Hắn Là Cố Chấp Cuồng
Chương 15: Đập xe ký

Editor: Tuyền Uri

Đã cách vài ngày kể từ nụ hôn đầu giữa hai người chúng tôi, nhưng Thư Lượng dường như vẫn chưa tỉnh lại, vẫn duy trì một bộ mặt cười ngốc ngốc, đũa cầm không chặt, chén cũng bưng không vững, đĩa làm bể đến mấy cái, dù sao cậu ta cũng có tiền, ghi nợ.

Thường thường, cậu ta sẽ lẳng lặng nhìn tôi, sau đó từ từ đỏ mặt lên, tôi biết, cậu ta lại tưởng tượng rồi…….

Những ngày tiếp theo, chúng tôi sống rất ngọt ngào, đương nhiên, Lượng đồng ý giữ bí mật cho tôi, chúng tôi những lúc không có người, khẽ hôn nhau, khẽ nắm tay, không có quá nhiều cử chỉ, Trần Mặc cho tôi hay, kể từ khi quen Lượng đến nay, thấy đây là lúc thấy Thư Lượng vui nhất, cảm xúc của Lượng cũng bình tĩnh lại nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng cùng người nhà, bạn học nói chuyện mấy câu, chúng tôi vì những tiến bộ của cậu ấy mà cảm thấy rất vui.

Bông tuyết bay theo gió, lộc hoa đang chạy, leng keng, leng keng, tiếng chuông vang hơn………..

Lễ Giáng Sinh, trên đường phố khắp nơi đều có thể nghe thấy những bài hát nhạc chuông Giáng Sinh vui nhộn từ các cửa hàng phát ra, trong đêm đông lạnh giá, nhưng lại thấy bầu không khí vô cùng ấm áp và hạnh phúc, trên các con phố mọi người qua qua lại lại, chỉ cần nghe thấy những bản nhạc đầy vui nhộn, trên mặt mỗi người, đều sẽ không nhịn được mà nở ra nụ cười.

Trên quảng trường trong trung tâm thành phố, trang trí một cây thông Noel cao mười tầng lầu, trên đó được trang trí bằng những hoa giấy cùng những bóng đèn nhỏ nhiều màu sắc, nhấp nháy dưới bầu trời đêm, trông cực kỳ rực rỡ. Cùng với cây thông Noel là tấm biển quảng cáo trên cao, cũng chính là cột mốc của quang trường này, người đến người đi qua lại không dứt, không phải là đôi, mà chính là những người con trai con gái đang đợi nửa kia của mình đến, chủ yếu là nhóm những người trẻ tuổi.

Khoát Thư Lượng lòng vui phơi phới ngồi trong xe, trên mặt từ đầu đến cuối treo một nụ cười ngốc ngốc, người thiếu niên trẻ con này, đang mong chờ cuộc hẹn đầu tiên trong đời.

Sau khi tới quảng trường, đậu xe xong, chúng tôi tiến vào khu vực đi bộ, dọc đường đi, vẻ ngoài quý khí tuấn tú của Thư Lượng thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của nhiều nữ sinh, khiến cho lòng tôi có chút đắc ý cùng ghen tức, đang nghĩ, đang đi, từ phía sau một chiếc xe hơi lao tới đụng vào tôi.

“Đây là đường dành cho xe hơi, không phải đường cho người đi bộ, cô không biết nhìn đường hay sao vậy?” Một người đàn ông tầm 30 tuổi từ trong xe đi ra, sau đó cúi xuống nhìn vào chiếc xe yêu thích của anh ta, một bộ dạng đau lòng không tưởng.

Hôm nay là Giáng Sinh, có biểu diễn pháo hoa, hạn chế đường xe, sóng người gần như đã che phủ mất con đường, cũng không biết anh ta sao lại lái vào, nhìn hành động của anh ta, lửa giận trong tôi trong nháy mắt cũng đã châm lên! Thì ra người đàn ông này còn cho rằng chân ngọc của tôi đã đụng lõm xe hắn ta?

Tức chết đi được!

“Ông là thái độ gì vậy? Hôm nay giao thông quản chế, ông cho rằng tôi sẽ không sao đứng tại nơi này đợi cho chiếc xe nát của ông đụng sao? Xuống xe không nói được lời xin lỗi còn giống như một người điên chửi loạn, cái gọi là lịch sự ông có hiểu không hả!” vỗ vỗ bắp chân, trong khẩu khí toàn là chỉ trích.

Người đàn ông kia từ từ đứng thẳng lên, từng bước hướng về phía tôi, cúi đầu lại gần mặt của tôi, một mặt hung dữ trợn mắt nhìn tôi: “Tôi không nghe sai chứ? Cô nói xe của tôi là xe nát?”

Không phải là một chiếc xe thể thao sao, không sợ hãi đối diện ánh mắt anh ta, hất cằm lên, không quan tâm chop mũi hai người cách nhau chưa đến 5cm, vẫn cứ tự nhiên mà nói: “Không phải sao, màu sắc xấu xí kinh tởm vậy còn cho rằng sẽ có nhiều người mê sao, nói cho ông biết, nếu xe của ông thật sự đụng làm bị thương tôi, tôi sẽ cho nó biến thành một đống sắt vụn!” So với khí thế cãi nhau, tôi có lẽ chưa từng thua.

Vậy mà, tôi vinh dự cãi nhau, hoàn toàn quên mất bên cạnh vẫn còn một vị tiên sinh không bình thường cho lắm, Lượng rất tức giận, tôi thấy cậu nắm chặt tay, biết cậu đang ức chế cảm xúc, cười cười với cậu, nói tiếng không sao, thì tại lúc này, pháo hoa bắt đầu nở rộ trên không trung, Lượng đột nhiên gầm nhỏ mấy tiếng, tới hóa giải sự tức giận trong lòng cậu, đột nhiên nhớ ra cậu nhạy cảm với âm thanh, sớm biết vậy đã không đưa cậu tới rồi, âm thanh của Lượng mặc dù không lớn, trên đường phố huyên náo cũng rất nhanh bị át đi rồi, nhưng người đàn ông lái xe thể thao vẫn nghe thấy.

Anh ta nói một câu “Dáng dấp cũng không tệ, đáng tiếc lại là một tên ngốc.”

Tôi thực sự tức giận, hắn ta không xin lỗi đã đành, ngược lại còn mắng người, cư nhiên còn nói Lượng của tôi! Thế là đánh trả “Trông thì bình thường, đáng tiếc không biết nói tiếng người.”

Còn Lượng, nghe thấy hai chữ “tên ngốc” này, thì bắt đầu không đúng nữa, chạy nhanh hơn cả cơn gió, sau đó lộn trở lại, nhảy lên xe của người đàn ông kia, huỵch một tiếng, thân xe rung chuyển.

Huỵch! Lại một tiếng.

Tôi và người đàn ông lái xe thể thao kia kinh sợ nhìn tới.

Thư Lượng đứng ở phía trên, mắt đỏ như muốn bốc hỏa, không biết cậu ta từ nơi nào lấy được cây gậy sắt, hung hăng vung mạnh xuống. Lực cậu ta mạnh như vậy, cả thân xe đều rung lắc.

Tôi nhìn khuôn mặt đầy tức giận của cậu, bị sợ đến nỗi nói không ra lời.

“Cho mày đụng! Cho mày đụng!” Thư Lượng thét lớn.

“Lượng……..”

Thư Lượng đột nhiên vung mạnh một côn xuống, tôi sợ đến nỗi nhắm mắt lại, kính cửa xe xoảng một tiếng.

Người đàn ông lái xe thể thao bắt đầu kinh hoảng.

Thư Lượng không hề nhìn chúng tôi, chỉ từng côn từng côn vung xuống. Tay của cậu bị cứa đứt, máu theo cánh tay chảy xuống, nhưng cậu giống như bị điên rồi, không ngừng vung côn.

Người vây xung quanh xem, rất ăn ý làm thành một vòng tròn, từ xa xa xem nháo kịch này. Có người gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau cùng, vẫn là vệ sĩ đi tới chế phục cậu, chỉ là trong số đó có một người không cẩn thận bị trúng một côn, máu tươi chảy xuống, lúc này, chân của tôi mềm nhũn sắp không đứng nổi nữa rồi.

Buổi tối, Trần Mặc đi xử lý chuyện người đàn ông lái xe thể thao kia, người đàn ông đó là thế hệ giàu có thứ hai có chút nền tảng chính trị, nhưng với Lượng nhà tôi, vẫn không cùng một tầng, tôi nhìn Lượng nằm trên giường đánh thắng thuốc an thần.

Lẩm bẩm “Xem ra, ác nhân phải có ác trị.”

“Vân……..cô nói xem………em là ác nhân sao?” 

Sáng chậm rãi mở mắt, chán nản nói, cậu ta lúc này, không còn một chút cuồng ngạo, đơn giản chỉ là một tiểu thụ.

“Éc…………” Tôi không còn gì để nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương