Hận Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 8: Bị bệnh

Tử Thiên lật xấp tài liệu họp trên bàn, mặt đăm chiêu nghiên cứu. Chốc lát lại liếc nhìn đồng hồ trên tay. Minh Triết có mù cũng để ý thấy biểu hiện lạ kì này của anh. Không lẽ anh có việc gì gấp sao?

- Này, cậu không thích ở cạnh mình đến thế sao? Canh từng phút cơ đấy - Minh Triết cuối cùng cũng chịu không nổi bức xúc

- Giờ ăn trưa rồi đúng không?

- Ừm, đúng thế. Sao? - hắn vẫn mong đợi câu trả lời của anh, nhưng anh lại hỏi 1 câu chẳng liên quan

- Tại sao còn chưa có đồ ăn? Muốn nghỉ việc? - anh liếc nhìn cái bàn trống huơ trống hoác kia rồi suy nghĩ

- A, cô Triệu tới giờ sẽ mang thức ăn lên cho cậu đúng không? Đúng là có tiền thì có quyền mà - Minh Triết còn không ngờ, anh sẽ duy trì việc trả thù này đến chừng nào

Từ lần trước, với tốc độ ăn bình thường của anh, cô đương nhiên có thể còn thừa thời gian để mà ăn trưa phần mình. Nhưng mà hôm nay tự nhiên lại không thấy đến. Cô ta mà đến trễ thì biết hậu quả là gì rồi đấy. Anh sẽ phạt, phạt, phạt, ra sức phạt

- Cô nghĩ tại sao Phúc Nhật lại buôn lậu đá quý? - tiếng nhai chóp chép vang lên, anh vừa ăn vừa hỏi

- Đó chỉ là....chỉ là nói đùa thôi, giám đốc đừng tin thật - sao chuyện đã qua lâu vậy vẫn còn tra khảo chứ? Nếu anh không hỏi có lẽ cô cũng quên mất mình từng nói câu này

- Cô không hỏi chắc tôi cũng sẽ tin rằng mình đang bỏ bê trụ sở ở đây quá - anh vừa cười khinh vừa nói, lại để ý mắt cô cứ dán vào hộp cơm của anh không chớp, chắc là thấy ngon, muốn ăn lắm đúng không? Anh biết mà, đồ ăn này rất thượng hạng, người thường tuyết đối đừng mơ tưởng đến. Cô ở đây nhìn cũng đã là 1 diễm phúc rồi - muốn ăn không? - anh nói như trêu cô

- Không đâu - cô không ngần ngại lắc đầu

- Vậy chứ cô nhìn cái gì?

- Tôi....tôi chỉ mong anh ăn nhanh nhanh 1 chút, để tôi còn ăn phần của mình nữa - cô tủm tỉm cười, tưởng tượng mùi thức ăn bốc lên ngun ngút làm bụng cô lại kêu cồn cào

- Vậy tôi có nên ăn chậm lại không?

- Giám đốc đại nhân, tôi van anh, anh có thể đừng đùa như vậy được không? Tôi sắp đói chết rồi đây này - Hạ Phong chịu không nổi cũng bỏ đi vẻ ngoài lịch sự, nhõng nhẽo đứng đong đưa qua lại, nhìn thật quá trẻ con

Tử Thiên là lần đầu thấy thái độ này của cô. Da cũng có thể miễn cưỡng được gọi là sáng, nhưng không quá trắng, chỉ ở giữ mức hồng và sáng. Mặt lúc nào cũng cúi gầm gầm xuống đất, ăn mặc thì lúc nào cũng quần jean áo pull hết sức nhàm chán, nhưng mặc lên người cũng không quá tệ. Đặc biệt lần đó, nhìn thấy ánh mắt đó, anh cũng bị dọa 1 trận

- Nhìn đi! - anh nhàm chán quăng hộp cơm rỗng lên bàn - ăn cơm với cô chán quá! Mau đi đi! - Tử Thiên đứng dậy đi về bàn làm việc tiếp

- Xong rồi sao? Cảm ơn anh - Hạ Phong mừng rỡ reo hò, ôm hộp cơm lập tức nhào ra khỏi phòng. Tử Thiên liếc nhìn cánh cửa khép lại mà ánh mắt tràn đầy ý cười

À, thì ra đó là lần gần đây nhất anh gặp cô ở văn phòng. Thái độ, thái độ của cô đã dần thay đổi. Tuy đôi lúc vẫn sẽ sợ sệt anh đến phát khóc nhưng cũng có những lúc không kìm chế được, bộc phát bản tính con người cũ. Thật sự, quá đơn giản, quá dễ đoán đi, loại người này......rất dễ bị ức hiếp

Anh lại nhìn đồng hồ. Đã 12h, có nên gọi điện cho....à, anh quên mất mình không có số điện thoại của cô. Mà tại sao phải phiền phức như vậy? Nói Anna xử lý chuyện này là được rồi. Minh Triết nãy giờ cứ muốn đoán thử rốt cuộc trong cái đại não thông minh đang nghĩ cái gì mà suy tư lâu như vậy

- Giám đốc, đầu bếp người Pháp gửi thức ăn lên cho anh. Bảo hôm nay không thấy cô gái kia nữa đâu nên ông ấy đã tự ý mang đến đây - vừa định gọi, Anna đã đem hôm cơm đến rồi, tuy nhiên cái nguyên nhân kia làm anh hơi bất ngờ. Không phải cô ấy sẽ không dám cãi lại lệnh của anh, hơn nữa mấy tuần nay cũng đang làm rất tốt đó sao?

- Được rồi, cô để đó đi - Minh Triết thấy anh trầm ngâm không trả lời thì kêu Anna lui ra. Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại 2 người, hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị, liền nhướn người tới nhìn kĩ vào biểu cảm hiện giờ trên mặt anh mà tự cười - Thì ra là vì chuyện này mà không tập trung?

- Ồn ào cái gì vậy. Dạo này mình mới phát hiện bệnh nói nhảm của cậu lại tái phát nữa phải không? - anh nghiêm mặt chỉnh

- Ầy, ăn nói cay độc như vậy, hẳn đang rất khó chịu, có cần tìm hiểu 1 chút tại sao "cô gái bị tiêu chảy ngồi ở cầu thang" của cậu không?

- Từ khi nào là của tôi vậy? - nói anh cay cú là không đúng, phải là rất cay cú. 1 thói quen đột nhiên bị thay đổi, ai mà không khó chịu - không cần - Tử Thiên vẫn lấy đũa ra ăn cơm như bình thường

- Ok ok - Minh Triết làm dấu gật đầu. Còn bày đặc tỏ vẻ, thật sự rất quan tâm, cũng rất tức giận khi người ta không đến. Vậy mà cứ làm như bản thân rất mạnh mẽ. Hắn bĩu môi đi ra ngoài

Minh Triết vừa đi ra. Anh liền buông đũa xuống. Cảm thấy tay nghề của đầu bếp thực sự đã có vấn đề, thịt sao lại nhạt như vậy? Lưỡi ông ta bị mất cảm giác chắc. Anh ấn nút điện thoại

- Anna, lập tức mang thứ này ra khỏi phòng tôi

Thiếu Tấn sốt hết cả ruột. Từ cuộc gọi tối qua của cô đã cảm thấy không bình thường. Đã vậy sáng nay gọi lại không bắt máy. Hắn đứng trước cửa nhà cô, nhấn chuông liên tục nhưng không thấy người ra mở cửa

- Thiếu Tấn? - Hạ Phong với đôi mắt lờ đờ cùng giọng nói yếu ớt mở cửa, dọa cho hắn 1 trận. Nhìn cô như sắp đứng không vững, hắn liền chạy tới đỡ

- Hạ Phong, em bệnh đến nỗi nhìn không ra người nữa sao? Người đến nhà em đương nhiên là anh rồi - hắn đỡ cô về giường nghỉ ngơi. Tiện thể lôi hết mấy cái dụng cụ y tế khám cho cô 1 chút. Có lẽ là bị cảm rồi

- Em không phải lười biếng đâu, nhưng không hiểu sao chân không nhấc nổi nữa, có lẽ bị gì rồi ấy - cô nói giọng đáng thương, bản thân thật không muốn nói nữa

- Anh đã nói rồi, Tiểu Phong, tốt nhất sau này em phải đến bệnh viện anh hằng ngày, chân em vì không chăm sóc nên vết thương lần trước đã nhiễm trùng rồi đây này - Thiếu Tấn có vẻ rất tức giận, thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô nữa, làm Hạ Phong rất mất tinh thần

- Em xin lỗi, tại em không để ý..... - cô lí nhí nói

- Được rồi, ngồi yên đây anh đi mua thuốc cảm rồi nấu cháo cho em ăn - Hạ Phong chỉ gật gật đầu, rất ngoan, làm hắn rất yên tâm. Thiếu Tấn thu dọn đồ rồi rời đi

- Thiếu Tấn.... - cô giữ lấy vạt áo của anh - liệu.....liệu em có phải cưa chân không hả anh? - đôi mắt hối lỗi như cún con của cô làm hắn muốn giận cũng không được

- Được rồi, là anh giỡn thôi - hắn xoa xoa đầu cô - nghỉ ngơi 1 chút đi

- Vâng - cô mỉm cười nằm xuống, ngủ 1 giấc ngon

Đột nhiên cô mở trừng mắt ra. Lục đục tìm đồng hồ. Toi rồi! 3h chiều, quá giờ ăn trưa đã lâu. Mặc dù cô đã xin nghỉ làm nhưng cũng chưa có nói với giám đốc đại nhân, không biết trưa nay anh có ăn cơm không nữa. Nhưng mà....có lẽ cô lo thừa rồi, anh ta đương nhiên là ăn rồi, hơn nữa còn vạch sẵn kế hoạch trả thù cô. Có lẽ chắc sẽ không chấp vấn người bị bệnh đâu nhỉ

- Đi thôi! - anh khàn khàn ra lệnh

Chiếc xe đen chầm chậm rời đi. Tử Thiên nhìn gói thuốc trên tay rồi ném sang 1 bên

- Sau này đừng đưa tôi đến tiệm thuốc nữa

Tài xế mặc dù không hiểu tại sao anh lại nói vậy nhưng cũng gật đầu. Hôm nay nghe Anna báo cáo cô xin nghỉ vì bị đau, có lẽ anh cũng không ngờ tới tình huống này. Cứ nghĩ có lẽ anh giao quá nhiều việc, hay trưa cô ăn vội vàng mà hại cô bị bệnh, còn tiện đường mua giúp gói thuốc. Không ngờ còn có bạn trai chăm sóc giúp. À, anh nhớ rồi, bạn trai cô ta là bác sĩ, hèn gì lúc đó cũng chờ ở bệnh viện. Xem ra sau này cuộc sống về già của cô sẽ rất an nhàn

Trời nhá nhem tối, Thiếu Tấn gọi cô ra ăn miếng áo. Vừa ăn, Hạ Phong vừa liếc mắt nhìn biểu hiện của hắn. Chưa bao giờ Thiếu Tấn thấy cô nhìn hắn nhiều như vậy nên đâm ra buồn cười, chắc có chuyện

- Em muốn nói cái gì? - hắn cuối cùng cũng buông muỗng hỏi dồn

- À.....em.....không có gì - cô chỉ cười nhạt rồi tiếp tục húp cháo, hắn thấy nghi ngờ nhưng cũng cho qua. Được 1 lát sau cô lại ngẩng đầu lên nói - Thiếu Tấn, anh có thể mượn giúp em cái nạng được không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương