Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
-
Chương 147: Thay đổi
Edit: susublue
Bởi vì cần được chỉnh đốn, cho nên Bạch Hiểu Tình đang sửa sang lại từng bước...
Trong lâu tổng cộng có hai trăm năm mươi bảy cô nương, cho nên nàng muốn biết nguyện vọng của từng người.
Cho nên nàng dùng giấy để thực hiện nhiệm vụ gian khổ này, sau đó để người làm xét duyệt, xem suy nghĩ của các cô nương.
Nàng nghĩ bán thân thì nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền cho nên vì mưu sinh bọn họ sẽ không dừng lại, như vậy lúc nàng huấn luyện thì những người này có thể giao dịch.
Nhưng có vài chỗ còn cần phải cải thiện, cho nên bắt đầu điều chỉnh từ đây là tốt nhất.
Nàng suy nghĩ, sau đó để Thẩm Vạn Xuân phát mấy tờ giấy này xuống, sau đó bắt đầu lên kế hoạch mới, rồi đợi biết suy nghĩ của các nàng.
"Thẩm lão bản, ngươi không cần nghi ngờ việc ta làm, ngươi làm xong thì sẽ biết tại sao!" Nàng bình tĩnh nói, như đã liệu trước hắn sẽ đến hỏi nàng lý do vậy.
"Được, ta mỏi mắt mong chờ!"
Thẩm Vạn Xuân đi xuống, tuy rằng chuyện hôm nay hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là làm theo lời Bạch Hiểu Tình lời, sau đó nhìn xem thử nàng có bản lĩnh gì.
Nguyên tắc làm việc của Bạch Hiểu Tình chính là bố trí mọi việc hoàn hảo sau đó lại lại suy nghĩ bước tiếp theo, nàng lên ý tưởng cho toàn bộ kế hoạch.
Nhưng nghe thấy tin Lệ Vương muốn xuất chinh lại làm nàng chấn động, sao đột nhiên lại muốn xuất chinh?
Nàng vội vàng về Vương phủ thì nhìn thấy Triệu Tử Tu đã mặc xong khôi giáp, chỉ chờ đợi xuất phát.
Nếu không phải ám vệ vô tình để lộ tin tức thì có phải là nàng cũng sẽ không thể gặp được hắn không? Nam nhân này thật đáng chết!
"Sao chàng có thể đi như vậy?" Nàng hung tợn hỏi hắn, nhưng hắn lại cười không đứng đắn.
"Đồ ngốc, cũng không phải là không trở lại? Chỉ đi ra ngoài đánh trận thôi!" Nàng không phải là tiểu nữ nhân, nàng sẽ không khóc lóc níu kéo hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.
"Ta không nỡ xa chàng!" Nàng trả lời thẳng thắn, quả thật là không nỡ để hắn đi như vậy, hơn nữa trên chiến trường không biết an nguy ra sao.
"Ta biết nàng không nỡ nên đêm nay đừng đến Vạn Xuân Các, ở nhà với ta."Hôm nay là ngày bọn họ ly biệt.
Bạch Hiểu Tình không phải người ngốc, nàng là người biết nặng nhẹ cho nên sau khi hắn nói như vậy nàng liền nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Tử Tu cũng không giấu được cảm xúc nữa ôm nữ nhân mình yêu vào lòng, diẽn*dann&lle3<quýdoonn từng hồi ức đều đọng lại trong lòng bọn họ.
Có đôi khi bọn họ thật sự hi vọng thời gian có thể quay trở lại, như vậy, ít nhất cũng sẽ trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, sống tự tại một chút thì sẽ không cần phải tiếc nuối như vậy.
Đối với Triệu Tử Tu mà nói, hắn chỉ hận mình không biết quý trọng từng giây từng phút ở cùng nàng.
"Ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng trở về!" Bạch Hiểu Tình ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, trong lòng cực kỳ lo lắng, rốt cục nàng đã hiểu vì sao nữ nhân cổ đại lại như vậy.
Lúc trượng phu ở bên ngoài thì làm sao các nàng có thể yên lòng được?
"Ta biết, cho nên ta sẽ mau chóng trở lại, trong khoảng thời gian này, nếu nàng muốn làm cái gì thì cứ việc dặn dò người trong Vương phủ đi làm, ta đã dặn quản gia phải phối hợp tốt rồi!"
Triệu Tử Tu lo lắng mọi thứ rất chu toàn, đối với chuyện liên quan đến nàng, hắn đều phải chuẩn bị thật tốt.
"Được, ta biết rồi!" Bạch Hiểu Tình cảm động, sau khi đến đây, những gì hắn làm cho nàng nàng là người hiểu rõ nhất cho nên nàng mới cảm thấy hắn đối xử quá tốt với nàng.
"Nàng hiểu thì tốt rồi!" Triệu Tử Tu biết nàng sẽ hiểu lòng hắn.
"Đêm nay, ta ở cùng chàng được không?" Bạch Hiểu Tình có chút ngượng ngùng mở miệng, ý trong câu nói rõ ràng là tình nguyện.
Triệu Tử Tu nghĩ tới chuyện tối hôm qua còn chưa làm xong, cơ thể lại nóng lên, hắn ôm lấy nàng, sau đó đưa nàng về phòng.
"Tử Tu, hiện tại là ban ngày!" Bạch Hiểu Tình thẹn thùng nói một câu, người khác đều nhìn thấy, như vậy thì kêu nàng làm sao nhìn người đây?
"Nàng cũng biết là ban ngày, nhưng ban ngày cũng có thể làm chuyện có ý nghĩa!" Triệu Tử Tu nói một câu, cửa liền đóng lại, tất cả ám vệ đều lui ra.
Bạch Hiểu Tình cầm lấy cổ áo của hắn, sau đó nhìn hắn từ từ đặt mình xuống giường.
Cúi người, hôn lên môi của nàng, dịu dàng mà lưu luyến.
"Ưm!"
Lửa nóng của hắn đến nhanh lạ thường, thổi quét toàn bộ cảm xúc của nàng, nàng bất giác ôm lấy cổ hắn, sau đó càng hôn càng sâu.
"Tiểu yêu tinh, đúng là nàng đến để tra tấn ta!" Hắn nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng, sau đó cũng cởi toàn bộ quần áo của mình, hai người đối diện với nhau rất chân thành.
"Chàng nhìn cái gì, xoay mặt đi!" Nàng thẹn thùng che kín thân thể của mình.
"Cũng không phải chưa từng nhìn, ngoan, đừng thẹn thùng, nàng như vậy là đẹp nhất!" Nói xong liền bắt đầu giở trò với nàng.
Từ chiều đến tối, nhất định là không ngừng không nghỉ, cho nên người hầu tự giác đưa bữa tối đến phòng.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Bạch Hiểu Tình sờ giường lạnh như băng thì biết hắn đã đi.
Nàng cũng nên trở về Vạn Xuân Các nhìn xem những người đó có là theo ý của nàng không.
Nhưng toàn thân của nàng đều đau nhức, xem ra thật sự không thể túng dục quá độ!
Vạn Xuân Các lại được chỉnh đốn một lần nữa, toàn bộ đều không lộn xộn như trước nữa, tốc độ của Thẩm Vạn Xuân cũng thật sự rất nhanh, Vạn Xuân Các thay đổi được như vậy cũng phải bội phục quyết tâm nhanh chóng giải quyết mọi việc của hắn.
Nhưng làm thế nào để khiến bọn quan viên đến Vạn Xuân Các đây?
Có rồi, biến nơi này trở nên cao cấp là được rồi? Chỉ cần trở nên cao cấp thì bọn họ sẽ tự giác chen lấn nhau đến đây.
Nàng nói ý tưởng này cho Thẩm Vạn Xuân nghe, Thẩm Vạn Xuân cũng nhìn Bạch Hiểu Tình với cặp mắt khác xưa, hắn cảm thấy Bạch Hiểu Tình là người rất giỏi.
Sau đó liền bắt tay vào sửa chữa cho phù hợp với quan viên phú hào, bọn họ cũng là người học văn cho nên mới như vậy, hơn nữa điều này cũng tượng trưng cho địa vị.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Vạn Xuân thật sự rất lợi hại, chỉ trong một ngày mà toàn bộ đều đã được sắp xếp đâu vào đó, ngay cả nàng cũng cảm thấy khó tin, thật sự rất giỏi.
Ngày khai trương của Vạn Xuân Các nhanh chóng đến, mọi quan viên đều nghe nói đó là nơi đại biểu cho thân phận địa vị cho nên liền ào ạt muốn đến để tiêu tiền.
Vương gia cũng nói chỗ này không tệ, nơi của quan viên là nửa phía sau Vạn Xuân Các, được thiết kế tách biệt hoàn toàn cho nên không ảnh hưởng lẫn nhau.
Sau đó Bạch Hiểu Tình từng bước những huấn luyện những cô nương có tố chất thành người thanh nhã, hoặc là thành nhân viên phục vụ.
Trước kia các cô nương đều cảm thấy bước vào thanh lâu là vạn kiếp bất phục, nhưng hiện tại bọn họ lại thấy đi vào thanh lâu cũng không phải chuẩn bị bước vào quan gia, cho nên liền rất vui vẻ, cũng rất dụng tâm phục vụ.
Con người tốt, tâm trạng hảo, ý chí làm ăn buôn bán cũng tốt, có ý chí làm ăn thì sẽ thành công.
Rốt cục Thẩm Vạn Xuân đã biết nàng lợi hại như nào, nhưng hắn vẫn không thể buông tay, nàng còn chưa từng lộ diện lần nào đâu!
"Ta biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, không phải là muốn ta ra làm hoa khôi sao? Ta sẽ đi!" Bạch Hiểu Tình buồn bực nói, nam nhân này thật đáng chết, không cho bản thân mình phạm sai lầm dù chỉ một chút.
"Tốt lắm, ta chờ mong màn diễn xuất đặc sắc của ngươi!" Nên là màn diễn xuất đặc sắc, nếu không, nàng sẽ làm hắn tức chết.
Sau đó Thẩm Vạn Xuân truyền tin hoa khôi sắp ra ngoài tiếp khách, bức màn thần bí sắp bị vạch trần.
Bạch Hiểu Tình nghĩ nếu nàng không làm được tới mức mọi người chờ mong thì sao?
Không ai biết khi nàng rảnh rỗi lại bắt đầu nhớ đến nam nhân đang ở phương xa kia, dien^dann&lle3quysdo0nn sau đó liền bắt đầu tự lẩm bẩm, nếu rời khỏi Vạn Xuân Các thì có phải sẽ có thể đi tìm hắn không?
Nhưng cũng không biết hắn đang ở đâu, trước khi đi hắn đã giấu hành tung của mình, nhất là ám vệ, hắn còn cảnh cáo bọn họ, nên bọn họ vốn cũng không biết hắn đi đâu, đây mới là chuyện đau đầu nhất.
"Ai, Triệu Tử Tu, chàng đúng là tên khốn, nếu không muốn ta đi tìm chàng thì sau này đừng trở lại nữa!" Nàng tự thì thào một mình, ám vệ nói nàng ghi chép lại việc làm trong một ngày của nàng, sau đó có thể dùng bồ câu đưa tin cho Vương gia, nghe bọn họ nói thế, tay nàng run lên.
Nhưng vẫn ghi chi tiết lại, đợi đến khi Triệu Tử Tu nhìn thấy thì chỉ biết cười, nha đầu này, trong lòng vẫn mang thù.
Bạch Hiểu Tình suốt ngày vắt hết óc nghĩ làm sao để biểu diễn cho tốt.
Nàng cảm thấy nếu không biểu diễn tốt thì Thẩm Vạn Xuân sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống nàng, quan trọng nhất là hắn sẽ không dừng việc dò xét nàng, thật là phiền!
"Tiểu thư, ngươi phiền não cái gì? Muốn trang điểm sao?"
Nàng nhìn thoáng qua tiểu nha đầu, vừa định nói, buổi tối trang điểm làm gì, nhưng nàng đã sai rồi, ở thanh lâu buổi tối mới là lúc để buôn bán, trách không được mà?
"Không cần, ta muốn ngủ, các ngươi muốn làm gì thì làm đi!" Nàng không hề có tác phong của một hoa khôi, tâm trạng rất tốt còn có thể nhàn hạ thêm vài ngày, không hề nóng nảy dù chỉ một chút.
"Dạ, tiểu thư, nô tì lui xuống!" Tiểu nha đầu cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia hoa khôi đều phải trang điểm rất lâu, sau đó bắt đầu tiếp khách, chẳng lẽ hoa khôi này ngoại lệ sao? Vận mệnh nàng thật tốt!
Đương nhiên Bạch Hiểu Tình không biết tiểu nha đầu nghĩ gì, nhưng nàng lại biết Thẩm Vạn Xuân nhất định sẽ tức chết.
"Bạch cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết bản thân nên bắt đầu chuẩn bị sao?" Tuy rằng nàng không cần thiết ra ngoài mỗi ngày nhưng lâu lâu vẫn phải xuất hiện? Nếu không nàng nên nói thế nào với lão bản đây?
"Thẩm lão bản sao, ngươi không nên gấp gáp, ngươi nói hoa khôi bị bệnh là được rồi!" Nàng cười hì hì nói, nàng thật sự rất mệt, bởi vì mấy ngày nay nàng chưa hề nghỉ ngơi, nhất là khi Triệu Tử Tu không ở đây, nàng rất nhớ hắn.
"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta chờ mong màn biểu diễn của ngươi!"
"Nhất định, nhất định!"
Bởi vì cần được chỉnh đốn, cho nên Bạch Hiểu Tình đang sửa sang lại từng bước...
Trong lâu tổng cộng có hai trăm năm mươi bảy cô nương, cho nên nàng muốn biết nguyện vọng của từng người.
Cho nên nàng dùng giấy để thực hiện nhiệm vụ gian khổ này, sau đó để người làm xét duyệt, xem suy nghĩ của các cô nương.
Nàng nghĩ bán thân thì nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền cho nên vì mưu sinh bọn họ sẽ không dừng lại, như vậy lúc nàng huấn luyện thì những người này có thể giao dịch.
Nhưng có vài chỗ còn cần phải cải thiện, cho nên bắt đầu điều chỉnh từ đây là tốt nhất.
Nàng suy nghĩ, sau đó để Thẩm Vạn Xuân phát mấy tờ giấy này xuống, sau đó bắt đầu lên kế hoạch mới, rồi đợi biết suy nghĩ của các nàng.
"Thẩm lão bản, ngươi không cần nghi ngờ việc ta làm, ngươi làm xong thì sẽ biết tại sao!" Nàng bình tĩnh nói, như đã liệu trước hắn sẽ đến hỏi nàng lý do vậy.
"Được, ta mỏi mắt mong chờ!"
Thẩm Vạn Xuân đi xuống, tuy rằng chuyện hôm nay hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là làm theo lời Bạch Hiểu Tình lời, sau đó nhìn xem thử nàng có bản lĩnh gì.
Nguyên tắc làm việc của Bạch Hiểu Tình chính là bố trí mọi việc hoàn hảo sau đó lại lại suy nghĩ bước tiếp theo, nàng lên ý tưởng cho toàn bộ kế hoạch.
Nhưng nghe thấy tin Lệ Vương muốn xuất chinh lại làm nàng chấn động, sao đột nhiên lại muốn xuất chinh?
Nàng vội vàng về Vương phủ thì nhìn thấy Triệu Tử Tu đã mặc xong khôi giáp, chỉ chờ đợi xuất phát.
Nếu không phải ám vệ vô tình để lộ tin tức thì có phải là nàng cũng sẽ không thể gặp được hắn không? Nam nhân này thật đáng chết!
"Sao chàng có thể đi như vậy?" Nàng hung tợn hỏi hắn, nhưng hắn lại cười không đứng đắn.
"Đồ ngốc, cũng không phải là không trở lại? Chỉ đi ra ngoài đánh trận thôi!" Nàng không phải là tiểu nữ nhân, nàng sẽ không khóc lóc níu kéo hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.
"Ta không nỡ xa chàng!" Nàng trả lời thẳng thắn, quả thật là không nỡ để hắn đi như vậy, hơn nữa trên chiến trường không biết an nguy ra sao.
"Ta biết nàng không nỡ nên đêm nay đừng đến Vạn Xuân Các, ở nhà với ta."Hôm nay là ngày bọn họ ly biệt.
Bạch Hiểu Tình không phải người ngốc, nàng là người biết nặng nhẹ cho nên sau khi hắn nói như vậy nàng liền nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Tử Tu cũng không giấu được cảm xúc nữa ôm nữ nhân mình yêu vào lòng, diẽn*dann&lle3<quýdoonn từng hồi ức đều đọng lại trong lòng bọn họ.
Có đôi khi bọn họ thật sự hi vọng thời gian có thể quay trở lại, như vậy, ít nhất cũng sẽ trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, sống tự tại một chút thì sẽ không cần phải tiếc nuối như vậy.
Đối với Triệu Tử Tu mà nói, hắn chỉ hận mình không biết quý trọng từng giây từng phút ở cùng nàng.
"Ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng trở về!" Bạch Hiểu Tình ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, trong lòng cực kỳ lo lắng, rốt cục nàng đã hiểu vì sao nữ nhân cổ đại lại như vậy.
Lúc trượng phu ở bên ngoài thì làm sao các nàng có thể yên lòng được?
"Ta biết, cho nên ta sẽ mau chóng trở lại, trong khoảng thời gian này, nếu nàng muốn làm cái gì thì cứ việc dặn dò người trong Vương phủ đi làm, ta đã dặn quản gia phải phối hợp tốt rồi!"
Triệu Tử Tu lo lắng mọi thứ rất chu toàn, đối với chuyện liên quan đến nàng, hắn đều phải chuẩn bị thật tốt.
"Được, ta biết rồi!" Bạch Hiểu Tình cảm động, sau khi đến đây, những gì hắn làm cho nàng nàng là người hiểu rõ nhất cho nên nàng mới cảm thấy hắn đối xử quá tốt với nàng.
"Nàng hiểu thì tốt rồi!" Triệu Tử Tu biết nàng sẽ hiểu lòng hắn.
"Đêm nay, ta ở cùng chàng được không?" Bạch Hiểu Tình có chút ngượng ngùng mở miệng, ý trong câu nói rõ ràng là tình nguyện.
Triệu Tử Tu nghĩ tới chuyện tối hôm qua còn chưa làm xong, cơ thể lại nóng lên, hắn ôm lấy nàng, sau đó đưa nàng về phòng.
"Tử Tu, hiện tại là ban ngày!" Bạch Hiểu Tình thẹn thùng nói một câu, người khác đều nhìn thấy, như vậy thì kêu nàng làm sao nhìn người đây?
"Nàng cũng biết là ban ngày, nhưng ban ngày cũng có thể làm chuyện có ý nghĩa!" Triệu Tử Tu nói một câu, cửa liền đóng lại, tất cả ám vệ đều lui ra.
Bạch Hiểu Tình cầm lấy cổ áo của hắn, sau đó nhìn hắn từ từ đặt mình xuống giường.
Cúi người, hôn lên môi của nàng, dịu dàng mà lưu luyến.
"Ưm!"
Lửa nóng của hắn đến nhanh lạ thường, thổi quét toàn bộ cảm xúc của nàng, nàng bất giác ôm lấy cổ hắn, sau đó càng hôn càng sâu.
"Tiểu yêu tinh, đúng là nàng đến để tra tấn ta!" Hắn nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng, sau đó cũng cởi toàn bộ quần áo của mình, hai người đối diện với nhau rất chân thành.
"Chàng nhìn cái gì, xoay mặt đi!" Nàng thẹn thùng che kín thân thể của mình.
"Cũng không phải chưa từng nhìn, ngoan, đừng thẹn thùng, nàng như vậy là đẹp nhất!" Nói xong liền bắt đầu giở trò với nàng.
Từ chiều đến tối, nhất định là không ngừng không nghỉ, cho nên người hầu tự giác đưa bữa tối đến phòng.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Bạch Hiểu Tình sờ giường lạnh như băng thì biết hắn đã đi.
Nàng cũng nên trở về Vạn Xuân Các nhìn xem những người đó có là theo ý của nàng không.
Nhưng toàn thân của nàng đều đau nhức, xem ra thật sự không thể túng dục quá độ!
Vạn Xuân Các lại được chỉnh đốn một lần nữa, toàn bộ đều không lộn xộn như trước nữa, tốc độ của Thẩm Vạn Xuân cũng thật sự rất nhanh, Vạn Xuân Các thay đổi được như vậy cũng phải bội phục quyết tâm nhanh chóng giải quyết mọi việc của hắn.
Nhưng làm thế nào để khiến bọn quan viên đến Vạn Xuân Các đây?
Có rồi, biến nơi này trở nên cao cấp là được rồi? Chỉ cần trở nên cao cấp thì bọn họ sẽ tự giác chen lấn nhau đến đây.
Nàng nói ý tưởng này cho Thẩm Vạn Xuân nghe, Thẩm Vạn Xuân cũng nhìn Bạch Hiểu Tình với cặp mắt khác xưa, hắn cảm thấy Bạch Hiểu Tình là người rất giỏi.
Sau đó liền bắt tay vào sửa chữa cho phù hợp với quan viên phú hào, bọn họ cũng là người học văn cho nên mới như vậy, hơn nữa điều này cũng tượng trưng cho địa vị.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Vạn Xuân thật sự rất lợi hại, chỉ trong một ngày mà toàn bộ đều đã được sắp xếp đâu vào đó, ngay cả nàng cũng cảm thấy khó tin, thật sự rất giỏi.
Ngày khai trương của Vạn Xuân Các nhanh chóng đến, mọi quan viên đều nghe nói đó là nơi đại biểu cho thân phận địa vị cho nên liền ào ạt muốn đến để tiêu tiền.
Vương gia cũng nói chỗ này không tệ, nơi của quan viên là nửa phía sau Vạn Xuân Các, được thiết kế tách biệt hoàn toàn cho nên không ảnh hưởng lẫn nhau.
Sau đó Bạch Hiểu Tình từng bước những huấn luyện những cô nương có tố chất thành người thanh nhã, hoặc là thành nhân viên phục vụ.
Trước kia các cô nương đều cảm thấy bước vào thanh lâu là vạn kiếp bất phục, nhưng hiện tại bọn họ lại thấy đi vào thanh lâu cũng không phải chuẩn bị bước vào quan gia, cho nên liền rất vui vẻ, cũng rất dụng tâm phục vụ.
Con người tốt, tâm trạng hảo, ý chí làm ăn buôn bán cũng tốt, có ý chí làm ăn thì sẽ thành công.
Rốt cục Thẩm Vạn Xuân đã biết nàng lợi hại như nào, nhưng hắn vẫn không thể buông tay, nàng còn chưa từng lộ diện lần nào đâu!
"Ta biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, không phải là muốn ta ra làm hoa khôi sao? Ta sẽ đi!" Bạch Hiểu Tình buồn bực nói, nam nhân này thật đáng chết, không cho bản thân mình phạm sai lầm dù chỉ một chút.
"Tốt lắm, ta chờ mong màn diễn xuất đặc sắc của ngươi!" Nên là màn diễn xuất đặc sắc, nếu không, nàng sẽ làm hắn tức chết.
Sau đó Thẩm Vạn Xuân truyền tin hoa khôi sắp ra ngoài tiếp khách, bức màn thần bí sắp bị vạch trần.
Bạch Hiểu Tình nghĩ nếu nàng không làm được tới mức mọi người chờ mong thì sao?
Không ai biết khi nàng rảnh rỗi lại bắt đầu nhớ đến nam nhân đang ở phương xa kia, dien^dann&lle3quysdo0nn sau đó liền bắt đầu tự lẩm bẩm, nếu rời khỏi Vạn Xuân Các thì có phải sẽ có thể đi tìm hắn không?
Nhưng cũng không biết hắn đang ở đâu, trước khi đi hắn đã giấu hành tung của mình, nhất là ám vệ, hắn còn cảnh cáo bọn họ, nên bọn họ vốn cũng không biết hắn đi đâu, đây mới là chuyện đau đầu nhất.
"Ai, Triệu Tử Tu, chàng đúng là tên khốn, nếu không muốn ta đi tìm chàng thì sau này đừng trở lại nữa!" Nàng tự thì thào một mình, ám vệ nói nàng ghi chép lại việc làm trong một ngày của nàng, sau đó có thể dùng bồ câu đưa tin cho Vương gia, nghe bọn họ nói thế, tay nàng run lên.
Nhưng vẫn ghi chi tiết lại, đợi đến khi Triệu Tử Tu nhìn thấy thì chỉ biết cười, nha đầu này, trong lòng vẫn mang thù.
Bạch Hiểu Tình suốt ngày vắt hết óc nghĩ làm sao để biểu diễn cho tốt.
Nàng cảm thấy nếu không biểu diễn tốt thì Thẩm Vạn Xuân sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống nàng, quan trọng nhất là hắn sẽ không dừng việc dò xét nàng, thật là phiền!
"Tiểu thư, ngươi phiền não cái gì? Muốn trang điểm sao?"
Nàng nhìn thoáng qua tiểu nha đầu, vừa định nói, buổi tối trang điểm làm gì, nhưng nàng đã sai rồi, ở thanh lâu buổi tối mới là lúc để buôn bán, trách không được mà?
"Không cần, ta muốn ngủ, các ngươi muốn làm gì thì làm đi!" Nàng không hề có tác phong của một hoa khôi, tâm trạng rất tốt còn có thể nhàn hạ thêm vài ngày, không hề nóng nảy dù chỉ một chút.
"Dạ, tiểu thư, nô tì lui xuống!" Tiểu nha đầu cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia hoa khôi đều phải trang điểm rất lâu, sau đó bắt đầu tiếp khách, chẳng lẽ hoa khôi này ngoại lệ sao? Vận mệnh nàng thật tốt!
Đương nhiên Bạch Hiểu Tình không biết tiểu nha đầu nghĩ gì, nhưng nàng lại biết Thẩm Vạn Xuân nhất định sẽ tức chết.
"Bạch cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết bản thân nên bắt đầu chuẩn bị sao?" Tuy rằng nàng không cần thiết ra ngoài mỗi ngày nhưng lâu lâu vẫn phải xuất hiện? Nếu không nàng nên nói thế nào với lão bản đây?
"Thẩm lão bản sao, ngươi không nên gấp gáp, ngươi nói hoa khôi bị bệnh là được rồi!" Nàng cười hì hì nói, nàng thật sự rất mệt, bởi vì mấy ngày nay nàng chưa hề nghỉ ngơi, nhất là khi Triệu Tử Tu không ở đây, nàng rất nhớ hắn.
"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta chờ mong màn biểu diễn của ngươi!"
"Nhất định, nhất định!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook