Hắn Siêu Dính Người
-
Chương 6: [ Thế giới 1 ] Thiếu gia hào môn thật giả.
Edit: Giọt sương sớm trên cành lan aka Mực.
Chương 7:
"Đến"
Tề Tiêu ngữ khí khẳng định làm Bạch Thần lập tức thấy an tâm.
Bởi vì phải làm nhiệm vụ, dưới sự thúc giục của hệ thống Bạch Thần vạn lần không muốn yêu cầu Tề Tiêu đưa cậu về nhà. Vì thế nguyên một buổi sáng cậu luôn dính trên người Tề Tiêu, đi đâu cũng phải Tề Tiêu ôm.
Làm Kỷ Văn Hiên sáng sớm chạy tới biệt thự xem chị dâu tương lai ăn cơm chó thiếu chút nữa rụng răng.(xuuuu-))))))
Lúc đưa Bạch Thần về, Kỷ Văn Hiên dứt khoác vứt bỏ chiếc xe yêu dấu của mình, trong lòng run sợ lơ đi anh họ lãnh khốc mặt dày chen vào ghế phụ, sau đó làm một người gỗ im lặng.
Trên ghế sau, Bạch Thần ngồi trên đùi Tề Tiêu, cả người cuộn tròn trong ngực Tề Tiêu,mặt mày xụ xuống, một bộ 'tui không vui, anh mau tới an ủi bé đáng thương này đi.'
"Bảo bối, không bằng em cùng tôi đến nhà ông ngoại?" Tề Tiêu nhìn đứa bé(nhân nhi) uể oải trong ngực đau lòng muốn chết, hắn cũng luyến tiếc cùng Bạch Thần tách ra, hận không thể lấy dây thừng thời thời khắc khắc cột Bạch Thần mang theo bên người, đi đâu cũng mang đi, đi đâu cũng có thể nhìn đến.
Rõ ràng hai người mới gặp nhau một ngày. đã làm hắn không thể bỏ xuống được, trái tim trống rỗng ngày xưa nay bị Bạch Thần lắp đầy,ngay cả xương máu cũng khắc lên tên Bạch Thần.
Nhanh như vậy đã gặp mặt gia trưởng! Anh họ không hổ là anh họ!!!
Bạch Thần hai móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy vạt áo trước người Tề Tiêu, nghe vậy trong mắt sáng lên, chẳng qua một hồi sau liền ảm đạm.
Bạch Thần nhẹ lắc đầu:" Tôi, tôi còn phải về nhà."
Tề Tiêu đôi mắt tối xuống, hắn sao không nhìn ra Bạch Thần có chuyện giấu hắn, nhớ đến tư liệu tối qua, Tề Tiêu trong lòng sinh lệ khí, nhưng trên mặt vẫn che dấu tốt.
Tề Tiêu lấy qua cái hộp được quản gia chuẩn bị tốt đưa cho Bạch Thần.
Hộp là quản gia tỉ mỉ lựa chọn, hộp phấn trắng bên trên đi kèm theo dải lụa hồng nhạt, khéo léo thắt nơ con bướm xinh đẹp, ở trên mặt có phun thêm chút nước hoa, tràn đầy hương vị thiếu nữ ngọt ngào.(móa, sến rện luôn -))))
Bạch Thần nghi hoặc ngẩng đầu.
Tề Tiêu cúi đầu chạm môi lên trán Bạch Thần:" Mở ra nhìn xem."
Bạch Thần liền mở nơ bướm ngay trên tay Tề Tiêu, mở nắp hộp, lộ ra một cái điện thoại cảm ứng màu trắng bên trong.
Điện thoại màu trắng này nhìn rất quen mắt, Bạch Thần ngẫm nghĩ lúc lâu mới nhớ ra lúc sáng Tề Tiêu cầm trong tay mân mê nữa ngày trời.
(Định để nguyên tình lữ di động nhưng điện thoại tình nhân làm mình hỏny hơn :>>)
Bạch Thần khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra tười sáng lạng.
Phía trước, Kỷ Văn Hiên đánh cái rùng mình,lão nam nhân nói chuyện luyến ái quá lãng mạn thật đáng sợ nha!!
"Đây là số điện thoại của tôi, dù bảo bối có nhớ tôi hay không nhớ tôi gì cũng có thể gọi, tôi lúc nào cũng ở đây." Tề Tiêu click mở mục danh bạ, bên trong chỉ có duy nhất số điện thoại của hắn, tên 'lão công'.(chồng :>)
Hắn thản nhiên nhìn Bạch Thần, một cũng không ngại bởi cái tên danh bạ này.
Dù cho tách ra cũng có thời thời khắc khắc liên lạc với Tề Tiêu làm tươi cười trên mặt Bạch Thần càng thêm sâu, cậu vươn tay tiếp nhận điện thoại trên tay Tề Tiêu, yêu quý sờ sờ.
Hành động của Bạch Thần làm Tề Tiêu trong lòng như rót mật, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cứ như vậy ôm Bạch Thần, Tề Tiêu nhất nhất vì Bạch Thần giới thiệu công năng điện thoại.
"Đây là Wechat, chúng ta ở chỗ này có thể đánh chữ nói chuyện phiếm, cũng có thể voice cùng video." Tề Tiêu ngày thường chỉ dùng điện thoại gọi điện, cơ hồ chưa từng tiếp xúc những ứng dụng đó, nghe quản gia nói hiện tại người trẻ tuổi đều thích dùng những ứng dụng này nói chuyện phiếm, còn cố ý kêu quản gia chuẩn bị một phần tư liệu về Wechat, đọc xong chính mình cũng dùng số điện thoại đăng kí một cái tà khoản, cũng tự mình đăng kí cho Bạch Thần một cái tài khoản Wechat.
Như vậy thì bên trong tài khoản hai người chỉ có mỗi số lẫn nhau.
Có cái Wechat thôi mà cũng giới thiệu buồn nôn như vậy, giới trẻ bây giờ ai không dùng Wechat đâu! Kỷ Văn Hiên ngồi phía trước điên cuồng phun tào anh họ yêu đương trong lòng, quá ấu trĩ! Y như bà già!(?)
Lộ trình ngắn ngủi, qua một hồi là đến trước cổng lớn Lục gia.
Bạch Thần nắm chặt điện thoại, ôm cổ Tề Tiêu không muốn xuống xe.
Tề Tiêu trong lòng cũng không nỡ, hắn xoa xoa đầu Bạch Thần, cuối cùng cũng phải nói:" Ngoan, trở về nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Bạch Thần gật đầu, như cũ không có ý muốn xuống xe, hai mắt nhìn Tề Tiêu chăm chăm, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Hệ thống:" Tiểu chủ nhân, không được tùy hứng."
Bạch Thần cúi đầu, dùng ngón tay moi moi bàn tay Tề Tiêu, thanh âm nhỏ xíu, cảm trạng đi xuống:" Vậy, tôi xuống xe nha?"
Tề Tiêu gật đầu, nhưng đôi tay vẫn như cũ đặt trên eo Bạch Thần.
"Anh nhớ phải bắt máy điện thoại của tôi." Bạch Thần ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo tràn đầy hình bóng Tề Tiêu:" Còn có--, nhớ, phải nhớ tôi."
Tề Tiêu vẫn gật đầu.
"Tôi xuống xe thật đó?" Bạch Thần lưu luyến nói, thân thể vẫn không nhún nhích, Tề Tiêu cũng không có ý buông eo Bạch Thần ra.
Cảm xúc luyến tiếc mãnh liệt, Tề Tiêu thở dài một hơi trong lòng, buông eo Bạch Thần ra, hai ta nâng mặt Bạch Thần lên, cúi đầu phủ lên đôi môi phấn nộn hắn mơ ước đã lâu.
Bạch Thần nắm góc áo Tề Tiêu bỗng trừng lớn mắt.
Bàn tay to rộng rắn chắc của Tề Tiêu che lại đôi mắt trong sáng của Bạch Thần, trầm giọng nói:" Nhắm mắt lại."
Bạch Thần chớp chớp mắt, nghe lời nhắm mắt lại hai mắt.
Lông mi dày rậm cong cong quét qua lòng bàn tay Tề Tiêu, không chỉ làm lòng bàn ta Tề Tiêu ngứa ngáy, ngay cả trái tim cũng giống như bị người cào nhẹ.
Xúc cảm mềm mại trên môi thiếu chút nữa làm Tề Tiêu không khống chế được con mãnh thú dưới lòng, nhưng người trong lòng ngực yếu ớt dễ vỡ, lại làm hắn không dám dùng sức quá mức, cuối cùng Tề Tiêu chỉ có thể khắc chế chính mình dừng lại trên môi Bạch Thần một chốc.
Dù chỉ là đơn giản đụng chạm, dù chưa thâm nhập, cũng như cũ làm Tề Tiêu dâng lên một cổ mạc danh thỏa mãn.
Đôi môi tách ra, Tề Tiêu con ngươi vững vàng, đầu ngón tay cái có chút thô ráp vuốt ve môi dưới của Bạch Thần, rốt cuộc vãn buông ra:"Đi xuống đi."
Bạch Thần nhìn Tề Tiêu, bỗng nhiên đem Tề Tiêu ôm lấy, học bộ dáng hôn vừa rồi của hắn, dùng môi đụng chạm môi Tề Tiêu, thẳng thắng ngây ngô, ở trong mắt Tề Tiêu lại cực kỳ mê người.
Tề Tiêu dưới sự chủ động của Bạch Thần vẫn là không khống chế được trong lòng hồng thủy mãnh thú, trên tay thoáng dùng sức, nắm Bạch Thần hàm dưới, tách ra môi Bạch Thần, nháy mắt đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng Bạch Thần tận tình càng quét.
Kỷ Văn Hiên trừng lớn đôi mắt nhìn cảnh tượng kiều diễm trong kính chiếu hậu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, má ơi, anh họ đây đang ăn thịt người hả!!! Cái bộ dáng kia như thể hạn không thể đem người nuốt luôn vô bụng vậy đó!!!
Còn nữa, này cũng quá không coi ai ra gì đi, trên xe này còn ngồi một con cẩu độc thân đâu! (tội bé Hiên😂 ai mượn cưng đi theo, ai mượn cưng nhìn đâu hả 🤣)
Không đúng, là hai con, Kỷ Văn Hiên quay đầu cùng Cao Nham vẫn lái xe như cũ mắt to trừng mắt nhỏ. (:>>)
Hôn môi kịch liệt cũng không kéo dài quá lâu, lúc Bạch Thần hô hấp có chút khô thông Tề Tiêu liền ngừng lại, hắn ung dung lau đi vệt nước ướŧ áŧ bên môi Bạch Thần, sau đó ôm Bạch Thần xuống khỏi chân mình.
"Tôi đi đó." Bạch Thần đẩy cửa, giương mặt trắng nõn tựa hò mới vừa hôn mà nhiễm sắc hồng nhạt, xem trong mắt Tề Tiêu cực kỳ mê người.
Tề Tiêu gật đầu, chỉ vào di động trên tay Bạch Thần:" Nhớ gọi cho tôi
"Ừm." Bạch Thần lưu luyến cất bước xuống xe, lại đột nhiên xoay người nắm lấy tay Tề Tiêu:"Lần sau, anh còn làm như vậy nữa không?"
"Thích?" Tề Tiêu đáy mắt tràn đầy ý cười.
"Thích!" Bạch Thần gật mạnh đầu, giống như không gật mạnh thì sẽ không thể hiện được yêu thích của bản thân.
"Được." Khuôn mặt lạnh lùng hàng năm của Tề Tiêu nở ra nụ cười.
Lúc này Bạch Thần mới vừa lòng cười, quay người hướng cửa Lục gia mà đi, mi mắt cong cong, ngọt ngào đến không chịu được, trong lúc đi còn thường thường quay đầu lại nhìn Tề Tiêu trong xe.
Tề Tiêu nhìn theo bảo bối của hắn đi vào Lục gia.
Ngọa tào! Hiện tại người trẻ tuổi nào cũng cởi mở vậy hả??? Không nghĩ tới Lục Tùng Nguyên kiêu ngạo như vậy ở trước mặt anh họ là cái dạng này!!!
"Văn Hiên, cậu cùng Nguyên Nguyên đi vào đi." Âm thanh lạnh nhạt mang theo mệnh lệnh tuyệt đối hoàn toàn không giống mới vừa rồi cũng Bạch Thần nói chuyện ôn hòa.
Kỷ Văn Hiên không tự giác thẳng lưng lên, thu hồi hết thảy suy nghĩ trong đầu:" Vậy em đi ngay đây, anh họ."
Mở cửa xe, chạy đến bên người Bạch Thần, Kỷ Văn Hiên dưới ánh mắt nghi hoặc của Bạch Thần lộ ra nụ cười tự nhận là thân thiện nhất:" Anh họ kêu tôi đi vào cùng cậu."
Bạch Thần nghe vậy liền không quản Kỷ Văn Hiên nữa, duỗi tay ấn lên khóa vân tay, mở cửa lớn của biệt thự.
"Tiểu Nguyên, cậu đã trở lại rồi sao?" Triệu Quân đứng bên cạnh Lục Thanh, hai người từ trong phòng đi ra.
Bạch Thần vừa rồi trong mắt còn tràn đầy mật ngọt nhìn đến hai người liền nhanh tiêu tán, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh ban đầu, nhìn kỹ đôi mắt đen sáng trong ấy còn thấy có chút lạnh lẽo cùng không vui.
Mực: định là edit cho xong chương này vào tối qua nhưng còn cỡ 500 chữ nữa thì lười, trưa học xong định edit nốt nhưng bạn thân lên rước đi chơi nên thành ra 2ngày vẫn kh xong một chương 2k chữ 🤦♀️
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook