Kế Bội Lâm như được khai sáng, bắt đầu gửi nhiều món ăn khác nhau tới cho Bạch Dư theo những cách khác nhau.
Dưới sự giúp đỡ của các món ăn ngon, mối quan hệ giữa Bạch Dư và Kế Bội Lâm nhanh chóng trở nên thân thiết.
Biểu hiện chính là khi Bạch Dư nhìn thấy Kế Bội Lâm đã không trốn tránh nữa, sự “sợ hãi” trong ánh mắt và hành động cũng càng ngày càng ít.
Có khi Kế Bội Lâm đi vào phòng của Bạch Dư còn nhìn thấy cậu đang ghé vào bên cạnh bể cá, hai mắt sáng lấp lánh tỏ vẻ “háo hức mong chờ”.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Dư, tâm trạng của Kế Bội Lâm cũng sẽ theo đó mà cải thiện.
Trên mặt anh vẫn ít biểu cảm như cũ, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, ý cười trên khóe môi cũng nhiều hơn.
Cảm giác xa cách ban đầu cũng vì vậy mà đã biến mất.
Nếu Bạch Dư ra vẻ vô cùng yêu thích bất kỳ món ăn nào, tần suất xuất hiện của món ăn này sẽ tăng lên.
Kế Bội Lâm cẩn thận như vậy đã làm cho thiện cảm của Bạch Dư với anh tăng lên đáng kể.
Cho dù lại bị Kế Bội Lâm im lặng nhìn chằm chằm thì cậu cũng sẽ không thấy anh kì lạ nữa.
Đuôi của cậu xinh đẹp như vậy, Kế Bội Lâm muốn nhìn lâu hơn một chút là chuyện bình thường!
Ngoài ra, thời gian anh ở lại phòng của người cá cũng trở nên lâu hơn.
Sau khi anh phát hiện Bạch Dư rất tò mò về “hình chiếu” thì hiển nhiên cậu cũng đạt được đãi ngộ được “Xem Ti vi” mỗi ngày.
Bạch Dư xuyên vào thế giới này, tuy có thể nghe hiểu ngôn ngữ của người ở đây nhưng lại không nhận diện được chữ viết của họ.
Có thể nghe hiểu là điều kiện đầu tiên, kết hợp với việc xem phụ đề của các tiết mục, tốc độ học tập của Bạch Dư cũng không tệ lắm.

Đương nhiên, dáng vẻ này lọt vào mắt của Kế Bội Lâm cũng chỉ cho rằng Bạch Dư có hứng thú với những hình ảnh biết chuyển động thôi.
Hai người cứ như vậy, một người “xem TV”, một người cúi đầu không biết đang làm gì, cứ như thế chung sống hòa bình mấy ngày.
Thỉnh thoảng, ngoại trừ lúc Kế Bội Lâm đến gần bể cá ăn, Bạch Dư cũng sẽ không tỏ ra vẻ cực kì đề phòng.

Nhiều nhất chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hiện tại, Bạch Dư cảm thấy việc ở cùng với Kế Bội Lâm khiến cậu rất vui vẻ.
——Đó là sau khi Kế Bội Lâm được thông suốt.
Cho dù ở thế giới nào thì người vừa có EQ cao lại vừa dịu dàng, quan tâm, chăm sóc như Kế Bội Lâm cũng rất hiếm thấy.
Ngoại trừ việc quá cẩn thận khi đối xử với người cá như cậu, sợ cậu bị kích thích hoặc bị thương, cá dứt khoát cho anh điểm tuyệt đối.
Vào một ngày đêm khuya.
Khi Bạch Dư đã chìm vào giấc ngủ say.
Dưới ánh trăng sáng, Kế Bội Lâm đạp lên ánh trăng tới phòng của chàng tiên cá.
Đêm nay, ánh trăng sáng ngời.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào mặt nước trong bể cá, có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc giường vỏ sò và người cá màu trắng đang nằm trên đó.
Kể từ khi quan hệ của anh và người cá thân thiết hơn, cậu cũng ít khi đóng giường vỏ sò lúc ngủ.

Trong bể cá, có một số tảng đá và trân châu sẽ trở nên rất đẹp dưới ánh sáng, chúng phát ra hào quang, chiếu rọi toàn bộ bể cá như một biển sao.

Nhưng so với chúng thì đẹp nhất vẫn là người cá thuần màu trắng đang nằm trên giường vỏ sò.
Người cá dưới ánh trăng có một vẻ đẹp khác hoàn toàn với ban ngày.
Kế Bội Lâm mắc chứng mất ngủ rất nặng.
Thỉnh thoảng anh hay đi dạo vào ban đêm.
Nghĩ đến thái thái độ của người cá lúc mới đến với anh….

Không, có lẽ là do sự sợ hãi với con người của cậu nên Kế Bội Lâm chưa bao giờ đến phòng này vào ban đêm.
Nhưng hôm nay không biết tại sao anh lại đến đây.
Nếu là lúc mới đến thì chỉ cần anh nhìn chăm chú vào người cá một lúc, người cá thuần trắng sẽ phát hiện ra ngay rồi trốn đi, cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ bừng tỉnh.

Nhưng khi đã thành lập mối quan quan hệ tin tưởng như bây giờ, Kế Bội Lâm nhìn chăm chú thật lâu cũng không thấy cậu có phản ứng gì.
Anh nhìn chằm chằm vào nhân ngư đang say giấc một lúc, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Ý tưởng này cực kỳ đột ngột, Kế Bội Lâm cũng không do dự.
Anh xoay người rời đi, một lúc sau cầm theo hai cái chăn nhỏ trở lại phòng của người cá, sau đó theo bậc thang ở bên cạnh bể cá trèo lên.
…..
Hôm sau, Bạch Dư bị ánh mặt trời đánh thức.

Nằm trên gối vỏ sò, Bạch Dư ngẩn ngơ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc lâu, đầu óc mới dần dần tỉnh táo lại.
Mở trừng hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường.
Sau khi xem xét kỹ càng Bạch Dư mới nghĩ đến, sao hôm nay sao Kế Bội Lâm vẫn chưa đến?
Theo thói quen của Kế Bội Lâm thì rất ít khi sẽ đến muộn.
Nhưng hôm nay Kế Bội Lâm đã đến trễ năm phút rồi.
Bạch Dư cũng không vội, ở trên giường vỏ sò lăn một vòng một lúc lâu mới bắt đầu bơi lội, sau đó vệ sinh hằng ngày.
Cho dù biến thành người cá, Bạch Dư vẫn giữ thói quen như con người.
Sau khi làm xong tất cả, Bạch Dư bơi về phía mép bể cá.

Kế Bội Lâm mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, lúc trước đều bị cậu cất đi.
Nếu Kế Bội Lâm đến muộn, cậu cũng sẽ không bị đói bụng.
Bể cá rất lớn, bên cạnh có bậc thang dọc theo hồ cá, tạo thành một cái bục.
Mục đích của nó chính là để Kế Bội Lâm cho Bạch Dư ăn dễ dàng hơn.

Suy cho cùng thì bể cá thật sự rất lớn, đứng ở phía dưới muốn cho ăn không phải chỉ cần mỗi sức lực.
Thỉnh thoảng Bạch Dư sẽ lên trên bục đó ngồi một lúc.

Căn phòng rất rộng rãi nên cũng không có cảm giác chật chội.
Đồ ăn vặt của Bạch Dư giấu trong góc của cái bục.
Tuy nhiên, khi Bạch Dư vừa nhìn về phía cái bục thì đã cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ.
Khi cậu bơi qua rồi ló đầu ra khỏi mặt nước, cuối cùng cũng thấy rõ điểm khác biệt của cái bục so với ngày thường.
Ai có thể ngờ rằng, Kế Bội Lâm vốn “đến trễ” hôm nay, thế mà lại yên tĩnh nằm ở đó.
Tư thế nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng.
Dưới người chỉ trải một chiếc chăn làm giường, còn trên bụng đắp một chiếc chăn nhỏ.
Nếu không phải hô hấp của Kế Bội Lâm còn vững vàng, bộ dạng như đang ngủ say, thiếu chút nữa Bạch Dư cho rằng Kế Bội Lâm đã xảy ra chuyện.
Chẳng qua ….
Tư thế ngủ của Kế Bội Lâm cũng thật ngoan.
Trên bụng còn đắp một cái chăn nhỏ!
So với thường ngày, Kế Bội Lâm bây giờ đem lại cho cậu cảm giác rất khác.
Hơn nữa….
Bạch Dư ghé sát vào đầu Kế Bội Lâm, mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của anh.
Lông mi của Kế Bội Lâm thật dài!
Mũi vừa cao vừa thẳng!
Màu sắc của môi cũng rất đẹp!
Người ở thế giới này đều có gene tốt như vậy sao?
Hình như cũng không phải như vậy, tuy rằng cậu chỉ mới nhìn thấy ba người, hai người kia đẹp thì đẹp đó nhưng so với Kế Bội Lâm thì kém xa.
Sao lúc trước cậu cũng không chú ý những điều này!
Tại sao Kế Bội Lâm có giường không ngủ lại chạy tới chỗ này nằm chứ?
Chẳng lẽ Kế Bội Lâm có sở thích gì đặc biệt gì hay sao?
Ngủ bên cạnh một bể nước, chỉ lót một lớp chăn mỏng, chắc không thoải mái lắm nhỉ?
Có lẽ bị Bạch Dư nhìn chằm chằm quá lâu, lông mi Kế Bội Lâm khẽ run, dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Dư chậm rãi mở mắt.
Bạch Dư cũng không trốn, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén trong giây lát, sau khi nhìn rõ là Bạch Dư thì Kế Bội Lâm mới thả lỏng: “….

Chào buổi sáng?”
Cảm nhận được nguy hiểm ngắn ngủi làm Bạch Dư suýt chút nữa ra tay với Kế Bội Lâm: “….”
Cậu có lý do để nghi ngờ rằng có phải Kế Bội Lâm mới vừa tỉnh ngủ đã muốn thủ tiêu cậu hay không?
Sau khi trở thành người cá, Bạch Dư có được trực giác cảm nhận được nguy hiểm khi tới gần, đây cũng là một trong những lý do giúp cậu không chết ở biển sâu.
Dù sao cũng không quan trọng, cậu là một con cá rộng lượng, đương nhiên sẽ không so đo với Kế Bội Lâm.

Vì vậy, Bạch Dư nhìn Kế Bội Lâm rồi nở một nụ cười sạch sẽ rất phù hợp với thiết lập của mình.
……
Chuyện gì đã có một lần thì sẽ có lần hai.
Kế Bội Lâm hiếm khi có một giấc ngủ ngon như vậy, nên đêm hôm sau lại chạy tới vị trí cũ mang vẻ mặt bình yên nằm ngủ.
Từ lúc bắt đầu, ánh mắt của Bạch Dư nhìn anh rất kì lạ, sau này thấy nhiều rồi nên cũng không thấy kinh ngạc nữa.
Chỉ là thêm một người bạn cùng phòng thôi.
Mà tư thế ngủ của Kế Bội Lâm thật sự không tồi, chỉ cần nằm xuống là sẽ yên tĩnh.
Bạch Dư có cảm giác kỳ diệu như mình đang cách bể cá ngắm nhìn con người vậy.
Vì quan tâm đến sức khỏe của Kế Bội Lâm, Bạch Dư đã dành thời gian sửa sang lại chiếc giường tạm thời cho anh.
——Tuy rằng cậu không rõ tại sao Kế Bội Lâm không làm cho bản thân một cái giường.
Vì vật liệu trong tay có hạn nên Bạch Dư đã nhét rất nhiều quần áo vào.
Toàn bộ đều là đồ mà Kế Bội Lâm đã mua cho cậu, nghe nói nhân ngư đương thời rất thích những style mới mẻ.
Bạch Dư không có cảm giác gì với những bộ quần áo sáng lấp lánh nên chúng vẫn luôn chất đống ở một góc, bây giờ đã được lấy ra sử dụng hết.
Kết quả cuối cùng…..
Xúc cảm không tồi, thoạt nhìn trông giống như một cái….

“Ổ”.
Bạch Dư: “…”
Đối với tay nghề của mình Bạch Dư tỏ vẻ xin lỗi.
Cho dù trong lòng cậu cảm thấy đưa cho Kế Bội Lâm một cái “ổ” hình như không tốt lắm, nhưng khi cậu chuẩn bị phá cái “ổ” đi, Kế Bội Lâm đã tình cờ quay lại nhìn thấy nó.
Sau đó…
Vẻ mặt Kế Bội Lâm dịu dàng, “Em chuẩn bị cho tôi cái này à?”
Bạch Dư: “…” Đôi khi cậu cảm thấy thật tốt khi khiến người ta cho rằng mình không thể nói chuyện.
Kế Bội Lâm: “…Cảm ơn, tôi rất thích.

Lần đầu tiên có người tặng cho tôi… món quà đáng yêu như vậy.
Bạch Dư: “…” Ngài thật sự không cần miễn cưỡng đâu.
Kế Bội Lâm đi tới, sờ sờ cái “ổ” Bạch Dư cất công sửa sang lại cho anh, không thể nhịn được cười thành tiếng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Dư nghe anh cười, nhưng tiếng cười này …
Quả nhiên Kế Bội Lâm cũng cảm thấy cái “ổ” mà cậu làm ra có chút thái quá …
Vốn dĩ Bạch Dư cảm thấy da mặt mình rất dày, nếu không cậu cũng không thể giả vờ là một mỹ nhân ngư ngây thơ trắng trẻo bị con người tổn thương được, nhưng giờ phút này, cậu lại có một loại cảm giác muốn chết đi.
Nói đúng là…
Tại sao cậu lại rảnh rỗi giúp Kế Bội Lâm dọn dẹp giường làm gì chứ!
Quả nhiên là do ngày nào cũng ở trong bể cá mà không có việc gì làm nên mới muốn tìm một việc gì đó làm cho mình mà.
Đợi đến lúc chín mùi, chắc chắn phải làm cho Kế Bội Lâm kiếm cho mình thứ giống như “điện thoại di động” ở đời trước.
Sao mà con người có thể không dùng điện thoại được chứ?
Chỉ cần có điện thoại, chắc chắn cậu có thể yên ổn làm một “trạch cá”.
Sau khi Kế Bội Lâm biết Bạch Dư chuẩn bị “ổ” cho mình đã vui vẻ cả ngày.

Loại vui vẻ này khác với những niềm vui thường ngày.
Bạch Dư nhìn Kế Bội Lâm, người gần như không có biểu cảm gì bây giờ lại cười suốt cả ngày.
Đang đi đường đột nhiên mỉm cười, khi làm việc bất chợt mỉm cười, cho cá ăn cũng đột nhiên mỉm cười.

Bạch Dư không hiểu, việc cậu làm một cái ổ rốt cuộc có gì mà buồn cười mà khiến Kế Bội Lâm cười cả ngày.
Đến giờ nghỉ ngơi buổi tối, cậu còn thấy Kế Bội Lâm đang nằm trong “ổ” đột nhiên cười rộ lên.
Bạch Dư: “…” Không phải nụ cười của Kế Bội Lâm quá kỳ lạ rồi sao?
Nhưng mà hình như Kế Bội Lâm cũng khá thích diện mạo của cái ổ này.
Thấy Kế Bội Lâm còn rất thích ổ nhỏ, Bạch Dư đành tha thứ cho nụ cười kỳ quái của Kế Bội Lâm.
……
Lại một ngày, Bạch Dư đang nằm cạnh bể cá “Xem TV”.
Nói là tiết mục truyền hình chứ thật ra là tin tức.
Vẫn là tin tức có liên quan đến người cá.
Dựa vào hiểu biết nông cạn của Bạch Dư về người cá ở thế giới này, nếu phải miêu tả bọn họ, cậu cảm thấy người cá ở đây có lẽ giống với gấu trúc ở kiếp trước.
Là thời gấu trúc có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Người cá đã được bảo vệ nên những việc liên quan đến người cá đều sẽ nhận được sự quan tâm rộng rãi.
Nhất là khi người cá thường xuyên bị tấn công.
Người dẫn chương trình trong bản tin vô cùng nghiêm túc đưa tin, nửa tháng qua, rất nhiều người cá ra ngoài đều bị phần tử ngoài vòng pháp luật tập kích, còn kèm theo một số video ngắn rất hỗn loạn.

Từ hình ảnh trong video có thể thấy đó là một người trùm kín toàn thân, bất ngờ lao về phía người cá.
Người cá muốn ra ngoài rất bất tiện nên phải dùng xe lăn đặc chế dành cho họ.
Cho nên, nếu đột nhiên có người xông về phía người cá, muốn tránh né sẽ rất khó khăn.
Cũng may người cá đều không thể ra ngoài một mình.
Hơn nữa dân chúng cũng rất chú ý đến họ.
Khi có người đột nhiên xông về phía người cá, dân chúng phát hiện ra cũng sẽ xông về phía người đó.
Toàn bộ hiện trường rất hỗn loạn.
Người cá bị tập kích tuy rằng không bị thương lại bị hoảng sợ, mà kẻ tập kích lại nhiều lần bỏ trốn thuận lợi dưới sự vây quanh của dân chúng.
“Đề nghị mọi người hãy bảo vệ những người cá xung quanh mình.

Sau đây là thông tin đã biết về kẻ tấn công…”
Tin tức về kẻ tập kích cũng không nhiều, ngay cả ảnh chụp cũng rất mơ hồ.
Bạch Dư nhìn chằm chằm ảnh chụp kẻ tập kích một lúc lâu, tuy rằng không hoàn toàn lộ mặt, nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt, không phải là……
Là cái kia kẻ điên muốn ăn gan cậu đó sao???
Tên kia vẫn chưa bệnh chết ư?
Một bàn tay đột nhiên duỗi lại đây, che khuất tầm mắt Bạch Dư.
Bạch Dư chớp chớp mắt rồi nhìn Kế Bội Lâm không biết đã đi đến bên cạnh từ khi nào.
“Đừng sợ.” Kế Bội Lâm nói, “Tôi sẽ bảo vệ em.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương