Hắn Là Mèo
Chương 30: Chạy trốn

Edit: Mèo Chè

“Cho chúng tôi một chút thời gian.” Hoắc Tinh nói với người canh giữ bên ngoài: “Đây không phải chuyện dễ dàng quyết định.”

Người canh giữ nhìn y một cái rồi đi báo cáo với Tưởng Chính, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, gã mới lui ra xa canh giữ, dưới ánh đèn lờ mờ, hai bên gần như không thấy rõ bóng của nhau.

Hai mắt Hoắc Tinh vẫn thấy rõ mọi thứ trong bóng tối, y xác định vị trí của người canh giữ, sau đó mới thấp giọng nói: “Tưởng Chính nói rằng thật sự không muốn làm lớn chuyện, nhưng anh sợ rằng ký xong mấy thứ này, chúng ta vẫn không giữ được mạng nhỏ.”

Côn Yến gật đầu: “Rất có thể!”

Chu Diễm hoảng sợ: “Gã đòi tiền thì cứ đòi tiền thôi… muốn mạng người chi nữa? Hiện tại… hiện tại là xã hội pháp trị mà!”

Hoắc Dự giơ ngón tay chọt trán Chu Diễm, để cậu ta quay người đi về chỗ góc tường: “Chúng tôi có việc phải thương lượng, cậu tránh ra một lát.”

Chu Diễm cũng biết lúc này không thể quậy phá, dù trong lòng không phục, nhưng cậu ta vẫn đi đến góc khuất chờ đợi.

Ba người Hoắc Tinh vây thành một vòng tròn, thỉnh thoảng Hoắc Tinh lại quan sát vị trí của người canh giữ, rồi mới nhỏ giọng nói: “Vấn đề thứ nhất, làm sao Tưởng Chính biết Chu Diễm ở chỗ đó? Rõ ràng là gã đã phái người chờ từ trước.”

Hoắc Dự nói: “Em đã nghĩ tới, ngày đó chúng em chạy tới vốn là tình huống đột phát, cũng có thể là chúng đi theo em và Chu Diễm từ bên kia.”

Hoắc Tinh giơ hai ngón tay: “Vấn đề thứ hai, gã biết rõ em nhất định sẽ tự đến cứu Chu Diễm, nhưng sao có thể xác định được thời gian? Sao có thể làm ra tai nạn giao thông đúng lúc được?”

Hoắc Dự nhíu mày, trong phút chốc không nói ra lý do được.

“Vấn đề thứ ba…” Đồng tử Hoắc Tinh sáng lấp lánh trong bóng đêm, giống như được phủ đầy những ngôi sao nho nhỏ, y không hề lo lắng, chỉ đang cố gắng phân tích: “Gã muốn em ký hợp đồng, nhất định sẽ không để em chết trong tai nạn giao thông. Cho nên tai nạn giao thông chỉ dùng để ngăn chặn những người khác, mà người gã muốn chặn là ai? Ai là người có thể phát hiện tai nạn giao thông nhanh nhất, đồng thời tưởng lầm là em đã chết?”

Côn Yến sững sờ nhìn Hoắc Tinh và Hoắc Dự, hơn nửa ngày sau hắn mới mở miệng nói: “Hà Uý?”

Chỉ có Hà Uý biết toàn bộ hành trình và lộ tuyến hành động của họ, họ dẫn theo bao nhiêu người, đi hướng nào. Dù sao Hà Uý cũng là một trong những tâm phúc của Hoắc Dự, từ trước đến nay vẫn luôn tự xưng là trợ lực lớn nhất của Hoắc Dự, là người cống hiến cho Hoắc gia nhiều nhất, Hoắc Dự có việc đều nói cho hắn biết trước, để hắn chuẩn bị hai tay thật tốt.

Thật ra Hoắc Dự đã sớm nghĩ tới, nhưng hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

“Lão đại…” Côn Yến cũng không dám tin: “Anh nói ai em đều tin, nhưng Hà Uý…”

Đây chính là anh em liều một đường cùng họ.

“Ai nói cho tôi biết, trong nghề này không thể tin thứ gì nhất?”

Trong phút chốc, Hoắc Dự và Côn Yến đều không lên tiếng.

Vẻ mặt Hoắc Dự rất khó coi, nhưng trừ Hà Uý ra, hắn không tìm ra người khác.

“Chuyện tai nạn giao thông vừa xảy ra, các cổ đông của công ty đều gọi điện thoại tới.” Hoắc Tinh nói: “Rõ ràng là có người tiết lộ tin tức, hắn nhất định cho rằng em đã chết chắc, muốn thừa cơ hội này dao động Hoắc gia.”

Hoắc Dự siết chặt nắm đấm, không nói một lời.

Giờ phút này trong lòng ba người đều hiểu rõ, tai mắt của Tưởng Chính không thể nghi ngờ chính là Hà Uý.

Điều này giải thích rõ vì sao Tưởng Chính lại nắm rõ tin nội bộ của họ như thế, thậm chí có thể tra ra đầu mối Đỗ tiên sinh.

Khác với hai người còn lại đang đeo vẻ mặt khó coi, Hoắc Tinh lại khẽ thở ra. Có thể tìm ra tai mắt tựa như bỏ được một viên **, chỉ cần xác định được mục tiêu, muốn làm chuyện gì tiếp đều sẽ không bó tay bó chân.

** raw chỗ này là hai ô vuông, lại bị hài hoà rồi.

Y hoạt động cơ thể một chút, mũi giật giật, trong bóng tối mờ mờ tìm được một chỗ dưới chân tường.

Nơi này được gọi là địa lao(*), nhưng thật ra chỉ là một tầng hầm tồi tàn bị bỏ hoang không biết dùng để làm gì. Bởi vì thiếu sửa chữa lâu năm nên dẫn đến bị dột nước đến mức không chịu nổi một cú đá, nhất là dưới chân tường, chỉ cần tìm đúng chỗ là có thể đá ra một cái lỗ.

(*) Địa lao: nhà tù dưới lòng đất.

Hoắc Tinh ngửi ngửi tìm ra chỗ có mùi nước tanh nồng nhất, tai cũng cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh.

Chỗ yếu nhất kia bị dột nước nghiêm trọng nhất, Hoắc Tinh ngồi dưới chân tường sờ soạng một hồi là đã tìm được vị trí.

Chỉ là y chưa kịp ra tay đào, bên kia tường đã có tiếng động.

Không bao lâu sau, chân tường đã bị đào sụp.

Hoắc Tinh vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, người canh giữ vẫn còn đang tám chuyện, không chú ý chuyện xảy ra trong bóng tối.

Có một con mèo chui qua từ bên kia lỗ, toàn thân nó dính đầy bùn đất, thậm chí nó còn ngái ngủ nói: “Sao lại chạy tới chỗ này?”

“Mèo?” Chu Diễm hiếu kỳ lại gần, vui mừng nói: “Sao lại là mèo? Là mèo báo ân à? Trời ạ, nó đã cứu chúng ta!”

Hoắc Tinh nhanh chóng kéo Chu Diễm qua nhét vào lỗ, lỗ vừa đủ để một người chui qua, Hoắc Tinh hạ giọng nói với con mèo đang buồn ngủ kia: “Dẫn cậu ta ra ngoài, đến chỗ an toàn.”

Con mèo kia lập tức lười biếng đi ra ngoài, Chu Diễm kinh sợ, Hoắc Tinh không có thời gian để giải thích, đẩy cậu ta một cái.

Chu Diễm vội vàng đi theo con mèo ra ngoài, một lát sau con mèo kia trở về, dẫn Côn Yến đi.

Hai người Hoắc Dự và Hoắc Tinh ở lại phòng giam, không dám làm cho người canh giữ phát hiện bên này bỗng nhiên thiếu người.

Chờ con mèo quay lại lần thứ ba, Hoắc Dự sầm mặt nói: “Ai trong chúng ta đi đều có thể bị phát hiện, gây bất lợi cho chuyện chạy trốn. Anh, anh đi trước đi.”

“Tưởng Chính sẽ không làm gì anh, em mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất.” Hoắc Tinh nói: “Em đi.”

“Anh!”

“Anh có bản lĩnh tự đến đây, vậy anh cũng có bản lĩnh quay về.” Lúc này khí tràng Hoắc Tinh lan ra 2m8, lạnh lùng nhìn em trai nhà y: “Nếu em đi làm thị trường thú cưng với anh sớm một chút thì sao có thể gặp mấy chuyện nguy hiểm như thế này chứ.”

Hoắc Dự: “…”

Hoắc Tinh “chậc” một tiếng: “Động vật nhỏ lông mềm như nhung không mềm mại đáng yêu à? Em nhìn đi, hiện tại em được bọn nó cứu.”

Hoắc Dự: “…”

Hoắc Dự bất đắc dĩ nói: “Anh, bây giờ không phải lúc dạy dỗ em, chờ chúng ta đi ra…”

“Có người đến.” Tai Hoắc Tinh chợt nhúc nhích: “Đi mau!”

Hoắc Dự nhìn ra ngoài một lát, không thấy ai cả, hắn còn chưa nghĩ ra có phải là anh hắn lừa hắn không thì đã bị Hoắc Tinh thô lỗ kéo hắn tới chỗ cái lỗ trên tường, nhét hắn vào trong lỗ như nhét thứ gì đó chứ không phải người.

Hoắc Tinh xoay người lấp lỗ lại để che giấu rồi đi đến trước lan can, đợi ở cầu thang một lúc thì cửa mở ra.

Tưởng Chính đi xuống.

Tới khi Tưởng Chính tới gần, vẻ mặt gã mới đại biến, không dám tin nhìn phòng giam chỉ còn mỗi Hoắc Tinh. Gã dụi dụi mắt, mắng một tiếng rồi lấy đèn pin ra, chiếu quanh phòng giam tối đen một vòng, xác nhận không thấy được nửa bóng người.

“Khốn nạn!” Gã hét lớn một tiếng, quay đầu đập người canh giữ rồi hô lên: “Người đâu! Mau chạy đi tìm tù nhân!”

Tưởng Chính mở cửa phòng giam ra, nhìn Hoắc Tinh đứng đó một mình: “Tôi thật sự xem thường cậu!!!”

Hoắc Tinh lãnh đạm: “Chẳng phải anh nói thứ duy nhất hữu dụng của tôi chính là đầu óc sao?”

Không nên xem thường năng lực cầu sinh của động vật hoang dã!

Một lát sau có người chạy về, mặt đầy hoảng sợ: “Lão đại, thật nhiều chuột…”

“Cái gì?”

“Bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều chuột!” Người kia nói: “Giống như chuột vây công tập thể chúng ta vậy!”

“Có người tấn công.” Lại có người chạy vào, hắn che mũi, mặt đầy nước mắt: “Không biết là vũ khí sinh hoá gì, thúi đến mức người của chúng ta không chịu nổi!”

“Cái…” Tưởng Chính lập tức nói: “Rút lui! Mịa nó, có phải là thằng Hà Uý kia tìm tới không?!”

Tưởng Chính cũng luống cuống, không thấy được kẻ địch khiến gã thiếu tự tin. Gã kéo Hoắc Tinh ra ngoài, vừa mới ra tới cửa, dưới chân đã có một đống chuột nhào lên, trực tiếp bò lên người gã.

Đồng thời Hoắc Tinh cũng ngửi thấy mùi thúi buồn nôn không thể nào tả nổi kia.

Hoắc Tinh: “…” Chẳng phải vũ khí sinh hoá gì cả, thật sự thất lễ, cái này chỉ là phân mèo mà thôi.

Những người khác bị cái mùi kia hun cho muốn xỉu, trong căn phòng không lớn đầy mùi tanh hôi xông tới tận trời, cái mùi đó dường như có thể bám lên người và mũi, hoàn toàn không thể xua tan.

Tưởng Chính hất chuột trên người xuống, lảo đảo chạy ra ngoài, gã móc súng từ trong giày quân đội ra, nhưng sau đó đã bị Hoắc Tinh đè cổ tay lại.

Cuối cùng ký ức của Hoắc Tinh nguyên bản cũng xuất hiện đúng lúc, giúp Hoắc Tinh trực tiếp đoạt súng của Tưởng Chính, sau đó chỉa vào đầu gã.

Tưởng Chính hét lớn một tiếng: “Tất cả đừng động!”

Dường như mọi thứ đều dừng lại.

Hoắc Tinh kéo theo Tưởng Chính ra ngoài, ra khỏi phòng, mùi thúi đã đỡ hơn nhiều.

Mấy con mèo hoang chần chừ ngoài cửa, đôi mắt toả ra ánh sáng quỷ dị trong màn đêm.

“Meo…”

Có con mèo cọ cọ ống quần dưới chân Hoắc Tinh, dáng vẻ có chút làm nũng lấy lòng.

Chính là con mèo buồn ngủ lúc trước, lúc này trông nó có vẻ tỉnh táo hơn một tí.

Hoắc Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi cười: “Mày xuất hiện từ chỗ nào vậy?”

“Tôi ngủ trong cái xe kia, bị anh chở ra ngoài theo.” Tai con mèo kia run một cái: “May là có tôi ở đây.”

Hoắc Tinh khẽ gật đầu: “Cám ơn, lúc về sẽ cho mày ăn cá khô nhỏ.”

“Muốn con cá Không Có Trứng ăn lần trước.” Con mèo liếm liếm cái mũi phấn hồng, mắt loé sáng nhìn Hoắc Tinh: “Con cá lớn đó đó.”

“Được chứ.” Hoắc Tinh gật đầu đồng ý.

Tưởng Chính hoảng sợ: “Cậu… sao cậu có thể nói chuyện với mèo? Mấy… mấy con chuột ghê tởm này có phải do cậu gọi tới không?”

“Không phải tôi, là chúng.” Hoắc Tinh nở nụ cười, âm u nói: “Tôi còn có thể ra lệnh chúng ăn anh ngay lập tức.”

Mấy con mèo hoang vây quanh Hoắc Tinh, lắc lắc đuôi không vui: “Đừng nói lung tung, meo, tụi tôi không thích ăn thứ này đâu.”

Tưởng Chính không nghe hiểu lũ mèo nói gì, bị Hoắc Tinh doạ tới nhũn chân.

Gã vội nói: “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi sai rồi, Hoắc đại thiếu gia, ngài… ngài tha cho tôi đi, tôi cam đoan không bước vào Tiêu Thành một bước nào nữa!”

Linh quang loé lên, Hoắc Tinh thao thao bất tuyệt như đạo sĩ tam lưu(*): “Dù anh chạy trốn tới chỗ nào, những con mèo này đều là mắt của tôi, lúc nào cũng nhìn anh chằm chằm. Lúc anh chìm vào giấc ngủ, chúng sẽ đào ruột anh ra, xé tim anh ăn…”

(*) Đạo sĩ tam lưu: đạo sĩ rởm.

Mặt Tưởng Chính trắng bệch, không tin được rằng trên thế giới còn có chuyện hoang đường như thế —— nhưng bọn gã vốn là người liều mạng trên mũi đao nhọn, từ trước đến nay cũng tin vài thứ đồ chơi thần thần quỷ quỷ, Tưởng Chính còn đeo một bùa hộ thân cầu từ nước nào đó về ở trên cổ, nghe nói có thể mượn mạng một lần.

“Ngài… cuối cùng ngài là thứ gì…” Tưởng Chính nói không rõ ràng: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là lý do mười mấy tuổi ngài đã bứng được Tần gia…”

Hoắc Tinh chớp mắt: “Anh đoán xem?”

Toàn thân Tưởng Chính bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Tưởng Chinh vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ lui xuống, Hoắc Tinh kéo gã từ từ lui đến chỗ dừng xe.

Ngay lúc này, Côn Yến quay trở về, vừa nhìn thấy Hoắc Tinh đã hô to: “Lão đại!”

Người theo sau hắn dừng lại, một khắc này Hoắc Tinh thấy rõ Cố Phong đang đứng nghiêm trong góc khuất, cơ bắp toàn thân kéo căng.

Chắc là Cố Phong đã lấy vũ khí ra, Côn Yến giơ súng lao đến, chắn trước người Hoắc Tinh.

“Nhóm anh Hoắc Dự đã đi trước.” Côn Yến nói: “Là Cố tiểu tử tới kịp lúc.”

Cố Phong cũng đi tới, ánh mắt dò xét quét quanh thân Hoắc Tinh một vòng.

“Lão đại?”

Côn Yến lười giải thích: “Rời khỏi chỗ này trước rồi nói tiếp.”

Bốn người tiếp tục lui lại, sau khi lên xe thì ném Tưởng Chính ra ngoài, Tưởng Chính ngồi bệt dưới đất chưa hoàn hồn lại, thấy mấy con mèo vây quanh thì bị doạ đến ôm đầu hét to.

Mấy con mèo vui vẻ meo meo, cảm thấy “đồ chơi” này chơi rất vui, có con còn nghịch ngợm giơ duỗi móng vuốt đánh đầu Tưởng Chính một cái.

Tưởng Chính run run rẩy rẩy, giống như con chuột bị mèo bao vây.

Hoắc Tinh mở cửa xe để mấy con mèo đi lên, rồi nói với Tưởng Chính ngồi ngoài xe: “Nhớ kỹ lời anh nói, nếu tôi có tí xíu không vui…”

Mấy con mèo phối hợp kêu một tiếng “meo” âm trầm.

Côn Yến và Cố Phong mông lung, Hoắc Tinh vui vẻ bảo Côn Yến lái xe, ba người thuận lời rời đi.

Chờ xe triệt để đi xa, không có truy binh đuổi theo, bầu không khí xe bỗng trở nên khẩn trương và im lặng.

Hoắc Tinh khẽ thở ra ngồi dựa vào ghế, khép hờ mắt, Cố Phong ngồi một bên, trên đầu gối và vai đều có một mèo ngồi xổm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sao anh lại tới đây? Chẳng phải em đã nói anh ở nhà đợi đi sao?”

Côn Yến không vui: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Lão đại muốn đi đâu cũng phải báo cáo cho cậu biết à?”

Cố Phong không nói gì, ánh mắt khó đoán được.

Côn Yến nhận ra bầu không khí không đúng, hắn nhìn kính chiếu hậu: “Cố tiểu tử, cậu đừng tưởng rằng lão đại cưng chiều cậu là cậu có thể vô pháp vô thiên. Nhưng xét thấy hôm nay cậu liều mình đi cứu giúp, Hoắc Dự cũng đã nói, sau này cậu chính là người một nhà. Tôi cũng không gạt cậu, cậu nghe cho kỹ, việc này không có bao nhiêu người biết, đại thiếu gia trước mắt cậu mới là lão đại Hoắc gia, Hoắc Dự chỉ là “con rối”, hiểu không? Sau này cậu nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi.”

Hoắc Tinh ngẩn người, nhận ra một chuyện.

Y cũng không quan tâm chuyện bị Cố Phong nhận ra bản thân là ai, nhưng qua chiến dịch này, Cố Phong lại trở thành người mà Hoắc Dự tin cậy.

Kết cục này giống y như kiếp trước.

Đánh bậy đánh bạ, cuối cùng vẫn đi lên con đường cũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương