Hàn Lâm Kí
-
Chương 1: Bí mật kinh hoàng
Giới thiệu.
Một tướng gia nhiều đời trung vua đánh đuổi giặc ngoại xâm. Đến một thời vì nắm trong tay 1/3 binh mã lại vì danh sĩ quá cao nên bị hoàng đế ngấm ngầm trừ khử. Vì để lại người nối dõi, vị gia trưởng tướng gia đã đưa ra 1 hạ sách. Năm đó vợ ông sinh lần 3 được một cặp sinh đôi trai gái. Để bảo vệ dòng dõi, ông gửi gắm mọi hy vọng vào cậu con trai, đưa đứa con trai vừa sinh dấu khỏi tai mắt mọi người, chỉ thông báo sinh được một nhi tử để dồn mọi sự chú ý lên đứa bé gái kia. Ông đã nuôi nấng đứa bé gái ấy như một cậu con trai, nghiêm khắc dạy bảo, dấu diếm thân phận của cô. Hai đứa trẻ không hề biết đến sự tồn tại của nhau cũng như cậu bé sinh đôi kia từ lúc sinh ra chưa lần nào được gặp người thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tướng gia thâm căn cố đế đã bắt đầu bị lay chuyển. Gia chủ tướng gia đương thời có 3 đứa con. Vị đại tiểu thư đã được đưa vào cung, lên làm hoàng hậu, vị nhị thiếu gia ở ngoài biên cương cùng 2 đứa bé sinh đôi, tam tiểu thư ùng tứ thiếu gia.
Ngôi vị hoàng hậu của đại tiểu thư đã sắp không giữ được. Nàng không nắm được tâm hoáng đế, lại bị các phi tầm trong cung ngầm sắp đặt, bảo toàn tính mạng cũng rất khó khăn. Nhưng may mắn thay, hoàng hậu đã có thai, tạm thời giữ được nửa tính mạng.
Nhị công tử ở ngoài biên cương, ngày ngày canh giữ. Hiện giờ thời cục thái bình đã sắp không giữ được, nước Kiên hùng mạnh, dân giàu binh đông, cứ thập thò lăm le xâm chiếm. Lo lắng cho gia đình nhưng biên cương không thể lơ là. Một bên là nhà, một bên là tính mạng vạn dân, nhị công tử quả thật tiến thoái lưỡng nan. Ở mãi biên cương chưa thể thành gia lập thất, tình cảnh lại thập phần nguy nan nên chuyện này nhị công tử liền gạt sang một bên, bất hiếu với phụ mẫu.
Tình hình bên ngoài là thế nhưng nội bộ triều đình cũng không thể nào rối loại hơn. Hoàng đế mày tắt mặt tối, một phía dốc sức hủy tướng gia giành binh quyền, phía kia lại phòng ngừa sự trơ tráo của các hoàng tử đã đến tuổi nuôi tham vọng quân vương. Làm thế nào vừa có thể ổn định nội bộ mà diệt được cái gai trong mắt vừa bảo vệ được giang sơn khỏi sự lăm le của kẻ thù? Làm đế vương cũng thật nhọc nhằn.
Phủ tướng gia giờ là trung tâm của mọi sự chú ý. Phe chính trường chia bè chia phái, luận tổng cục, phủ tướng gia đang rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không phải một sớm một chiều là có thể sụp đổ.
Hoàng đế đương triều hiện có 5 người con 3 nam 2 nữ, 2 đứa trẻ trong bụng hoàng hậu và một phi tần và một vị đại hoàng tử đã chết lúc 5 tuổi.
Nhị hoàng tử là con của một quý phi có hậu thuẫn rất vững chắc. Lớn lên chịu sự dạy bảo nghiêm khắc của hoàng đế cùng tham vọng của mẫu thân và ngoại tôn. Đa đoan thủ lạt, là một người không từ thủ đoạn để đạt được mong muốn. Hiện chung phe với hoàng đế diệt trừ tướng gia. Nhị hoàng tử và Tứ công chua là cùng một quý phi sinh ra.
Tam hoàng tử là con của quý phi có hậu thuẫn to lớn không kém. Từ nhỏ đã được biết đến là một người ăn chơi trác tán, phong lưu vô hạn, mị nhãn như tơ. Là một yêu nghiệt không hơn không kém. Khoác cái mặt đi dụ dỗ con gái nhà lành, cũng mưu kế đầy mình không thua kém nhị hoàng tử.
Ngũ hoàng tử là con của công chúa ngoại bang dâng lên xem như hòa hảo giữa 2 đất nước. Công chúa ngoại bang được gả sang, với mục đích to lớn: giết hoàng đế, phá hủy đất nước để trả mối thù ngàn năm không độ trời chung của 2 quốc gia ngoài nóng trong lạnh. Đã leo lên ngội vị quý phi, sinh được một hoàng tử, ngày ngày tính toán ngoan độc để đạt được cái đích cuối cùng. Trái ngược với mẫu thân đã chìm trong thù hận. Ngũ hoàng tử đã sớm hiểu rõ sự đời, thấu tỏ thế sự, bề ngoài an phận làm hoàng tử nhưng luôn luôn giữ chon mình và mẫu thân con đường lui an toàn bảo đảm tính mạng. Là một người lạnh lùng trầm mặc, dung nhan tuấn mĩ cùng con mắt trong suốt nhìn ra mọi âm mưu. Ngũ hoàng tử cũng là cái gai trong mắt, một cái gai bắt buộc phải nhổ nếu muốn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn mặc dù luôn biết hắn chẳng bao giờ thèm muốn nó, thậm chí là khinh bỉ, xem thường những ai có ham muốn như vậy.
Lại nói đến vị tam tiểu thư giả làm tam thiếu gia phủ tướng gia. Phải sống một cuộc sống vốn không thuộc về mình, vại phải từ nhỏ đến lớn đối mặt với nguy hiểm do các cạm bẫy chết người hay bị ám toán ám sát từ hoàng gia. Cuộc sống két tắc không thể thở nổi.
Cho đến một ngày không thể qua được vết thương trong một cuộc ám sát. Nàng đã chết.
Nhưng…tam thiếu gia, à không, là tam tiểu thư vẫn còn sống. Người vẫn như thế, vẫn khuôn mặt ngày nào nhưng không ai biết, thể xác đã đổi linh hồn.
Linh hồn này là một sinh viên khoa lịch sử của thế kỉ 21. Cô vô tình mua một chiếc nhẫn xanh ngọc bích mà không biết rằng đó chính là chiếc nhẫn của chủ thể mà cô xuyên vào. Đó vốn là một cặp nhẫn, chiếc còn lại là ở bên người vị em trai song sinh kia.
----------
Hơ…Đau đầu quá…Cả người đau nhức không có sức…Như thể tay chân nhũn ra thành nước vậy…Sao bàn uống nước xa quá nhỉ…Cái chén này trông thật lạ…Hơ…Đây đâu phải nhà mình…Gì thế này…Sao lại….
- Tỉnh rồi!!! Thiếu gia! Người tỉnh rồi. May quá! Hu hu… A Tùng! Mau, báo cho lão gia và phu nhân biết thiếu gia tỉnh rồi. Nhanh! Người sẽ vui lắm đây…
A! Ai đây. Cô bé này là ai nhỉ? Thiếu gia? Mình á?...Rõ ràng là nữ mà…Đầu đau quá….
- Lãm nhi…Lãm nhi…Lãm nhi của ta. Con tỉnh rồi. Mẫu thân thật lo, thật sợ. Ơn trời, tạ phật tổ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Còn đứng đấy làm gì, mau dìu thiếu gia lên giường…. _Một phụ nhân vội vàng tiến vào, khuôn mặt trung niên xinh đẹp tràn đầy lo lằng cùng yêu thương.
Lại ai đây…Mẹ ta đâu có trông như thế này…Người này là sao…Chẳng hiểu cái gì cả ….Lãm? Kêu ta sao?...
- Không…_Ta yếu ớt phản bác.
- Các ngươi lui ra đi._Giọng nam trầm khàn uy lãnh vang lên. Người đàn ông to lớn tràn đầy khí thế bức người, sâu trong con mắt lộ vẻ rối rắm cùng bất đắc dĩ, còn có đau lòng.
- Không…_Ta vẫn không thể thốt lên từ thứ hai. Cổ họng thực đau.
- Ta cấm con, lần sau không được làm điều dại dột nữa. Hiện giờ con là Trương Hàn Lãm, tam thiếu gia của Trương tướng phủ. Con không còn sự lựa chọn nào khác. Hãy dùng thời gian dưỡng bệnh để suy nghĩ kĩ đi. Thông suốt rồi thì đến gặp ta._nói xong Trương lão gia vội quay lưng đi không để hai người còn lại kịp nhìn thấy vành mắt đã ửng đỏ.
Nỗi khổ sở vọt tới bao lấy ông, Trương lão gia Trương Phong, Trương đại tướng quân lừng lẫy một thời dẹp loạn cả một thời thế mà nay cả người ông tràn ngập đau đớn. Ông ngồi trong thư phòng, tay chống lên bàn che đi đôi mắt. Từng giọt nước nóng hổi nhỏ giọt qua khẽ tay. Đứa con của ông, đứa con gái bé bỏng chưa được một lần được dùng cái tên của mình. Ông căm hận một đám hoàng thất, một đám tham quan mù lòa dồn Trương phủ bí bách, dồn Trương gia ba đời đánh giặc tới đường cùng. Chỉ vì tham lam danh quyền mà trở nên độc ác không bằng cầm thú.
Bi thương, căm hận và bất lực. Giờ phút này đây, không ai thống khổ bằng ông.
Trở lại căn phòng lúc trước, vị tam thiếu gia đang ngơ ngẩn trên giường. Trương phu nhân Vị Yến đau lòng ôm chặt đứa con đã kiệt sức. Bà biết nó đã phát hiện ra bí mật này, cũng biết không thể giấu diếm được nữa. Giờ phút này đây, bà quyết định phải nói, sự thật này, nếu không cẩn thận, sẽ mang họa sát thân.
- Con của ta, mẫu thân biết con đang rối rắm nhưng làm ơn, hãy bình tĩnh mà nghe ta nói. Mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả. Rồi con sẽ hiểu thôi, sẽ thông cảm cho người làm mẹ này. Chỉ cầu xin con, sau này đừng oán hận…
Làm ơn, hãy giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?
- Bắt đầu từ đâu nhỉ? À, đúng rồi. Từ đó đi…
Hình ảnh trong phòng thật hài hòa, ấm áp, giọng nói dịu nhẹ kể chuyện xưa của Trương phu nhân làm người nghe say xưa, mê đắm. Nhưng ai biết rằng nội dung của câu chuyện xưa đó lại là những bí mật kinh hoàng đủ làm náo động thiên hạ, thấm đẫm máu và nước mắt.
- Thời loạn thế hai trăm năm trước, tổ tiên Trương gia đã theo Minh hoàng đời đầu tiên đánh giặc loạn, dựng giang sơn. Hai người lúc đó là huynh đệ kết nghĩa tình sâu nghĩa nặng. Minh hoàng lên ngôi hoàng đế, dựng triều Minh, Trương gia ta là Trương tướng phủ, lúc đó có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Mới đó mà nay cha con đã là đời thứ 3, cũng đã chục năm bôn ba trên chiến trường. Ha ha… Chỉ tiếc, thế cục đã đổi…
Ta rối rắm. Cái này hình như hơi lạ, không phải lịch sử mà ta từng biết…
- Minh đế hiện nay có được ngôi vị chính là ép buộc đại tỷ của con lấy hắn, sau đó dựa hơi cha con mà leo lên được đây. Nay hắn bị chính đứa con của hắn bức bách, để bảo vệ ngôi vị, quay sang cắn trả Trương gia một miếng. Từ 3 năm trước, tên cẩu hoàng đế Minh Hạo kia đã lấy lí do đại tỷ con không sinh được con nên dần lạnh nhạt với Trương gia. Sau đó dần dần dồn ép, bức bách chúng ta đủ đường. Nhị ca con bị đưa ra biên giới canh giữ, nay giặc Kiên hùng mạnh, đã bắt đầu đánh vài trận nhỏ lẻ. Nếu nhị con con trở về, hàng vạn dân chúng nơi biên giới sẽ thế nào. Chúng ta…phải hiểu cho nó…hức…
- 10 năm trước, ta mang thai, sinh ra con … và … còn có một đệ đệ song sinh…
Ta trợn mắt. Cái gì vậy?...Từ từ, từ từ đã, ta cần bình tĩnh, không được xúc động….
Nước mắt chảy ra. Không phải ta khóc. Nhưng nó vẫn cứ chảy. Tim thật đau, thật đau. Tại sao?...
- Minh hoàng đầu tiên đã ban một đạo thánh chỉ, chỉ cần là con cháu Trương gia, đời đời sẽ được tiếp quản Trương phủ, tiếp tục cống hiến… Cho nên tên cẩu hoàng đế đó đã hạ Tuyệt tự lên cha con và nhị ca con lúc nào không hay… May mắn thay, ta đã hoài thai hai con trước đó, an toàn sinh hạ… Trương gia không truyệt hậu…nhưng như vậy rất nguy hiểm, chúng ta không thể bảo vệ được 2 đứa nên…Ta là con dâu Trương gia, nghĩa vụ của ta là không để Trương gia tuyệt hậu, trách nhiệm này, ta không thể bỏ…hức hức… con ngoan, hãy hiểu cho mẫu thân…
Ta không thể động đậy, mặt đã đẫm nước mắt chôn chặt trong lòng người tự xưng là mẫu thân này.
- Ta với cha con đành dùng hạ sách. Đem đệ đệ ra ngoài, dấu đi người đời. Thông báo ra ngoài chỉ sinh được một vị tam thiếu gia…là dùng con thay thế. Ta..ta sợ, với thân phận nữ nhi, con sẽ bị ràng buộc, thúc ép…như đại tỷ của con… Đến nay đã mười năm, ta chưa từng thấy mặt tiểu tứ…
Giọng nói của Trương phu nhân tràn đầy bất lực cùng không cam lòng. Vì cái gì bà phải xa đứa con mình dứt ruột đẻ ra chứ. Vì cái gì mà lần lượt từng hài tử của bà đều lâm vào hiểm nguy. Người làm mẹ như bà.. thật không xứng làm mẹ...
Ta cũng đau lòng, nước mắt dường như không thể cạn, cứ tuôn ào ướt đẫm vạt áo mẫu thân. Khóc cho ai, cho ta, cho cơ thể ta nhập vào hay vị đệ đệ, cho Trương gia…
- Trương Hàn Lãm là tên của đệ đệ con. Con, nữ nhi của ta, tam tiểu thư của Trương phủ. Tên con là Trương Hàn Lâm. Là Hàn Lâm, Lâm Lâm, Lâm nhi của ta…ô ô ô…
Cứ thế, ta và vị mẫu thân khóc miết đến mệt ngủ thiếp đi.
Ta hiểu, ta có thể hiểu, có lẽ, ta ở đây, có lẽ sẽ tốt hơn là quay về.
Từ bây giờ, tên ta sẽ là Trương Hàn Lâm.
Một tướng gia nhiều đời trung vua đánh đuổi giặc ngoại xâm. Đến một thời vì nắm trong tay 1/3 binh mã lại vì danh sĩ quá cao nên bị hoàng đế ngấm ngầm trừ khử. Vì để lại người nối dõi, vị gia trưởng tướng gia đã đưa ra 1 hạ sách. Năm đó vợ ông sinh lần 3 được một cặp sinh đôi trai gái. Để bảo vệ dòng dõi, ông gửi gắm mọi hy vọng vào cậu con trai, đưa đứa con trai vừa sinh dấu khỏi tai mắt mọi người, chỉ thông báo sinh được một nhi tử để dồn mọi sự chú ý lên đứa bé gái kia. Ông đã nuôi nấng đứa bé gái ấy như một cậu con trai, nghiêm khắc dạy bảo, dấu diếm thân phận của cô. Hai đứa trẻ không hề biết đến sự tồn tại của nhau cũng như cậu bé sinh đôi kia từ lúc sinh ra chưa lần nào được gặp người thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tướng gia thâm căn cố đế đã bắt đầu bị lay chuyển. Gia chủ tướng gia đương thời có 3 đứa con. Vị đại tiểu thư đã được đưa vào cung, lên làm hoàng hậu, vị nhị thiếu gia ở ngoài biên cương cùng 2 đứa bé sinh đôi, tam tiểu thư ùng tứ thiếu gia.
Ngôi vị hoàng hậu của đại tiểu thư đã sắp không giữ được. Nàng không nắm được tâm hoáng đế, lại bị các phi tầm trong cung ngầm sắp đặt, bảo toàn tính mạng cũng rất khó khăn. Nhưng may mắn thay, hoàng hậu đã có thai, tạm thời giữ được nửa tính mạng.
Nhị công tử ở ngoài biên cương, ngày ngày canh giữ. Hiện giờ thời cục thái bình đã sắp không giữ được, nước Kiên hùng mạnh, dân giàu binh đông, cứ thập thò lăm le xâm chiếm. Lo lắng cho gia đình nhưng biên cương không thể lơ là. Một bên là nhà, một bên là tính mạng vạn dân, nhị công tử quả thật tiến thoái lưỡng nan. Ở mãi biên cương chưa thể thành gia lập thất, tình cảnh lại thập phần nguy nan nên chuyện này nhị công tử liền gạt sang một bên, bất hiếu với phụ mẫu.
Tình hình bên ngoài là thế nhưng nội bộ triều đình cũng không thể nào rối loại hơn. Hoàng đế mày tắt mặt tối, một phía dốc sức hủy tướng gia giành binh quyền, phía kia lại phòng ngừa sự trơ tráo của các hoàng tử đã đến tuổi nuôi tham vọng quân vương. Làm thế nào vừa có thể ổn định nội bộ mà diệt được cái gai trong mắt vừa bảo vệ được giang sơn khỏi sự lăm le của kẻ thù? Làm đế vương cũng thật nhọc nhằn.
Phủ tướng gia giờ là trung tâm của mọi sự chú ý. Phe chính trường chia bè chia phái, luận tổng cục, phủ tướng gia đang rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không phải một sớm một chiều là có thể sụp đổ.
Hoàng đế đương triều hiện có 5 người con 3 nam 2 nữ, 2 đứa trẻ trong bụng hoàng hậu và một phi tần và một vị đại hoàng tử đã chết lúc 5 tuổi.
Nhị hoàng tử là con của một quý phi có hậu thuẫn rất vững chắc. Lớn lên chịu sự dạy bảo nghiêm khắc của hoàng đế cùng tham vọng của mẫu thân và ngoại tôn. Đa đoan thủ lạt, là một người không từ thủ đoạn để đạt được mong muốn. Hiện chung phe với hoàng đế diệt trừ tướng gia. Nhị hoàng tử và Tứ công chua là cùng một quý phi sinh ra.
Tam hoàng tử là con của quý phi có hậu thuẫn to lớn không kém. Từ nhỏ đã được biết đến là một người ăn chơi trác tán, phong lưu vô hạn, mị nhãn như tơ. Là một yêu nghiệt không hơn không kém. Khoác cái mặt đi dụ dỗ con gái nhà lành, cũng mưu kế đầy mình không thua kém nhị hoàng tử.
Ngũ hoàng tử là con của công chúa ngoại bang dâng lên xem như hòa hảo giữa 2 đất nước. Công chúa ngoại bang được gả sang, với mục đích to lớn: giết hoàng đế, phá hủy đất nước để trả mối thù ngàn năm không độ trời chung của 2 quốc gia ngoài nóng trong lạnh. Đã leo lên ngội vị quý phi, sinh được một hoàng tử, ngày ngày tính toán ngoan độc để đạt được cái đích cuối cùng. Trái ngược với mẫu thân đã chìm trong thù hận. Ngũ hoàng tử đã sớm hiểu rõ sự đời, thấu tỏ thế sự, bề ngoài an phận làm hoàng tử nhưng luôn luôn giữ chon mình và mẫu thân con đường lui an toàn bảo đảm tính mạng. Là một người lạnh lùng trầm mặc, dung nhan tuấn mĩ cùng con mắt trong suốt nhìn ra mọi âm mưu. Ngũ hoàng tử cũng là cái gai trong mắt, một cái gai bắt buộc phải nhổ nếu muốn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn mặc dù luôn biết hắn chẳng bao giờ thèm muốn nó, thậm chí là khinh bỉ, xem thường những ai có ham muốn như vậy.
Lại nói đến vị tam tiểu thư giả làm tam thiếu gia phủ tướng gia. Phải sống một cuộc sống vốn không thuộc về mình, vại phải từ nhỏ đến lớn đối mặt với nguy hiểm do các cạm bẫy chết người hay bị ám toán ám sát từ hoàng gia. Cuộc sống két tắc không thể thở nổi.
Cho đến một ngày không thể qua được vết thương trong một cuộc ám sát. Nàng đã chết.
Nhưng…tam thiếu gia, à không, là tam tiểu thư vẫn còn sống. Người vẫn như thế, vẫn khuôn mặt ngày nào nhưng không ai biết, thể xác đã đổi linh hồn.
Linh hồn này là một sinh viên khoa lịch sử của thế kỉ 21. Cô vô tình mua một chiếc nhẫn xanh ngọc bích mà không biết rằng đó chính là chiếc nhẫn của chủ thể mà cô xuyên vào. Đó vốn là một cặp nhẫn, chiếc còn lại là ở bên người vị em trai song sinh kia.
----------
Hơ…Đau đầu quá…Cả người đau nhức không có sức…Như thể tay chân nhũn ra thành nước vậy…Sao bàn uống nước xa quá nhỉ…Cái chén này trông thật lạ…Hơ…Đây đâu phải nhà mình…Gì thế này…Sao lại….
- Tỉnh rồi!!! Thiếu gia! Người tỉnh rồi. May quá! Hu hu… A Tùng! Mau, báo cho lão gia và phu nhân biết thiếu gia tỉnh rồi. Nhanh! Người sẽ vui lắm đây…
A! Ai đây. Cô bé này là ai nhỉ? Thiếu gia? Mình á?...Rõ ràng là nữ mà…Đầu đau quá….
- Lãm nhi…Lãm nhi…Lãm nhi của ta. Con tỉnh rồi. Mẫu thân thật lo, thật sợ. Ơn trời, tạ phật tổ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Còn đứng đấy làm gì, mau dìu thiếu gia lên giường…. _Một phụ nhân vội vàng tiến vào, khuôn mặt trung niên xinh đẹp tràn đầy lo lằng cùng yêu thương.
Lại ai đây…Mẹ ta đâu có trông như thế này…Người này là sao…Chẳng hiểu cái gì cả ….Lãm? Kêu ta sao?...
- Không…_Ta yếu ớt phản bác.
- Các ngươi lui ra đi._Giọng nam trầm khàn uy lãnh vang lên. Người đàn ông to lớn tràn đầy khí thế bức người, sâu trong con mắt lộ vẻ rối rắm cùng bất đắc dĩ, còn có đau lòng.
- Không…_Ta vẫn không thể thốt lên từ thứ hai. Cổ họng thực đau.
- Ta cấm con, lần sau không được làm điều dại dột nữa. Hiện giờ con là Trương Hàn Lãm, tam thiếu gia của Trương tướng phủ. Con không còn sự lựa chọn nào khác. Hãy dùng thời gian dưỡng bệnh để suy nghĩ kĩ đi. Thông suốt rồi thì đến gặp ta._nói xong Trương lão gia vội quay lưng đi không để hai người còn lại kịp nhìn thấy vành mắt đã ửng đỏ.
Nỗi khổ sở vọt tới bao lấy ông, Trương lão gia Trương Phong, Trương đại tướng quân lừng lẫy một thời dẹp loạn cả một thời thế mà nay cả người ông tràn ngập đau đớn. Ông ngồi trong thư phòng, tay chống lên bàn che đi đôi mắt. Từng giọt nước nóng hổi nhỏ giọt qua khẽ tay. Đứa con của ông, đứa con gái bé bỏng chưa được một lần được dùng cái tên của mình. Ông căm hận một đám hoàng thất, một đám tham quan mù lòa dồn Trương phủ bí bách, dồn Trương gia ba đời đánh giặc tới đường cùng. Chỉ vì tham lam danh quyền mà trở nên độc ác không bằng cầm thú.
Bi thương, căm hận và bất lực. Giờ phút này đây, không ai thống khổ bằng ông.
Trở lại căn phòng lúc trước, vị tam thiếu gia đang ngơ ngẩn trên giường. Trương phu nhân Vị Yến đau lòng ôm chặt đứa con đã kiệt sức. Bà biết nó đã phát hiện ra bí mật này, cũng biết không thể giấu diếm được nữa. Giờ phút này đây, bà quyết định phải nói, sự thật này, nếu không cẩn thận, sẽ mang họa sát thân.
- Con của ta, mẫu thân biết con đang rối rắm nhưng làm ơn, hãy bình tĩnh mà nghe ta nói. Mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả. Rồi con sẽ hiểu thôi, sẽ thông cảm cho người làm mẹ này. Chỉ cầu xin con, sau này đừng oán hận…
Làm ơn, hãy giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?
- Bắt đầu từ đâu nhỉ? À, đúng rồi. Từ đó đi…
Hình ảnh trong phòng thật hài hòa, ấm áp, giọng nói dịu nhẹ kể chuyện xưa của Trương phu nhân làm người nghe say xưa, mê đắm. Nhưng ai biết rằng nội dung của câu chuyện xưa đó lại là những bí mật kinh hoàng đủ làm náo động thiên hạ, thấm đẫm máu và nước mắt.
- Thời loạn thế hai trăm năm trước, tổ tiên Trương gia đã theo Minh hoàng đời đầu tiên đánh giặc loạn, dựng giang sơn. Hai người lúc đó là huynh đệ kết nghĩa tình sâu nghĩa nặng. Minh hoàng lên ngôi hoàng đế, dựng triều Minh, Trương gia ta là Trương tướng phủ, lúc đó có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Mới đó mà nay cha con đã là đời thứ 3, cũng đã chục năm bôn ba trên chiến trường. Ha ha… Chỉ tiếc, thế cục đã đổi…
Ta rối rắm. Cái này hình như hơi lạ, không phải lịch sử mà ta từng biết…
- Minh đế hiện nay có được ngôi vị chính là ép buộc đại tỷ của con lấy hắn, sau đó dựa hơi cha con mà leo lên được đây. Nay hắn bị chính đứa con của hắn bức bách, để bảo vệ ngôi vị, quay sang cắn trả Trương gia một miếng. Từ 3 năm trước, tên cẩu hoàng đế Minh Hạo kia đã lấy lí do đại tỷ con không sinh được con nên dần lạnh nhạt với Trương gia. Sau đó dần dần dồn ép, bức bách chúng ta đủ đường. Nhị ca con bị đưa ra biên giới canh giữ, nay giặc Kiên hùng mạnh, đã bắt đầu đánh vài trận nhỏ lẻ. Nếu nhị con con trở về, hàng vạn dân chúng nơi biên giới sẽ thế nào. Chúng ta…phải hiểu cho nó…hức…
- 10 năm trước, ta mang thai, sinh ra con … và … còn có một đệ đệ song sinh…
Ta trợn mắt. Cái gì vậy?...Từ từ, từ từ đã, ta cần bình tĩnh, không được xúc động….
Nước mắt chảy ra. Không phải ta khóc. Nhưng nó vẫn cứ chảy. Tim thật đau, thật đau. Tại sao?...
- Minh hoàng đầu tiên đã ban một đạo thánh chỉ, chỉ cần là con cháu Trương gia, đời đời sẽ được tiếp quản Trương phủ, tiếp tục cống hiến… Cho nên tên cẩu hoàng đế đó đã hạ Tuyệt tự lên cha con và nhị ca con lúc nào không hay… May mắn thay, ta đã hoài thai hai con trước đó, an toàn sinh hạ… Trương gia không truyệt hậu…nhưng như vậy rất nguy hiểm, chúng ta không thể bảo vệ được 2 đứa nên…Ta là con dâu Trương gia, nghĩa vụ của ta là không để Trương gia tuyệt hậu, trách nhiệm này, ta không thể bỏ…hức hức… con ngoan, hãy hiểu cho mẫu thân…
Ta không thể động đậy, mặt đã đẫm nước mắt chôn chặt trong lòng người tự xưng là mẫu thân này.
- Ta với cha con đành dùng hạ sách. Đem đệ đệ ra ngoài, dấu đi người đời. Thông báo ra ngoài chỉ sinh được một vị tam thiếu gia…là dùng con thay thế. Ta..ta sợ, với thân phận nữ nhi, con sẽ bị ràng buộc, thúc ép…như đại tỷ của con… Đến nay đã mười năm, ta chưa từng thấy mặt tiểu tứ…
Giọng nói của Trương phu nhân tràn đầy bất lực cùng không cam lòng. Vì cái gì bà phải xa đứa con mình dứt ruột đẻ ra chứ. Vì cái gì mà lần lượt từng hài tử của bà đều lâm vào hiểm nguy. Người làm mẹ như bà.. thật không xứng làm mẹ...
Ta cũng đau lòng, nước mắt dường như không thể cạn, cứ tuôn ào ướt đẫm vạt áo mẫu thân. Khóc cho ai, cho ta, cho cơ thể ta nhập vào hay vị đệ đệ, cho Trương gia…
- Trương Hàn Lãm là tên của đệ đệ con. Con, nữ nhi của ta, tam tiểu thư của Trương phủ. Tên con là Trương Hàn Lâm. Là Hàn Lâm, Lâm Lâm, Lâm nhi của ta…ô ô ô…
Cứ thế, ta và vị mẫu thân khóc miết đến mệt ngủ thiếp đi.
Ta hiểu, ta có thể hiểu, có lẽ, ta ở đây, có lẽ sẽ tốt hơn là quay về.
Từ bây giờ, tên ta sẽ là Trương Hàn Lâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook