Hận Không Thể Ngừng Yêu Em
-
Chương 58: Họp lớp thú vị
- Em định đi thật sao?
- Ừm
- Thật sự bỏ đi một mình?
- Em đi sẽ về sớm mà, dù sao cũng chỉ là họp lớp
Hạ Phong vừa cất điện thoại, ví tiền lần lượt vào túi xách, đầu cũng không ngẩng mà trả lời những câu hỏi chỉ mang tính chất nhõng nhẽo của anh. Tử Thiên ngồi xếp bằng trên sofa, tay ôm gối, để cằm tựa lên gối bĩu môi, đưa ánh mắt nài nỉ như thú cưng nhìn cô. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều vô dụng
Bất chấp cơn giận của anh, cô cứ đeo túi xách, còn chuẩn bị mang giày vào chân. Tử Thiên nhíu mày khó chịu. Thật không hiểu nổi cái tình bạn thâm thúy kia của cô vĩ đại đến nhường nào, biết là sẽ không thoải mái mà cũng đến. Anh biết cô cũng không phải người cởi mở gì, có thể đến đấy chỉ cảm thấy ngột ngạt, hoặc là bị ép uống bia
Càng nghĩ mày đẹp nhíu lại càng chặt. Ở nhà với anh không phải còn tốt hơn vạn lần đám người thối kia sao? Nhà vừa rộng, có thể ăn, có thể coi phim, còn có thể vận động, cả ngày ở bên cạnh người yêu như nam thần mà cô vẫn có thể bỏ đi. Cơ hội hiếm có mà chắc chắn 80% phụ nữ đều muốn cầu xin có lấy một lần trong đời, cô lại bỏ qua?
Lửa ghen bốc lên tận đầu, không ngừng tâng bốc bản thân lên tận trời xanh để càng tăng thêm ý nghĩ khinh bỉ đám bạn của cô. Anh lúc trước là vì quá bận bịu, buổi tối lại đi làm về trễ, hơn nữa còn đi công tác dài hạn, không có thời gian bên cạnh cô. Bây giờ anh hoàn toàn dồn hết công việc lại cho Minh Triết và Anna thì cô lại đi. Sao lại không biết quý trọng thời gian ở bên cạnh nhau vậy chứ?
- Nhớ đừng có dễ dãi quá - anh rụt cổ lí nhí
- Vâng - Hạ Phong vừa đi đến cửa, nghe thấy lời anh dặn liền thấy ấm lòng, quay lại cười tươi, gật đầu một cái, giống như dáng vẻ ngoan ngoãn ngày xưa của cô, liên tục thu hút anh
Mặt Tử Thiên đanh lại. Còn làm điệu bộ đáng yêu đó, muốn bị anh cho cấm cửa luôn sao? Cô kiên quyết muốn đi, anh cũng hết cách. Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì khiến anh không hài lòng, anh nhất định sẽ lôi tiểu tử Minh Triết cùng bạn gái nhiều chuyện của hắn Tịnh Như ra hỏi chuyện
Hạ Phong hít sâu thở đều, đứng trước cửa quán lẩu cay mà Tịnh Như đã nhắn tin cho cô, tay lưỡng lự trên không. Bên trong, qua lớp cửa kính, cô có thể thấy được một bàn dài gần 20 người đang ngồi, miệng cười nói vui vẻ, tay không ngừng nâng li cụng, trông có vẻ rất cao hứng. Cô cũng không chắc mình có thể vào đó ngồi chung một bàn với bọn họ hay không?
Dù sao cũng đã đến rồi, không thể làm ngơ không vào được. Hơn nữa bây giờ, cô cũng có đủ tự tin để nhìn vào người khác rồi, sẽ không bị cho là đứa hay xấu hổ nữa, chỉ là cô cần phải có thời gian để quen với việc này một chút, nếu cố gắng sẽ không có việc gì phải suy nghĩ
Tiếng leng keng của chuông cửa vang lên. Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía kia, hình như còn có người chưa đến. Bị mọi người nhìn đến sững sờ, cô chỉ kịp cúi đầu chào hỏi như thường lệ. Thấy cô còn đứng đó, Tịnh Như vội đặt ly xuống, hồ hởi kéo lại ngồi vào giữa bàn
- Tiểu Phong, đến rồi sao, lại đây lại đây! - cô tùy ý nghe theo sự sắp xếp của bạn học cũ, e dè mà ngồi xuống một chỗ. Phục vụ liền lấy chén đũa cùng ly cho cô
- Tiểu Phong? Tiểu Phong nào thế? - một cậu bạn điển trai mà theo cô nhớ, hình như là bí thư của lớp cô ngày trước. Cậu ta học không giỏi, nhưng rất hăng hái trong mấy trong trào của lớp
- Cậu đó, thật là, tiểu Phong mà cũng không nhớ.... - Tịnh Như cười giả lả nói, mà thực chất ai cũng quan tâm chuyện này, có nhiều người không nhớ đến cô. Coi như không sao, cô đã thừa biết. Chỉ có Tịnh Như là hơi khó xử - là Triệu Hạ Phong lớp chúng ta, người thường hay cúi đầu xấu hổ đấy
- Thật sao? - có người há hốc mồm
- Là Triệu xấu hổ đó sao? - có người không tin nổi mà liền nói ra biệt danh ngày xưa của cô
- Nhìn cậu khác thật đấy, tụi này nhận đến không ra
- Đúng đó, lúc đầu nhìn mình cũng không biết, lúc sau mới thấy quen mặt, đúng là cậu càng lớn càng xinh ra - Tịnh Như vỗ vai cô cười ha hả. Mà Hạ Phong ngồi cạnh cũng chỉ biết cười hưởng ứng theo
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô khác hẳn ngày xưa, suốt ngày chỉ biết cúi đầu hầm hầm, thậm chí nhìn còn có chút đáng sợ. Ai ngờ con người lại thay đổi qua thời gian, mà gương mặt của cô chính là có đôi mắt trong veo màu hạt dẻ làm điểm nhấn, càng tôn lên vẻ thiếu nữ như mới đôi mươi. Hạ Phong tự nhiên cười đùa với mọi người, càng làm tăng thêm sức hút
- Tiểu Phong
- Hửm? - một tiếng "hửm" nhẹ nhàng của cô cũng đủ làm bạn bí thư phải lúng túng. Nhìn cô thật sự là nhận không ra. Căn bản lúc đó cô luôn cúi đầu, mặt thật sự nhìn không kĩ
- Khụ.....cậu hiện giờ làm cái gì? - bí thư Thiệu Vũ ho khan, lấy lại giọng nói
- À, mình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả - cô cười híp mắt xua tay, vẫn dùng vẻ mặt thường ngày để trò chuyện. Tịnh Như khéo léo nhận ra không khí bất thường, lập tức nheo mắt chọc ghẹo
- Đừng giỡn nữa, người ta là bạn gái của tổng giám đốc Phúc Nhật, mấy người không kham nổi đâu - Tịnh Như làm sao không biết, lúc trước nghe cô đề nghị, ánh mắt của người đàn ông kia như hóa đá, rõ ràng là khó chịu. Mà cô cũng để ý nãy giờ có mấy vệ tinh cứ hướng về phía Hạ Phong, tốt bụng cảnh cáo một tiếng
- Vậy sao? - liền nói, một đám đàn ông liền thở dài não nề, đương nhiên bao gồm cả Thiệu Vũ. Mi mắt rũ xuống. Hạ Phong nuốt ngụm nước miếng, sao lại nói ra vấn đề này ở đây, cô vốn không muốn gây phiền phức cho anh thêm
Cứ nói chuyện, rồi lại nói chuyện, bọn họ lại trao đổi số điện thoại với nhau, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ. Danh bạ điện thoại đột nhiên dài thêm một quãng. Cô cũng không khó chịu gì với chuyện này, vì dù sao cô cũng nghĩ mình sẽ không liên lạc nhiều lắm. Tàn tiệc, cô cùng một số bạn học ra về, còn một số khác lại đi tăng hai
Hạ Phong đương nhiên chọn cách bắt taxi về nhà, vì dù sao nhà anh cũng khá xa, lại được một giọng nói ồm ồm sau lưng mời gọi
- Tiểu Phong
- Thiệu Vũ - nghiêng người hướng về phía người gọi, cô bất ngờ gọi tên hắn. Mang theo gương mặt niềm nở, hắn chạy lại
- Có muốn quá giang không? - cậu con trai gãi đầu ngơ ngác, bộc lộ ngại ngùng trước cô
- Mình xin lỗi, mình nghĩ mình nên đi taxi về thì hơn - cô khéo léo từ chối. Anh rất nhạy cảm với chuyện này, không nên để người đàn ông khác đưa cô về nhà thì hơn, cho dù là bạn học đi nữa, cô nhớ lại lời anh
- Không sao đâu mà, mình không phiền đâu. Chỉ là....mình muốn trò chuyện thêm với cậu thôi - lần đầu được người khác ngỏ lời mời, cô không khỏi cảm giác ngạc nhiên cùng rạo rực trong lòng. Cô chưa từng được bạn học nào mời đi chơi cả, hơn nữa cả hai cũng đều đã trưởng thành, cảm giác lại vẫn còn mới lại với cô
- Mình....mình chỉ sợ bạn trai mình sẽ không vui thôi, nếu có dịp, chúng ta gặp sau cũng được
- Trời tối lắm, đi taxi về một mình cũng rất nguy hiểm, hơn nữa giờ này bạn trai cậu đang ở nhà cậu chắc, sao lại sợ như vậy? - thoáng trên mặt hắn vẻ không tự nhiên
- Không, mình....mình ở chung nhà với anh ấy mà - cô rất xấu hổ nói ra chuyện này
- Thời buổi nào mà còn ở chung nhà? Cậu không sợ anh giám đốc kia lợi dụng cậu rồi bỏ rơi sao? - càng về sau, lời nói của Thiệu Vũ càng khó nghe
- Tử Thiên không phải là người tùy tiện như vậy - hắn vô tình chạm đến nỗi lòng của cô, sắc mặt cô hơi sa sút một chút
- Làm sao cậu chắc chắn như vậy? Là vì anh ta có tiền hay sao, vậy mình cũng có tiền, nếu cậu thiếu mình có thể cho mượn - Thiệu Vũ không kìm chế được, siết chặt cổ tay trắng nõn của cô
- Thiệu Vũ, cậu sao vậy? Bỏ tay mình ra - rốt cuộc người này đang nói cái gì vậy? Tại sao cô cảm thấy người này không phải là bạn học của cô nữa? Hạ Phong vừa khổ sở gỡ tay hắn ra nhưng lực lại quá yếu, vừa muốn lập tức co chân bỏ chạy
BÍP....BÍP.....Đột nhiên từ xa, chiếc xe đen bóng sang trọng đột ngột bing còi to, còn đỗ cái phịch bên lề đường, đèn pha rọi vào mắt người nào đó. Thiệu Vũ thấy chói mắt, tay cũng tự động buông ra che nửa mặt trên, tiện thể nheo nheo nhìn ai lại vô ý vô tứ như vậy
Hạ Phong nghe thấy tiếng đóng cửa xe thật mạnh, giống như muốn một phát nghiền nát xe xịn. Tiếp đó, cô thấy vẻ mặt hầm hầm ẩn hiện của anh hung tợn đi đến, giận dữ đến nỗi không hề nói tiếng nào, liền ra tay đánh vào mặt Thiệu Vũ một cái rõ mạnh, làm hắn ngã lăn quay xuống đất
- TỬ THIÊN!
- Ừm
- Thật sự bỏ đi một mình?
- Em đi sẽ về sớm mà, dù sao cũng chỉ là họp lớp
Hạ Phong vừa cất điện thoại, ví tiền lần lượt vào túi xách, đầu cũng không ngẩng mà trả lời những câu hỏi chỉ mang tính chất nhõng nhẽo của anh. Tử Thiên ngồi xếp bằng trên sofa, tay ôm gối, để cằm tựa lên gối bĩu môi, đưa ánh mắt nài nỉ như thú cưng nhìn cô. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều vô dụng
Bất chấp cơn giận của anh, cô cứ đeo túi xách, còn chuẩn bị mang giày vào chân. Tử Thiên nhíu mày khó chịu. Thật không hiểu nổi cái tình bạn thâm thúy kia của cô vĩ đại đến nhường nào, biết là sẽ không thoải mái mà cũng đến. Anh biết cô cũng không phải người cởi mở gì, có thể đến đấy chỉ cảm thấy ngột ngạt, hoặc là bị ép uống bia
Càng nghĩ mày đẹp nhíu lại càng chặt. Ở nhà với anh không phải còn tốt hơn vạn lần đám người thối kia sao? Nhà vừa rộng, có thể ăn, có thể coi phim, còn có thể vận động, cả ngày ở bên cạnh người yêu như nam thần mà cô vẫn có thể bỏ đi. Cơ hội hiếm có mà chắc chắn 80% phụ nữ đều muốn cầu xin có lấy một lần trong đời, cô lại bỏ qua?
Lửa ghen bốc lên tận đầu, không ngừng tâng bốc bản thân lên tận trời xanh để càng tăng thêm ý nghĩ khinh bỉ đám bạn của cô. Anh lúc trước là vì quá bận bịu, buổi tối lại đi làm về trễ, hơn nữa còn đi công tác dài hạn, không có thời gian bên cạnh cô. Bây giờ anh hoàn toàn dồn hết công việc lại cho Minh Triết và Anna thì cô lại đi. Sao lại không biết quý trọng thời gian ở bên cạnh nhau vậy chứ?
- Nhớ đừng có dễ dãi quá - anh rụt cổ lí nhí
- Vâng - Hạ Phong vừa đi đến cửa, nghe thấy lời anh dặn liền thấy ấm lòng, quay lại cười tươi, gật đầu một cái, giống như dáng vẻ ngoan ngoãn ngày xưa của cô, liên tục thu hút anh
Mặt Tử Thiên đanh lại. Còn làm điệu bộ đáng yêu đó, muốn bị anh cho cấm cửa luôn sao? Cô kiên quyết muốn đi, anh cũng hết cách. Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì khiến anh không hài lòng, anh nhất định sẽ lôi tiểu tử Minh Triết cùng bạn gái nhiều chuyện của hắn Tịnh Như ra hỏi chuyện
Hạ Phong hít sâu thở đều, đứng trước cửa quán lẩu cay mà Tịnh Như đã nhắn tin cho cô, tay lưỡng lự trên không. Bên trong, qua lớp cửa kính, cô có thể thấy được một bàn dài gần 20 người đang ngồi, miệng cười nói vui vẻ, tay không ngừng nâng li cụng, trông có vẻ rất cao hứng. Cô cũng không chắc mình có thể vào đó ngồi chung một bàn với bọn họ hay không?
Dù sao cũng đã đến rồi, không thể làm ngơ không vào được. Hơn nữa bây giờ, cô cũng có đủ tự tin để nhìn vào người khác rồi, sẽ không bị cho là đứa hay xấu hổ nữa, chỉ là cô cần phải có thời gian để quen với việc này một chút, nếu cố gắng sẽ không có việc gì phải suy nghĩ
Tiếng leng keng của chuông cửa vang lên. Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía kia, hình như còn có người chưa đến. Bị mọi người nhìn đến sững sờ, cô chỉ kịp cúi đầu chào hỏi như thường lệ. Thấy cô còn đứng đó, Tịnh Như vội đặt ly xuống, hồ hởi kéo lại ngồi vào giữa bàn
- Tiểu Phong, đến rồi sao, lại đây lại đây! - cô tùy ý nghe theo sự sắp xếp của bạn học cũ, e dè mà ngồi xuống một chỗ. Phục vụ liền lấy chén đũa cùng ly cho cô
- Tiểu Phong? Tiểu Phong nào thế? - một cậu bạn điển trai mà theo cô nhớ, hình như là bí thư của lớp cô ngày trước. Cậu ta học không giỏi, nhưng rất hăng hái trong mấy trong trào của lớp
- Cậu đó, thật là, tiểu Phong mà cũng không nhớ.... - Tịnh Như cười giả lả nói, mà thực chất ai cũng quan tâm chuyện này, có nhiều người không nhớ đến cô. Coi như không sao, cô đã thừa biết. Chỉ có Tịnh Như là hơi khó xử - là Triệu Hạ Phong lớp chúng ta, người thường hay cúi đầu xấu hổ đấy
- Thật sao? - có người há hốc mồm
- Là Triệu xấu hổ đó sao? - có người không tin nổi mà liền nói ra biệt danh ngày xưa của cô
- Nhìn cậu khác thật đấy, tụi này nhận đến không ra
- Đúng đó, lúc đầu nhìn mình cũng không biết, lúc sau mới thấy quen mặt, đúng là cậu càng lớn càng xinh ra - Tịnh Như vỗ vai cô cười ha hả. Mà Hạ Phong ngồi cạnh cũng chỉ biết cười hưởng ứng theo
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô khác hẳn ngày xưa, suốt ngày chỉ biết cúi đầu hầm hầm, thậm chí nhìn còn có chút đáng sợ. Ai ngờ con người lại thay đổi qua thời gian, mà gương mặt của cô chính là có đôi mắt trong veo màu hạt dẻ làm điểm nhấn, càng tôn lên vẻ thiếu nữ như mới đôi mươi. Hạ Phong tự nhiên cười đùa với mọi người, càng làm tăng thêm sức hút
- Tiểu Phong
- Hửm? - một tiếng "hửm" nhẹ nhàng của cô cũng đủ làm bạn bí thư phải lúng túng. Nhìn cô thật sự là nhận không ra. Căn bản lúc đó cô luôn cúi đầu, mặt thật sự nhìn không kĩ
- Khụ.....cậu hiện giờ làm cái gì? - bí thư Thiệu Vũ ho khan, lấy lại giọng nói
- À, mình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả - cô cười híp mắt xua tay, vẫn dùng vẻ mặt thường ngày để trò chuyện. Tịnh Như khéo léo nhận ra không khí bất thường, lập tức nheo mắt chọc ghẹo
- Đừng giỡn nữa, người ta là bạn gái của tổng giám đốc Phúc Nhật, mấy người không kham nổi đâu - Tịnh Như làm sao không biết, lúc trước nghe cô đề nghị, ánh mắt của người đàn ông kia như hóa đá, rõ ràng là khó chịu. Mà cô cũng để ý nãy giờ có mấy vệ tinh cứ hướng về phía Hạ Phong, tốt bụng cảnh cáo một tiếng
- Vậy sao? - liền nói, một đám đàn ông liền thở dài não nề, đương nhiên bao gồm cả Thiệu Vũ. Mi mắt rũ xuống. Hạ Phong nuốt ngụm nước miếng, sao lại nói ra vấn đề này ở đây, cô vốn không muốn gây phiền phức cho anh thêm
Cứ nói chuyện, rồi lại nói chuyện, bọn họ lại trao đổi số điện thoại với nhau, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ. Danh bạ điện thoại đột nhiên dài thêm một quãng. Cô cũng không khó chịu gì với chuyện này, vì dù sao cô cũng nghĩ mình sẽ không liên lạc nhiều lắm. Tàn tiệc, cô cùng một số bạn học ra về, còn một số khác lại đi tăng hai
Hạ Phong đương nhiên chọn cách bắt taxi về nhà, vì dù sao nhà anh cũng khá xa, lại được một giọng nói ồm ồm sau lưng mời gọi
- Tiểu Phong
- Thiệu Vũ - nghiêng người hướng về phía người gọi, cô bất ngờ gọi tên hắn. Mang theo gương mặt niềm nở, hắn chạy lại
- Có muốn quá giang không? - cậu con trai gãi đầu ngơ ngác, bộc lộ ngại ngùng trước cô
- Mình xin lỗi, mình nghĩ mình nên đi taxi về thì hơn - cô khéo léo từ chối. Anh rất nhạy cảm với chuyện này, không nên để người đàn ông khác đưa cô về nhà thì hơn, cho dù là bạn học đi nữa, cô nhớ lại lời anh
- Không sao đâu mà, mình không phiền đâu. Chỉ là....mình muốn trò chuyện thêm với cậu thôi - lần đầu được người khác ngỏ lời mời, cô không khỏi cảm giác ngạc nhiên cùng rạo rực trong lòng. Cô chưa từng được bạn học nào mời đi chơi cả, hơn nữa cả hai cũng đều đã trưởng thành, cảm giác lại vẫn còn mới lại với cô
- Mình....mình chỉ sợ bạn trai mình sẽ không vui thôi, nếu có dịp, chúng ta gặp sau cũng được
- Trời tối lắm, đi taxi về một mình cũng rất nguy hiểm, hơn nữa giờ này bạn trai cậu đang ở nhà cậu chắc, sao lại sợ như vậy? - thoáng trên mặt hắn vẻ không tự nhiên
- Không, mình....mình ở chung nhà với anh ấy mà - cô rất xấu hổ nói ra chuyện này
- Thời buổi nào mà còn ở chung nhà? Cậu không sợ anh giám đốc kia lợi dụng cậu rồi bỏ rơi sao? - càng về sau, lời nói của Thiệu Vũ càng khó nghe
- Tử Thiên không phải là người tùy tiện như vậy - hắn vô tình chạm đến nỗi lòng của cô, sắc mặt cô hơi sa sút một chút
- Làm sao cậu chắc chắn như vậy? Là vì anh ta có tiền hay sao, vậy mình cũng có tiền, nếu cậu thiếu mình có thể cho mượn - Thiệu Vũ không kìm chế được, siết chặt cổ tay trắng nõn của cô
- Thiệu Vũ, cậu sao vậy? Bỏ tay mình ra - rốt cuộc người này đang nói cái gì vậy? Tại sao cô cảm thấy người này không phải là bạn học của cô nữa? Hạ Phong vừa khổ sở gỡ tay hắn ra nhưng lực lại quá yếu, vừa muốn lập tức co chân bỏ chạy
BÍP....BÍP.....Đột nhiên từ xa, chiếc xe đen bóng sang trọng đột ngột bing còi to, còn đỗ cái phịch bên lề đường, đèn pha rọi vào mắt người nào đó. Thiệu Vũ thấy chói mắt, tay cũng tự động buông ra che nửa mặt trên, tiện thể nheo nheo nhìn ai lại vô ý vô tứ như vậy
Hạ Phong nghe thấy tiếng đóng cửa xe thật mạnh, giống như muốn một phát nghiền nát xe xịn. Tiếp đó, cô thấy vẻ mặt hầm hầm ẩn hiện của anh hung tợn đi đến, giận dữ đến nỗi không hề nói tiếng nào, liền ra tay đánh vào mặt Thiệu Vũ một cái rõ mạnh, làm hắn ngã lăn quay xuống đất
- TỬ THIÊN!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook