Hắn Là Cố Chấp Cuồng
-
Chương 13: Dám nói yêu tôi
Editor: Tuyền Uri
“Các anh đem cậu ta về đi!” Tôi quay người, không muốn nhìn thấy đôi mắt bất lực kia của cậu.
Thư Lượng sững sờ.
“Không muốn…….không muốn về………không muốn………. về……….” ngây ngốc lặp lại câu có vẻ như một lời nói bình thường này, giọng nói yếu ớt thì thầm lúc to lúc nhỏ, Thư Lượng tự lẩm bẩm mặc dù trông kỳ quái nhưng không ai dám tới làm phiền, chỉ nhíu mày, tôi thấy Thư Lượng không bình thường cho lắm, lại thấy Trần Mặc cùng đám vệ sĩ rõ ràng đã bị hiện trường bừa bãi dọa cho sợ rồi,
“Đưa cậu ta về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi chút.” Lạnh nhạt dặn dò một câu, tôi lại lần nữa quay người chuẩn bị rời đi.
“Em không muốn về, em không muốn về, em không muốn về ư ư ư……….”
Không biết nói gì hơn, lại là chiêu dưa nước mắt ra………….
“Em không muốn về, em yêu cô, Vân………… em không muốn về, không muốn đi, em không đi, em sai rồi……ư ư ư…….”
Cậu ta dám nói yêu tôi, nhìn vạt áo bị Thư Lượng nắm trong tay, không biết là bất an hay cảm xúc gì nữa, khí nóng trong người đột nhiên xuất hiện.
“Trần Mặc, các anh mau đem cậu ta đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.”
“Đừng! !” Khoát Thư Lượng giống như một đứa trẻ giãy nảy lên, khóc lả đi, tim cậu, đau thật là đau ……
“Đưa cậu ấy đi.” Thấy Trần Mặc tới nâng cậu lên, tôi lần này định thật sự thật sự rời đi.”
Thư Lượng lắc đầu một cách khổ sở, đơn giản là không tin vào những gì mình nghe được, cậu ta gầm nhẹ một tiếng xông tới, hai tay siết chặt lấy vai tôi, dùng lực ôm tôi vào lòng.
Ôm chặt như vậy……….tấm thân nhỏ bé kia~
“Đừng…………Vân, đừng đuổi em đi! Em sẽ nghe lời có được không? ……….Em không đi, em không đi! Chúng ta………..chúng ta chẳng phải giống như cha mẹ hay sao, chúng ta là “đối tượng” không phải sao? Vân, chúng ta……chúng ta sống bên nhau, đừng đuổi em đi…..” Thư Lượng hoảng loạn nói không mạch lạc, ôm tôi hoang mang nói, cơ thể của cậu đang run lên.
Thì ra, cậu cho rằng như này là sống bên nhau, cũng giống như lần trước tôi đã giải thích cho cậu về “đối tượng”, giống như cha mẹ vậy, ha ha, đứa trẻ ngốc.
“Lượng……em cũng không còn nhỏ nữa……..nên trưởng thành rồi, cô không thể cứ mãi chăm sóc em như này được (được rồi, tôi thừa nhận phương diện cuộc sống cậu ấy chăm sóc tôi nhiều hơn một chút)……..Em cùng anh Trần trở về đi……..” Nói xong mắt cay cay, bị Thư Lượng kích động đến tâm loạn rồi, giùng giằng muốn đẩy cậu ra, nhưng Thư Lượng lại càng ôm chặt hơn.
“Không, em không muốn rời xa cô, Vân, em thay đổi, em thay đổi có được không? Em sẽ không đánh người nữa, em sẽ không giận dữ nữa, em sẽ không đập phá đồ nữa, cho Lượng được ở lại bên cạnh cô, được không? Cho em được ở bên cạnh cô, em không muốn đi…….em không muốn đi…….” Thư Lượng giọng run rẩy.
“Lượng……….em bình tĩnh một chút!
Khoát Thư Lượng…….” Tôi đau lòng kêu lên, nhưng Thư Lượng lại giống như điên cuồng vậy, ôm chặt khiến tôi thở hổn hển, tự lẩm bẩm.
Mặc cho Trần Mặc và đám vệ sĩ kéo đi, cũng không chịu buông tay.
Trái tim đau khổ của cậu không còn cảm giác nữa rồi.
“Vân……đừng bỏ mặc em…..đừng, em sai rồi, em sẽ thay đổi, sẽ không như này nữa! Vân, Vân, em không muốn đi……..” Thư Lượng kích động nói, đôi tay bỗng dùng lực, ôm lấy tôi đẩy bọn họ ra.
Tại sao cậu không thể ở lại bên cạnh cô?
Tại sao cô không yêu cậu?
Cậu không hiểu, cho nên phát điên rồi.
19 năm, cậu không có một nơi để mà bộc lộ tình cảm của mình, cho nên cậu có thể đem cả tấm thân cả trái tim này ra yêu cô, có thể quên đi bản thân quên đi tất cả để yêu. Vì cậu đã quá cô độc, một người chìm đắm trong thế giới nội tâm của chính mình, gặp được một người cậu thật lòng yêu thương, dù phải nhảy vào lửa, cậu cũng bằng lòng!
“Ai……..” Tôi thở dài, tôi coi như là được nuôi bởi bàn tay của cậu, kỳ thực, tôi đối với Lượng, cũng là yêu, bản thân tôi cũng không rõ đó là loại yêu gì, có lẽ, cho tới giờ, mặc nhận loại ám muội này với cậu, cũng coi như là tôi đã cho cậu đáp án.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có thật sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời không vậy?”
Nghe vậy, Lượng bỗng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc ngốc, cho thấy rõ sự căng thẳng.
Ban đêm, tiễn Trần Mặc, tôi lên lầu phát hiện Thư Lượng không có trong phòng, không có trong phòng tắm, đầu tôi bùng nổ, tên nhóc này sẽ không vì chịu đả kích mà nhảy lầu đó chứ! Ban công, không có, nhìn dưới lầu, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng phòng lưu trữ, không có, phòng khách, không có.
Trong phòng của tôi, quần áo trong tủ bị lấy ra, vương vãi trên sàn nhà, tôi kéo cánh cửa tủ quần áo.
Cậu ở bên trong đó, ngước lên nhìn tôi, cười ngốc ngốc, lại nước mắt lưng tròng.
“Em làm gì vậy!”
“Lượng không đi………Lượng không muốn đi………” Hình như còn chưa từ trong phong ba vừa rồi tỉnh lại.
Tôi quỳ xuống, ôm lấy cậu.
“Tiểu Lượng không đi, không kêu tiểu Lượng đi nữa, đừng khóc, đàn ông ai lại khóc.”
Cậu vẫn còn sợ hãi, cả người run rẩy.
“Tiểu lượng không khóc…….ra ngoài nào.”
“Lượng không khóc.” Thư Lượng khàn khàn nói, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Cậu vùi đầu vào tóc tôi, hai tay ôm lấy vai tôi, từ từ yên tĩnh trở lại………
Có lẽ lần nháo lên này đã mất quá nhiều sức lực, Lượng rất nhanh thiếp đi, vừa nãy Trần Mặc nói cho tôi hay, việc Lượng có thể thông qua ngôn ngữ bày tỏ tình cảm của mình như vậy là lần đầu tiên, đây là tiến bộ rất lớn của cậu, tôi hỏi, có phải vì tương lai của Lượng, tôi sẽ phải gắn với cậu ấy nửa đời còn lại, Trần Mặc cười khổ nói, Lượng là kiểu người rất khó hứng thú với sự vật, nhưng một khi đã thích, thì sẽ không buông bỏ, cậu ấy yêu cuồng nhiệt như vậy, đoán chừng cả đời này có đốt cũng không tận.
“Các anh đem cậu ta về đi!” Tôi quay người, không muốn nhìn thấy đôi mắt bất lực kia của cậu.
Thư Lượng sững sờ.
“Không muốn…….không muốn về………không muốn………. về……….” ngây ngốc lặp lại câu có vẻ như một lời nói bình thường này, giọng nói yếu ớt thì thầm lúc to lúc nhỏ, Thư Lượng tự lẩm bẩm mặc dù trông kỳ quái nhưng không ai dám tới làm phiền, chỉ nhíu mày, tôi thấy Thư Lượng không bình thường cho lắm, lại thấy Trần Mặc cùng đám vệ sĩ rõ ràng đã bị hiện trường bừa bãi dọa cho sợ rồi,
“Đưa cậu ta về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi chút.” Lạnh nhạt dặn dò một câu, tôi lại lần nữa quay người chuẩn bị rời đi.
“Em không muốn về, em không muốn về, em không muốn về ư ư ư……….”
Không biết nói gì hơn, lại là chiêu dưa nước mắt ra………….
“Em không muốn về, em yêu cô, Vân………… em không muốn về, không muốn đi, em không đi, em sai rồi……ư ư ư…….”
Cậu ta dám nói yêu tôi, nhìn vạt áo bị Thư Lượng nắm trong tay, không biết là bất an hay cảm xúc gì nữa, khí nóng trong người đột nhiên xuất hiện.
“Trần Mặc, các anh mau đem cậu ta đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.”
“Đừng! !” Khoát Thư Lượng giống như một đứa trẻ giãy nảy lên, khóc lả đi, tim cậu, đau thật là đau ……
“Đưa cậu ấy đi.” Thấy Trần Mặc tới nâng cậu lên, tôi lần này định thật sự thật sự rời đi.”
Thư Lượng lắc đầu một cách khổ sở, đơn giản là không tin vào những gì mình nghe được, cậu ta gầm nhẹ một tiếng xông tới, hai tay siết chặt lấy vai tôi, dùng lực ôm tôi vào lòng.
Ôm chặt như vậy……….tấm thân nhỏ bé kia~
“Đừng…………Vân, đừng đuổi em đi! Em sẽ nghe lời có được không? ……….Em không đi, em không đi! Chúng ta………..chúng ta chẳng phải giống như cha mẹ hay sao, chúng ta là “đối tượng” không phải sao? Vân, chúng ta……chúng ta sống bên nhau, đừng đuổi em đi…..” Thư Lượng hoảng loạn nói không mạch lạc, ôm tôi hoang mang nói, cơ thể của cậu đang run lên.
Thì ra, cậu cho rằng như này là sống bên nhau, cũng giống như lần trước tôi đã giải thích cho cậu về “đối tượng”, giống như cha mẹ vậy, ha ha, đứa trẻ ngốc.
“Lượng……em cũng không còn nhỏ nữa……..nên trưởng thành rồi, cô không thể cứ mãi chăm sóc em như này được (được rồi, tôi thừa nhận phương diện cuộc sống cậu ấy chăm sóc tôi nhiều hơn một chút)……..Em cùng anh Trần trở về đi……..” Nói xong mắt cay cay, bị Thư Lượng kích động đến tâm loạn rồi, giùng giằng muốn đẩy cậu ra, nhưng Thư Lượng lại càng ôm chặt hơn.
“Không, em không muốn rời xa cô, Vân, em thay đổi, em thay đổi có được không? Em sẽ không đánh người nữa, em sẽ không giận dữ nữa, em sẽ không đập phá đồ nữa, cho Lượng được ở lại bên cạnh cô, được không? Cho em được ở bên cạnh cô, em không muốn đi…….em không muốn đi…….” Thư Lượng giọng run rẩy.
“Lượng……….em bình tĩnh một chút!
Khoát Thư Lượng…….” Tôi đau lòng kêu lên, nhưng Thư Lượng lại giống như điên cuồng vậy, ôm chặt khiến tôi thở hổn hển, tự lẩm bẩm.
Mặc cho Trần Mặc và đám vệ sĩ kéo đi, cũng không chịu buông tay.
Trái tim đau khổ của cậu không còn cảm giác nữa rồi.
“Vân……đừng bỏ mặc em…..đừng, em sai rồi, em sẽ thay đổi, sẽ không như này nữa! Vân, Vân, em không muốn đi……..” Thư Lượng kích động nói, đôi tay bỗng dùng lực, ôm lấy tôi đẩy bọn họ ra.
Tại sao cậu không thể ở lại bên cạnh cô?
Tại sao cô không yêu cậu?
Cậu không hiểu, cho nên phát điên rồi.
19 năm, cậu không có một nơi để mà bộc lộ tình cảm của mình, cho nên cậu có thể đem cả tấm thân cả trái tim này ra yêu cô, có thể quên đi bản thân quên đi tất cả để yêu. Vì cậu đã quá cô độc, một người chìm đắm trong thế giới nội tâm của chính mình, gặp được một người cậu thật lòng yêu thương, dù phải nhảy vào lửa, cậu cũng bằng lòng!
“Ai……..” Tôi thở dài, tôi coi như là được nuôi bởi bàn tay của cậu, kỳ thực, tôi đối với Lượng, cũng là yêu, bản thân tôi cũng không rõ đó là loại yêu gì, có lẽ, cho tới giờ, mặc nhận loại ám muội này với cậu, cũng coi như là tôi đã cho cậu đáp án.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có thật sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời không vậy?”
Nghe vậy, Lượng bỗng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc ngốc, cho thấy rõ sự căng thẳng.
Ban đêm, tiễn Trần Mặc, tôi lên lầu phát hiện Thư Lượng không có trong phòng, không có trong phòng tắm, đầu tôi bùng nổ, tên nhóc này sẽ không vì chịu đả kích mà nhảy lầu đó chứ! Ban công, không có, nhìn dưới lầu, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng phòng lưu trữ, không có, phòng khách, không có.
Trong phòng của tôi, quần áo trong tủ bị lấy ra, vương vãi trên sàn nhà, tôi kéo cánh cửa tủ quần áo.
Cậu ở bên trong đó, ngước lên nhìn tôi, cười ngốc ngốc, lại nước mắt lưng tròng.
“Em làm gì vậy!”
“Lượng không đi………Lượng không muốn đi………” Hình như còn chưa từ trong phong ba vừa rồi tỉnh lại.
Tôi quỳ xuống, ôm lấy cậu.
“Tiểu Lượng không đi, không kêu tiểu Lượng đi nữa, đừng khóc, đàn ông ai lại khóc.”
Cậu vẫn còn sợ hãi, cả người run rẩy.
“Tiểu lượng không khóc…….ra ngoài nào.”
“Lượng không khóc.” Thư Lượng khàn khàn nói, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Cậu vùi đầu vào tóc tôi, hai tay ôm lấy vai tôi, từ từ yên tĩnh trở lại………
Có lẽ lần nháo lên này đã mất quá nhiều sức lực, Lượng rất nhanh thiếp đi, vừa nãy Trần Mặc nói cho tôi hay, việc Lượng có thể thông qua ngôn ngữ bày tỏ tình cảm của mình như vậy là lần đầu tiên, đây là tiến bộ rất lớn của cậu, tôi hỏi, có phải vì tương lai của Lượng, tôi sẽ phải gắn với cậu ấy nửa đời còn lại, Trần Mặc cười khổ nói, Lượng là kiểu người rất khó hứng thú với sự vật, nhưng một khi đã thích, thì sẽ không buông bỏ, cậu ấy yêu cuồng nhiệt như vậy, đoán chừng cả đời này có đốt cũng không tận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook