Hàn Môn Trạng Nguyên
-
Chương 13: Đoàn tụ .
Khi ba mẹ con đi qua cửa thành, mấy tên quan binh đứng ở hai bên, kiểm tra người ra vào.
Đất Ninh Hóa thuộc đất liền, là vùng đất phòng thủ cho Phúc Kiến tư lệnh sư đoàn Đinh Châu, thiết lập cơ sở ban đầu cho việc tiêu diệt Trần Hữu Định, Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân…võ trang tập hợp thế lực còn sót lại, đồng thời đề phòng dân tộc thiểu số Mân Tây tập trung tạo phản. Hiện nay thiên hạ thái bình đã lâu, các dân tộc nội thành Đinh Châu an cư lập nghiệp, vì thế thành môn phòng vệ có phần lỏng lẻo, mấy tên quan binh chỉ kiểm tra qua loa, hỏi từ đâu đến, liền cho ba người vào thành, việc phải nộp thuế thành môn mà Chu thị lo lắng đã không hề xảy ra.
Sau khi vào thành, người đi đường dần trở nên đông đúc, tuy không đến mức đông nghịt, nhưng cũng là tiểu thương tập trung nhiều, so với Song Khê trấn thì ở đây tấp nập hơn nhiều.
Hiện đang là Đại Minh Hồng Trị năm thứ năm.
Đối với lịch sử triều Minh Thẩm Khê cũng không xa lạ gì, Hồng Trị chính là Minh Hiếu Tông Chu Hữu Đường, được coi là vị hoàng đế điển hình trong việc giỏi chăm lo cho nước nhà.
Thời Hồng Trị quốc gia không có đại loạn, sự biến Thổ Bảo Mộc đã trôi qua hơn 40 năm, mà cách thời Minh mạt còn hơn 100 năm, Thẩm Khê không có tự tin có thể sinh tồn ở cái thời loạn lạc mà người ta coi tính mạng như cỏ rác, thế nên hắn nghĩ vận may của bản thân cũng không tồi.
Trong thời điểm này Chu thị trở nên thận trọng hơn, nắm chặt tay Thẩm Khê hơn.
Nhà ở trong thành san sát, rất nhiều con đường thoạt nhìn rất giống nhau, nếu như có kẻ trộm cướp trẻ em rồi chạy, chỉ cần chạy rẽ mấy vòng đến bản thân cũng không biết chạy đến đâu rồi.
- Mẹ, nhà Vương viên ngoại mà cha đang làm là ở đâu ạ? Thẩm Khê vừa đi vừa thắc mắc hỏi mẹ.
Chu thị giọng điệu cẩn thận: - Khi trước mẹ đến huyện thành thăm cha con có qua đó, nhớ mang máng vị trí, đợi đến đó rồi tự nhiên sẽ nhớ ra thôi.
Thẩm Khê nghe vậy lắc đầu cười gượng, người vốn mạnh mẽ như Chu thị bỗng nhiên lại trở nên yếu đuối và thậm chí là có chút bất lực, có thể thấy hoàn cảnh có ảnh hưởng lớn đến con người như thế nào. Hắn thầm hạ quyết tâm, lần này vào thành, nhất định phải nắm vững cơ hội này.
Đang lúc dòng người cùng Thẩm Khê đang đi trên con đường chính vào Nam thành, phía xa truyền đến một tiếng khẽ gọi: - Nương tử, ta ở đây.
Thẩm Khê nghe tiếng gọi hứng khởi vọng trong tai, hơi sững sờ, vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên, Thẩm Minh Quân đang đứng ở vệ đường không xa vẫy tay gọi.
Thẩm Minh Quân là con út trong nhà, ít tuổi nhất, hiện giờ mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, trông rất trẻ. Khi Thẩm Khê lần đầu tiên gặp y, thật sự có hơi khó mở miệng để gọi một người nhỏ tuổi hơn mình ở kiếp trước là cha.
Giày vò một hồi, cuối cùng thì Thẩm Khê cũng thuyết phục bản thân chấp nhận Thẩm Minh Quân.
Thẩm Minh Quân tính cách chín chắn, tướng mạo tuy bình thường, nhưng là người hiếu học cầu tiến, có trách nhiệm, làm việc ở nhà họ Vương sáu năm nhưng không có bất cứ sai sót nào, tiền công cũng từ 300 văn tăng lên 500 văn, nhưng đáng tiếc thay số tiền này đều phải giao cho Lý thị, dùng để duy trì sinh hoạt gia đình.
Thẩm Khê và Thẩm Minh Quân không có quan hệ cốt nhục nào, dẫu sao từ khi hồn xuyên việt đến giờ, thời gian mà hai cha con gặp nhau cộng lại cũng không quá nửa tháng. Bình thường tết Thẩm Minh Quân sẽ về nhà đoàn tụ với gia đình, nhưng thời gian còn lại đều phải làm việc ở nhà Vương viên ngoại. Thẩm Minh Quân luôn phải giấu không cho mẫu thân Lý thị biết y có trích ra một chút tiền riêng, vì vậy mỗi lần Thẩm Minh Quân về thôn Đào Hoa, đồ mua cho hai mẹ con ở quê cũng không mua được thứ gì tốt.
Thẩm Khê đối với người cha hời này cũng không quan tâm cho lắm, nhưng để che mắt thiên hạ, cũng là để làm tròn bổn phận làm con, vẫn giả vờ tỏ ra vô cùng phấn khởi, chạy nhào người vào Thẩm Minh Quân.
Thẩm Minh Quân cười sằng sặc, đón lấy Thẩm Khê, bế hắn lên quay mấy vòng, tiếp đó trêu ghẹo: - Tiểu tử thối, sao cha lại thấy con nặng thêm rồi?
Thẩm Khê vẻ mặt đáng thương, không trả lời… Hắn và Thẩm Minh Quân ngày xưa ít nói chuyện.
Thẩm Minh Quân cũng không cảm thấy có gì lạ, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn, vỗ vỗ lung thằng con trai, sau khi đặt hắn xuống, nói: - Con trẻ sống đơn giản, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết ăn.
Thẩm Khê vẫn không nói gì, chạy về kéo Lâm Đại sang một bên, lẳng lặng nhìn. Hắn biết, một màn kịch về cuộc gặp mặt mà lâu ngày xa cách chuẩn bị diễn.
Tết năm ngoái hắn đã từng được chứng kiến cảnh người cha hời và mẫu thân hời này của hắn khi tương phùng biểu hiện thái quá như thế nào rồi, Thẩm Minh Quân chọn những lời sến nhất để nói, nhưng chính Chu thị lại nghe những câu sến sẩm đó mà không biết chán, điều này không chỉ làm cho Thẩm Khê cảm thán, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đúng là chân lý của thế gian.
Nhưng lần này Thẩm Khê lại không được xem kịch hay, có thể là do đang ở trên đường, người đi lại nhiều, lão nương nhát gan ngượng ngùng, chỉ thấy nàng nhìn Thẩm Minh Quân đỏ mặt, tay nhéo thịt bên sườn chồng: - Phu quân, không ở trong thành tìm “yêu tinh” chứ?
Thẩm Minh Quân lắc đầu nguầy nguậy, nhìn rất phô trương.
Chu thị mặt đỏ rực vẻ mặt vui cười thùy mị, nỉ non nói: - Phu quân, chàng không biết, ở nhà tên tiểu tử này suốt ngày trọc tức thiếp, lần này chàng nhất định phải dạy dỗ nó.
Vẻ mặt Thẩm Minh Quân nghiêm khắc lại, nhìn về hướng Thẩm Khê: - Tiểu tử thối, dám chọc tức mẹ con, về cha sẽ dậy dỗ con cẩn thận.
Thẩm Khê nhún vai, vẻ mặt không quan tâm, trên mặt Thẩm Minh Quân hiện đủ sắc mặt, ý như đang nói: “Tiểu tử nể mặt cha một chút được không?”
Thẩm Khê chỉ còn nước cầu xin cha tha cho: - A, cha ơi, tha mạng, sau này con không dám nữa, không bao giờ làm cho mẫu thân tức nữa.
- Tiểu tử thối!
Nhìn bộ dáng của Thẩm Khê, Thẩm Minh Quân không nhịn được cười.
Hàn huyên hồi lâu, phu phụ giải được chút nỗi nhớ tương tư. Khi đó Thẩm Minh Quân mới phát hiện Lâm Đại đang đứng bên cạnh Thẩm Khê, đang bối rối muốn hỏi, Chu thị vỗ vai y, cười nói: - Lát nữa về nhà thiếp nói với chàng.
Thẩm Minh Quân gật gật đầu:
- Chúng ta về đi?
Chu thị vui vẻ đồng ý, đến gần Thẩm Khê và Lâm Đại, dắt hai người, vui vẻ ra mặt: - Phu quân, đi thôi.
Thẩm Minh Quân liếc Thẩm Khê một cái, từ sau bước ra trước dẫn đường.
Đi được chừng một khắc, Chu thị thấy ngõ càng đi càng hẹp, có chút nghi hoặc: - Phu quân, thiếp nhớ đến nhà Vương viên ngoại hình như không phải đường này?
Thẩm Minh Quân chui vào sâu trong ngõ: - Ồ, Viên ngoại thấy ta làm việc chăm chỉ, thế là sắp xếp cho ta một nơi để ở riêng, để cả nhà ta ở, nào đi cùng ta.
Giải thích một phen, lừa Chu thị còn được, nhưng muốn lừa Thẩm Khê, thì không dễ như vậy. Vương viên ngoại tuy là có chút tiền của, nhưng cũng chỉ là gia đình địa chủ bình thường, cũng tuyệt đối không nhân hậu đến mức sắp xếp cho Thẩm Minh Quân ở một mình, trước kia, Chu thị còn kể Thẩm Minh Quân ở trong căn phòng nhỏ hẹp, không ở nổi ba người.
Điều này đủ để chứng minh, Thẩm Minh Quân không được gia chủ trọng dụng, bây giờ bỗng nhiên sắp xếp cho Thẩm Minh Quân ở một nhà riêng, Thâm Khê không tin nổi. Sau đó hắn mới biết, nhà đó từng có người chết, một thợ mộc lưu lạc khắp nơi sau khi thuê nhà ở không lâu liền thắt cổ chết ở sân đằng sau nhà, nhà họ Vương cho là điềm xấu, đúng lúc Chu thị dắt con đến thăm người nhà, thế là bảo Thẩm Minh Quân dắt người nhà qua đó ở một thời gian, đợi qua đợt này thì tìm cách bán nhà đi.
Dưới sự chỉ đường của Thẩm Minh Quân, Thẩm Khê trong lòng đầy nghi hoặc tiến bước, hình như lại đi được tầm một khắc, gần đến cuối ngõ, mới đến chỗ mà Thẩm Minh Quân ở.
Là một tứ hợp viện gồm một phòng chính và hai phòng phụ, nhưng ở huyện Ninh Hóa mà nói thì cũng không tồi rồi.
Thẩm Minh Quân dắt ba người vào nhà đi lòng vòng thăm ngó, thấy trời bắt đầu tối dần, có chút ngại ngùng lắc lắc đầu: - Nương tử, chúng ta đi cả một chặng đường, chắc là đói lắm rồi, này… ta không biết nấu nướng cho lắm, cũng không chuẩn bị trước, may là ta mua một con cá, cũng có thể ăn tạm một bữa… bây giờ ta đi xuống bếp nhóm lửa.
Chu thị đẩy nhẹ phu quân, cười nói:
- Chàng là nam nhân, cốt cán gia đình, làm việc ở nhà gia chủ cũng đã mệt lắm rồi, làm sao có thể để chàng xuống bếp? để thiếp, chàng chơi với con một lúc là có cơm ăn.
- Đúng rồi, thiếp với tiểu tử thối đến muộn một ngày, sao chàng lại biết mà đợi bên đường, không nhỡ việc của gia chủ đâu chứ? Chu thị tự nhiên nhớ ra chuyện này, thuận mồm hỏi.
Thẩm Minh Quân giải thích nói: - Không sao, gia chủ bên đó ta đã nói qua rồi, ta biết mẹ con nàng đi đường không dễ gì, hôm qua đã chờ ở đó rồi, nếu hôm nay mẹ con nàng chưa đến, ta còn định báo quan cơ…
Thẩm Minh Quân cười trả lời, Chu thị có chút cảm động liếc mắt nhìn y, rồi đi xuống nhà bếp.
Thẩm Minh Quân nhìn theo sau Chu thị, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, tiếp theo y quỵ người, ngồi xổm người xuống nắm bóp khuôn mặt của Thẩm Khê.
Thẩm Khê lui lại mấy bước, hừ một tiếng: - Cha, cái nhà này là sao? Có phải cha đang có chuyện giấu con và mẹ không?
Thẩm Minh Quân biết con trai mình tinh quái, cười nói: - Con còn nhỏ tuổi thế này, hiểu cái gì chứ? Đến một lần còn hỏi này hỏi nọ, nào ra đây cha xem nào, xem con rốt cuộc là béo hay gầy đi rồi nào?
Vừa nói vừa đi tới xoa đầu Thẩm Khê, cưng chiều nói: - Ở nhà nghịch lắm đúng không? Nào để cha xem trên đầu con đã có con rận nào chưa nào?
Thẩm Khê cười ha hả không nói gì.
Thẩm Minh Quân đang định bế thẩm Khê lên xem cân nặng, chợt nhìn thấy phía sau có một bé gái đi theo, kinh ngạc hỏi: - Ý, tiểu thử thối, cô bé này là ở đâu ra vậy? Tên là gì?
- Mẹ nói, cô bé kia là vợ tương lai của con, con dâu nuôi của nhà ta… Cha, cha nói xem chúng ta có phải người một nhà không, sao lại nuôi một nương tử như vậy chứ, con thông minh thế này, mẹ lại lo con lớn lên không tìm được nương tử sao.
Thẩm Minh Quân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía Lâm Đại cười, một lát sau hết sức hài lòng gật đầu liên tục:
- Đúng là một tiểu mĩ nhân, đừng sợ, sau này, con cùng tên tiểu tử này cùng gọi ta là cha, nếu nó mà dám bắt nạt con, con nói với ta, ta dùng roi đánh nó.
“Không phải đâu chứ? Dùng roi đánh người?” Thẩm Khê chợt cảm thấy tiền đồ của mình trở thành một vùng trời u ám, chỉ còn biết bĩu môi oan ức, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Lâm Đại.
Lâm Đại chạy mấy bước nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Khê, gọi cha của Thẩm Khê sang sảng là “phụ thân”, sau đó bám chặt lấy tay áo của Thẩm Khê, mặt tỏ vẻ sợ người lạ.
Thẩm Minh Quân cũng không để ý, cười cười, lại nói: - Bé con, giờ con đã là con dâu nuôi nhà ta thì ta cũng sẽ không bạc đãi con, sẽ coi con như con gái đẻ của mình, và nếu tên tiểu tử này lớn lên diện mạo không tốt, thân thể khiếm khuyết thì con cũng không được để tâm, nhất định phải gả cho nó, con thấy thế nào?
Thời đó không giống như đời sau điều kiện chữa bệnh đầy đủ, chỉ cần một dịch đậu mùa cũng đủ để hủy diệt cả một thành trấn, cho dù có may mắn sống sót thì cũng bị hủi hoại nhan sắc, chứ không cần nói đến các căn bệnh quái ác khác, thế nên Thẩm Minh Quân mới nói những lời như vậy.
Lâm Đại ngoảnh đầu nhìn Thẩm Khê, cắn môi, thở sâu, nói: - Đa tạ phụ thân, đợi ca ca lớn con sẽ gả cho ca ca, cho dù tướng mạo của ca ca có xấu đi con cũng không hối hận.
Thẩm Khê cười khổ. Hắn rất thích tiểu nha đầu Lâm Đại, nhưng thích là một chuyện, cũng không đến mức lấy làm nương tử! Cũng không phải hắn sĩ diện, nhặt được của rẻ còn làm bộ, hắn chỉ là từ sâu trong lòng thay tiểu Loli cảm thấy oan ức và
Đất Ninh Hóa thuộc đất liền, là vùng đất phòng thủ cho Phúc Kiến tư lệnh sư đoàn Đinh Châu, thiết lập cơ sở ban đầu cho việc tiêu diệt Trần Hữu Định, Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân…võ trang tập hợp thế lực còn sót lại, đồng thời đề phòng dân tộc thiểu số Mân Tây tập trung tạo phản. Hiện nay thiên hạ thái bình đã lâu, các dân tộc nội thành Đinh Châu an cư lập nghiệp, vì thế thành môn phòng vệ có phần lỏng lẻo, mấy tên quan binh chỉ kiểm tra qua loa, hỏi từ đâu đến, liền cho ba người vào thành, việc phải nộp thuế thành môn mà Chu thị lo lắng đã không hề xảy ra.
Sau khi vào thành, người đi đường dần trở nên đông đúc, tuy không đến mức đông nghịt, nhưng cũng là tiểu thương tập trung nhiều, so với Song Khê trấn thì ở đây tấp nập hơn nhiều.
Hiện đang là Đại Minh Hồng Trị năm thứ năm.
Đối với lịch sử triều Minh Thẩm Khê cũng không xa lạ gì, Hồng Trị chính là Minh Hiếu Tông Chu Hữu Đường, được coi là vị hoàng đế điển hình trong việc giỏi chăm lo cho nước nhà.
Thời Hồng Trị quốc gia không có đại loạn, sự biến Thổ Bảo Mộc đã trôi qua hơn 40 năm, mà cách thời Minh mạt còn hơn 100 năm, Thẩm Khê không có tự tin có thể sinh tồn ở cái thời loạn lạc mà người ta coi tính mạng như cỏ rác, thế nên hắn nghĩ vận may của bản thân cũng không tồi.
Trong thời điểm này Chu thị trở nên thận trọng hơn, nắm chặt tay Thẩm Khê hơn.
Nhà ở trong thành san sát, rất nhiều con đường thoạt nhìn rất giống nhau, nếu như có kẻ trộm cướp trẻ em rồi chạy, chỉ cần chạy rẽ mấy vòng đến bản thân cũng không biết chạy đến đâu rồi.
- Mẹ, nhà Vương viên ngoại mà cha đang làm là ở đâu ạ? Thẩm Khê vừa đi vừa thắc mắc hỏi mẹ.
Chu thị giọng điệu cẩn thận: - Khi trước mẹ đến huyện thành thăm cha con có qua đó, nhớ mang máng vị trí, đợi đến đó rồi tự nhiên sẽ nhớ ra thôi.
Thẩm Khê nghe vậy lắc đầu cười gượng, người vốn mạnh mẽ như Chu thị bỗng nhiên lại trở nên yếu đuối và thậm chí là có chút bất lực, có thể thấy hoàn cảnh có ảnh hưởng lớn đến con người như thế nào. Hắn thầm hạ quyết tâm, lần này vào thành, nhất định phải nắm vững cơ hội này.
Đang lúc dòng người cùng Thẩm Khê đang đi trên con đường chính vào Nam thành, phía xa truyền đến một tiếng khẽ gọi: - Nương tử, ta ở đây.
Thẩm Khê nghe tiếng gọi hứng khởi vọng trong tai, hơi sững sờ, vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên, Thẩm Minh Quân đang đứng ở vệ đường không xa vẫy tay gọi.
Thẩm Minh Quân là con út trong nhà, ít tuổi nhất, hiện giờ mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, trông rất trẻ. Khi Thẩm Khê lần đầu tiên gặp y, thật sự có hơi khó mở miệng để gọi một người nhỏ tuổi hơn mình ở kiếp trước là cha.
Giày vò một hồi, cuối cùng thì Thẩm Khê cũng thuyết phục bản thân chấp nhận Thẩm Minh Quân.
Thẩm Minh Quân tính cách chín chắn, tướng mạo tuy bình thường, nhưng là người hiếu học cầu tiến, có trách nhiệm, làm việc ở nhà họ Vương sáu năm nhưng không có bất cứ sai sót nào, tiền công cũng từ 300 văn tăng lên 500 văn, nhưng đáng tiếc thay số tiền này đều phải giao cho Lý thị, dùng để duy trì sinh hoạt gia đình.
Thẩm Khê và Thẩm Minh Quân không có quan hệ cốt nhục nào, dẫu sao từ khi hồn xuyên việt đến giờ, thời gian mà hai cha con gặp nhau cộng lại cũng không quá nửa tháng. Bình thường tết Thẩm Minh Quân sẽ về nhà đoàn tụ với gia đình, nhưng thời gian còn lại đều phải làm việc ở nhà Vương viên ngoại. Thẩm Minh Quân luôn phải giấu không cho mẫu thân Lý thị biết y có trích ra một chút tiền riêng, vì vậy mỗi lần Thẩm Minh Quân về thôn Đào Hoa, đồ mua cho hai mẹ con ở quê cũng không mua được thứ gì tốt.
Thẩm Khê đối với người cha hời này cũng không quan tâm cho lắm, nhưng để che mắt thiên hạ, cũng là để làm tròn bổn phận làm con, vẫn giả vờ tỏ ra vô cùng phấn khởi, chạy nhào người vào Thẩm Minh Quân.
Thẩm Minh Quân cười sằng sặc, đón lấy Thẩm Khê, bế hắn lên quay mấy vòng, tiếp đó trêu ghẹo: - Tiểu tử thối, sao cha lại thấy con nặng thêm rồi?
Thẩm Khê vẻ mặt đáng thương, không trả lời… Hắn và Thẩm Minh Quân ngày xưa ít nói chuyện.
Thẩm Minh Quân cũng không cảm thấy có gì lạ, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn, vỗ vỗ lung thằng con trai, sau khi đặt hắn xuống, nói: - Con trẻ sống đơn giản, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết ăn.
Thẩm Khê vẫn không nói gì, chạy về kéo Lâm Đại sang một bên, lẳng lặng nhìn. Hắn biết, một màn kịch về cuộc gặp mặt mà lâu ngày xa cách chuẩn bị diễn.
Tết năm ngoái hắn đã từng được chứng kiến cảnh người cha hời và mẫu thân hời này của hắn khi tương phùng biểu hiện thái quá như thế nào rồi, Thẩm Minh Quân chọn những lời sến nhất để nói, nhưng chính Chu thị lại nghe những câu sến sẩm đó mà không biết chán, điều này không chỉ làm cho Thẩm Khê cảm thán, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đúng là chân lý của thế gian.
Nhưng lần này Thẩm Khê lại không được xem kịch hay, có thể là do đang ở trên đường, người đi lại nhiều, lão nương nhát gan ngượng ngùng, chỉ thấy nàng nhìn Thẩm Minh Quân đỏ mặt, tay nhéo thịt bên sườn chồng: - Phu quân, không ở trong thành tìm “yêu tinh” chứ?
Thẩm Minh Quân lắc đầu nguầy nguậy, nhìn rất phô trương.
Chu thị mặt đỏ rực vẻ mặt vui cười thùy mị, nỉ non nói: - Phu quân, chàng không biết, ở nhà tên tiểu tử này suốt ngày trọc tức thiếp, lần này chàng nhất định phải dạy dỗ nó.
Vẻ mặt Thẩm Minh Quân nghiêm khắc lại, nhìn về hướng Thẩm Khê: - Tiểu tử thối, dám chọc tức mẹ con, về cha sẽ dậy dỗ con cẩn thận.
Thẩm Khê nhún vai, vẻ mặt không quan tâm, trên mặt Thẩm Minh Quân hiện đủ sắc mặt, ý như đang nói: “Tiểu tử nể mặt cha một chút được không?”
Thẩm Khê chỉ còn nước cầu xin cha tha cho: - A, cha ơi, tha mạng, sau này con không dám nữa, không bao giờ làm cho mẫu thân tức nữa.
- Tiểu tử thối!
Nhìn bộ dáng của Thẩm Khê, Thẩm Minh Quân không nhịn được cười.
Hàn huyên hồi lâu, phu phụ giải được chút nỗi nhớ tương tư. Khi đó Thẩm Minh Quân mới phát hiện Lâm Đại đang đứng bên cạnh Thẩm Khê, đang bối rối muốn hỏi, Chu thị vỗ vai y, cười nói: - Lát nữa về nhà thiếp nói với chàng.
Thẩm Minh Quân gật gật đầu:
- Chúng ta về đi?
Chu thị vui vẻ đồng ý, đến gần Thẩm Khê và Lâm Đại, dắt hai người, vui vẻ ra mặt: - Phu quân, đi thôi.
Thẩm Minh Quân liếc Thẩm Khê một cái, từ sau bước ra trước dẫn đường.
Đi được chừng một khắc, Chu thị thấy ngõ càng đi càng hẹp, có chút nghi hoặc: - Phu quân, thiếp nhớ đến nhà Vương viên ngoại hình như không phải đường này?
Thẩm Minh Quân chui vào sâu trong ngõ: - Ồ, Viên ngoại thấy ta làm việc chăm chỉ, thế là sắp xếp cho ta một nơi để ở riêng, để cả nhà ta ở, nào đi cùng ta.
Giải thích một phen, lừa Chu thị còn được, nhưng muốn lừa Thẩm Khê, thì không dễ như vậy. Vương viên ngoại tuy là có chút tiền của, nhưng cũng chỉ là gia đình địa chủ bình thường, cũng tuyệt đối không nhân hậu đến mức sắp xếp cho Thẩm Minh Quân ở một mình, trước kia, Chu thị còn kể Thẩm Minh Quân ở trong căn phòng nhỏ hẹp, không ở nổi ba người.
Điều này đủ để chứng minh, Thẩm Minh Quân không được gia chủ trọng dụng, bây giờ bỗng nhiên sắp xếp cho Thẩm Minh Quân ở một nhà riêng, Thâm Khê không tin nổi. Sau đó hắn mới biết, nhà đó từng có người chết, một thợ mộc lưu lạc khắp nơi sau khi thuê nhà ở không lâu liền thắt cổ chết ở sân đằng sau nhà, nhà họ Vương cho là điềm xấu, đúng lúc Chu thị dắt con đến thăm người nhà, thế là bảo Thẩm Minh Quân dắt người nhà qua đó ở một thời gian, đợi qua đợt này thì tìm cách bán nhà đi.
Dưới sự chỉ đường của Thẩm Minh Quân, Thẩm Khê trong lòng đầy nghi hoặc tiến bước, hình như lại đi được tầm một khắc, gần đến cuối ngõ, mới đến chỗ mà Thẩm Minh Quân ở.
Là một tứ hợp viện gồm một phòng chính và hai phòng phụ, nhưng ở huyện Ninh Hóa mà nói thì cũng không tồi rồi.
Thẩm Minh Quân dắt ba người vào nhà đi lòng vòng thăm ngó, thấy trời bắt đầu tối dần, có chút ngại ngùng lắc lắc đầu: - Nương tử, chúng ta đi cả một chặng đường, chắc là đói lắm rồi, này… ta không biết nấu nướng cho lắm, cũng không chuẩn bị trước, may là ta mua một con cá, cũng có thể ăn tạm một bữa… bây giờ ta đi xuống bếp nhóm lửa.
Chu thị đẩy nhẹ phu quân, cười nói:
- Chàng là nam nhân, cốt cán gia đình, làm việc ở nhà gia chủ cũng đã mệt lắm rồi, làm sao có thể để chàng xuống bếp? để thiếp, chàng chơi với con một lúc là có cơm ăn.
- Đúng rồi, thiếp với tiểu tử thối đến muộn một ngày, sao chàng lại biết mà đợi bên đường, không nhỡ việc của gia chủ đâu chứ? Chu thị tự nhiên nhớ ra chuyện này, thuận mồm hỏi.
Thẩm Minh Quân giải thích nói: - Không sao, gia chủ bên đó ta đã nói qua rồi, ta biết mẹ con nàng đi đường không dễ gì, hôm qua đã chờ ở đó rồi, nếu hôm nay mẹ con nàng chưa đến, ta còn định báo quan cơ…
Thẩm Minh Quân cười trả lời, Chu thị có chút cảm động liếc mắt nhìn y, rồi đi xuống nhà bếp.
Thẩm Minh Quân nhìn theo sau Chu thị, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, tiếp theo y quỵ người, ngồi xổm người xuống nắm bóp khuôn mặt của Thẩm Khê.
Thẩm Khê lui lại mấy bước, hừ một tiếng: - Cha, cái nhà này là sao? Có phải cha đang có chuyện giấu con và mẹ không?
Thẩm Minh Quân biết con trai mình tinh quái, cười nói: - Con còn nhỏ tuổi thế này, hiểu cái gì chứ? Đến một lần còn hỏi này hỏi nọ, nào ra đây cha xem nào, xem con rốt cuộc là béo hay gầy đi rồi nào?
Vừa nói vừa đi tới xoa đầu Thẩm Khê, cưng chiều nói: - Ở nhà nghịch lắm đúng không? Nào để cha xem trên đầu con đã có con rận nào chưa nào?
Thẩm Khê cười ha hả không nói gì.
Thẩm Minh Quân đang định bế thẩm Khê lên xem cân nặng, chợt nhìn thấy phía sau có một bé gái đi theo, kinh ngạc hỏi: - Ý, tiểu thử thối, cô bé này là ở đâu ra vậy? Tên là gì?
- Mẹ nói, cô bé kia là vợ tương lai của con, con dâu nuôi của nhà ta… Cha, cha nói xem chúng ta có phải người một nhà không, sao lại nuôi một nương tử như vậy chứ, con thông minh thế này, mẹ lại lo con lớn lên không tìm được nương tử sao.
Thẩm Minh Quân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía Lâm Đại cười, một lát sau hết sức hài lòng gật đầu liên tục:
- Đúng là một tiểu mĩ nhân, đừng sợ, sau này, con cùng tên tiểu tử này cùng gọi ta là cha, nếu nó mà dám bắt nạt con, con nói với ta, ta dùng roi đánh nó.
“Không phải đâu chứ? Dùng roi đánh người?” Thẩm Khê chợt cảm thấy tiền đồ của mình trở thành một vùng trời u ám, chỉ còn biết bĩu môi oan ức, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Lâm Đại.
Lâm Đại chạy mấy bước nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Khê, gọi cha của Thẩm Khê sang sảng là “phụ thân”, sau đó bám chặt lấy tay áo của Thẩm Khê, mặt tỏ vẻ sợ người lạ.
Thẩm Minh Quân cũng không để ý, cười cười, lại nói: - Bé con, giờ con đã là con dâu nuôi nhà ta thì ta cũng sẽ không bạc đãi con, sẽ coi con như con gái đẻ của mình, và nếu tên tiểu tử này lớn lên diện mạo không tốt, thân thể khiếm khuyết thì con cũng không được để tâm, nhất định phải gả cho nó, con thấy thế nào?
Thời đó không giống như đời sau điều kiện chữa bệnh đầy đủ, chỉ cần một dịch đậu mùa cũng đủ để hủy diệt cả một thành trấn, cho dù có may mắn sống sót thì cũng bị hủi hoại nhan sắc, chứ không cần nói đến các căn bệnh quái ác khác, thế nên Thẩm Minh Quân mới nói những lời như vậy.
Lâm Đại ngoảnh đầu nhìn Thẩm Khê, cắn môi, thở sâu, nói: - Đa tạ phụ thân, đợi ca ca lớn con sẽ gả cho ca ca, cho dù tướng mạo của ca ca có xấu đi con cũng không hối hận.
Thẩm Khê cười khổ. Hắn rất thích tiểu nha đầu Lâm Đại, nhưng thích là một chuyện, cũng không đến mức lấy làm nương tử! Cũng không phải hắn sĩ diện, nhặt được của rẻ còn làm bộ, hắn chỉ là từ sâu trong lòng thay tiểu Loli cảm thấy oan ức và
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook