Khi còn rất nhỏ, Bạc Quân đã cảm nhận được hắn khác với những đứa nhóc khác.

Lớn hơn một chút, những cảnh tranh đoạt quyền lực, ra tay nhẫn tâm của người trong vòng hắn đều đã tiếp xúc qua hết.

Hắn học được một điều, thứ mà hắn muốn phải có được bằng mọi cách.
Ngay cả có dùng cách thức tàn nhẫn nhất.
Đi một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng lần đầu tiên có thứ hắn không có được.

Tạ Quế Chi nổi bật như vậy, có được ả ta chẳng phải rất tuyệt sao? Bạc Quân đã nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc hắn lại phải lòng ả.

Một kẻ ngay cả bản thân cũng tàn nhẫn như hắn đã bị ả nắm thóp.
Tạ Quế Chi lúc ấy, chỉ sợ kêu Bạc Quân chết, hắn cũng sẽ chết.
Bạc Quân tôn thờ ả, xem ả là sao trời, là ánh trăng sáng để rồi nhận được cái gì...?
A, nhận được cái nhìn chết chóc và sát ý cuồng cuộn của ả vào thời khắc ấy.
Từ đó hắn sợ cảm giác phải yêu một ai sợ rằng bản tính của hắn lại không thay đổi, sẽ coi người kia là lẽ sống, là cả cuộc đời.

Sẽ làm mọi cách để có được người đó,...sẽ lại tàn nhẫn với bản thân hắn.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại không nhịn được muốn yêu đương rồi.

Nếu như Nhã Âm biết được con người của hắn, sẽ còn yêu hắn chứ?
Mặc kệ.
Hắn bây giờ chỉ muốn bé cưng.
Nếu như bé cưng hết yêu hắn...hắn sẽ ép buộc cô ở bên cạnh hắn, chỉ cần bé cưng đừng rời bỏ hắn...nếu không hắn thật sự phát điên mất.
_
Tên bắt cóc đã trở lại, liếc qua Bạc Quân, rồi bình tĩnh rít một hơi thuốc, tóc của tên này dài buộc gọn lên trên, quần áo lượm thuộm, ánh mắt lờ đờ.
"Con nhóc này tới cứu mày à? Đáng yêu thế, còn mặt đồng phục tới đây"
Bạc Quân nghiến răng, ánh mắt đầy sát ý:
"Tôi giết ông đấy?"
"Gì chứ, chú mày nóng tính quá"
Tên bắt cóc cũng không thắc mắc tại sao Nhã Âm có thể tìm tới đây, cũng không gấp việc dây trói của Bạc Quân đã bị tháo ra.


Bộ dáng này là không coi lũ nhóc này ra gì cả.

Nơi này làm gì có đường chạy thoát, tên bắt cóc nhìn cửa sổ một cái, cười lạnh rồi đi đến khóa lại.
"Nhóc này mạnh mẽ ghê ta, dám trèo vào đây, da thịt trắng như vậy cảm giác chạm vào chắc rất-"
Bạc Quân chậc một cái, lí trí bị lời của tên bắt cóc đánh gãy làm đôi.
"Mẹ nó..."
Nhưng mà tên bắt cóc không biết là mình đã bắt lầm người rồi.

Tạ Quế Chi chỉ nói rằng Bạc Quân là con nhà giàu, cùng lắm chỉ là một phú nhị đại, mấy vụ này tên bắt cóc làm qua rồi.

Tuy nhiên nếu như biết Bạc Quân là người của đại gia tộc hắc đạo Bạc gia, tên bắt cóc thề sẽ không bao giờ dám đụng đến.
Bạc Quân đặt Nhã Âm xuống một chỗ sạch sẽ rồi lao vào đấm cho tên kia một đấm.

Tên bắt cóc phát đầu còn chưa kịp thích ứng, lúc sau liền bắt đầu đánh trả.

Tên bắt cóc gọi lớn, năm tên từ tầng dưới lao lên, bọn nó chuẩn bị áp chế Bạc Quân lần nữa.

Vừa chạm vào cổ áo Bạc Quân thì lúc này một tiếng động lớn vang lên.
Tiếng trực thăng bay đến gần, tiếng động cơ ầm ầm kéo tới.

Trực tiếp làm cho sáu tên tầng trên và mấy chục tên tầng dưới phát hoảng.
"Văn Ất, mày bắt trúng tổ tông gì rồi!"
Một trong số đó hét lớn.
Cái người được gọi là Văn Ất cũng sợ đến mức không giữ được bình tĩnh nữa, điều thuốc trong tay rơi xuống kéo theo trái tim của Văn Ất cũng rơi luôn.

Văn Ất sững người lúc sau tức giận quay sang Tạ Quế Chi.

Ả ta bị lời nói của Bạc Quân lúc nãy làm cho đờ người ra, mặt của Văn Ất nhăn lại, ánh mắt trừng lớn:
"Mẹ con chó, mày nói thằng nhóc này cùng lắm là phú nhị đại mà? Cái con mẹ mày lừa tao?"

"D*t con mẹ"
Bọn nó gấp gáp bỏ chạy ra ngoài, Văn Ất cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà lại bị Bạc Quân giữ lại, Bạc Quân nắm bả vai hắn, đôi mắt tối tăm, con ngươi màu đỏ như quỷ đến đòi mạng.

Văn Ất không dám chớp mắt, đồng tử màu đỏ, mái tóc màu đen...
Lúc đầu Văn Ất đã ngờ ngợ nhận ra nhưng mà...
"Mày...mày là-"
Bạc Quân liếc nhìn dáng vẻ thảm hại của Văn Ất, như một bề trên nhìn kẻ trần không có mắt.
"Sắp chết rồi thì đừng có nói nhiều"
Đồng tử màu đỏ rực, mái tóc màu đen tuyền, bàn tay có đeo hai nhẫn hình con rắn ở ngón trỏ và ngón áp út là dấu hiệu nhận dạng của con hổ đang ngủ say ấy_Bạc gia.
Văn Ất không thấy hai chiếc nhẫn trên tay Bạc Quân nên nhất thời nghĩ rằng đây là sự trùng hợp.

Bất lực cùng cực, gã chỉ biết tức giận mắng chửi:
"Con mẹ mày Tạ Quế Chi!"
Bạc Quân cười lạnh đấm gã một cú bất tỉnh.
Máy bay trực thăng hạ dần xuống sát cửa sổ, tiếng cửa bị phá vang lên, một người đàn ông lạnh lẽo đứng ở cửa trực thăng.
Bạc Quân ôm Nhã Âm vào lòng, chậm rãi đứng dậy, nâng mắt nhìn người đàn ông, cong khóe môi.
"Ba".

ngôn tình tổng tài
"..."
Bạc Quân vuốt ve tóc của Nhã Âm, nhìn dáng vẻ yên bình của cô ngủ trong lòng mình, chiếm hữu ngày càng tăng lên.

Hắn liếm môi, liếc nhìn Văn Ất một chút, nghiêng đầu nói:
"Mấy tên khác ba giết hết cũng được, nhưng mà tên này...móc mắt là được rồi"
Đôi khi chết là một sự giải thoát, nhưng mà tên này nhìn bé cưng của hắn bằng ánh mắt đó, chết có phải quá nhân từ rồi không? Cuộc sống sau này của gã không có ánh sáng, không có việc làm, dày vò suốt đời như vậy.
Ừm, như vậy còn nhẹ nhàng phết.
Bạc Quân nhìn những vết thương trên người Nhã Âm.

"A...và còn, mấy cái cây ngoài đó, giúp con đốt hết nhé?"
Tạ Quế Chi bò dậy, hèn mọn nắm lấy áo của Bạc Quân.
"Cậu...cậu đứa tôi đi với, tôi-"
"Tại sao?"
"..."
Phải nhỉ?
Làm gì còn có lí do để ả cầu xin hắn nữa.
Ngày hôm đó người ta cũng chả ngờ, đường dây buôn người ở ngoại ô thành phố Nhĩ Tiền lại kết thúc đơn giản như vậy.

Nhà dân ở cách xa đó chừng hơn mười cây số, vẫn nghe được tiếng súng đùng đoàng, và tiếng trực thăng bay ngang qua.

Toàn bộ băng nhóm tội phạm đều bị giết, hung khí là một loại súng ngay cả chính phủ cũng không xác định được.

Khu rừng nhỏ cạnh căn cứ của bọn chúng không hiểu sao mà bị đốt sạch sẽ.
___
Bạc gia.
Bạc Quân nằm nghiêng người, khẽ đưa tay vuốt tóc của Nhã Âm.

Cô ngủ say từ lúc đó tới giờ, vẫn chưa tỉnh.

Bạc Quân không nhịn được ôm Nhã Âm vào lòng, hôn nhẹ lên tóc, lên má của cô.
"Nghiện mất..."
Nghiên Trác nhìn cảnh này, cam đoan là hắn đã thích kí chủ.

Nhưng mà hai người lại chưa xác định mối quan hệ, nó không thômg báo hoàn thành được.

Nó cũng không thể tiết lộ cảm xúc của đối tượng theo đuổi với kí chủ, nếu không sẽ bị phạt.

Nghiên Trác thở dài thườn thượt, phận làm cái hệ thống nhỏ nhoi, mấy ai hiểu.
Bạc Quân nghĩ hắn có thể ôm Nhã Âm cả ngày mà không biết chán.
"Bé cưng..."
Bạc Quân dụi dụi tóc vào hõm cổ của cô, Nhã Âm bị nhột tỉnh.

Nhã Âm vừa tỉnh cái gì cũng chưa suy nghĩ, cô chớp chớp mắt, khẽ gọi:
"Ưm...Bạc Quân?"

Bạc Quân thỏa mãi híp mắt nghe cô gọi.

Hắn lập tức đáp:
"Hửm?"
"Tớ...!"
Nhã Âm thanh tỉnh hơn một chút, trực tiếp ngồi bật dậy hỏi:
"Tên bắt cóc đâu!?"
Bạc Quân thản nhiên trả lời:
"Biến mất rồi..."
"???" Phù thủy hóa phép?
Nhã Âm ngơ ngác, đầu óc chậm chạp của cô vẫn chưa tải xuống thông tin.
Bạc Quân bật cười nhìn Nhã Âm, "Tất cả đều ổn cả rồi, bé cưng"
Nhã Âm ngẩn người, Bạc gia giải quyết nhanh như vậy à.

Nhưng mà, chờ đã...
"Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ ngày hôm sau"
Nhã Âm: "..." Thôi xong.
Nhã Âm vừa cúp học vừa không về nhà cả đêm, sẽ bị anh hai đánh chết không?
[Có thể lắm a]
"..."
Bạc Quân nhìn biểu cảm của cô liền đoán ra được cô đang nghĩ gì, hắn xoa xoa đầu Nhã Âm, khẽ nói:
"Cậu đừng lo, phía trường học ba tôi đã giúp chúng ta xin nghỉ phép hai ngày rồi"
"Nhưng mà còn..."
Nhã Âm nghĩ tới chuyện gì đó, cô xoay người tìm xung quanh, quả nhiên thấy điện thoại đặt trên bàn học của Bạc Quân.

Nhã Âm gấp gáp đứng dậy cầm lấy điện thoại, mở nguồn lên.
Nhã Âm nuốt nước miếng, tay run rẩy.
Trên màn hình hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi từ "không phải anh hai" và "dì Vương".

Nhã Âm thở phào, dì Vương chỉ mới báo cho anh hai của cô thôi, tuy nhiên...Nhã Âm nghĩ tới vẻ mặt của Nhã Hàn khi tức giận liền không nhịn được rùng mình.
Bạc Quân không biết từ lúc nào đã đi lại, gác cằm lên vai cô, tay vòng qua eo cô khóa chặt, hắn rũ mắt nhìn điện thoại, mờ ám nói:
"Bé cưng, có muốn tôi giúp cậu giải thích không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương