Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 50: Oan gia vui mừng

Trong khi hai người đang đàm luận về Bạch Hiểu Tình vì sao đáp ứng vấn đề, thì lúc này trong ngự thư phòng. Triệu Thiên Dương cũng nghĩ về Bạch Hiểu Tình, thời gian dài như vậy, hắn đều không có thăm dò Bạch Hiểu Tình đối với Tử Tu là thái độ gì.

"Tiểu cao tử, ngươi nói Bạch Hiểu Tình đối Tử Tu rốt cuộc là như thế nào, hiện tại trẫm thật là có chút lo lắng."

Con trai của mình như thế nào, Triệu Thiên Dương hiểu rõ, nhưng Bạch Hiểu Tình hắn cũng không rõ, nhìn như có tình, nhưng lại giống như vô tình.

"Bệ hạ, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Bạch cô nương có thể khiến điện hạ thay đổi nhiều như vậy, mặc kệ nàng yêu hay không yêu điện hạ, chỉ cần có thể luôn luôn hầu ở bên người điện hạ là đủ rồi không phải sao, chúng ta làm gì phải để ý nhiều như vậy."

Trước kia điện hạ có bao nhiêu sao lạnh lùng, hắn rất rõ ràng, nhưng hiện tại bởi vì có sự tồn tại của Bạch Hiểu Tình, ít nhiều có thể cảm giác được trên người điện hạ có chút nhân khí.

"Ngươi nói cũng đúng, chỉ là ta sợ hoàng nhi sẽ lại bị tổn thương, hoàng nhi tuy rằng kiên cường nhưng cũng không chịu nổi thương tổn lần nữa."

Năm đó sự tình Lam Ngọc Nhi hắn đều biết, nhưng có một số việc hắn lại không thể nhúng tay, dù sao đó là chuyện tình cảm, cho dù hắn miễn cưỡng Lam Ngọc Nhi ở lại bên người Tử Tu, Tử Tu cũng sẽ không thể hạnh phúc.

"Bệ hạ yên tâm. Ông trời sẽ không đối xử với điện hạ tàn nhẫn như vậy." Tuy rằng hắn cũng không phải cái gì đều tin tưởng thiên mệnh, nhưng giờ khắc này cũng chỉ có nói như vậy mới khiến bệ hạ yên tâm thôi.

"Đúng vậy, chỉ có thể hi vọng như vậy..."

Quên đi, dù sao mặc kệ thế nào, ít nhất có có thể khẳng định, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ không giống Lam Ngọc Nhi phản bội Tử Tu, điểm này là đủ rồi!

Bên kia, Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu chuẩn bị xuất hành

"Không cần mang nhiều như vậy, nếu như muốn cái gì, trên đường mua là được rồi. Hiện tại thời gian không còn sớm, ngày mai trời vừa sáng liền xuất phát, cho nên sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Tùy ý nhìn sắc trời, hôm nay ở trong cung lâu như vậy, trời đã tối rồi, nếu hiện tại không nghỉ ngơi, liền không có cách nào sáng mai lên đường, đến lúc đó, không biết Triệu Tử Hằng sẽ dùng thủ đoạn gì nữa.

Nghe Triệu Tử Tu nói xong, Bạch Hiểu Tình gật đầu, đã không có gì muốn thu thập, nàng tự nhiên liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ là người kia giữ chặt tay của nàng là có ý gì?

"Ta phải đi về ngủ." Ánh mắt dừng ở tay của hắn, ánh mắt Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt, thế nhưng rõ ràng là cảnh cáo, trong mắt nàng rõ ràng nói, ta muốn nghỉ ngơi, nhanh buông móng vuốt của ngươi ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

Nhưng lần này Triệu Tử Tu cũng hoàn toàn không thèm nhìn, dùng sức lôi kéo, đem nàng kéo vào trong lòng, vung tay lên tắt đèn, ôm Bạch Hiểu Tình lên giường nằm xuống, quả nhiên nên kiên định giữ nàng trong lòng

"Lệ Vương điện hạ, ngươi ôm ta ngủ như vậy, ngươi không sợ ta buổi tối thừa dịp ngươi ngủ giết ngươi?"

Bạch Hiểu Tình là rất hận, võ công không bằng hắn, chỉ có thể như vậy bị hắn khi dễ, thật sự là tức chết nàng! Nếu hiện tại võ công của nàng cao hơn hắn, nàng nhất định sẽ hành hung tên hỗn đản này.

"Nàng sẽ không! Nàng sẽ không dễ dàng giết người, bởi vì nàng chán ghét máu tanh."

Chẳng qua là ôm một cái, cũng không có chạm đến điểm mấu chốt của Bạch Hiểu Tình, cho dù là nàng khó chịu cũng sẽ chỉ cho hắn vài cái đánh, căn bản sẽ không ngoan tuyệt đến mức muốn mạng của hắn, hơn nữa hiện tại Triệu Tử Tu cũng không tin nàng có thể hạ quyết tâm giết hắn.

Tuy rằng không cảm thấy thật rõ ràng, nhưng Triệu Tử Tu cũng cảm giác được, từ ngày say rượu sau đó, Bạch Hiểu Tình giống như đối với hắn có một chút áy náy không rõ ràng, cho nên, hắn tự nhiên là muốn hảo hảo lợi dụng một chút.

Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảm thấy, bị người khác hiểu thấu cũng không phải không tốt, tựa như hiện tại, bị Triệu Tử Tu hiểu rõ như vậy, hắn biết không chạm đến điểm cuối của nàng, nàng sẽ không thật sự động thủ.

Cho nên hiện tại hắn cũng chỉ hơi chút chiếm tiện nghi, cũng không thật sự làm chuyện nàng không thể chấp nhận, để cho nàng muốn tìm lý do để động thủ.

" Võ công của nàng không bằng ta, muốn giãy dụa cũng có chút khó, hay là nàng muốn bị điểm huyệt đạo, ta thấy nàng vẫn nên ngoan ngoãn ngủ đi. Đừng nói là kỳ thực nàng không muốn ngủ, mà là muốn lại 'Cường bạo' ta một lần nữa?"

Triệu Tử Tu nhàn nhạt nói một câu, lập tức khiến Bạch Hiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, bị điểm trụ huyệt đạo, qua ngày mai sẽ khó chịu muốn chết!?

Còn cái gì mà lại "Cường bạo" hắn một lần, đáng chết! Quả nhiên là uống rượu tự hại mình mà!

Xem Triệu Tử Tu đắc ý, hung hăng ở trên cổ hắn cắn một ngụm, nhắm mắt lại ngủ! Mắt không thấy tâm không phiền!

Bạch Hiểu Tình tức giạn cũng không sao, cuối cùng, Triệu Tử Tu vẫn là ánh mắt ôn nhu, thời gian dài như vậy xem ra nàng rốt cục có chút quen với hắn, không uổng công hắn vài ngày nay giở trò vô lại a.

Không, có lẽ không phải là do gần đây hắn chơi xấu, mà là sau ngày đó, vì hắn không giãy dụa bị nàng "Chà đạp" một đêm, quan hệ giữa bọn họ liền trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nhớ tới đêm hôm đó, Triệu Tử Tu lại có điểm rục rịch, dù sao chỉ có thể xem mà không thể ăn, mỹ nhân nằm trong lòng mà vẫn không thể làm gì thật là có chút khó chịu.

Tuy rằng bản thân chịu đựng rất khó chịu, nhưng hắn có thể xác định, nếu hiện tại bản thân thật làm gì, hắn tuyệt đối sẽ bị Bạch Hiểu Tình đá xuống giường, hoàn toàn cũng không có một điểm thủ hạ lưu tình. Thậm chí là càng nghiêm trọng, đến lúc đó khó chịu vẫn sẽ là bản thân đi.

"Tình nhi, nàng chừng nào mới nhìn thấy tâm của ta a, khi nào thì mới nguyện ý tiếp nhận ta." Điểm huyệt ngủ Bạch Hiểu Tình, xác định nàng sẽ không nghe được cái gì, Triệu Tử Tu lần đầu tiên ở của nàng trước mặt bộc lộ tâm tình.

Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, hai người liền như vậy nặng nề ngủ.

Thời điểm tỉnh lại trời đã hơi sáng, đẩy đẩy người bên cạnh, nếu không xuất phát, nói không chừng Triệu Tử Hằng thật sự sẽ tìm đến mang đến phiền toái.

"Lệ Vương điện hạ, chúng ta nên xuất phát thôi."

Cảm giác được cánh tay bên hông ôm bản thân càng ngày càng chặt, Bạch Hiểu Tình nhăn mày, đã tỉnh vì sao không đứng dậy? Chẳng lẽ đường đường là Lệ Vương điện hạ cũng có thói quen ngủ nướng?

"Bảo ta Tử Tu."

Mỗi lần nghe Bạch Hiểu Tình kêu bản thân là Lệ Vương điện hạ, Triệu Tử Tu liền cảm thấy phi thường không thoải mái, luôn cảm thấy cách nàng xưng hô kéo ra khoảng cách rất lớn, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy phi thường khó chịu!

"Ngài là Vương gia. Mà ta chỉ là hộ vệ của ngài. Xưng hô như ngài vừa nói có phải có chút không ổn hay không?"

Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, nhắc nhở thân phận của hắn, đồng thời cũng nhắc nhở hắn khoảng cách của hai người, hiện tại bọn họ cũng không có quan hệ thân mật như vậy.

"Không được bảo ta là Lệ Vương điện hạ, cũng không cho kêu ngài."

Phàm là cách xưng hô có thể kéo ra khoảng cách của hai người hắn đều không thích, giống như hắn không muốn ở trước mặt của nàng tự xưng bổn vương, nàng là nữ nhân của hắn, không phải là hạ nhân!

Hắn không thích hai người có khoảng cách xa như vậy, trong lòng hắn thật sự có nàng, làm sao có thể chịu được nàng đối với bản thân lãnh đạm như vậy lần nữa!

"Triệu Tử Tu, sáng tinh mơ ngươi nổi điên cái gì!"

Đáng chết, hai tay bên hông vậy mà càng thêm dùng sức, đều muốn đem thắt lưng của nàng cắt đứt!

Nam nhân đáng chết này thật sự không phải là muốn giết nàng chứ, thế nhưng dùng sức nhiều như vậy, nếu đổi thành nữ tử nhu nhược khác sẽ trực tiếp bị hắn ôm chết!

"Ta nói, bảo ta Tử Tu. Ta tự nhiên buông nàng ra."

Nháy mắt, Bạch Hiểu Tình mặt đen xuống, đây là có ý tứ gì, vì sao mấy ngày nay càng ngày càng không bình thường, người này thật sự là Lệ vương ngoan lệ, tàn nhẫn thị huyết sao!?

"Lệ Vương điện hạ, ta nói ngươi không cần thiết vì sự tình lúc trước để ý, mọi người đều là người trưởng thành..."

Bạch Hiểu Tình ý đồ thuyết phục Triệu Tử Tu, dù sao chuyện này bình thường đều là nữ nhân chịu thiệt, nàng đều không để ý, Triệu Tử Tu còn để ý làm gì.

Lại nói lúc trước thời điểm bản thân bị hắn xem hết nàng đều không có muốn hắn phụ trách, hiện tại một đại nam nhân vậy mà muốn nàng phụ trách, có phải có chút kỳ quái không?

"Nàng cưỡng bức ta, ta làm sao lại không thèm để ý, nàng nói nàng không cần ta phụ trách, nhưng là ta không có nói không muốn nàng phụ trách. Đừng quên, là nàng hủy trong sạch của ta."

Mở mắt, Triệu Tử Tu nhìn chằm chằm vào nàng, không cho phép nàng lùi bước, hắn biết Bạch Hiểu Tình, một khi nàng lùi bước trở về, mọi việc hắn làm trong khoảng thời gian này toàn bộ đều uổng phí, cho nên tuyệt đối không thể!

Hủy trong sạch của hắn!?

Nháy mắt, Bạch Hiểu Tình xúc động muốn chửi thề, Triệu Tử Tu hắn vẫn là nam nhân sao, vậy mà muốn một nữ nhân phụ trách!? Còn có nam nhân đáng chết này vậy mà nói nàng hủy trong sạch của hắn!?

"Buông ta ra!"

Híp mắt, Bạch Hiểu Tình trong thanh âm mang theo một tia uy hiếp. Rất có một bộ ngươi không buông tay ta liền trực tiếp chém chết của ngươi ý tứ hàm xúc, nhưng là hiện tại rõ ràng là đã dọa không được Triệu Tử Tu.

"Nàng kêu ta một tiếng Tử Tu ta liền buông ra."

Về vấn đề xưng hô, Triệu Tử Tu vẫn rất chấp nhất, hơn nữa là phi thường bất mãn, Bạch Hiểu Tình gọi hắn Lệ Vương điện hạ, kêu Triệu Tử Hằng là thái tử điện hạ, căn bản là không có gì khác biệt!

Mà lúc này ngoài cửa phòng ám nhất cùng lão quản gia vụng trộm cười, bọn họ lần đầu tiên biết chủ tử cũng có thể vô lại như vậy, thật là làm khó Bạch cô nương, bất quá hiện tại bọn họ cũng rất vui khi việc thành a.

Phẫn nộ trừng mắt Triệu Tử Tu, thấy hắn hoàn toàn không có ý buông tay, Bạch Hiểu Tình bực mình, cuối cùng rơi vào đường cùng, chỉ phải mở miệng, "Tử... Tử Tu."

Tuy rằng là bức bách, nhưng có thể nghe được đối phương kêu tên của bản thân, Triệu Tử Tu vẫn rất hài lòng, cuối cùng buông tay ra.

Hơn nữa nghe được người trong lòng kêu tên của hắn, Triệu Tử Tu trong lòng có cảm giác ấm áp, cảm giác này nói là nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy phi thường thoải mái.

Bạch Hiểu Tình thở phì phò trực tiếp xông ra ngoài, nếu không mau trốn ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương