!"
"Tổ phụ." Cố Tinh Nặc đau lòng đệ đệ mình, cầu xin lão gia tử: "Những lời này sau này hãy nói đi."
Đầu Cố Tinh Lãng choáng váng, miễn cưỡng giương mắt lên nhìn người đang đứng đầu giường, âm thanh có chút khàn khàn: "Không có chuyện gì đâu, cháu chỉ mệt một chút thôi."
Mấy người lão phu nhân ngồi bên cạnh khóc khe khẽ.
Nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của tiểu tôn nhi, vẻ thiết huyết của lão Nguyên soái cũng không giữ được, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tinh Lãng, Cố Thần nhỏ giọng nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, mọi việc sẽ tốt thôi."
Cố Tinh Lãng miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó bất tỉnh trong ngực đại ca mình, ngã đầu mà ngủ, hắn thật sự rất mệt mỏi nha.
"Mới vừa bị nhục mạ." Anh Niên Duẫn nhìn lão bằng hữu vừa bước ra phòng, thở dài nói nhỏ: "Không có ý sống tiếp, huynh nói đứa nhỏ này phải sống như thế nào đây?"
Cố Thần lắc đầu, không đáp lại câu hỏi của lão bằng hữu.
Dù bầu trời Cố gia đầy mây đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chủ nhân trong Đế cung, lúc con rể mình hộc máu mê man, Hiền Tông đang khoe công với khuê nữ mình, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Phụ hoàng đã cho Cố gia một tòa nhà, còn nâng chức quan cho Cố Tinh Lãng, sau này Linh Lung và hắn có thể sống tốt qua ngày, sớm sinh con dưỡng cái, phụ hoàng chờ tin tốt của con."
Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhoi của mình, thân thể này còn chưa vị thành niên đó, còn muốn cùng người khác sinh con dưỡng cái sao? Vị hoàng đế này có đầu óc không hả?
Hiền Tông nói: "Linh Lung, chuyện con xuất giá phụ hoàng đã giao cho Triệu phi giúp, mặc dù nàng ấy bệnh, nhưng nàng và mẫu hậu con có giao hảo, hôn sự của con giao cho nàng, phụ hoàng cũng yên tâm. Nếu con thiếu cái gì, cứ nói với Triệu phi."
Ngọc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhớ lời Hiền Tông nói, hỏi Hiền Tông: "Nàng ta cái gì cũng có thể đưa ta sao?"
Hiền Tông sửng sốt một chút, nhớ lại trước đây không lâu khuê nữ nhém chút nữa đùa chết Triệu phi, Hiền Tông cẩn thận hỏi một câu: "Con nghĩ muốn cái gì?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tiền."
Hiền Tông gật đầu: "Cái này có thể cho."
"Ồ!" Ngọc Tiểu Tiểu lại nói: "Vậy mấy thứ khác ta cũng không cần."
Lúc này Hiền Tông còn không biết, vàng bạc châu báu, san hô phỉ thúy, tranh chữ của danh nhân, trong mắt khuê nữ hắn thống nhất chỉ có tiền, tiền và tiền.
"Linh Lung ngốc!" Hiền Tông bị Ngọc Tiểu Tiểu làm cho hơi cảm động, nói: "Con không nên không dám mở miệng với phụ hoàng, con là con gái duy nhất của phụ hoàng, cái gì phụ hoàng cũng có thể cho con được hết."
Ngọc Tiểu Tiểu không hiểu, ngoại trừ tiền, lão tử này còn có thể cho nàng cái gì? Chẳng lẽ muốn đem cả giang sơn cho nàng sao? "Vậy..Cha..À, phụ hoàng ngài có thể cho ta cái gì?"
Hiền Tông suy nghĩ cả nửa ngày trời, mặc dù Vương ma ma đã có giải thích qua cho hắn, võ công của khuê nữ là do Hoàng hậu mời cao nhân thế ngoại đến dạy, ngày đó lúc khuê nữ hắn đánh bại thị vệ Đại Nội, cũng đã xác thật võ công cao cường, bất quá suy nghĩ một chút, Cố gia là nhà tướng môn, khuê nữ mình chỉ mang theo cung nhân thái giám cũ, có thể không chấn chỉnh được người Cố gia, vì vậy Hiền Tông liền nói: "Phụ hoàng cho con thêm mấy thị vệ giỏi, phụ hoàng ta không thể để con bị người Cố gia khi dễ."
Ám vệ theo bảo vệ Hiền Tông âm thầm một lần nữa hết hy vọng với chủ nhân mình, Trưởng công chúa đã ngược hết một đám thị vị Đại Nội, vị này còn sợ bị người khác khi dễ hả? Hơn nữa, Cố gia còn chê sống lâu sao? Sao lại dám khi dễ một Công chúa Hoàng gia?
Hiền Tông cũng không đợi khuê nữ lên tiếng, liền xông ra ngoài Ngự thư phòng: "Để đám thị vệ đi vào."
Một đại đội thị vệ nối đuôi tiến vào Ngự thư phòng, quỳ xuống hành lễ với Hiền Tông và Ngọc Tiểu Tiểu.
"Bình thân." Hiền Tông ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Đám thị vệ Đại Nội lập tức ngẩng đầu lên, cùng đối mặt với đôi mắt xem thường của Ngọc Tiểu Tiểu, nhất thời tất cả mọi người đều muốn cười ha ha, trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp nha, đây chính là đội thị vệ Đại Nội mà ngày đó bị Ngọc Tiểu Tiểu chơi ác bên ngoài Lãm Thư Các.
"Con cứ tùy tiện chọn đi." Hiền Tông vô cùng khí phách nói.
Mặt Ngọc Tiểu Tiểu không thay đổi nhìn lão tử nhà mình, nói ra một sự thật phũ phàng: "Bọn họ không đánh lại ta."
Hiền Tông há miệng, không biết nên nói gì.
"Hay là thôi đi." Ngọc Tiểu Tiểu đề nghị, bây giờ nàng không muốn nuôi người nhàn rỗi đâu.
Hiền Tông không thể không lo lắng cho khuê nữ, lập tức xông tới một góc tối trong Ngự thư phòng, nói: "Các ngươi ra đây."
Mấy ám vệ vô thanh vô thức quỳ gối dưới bậc thang.
"Đây là ám vệ của phụ hoàng." Hiền Tông nói: "Con chọn hai người mang đi đi."
Quỷ tha ma bắt!
Ám vệ khóc không ra nước mắt, đi theo Trưởng công chúa đến Cố gia, chẳng lẽ từ nay về sau, bọn họ sẽ từ ám vệ biến thành hộ vệ thiếp thân sao? Hoàng gia cũng không thể vô tình vô nghĩa như vậy á?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook