Hàn Ngu: Gặp Ai Đều Hốt
-
Chương 48
Xong cảnh quay đó, Bo Yong quá hướng đạo diễn Lee cùng biên kịch Song nói chuyện hắn qua Trung để tham gia đóng phim. Lúc đầu hắn cứ tưởng cả hai người sẽ phản đối hoặc rày la một trận cho Bo Yong nhưng hai người này lại có chút ủng hộ Bo Yong.
Đạo diễn Lee còn vỗ vai cười khoái chí nói "Bo Yong! Cậu đi qua đó nhớ thể hiện cho tốt vào!"
Biên kịch Song cũng liên tục khích lệ hắn, còn hỏi hắn phim đó thuộc thể loại gì, qua mấy chục câu hỏi vì sao của biên kịch Song làm hắn mất gần nửa giờ đồng hồ mới chịu buông tha cho hắn.
Bên cạnh hắn quản lý Kim thì thấy được sự bất ngờ của Bo Yong cũng thuận theo mà giải thích
"Cậu nên làm quen đi! Dù sao đại hàn dân quốc cũng là quốc gia coi trọng thể diện!"
Nghe tới đây hắn cũng có điều ngộ ra, người ở quốc gia nào đều yêu nước và mong đất nước mình đạt được nhiều thành tích ở nước ngoài nên việc mà đạo diễn Lee cùng biên kịch Song cũng là thuận lý thành chương
Chào tạm biệt mọi người rồi hắn cũng ra về dù sao cũng không còn cảnh quay nào cả, quản lý Kim thì ở lại sắp xếp lịch cho Bo Yong ở đoàn phim Healer. Nếu như hắn qua Trung thì các cảnh quay bên này của hắn phải hoãn lại, việc sắp xếp lại là điều cần thiết.
Không những ở đoàn phim Healer mà còn bên đoàn phim của Pinochio, dù sao qua tháng cũng có vài cảnh quay của hắn.
Vừa ra công ty thì Park Min-young lại đuổi theo hắn
"Nè! Bo Yong!"
Nghe tiếng kêu hắn cũng dừng lại bước chân "Sao vậy? Người hầu cao cấp!"
Nghe được Bo Yong gọi mình là "Người hầu cao cấp" thì cô có chút giận nhưng mà lại tự hít thở thật sâu rồi kiềm chế, lấy từ trong giỏ xách ra rồi đút vào tay Bo Yong.
"Cầm đi! Qua Trung nhớ giữ gìn sức khỏe!"
Thứ mà Park Min-young đưa cho hắn là một cái khăn tay, hắn có chút không hiểu nhưng mà nhìn cái mặt có chút ngượng ngùng Park Min-young thì cũng hiểu ra.
Ngoác tay ra hiệu Park Min-young kề tai lại đây, Bo Yong hời cười cười giọng nhẹ nói
"Đừng yêu tôi đó!"
Nói xong câu này hắn cũng bỏ đi, để lại một mình đứng đó sờ xửng nhìn hắn bước đi.
"Nè! Cái đồ đáng ghét! Ai mà thèm thích cậu chứ!"
Tiếng của Park Min-young vang vọng đằng sau lừng càng làm hắn thấy cái cô nàng này dễ thương vô cùng. Chạy một mạch tới Sm, hắn hôm nay hẹn Yoona đi ăn tối.
Chạy tới Sm cũng đã chiều tà, hắn biết còn gần một khoảng thời gian nữa thì Yoona mới ra được phòng tập. Một tin nhắn gửi tới, là của Yoona, em ấy nói đợi em ấy một chút nữa thôi.
Hắn cũng tấp xe ở một nơi gần tòa nhà Sm, nhìn cây nhìn cỏ rồi kéo điếu thuốc trong nhàm chán thì một cái tình cờ lại tới đối với cuộc sống của hắn. Cái cô bé mà lần trước hắn đỡ rồi lần trước la toáng lên khi nhìn thấy hắn, bây giờ lại chạy lon ton trên đường, tay còn xách theo hai giỏ trái cây.
Nhìn từ cửa kính Bo Yong nhìn ra thì thấy người ở ngoài nhưng mà Irene ở ngoài lúc này thì chỉ thấy chiếc xe dừng ở đó.
Irene vừa mới từ siêu thị gần đó ra, cô mua một đống đồ ăn và đang rất vui vẻ dù sao hôm nay cô cũng được bố mẹ gửi lên một khoảng tiền để mua đồ ăn. Có đồ ăn thì tâm tình tự dưng sẽ vui sướng thôi.
Bo Yong qua khung kính nhìn cái cô gái xinh đẹp nhưng có chút lạnh lung này mà hắn trái tim lại rung động a, Bo Yong không được a. Mày đã có rất nhiều nữ nhân rồi nên tha cho em nó đi a.
Đúng lúc này một chiếc xe máy chạy từ sau chạy lại, Bo Yong lập tức biết chuyện không ổn lập tức hét lớn nhưng mà cũng vô dụng thôi, hắn có phải Super man đâu
Nơi hắn đậu xe là một khúc cua xuống dốc nên khi xe máy chạy từ đỉnh dốc xuống phải bo cua, mà cái cậu thanh niên thì chạy quá nhanh nên đã không né được Irene lúc này đang tung tăng trên đường.
Lập tức ra khỏi xe nhìn cậu thành niên đứng ở dưới dốc rồi cậu ta cũng bỏ chạy mà đi, Bo Yong lập tức chạy tới đỡ Irene dậy
"Nè cô bé! Em bị sao không!" Bo Yong ân cần đỡ lúc này Irene đang ngả trên đường.
Mấy quả cam trong bọc thì lăn hết cả xuống dưới, Irene lúc này thì đang ngồi ôm chân, chắc lúc nãy cậy kia chỉ đụng xượt qua phần chân của Irene thôi.
Cầm chân Irene lên nhìn thấy chỉ là bị trật thôi nên hắn cũng nhẹ nhàng mà thở ra. "Cô bé đau ở chân đúng không!"
Irene ngồi dưới đất chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có cảm giác là mình bị tông trúng rồi có người tới giúp, nghe người đó hỏi cô cũng vô thức mà gật đầu
"Ngồi đây nha! Đợi tôi một chút!" Nói xong câu này hắn chạy đi nhặt lại những trái cam lăn lông lốc trên đường. Dù con đường này ít người đi nhưng để mấy quả cam này trên đường cũng rất nguy hiểm.
Lượm tất cả lại mà vì quá nhiều nên hắn cởi áo khoắc ra để bỏ vào, chạy lại chổ Irene đang ngồi hắn cúi xuống nhìn lại chổ bị thường cũng thấy không quá nguy hiểm nhưng sẽ khó khăn cho đi lại đây vì nó đã bị sưng lên nhưng cũng không phải là chiệu chứng của gãy xương chỉ là bị trật chân mà hơi nặng chút thôi.
"Cô có thể tự đi được chứ!" giọng nói của hắn lúc này cũng rất nhẹ nhàng
Irene lắc đầu, cô tự dưng lúc nãy thấy cái người đàn ông này lượm lại từng trái cam còn không tiết áo của mình mà bỏ mấy quả cảm có chút dơ đó vào cũng khiến cô có cái nhìn khác về cái con người này, cũng không quá xấu xa như trước đây cô nghĩ.
"Cô người quen nào gần đây để tôi gọi tới giúp đỡ hoặc không tôi có thể đưa cô một đoạn!"
Irene không trả lời mà thử đứng lên nhưng lại lập tức té ngã, may mà Bo Yong tay mắt lanh lẹ nên đỡ cô kịp. Vì là tiếp xúc gần nên Bo Yong có thể cảm nhận mùi thơm trên cơ thể của Irene lúc này, một hương thơm ngào ngạt mang theo chút nhẹ nhàng. Biết động tác đỡ là ám mụi nên hắn cũng nhanh chóng mà buông tay.
"Cô không tự đi được đâu! Để tôi giúp cô một đoạn đường ha! Xe tôi ở trên kia!" Vừa nói Bo Yong vừa chỉ đến chổ mình đậu xe
Irene hơi suy nghĩ rồi nhìn qua gương mặt người đàn ông trước mặt này, rồi hơi cảm thấy sự chân thành muốn giúp nên cô cũng thuận theo mà gật đầu.
"Vậy để tôi đỡ cô lên xe nha!" Bo Yong cố gắng đỡ Irene dậy nhưng mà vừa nâng lên thì cô nàng nãy đã kêu lên đau đớn. Hắn cũng buông xuống mà chạy đi tới phía xe hơi của hắn rồi lái tới gần hơn.
"Vịn thật chặt nè!"
Nghe câu nói này của Bo Yong cô cũng chưa hiểu lắm thì mình đã bị xốc lên ôm trọn vào lòng, Bo Yong nhẹ nhàng đặt Irene lên ghế phụ rồi còn ân cần thắt dây an toàn cho nàng.
"Cô gắng thẳng chân ra! Như vậy sẽ đỡ đau hơn!"
Quay lại ghê tài xế, Bo Yong cũng cho xe chạy. Nhìn qua bên cạnh có chút ngại ngùng vì việc hồi nãy Irene hắn cũng lên tiếng để bầu không khí nó dễ chịu thêm chút
"Cô muốn đến đâu!"
Irene đang với dòng suy nghĩ của mình thì hơi giật mình vì âm thanh của Bo Yong
Thấy cái cô bé này không chăm chú nên hắn cũng hỏi lại "Cô muốn đến đâu!"
"À! Chở tôi đến cổng sau tòa nhà X!"
Hắn nghe được địa chỉ cũng khá quen thuộc, dù sao đây cũng là nơi ở của SNSD. Hơi chút tò mò, hắn quay đầu sang hỏi
"Tính ra chúng ta gặp nhau cũng khá nhiều lần nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô!"
"Tôi tên Irene!" Rồi cô ấy lại quay sang bức mấy ngón tay của mình
Thấy bầu không khí có cái gì đó sai sai nên hắn vẫn truy hỏi tiếp "Cô là idol à?"
"Không! Tôi chỉ mới là thực tập sinh thôi!"
Nghe vậy Bo Yong liền thốt lên "Hèn gì! Tôi tìm kiếm cô trên mạng mà không thấy! Lúc đó tôi nghĩ một idol xinh đẹp như vậy tại sao lại không nổi tiếng được nhỉ, cuối cùng thì ra chỉ là thực tập sinh!"
"Vậy anh là ai? Tôi ở Sm cũng lâu, biết cũng gần như hết mà vẫn không tìm thấy anh!"
Bo Yong nghe tới đây, có chút dừng lại vì hắn nghe được một lượng thông tin khá lớn "Cô tìm tôi!"
Nghe vậy Irene bên cạnh lập tức xua tay "Không! Không phải!"
"Cô đâu cần phản ứng kịch liệt như vậy! Tôi là nhạc sĩ nên chỉ đến SM khá ít lần!"
Lúc này Irene bên cạnh liền lẩm bẩm "Đến ít lần nhưng tại sao lần nào cũng gặp nhau hết vậy?" tất nhiên là nói mà không để bên cạnh Bo Yong nghe thấy.
Đạo diễn Lee còn vỗ vai cười khoái chí nói "Bo Yong! Cậu đi qua đó nhớ thể hiện cho tốt vào!"
Biên kịch Song cũng liên tục khích lệ hắn, còn hỏi hắn phim đó thuộc thể loại gì, qua mấy chục câu hỏi vì sao của biên kịch Song làm hắn mất gần nửa giờ đồng hồ mới chịu buông tha cho hắn.
Bên cạnh hắn quản lý Kim thì thấy được sự bất ngờ của Bo Yong cũng thuận theo mà giải thích
"Cậu nên làm quen đi! Dù sao đại hàn dân quốc cũng là quốc gia coi trọng thể diện!"
Nghe tới đây hắn cũng có điều ngộ ra, người ở quốc gia nào đều yêu nước và mong đất nước mình đạt được nhiều thành tích ở nước ngoài nên việc mà đạo diễn Lee cùng biên kịch Song cũng là thuận lý thành chương
Chào tạm biệt mọi người rồi hắn cũng ra về dù sao cũng không còn cảnh quay nào cả, quản lý Kim thì ở lại sắp xếp lịch cho Bo Yong ở đoàn phim Healer. Nếu như hắn qua Trung thì các cảnh quay bên này của hắn phải hoãn lại, việc sắp xếp lại là điều cần thiết.
Không những ở đoàn phim Healer mà còn bên đoàn phim của Pinochio, dù sao qua tháng cũng có vài cảnh quay của hắn.
Vừa ra công ty thì Park Min-young lại đuổi theo hắn
"Nè! Bo Yong!"
Nghe tiếng kêu hắn cũng dừng lại bước chân "Sao vậy? Người hầu cao cấp!"
Nghe được Bo Yong gọi mình là "Người hầu cao cấp" thì cô có chút giận nhưng mà lại tự hít thở thật sâu rồi kiềm chế, lấy từ trong giỏ xách ra rồi đút vào tay Bo Yong.
"Cầm đi! Qua Trung nhớ giữ gìn sức khỏe!"
Thứ mà Park Min-young đưa cho hắn là một cái khăn tay, hắn có chút không hiểu nhưng mà nhìn cái mặt có chút ngượng ngùng Park Min-young thì cũng hiểu ra.
Ngoác tay ra hiệu Park Min-young kề tai lại đây, Bo Yong hời cười cười giọng nhẹ nói
"Đừng yêu tôi đó!"
Nói xong câu này hắn cũng bỏ đi, để lại một mình đứng đó sờ xửng nhìn hắn bước đi.
"Nè! Cái đồ đáng ghét! Ai mà thèm thích cậu chứ!"
Tiếng của Park Min-young vang vọng đằng sau lừng càng làm hắn thấy cái cô nàng này dễ thương vô cùng. Chạy một mạch tới Sm, hắn hôm nay hẹn Yoona đi ăn tối.
Chạy tới Sm cũng đã chiều tà, hắn biết còn gần một khoảng thời gian nữa thì Yoona mới ra được phòng tập. Một tin nhắn gửi tới, là của Yoona, em ấy nói đợi em ấy một chút nữa thôi.
Hắn cũng tấp xe ở một nơi gần tòa nhà Sm, nhìn cây nhìn cỏ rồi kéo điếu thuốc trong nhàm chán thì một cái tình cờ lại tới đối với cuộc sống của hắn. Cái cô bé mà lần trước hắn đỡ rồi lần trước la toáng lên khi nhìn thấy hắn, bây giờ lại chạy lon ton trên đường, tay còn xách theo hai giỏ trái cây.
Nhìn từ cửa kính Bo Yong nhìn ra thì thấy người ở ngoài nhưng mà Irene ở ngoài lúc này thì chỉ thấy chiếc xe dừng ở đó.
Irene vừa mới từ siêu thị gần đó ra, cô mua một đống đồ ăn và đang rất vui vẻ dù sao hôm nay cô cũng được bố mẹ gửi lên một khoảng tiền để mua đồ ăn. Có đồ ăn thì tâm tình tự dưng sẽ vui sướng thôi.
Bo Yong qua khung kính nhìn cái cô gái xinh đẹp nhưng có chút lạnh lung này mà hắn trái tim lại rung động a, Bo Yong không được a. Mày đã có rất nhiều nữ nhân rồi nên tha cho em nó đi a.
Đúng lúc này một chiếc xe máy chạy từ sau chạy lại, Bo Yong lập tức biết chuyện không ổn lập tức hét lớn nhưng mà cũng vô dụng thôi, hắn có phải Super man đâu
Nơi hắn đậu xe là một khúc cua xuống dốc nên khi xe máy chạy từ đỉnh dốc xuống phải bo cua, mà cái cậu thanh niên thì chạy quá nhanh nên đã không né được Irene lúc này đang tung tăng trên đường.
Lập tức ra khỏi xe nhìn cậu thành niên đứng ở dưới dốc rồi cậu ta cũng bỏ chạy mà đi, Bo Yong lập tức chạy tới đỡ Irene dậy
"Nè cô bé! Em bị sao không!" Bo Yong ân cần đỡ lúc này Irene đang ngả trên đường.
Mấy quả cam trong bọc thì lăn hết cả xuống dưới, Irene lúc này thì đang ngồi ôm chân, chắc lúc nãy cậy kia chỉ đụng xượt qua phần chân của Irene thôi.
Cầm chân Irene lên nhìn thấy chỉ là bị trật thôi nên hắn cũng nhẹ nhàng mà thở ra. "Cô bé đau ở chân đúng không!"
Irene ngồi dưới đất chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có cảm giác là mình bị tông trúng rồi có người tới giúp, nghe người đó hỏi cô cũng vô thức mà gật đầu
"Ngồi đây nha! Đợi tôi một chút!" Nói xong câu này hắn chạy đi nhặt lại những trái cam lăn lông lốc trên đường. Dù con đường này ít người đi nhưng để mấy quả cam này trên đường cũng rất nguy hiểm.
Lượm tất cả lại mà vì quá nhiều nên hắn cởi áo khoắc ra để bỏ vào, chạy lại chổ Irene đang ngồi hắn cúi xuống nhìn lại chổ bị thường cũng thấy không quá nguy hiểm nhưng sẽ khó khăn cho đi lại đây vì nó đã bị sưng lên nhưng cũng không phải là chiệu chứng của gãy xương chỉ là bị trật chân mà hơi nặng chút thôi.
"Cô có thể tự đi được chứ!" giọng nói của hắn lúc này cũng rất nhẹ nhàng
Irene lắc đầu, cô tự dưng lúc nãy thấy cái người đàn ông này lượm lại từng trái cam còn không tiết áo của mình mà bỏ mấy quả cảm có chút dơ đó vào cũng khiến cô có cái nhìn khác về cái con người này, cũng không quá xấu xa như trước đây cô nghĩ.
"Cô người quen nào gần đây để tôi gọi tới giúp đỡ hoặc không tôi có thể đưa cô một đoạn!"
Irene không trả lời mà thử đứng lên nhưng lại lập tức té ngã, may mà Bo Yong tay mắt lanh lẹ nên đỡ cô kịp. Vì là tiếp xúc gần nên Bo Yong có thể cảm nhận mùi thơm trên cơ thể của Irene lúc này, một hương thơm ngào ngạt mang theo chút nhẹ nhàng. Biết động tác đỡ là ám mụi nên hắn cũng nhanh chóng mà buông tay.
"Cô không tự đi được đâu! Để tôi giúp cô một đoạn đường ha! Xe tôi ở trên kia!" Vừa nói Bo Yong vừa chỉ đến chổ mình đậu xe
Irene hơi suy nghĩ rồi nhìn qua gương mặt người đàn ông trước mặt này, rồi hơi cảm thấy sự chân thành muốn giúp nên cô cũng thuận theo mà gật đầu.
"Vậy để tôi đỡ cô lên xe nha!" Bo Yong cố gắng đỡ Irene dậy nhưng mà vừa nâng lên thì cô nàng nãy đã kêu lên đau đớn. Hắn cũng buông xuống mà chạy đi tới phía xe hơi của hắn rồi lái tới gần hơn.
"Vịn thật chặt nè!"
Nghe câu nói này của Bo Yong cô cũng chưa hiểu lắm thì mình đã bị xốc lên ôm trọn vào lòng, Bo Yong nhẹ nhàng đặt Irene lên ghế phụ rồi còn ân cần thắt dây an toàn cho nàng.
"Cô gắng thẳng chân ra! Như vậy sẽ đỡ đau hơn!"
Quay lại ghê tài xế, Bo Yong cũng cho xe chạy. Nhìn qua bên cạnh có chút ngại ngùng vì việc hồi nãy Irene hắn cũng lên tiếng để bầu không khí nó dễ chịu thêm chút
"Cô muốn đến đâu!"
Irene đang với dòng suy nghĩ của mình thì hơi giật mình vì âm thanh của Bo Yong
Thấy cái cô bé này không chăm chú nên hắn cũng hỏi lại "Cô muốn đến đâu!"
"À! Chở tôi đến cổng sau tòa nhà X!"
Hắn nghe được địa chỉ cũng khá quen thuộc, dù sao đây cũng là nơi ở của SNSD. Hơi chút tò mò, hắn quay đầu sang hỏi
"Tính ra chúng ta gặp nhau cũng khá nhiều lần nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô!"
"Tôi tên Irene!" Rồi cô ấy lại quay sang bức mấy ngón tay của mình
Thấy bầu không khí có cái gì đó sai sai nên hắn vẫn truy hỏi tiếp "Cô là idol à?"
"Không! Tôi chỉ mới là thực tập sinh thôi!"
Nghe vậy Bo Yong liền thốt lên "Hèn gì! Tôi tìm kiếm cô trên mạng mà không thấy! Lúc đó tôi nghĩ một idol xinh đẹp như vậy tại sao lại không nổi tiếng được nhỉ, cuối cùng thì ra chỉ là thực tập sinh!"
"Vậy anh là ai? Tôi ở Sm cũng lâu, biết cũng gần như hết mà vẫn không tìm thấy anh!"
Bo Yong nghe tới đây, có chút dừng lại vì hắn nghe được một lượng thông tin khá lớn "Cô tìm tôi!"
Nghe vậy Irene bên cạnh lập tức xua tay "Không! Không phải!"
"Cô đâu cần phản ứng kịch liệt như vậy! Tôi là nhạc sĩ nên chỉ đến SM khá ít lần!"
Lúc này Irene bên cạnh liền lẩm bẩm "Đến ít lần nhưng tại sao lần nào cũng gặp nhau hết vậy?" tất nhiên là nói mà không để bên cạnh Bo Yong nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook