Hận Không Thể Ngừng Yêu Em
-
Chương 50: Nỗi nhớ da diết
- Anh nghĩ em có nên đăng cái này lên báo không nhỉ? - Kì Thiên Ân huơ huơ tấm ảnh lõa thể đó trước mặt anh. Nhưng đôi mắt anh đã trở nên vô hồn tự lúc nào. Minh Triết nhíu mày nhìn thái độ trơ trẽ của cô
- Cô có thôi ngay cái trò đấy không? - Tử Thiên ngưỡng người ngồi dậy, kéo Minh Triết lại
- Cô cứ việc đăng đi. Nhưng cô thật sự nghĩ sẽ ảnh hưởng tới tôi nhiều hơn là tới một người mẫu như cô sao? Cứ giống như nghệ sĩ cố ý đăng clip khoả thân của mình lên vậy, giống gái gọi hơn là nghệ sĩ đấy - Kì Thiên Ân mấp máy môi, hoàn toàn xụi lơ trước lời đe dọa của anh - đăng lên cũng tốt, tôi tiện thể có thể đăng thêm hình tiểu Phong, tiêu đề giám đốc Tạ Tử Thiên bắt cá hai tay, nếu được có thể giúp tôi tìm ra chỗ ở của cô ấy luôn cũng không tệ. Thế nào.....cô thấy thế nào?
- Anh..... - cô giật giật khóe môi nhìn anh. Ánh mắt của anh thập phần nguy hiểm. Nó đục ngầu, bất khả xâm phạm và cũng không có vẻ gì là đùa giỡn
- Hình như hợp đồng cũng sắp kết thúc. Tôi không nghĩ là tôi và cô có lí do gì để gặp nhau nữa - Tử Thiên đứng dậy rời khỏi phòng họp. Từ nay anh không bao giờ cho Kì Thiên Ân đặt chân vào phòng mình nửa bước nữa
- CHÚNG TA CHƯA TỪNG CHIA TAY MÀ! - Kì Thiên Ân hét lên, chạy lại ôm chầm lấy lưng anh, nước mắt cô ta rơi lã chã đến tội nghiệp - chúng ta chưa chia tay mà Tử Thiên....
- Tôi muốn hỏi cô một câu thật lòng Kì Thiên Ân, rốt cuộc, có khi nào, cô thật sự yêu tôi hay không? - anh không có gỡ tay cô ta ra, cả người chỉ mệt nhoài thốt ra những câu hỏi vô thức
- Đương nhiên là có, em rất yêu anh mà
- Vậy tại sao năm đó cô lại bỏ đi? - anh rất muốn, rất muốn hỏi cô câu này. Nhưng rõ ràng trong lòng từ lâu đã biết đáp án, vẫn không thể ngăn bản thân chịu tổn thương quá nhiều
- Bởi vì.... - Kì Thiên Ân nghẹn ngào ở cổ. Muốn nói ra lí do cũng không nói được
- Kì Thiên Ân, cô chỉ yêu tiền của tôi thôi đúng không? Cô vốn chẳng hề yêu tôi, đợi đến khi tôi hết tiền, cô lại bỏ tôi mà đi thôi. Đó không phải là tình yêu - Tử Thiên nhắm mắt, nén nỗi xúc động vào trong lòng. Anh gạt cánh tay mảnh khảnh của cô, tìm về cho mình một không gian yên ắng ở nơi khác
Anh không hiểu tại sao lại bỏ rơi anh còn muốn quay về. Rõ ràng những thủ đoạn của cô chứng tỏ cô muốn giành giật anh. Đó là biểu hiện của một người yêu tiền, chứ không phải là một người yêu anh. Nếu thật sự yêu anh, cô ta sẽ không chia cắt anh và tiểu Phong đến tàn nhẫn như vậy
Từ công ty, Tử Thiên trực tiếp lái xe về nhà. Đã 3 ngày rồi anh không có tin tức gì từ cô. Anh cũng thừa biết cô đang ở chỗ Thiếu Tấn. Nên anh cũng không lo lắng nhiều, cô ở chỗ đó, có khi còn tốt hơn là ở với anh. Thiếu Tấn sẽ chăm sóc tốt cho cô, để cô không phải chịu thêm tổn thương nào nữa
Thấy bụng hơi cồn cào. Anh chợt nhận ra mình không biết đã ăn từ lúc nào, thôi thì lấy thứ gì trong tủ lạnh ăn cũng được. Mở cửa tủ lạnh, ngoài những đồ ăn mua từ siêu thị ra, anh còn thấy một chiếc hộp giấy nhỏ xinh bên cửa tủ. Từ khi nào nhà anh lại chứa những thứ đồ trẻ con như vậy? Tử Thiên đóng cửa tủ, nhẹ nhàng mở hộp giấy ra
Là bánh quy. Những cái bánh quy hạnh nhân sần sùi màu nâu, trông đã qua nhiều ngày lắm rồi. Anh chạm nhẹ ngón tay của mình. Một luồng khó chịu từ trong lòng chảy ra. Tại sao anh có cảm giác đau đớn?
- Quản gia, cái này....
- À, cái này là của cô chủ làm. Cô ấy đã học làm bánh quy rất nhiều ngày. Nói là bánh này có thể để lâu, nói khi nào cậu rảnh có thể ăn - quản gia hào hứng kể mà đã không hay, sắc mặt anh đã mất tự nhiên
Nghe lời quản gia, anh tưởng tượng ra bộ dáng vừa cười vừa làm bánh của cô. Mồ hôi liên tục đổ, nhưng cô lại lấy tay lau, làm cho bột bánh dính đầy lên mặt. Dù vậy cô vẫn làm nó với tâm trạng rất phấn khởi. Thậm chí có những lúc bị phỏng tay, cô vẫn rên rỉ rồi tự bôi thuốc. Tất cả những khoảnh khắc đó, anh đã không ở bên cạnh cô. Không có!
Tử Thiên phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều điều trong căn nhà này. Anh mếu máo ăn từng miếng bánh quy trong tay. Mặc dù có mùi vị hơi lạ, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngon. Đó chính là thành quả của cô, anh lại chưa có một lần được thưởng thức. Cô chắc chắn sẽ rất vui nếu như anh khen, cũng sẽ xụ mặt khi anh chê bai, nhưng rồi lại nhanh chóng cười xuề xòa. Nhưng mà bây giờ, anh chỉ nếm thấy vị mằn mặn khó tả ở đầu môi
Anh cũng nhận ra, căn nhà hiện tại rất trống trải. Nói đúng hơn, nó luôn trống trải. Chỉ là từ khi có cô về, anh đã không còn quan tâm đến điều đó. Laveria hiện tại lá vẫn rất xanh, xanh ngời ngợi, giống như hằng ngày có bàn tay của cô chăm sóc. Hình như Laveria cũng bắt đầu chán ghét anh có phải không? Đúng rồi, chính anh cũng chán ghét bản thân mình nữa chứ đừng nói tới người khác
Anh nói vậy, cũng không quăng đi chiếc gối ôm to đùng trên giường mình. Vốn tưởng nó chính là vật cản giữa cô và anh, không ngờ bây giờ chỉ còn có nó là chứa hơi thở cuối cùng của cô. Tủ quần áo cũng mất đi một lỗ hổng. Đồ đạc trên bàn cũng chỉ còn một nửa. Chiếc giường này, anh cũng chỉ nằm có một bên
Mặc dù còn là đang ban ngày, nhưng anh cảm thấy mí mắt muốn sụp xuống. Tử Thiên đồ trên người cũng không thay, nằm co người trên giường, chăn đắp kín, tay ôm chặt cái gối ôm. Chỉ mong có thể anh sẽ ngửi thấy chút mùi hương của cô còn sót lại. Bởi vì anh rất nhớ cô, nhớ đến không thể chịu nổi. Nhớ đến mức anh sợ phải về nhà, sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh của cô quấn quít khắp nơi
Cô đang ở đâu, làm gì. Anh rất muốn hỏi những câu đó. Nhưng đâu có ai cho anh hỏi nữa. Mà anh cũng chẳng còn tư cách nào để hỏi. Anh đã làm cô tổn thương. Cô rời đi không một lời từ biệt, anh cũng chẳng còn gì để nói. Chỉ là anh dùng chút quyền lực của mình, duy trì công việc ở Phúc Nhật cho cô. Đợi đến khi cô quay lại, có thể có một công việc bình thường mà thôi
Anh vốn có thể tìm thấy cô, có thể lập tức nhìn được cô. Nhưng mà anh không thể. Anh sợ nếu nhìn thấy anh, cô sẽ lại hoảng sợ mà bỏ chạy. 3 ngày không có một tin nhắn, cũng không có một cuộc điện thoại. Anh mơ hồ hiểu được tâm trạng của cô lúc anh đi công tác rồi. Có phải cũng khó chịu như anh bây giờ?
Trái tim quặn thắt, cảm giác tất cả tế bào đều ức chế, đều muốn lập tức chạy tới giữ chặt cô vào lòng. Nhưng lại do dự, lại sợ hãi. Anh lại một lần nữa rơi vào vũng bùn tình yêu, nhưng muốn dứt ra đã không thể nào được nữa. Tử Thiên khao khát muốn được cô sưởi ấm bàn tay luôn lạnh lẽo của anh, muốn được làm nũng với cô và mặc dù cô nhỏ hơn anh nhiều tuổi, vẫn là muốn nghe cô căn dặn anh như mẹ
Cảm giác có người quan tâm giống như gia đình đó, anh duy nhất chỉ cảm thấy ở cô. Cô gái nhỏ nhắn có cái tên giống con trai lại mang đến cảm giác ấm áp đó cho anh. Thật kì lạ, nhưng anh đã nghĩ 2 người sẽ thuận lợi đến với nhau mà không gặp trắc trở gì. Tử Thiên vùi đầu vào trong gối ôm. Không còn nhớ bản thân đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm, chỉ nhớ anh đã nhớ đến cô vô số lần trong ngày hôm nay
- Cô có thôi ngay cái trò đấy không? - Tử Thiên ngưỡng người ngồi dậy, kéo Minh Triết lại
- Cô cứ việc đăng đi. Nhưng cô thật sự nghĩ sẽ ảnh hưởng tới tôi nhiều hơn là tới một người mẫu như cô sao? Cứ giống như nghệ sĩ cố ý đăng clip khoả thân của mình lên vậy, giống gái gọi hơn là nghệ sĩ đấy - Kì Thiên Ân mấp máy môi, hoàn toàn xụi lơ trước lời đe dọa của anh - đăng lên cũng tốt, tôi tiện thể có thể đăng thêm hình tiểu Phong, tiêu đề giám đốc Tạ Tử Thiên bắt cá hai tay, nếu được có thể giúp tôi tìm ra chỗ ở của cô ấy luôn cũng không tệ. Thế nào.....cô thấy thế nào?
- Anh..... - cô giật giật khóe môi nhìn anh. Ánh mắt của anh thập phần nguy hiểm. Nó đục ngầu, bất khả xâm phạm và cũng không có vẻ gì là đùa giỡn
- Hình như hợp đồng cũng sắp kết thúc. Tôi không nghĩ là tôi và cô có lí do gì để gặp nhau nữa - Tử Thiên đứng dậy rời khỏi phòng họp. Từ nay anh không bao giờ cho Kì Thiên Ân đặt chân vào phòng mình nửa bước nữa
- CHÚNG TA CHƯA TỪNG CHIA TAY MÀ! - Kì Thiên Ân hét lên, chạy lại ôm chầm lấy lưng anh, nước mắt cô ta rơi lã chã đến tội nghiệp - chúng ta chưa chia tay mà Tử Thiên....
- Tôi muốn hỏi cô một câu thật lòng Kì Thiên Ân, rốt cuộc, có khi nào, cô thật sự yêu tôi hay không? - anh không có gỡ tay cô ta ra, cả người chỉ mệt nhoài thốt ra những câu hỏi vô thức
- Đương nhiên là có, em rất yêu anh mà
- Vậy tại sao năm đó cô lại bỏ đi? - anh rất muốn, rất muốn hỏi cô câu này. Nhưng rõ ràng trong lòng từ lâu đã biết đáp án, vẫn không thể ngăn bản thân chịu tổn thương quá nhiều
- Bởi vì.... - Kì Thiên Ân nghẹn ngào ở cổ. Muốn nói ra lí do cũng không nói được
- Kì Thiên Ân, cô chỉ yêu tiền của tôi thôi đúng không? Cô vốn chẳng hề yêu tôi, đợi đến khi tôi hết tiền, cô lại bỏ tôi mà đi thôi. Đó không phải là tình yêu - Tử Thiên nhắm mắt, nén nỗi xúc động vào trong lòng. Anh gạt cánh tay mảnh khảnh của cô, tìm về cho mình một không gian yên ắng ở nơi khác
Anh không hiểu tại sao lại bỏ rơi anh còn muốn quay về. Rõ ràng những thủ đoạn của cô chứng tỏ cô muốn giành giật anh. Đó là biểu hiện của một người yêu tiền, chứ không phải là một người yêu anh. Nếu thật sự yêu anh, cô ta sẽ không chia cắt anh và tiểu Phong đến tàn nhẫn như vậy
Từ công ty, Tử Thiên trực tiếp lái xe về nhà. Đã 3 ngày rồi anh không có tin tức gì từ cô. Anh cũng thừa biết cô đang ở chỗ Thiếu Tấn. Nên anh cũng không lo lắng nhiều, cô ở chỗ đó, có khi còn tốt hơn là ở với anh. Thiếu Tấn sẽ chăm sóc tốt cho cô, để cô không phải chịu thêm tổn thương nào nữa
Thấy bụng hơi cồn cào. Anh chợt nhận ra mình không biết đã ăn từ lúc nào, thôi thì lấy thứ gì trong tủ lạnh ăn cũng được. Mở cửa tủ lạnh, ngoài những đồ ăn mua từ siêu thị ra, anh còn thấy một chiếc hộp giấy nhỏ xinh bên cửa tủ. Từ khi nào nhà anh lại chứa những thứ đồ trẻ con như vậy? Tử Thiên đóng cửa tủ, nhẹ nhàng mở hộp giấy ra
Là bánh quy. Những cái bánh quy hạnh nhân sần sùi màu nâu, trông đã qua nhiều ngày lắm rồi. Anh chạm nhẹ ngón tay của mình. Một luồng khó chịu từ trong lòng chảy ra. Tại sao anh có cảm giác đau đớn?
- Quản gia, cái này....
- À, cái này là của cô chủ làm. Cô ấy đã học làm bánh quy rất nhiều ngày. Nói là bánh này có thể để lâu, nói khi nào cậu rảnh có thể ăn - quản gia hào hứng kể mà đã không hay, sắc mặt anh đã mất tự nhiên
Nghe lời quản gia, anh tưởng tượng ra bộ dáng vừa cười vừa làm bánh của cô. Mồ hôi liên tục đổ, nhưng cô lại lấy tay lau, làm cho bột bánh dính đầy lên mặt. Dù vậy cô vẫn làm nó với tâm trạng rất phấn khởi. Thậm chí có những lúc bị phỏng tay, cô vẫn rên rỉ rồi tự bôi thuốc. Tất cả những khoảnh khắc đó, anh đã không ở bên cạnh cô. Không có!
Tử Thiên phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều điều trong căn nhà này. Anh mếu máo ăn từng miếng bánh quy trong tay. Mặc dù có mùi vị hơi lạ, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngon. Đó chính là thành quả của cô, anh lại chưa có một lần được thưởng thức. Cô chắc chắn sẽ rất vui nếu như anh khen, cũng sẽ xụ mặt khi anh chê bai, nhưng rồi lại nhanh chóng cười xuề xòa. Nhưng mà bây giờ, anh chỉ nếm thấy vị mằn mặn khó tả ở đầu môi
Anh cũng nhận ra, căn nhà hiện tại rất trống trải. Nói đúng hơn, nó luôn trống trải. Chỉ là từ khi có cô về, anh đã không còn quan tâm đến điều đó. Laveria hiện tại lá vẫn rất xanh, xanh ngời ngợi, giống như hằng ngày có bàn tay của cô chăm sóc. Hình như Laveria cũng bắt đầu chán ghét anh có phải không? Đúng rồi, chính anh cũng chán ghét bản thân mình nữa chứ đừng nói tới người khác
Anh nói vậy, cũng không quăng đi chiếc gối ôm to đùng trên giường mình. Vốn tưởng nó chính là vật cản giữa cô và anh, không ngờ bây giờ chỉ còn có nó là chứa hơi thở cuối cùng của cô. Tủ quần áo cũng mất đi một lỗ hổng. Đồ đạc trên bàn cũng chỉ còn một nửa. Chiếc giường này, anh cũng chỉ nằm có một bên
Mặc dù còn là đang ban ngày, nhưng anh cảm thấy mí mắt muốn sụp xuống. Tử Thiên đồ trên người cũng không thay, nằm co người trên giường, chăn đắp kín, tay ôm chặt cái gối ôm. Chỉ mong có thể anh sẽ ngửi thấy chút mùi hương của cô còn sót lại. Bởi vì anh rất nhớ cô, nhớ đến không thể chịu nổi. Nhớ đến mức anh sợ phải về nhà, sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh của cô quấn quít khắp nơi
Cô đang ở đâu, làm gì. Anh rất muốn hỏi những câu đó. Nhưng đâu có ai cho anh hỏi nữa. Mà anh cũng chẳng còn tư cách nào để hỏi. Anh đã làm cô tổn thương. Cô rời đi không một lời từ biệt, anh cũng chẳng còn gì để nói. Chỉ là anh dùng chút quyền lực của mình, duy trì công việc ở Phúc Nhật cho cô. Đợi đến khi cô quay lại, có thể có một công việc bình thường mà thôi
Anh vốn có thể tìm thấy cô, có thể lập tức nhìn được cô. Nhưng mà anh không thể. Anh sợ nếu nhìn thấy anh, cô sẽ lại hoảng sợ mà bỏ chạy. 3 ngày không có một tin nhắn, cũng không có một cuộc điện thoại. Anh mơ hồ hiểu được tâm trạng của cô lúc anh đi công tác rồi. Có phải cũng khó chịu như anh bây giờ?
Trái tim quặn thắt, cảm giác tất cả tế bào đều ức chế, đều muốn lập tức chạy tới giữ chặt cô vào lòng. Nhưng lại do dự, lại sợ hãi. Anh lại một lần nữa rơi vào vũng bùn tình yêu, nhưng muốn dứt ra đã không thể nào được nữa. Tử Thiên khao khát muốn được cô sưởi ấm bàn tay luôn lạnh lẽo của anh, muốn được làm nũng với cô và mặc dù cô nhỏ hơn anh nhiều tuổi, vẫn là muốn nghe cô căn dặn anh như mẹ
Cảm giác có người quan tâm giống như gia đình đó, anh duy nhất chỉ cảm thấy ở cô. Cô gái nhỏ nhắn có cái tên giống con trai lại mang đến cảm giác ấm áp đó cho anh. Thật kì lạ, nhưng anh đã nghĩ 2 người sẽ thuận lợi đến với nhau mà không gặp trắc trở gì. Tử Thiên vùi đầu vào trong gối ôm. Không còn nhớ bản thân đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm, chỉ nhớ anh đã nhớ đến cô vô số lần trong ngày hôm nay
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook