Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 66: Hạ lệnh đồ (diệt) thành

Nghe Triệu Tử Tu nói xong, Bạch Hiểu Tình thân mình cứng đờ, kỳ thực bây giờ nàng thật sự không hi vọng hắn nhìn thấy miệng vết thương trên người, căn cứ vào đau đớn vừa rồi, nàng biết bản thân tuyệt đối bị thương không nhẹ. Cho nên nàng chẳng không muốn để Triệu Tử Tu nhìn thấy miệng vết thương của nàng.

Nhưng Triệu Tử Tu làm sao có thể làm theo ý Bạch Hiểu Tình, không chút khách khí vạch áo của nàng, vết máu trên lưng trong nháy mắt đâm bị thương ánh mắt của Triệu Tử Tu.

Tuy rằng hắn biết Bạch Hiểu Tình bị thương, thế nhưng chưa hề nghĩ tới vết thương lại nặng như vậy, xem vị trí vết thương, vừa rồi Bạch Hiểu Tình nếu tránh né hơi chậm một chút, như vậy lưỡi dao tuyệt đối sẽ đâm thủng ngực của nàng.

"Tử Tu, ta không sao."

Nàng biết miệng vết thương thoạt nhìn nhất định rất dữ tợn, nhưng trên thực tế lại không có gì trở ngại, miệng vết thương tuy rằng chảy không ít máu, nhưng Bạch Hiểu Tình biết, căn bản là không thương tổn quá sâu, bất quá nhìn qua lại không thấy như vậy.

"Không có việc gì? Như này vẫn nói là không có việc gì, vậy như thế nào mới là có việc?"

Thấy Bạch Hiểu Tình nói không có việc gì, Triệu Tử Tu thật có chút tức giận, vết thương của nàng có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn thấy rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn nói với hắn là không có việc gì.

Tìm người giúp Bạch Hiểu Tình chữa thương xong, Triệu Tử Tu đem nàng ôm vào trong ngực, trong mắt hiện lên thương tiếc rõ ràng. Đại phu nói thương thế của nàng cũng không tính nghiêm trọng, vẫn chưa tổn hại đến gân cốt chỉ là ngoại thương mà thôi, tuy rằng miệng vết thương thoạt nhìn tương đối đáng sợ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, dưỡng tốt thậm chí ngay cả sẹo đều sẽ không lưu lại.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng đủ để Triệu Tử Tu tức giận, người quan trọng nhất của hắn, ngay trước mặt hắn cứ như vậy bị người khác làm bị thương, Triệu Tử Việt, lần này thù hận giữa bọn họ là đến chết cũng không hết!

Hôm nay nếu người bị thương là hắn, như vậy là do hắn không phòng bị tốt, hắn nhận mệnh, nhưng người bị thương là Bạch Hiểu Tình, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

"Tử Tu, lần này ta thật sự không có việc gì."

Nhìn biểu cảm Triệu Tử Tu ngoan lệ, Bạch Hiểu Tình tự nhiên biết hắn muốn vì bản thân báo thù, nhưng nơi này là Bình thành, là địa bàn của Triệu Tử Việt, không nghĩ qua sẽ vì nàng mà rước lấy không ít phiền toái, cho nên làm việc vẫn nên nhẫn nhịn một ít sẽ tốt hơn.

"Ta biết, ta sẽ không dính vào."

Triệu Tử Tu tuy rằng nói như vậy, nhưng Bạch Hiểu Tình lại không tin, sẽ không dính vào, là nói người khác đi!

"Ám vệ!" Sau khi Bạch Hiểu Tình ngủ say do bị ảnh hưởng bởi thuốc, Triệu Tử Tu chậm rãi mở mắt, trong mắt là một mảnh lạnh như băng, "Truyền lệnh xuống, vây quanh Bình thành, ngày mai chỉ lưu lại một người sống, còn lại giết không tha, Triệu Tử Việt đã dám đến trêu chọc bổn vương, bổn vương liền cho hắn biết thế nào là trả giá."

"Ngày mai, đồ thành!

Đồ (diệt) thành hai chữ hung hăng nện vào trong lòng ám vệ, hắn biết chủ tử tuy rằng tàn nhẫn nhưng trước giờ chưa từng nói ra loại mệnh lệnh này, đồ thành vẫn là thành trì nước mình, cái này càng thêm làm cho người ta cảm thấy không biết nói gì.

Bất quá...

Xem Bạch Hiểu Tình hiện tại hôn mê bất tỉnh, bọn họ có chút minh bạch, hôm qua sát thủ đến giết vương gia bọn hắn cũng cảm giác được, bất quá nghĩ đến có Bạch cô nương ở bên người chủ tử, hơn nữa chủ tử võ công cao cường, cho nên bọn họ liền không có ra mặt, hiện tại xem ra hẳn là Bạch cô nương bị thương, khó trách chủ tử lại...

"Đi xuống đi." Xem ám vệ có chút ngây người, Triệu Tử Tu phất phất tay, "Nhớ kỹ, trừ bỏ người truyền tin cho Triệu Tử Việt ở ngoài, những người khác toàn bộ giết! Không! Tha!"

Xem ra trong khoảng thời gian này là hắn quá mức nhân từ nương tay, làm cho người ta quên hắn là dạng người gì, tốt lắm, hiện tại hắn sẽ làm cho bọn họ nhớ lại hắn Triệu Tử Tu có bao nhiêu tâm ngoan thủ lạt.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Bạch Hiểu Tình tỉnh táo lại, nhìn thấy Triệu Tử Tu trưng ra khuôn mặt lo lắng, rốt cục, Bạch Hiểu Tình cười cười đối hắn lắc đầu.

"Không cần lo lắng, ta không sao."

Bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút trắng bệch làm Triệu Tử Tu lo lắng không thôi, thế nhưng cũng không nói gì thêm, hắn hiểu Bạch Hiểu Tình là không muốn để cho hắn lo lắng.

Không thể không nói, trải qua một đêm tu dưỡng, sắc mặt Bạch Hiểu Tình tốt hơn rất nhiều, không giống hôm qua tái nhợt, điểm ấy cũng khiến cho Triệu Tử Tu ít nhiều thả lỏng.

"Đi, hôm nay ta giúp nàng báo thù."

Triệu Tử Tu nói rất thoải mái, nhưng trong mắt lại ngưng tụ lãnh ý, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay cho những người đó, cái gọi là báo thù của hắn thật ra chính là tàn sát khắp nơi.

"Tử Tu, ngươi biết rõ..."

Hắn biết rõ hiện tại Triệu Tử Việt hi vọng nhất chính là hắn ở Bình thành giết người, như vậy đến lúc đó Bình trong thành loạn, Triệu Tử Tu cho dù chết ở trong này, Triệu Tử Việt ở trước mặt hoàng đế cũng có lý do để nói.

"Ta biết, cho nên ta sớm đã có chuẩn bị, nàng không cần lo lắng."

Không cần lo lắng, nàng làm sao có thể không lo lắng đâu, đồng thời nàng còn có chút bất đắc dĩ, nếu bản thân ngày hôm qua chú ý một chút không để bị thương, Triệu Tử Tu cũng sẽ không kích động như vậy, nói đến cùng, vẫn là bản thân quá mức sơ ý.

Lúc hai người đi ra khách sạn, Bạch Hiểu Tình mới phát hiện, binh mã đã vây quanh khách sạn của bọn họ.

"Yên tâm, vương gia được phong vương đều có binh mã của bản thân, cho nên mặc dù Triệu Tử Việt cùng Triệu Tử Hằng biết cũng không sợ."

"Chủ tử, chủ mẫu, đều đã chuẩn bị tốt."

Đầu lĩnh cung kính hướng tới hai người chậm rãi hành lễ, chuyện ngày hôm qua bọn họ đã biết rồi, cho nên ở trong lòng bọn họ, Bạch Hiểu Tình đã là chủ mẫu, thương hại chủ mẫu bọn họ, há lại có thể dễ dàng buông tha.

Triệu Tử Tu phi thường vừa lòng cách xưng hô này, nhưng Bạch Hiểu Tình lại hơi nhíu mày, nàng khi nào thì thành chủ mẫu bọn họ.

Nhưng Bạch Hiểu Tình không có biện giải, hiện tại cả người nàng đều bị Triệu Tử Tu ôm vào trong ngực, cho dù biện giải chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng. Hơn nữa... Nàng tựa hồ cũng không chán ghét xưng hô này.

"Tốt lắm, chúng ta đi gặp những người đó thôi."

Triệu Tử Tu khóe miệng gợi lên một độ cong lạnh lùng, làm nàng bị thương nên trả giá bằng máu đi, Bình thành, lập tức sẽ trở thành lịch sử!

Trong thành đất trống không ít, thần sắc bọn họ vô cùng mờ mịt, hình như là căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ ngơ ngác nhìn bản thân bị bao vây, rốt cục là như thế nào?

Trong đó chỉ có số ít người biết là chuyện gì xảy ra, bọn họ đều là ngụy trang, chuẩn bị thời cơ ám sát Triệu Tử Tu, bất quá hiện tại xem ra sẽ không thành công.

Ngày hôm qua bọn họ phái sát thủ nhất đẳng đi ám sát, cuối cùng vẫn bị diệt toàn bộ, mà Bạch Hiểu Tình lại chỉ bị thương mà thôi, nàng rốt cục là dạng người gì a!

"Ngày hôm qua là ai đến ám sát bổn vương?" Triệu Tử Tu thanh âm nhàn nhạt vang lên, uy nghiêm làm cho người ta cảm thấy vô pháp kháng cự.

"Vương gia oan uổng a, ta chỉ là tiểu dân làm sao dám ám sát Vương gia, mong Vương gia minh xét." Một nam tử trước ra sức hô to, trong thanh âm hơi run run.

Triệu Tử Tu châm chọc cười, có lẽ người khác không có cảm giác gì, nhưng hắn cảm nhận được, nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.

Tuy rằng thanh âm của hắn run run, nhưng trong ánh mắt lại không có một tia sợ hãi, nói cũng rất có trật tự, rơi vào hoàn cảnh như vậy còn có thể bảo trì lý trí, người này tuyệt đối không đơn giản, vô cùng có khả năng chính là sát thủ ám sát!

"Cho các ngươi thời gian một canh giờ, nếu không giao ra người thương hại vương phi bổn vương, như vậy hôm nay liền Đồ! Thành!" Đồ thành hai chữ nói ra có khí phách, ngay cả người vừa mới nói kia đều choáng váng.

Vốn bọn họ vốn định ba phải, đem Lệ Vương chọc giận, động thủ giết người khiến cho nội loạn, có thể nhân cơ hội giết Triệu Tử Tu.

Thật không ngờ, Triệu Tử Tu vậy mà một lời không nói lại lựa chọn đồ thành, chẳng lẽ hắn không biết đồ thành, sẽ khiến cho quốc gia nội loạn sao.

"Nhớ kỹ, ta chỉ cho các ngươi một canh giờ, qua một canh giờ, cho dù là các ngươi muốn nói, bổn vương cũng không muốn nghe!" Nếu thời gian chưa hết, Triệu Tử Tu sẽ nghe sao? Đương nhiên sẽ không thể! Việc hắn Triệu Tử Tu quyết định cho tới bây giờ đều không có thay đổi!

Hôm nay hắn nói vậy bất quá là vì để cho người đang ẩn mình gần đó đem tin tức truyền lại cho người đang ở trong kinh thành bình thành kia, cho dù là Triệu Tử Việt sau khi biết tin tức, nơi này cũng đã sớm biến thành một tòa tử thành.

Hiện tại hắn muốn hai người kia biết chọc giận hắn kết quả sẽ ra sao! Đợi đến khi Triệu Tử Việt tới nơi, hắn liền cho hắn ta biết cái gì mới là tung hoành khắp nơi!

Một canh giờ cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong một canh giờ, có thể làm cho tâm người ta rối rắm.

Đồ thành, hai chữ nặng trịch áp ở trong lòng mỗi người, bọn họ có loại cảm giác, vị Vương gia này không phải nói đùa, một khi một cái canh giờ trôi qua, tìm không thấy người thương hại vương phi của hắn, như vậy hắn tất nhiên sẽ đồ thành.

Cho nên mọi người hoảng sợ, hiện tại việc bọn họ cần làm chính là tìm được người ám sát vương phi, sau đó đem giao ra.

"Tử Tu, ngươi thật muốn đồ thành?"

Bạch Hiểu Tình hơi nhíu nhíu mày, mang theo một tia bất mãn, đây rõ ràng chính là rơi vào bẫy của Triệu Tử Việt, biết rõ đây là mục đích của hắn, vì sao Triệu Tử Tu vẫn phối hợp!?

"Đã đến giờ, xem ra không có ai có thể cho bổn vương một đáp án vừa lòng, tốt lắm, một khi đã như vậy bổn vương liền thuận theo ý của các ngươi, đồ thành!"

Triệu Tử Tu thanh âm cực kì lạnh lùng, tất cả đều ở trong dự đoán của hóa, bởi vì bọn chúng ích kỷ, hắn so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, sao có thể vì người khác hy sinh bản thân.

"Vương gia, chúng ta không phục, vì sao chỉ vài người phạm sai lầm, lại muốn chúng ta chịu chung."

Một nam tử từ trong đó đi ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Tử Tu, trong mắt tràn ngập bất khuất, thật giống như Triệu Tử Tu đang làm chuyện thiên lý không tha, nhưng sát ý đáy mắt của hắn Bạch Hiểu Tình không có bỏ qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương